“Alo. Tiểu Kiệt hả? Uh, đúng, đúng, không phải như mày nói sao, thế vai … Mày có quen đó, là Tam đầu gỗ, Mộc Đồng, Mộc Đồng hội bảo vệ môi trường nhà mày đó … Yên tâm đi, mặt mũi cũng đẹp lắm …. Đúng đúng, tao cũng thấy nó quá hợp … đúng, kiểu tóc cũng hợp, vừa ngắn … cái gì? Ngực hả? Mày đề cao nó quá rồi …”
Tôi đau đầu nhức óc ngồi một bên, cố nén ham muốn đánh người, nghe Tiểu Nhị gọi cho Tiểu Kiệt.
Hai đứa nó tám cả nửa ngày mới chịu cúp, gác máy, nó nhìn tôi, hai mắt phát sáng, hưng phấn nói: “Hắc, tao nghe Tiểu Kiệt nói, gần đây nó mới quen một em khóa dưới, đẹp trai lắn, đã nhận lời đóng vai nam chính số 1 của phim này rồi.”
Tôi không vì cái tin tức bé xíu này mà thấy vui tẹo nào, lười biếng đáp: “À, Thế à.” Cũng không biết Tiểu Kiệt dùng cách nào dụ dỗ được em trai kia nữa.
Tiểu Nhị vẫn tiếp tục bay trên mây: “Nhưng tao định để Chung Nguyên diễn a, tuy rằng ở trước mặt Lục Tử Kiện khí chất của ảnh có vẻ thụ, chắc chắn công mày thì có thừa à. Làm sao đây ta, chẳng nhẽ hai tiểu công đều là nhân vật chính à?”
Tôi lắc đầu: “Yên tâm đi, Chung Nguyên nhất định không diễn loại vai biến thái này đâu.”
Tiểu Nhị nắm tay áo tôi lắc lắc đầy thống khổ: “Tam đầu gỗ, mày nói ai biến thái, ai biến thái chứ! Đây là nghệ thuật, mày hiểu không?”
Tôi đẩy tay nó ra, bình tĩnh nói: “Dẹp đi, thằng cha Chung Nguyên này ghét nhất bị người khác dụ dỗ, có gan thì tự mày đi tìm đi.”
Thế là Tiểu Nhị lặng im không nói.
Tôi nhận ra Chung Nguyên có một thứ năng lực rất kì dị, con người hắn xem như tính tình tốt, lúc đi cùng người khác vẻ mặt cũng rất ôn hòa, nhưng nói đến chuyện thật sự chạm nọc tới điểm mấu chốt của hắn thì không mấy người dám làm. Như Tiểu Nhị nè, cả ngày diễu võ dương oai với tôi, mới nghe nói Chung Nguyên rất ghét người khác dụ dỗ hắn, nó liền nhất quyết không nhận nhiệm vụ bàn bạc vấn đề này với Chung Nguyên. Lục Tử Kiện thì không như vậy, anh ấy cũng là người tốt tính, nhưng lại cứ hay bị bắt nạt. Lúc trước Tiểu Nhị cứ luôn miệng gọi Lục Tiểu Công, sau khi anh ấy hiểu rõ nó nghĩa lá gì thì năm lần bảy lượt yêu cầu Tiểu Nhị không gọi vậy nữa, kết quả công cốc. Mãi sau nhờ có Tứ cô nương thu phục Tiểu Nhị mới có chút thành quả [Tôi thật khinh bỉ Tiểu Nhị là đứa chỉ biết bắt nạt người yếu]
Tôi luôn luôn nghĩ rằng, một người phải âm hiểm bao nhiêu mới có thể làm được như Chung Nguyên.
…
Buổi tối, Tiểu Kiệt vì sự nghiệp đạo diễn, hẹn hai nhân vật nam chính của bộ phim không lành mạnh [thực ra tôi là nữ chính mà] cùng đi uống cà phê, trước hết mọi người làm quen nhau, sau đó là thương lượng cụ thể công việc. Chúng tôi tiện thể rủ luôn nhà sản xuất kiêm biên kịch, Tiểu Nhị!
Sau khi nhìn thấy em trai siêu cấp đẹp trai trong truyền thuyết thì tôi gần như á khẩu.
