Trước đây Chung Nguyên từng nói với tôi, ông anh công tác ở ngân hàng, ba là giảng viên đại học, mẹ làm nội trợ. Nào giờ tôi vẫn nghĩ nhà anh coi như chẳng hơn giai cấp tư sản dân tộc mấy, nhiều lắm là không phải lo cơm áo thôi, có chút tiền rủng rỉnh. Mặc dù anh ấy không phải loại tiêu tiền như nước, thi thoảng cũng hơi lãng phí một chút, nhưng sau này nghe nói do chính tay anh ấy kiếm ra, tôi cảm thấy những điều này cũng hợp lí thôi, cũng không suy xét nhiều. Do đó mà tôi ở cạnh anh không thấy có áp lực gì, tuy rằng gia cảnh có khác nhau, nhưng dù sao cũng gần như là cùng chung phận vô sản, khoảng cách không lớn, không đến nỗi khó bơi qua.
Nhưng hôm nay tôi mới biết, cái gọi là công tác ngân hàng, hoàn toàn không phải như tôi đã nghĩ, huống chi ông anh ấy còn một tập đoàn tài chính gì kia …
Bây giờ nghĩ kĩ, lúc trước tôi đúng là ngây thơ quả mơ, làm gì có trẻ con nhà nào bị bắt phải chơi cổ phiếu từ năm 7, 8 tuổi. Hơn nữa mặc dù Chung Nguyên không dùng hàng hiệu, nhưng trong lúc nói chuyện bình thường, hành động và lời nói lộ ra là, anh rất am hiểu cái mớ xa xỉ phẩm đó, thậm chí đối với qui củ của xã hội thượng lưu cũng hiểu biết rất nhiều, ngày xưa tôi cứ nghĩ là do học hỏi từ sách của người qua đường Ất, bây giờ hóa ra là do tôi khờ.
Thực ra, lúc vừa mới quen Chung Nguyên, nếu biết nhà anh có nhiều tiền như vậy, có lẽ tôi sẽ không thích anh. Nói cho cùng, ba tôi luôn dạy tôi phải tránh xa người có tiền, hơn nữa nhất định không được lấy chồng giàu quá. Cái này không phải là vì nhà chúng tôi có khí tiết thanh cao hay giàu sang phú quí gì, mà là vì, ba tôi luôn cho rằng, khoảng cách giai cấp là cái không bao giờ đánh đổ được, con nhà thường dân mà lấy người nhà giàu, chắc chắn không thành, kết luận này là do ba và chú Trương Tam ở thôn đông cùng xem TV, nghe đài qua bao nhiêu năm mới đúc kết ra, cả hai nhà đối với niềm tin này phải gọi là bất diệt.
Hiện tại thì sao …
Tôi đau khổ đưa ra một kết luận sến không có chỗ chê: Mộc Đồng tôi đã yêu phải người không nên yêu …
“Đầu gỗ, đầu gỗ?” Chung Nguyên khẽ nâng cằm tôi lên.
“Hả…?” Tôi chớp mắt nhìn anh, không biết nói gì.
Chung Nguyên để sát đầu vào tôi, đôi môi mềm mại hôn lên trán tôi, sau đó thấp giọng nói: “Đầu gỗ, em phải tin anh.”
“Chung Nguyên.” Tôi gục đầu xuống, buồn bã ỉu xìu, do dự hồi lâu rốt cục nói: “Anh không biết là hai chúng ta khác biệt quá nhiều sao?”
Chung Nguyên kích động nắm lấy vai tôi, lực hơi mạnh: “Không biết.”
“Haiz” Tôi đối với thái độ ương bướng này của anh có chút bất đắc dĩ: “Em cảm thấy, điều kiện của hai chúng ta, hình như không hợp nhau …”
Ngữ khí của Chung Nguyên càng mạnh mẽ hơn: “Vậy thì đem không thích hợp biến thành thích hợp.”
Tôi vừa cảm động lại vừa khổ sở: “Nhưng mà … có một số chuyện cũng khó mà vượt qua …”
Giọng nói của Chung Nguyên hơi run run: “Vậy em muốn thế nào, chia tay với anh?”
“Em …”
Chung Nguyên lại đột ngột ôm chặt tôi vào lòng, nói: “Em đến nghĩ cũng không được nghĩ như thế đâu.”
