11. Kẻ lạ mặt
Cúc và Vi nhìn nhau, ngoài sự im lặng tuyệt đối, bọn họ chẳng thể nói được gì. Cúc và Vi có thể nhìn thấy sự bất an và lo sợ trong ánh mắt đối phương. Càng sợ hãi hơn, khi bất giác cả hai đều cùng liên hệ sự việc này với cái chết của Thiên. Bọn họ có nên báo cảnh sát không? Nếu làm vậy, bọn họ liệu có gặp rắc rối không. Những sự kiện được một sợi dây mơ hồ liên kết với nhau, thế nhưng Cúc có cố cách mấy cũng không thể túm được sợi dây đó. Cúc ngó ra ngoài khung cửa sổ tối đen kia, cảm giác như có ai đó, hoặc thứ gì đó, đang dõi theo mình.
Bọn họ quyết định không nói gì với đối phương mà đi ngủ. Cúc nhìn đồng hồ chỉ mới điểm chín giờ kém năm, nhắm mắt lại.
Vi trăn trở lăn người. Vi muốn biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô lại sợ biết được sự thật. Nó, giống như một đường hầm tối tăm vậy. Biết rõ phía bên kia là ánh sáng. muốn biết được chiếc hầm này dẫn tới đâu. Nhưng lại sợ bị bóng tối trong đường hầm nuốt chửng.
Cô biết tất cả mọi chuyện đều bắt đầu sau thí nghiệm kia. Nhưng cô lại không thể, cũng không dám tìm xem chuyện gì xảy ra lúc đó. Cô kéo mền xuống, sau, như nhớ ra việc gì, cô vội chùm mền lên. Cảm giác sợ hãi chạy dọc sống lưng cô. Sau khi trấn an bản thân, cô khẽ kéo chiếc mền xuống, lộ ra một khe nhỏ.
Trên trần phòng, Cúc đang treo ngược mình. Cúc như một pho tượng, bị đính chặt trên trần phòng. Đôi chân như bị hàng ngàn cây đinh, đính chặt vào nóc. Mái tóc ngắn, vì bị lộn ngược mà rủ xuống. Mắt mở trắng dã, do vì mở một thời gian khá lâu mà hằn lên những rằn đỏ. Chiếc miệng toe toét cười, đến nỗi từng khớp cơ bị ép chặt mà gồ lên trông thấy. Vi nhìn bộ dáng quái đản đó, đã bao nhiêu lần cô muốn nói tình trạng của Cúc cho mẹ Cúc nghe, nhưng lại không dám. Cô sợ bị mắng, hoặc bị truy hỏi. Vi khẽ chùm chăn che kín đầu, so với ngày đầu nhìn thấy, bây giờ cô đã bình tĩnh hơn rồi. Cô nhắm mắt lại, mà không biết rằng, Cúc đang treo trên cao kia, chầm chậm quay đầu nhìn cô.
Một tuần sau đó, Khang dọn đi. Cậu ấy dọn đi đột ngột, không lời từ biệt. để đến một hôm, Vi gõ cửa muốn mời Khang ăn cơm, thì mới biết cậu ấy đi rồi. Bọn họ là bạn hồi cấp ba, số điện thoại của Khang cô vẫn giữ. Thế nhưng không biết bao nhiêu lần máy lên, lại không dám ấn nút gọi.
Thời gian cứ thế trôi qua, bọn họ bận rộn với những kì thi, với những bài luận. Một buổi chiều không quá lạnh, Cúc và Vi dừng lại ở hồ bơi. Khi nhẹ nhàng thả mình trong nước, Cúc tận hưởng cảm giác nhẹ nhàng khoang khoái này mình gần như đã quên mất rồi. Cơ thể bồng bềnh trôi nổi giúp đầu óc cô thư giản và tạm thời quên đi những thảm kịch xảy ra gần đây. Hồ bơi buổi xế chiều rất vắng. Bọn họ thỏa sức tận hưỡng không gian yên tĩnh mà không sợ bị ai quấy rầy.
Khoảng hơn một tiếng sau, Cúc thấy hơi mệt nên đi tắm rửa trước. Khi tiến vào phòng thay độ, cảm giác tĩnh lặng quá độ khiến Cúc có chút giậc mình. Cúc lấy lại hơi thở, từ từ tiến vào phòng tắm. Phòng tắm được ngăn cách ra từng phòng nhỏ bởi một vách ngăn, bên ngoài là một tấm màn kéo. Cúc đi vào căn phòng trong cùng, xả nước. Cúc nhanh chóng gội rửa vì cô không muốn ở trong này quá lâu. Cảm giác tĩnh lặng tróng trải khiến Cúc có chút không quen.
Vi nhìn chiếc quần bị mắc trong rặng cây, sau đó nhìn gương mặt đỏ chót của Thiên, ôm bụng cười. Thì ra là hai người này bày trò dọa bọn họ sợ tới đau tim. Vi hướng về phía cửa, nhìn bộ dạng Cúc thấp thó không hiều làm sao. La lên.
- Vào đây, xem cái này hay lắm.
Từ bên kia ban công, giọng Thiên cố nén.
- Vi nói nhỏ thôi, người khác nghe thấy bây giờ.
