Vì muốn dành sự bất ngờ cho ông của Chung Nguyên, tôi và anh quyết định im thin thít lặn khỏi thành phố B và trồi lên ở Thượng Hải.
Nghe nói ông của anh đã rửa tay gác kiếm, thành công viên mãn lui về ở ẩn, hiện tại ở trong một khu nhà nhỏ an hưởng tuổi già, cả ngày chơi bời lêu lổng, không có việc gì thì cùng mấy ông cụ hàng xóm đấu võ mồm hoặc chơi cờ, hoặc ngồi tâng bốc con ông thế này con tôi thế kia, cháu tôi giỏi giang ra sao, nói chung là cuộc sống nhàn nhã tự tại. Cái gọi là ẩn cư an nhàn chính là như thế.
Lúc tôi và Chung Nguyên tới được chỗ ông thì chẳng khéo tí nào, ông lại đi ra ngoài mất rồi, trong nhà chỉ còn bác gái chuyên trách ăn uống cho ông, thấy Chung Nguyên gọi bà là Bác Dương. Bác Dương nói, ông với bác Dương trai đã đi sang Lương Đình gần đó chơi cờ rồi, hôm nay ông cụ muốn tìm Lão Triệu báo thù.
Chung Nguyên day day trán, bất đắc dĩ nói: “Ân oán giữa ông với lão Triệu còn chưa xong nữa à?”
Bác Dương vừa nắm tay tôi vừa cười nói: “Chấm dứt cái gì nổi. Hôm nay ông thắng tôi thua, ngày mai tôi thắng ông thua, loạn cả lên. Mấy ngày trước ông tức lên mới hất ngã một cái bình hoa từ thời Càn Long, sau đó hối hận mãi, sau cùng bác trai phải cho ông một cành mẫu đơn Vạn Lịch mới chiết, lúc đó mới chịu yên tĩnh đó.”
Tôi rụt cổ lại, ông cụ nhà này coi bộ tính khí thất thường a.
Bác Dương thấy thế, cười nói: “Cháu đừng sợ, ông cụ tuy nóng tính nhưng không thích mắng chửi người, ngoại trừ luôn mắng thiếu gia không về nhà thăm ông thôi.”
Chung Nguyên: “…”
Bác Dương nói chuyện với chúng tôi một lúc, sau đó ra ngoài mua đồ ăn. Tôi và Chung Nguyên ngồi nhà đợi một lúc thì thấy nhàm chán, quyết định ra ngoài đi tìm ông.
Chung Nguyên theo lời bác Dương đi tới Lương Đình thì thấy một đám ông cụ bô lão vây quanh một bàn cờ vua, nhưng không nhìn thấy Chung gia gia trong truyền thuyết đâu. Vừa hỏi tới thì mới biết được, hóa ra Chung gia gia thua cờ, dắt bác Dương trai đi kiếm chỗ xả tức rồi. Một ông cụ ngẩng đầu nhìn Chung Nguyên cười tủm tỉm, trung trực nói: “Ông của cháu càng ngày càng xuống tay nha, mới chưa tới nửa giờ đã thua.”
Phòng chừng đây chính là Lão Triệu a, lúc này ông cụ Triệu đang nắm quân xe, uy phong lẫm lẫm tiến lên ăn quân pháo của đối phương. Tôi đối với vị cao thủ này rất tò mò, cho nên lôi kéo Chung Nguyên đứng lại xem thế cục trận cờ. Chỉ thấy quân cờ đen của ông Triệu chiếm ưu thế rất lớn, hai xe một pháo một ngựa, đều nằm giữa doanh trận của đối phương như hổ rình mồi, so sánh khu dưới thì phe cờ đỏ coi bộ thảm, vừa bị ăn mất pháo, hiện tại chỉ còn lại đúng một xe hai mã, mà con xe kia còn đang bị vây hãm, không qua được sông.
Ông cụ cầm quân cờ đỏ vẫn nhìn chằm chằm bàn cờ không nhúc nhích, không khí nhất thời có chút nguy cấp khẩn trương.
Chung Nguyên đối với vụ này chả có hứng thú gì, chỉ cười nói: “Cụ Triệu, ông càng ngày càng oai phong a.”
Lão Triệu nghe xong ngửa mặt lên trời cười to, có vẻ kiêu hãnh.