Khó hiểu quá nha, thành phố B có thiếu trai đâu, Tiểu Kiệt nhìn thế nào mà khen Tô Ngôn dữ dội vậy chứ …
Tô Ngôn nhìn thấy bọn tôi, hớn hở chạy đến trước mặt, cười ha ha nói: “Mộc Đồng, hóa ra người đóng giả trai là chị à?”
Tôi kéo Tiểu Nhị ra chắn trước mặt: “Hiểu lầm rồi, chị là biên kịch, người này mới là người hợp tác với em nè.”
Tên Tiểu Nhị lại tận lực ra sức bán đứng tôi.
Tô Ngôn khoác tay lên vai tôi, tâm tình rất tốt: “Mộc Đồng, chị không cần ngượng đâu.”
Tôi tức giận, đẩy tay nó ra, chỉ vào nó nói với Tiểu Kiệt: “Đạo diễn, tôi không làm, hoặc là đổi tôi hoặc là thay nó.”
Chỉ một câu làm Tiểu Kiệt muốn trợn ngược mắt: “Không được!”
Nhờ có sự phối hợp hoàn hảo của Tô Ngôn và sự bất hợp tác rất hoàn hảo của tôi mà buổi họp tối nay chẳng thất bại mà cũng chả thành công. Thật ra tôi không phải cố tình gây sự, chỉ có điều việc hợp diễn tình nhân với Tô Ngôn làm lòng tôi ngứa ngáy thế nào ấy. Mặc kệ tình cảm của nó dành cho tôi là thật hay giả, có nói thế nào cũng cứ đòi theo đuổi tôi, bây giờ còn đang theo như vậy, quan hệ thế này lúc diễn làm sao không xấu hổ được. Tôi là người rõ ràng trong tình cảm, thích là thích, không thích nữa thì sẽ không đeo bám dây dưa, người tôi không thích tốt nhất nên cách tôi càng xa càng tốt.
Lúc quay về, Tiểu Kiệt và Tiểu Nhị lén lút về trước, để tôi với Tô Ngôn ở lại trao đổi.
Tô Ngôn chầm chậm đi cạnh tôi dưới ánh đèn đường vàng vọt.
“Mộc Đồng, chị thực sự ghét tôi à?” Nó đột nhiên dừng lại, nhìn thẳng vào mắt tôi, thản nhiên hỏi.
Tôi lắc đầu: “Không có”
“Vậy tại sao không tiếp nhận tôi?”
Tôi cào tóc: “Ak, chị có bạn trai mà, làm người thứ ba chen vào làm chi cho sóng gió?” Tội nghiệp Chung Nguyên, thời điểm quan trọng đem ngươi ra dùng cũng có ích gớm.
Tô Ngôn cười bí hiểm, chẳng có vẻ gì giống thanh niên 18 cả: “Không cần gạt tôi, tôi nhìn ra mà, Chung Nguyên diễn rất khá, nhưng chị thì còn kém lắm.”
Tôi cúi đầu, không biết nó nói thật hay đùa.
Tô Ngôn lại thêm vào: “Hiện tại tôi và Chung Nguyên hay bất cứ người nào đều có vị trí ngang nhau, hy vọng chị đừng kì thị tôi.”
Tôi lắc đầu: “Chị không kì thị, chỉ là không thích thôi, cho nên không tiếp nhận, dễ hiểu mà. Chị cũng không ghét em, nhưng không ghét không có nghĩa là thích, em phải hiểu điều đó.”
Tô Ngôn lại cười nói: “Chị còn chưa thử thích tôi, sao đã biết là không thích được?”
Ak … ak? Nói gì không ăn nhập vậy?
***
Tô Ngôn: “Cái này giống như điểm tâm vậy, chưa ăn sao biết nó có ăn được, có ngon, có hợp khẩu vị hay không? Ít nhất cũng ăn một miếng, sau đó hãy kết luận nên ăn tiếp hay không? Một miếng này là cho điểm tâm cơ hội, cũng là cho chính mình cơ hội.”
“Em giỏi ăn nói ghê.”
Tô Ngôn cười: “Qúa khen, tôi chỉ hi vọng chị có thể cho tôi một cơ hội, tại sao chưa thử đã vội từ chối.”
Tôi nhức đầu, cảm thấy hắn nói cũng đúng, mà cũng không đúng: “Nhưng mà …”
“Không được.” Tô Ngôn đột nhiên giơ tay ra giữ vai tôi, nhìn thẳng vào tôi: “Tôi hi vọng chị tiếp nhận tôi, chờ tới khi chị khẳng định không thể tiếp nhận được hãy đẩy tôi ra, có được không?”
