Lễ tang vô cùng xa hoa long trọng, phàm là những người bạn tốt hay có liên quan đến tập đoàn Thịnh Thế đều tới tham gia, thân là người kế thừa hợp pháp duy nhất của tập đoàn Thượng Quan Nghiêu quỳ gối giữa linh đường, đốt giấy để tang, cúi đầu đáp lễ từng cái với khách khứa.
Lăng Thủy Nguyệt ngồi ở bên trong đám người,cả người mặc đồ đen.
Tuy rằng quan hệ của Thượng Quan Nghiêu và cha mình không tốt, nhưng trong mắt hắn nàng đọc ra bi thương.
Đây chính là tình cha con, trên người bọn họ dù sao chảy chung dòng máu, chẳng qua cha con hai người đều là loại người không giỏi biểu đạt tình cảm, cho nên thủy chung không thể hóa giải khúc mắc lẫn nhau.
Đột nhiên ngoài linh đường truyền đến một trận xôn xao.
Chỉ thấy một người đàn ông tuấn mỹ đầu tóc màu vàng, tay trái còn đeo trang sức xếp thành hàng đang bị bảo vệ ngăn ở ngoài linh đường, xuất hiện một ít hỗn loạn và tranh cãi.
Tất cả mọi ngườikhông hẹn mà cùng đem tầm mắt dời về phía bên ngoài,Thượng Quan Nghiêu cũng không tự chủ nhìn qua.
“Thật xin lỗi,cậu không thể đi vào……” Vài tên bảo vệ liều mạng ngăn cản người đàn ông tóc vàng, không khí một lần lại một lần vô cùng khẩn trương.
Tầm mắt của Thượng Quan Nghiêu chống lại người đàn ông tóc vàng, lẫn trong ánh mắt đều có dấu diếm một hơi thở nguy hiểm làm cho người ta sợ hãi.
“Để cho hắn vào!” Thượng Quan Nghiêu trầm giọng hạ lệnh.
Người đàn ông tóc vàng tuy rằng mặc quần áo tây trang màu đen, nhưng vẫn là làm cho người ta một loại cảm giác bất cần đời.
Đến khi Lăng Thủy Nguyệt thấy rõ diện mạo người tới khi, không khỏi cảm thấy giật mình kinh ngạc, là hắn……
Hắn chậm rãi bước đi về phía chính giữa linh đường, nhìn thấy tấm ảnh lớn treo ở phía trước, hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm người đàn ông trong ảnh, khuôn mặt anh tuấn xinh đẹp không có một tia biểu tình, giống như đang nhìn một người xa lạ.
Không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên lạnh lùng cười,“Ông lão này rốt cuộc đã chết sao? Lễ tang cử hành còn rất long trọng! Nở mày nở mặt một đời, tài sản vô số, còn có một đứa con thiên tài thay hắn chăm sóc người thân trước lúc lâm chung, hắn cũng coi như được điềm tốt .”
Thượng Quan Nghiêu lạnh lùng trừng mắt hắn,“Nếu đây là mục đích cậu hôm nay tới, như vậy cậu hiện tại có thể cút đi.”
“Xem ra tôi quả nhiên không được hoan nghênh.” Hắn trên cao nhìn xuống Thượng Quan Nghiêu quỳ trên mặt đất, ánh mắt bí mật mang theo thù hận.
“Cậu tự mình hiểu lấy.”
Sắc mặt người đàn ông tóc vàng tàn ác,tay nắm chặt thành quả đấm.Khi hắn xoay người chuẩn bị rời đi, lơ đãng liếc về phía Lăng Thủy Nguyệt đứng trong đám người kia.
Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau trong nháy mắt, hắn không nén nổi lộ ra một nụ cười quái dị.
“Đại thẩm, thật may nha, không ngờ ở trường hợp này cũng nhìn thấy cô.”
Bị hắn hô to như vậy,Lăng Thủy Nguyệt nhất thời trở thành tiêu điểm mọi người,cô nhìn chung quanh bốn phía, phát hiện ánh mắt mọi người đều hướng tới cô, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng.
“Cậu…… Cậu tại sao cũng tới nơi này?” Người này thật sự là âm hồn bất tán, mỗi lần gặp được hắn đều không có chuyện tốt, hơn nữa ánh mắt đáng sợ của Thượng Quan Nghiêu thẳng tắp bắn về nơi này,làm cô sợ tới mức không biết làm sao.