Tôi nhìn kĩ trận cờ, trong một lúc liền nhéo nhéo tay anh, vụng trộm nói: “Cờ này khả năng thắng của phe đỏ còn hơn phe đen nữa á.”
Ai ngờ ông cụ Triệu không những tính nổ bom mà thính lực cũng tốt quá thể, ông giận tái mặt, mất hứng nhìn tôi: “Nhóc, nói cái gì đấy?”
“Cháu … Ak …” Tôi kéo Chung Nguyên, định lui lại.
Nhưng tôi mới đi hai bước thì bị ông Triệu kêu dừng lại: “Cháu lại đây, ông muốn xem xem phe đỏ thắng ở chỗ quái nào.”
Tôi đi không được ở lại không xong, thiệt hối hận cái tội dại mồm.
Chung Nguyên kéo tay tôi, cười cười với lão Triệu, nói: “Cụ Triệu à, vợ cháu trẻ tuổi không hiểu chuyện, ông đừng so đó với cô ấy.”
Ai ngờ cụ bô lão này lại nhướn mày, nghiêm trang nói: “Ông so đó gì với nó, chỉ là ông muốn biết phe đỏ thắng được chỗ nào.”
Lúc này ông cụ cầm quân cờ đỏ cũng đứng lên, rời khỏi chỗ, sau đó cười nhìn tôi: “Cô gái trẻ, đừng sợ, lại đây đi, ông cũng muốn nhìn xem cách thắng của phe đỏ.”
Tôi chỉ đành ngoan ngoãn lết qua, cũng không dám ngồi, chỉ là chỉ vào bàn cờ, nói: “Phe đen mặc dù trên cơ nhưng lại chưa thành thế, phe đỏ còn một xe hai sĩ trấn thủ phía sau, còn có thể tạm chống đỡ một thời gian.”
Ông Triệu nghe xong, khinh thường cười nói: “Cái gì mà chống đỡ một thời gian? Sau một thời gian thì sao? Còn không phải là bị ta ăn luôn sao?”
Tôi lắc đầu đáp: “Không thế được đâu, phe đỏ chỉ cần đi hai nước mã là có thể ép phe đen vào tử lộ.”
Bên cạnh có người nghi ngờ hỏi: “Hai nước mã làm sao mạnh bằng hai nước xe tiến công? Hơn nữa chỉ còn mỗi một mã một pháo.”
Tôi lại lắc đầu: “Không phải, chơi cờ thường có câu ‘Trước trận xe pháo, tứ phương hoành hành, đi trước làm gương, oai phong lẫm liệt”, có thể thấy được tiềm lực của mã rất lớn, hơn nữa phối hợp đi hai nước mã, vừa công vừa thủ, có thể đánh cũng có thể lùi. Nhìn lại thế cục, bên đen khu sau còn hai tượng nhất sĩ, ngay cả cái có thể ngăn vó ngựa cũng không có, điều này làm cho song mã của quân đỏ càng phát huy không gian lớn hơn nữa. Quay lại nhìn khu sau của quân đỏ, bên đen tuy rằng đang áp trận, nhưng không gian chật hẹp, ngựa không tung vó nổi, cơ hồ vô dụng, có hai xe ở đó nhưng lại bị xe của quân đỏ cản, pháo cũng trở nên vô dụng thôi. Bởi vậy, quân hữu dụng duy nhất chỉ còn hai con xe, còn lại một mã một pháo thì đều bị chính quân mình hoặc quân đối phương cản trở. Xét về công thủ, quân đỏ muốn công có song mã, muốn thủ có một xe hai sĩ, chơi cờ cũng lại có câu “Hai xe đánh không lại hai sĩ thủ”, có thể thấy được thế thủ của phe đỏ rất mạnh. Phe đen thì tiền phương không rõ thế, hậu phương hư không, so ra nguy hiểm hơn phe đỏ nhiều.”
Tôi vừa nói xong, bốn bế đều im lặng không ai nói gì. Tôi nhất thời chột dạ, cảm thấy chính mình làm liều. Cờ vua, nói ngắn thì ngắn, nói sâu thì sâu, chút tài mọn này của tôi ở đây thì không sao, dù sao tôi là người trẻ, người ta sẽ không so đo gì, nhưng lỡ mà ông của Chung Nguyên biết …
Tôi vừa toát mồ hôi vừa nghĩ thầm, ông của anh ấy không vì thế mà ghét bỏ tôi chứ …
Chung Nguyên vỗ vai tôi, thấp giọng hỏi: “Em học cái này ở đâu vậy?”