“Ak” Tôi định nói không, nhưng thấy nó chân thành tha thiết nhìn, lại thấy nó nói cũng đúng, đành gật gật đầu: “Được.”
Tô Ngôn nở nụ cười rạng rỡ: “Chị đồng ý cho tôi theo đuổi?”
Tôi khờ người ra nhìn nó: “Chắc là vậy.”
Tô Ngôn: “Sao chị nhìn tôi như vậy?”
Tôi: “Không có gì, tự nhiên cảm thấy em trở nên bình thường, thấy quen quen.”
Tô Ngôn: “…”
…
Ngày hôm sau, Tiểu Nhị quyết định nói chuyện bộ phim của nó cho Chung Nguyên, đã thế còn giả bộ làm mật thám, lý do là sợ Chung Nguyên ghen. Nhưng ngoài dự kiến của tôi, Tiểu Nhị chỉ mới hỏi một hai câu là Chung Nguyên đã khoái trá đáp ứng đóng bộ phim này, với điều kiện là hắn phải đóng vai chính!!!
Thế là tổ kịch phát sinh mâu thuẫn be bé.
Bộ phim này có hai nhân vật chính, thứ chính một người, còn lại là nhân vật phụ. Vốn dĩ, nhân vật chính bị nhóm nam diễn viên của hội điện ảnh kì thị, bọn họ không tình nguyện tham gia diễn cái bộ phim biến thái này, nhưng ngại gây áp lực cho phó chủ tịch nên cũng không đành cự tuyệt.
Nguyên tắc quan trọng của bộ phim này là, hành động có thể không có, nhưng ngoại hình nhất định phải có, thế nên nhân vật chính chọn tôi với Tô Ngôn. Bây giờ Chung Nguyên xuất hiện, lấy điều kiện bề ngoài của thằng cha này, cho vai thứ chính không thành vấn đề, nhưng hắn lại thích đùa, không phải chính nhất định không diễn.
Cho nên cục diện hiện tại là, những nhân vật khác đã ổn hết, chỉ có ba người bọn tôi không thống nhất được ai chính ai thứ chính.
Chung Nguyên ngồi trong phòng hội nghị của hội điện ảnh, mặt cười cười, kiên nhẫn nghe Tiểu Kiệt giải thích sự khó xử, ý của nó là, nhân vật chính đã sắp xếp xong rồi, phiền anh Chung Nguyên chịu khó đóng thứ chính đi, thứ chính cũng quan trọng nha, cùng lắm là cho anh thêm đất diễn …
Chung Nguyên nghe xong lời Tiểu Kiệt, bình tĩnh nói: “Được rồi, các bạn cứ tiến hành theo kế hoạch đó đi, coi như tôi chưa tham gia.”
Chung Nguyên vừa nói xong, Tiểu Nhị đứng ngồi không yên, lôi kéo Tiểu Kiệt ra bàn bạc hồi lầu, cũng không được kết quả gì. Tiểu Nhị hi vọng Chung Nguyên thế vai Tô Ngôn, nhưng Tiểu Kiệt lại khăng khăng giữ vị trí của Tô Ngôn. Hai người phân tích đủ thứ lý do, cuối cùng vẫn giằng co không dứt.
Lúc này Tô Ngôn đang im lặng lại lên tiếng: “Bộ phim này em có thể tài trợ đó, thiết bị của mọi người cũng nên cải tiến một chút nhỉ?”
Tiểu Kiệt nghe nói thế thì hai mắt sáng như đèn pha, màn hối lộ này đúng là có sức hấp dẫn lớn.
Nhưng Chung Nguyên lại tà tà nói thêm vào: “Nó tài trợ bao nhiêu, tôi cũng tài trợ được bấy nhiêu, có thể nhiều hơn.”
Tiểu Nhị cùng Tiểu Kiệt bàn tới khô hết cả nước miếng, rút cục nhất trí: Chuyện này để Mộc Đồng quyết định!
Trong nháy mắt, bốn phía quay qua nhìn tôi, y như muốn luộc chín tôi luôn.
Tôi ho khan, yểu xìu nói: “Tôi có một đề nghị rất hay.”
“Nói đi”
Tôi nhìn nhìn Chung Nguyên, lại ngó sang Tô Ngôn: “Là vầy, tại sao mọi người không để tôi đóng vai thứ chính?”