Để minh chứng cho sự lo lắng của mình, Thiên còn chòm người ra, ngó ngang ngó dọc.
Có cơ hội tốt như vậy, Vi liền tranh thủ chọc ghẹo Thiên.
- Ây da, hai người làm cái gì mà đến cả quần trong cũng bay ra ngoài thế.
Khang rất có tinh thần, vừa đập cây, vừa dở giọng lưu manh nói.
- Bọn này làm cái gì thì Vi phải biết chứ.
Sau đó còn đá một ánh mắt thâm thúy. Chuyện này rất tư mật nha.
Nguyên thì thấp thỏm lo cho cái quần mình, kéo kéo tay Khang.
- Mày đập nhẹ thôi, nó rơi xuống đường thì sao.
- Thì mày xuống lượm chứ sao.
Cúc chậm chạm đi vào, e dè nhìn cây bút trong tay Vi sau đó quay qua cuốn sổ đang lật ngửa. Cô tranh thủ Vi đang trêu đùa ngoài ban công mà lén gấp cuốn sổ lại, định giấu đi. Thế nhưng khi cô chỉ mới vừa gập cuốn sổ thì tiếng Vi đột ngột vang lên. Làm cô giật thót tim.
- Cúc, lấy cho Vi cái móc áo.
Nghe vậy, cô liên nhanh chạy vào tủ quần áo, lấy một cái móc, rồi chạy ra ban công. Nhìn tình hình phía bên ngoài, cô không khỏi bật cười.
- Cười cái gì, chưa thấy người ta phơi sịp trong cây sao? - Thiên rất bất mãn nói.
Vi cầm lấy cái móc, huơ huơ. Không hiểu làm cách nào mà cái quần sịp của Thiên lại có thể mắc vào bụi tường xuân, mà còn lệch về phía ban công của Vi, Cúc. Vì vậy, nếu muốn lấy cái sịp này xuống an toàn, chỉ có thể với từ ban công bên Vi.
- E hèm, bạn Thiên có gì muốn nói không?
- Bạn Vi đẹp trai.
- ơ hừm
- Nhầm, bạn Vi xinh gái.
-...
- Vi hiền lành đáng yêu dễ thương thông minh tốt bụng, làm ơn lấy... lấy dùm cái quần.
Vi nhìn bộ dáng tội nghiệp của Thiên mà phì cười, hài lòng nói
- Vậy còn được.
Vi chồm người ra ngoài, dùng cái móc cố với.
Cúc nhìn thấy Vi nhô hơn phân nữa người ra ngoài mà hết hồn. Phải nói, bọn họ đang ở tầng năm, rớt xuống, nếu không phải là phim siêu nhân thì là phim kinh dị.
Cúc ôm lấy hông Vi, lo lắng. Bên kia, Thiên với Khag lại rất vô lương tâm mà ngồi cổ vũ. Thiên còn nhiệt liệt vỗ tay.
- Vi ơi cố lên, Vi ơi đừng sợ.
Cúc ôm Vi, tức giận nhìn qua bên kia. Chợt Cúc nhìn thấ thứ gì xẹt qua. Chỉ là một cái xẹt qua trong chợp mắt. Thế nhưng sau đó là tiếng hét kinh hoàng của Vi.
Vi ngã ngữa ra phía sau, đè lên cô, một bộ dạng run lẩy bẩy. Cô khó hiều nhìn Vi, rồi đột nhiên nghe tiếng hét khủng khiếp của Khang. Sau đó là tiếng rên khóc đầy hoảng loạng. Tiếng rên đau đớn tột cùng, như một người, nhìn thấy cô thể mình, bị xé xác ra vậy. Cô sợ hãi, chồm ra ngoài, nhìn qua ban công phòng Khang.
Tới lúc cô thấy cảnh tượng trước mình, thì dường như, tim cô ngừng đập rồi. Khang ngồi trong vũng máu, hoảng loạn ôm cơ thể Thiên. Bàn tay cố gắng chặn lại dóng máu tuôn ào ạt ở cổ, nơi mà đáng lẽ, phải gắn với phần đầu. Cơ thể không đầu, dường như vẫn còn chưa ý thức được chuyển gì xảy ra, cố gắng dùng tay đẻ che đi lổ hổng trên cổ. Thế nhưng chỉ vài giây sau, cơ thể liền trở nên cứng ngắt, trong một tư thế kỳ lạ.
Khang cố gắng dùng tay chặn lại, nhưng không thể. Khang rên lên đau đớn, chỉ có thể phát ra vài từ A a vô nghĩa. Khang dương mắt lên nhìn cô, như cầu cứu, như van xin rồi tuyệt vọng. Có lẽ cậu cũng biết, không còn gì có thể cứu chữa con người lạnh băng đang nằm trong lòng mình.
Cúc run rẩy, té bệt xuống ban công. Cô nhìn thấy Vi đau khổ ôm mặt khóc. Rồi không hiểu sao, ánh mắt cô dời về phía cuốn sổ. Cuốn sổ vốn bị đóng chặt, vì một cơn gió mạnh thổi qua mà bật tung. Tấm giấy có hình người bị cắt cổ đung đưa trước mặt cô. Như dè trừng, như chế giễu.