Tôi để yên cho anh ôm, trong lòng lại bắt đầu thấy mờ mịt. Dĩ nhiên tôi không muốn chia tay với anh, nhưng có một số cái, tôi bị bắt phải tin đã hai mươi năm, muốn thay đổi cũng khó. Nếu như quả thật không thay đổi được, sự thật xảy ra trước mắt, làm cho người ta không thể đối phó nổi. Còn nếu như có thể thay đổi thì làm sao? Sự thật là thứ mãi mãi không bao giờ thay đổi bởi vì niềm tin của con người, mà cái chúng tôi phải đối mặt chỉ sợ là sự thật tàn khốc mà thôi.
Trong tình huống đó, nếu tôi lấy Chung Nguyên, liệu có hạnh phúc không? Chưa nói tới chuyện hạnh phúc hay không, liệu chúng tôi có nhận được sự chúc phúc hay không? Ba mẹ Chung Nguyên vốn đã chọn sẵn con dâu môn đăng hộ đối, bọn họ liệu có chịu nhận tôi? Huống chi cái vòng luẩn quẩn giai cấp của họ, liệu tôi có thể hòa nhập không? Cho dù có thể, tôi liệu có thích cuộc sống như vậy không? Chung Nguyên trước giờ được ông đào tạo như người thừa kế, vợ của anh chắc chắn phải là người có thể giúp ích được cho sự nghiệp chứ? Chắp tay lên ngực tự hỏi, ngoại trừ gây thêm phiền phức cho anh ấy, tôi liệu có giúp gì được cho anh? Những người bình thường yêu nhau tính chuyện hôn nhân còn phải lo lắng nhưng việc vặt như củi gạo tương cà, huống chi là chuyện lớn như khác biệt giai cấp. Người như Chung Nguyên có thể lấy được người vợ như thế nào, e là không phải do anh làm chủ rồi.
Tôi không phải người thích nghĩ nhiều, nhưng sự thật đang xảy ra trước mặt, lại không như tôi vẫn nghĩ, hơn nữa lại chính là cái sự thật mà tôi không thích nhìn thấy nhất.
Chung Nguyên ôm tôi ngày càng chặt, tôi có chút không thoải mái đẩy ra. Anh bèn thả lỏng ra một chút, lại rất cảnh giác nắm chặt lấy tay tôi, giống như sợ tôi bỏ chạy mất.
Chung Nguyên hít sâu mấy cái, tỉnh táo lại tinh thần, nói với tôi: “Đầu gỗ, em nói cho anh biết, trước khi biết chuyện này, em ở bên anh có thấy áp lực không?”
Tôi lắc đầu, thành thật đáp: “Không có, trừ khi thỉnh thoảng cảm thấy anh quá thông minh.”
Chung Nguyên vừa lòng, thả một tay ra xoa xoa tóc tôi: “Cho nên anh nói, những việc này chỉ là mâu thuẫn bên ngoài, là điều kiện khách quan thôi, có thể xem nhẹ. Tình yêu là chuyện của hai người, đừng dễ dàng để những thứ như vậy gây ảnh hưởng.”
Có tôi mới không dễ dàng bị anh lừa thì đúng hơn: “Tình yêu là chuyện của hai người, nhưng nếu hai người muốn sống cùng nhau, sẽ không đơn giản là chuyện tình yêu nữa.”
Chung Nguyên thở dài một hơi, nói: “Đầu gỗ, em để ý những chuyện đó tới vậy sao?”
Tôi giải thích: “Sự thật xảy ra trước mắt mà. Trước tiên nói vấn đề đơn giản nhất, hai chúng ta sống cùng sau, người nhà có thể hay không phản đối? Ba em nếu biết anh có nhiều tiền, nhất định khuyên em rời xa anh.”
Chung Nguyên cười khẽ: “Ba em thì anh đã nói chuyện rõ ràng rồi, ba nói chỉ cần em bằng lòng thì ba không có ý kiến. Ba còn nói, tin rằng anh có thể chăm sóc tốt cho em.”
Tôi giật mình ngẩng đầu nhìn anh, cả nửa ngày cũng không cảm thấy là anh nói dối: “Anh nói với ba lúc nào?”
Chung Nguyên: “Từ lâu lắm rồi.”
Tôi không khỏi cảm thán, xem ra ba tôi đã bị Chung Nguyên đầu độc nặng quá rồi, khỏi chữa luôn.