“Không được”
“Tôi phản đối”
“Tao đồng ý”
“Chủ ý này hay à”
Bốn thanh âm đồng thời vang lên, hai anh chàng kia nghe tôi nói xong cực kì tức giận, Tiểu Nhị với Tiểu Kiệt, hai con trời đánh này lại còn làm như giác ngộ chân lí vô cùng sung sướng, Tiểu Nhị còn kích động tới nỗi vò tóc tôi rối bù lên.
Chung Nguyên cùng Tô Ngôn đang định nói thì Tiểu Kiệt gõ bàn đánh rầm một cái, nói: “Khỏi bàn, làm như lời Mộc Đồng, ta là đạo diễn, ta quyết định.”
Chung Nguyên nhìn tôi, đột nhiên cười hết sức gian trá, sau đó quay sang Tô Ngôn, nói: “Được rồi, anh quyết định nghe lời đạo diễn.”
Tô Ngôn mở trừng mắt, nhìn Chung Nguyên không tin được.
Chung Nguyên phất phất kịch bản trong tay, nghiêm trang nói với Tô Ngôn: “Uhm, trong kịch bản này có đoạn ôm công chúa nha, là anh ôm cậu hay là cậu ôm anh nhỉ?:
Tô Ngôn giống như nuốt phải thuốc chuột, mặt mày vặn vẹo nhìn Chung Nguyên: “Anh đừng có làm thiệt nha!”
Chung Nguyên gật gật đầu: “Chứ làm sao bây giờ, anh không muốn diễn vai thứ … Nói đi, rút cục là anh ôm cậu hay cậu ôm anh? Cá nhân anh thích ôm người khác, nhưng mà coi như tôn trọng lựa chọn của cậu.”
Tô Ngôn dứt khoát: “Tôi không ôm con trai đâu, cũng không để con trai ôm à.”
Chung Nguyên bình tĩnh lắc đầu: “Cái này chúng ta đâu quyết định được, phải nghe đạo diễn thôi. À, đạo diễn nè, tôi cảm thấy kịch bản này quá ngây thơ, không đủ đô nha, tôi đề nghị thêm đoạn diễn hôn, ái chà, tốt nhất là hôn sâu đúng cách thức …”
Tiểu Kiệt nắm cây bút, cười gian: “Được được, ý này hay, biên kịch đâu, thêm vào.”
Cái con quỷ Tiểu Nhị, máu mũi sắp phun ra hết rồi.
Tô Ngôn hoảng sợ nhìn Chung Nguyên, nói không nên lời.
Chung Nguyên khép kịch bản lại, thâm ý sâu xa nhìn Tô Ngôn: “Nè, đạo diễn muốn thêm đoạn hôn đó, chúng ta …. Có nên luyện tập trước không? Hôn sâu đúng tiêu chuẩn nha …” Hắn nói xong, nâng cằm Tô Ngôn lên, chậm rãi dí mặt sát vào …
Máu mũi của Tiểu Nhĩ rút cục cũng thành công trong việc tìm đường chui ra khỏi mũi…
“Biến thái!” Tô Ngôn đẩy mạnh Chung Nguyên, hét một tiếng đứng lên: “Đạo diễn, tôi không diễn với hắn!”
Chung Nguyên bình tĩnh cười: “Nói giỡn hoài, hai chúng ta là nhân vật chính à.”
Tô Ngôn: “Tôi muốn diễn vai thứ.”
Chung Nguyên thả lỏng người, nhích lại gần, cười hì hì nháy mắt với tôi.
Trong lòng tôi thầm giơ ngón giữa ra chửi hắn
Sau khi tan họp, tôi cùng Chung Nguyên đi riêng với nhau, tôi không nhịn nổi tò mò, hỏi hắn: “Ngươi … thật sự có thể chịu được cùngTô Ngôn,ak, cái gì mà ôm công chúa, hôn sâu này kia?”
Chung Nguyên: “Đương nhiên không thể.”
Tôi không hiểu: “Vậy sao còn …” Còn bình tĩnh như thế, y như có thể làm được, hơn nữa còn vui vẻ mà làm.
Chung Nguyên: “Bởi vì anh biết, nó cũng không làm được, anh chỉ cần đợi nó rút lui là được.”
