Chung Nguyên đứng dưới ngọn đèn đường vàng dịu nhìn tôi, thản nhiên mỉm cười, nụ cười tươi rói như ánh nắng giữa ngày đông, rất ấm áp, và có cảm giác như không thể nào nắm bắt được.
Anh ấy nói: “Chúng ta có nên luyện tập trước không nhỉ?”
Tiếng nói như tiếng suối trong mát lạnh êm tại, tôi lại được một phen ngơ ngẩn cả người, luyện tập trước, luyện tập trước …
Chung Nguyên dựng xe đạp qua một bên, xoay người lại nắm lấy vai tôi, nhìn chằm chằm vào mắt tôi: “Không được hả?”
Ánh mắt của anh ấy bình thường vốn đã đẹp, lúc này trong con ngươi đen láy lại chứa đựng một tia sáng lóng lánh, ánh mắt như vậy, con gái bình thường đã không thể kháng cự, huống chi là tôi đã thầm thích anh ấy mất rồi …
Người trên đường lúc này đã thưa thớt, lá gan của tôi tự nhiên cũng phình to lên. Tôi chuyển động rất nhanh, nhẹ nhàng gật đầu một cái. Được rồi, tôi thừa nhận, là tôi có lòng dạ lấy công làm tư …
Một tiếng cười khẽ, Chung Nguyên cúi đầu áp dần vào phía tôi.
Tôi rất hồi hộp, hai mắt mở to trừng trừng, một cử động nhỏ cũng không dám.
Mềm mại, làn môi mỏng nóng bỏng cứ thế dán lên môi tôi, rõ ràng đã chuẩn bị tư tưởng kĩ mà tôi vẫn y như cũ không phản ứng kịp. Toàn thân tôi cứng ngắc, mắt mở to nhìn đôi mắt của Chung Nguyên ở gần mình, chỉ cách trong gang tấc. Lúc này anh ấy cũng đang nhìn thẳng vào tôi, trong đáy mắt lộ ra sự dịu dàng, làm cho tôi tự nhiên quên luôn cảm giác ở môi.
Tưởng tượng hả ta, sao tôi có cảm giác trong mắt Chung Nguyên hình như có ý cười thoáng qua?
Chung Nguyên đột nhiên dừng lại, anh vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, nói: “Sao lạnh vậy, em bị lạnh hả?”
Tôi nhìn làn môi đầy đặn của Chung Nguyên do bị liếm mà trở nên ướt, tự dưng có cảm giác muốn vồ lên cắn cho một cái … Ak, mình càng ngày càng gian ác >
Chung Nguyên đứng dưới ngọn đèn đường vàng dịu nhìn tôi, thản nhiên mỉm cười, nụ cười tươi rói như ánh nắng giữa ngày đông, rất ấm áp, và có cảm giác như không thể nào nắm bắt được.
Anh ấy nói: “Chúng ta có nên luyện tập trước không nhỉ?”
Tiếng nói như tiếng suối trong mát lạnh êm tại, tôi lại được một phen ngơ ngẩn cả người, luyện tập trước, luyện tập trước …
Chung Nguyên dựng xe đạp qua một bên, xoay người lại nắm lấy vai tôi, nhìn chằm chằm vào mắt tôi: “Không được hả?”
Ánh mắt của anh ấy bình thường vốn đã đẹp, lúc này trong con ngươi đen láy lại chứa đựng một tia sáng lóng lánh, ánh mắt như vậy, con gái bình thường đã không thể kháng cự, huống chi là tôi đã thầm thích anh ấy mất rồi …
Người trên đường lúc này đã thưa thớt, lá gan của tôi tự nhiên cũng phình to lên. Tôi chuyển động rất nhanh, nhẹ nhàng gật đầu một cái. Được rồi, tôi thừa nhận, là tôi có lòng dạ lấy công làm tư …
Một tiếng cười khẽ, Chung Nguyên cúi đầu áp dần vào phía tôi.
Tôi rất hồi hộp, hai mắt mở to trừng trừng, một cử động nhỏ cũng không dám.
Mềm mại, làn môi mỏng nóng bỏng cứ thế dán lên môi tôi, rõ ràng đã chuẩn bị tư tưởng kĩ mà tôi vẫn y như cũ không phản ứng kịp. Toàn thân tôi cứng ngắc, mắt mở to nhìn đôi mắt của Chung Nguyên ở gần mình, chỉ cách trong gang tấc. Lúc này anh ấy cũng đang nhìn thẳng vào tôi, trong đáy mắt lộ ra sự dịu dàng, làm cho tôi tự nhiên quên luôn cảm giác ở môi.
Tưởng tượng hả ta, sao tôi có cảm giác trong mắt Chung Nguyên hình như có ý cười thoáng qua?
Chung Nguyên đột nhiên dừng lại, anh vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, nói: “Sao lạnh vậy, em bị lạnh hả?”
Tôi nhìn làn môi đầy đặn của Chung Nguyên do bị liếm mà trở nên ướt, tự dưng có cảm giác muốn vồ lên cắn cho một cái … Ak, mình càng ngày càng gian ác >