Tôi vẫn bất an, hỏi tiếp: “Vậy anh, ba mẹ anh thì sao? Hai người chắc đã chọn được người vợ xứng với anh rồi?”
Chung Nguyên nheo mắt lại: “Người lấy vợ là anh, bọn họ cùng lắm chỉ đóng góp một tí chứ mấy.”
Tôi tiếp tục bức cung: “Ông thì sao? Đã mất công huấn luyện anh như vậy, chắc chắn không cho anh tùy tiện lấy ai cũng được?”
Chung Nguyên có vẻ rất mất hứng: “Anh lấy em sao gọi là tùy tiện?”
Tôi lấy lòng, nịnh bợ cọ cọ vào cằm anh: “Em không phải nói ý này.”
Chung Nguyên cúi đầu, cắn một phát lên môi tôi: “Cuối tuần đi Thượng Hải với anh, gặp ông.”
Á, á á …
Muốn gặp tộc trưởng hả? Người ta lo lắng nha ….
Chung Nguyên đột nhiên đè tôi ra sô pha, cúi đầu nửa cười nửa không nhìn tôi, nói: “Thật ra còn một cách có thể giúp em khỏi băn khoăn nữa.”
Tôi chớp mắt nhìn anh: “Cách gì?”
“Đầu gỗ” Chung Nguyên dí sát mặt vào, môi gần như chạm vào môi tôi, hơi thở nóng hổi phả ra, nói: “Chúng ta đem gạo nấu thành cơm đi?”
“Được thôi, anh buông em ra một chút đã.”
Hai mắt Chung Nguyên sáng ngời, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười rất sung sướng, anh nhổm dậy, thả lỏng áp chế đối với tôi.
Tôi nhân cơ hội đó chui ra khỏi lòng anh, đứng dậy khỏi sô pha, vừa chạy xuống bếp vừa kích động la: “Bây giờ em phải đi nấu cơm, đem gạo nấu thành cơm đây.”
Phía sau truyền tới tiếng cười hơi trầm của Chung Nguyên, vừa có chút vui vẻ, vừa có chút tiếc nuối.
Trước đây Chung Nguyên từng nói với tôi, ông anh công tác ở ngân hàng, ba là giảng viên đại học, mẹ làm nội trợ. Nào giờ tôi vẫn nghĩ nhà anh coi như chẳng hơn giai cấp tư sản dân tộc mấy, nhiều lắm là không phải lo cơm áo thôi, có chút tiền rủng rỉnh. Mặc dù anh ấy không phải loại tiêu tiền như nước, thi thoảng cũng hơi lãng phí một chút, nhưng sau này nghe nói do chính tay anh ấy kiếm ra, tôi cảm thấy những điều này cũng hợp lí thôi, cũng không suy xét nhiều. Do đó mà tôi ở cạnh anh không thấy có áp lực gì, tuy rằng gia cảnh có khác nhau, nhưng dù sao cũng gần như là cùng chung phận vô sản, khoảng cách không lớn, không đến nỗi khó bơi qua.
Nhưng hôm nay tôi mới biết, cái gọi là công tác ngân hàng, hoàn toàn không phải như tôi đã nghĩ, huống chi ông anh ấy còn một tập đoàn tài chính gì kia …
Bây giờ nghĩ kĩ, lúc trước tôi đúng là ngây thơ quả mơ, làm gì có trẻ con nhà nào bị bắt phải chơi cổ phiếu từ năm , tuổi. Hơn nữa mặc dù Chung Nguyên không dùng hàng hiệu, nhưng trong lúc nói chuyện bình thường, hành động và lời nói lộ ra là, anh rất am hiểu cái mớ xa xỉ phẩm đó, thậm chí đối với qui củ của xã hội thượng lưu cũng hiểu biết rất nhiều, ngày xưa tôi cứ nghĩ là do học hỏi từ sách của người qua đường Ất, bây giờ hóa ra là do tôi khờ.