Tôi: “…”
Chung Nguyên, ngươi còn có thể gian trá tới mức đó sao
“Alo. Tiểu Kiệt hả? Uh, đúng, đúng, không phải như mày nói sao, thế vai … Mày có quen đó, là Tam đầu gỗ, Mộc Đồng, Mộc Đồng hội bảo vệ môi trường nhà mày đó … Yên tâm đi, mặt mũi cũng đẹp lắm …. Đúng đúng, tao cũng thấy nó quá hợp … đúng, kiểu tóc cũng hợp, vừa ngắn … cái gì? Ngực hả? Mày đề cao nó quá rồi …”
Tôi đau đầu nhức óc ngồi một bên, cố nén ham muốn đánh người, nghe Tiểu Nhị gọi cho Tiểu Kiệt.
Hai đứa nó tám cả nửa ngày mới chịu cúp, gác máy, nó nhìn tôi, hai mắt phát sáng, hưng phấn nói: “Hắc, tao nghe Tiểu Kiệt nói, gần đây nó mới quen một em khóa dưới, đẹp trai lắn, đã nhận lời đóng vai nam chính số của phim này rồi.”
Tôi không vì cái tin tức bé xíu này mà thấy vui tẹo nào, lười biếng đáp: “À, Thế à.” Cũng không biết Tiểu Kiệt dùng cách nào dụ dỗ được em trai kia nữa.
Tiểu Nhị vẫn tiếp tục bay trên mây: “Nhưng tao định để Chung Nguyên diễn a, tuy rằng ở trước mặt Lục Tử Kiện khí chất của ảnh có vẻ thụ, chắc chắn công mày thì có thừa à. Làm sao đây ta, chẳng nhẽ hai tiểu công đều là nhân vật chính à?”
Tôi lắc đầu: “Yên tâm đi, Chung Nguyên nhất định không diễn loại vai biến thái này đâu.”
Tiểu Nhị nắm tay áo tôi lắc lắc đầy thống khổ: “Tam đầu gỗ, mày nói ai biến thái, ai biến thái chứ! Đây là nghệ thuật, mày hiểu không?”
Tôi đẩy tay nó ra, bình tĩnh nói: “Dẹp đi, thằng cha Chung Nguyên này ghét nhất bị người khác dụ dỗ, có gan thì tự mày đi tìm đi.”
Thế là Tiểu Nhị lặng im không nói.
Tôi nhận ra Chung Nguyên có một thứ năng lực rất kì dị, con người hắn xem như tính tình tốt, lúc đi cùng người khác vẻ mặt cũng rất ôn hòa, nhưng nói đến chuyện thật sự chạm nọc tới điểm mấu chốt của hắn thì không mấy người dám làm. Như Tiểu Nhị nè, cả ngày diễu võ dương oai với tôi, mới nghe nói Chung Nguyên rất ghét người khác dụ dỗ hắn, nó liền nhất quyết không nhận nhiệm vụ bàn bạc vấn đề này với Chung Nguyên. Lục Tử Kiện thì không như vậy, anh ấy cũng là người tốt tính, nhưng lại cứ hay bị bắt nạt. Lúc trước Tiểu Nhị cứ luôn miệng gọi Lục Tiểu Công, sau khi anh ấy hiểu rõ nó nghĩa lá gì thì năm lần bảy lượt yêu cầu Tiểu Nhị không gọi vậy nữa, kết quả công cốc. Mãi sau nhờ có Tứ cô nương thu phục Tiểu Nhị mới có chút thành quả [Tôi thật khinh bỉ Tiểu Nhị là đứa chỉ biết bắt nạt người yếu]
Tôi luôn luôn nghĩ rằng, một người phải âm hiểm bao nhiêu mới có thể làm được như Chung Nguyên.
…
Buổi tối, Tiểu Kiệt vì sự nghiệp đạo diễn, hẹn hai nhân vật nam chính của bộ phim không lành mạnh [thực ra tôi là nữ chính mà] cùng đi uống cà phê, trước hết mọi người làm quen nhau, sau đó là thương lượng cụ thể công việc. Chúng tôi tiện thể rủ luôn nhà sản xuất kiêm biên kịch, Tiểu Nhị!
Sau khi nhìn thấy em trai siêu cấp đẹp trai trong truyền thuyết thì tôi gần như á khẩu.