Tôi nhìn chằm chằm bàn cờ, đáp: “Ba em dạy.”
Ba rất thích cờ vua, nhà lại chỉ có hai người, cho nên ba thường xuyên ép tôi cùng ông luận cờ, đương nhiên mỗi lần đấu đều là tôi kết thúc trong thua cuộc, chỉ có một lần duy nhất thắng, là do tôi cầm trộm một quân của ba. Sau đó ba tôi cảm thấy không đồng ý, một xe một ngựa một pháo dí tôi trối chết …
Lúc này, cụ Triệu trầm mặc một lúc, hỏi: “Theo như cháu nói, bên đen chắc chắn phải chết?”
“Làm sao tới nỗi, thế công bên đen đang mạnh, chỉ cần tốc chiến tốc thắng thì kết quả khả quan.”
“Lý luận suông.” Lão Triệu giọng điệu nghe thì bình thường, nhưng xem ra không giấu được lo lắng.
“Đúng a, cháu chỉ nói hươu nói vượn thôi.” Tôi vừa cười trừ vừa kéo Chung Nguyên cố gắng bỏ trốn.
Nhưng lại bị lão Triệu tính tình cổ quái gọi lại, ông cầm một quân cờ gõ lên bàn cờ, nói: “Giúp ông đánh hết ván này, không thắng không cho về.”
Tôi thở dài, ngồi xuống. Chơi cờ thôi mà, thắng thua làm sao nói trước được, thiệt tình nãy giờ tôi chỉ nói ba lăng nhăng thôi hà, dù sao ngoại trừ ba tôi và máy tính ra, tôi chưa từng đấu cờ với người khác, mà làm gì có sách dạy cờ hay tục ngữ cờ gì, đều do ba tôi hun đúc lại bắt tôi nhớ kĩ. Đầu óc tôi vốn ngốc, chẳng có thâm căn mấy, ngoại trừ trí nhớ khá ra, trong đầu nhớ rất nhiều kinh nghiệm kì phổ, còn lại chẳng có ưu thế chi.
May mà vận khí tốt, trong thế trận cụ Triệu hơn cơ, tôi đã thành công dọn bẫy đưa ông vào đường cùng.
Cụ Triệu cuối cùng vươn thẳng người, rầu rĩ nói: “Ông thua, nhóc này, tay cờ khá lắm.”
“Đâu có ạ, là cháu đầu cơ trục lợi thôi.” Trước mặt người lớn, là trẻ con không nên tỏ ra kiêu ngạo, ba tôi luôn dạy như thế.
Đúng lúc này một trận cười cực kì sảng khoái vang lên, làm tôi giật mình thiếu điều té ghế. Người cười ha ha một lúc, nói: “Không thể tưởng tượng được nha, Lão Triệu ngươi cũng có hôm nay, hahahahah, ngươi lại thua một đứa nhóc, về sau còn mặt mũi nào gặp ai!”
Tôi bấn loạn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người nói là một ông lão tóc hoa râm, sắc mặt hồng nhuận, đứng sau ông còn một người trung niên nữa, cũng đang nhìn chúng tôi, thần sắc có vẻ …. Ây chà, vui mừng?
Cụ Triệu tức giận nói: “Ngươi đi mà thử, ta không tin ngươi có thể thắng nó.”
Ông lão kia kiêu ngạo cười to, nói: “Nó là cháu dâu của ta, ta muốn nó thua nó nhất định thua.”
Quần chúng vây xem: “….” [No comment Chung gia gia nha!]
Vì muốn dành sự bất ngờ cho ông của Chung Nguyên, tôi và anh quyết định im thin thít lặn khỏi thành phố B và trồi lên ở Thượng Hải.
Nghe nói ông của anh đã rửa tay gác kiếm, thành công viên mãn lui về ở ẩn, hiện tại ở trong một khu nhà nhỏ an hưởng tuổi già, cả ngày chơi bời lêu lổng, không có việc gì thì cùng mấy ông cụ hàng xóm đấu võ mồm hoặc chơi cờ, hoặc ngồi tâng bốc con ông thế này con tôi thế kia, cháu tôi giỏi giang ra sao, nói chung là cuộc sống nhàn nhã tự tại. Cái gọi là ẩn cư an nhàn chính là như thế.