“Xem ra lần này cô không quên tôi nha.” Hắn lửng thững đi về phía cô, không đếm xỉa đến ánh mắt mọi người, giơ tay lên nắm chặt cằm cô, cũng nhíu đôi long mày tà mị,“Cô nói xem, chúng ta may mắn gặp nhiều lần như vậy, nói vậy chúng ta rất có duyên phận nha……”
Thượng Quan Nghiêu mắt thấy Lăng Thủy Nguyệt bị đùa giỡn trước mặt mọi người,tức đến đỏ mắt,“Người đâu, ném hắn ra ngoài cho tôi……”
“Tôi sẽ tự đi.”
Hắn nhìn về phía bảo vệ đang chậm rãi vây quanh, rồi lại nở nụ cười xấu xa với Thượng Quan Nghiêu,“Làm gì khẩn trương như vậy, chẳng lẽ anh sợ tôi?”
Không để ý tới vẻ mặt đằng đằng sát khí của Thượng Quan Nghiêu, hắn lại không sợ chết nháy mắt với Lăng Thủy Nguyệt,“Lần trước nếu không phải cô đã cứu tôi, chỉ sợ tôi thật sựbị vết thương nhiễm trùng đó làm chết mất! Đúng rồi, cô hẳn là còn không biết tôi là ai phải không……”
Thượng Quan Nghiêu rốt cuộc khắc chế không được tức giận, đột nhiên đứng lên nắm lấy cổ áo của người đàn ông tóc vàng, đưa hắn khuôn mặt tuấn tú của hắn về phía mình,“Cậu tốt nhất nên biết điều một chút……”
Lăng Thủy Nguyệt nhìn hai người đàn ông đang giằng co, kinh hãi rồi lại không biết nên xử lý như thế nào cho phải.
Thượng Quan Nghiêu và người kia, đến tột cùng có quan hệ gì nha?
…………..
Sau khi nói chuyện phiếm một lúc hai người mới tự cắt điện thoại,Thượng Quan Nghiêu nhịn không được nghĩ tới ba người bạn tốt.Nam Cung Nhã Nhiên là sớm kết hôn nhất, sinh hai đứa con ,mức độ ân ái với vợ mình mặc cho ai nhìn thấy đều nổi da gà.
Về phần Cận Tư Trạch, hắn và người vợ giảo hoạt dây dưa thật lâu, may mắn là người hữu tình đều thành thân thuộc.
Khoa trương nhất chính là Âu Sở Dương,hắn đã yêu học muội bị hắn chỉnh trong trường học bạch kim, còn thiếu chút nửa ngay cả mạng sống cũng không còn.
Xem ra…… Chỉ còn lại có hắn , trước kia không thấy tình yêu có gì tốt,nhưng mà ở chung một chỗ với Lăng Thủy Nguyệtlại làm cho hắn cảm nhận được có người ở bên cạnh thật an tâm.
Hắn còn đắm chìm trong những ngày sống chung với Lăng Thủy Nguyệt, thì nhìn xuyên cửa sổ thủy tinh của văn phòng nhìn thấy Thượng Quan Hồng Đồ nổi giận đùng đùng đi tới, hắn đã sớm biết cha hắn một khi đọc được tin tức, nhất định sẽ không dễ dàng buông tha hắn.
Thượng Quan Hồng Đồ không chút khách khí đẩy cửa phòng làm việc của hắn ra, mở đầu liền mắng, còn lấy cây gậy dùng sức gõ lên bàn công tác,“Lập tức thả Tử San ra,con có biết con đang làm cái gì hay không?”
Thượng Quan Nghiêu thờ ơ tiếp tục lật xem hồ sơ trên bàn,“Bác sĩ không phải đã nói sau sao, người phụ nữ kia có vấn đề, con chỉ đưa cô ấy đến nơi yên tĩnh để tĩnh dưỡng, tốt như vậy còn chưa đủ sao!”
“Tử San căn bản không có bệnh, cô ấy bất quá chỉ đi tìm tình nhân của con nói chuyện, còn nửa Thượng Quan Nghiêu –đứa con hồ đồ này, con có biết vì này người đàn bà không liên quan con làm không ít chuyện ngu xuẩn, con tình nhân kia……”
“Ba!” Thượng Quan Nghiêu đóng lại tủ hồ sơ, lạnh lùng âm hiểm nhìn cha của mình,“Chú ý cách dùng từ của ngài, đừng quên ngài đã không còn trong hắc đạo năm đó mà là tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Thế.”
“Hừ! Con còn xem cha làm tổng giám đốc công ty này sao? Con còn đặt cha vào trong mắt nửa sao? Tiệc cưới bị con khiến cho lộn xộn, cha mất hết mặt mũi trở thành trò cười thương trường, mà con lại còn có thể yên ổn cùng con tiện nhân kia đi Mĩ Quốc nghỉ phép……”
“Đương nhiên là trong lúc đó chúng ta không còn gì để nói.”