Khó hiểu quá nha, thành phố B có thiếu trai đâu, Tiểu Kiệt nhìn thế nào mà khen Tô Ngôn dữ dội vậy chứ …
Tô Ngôn nhìn thấy bọn tôi, hớn hở chạy đến trước mặt, cười ha ha nói: “Mộc Đồng, hóa ra người đóng giả trai là chị à?”
Tôi kéo Tiểu Nhị ra chắn trước mặt: “Hiểu lầm rồi, chị là biên kịch, người này mới là người hợp tác với em nè.”
Tên Tiểu Nhị lại tận lực ra sức bán đứng tôi.
Tô Ngôn khoác tay lên vai tôi, tâm tình rất tốt: “Mộc Đồng, chị không cần ngượng đâu.”
Tôi tức giận, đẩy tay nó ra, chỉ vào nó nói với Tiểu Kiệt: “Đạo diễn, tôi không làm, hoặc là đổi tôi hoặc là thay nó.”
Chỉ một câu làm Tiểu Kiệt muốn trợn ngược mắt: “Không được!”
Nhờ có sự phối hợp hoàn hảo của Tô Ngôn và sự bất hợp tác rất hoàn hảo của tôi mà buổi họp tối nay chẳng thất bại mà cũng chả thành công. Thật ra tôi không phải cố tình gây sự, chỉ có điều việc hợp diễn tình nhân với Tô Ngôn làm lòng tôi ngứa ngáy thế nào ấy. Mặc kệ tình cảm của nó dành cho tôi là thật hay giả, có nói thế nào cũng cứ đòi theo đuổi tôi, bây giờ còn đang theo như vậy, quan hệ thế này lúc diễn làm sao không xấu hổ được. Tôi là người rõ ràng trong tình cảm, thích là thích, không thích nữa thì sẽ không đeo bám dây dưa, người tôi không thích tốt nhất nên cách tôi càng xa càng tốt.
Lúc quay về, Tiểu Kiệt và Tiểu Nhị lén lút về trước, để tôi với Tô Ngôn ở lại trao đổi.
Tô Ngôn chầm chậm đi cạnh tôi dưới ánh đèn đường vàng vọt.
“Mộc Đồng, chị thực sự ghét tôi à?” Nó đột nhiên dừng lại, nhìn thẳng vào mắt tôi, thản nhiên hỏi.
Tôi lắc đầu: “Không có”
“Vậy tại sao không tiếp nhận tôi?”
Tôi cào tóc: “Ak, chị có bạn trai mà, làm người thứ ba chen vào làm chi cho sóng gió?” Tội nghiệp Chung Nguyên, thời điểm quan trọng đem ngươi ra dùng cũng có ích gớm.
Tô Ngôn cười bí hiểm, chẳng có vẻ gì giống thanh niên cả: “Không cần gạt tôi, tôi nhìn ra mà, Chung Nguyên diễn rất khá, nhưng chị thì còn kém lắm.”
Tôi cúi đầu, không biết nó nói thật hay đùa.
Tô Ngôn lại thêm vào: “Hiện tại tôi và Chung Nguyên hay bất cứ người nào đều có vị trí ngang nhau, hy vọng chị đừng kì thị tôi.”
Tôi lắc đầu: “Chị không kì thị, chỉ là không thích thôi, cho nên không tiếp nhận, dễ hiểu mà. Chị cũng không ghét em, nhưng không ghét không có nghĩa là thích, em phải hiểu điều đó.”
Tô Ngôn lại cười nói: “Chị còn chưa thử thích tôi, sao đã biết là không thích được?”
Ak … ak? Nói gì không ăn nhập vậy?
Tô Ngôn: “Cái này giống như điểm tâm vậy, chưa ăn sao biết nó có ăn được, có ngon, có hợp khẩu vị hay không? Ít nhất cũng ăn một miếng, sau đó hãy kết luận nên ăn tiếp hay không? Một miếng này là cho điểm tâm cơ hội, cũng là cho chính mình cơ hội.”
“Em giỏi ăn nói ghê.”
Tô Ngôn cười: “Qúa khen, tôi chỉ hi vọng chị có thể cho tôi một cơ hội, tại sao chưa thử đã vội từ chối.”
Tôi nhức đầu, cảm thấy hắn nói cũng đúng, mà cũng không đúng: “Nhưng mà …”
“Không được.” Tô Ngôn đột nhiên giơ tay ra giữ vai tôi, nhìn thẳng vào tôi: “Tôi hi vọng chị tiếp nhận tôi, chờ tới khi chị khẳng định không thể tiếp nhận được hãy đẩy tôi ra, có được không?”