Thực ra, lúc vừa mới quen Chung Nguyên, nếu biết nhà anh có nhiều tiền như vậy, có lẽ tôi sẽ không thích anh. Nói cho cùng, ba tôi luôn dạy tôi phải tránh xa người có tiền, hơn nữa nhất định không được lấy chồng giàu quá. Cái này không phải là vì nhà chúng tôi có khí tiết thanh cao hay giàu sang phú quí gì, mà là vì, ba tôi luôn cho rằng, khoảng cách giai cấp là cái không bao giờ đánh đổ được, con nhà thường dân mà lấy người nhà giàu, chắc chắn không thành, kết luận này là do ba và chú Trương Tam ở thôn đông cùng xem TV, nghe đài qua bao nhiêu năm mới đúc kết ra, cả hai nhà đối với niềm tin này phải gọi là bất diệt.
Hiện tại thì sao …
Tôi đau khổ đưa ra một kết luận sến không có chỗ chê: Mộc Đồng tôi đã yêu phải người không nên yêu …
“Đầu gỗ, đầu gỗ?” Chung Nguyên khẽ nâng cằm tôi lên.
“Hả…?” Tôi chớp mắt nhìn anh, không biết nói gì.
Chung Nguyên để sát đầu vào tôi, đôi môi mềm mại hôn lên trán tôi, sau đó thấp giọng nói: “Đầu gỗ, em phải tin anh.”
“Chung Nguyên.” Tôi gục đầu xuống, buồn bã ỉu xìu, do dự hồi lâu rốt cục nói: “Anh không biết là hai chúng ta khác biệt quá nhiều sao?”
Chung Nguyên kích động nắm lấy vai tôi, lực hơi mạnh: “Không biết.”
“Haiz” Tôi đối với thái độ ương bướng này của anh có chút bất đắc dĩ: “Em cảm thấy, điều kiện của hai chúng ta, hình như không hợp nhau …”
Ngữ khí của Chung Nguyên càng mạnh mẽ hơn: “Vậy thì đem không thích hợp biến thành thích hợp.”
Tôi vừa cảm động lại vừa khổ sở: “Nhưng mà … có một số chuyện cũng khó mà vượt qua …”
Giọng nói của Chung Nguyên hơi run run: “Vậy em muốn thế nào, chia tay với anh?”
“Em …”
Chung Nguyên lại đột ngột ôm chặt tôi vào lòng, nói: “Em đến nghĩ cũng không được nghĩ như thế đâu.”
Tôi để yên cho anh ôm, trong lòng lại bắt đầu thấy mờ mịt. Dĩ nhiên tôi không muốn chia tay với anh, nhưng có một số cái, tôi bị bắt phải tin đã hai mươi năm, muốn thay đổi cũng khó. Nếu như quả thật không thay đổi được, sự thật xảy ra trước mắt, làm cho người ta không thể đối phó nổi. Còn nếu như có thể thay đổi thì làm sao? Sự thật là thứ mãi mãi không bao giờ thay đổi bởi vì niềm tin của con người, mà cái chúng tôi phải đối mặt chỉ sợ là sự thật tàn khốc mà thôi.
Trong tình huống đó, nếu tôi lấy Chung Nguyên, liệu có hạnh phúc không? Chưa nói tới chuyện hạnh phúc hay không, liệu chúng tôi có nhận được sự chúc phúc hay không? Ba mẹ Chung Nguyên vốn đã chọn sẵn con dâu môn đăng hộ đối, bọn họ liệu có chịu nhận tôi? Huống chi cái vòng luẩn quẩn giai cấp của họ, liệu tôi có thể hòa nhập không? Cho dù có thể, tôi liệu có thích cuộc sống như vậy không? Chung Nguyên trước giờ được ông đào tạo như người thừa kế, vợ của anh chắc chắn phải là người có thể giúp ích được cho sự nghiệp chứ? Chắp tay lên ngực tự hỏi, ngoại trừ gây thêm phiền phức cho anh ấy, tôi liệu có giúp gì được cho anh? Những người bình thường yêu nhau tính chuyện hôn nhân còn phải lo lắng nhưng việc vặt như củi gạo tương cà, huống chi là chuyện lớn như khác biệt giai cấp. Người như Chung Nguyên có thể lấy được người vợ như thế nào, e là không phải do anh làm chủ rồi.
Tôi không phải người thích nghĩ nhiều, nhưng sự thật đang xảy ra trước mặt, lại không như tôi vẫn nghĩ, hơn nữa lại chính là cái sự thật mà tôi không thích nhìn thấy nhất.