“Con không phải là cảm thấy ta già, cho nên không đem ta ở trong mắt?”
“Trên thực tế, cha căn bản không kém con bao nhiêu,cha ở bên ngoài có nhiều con riêng như vậy, tùy tiện ngoắc ngoắc ngón tay không người nào không cúi đầu làm theo.”
“Con…… Con biết rõ đám con riêng bên ngoài,cả đám đều bị ta đuổi đi hết.”
“Đúng? Con đây có phải nên cám ơn cha đã nuông chiều con hay không? Đem toàn bộ những đứa con riêng kia ra khỏi cửa, chỉ vì bảo toàn địa vị và danh dự của con, thuận tiện phải cám ơn cha đã chăm sóc và che chở con mấy năm quá?”
Sắc mặt của Thượng Quan Hồng Đồ càng thêm khó coi.Ở trên đời này hắn là người hiểu rõ nhất Thượng Quan Nghiêu, một mặt là tính cách hai người cực kỳ giống nhau, về mặc khác hắn là kỳ tài trong giới thương mại, thông minh còn chưa nói hắn lại giống thói kiêu ngạo của ông.
Vì đứa con bảo bối này ông đã bỏ ra rất nhiều,ông biết Thượng quan nghiêu hận ông nhưng mà sai lầm đã tạo thành càng không thể làm cho thời gian đảo ngược lại, huống chi hắn chưa từng hối hận qua lựa chọn trước kia của mình.
Đúng là hắn cho tới bây giờ không có yêu mẹ của Thượng Quan Nghiêu, năm đó đám cưới đơn giản chỉ là vì lợi dụng tài phú và thế lực nhà cô ấy, có thể có được tập đoàn Thịnh Thế như ngày hôm nay cô ấy thật ra đã giúp rất nhiều.
Những việc đó Thượng Quan Nghiêu cũng biết, hơn nữa ở trong lòng âm thầm oán hận, thời gian lâu người cha trong mắt hắn cũng càng ngày càng không đáng tôn trọng.
Thượng Quan Hồng Đồ lớn còn muốn tiếp tục ầm ĩ chuyện hôn sự với đứa con này,nhưng Thượng Quan Nghiêu đã không kiên nhẫn đứng lên, lướt qua bên người ông chuẩn bị rời đi văn phòng.
Lúc này vừa lúc đến gần giữa trưa,Lăng Thủy Nguyệt làm xong cơm trưa đưa đến văn phòng cho hắn.Khi cô theo thói quen gõ cửa xong thì đẩy cửa ra, liền nhìn thấy không khí bên trong vô cùng nguy hiểm.
Thượng Quan Hồng Đồ khinh thường trừng mắt nhìn cô,Thượng Quan Nghiêu lại một tay ôm lấy cô sau đó đi nhanh ra ngoài.
“Thượng Quan Nghiêu, con đứng lại đó cho cha……”
Tiếng phẫn nộ của cha hắn không ngừng từ phía sau truyền đến hai người, nhưng Thượng Quan Nghiêu hoàn toàn không rãnh để ý tới, thẳng ôm Thủy Nguyệt rời khỏi tập đoàn Thịnh Thế.
Đợi đến hai người ngồi cùng một chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mới khẩn trương lên, không hiểu cho nên nhìn hắn,“Anh và cha anh…… Lại cãi nhau ?”
Hắn nở một nụ cười trấn an cho cô,“Không có, chẳng qua là không khí bên trong rất nặng nề cho nên muốn ra ngoài một chút mà thôi.”
Nhưng mà không ai lại nghĩ đến chuyện đột nhiên lại xảy ra như vậy.
Trước đó một ngày cha con hai người bọn họ còn cãi nhau,chỉ cách một ngày Thượng Quan Hồng Đồ đã bị người hầu phát hiện chết ở trong phòng ngủ.
Sau khi bác sĩ kiểm tra nhiều mặt,rồi tuyên bố ra bên ngoài Thượng Quan Hồng Đồ chết do xuất huyết não cấp tính.
Bất quá chỉ có Thượng Quan Nghiêu biết, cái chết của cha và hắn tuyệt đối không thoát khỏi quan hệ. Người đàn ông hăng hái kia thật đã đ rồi sao?
Nhìn hình treo cao ở giữa linh đường, ảnh chụp Thượng Quan Hồng Đồ kiên nghị ngang ngược.Thượng Quan Nghiêu làm sao không biết cha là người hiểu rõ đứa con này nhất, đấu nhiều năm như vậy, đến cuối cùng lại bị chính đứa con mình yêu nhất làm tức chết.