“Ak” Tôi định nói không, nhưng thấy nó chân thành tha thiết nhìn, lại thấy nó nói cũng đúng, đành gật gật đầu: “Được.”
Tô Ngôn nở nụ cười rạng rỡ: “Chị đồng ý cho tôi theo đuổi?”
Tôi khờ người ra nhìn nó: “Chắc là vậy.”
Tô Ngôn: “Sao chị nhìn tôi như vậy?”
Tôi: “Không có gì, tự nhiên cảm thấy em trở nên bình thường, thấy quen quen.”
Tô Ngôn: “…”
…
Ngày hôm sau, Tiểu Nhị quyết định nói chuyện bộ phim của nó cho Chung Nguyên, đã thế còn giả bộ làm mật thám, lý do là sợ Chung Nguyên ghen. Nhưng ngoài dự kiến của tôi, Tiểu Nhị chỉ mới hỏi một hai câu là Chung Nguyên đã khoái trá đáp ứng đóng bộ phim này, với điều kiện là hắn phải đóng vai chính!!!
Thế là tổ kịch phát sinh mâu thuẫn be bé.
Bộ phim này có hai nhân vật chính, thứ chính một người, còn lại là nhân vật phụ. Vốn dĩ, nhân vật chính bị nhóm nam diễn viên của hội điện ảnh kì thị, bọn họ không tình nguyện tham gia diễn cái bộ phim biến thái này, nhưng ngại gây áp lực cho phó chủ tịch nên cũng không đành cự tuyệt.
Nguyên tắc quan trọng của bộ phim này là, hành động có thể không có, nhưng ngoại hình nhất định phải có, thế nên nhân vật chính chọn tôi với Tô Ngôn. Bây giờ Chung Nguyên xuất hiện, lấy điều kiện bề ngoài của thằng cha này, cho vai thứ chính không thành vấn đề, nhưng hắn lại thích đùa, không phải chính nhất định không diễn.
Cho nên cục diện hiện tại là, những nhân vật khác đã ổn hết, chỉ có ba người bọn tôi không thống nhất được ai chính ai thứ chính.
Chung Nguyên ngồi trong phòng hội nghị của hội điện ảnh, mặt cười cười, kiên nhẫn nghe Tiểu Kiệt giải thích sự khó xử, ý của nó là, nhân vật chính đã sắp xếp xong rồi, phiền anh Chung Nguyên chịu khó đóng thứ chính đi, thứ chính cũng quan trọng nha, cùng lắm là cho anh thêm đất diễn …
Chung Nguyên nghe xong lời Tiểu Kiệt, bình tĩnh nói: “Được rồi, các bạn cứ tiến hành theo kế hoạch đó đi, coi như tôi chưa tham gia.”
Chung Nguyên vừa nói xong, Tiểu Nhị đứng ngồi không yên, lôi kéo Tiểu Kiệt ra bàn bạc hồi lầu, cũng không được kết quả gì. Tiểu Nhị hi vọng Chung Nguyên thế vai Tô Ngôn, nhưng Tiểu Kiệt lại khăng khăng giữ vị trí của Tô Ngôn. Hai người phân tích đủ thứ lý do, cuối cùng vẫn giằng co không dứt.
Lúc này Tô Ngôn đang im lặng lại lên tiếng: “Bộ phim này em có thể tài trợ đó, thiết bị của mọi người cũng nên cải tiến một chút nhỉ?”
Tiểu Kiệt nghe nói thế thì hai mắt sáng như đèn pha, màn hối lộ này đúng là có sức hấp dẫn lớn.
Nhưng Chung Nguyên lại tà tà nói thêm vào: “Nó tài trợ bao nhiêu, tôi cũng tài trợ được bấy nhiêu, có thể nhiều hơn.”
Tiểu Nhị cùng Tiểu Kiệt bàn tới khô hết cả nước miếng, rút cục nhất trí: Chuyện này để Mộc Đồng quyết định!
Trong nháy mắt, bốn phía quay qua nhìn tôi, y như muốn luộc chín tôi luôn.
Tôi ho khan, yểu xìu nói: “Tôi có một đề nghị rất hay.”
“Nói đi”
Tôi nhìn nhìn Chung Nguyên, lại ngó sang Tô Ngôn: “Là vầy, tại sao mọi người không để tôi đóng vai thứ chính?”
