Nói xong điện thoại,Thượng Quan Nghiêu trở về văn phòng chuyên dụng của hội học sinh,mới trở lại trong phòng liền đem chuyện xảy ra vừa rồi nói lại cho đám bạn đó nghe, không nghĩ tới mấy tên tiểu tử bề ngoài tuấn tú,trong xương lại so với người khác còn ác hơn, không chút khách khí quay mặt vềphía hắn cười to.
Ngày thường Cận Tư Trạch hé ra khuôn mặt tuấn tú, khó được phá lệ như hôm nay cười đến vô sỉ như vậy, càng miễn bàn với người có danh xưng Tiếu diện hổ là Âu Sở Dương, không sợ chết hỏi lung tung này kia, thậm chí ngay cả hai người có hôn môi hay không cũng dám hỏi ra miệng.
Người được khen là thần như Nam Cung Nhã Nhiên, định lực tốt nhất, từ đầu tới đuôi đều bày ra khí phách quý công tử khéo léo nhưng ánh mắt trêu tức lại bán đứng tâm tư của hắn.
Ngũ quan của cô ấy không thể nói là xinh đẹp mê người, nhưng cái mũivà miệng nho nhỏcó chút tinh xảo, hai mắt dài nhỏ, hình như là mắt một mí.
Nữ sinh xinh đẹp hắn gặp qua nhiều lắm nhưng không có mấy ai làm hắn để mắt, chứ đừng nói hắn từ trước đến nay khinh thường vụ theo đuổi nữ sinh, đàn ông nên coi trọng chính là sự nghiệp thành tựu, cảm tình chính là cuộc sống điều chỉnh mà thôi.
Nhưng hắn căn bản không nói ra được tên nữ sinh kia, không giải thích được vì sao lưu lại ấn tượng sâu sắc trong đầu hắn.
Âu Sở Dương ôm lấy vai hắn,cười một tiếng,“Người nào đó sức quyến rũ giảm xuống! Cư nhiên sẽ làm nữ sinh sợ tới mức quay đầu bỏ chạy.Nghiêu,mình phải đánh giá cậu lại một lần nửa?”
Nói xong hắn còn không có ý tốt nắm cằm, bắt đầu đánh giá cao thấp Thượng Quan Nghiêu, nhưng rất nhanh đổi lấy một cú đắm.
Hai người một trận cười đùa,Thượng Quan Nghiêu cũng chỉ có ở trước mặt vài người bạn tốt, mới có thể lộ ra bản tính, thiếu thô bạo và âm tàn, giống như người trẻ tuổi nên có tùy hứng và phóng túng.
Đùa giỡn một hồi lâu, mọi người rốt cục đem đề tài chuyển lại trên người hắn.
Thì ra Nam Cung Nhã Nhiên gọi hắn đến trường học, là tính toán muốn hắn bán đứng nhan sắc, nói cái gì đến vũ hội mùa xuân, vì đề cao không khí và sĩ khí náo nhiệt trong trường,thành viên hội học sinhquyết định phải thỏa mãn mọi người là quan tâm, xâm nhập cuộc sống bình thường của học sinh.
Mục đính đầu tiên là Thượng Quan Nghiêu, hiện tại đã là học sinh năm thứ hai, nhưng đến lần sửa mo-rát dung năm đầu ngón tay cũng tính ra.
Mọi người đều biết trình độ của hắn siêu việt vượt qua người sao hoả, đại đa số học sinh dù mơ cũng mơ nhìn trộm mặt phó hội trưởng này.
Bọn họ có dấu vết đương nhiên sẽ tìm ra tung tích, trên thực tế nội quy học viện Bạch Kim và những trường khác không quá giống nhau.
Phía sau học viện quý tộc đích thực chính nắm trong tay học sinh, người đều hành không phải là hiệu trưởng hoặc là ban giám đốc, mà là quyền lực chia đều cho bốn thành viên trong hội học sinh.
Nam Cung Nhã Nhiên dường như là người nắm quyền chính, chuyện bên trong xử lý gọn gàng ngăn nắp.
Chỉ có Thượng Quan Nghiêu tuấn tú mang danh phó hội trưởng nhưng rất ít nhúng tay vào việc trong hội
Nhưng càng không thể chạm vào, ngược lại càng dễ dàng khiến cho mọi người chú ý, mượn Thượng Quan Nghiêu mà nói, một núi băng vương tử bàn bề ngoài tuyệt mỹ lãnh khốc, tính cách người khác không nắm được.
Gia thế bối cảnh lớn đến làm cho người ta đỏ mắt, dường như có thể lũng đoạn toàn bộ giải trí tập đoàn Thịnh Thế, nghe nói còn có bối cảnh cường lực hắc đạo ủng hộ.
Thượng Quan Nghiêu là con một của tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Thế là người thừa kế duy nhất, cái gọi là bài vở và bài tập đơn giản chính là ngụy trang cho thời gian nhàm chán, hắn mới sinh ra đã là quý công tử, đã sớm định tương lai địa vị cao.
Cô gái kia đại khái mười tám,mười chín tuổi, một mái tóc dài chỉnh tề phủ ở sau đầu, ngũ quan thanh tú, thoạt nhìn giống như người ngoan ngoãn được người nhà bảo vệ vô cùng tốt
Cô mặc đồng phục nữsinh của học viện Bạch Kim, hai chân dưới làn váy ngắn màu đen càng có vẻ thon dài tinh tế.Trong tay còn cằm một lynước,đứng một nơi cách hắn không xa.
Hai người nhìn nhau một hồi lâu, trong lòng Thượng Quan Nghiêu đại kháihiểu những thức ăn giúp hắn no, hẳn là chính là cơm trưa của nữsinh trước mắt này.
Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một tia xấu hổ, ai lại nghĩ đến phó hội trưởng học viện Bạch Kim lại lén ăn vụng cơm trưa của người khác.
Nhưng hắn là Thượng Quan Nghiêu, nguy hiểm, hung ác, thần bí không ai bì nổi, lòng tự trọng cao ngạo, làm sao có thể dễ dàng xin lỗi người khác.
Ăn hết một lần thấy no, vốnđang đói bụng dáng vẻ khó khăn nhất thời bị kiêu căng và kiêu ngạo thay thế.
Hắn chậm rãi đứng lên, cánh môi gợi cảm cong lên, lấy thân phận và địa vị của hắn, nữ sinh học viện Bạch Kim làm sao có thể tính toán với hắn, nói không chừng còn cho rằng lọt vào mắt xanh của hắng mà hưng phấn không thôi !
Nghĩ đến đây một tia áy náy trong lòng cũng không còn sót lại chút gì, ngạo mạn hất cằm lên.Hắn ném cho người biết điều một nụ cười thản nhiên,“Cơm trưa của cô?” Ngay cả ngữ điệuhỏi người rõ ràng mang theo cao ngạo.
Cô gái sửng sốt hơn nữa ngày, cuối cùng ngây ngốc gật gật đầu,vẻ mặt ngoại trừ kinh ngạc còn có một chút buồn bực, làm cho Thượng Quan Nghiêu khó có thể tin chính là hắn lại không nhìn ra cô có vẻ vui sướng hay mừng thầm gì.
“Thật xinh lỗi tôi đã ăn hết bửa cơm trưa của cô.” Nói xong, hắn từ trong giáo áo khoác học sinh lấy ra bóp da hàng hiệu, rút ra mấy tờ tiền mặt,dáng vẻ giống như bố thí cho kẻ ăn mày thảy tới bên cạnh hộp cơm.
“Cơm trưa này mùi vị không tệ, ăn thật ngon, súp cũng rất dễ uống, coi như là tôi mua , số tiền đó đã đủ.”
Cô gái lại sửng sốt một chút, lập tức nhanh chóng lắc lắc đầu,“Không cần,tất cả đều do tôi làm , không đáng tiền đâu.”
Tuy rằng cơm trưa không có, đổi lại cô phải đói bụng,nhưng cô cho tới bây giờ không nghĩ tới phải thu tiền người ta nha, hơn nữa nam sinh trước mắt này thoạt nhìn là dạng người không dễ chọc, cô lại càng không dám tùy tiện đắc tội hắn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống,cô không dám nhìn thẳng khuôn mặt tuấn tú của hắn, cúi người xuống, đem hộp cơm và bình giữ ấm nhanh chóng dọn dẹp lại,cột thật gọn gàng.
Động tác liên tiếp làm cực kỳ thuần thục, hiển nhiên là một cô bé lão luyện.
Cuối cùng cô mới cầm lấy mấy tờ tiền mặt hắn vừa đưa, đứng dậy, giống nhưcon vật nhỏ bị dọa kinh sợ cúi đầuxuống, không dám ngẩng đầu,cứ đứng như vậy sau đó đem tiền giơ lên trước mặt hắn, cổ họng cũng không dám la lên một tiếng.
Thượng Quan Nghiêu cúi đầu nhìn đỉnh đầu của cô, vóc dáng cô nhỏ xinh, thân hình gầy yếu, mái tóc đen thẳng dài, hắn trước mắt có thể thấy rõ ràng .
Ngay cả mặt tay nhỏ bé giơ lên trước mặt mình, đều gầy yếu giống đứa bé chưa trưởng thành, ngón tay vừa mịn vừa trắng, lại lộ ra vài tia thô ráp,giống như thường xuyên làm chuyện nhà.
Theo hắn biết, có thể là học sinh của học viện Bạch Kim, trong nhà nếu không có cơ sở kinh tế hùng hậu muốn vào học trong trường này cơ hồ là đầm rồng hang hổ.
Nói như vậy, cô gái nhỏ xinh trước mắt này hẳn cũng là thiên kim tiểu thư nhà nào, nhưng mà tay cô……
Hắn nhất thời cảm thấy giật mình, không biết là đau lòng hay là cái gì, tóm lại bàn tay trước mắt này lại để cho hắn có ý bảo vệ.
Cô gái như trước không dám ngẩng đầu, hình như rất sợ hắn.
Lúc này hắn mới đột nhiên nhớ tới, trường học có nhà ăn xa hoa, mà cô lại một mình ngồi đây ăn cơm trưa, chẳng lẽ cô bị người ta xa lánh, hay hoặc là……
Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu hắn hiện vô số nội dung vở kịch trong trường học, nói không chừng là cô không hợp với nhóm người đó nên bị ức hiếp, hay là bị nhiều thứ khác ..v.v.., thiệt nhiều hình ảnh đồng thời hiện lên trong óc.
Tay cô bé nâng cả buổi, phát hiện đối phương không ý muốn cầm tiền lại,cô tựa hồ có chút lo âu, sợ đầu sợ đuôi lén ngẩng đầu nhìn mắt hắn một cái, lại nhanh chóng cúi đầu giống như đứa bé làm sai việc gìsợ bị xử phạt.
Sau đó cô thật cẩn thận nhét tiền vào trong túi áo học sinh của hắn, cũng không quản có rơi xuống hay không, xoay người chạy tốc độ cực nhanh giống như người đi chạy nạn, làm cho Thượng Quan Nghiêu bắt đầu hoài nghi trên người hắn có phải lây dính thứbệnh độc có thể gây hủy diệt địa cầu hay không.
“A……”
Hắn theo bản năng muốn đuổi theo sau, không lường được di độngtrong túi vừa vặn vang lên, làm bước chân hắn dừng lại.