Chung Nguyên ôm tôi ngày càng chặt, tôi có chút không thoải mái đẩy ra. Anh bèn thả lỏng ra một chút, lại rất cảnh giác nắm chặt lấy tay tôi, giống như sợ tôi bỏ chạy mất.
Chung Nguyên hít sâu mấy cái, tỉnh táo lại tinh thần, nói với tôi: “Đầu gỗ, em nói cho anh biết, trước khi biết chuyện này, em ở bên anh có thấy áp lực không?”
Tôi lắc đầu, thành thật đáp: “Không có, trừ khi thỉnh thoảng cảm thấy anh quá thông minh.”
Chung Nguyên vừa lòng, thả một tay ra xoa xoa tóc tôi: “Cho nên anh nói, những việc này chỉ là mâu thuẫn bên ngoài, là điều kiện khách quan thôi, có thể xem nhẹ. Tình yêu là chuyện của hai người, đừng dễ dàng để những thứ như vậy gây ảnh hưởng.”
Có tôi mới không dễ dàng bị anh lừa thì đúng hơn: “Tình yêu là chuyện của hai người, nhưng nếu hai người muốn sống cùng nhau, sẽ không đơn giản là chuyện tình yêu nữa.”
Chung Nguyên thở dài một hơi, nói: “Đầu gỗ, em để ý những chuyện đó tới vậy sao?”
Tôi giải thích: “Sự thật xảy ra trước mắt mà. Trước tiên nói vấn đề đơn giản nhất, hai chúng ta sống cùng sau, người nhà có thể hay không phản đối? Ba em nếu biết anh có nhiều tiền, nhất định khuyên em rời xa anh.”
Chung Nguyên cười khẽ: “Ba em thì anh đã nói chuyện rõ ràng rồi, ba nói chỉ cần em bằng lòng thì ba không có ý kiến. Ba còn nói, tin rằng anh có thể chăm sóc tốt cho em.”
Tôi giật mình ngẩng đầu nhìn anh, cả nửa ngày cũng không cảm thấy là anh nói dối: “Anh nói với ba lúc nào?”
Chung Nguyên: “Từ lâu lắm rồi.”
Tôi không khỏi cảm thán, xem ra ba tôi đã bị Chung Nguyên đầu độc nặng quá rồi, khỏi chữa luôn.
Tôi vẫn bất an, hỏi tiếp: “Vậy anh, ba mẹ anh thì sao? Hai người chắc đã chọn được người vợ xứng với anh rồi?”
Chung Nguyên nheo mắt lại: “Người lấy vợ là anh, bọn họ cùng lắm chỉ đóng góp một tí chứ mấy.”
Tôi tiếp tục bức cung: “Ông thì sao? Đã mất công huấn luyện anh như vậy, chắc chắn không cho anh tùy tiện lấy ai cũng được?”
Chung Nguyên có vẻ rất mất hứng: “Anh lấy em sao gọi là tùy tiện?”
Tôi lấy lòng, nịnh bợ cọ cọ vào cằm anh: “Em không phải nói ý này.”
Chung Nguyên cúi đầu, cắn một phát lên môi tôi: “Cuối tuần đi Thượng Hải với anh, gặp ông.”
Á, á á …
Muốn gặp tộc trưởng hả? Người ta lo lắng nha ….
Chung Nguyên đột nhiên đè tôi ra sô pha, cúi đầu nửa cười nửa không nhìn tôi, nói: “Thật ra còn một cách có thể giúp em khỏi băn khoăn nữa.”
Tôi chớp mắt nhìn anh: “Cách gì?”
“Đầu gỗ” Chung Nguyên dí sát mặt vào, môi gần như chạm vào môi tôi, hơi thở nóng hổi phả ra, nói: “Chúng ta đem gạo nấu thành cơm đi?”
“Được thôi, anh buông em ra một chút đã.”
Hai mắt Chung Nguyên sáng ngời, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười rất sung sướng, anh nhổm dậy, thả lỏng áp chế đối với tôi.
Tôi nhân cơ hội đó chui ra khỏi lòng anh, đứng dậy khỏi sô pha, vừa chạy xuống bếp vừa kích động la: “Bây giờ em phải đi nấu cơm, đem gạo nấu thành cơm đây.”
Phía sau truyền tới tiếng cười hơi trầm của Chung Nguyên, vừa có chút vui vẻ, vừa có chút tiếc nuối.