“Không được”
“Tôi phản đối”
“Tao đồng ý”
“Chủ ý này hay à”
Bốn thanh âm đồng thời vang lên, hai anh chàng kia nghe tôi nói xong cực kì tức giận, Tiểu Nhị với Tiểu Kiệt, hai con trời đánh này lại còn làm như giác ngộ chân lí vô cùng sung sướng, Tiểu Nhị còn kích động tới nỗi vò tóc tôi rối bù lên.
Chung Nguyên cùng Tô Ngôn đang định nói thì Tiểu Kiệt gõ bàn đánh rầm một cái, nói: “Khỏi bàn, làm như lời Mộc Đồng, ta là đạo diễn, ta quyết định.”
Chung Nguyên nhìn tôi, đột nhiên cười hết sức gian trá, sau đó quay sang Tô Ngôn, nói: “Được rồi, anh quyết định nghe lời đạo diễn.”
Tô Ngôn mở trừng mắt, nhìn Chung Nguyên không tin được.
Chung Nguyên phất phất kịch bản trong tay, nghiêm trang nói với Tô Ngôn: “Uhm, trong kịch bản này có đoạn ôm công chúa nha, là anh ôm cậu hay là cậu ôm anh nhỉ?:
Tô Ngôn giống như nuốt phải thuốc chuột, mặt mày vặn vẹo nhìn Chung Nguyên: “Anh đừng có làm thiệt nha!”
Chung Nguyên gật gật đầu: “Chứ làm sao bây giờ, anh không muốn diễn vai thứ … Nói đi, rút cục là anh ôm cậu hay cậu ôm anh? Cá nhân anh thích ôm người khác, nhưng mà coi như tôn trọng lựa chọn của cậu.”
Tô Ngôn dứt khoát: “Tôi không ôm con trai đâu, cũng không để con trai ôm à.”
Chung Nguyên bình tĩnh lắc đầu: “Cái này chúng ta đâu quyết định được, phải nghe đạo diễn thôi. À, đạo diễn nè, tôi cảm thấy kịch bản này quá ngây thơ, không đủ đô nha, tôi đề nghị thêm đoạn diễn hôn, ái chà, tốt nhất là hôn sâu đúng cách thức …”
Tiểu Kiệt nắm cây bút, cười gian: “Được được, ý này hay, biên kịch đâu, thêm vào.”
Cái con quỷ Tiểu Nhị, máu mũi sắp phun ra hết rồi.
Tô Ngôn hoảng sợ nhìn Chung Nguyên, nói không nên lời.
Chung Nguyên khép kịch bản lại, thâm ý sâu xa nhìn Tô Ngôn: “Nè, đạo diễn muốn thêm đoạn hôn đó, chúng ta …. Có nên luyện tập trước không? Hôn sâu đúng tiêu chuẩn nha …” Hắn nói xong, nâng cằm Tô Ngôn lên, chậm rãi dí mặt sát vào …
Máu mũi của Tiểu Nhĩ rút cục cũng thành công trong việc tìm đường chui ra khỏi mũi…
“Biến thái!” Tô Ngôn đẩy mạnh Chung Nguyên, hét một tiếng đứng lên: “Đạo diễn, tôi không diễn với hắn!”
Chung Nguyên bình tĩnh cười: “Nói giỡn hoài, hai chúng ta là nhân vật chính à.”
Tô Ngôn: “Tôi muốn diễn vai thứ.”
Chung Nguyên thả lỏng người, nhích lại gần, cười hì hì nháy mắt với tôi.
Trong lòng tôi thầm giơ ngón giữa ra chửi hắn
Sau khi tan họp, tôi cùng Chung Nguyên đi riêng với nhau, tôi không nhịn nổi tò mò, hỏi hắn: “Ngươi … thật sự có thể chịu được cùngTô Ngôn,ak, cái gì mà ôm công chúa, hôn sâu này kia?”
Chung Nguyên: “Đương nhiên không thể.”
Tôi không hiểu: “Vậy sao còn …” Còn bình tĩnh như thế, y như có thể làm được, hơn nữa còn vui vẻ mà làm.
Chung Nguyên: “Bởi vì anh biết, nó cũng không làm được, anh chỉ cần đợi nó rút lui là được.”
Tôi: “…”
Chung Nguyên, ngươi còn có thể gian trá tới mức đó sao