Lúc tôi và Chung Nguyên tới được chỗ ông thì chẳng khéo tí nào, ông lại đi ra ngoài mất rồi, trong nhà chỉ còn bác gái chuyên trách ăn uống cho ông, thấy Chung Nguyên gọi bà là Bác Dương. Bác Dương nói, ông với bác Dương trai đã đi sang Lương Đình gần đó chơi cờ rồi, hôm nay ông cụ muốn tìm Lão Triệu báo thù.
Chung Nguyên day day trán, bất đắc dĩ nói: “Ân oán giữa ông với lão Triệu còn chưa xong nữa à?”
Bác Dương vừa nắm tay tôi vừa cười nói: “Chấm dứt cái gì nổi. Hôm nay ông thắng tôi thua, ngày mai tôi thắng ông thua, loạn cả lên. Mấy ngày trước ông tức lên mới hất ngã một cái bình hoa từ thời Càn Long, sau đó hối hận mãi, sau cùng bác trai phải cho ông một cành mẫu đơn Vạn Lịch mới chiết, lúc đó mới chịu yên tĩnh đó.”
Tôi rụt cổ lại, ông cụ nhà này coi bộ tính khí thất thường a.
Bác Dương thấy thế, cười nói: “Cháu đừng sợ, ông cụ tuy nóng tính nhưng không thích mắng chửi người, ngoại trừ luôn mắng thiếu gia không về nhà thăm ông thôi.”
Chung Nguyên: “…”
Bác Dương nói chuyện với chúng tôi một lúc, sau đó ra ngoài mua đồ ăn. Tôi và Chung Nguyên ngồi nhà đợi một lúc thì thấy nhàm chán, quyết định ra ngoài đi tìm ông.
Chung Nguyên theo lời bác Dương đi tới Lương Đình thì thấy một đám ông cụ bô lão vây quanh một bàn cờ vua, nhưng không nhìn thấy Chung gia gia trong truyền thuyết đâu. Vừa hỏi tới thì mới biết được, hóa ra Chung gia gia thua cờ, dắt bác Dương trai đi kiếm chỗ xả tức rồi. Một ông cụ ngẩng đầu nhìn Chung Nguyên cười tủm tỉm, trung trực nói: “Ông của cháu càng ngày càng xuống tay nha, mới chưa tới nửa giờ đã thua.”
Phòng chừng đây chính là Lão Triệu a, lúc này ông cụ Triệu đang nắm quân xe, uy phong lẫm lẫm tiến lên ăn quân pháo của đối phương. Tôi đối với vị cao thủ này rất tò mò, cho nên lôi kéo Chung Nguyên đứng lại xem thế cục trận cờ. Chỉ thấy quân cờ đen của ông Triệu chiếm ưu thế rất lớn, hai xe một pháo một ngựa, đều nằm giữa doanh trận của đối phương như hổ rình mồi, so sánh khu dưới thì phe cờ đỏ coi bộ thảm, vừa bị ăn mất pháo, hiện tại chỉ còn lại đúng một xe hai mã, mà con xe kia còn đang bị vây hãm, không qua được sông.
Ông cụ cầm quân cờ đỏ vẫn nhìn chằm chằm bàn cờ không nhúc nhích, không khí nhất thời có chút nguy cấp khẩn trương.
Chung Nguyên đối với vụ này chả có hứng thú gì, chỉ cười nói: “Cụ Triệu, ông càng ngày càng oai phong a.”
Lão Triệu nghe xong ngửa mặt lên trời cười to, có vẻ kiêu hãnh.
Tôi nhìn kĩ trận cờ, trong một lúc liền nhéo nhéo tay anh, vụng trộm nói: “Cờ này khả năng thắng của phe đỏ còn hơn phe đen nữa á.”
Ai ngờ ông cụ Triệu không những tính nổ bom mà thính lực cũng tốt quá thể, ông giận tái mặt, mất hứng nhìn tôi: “Nhóc, nói cái gì đấy?”
“Cháu … Ak …” Tôi kéo Chung Nguyên, định lui lại.
Nhưng tôi mới đi hai bước thì bị ông Triệu kêu dừng lại: “Cháu lại đây, ông muốn xem xem phe đỏ thắng ở chỗ quái nào.”
Tôi đi không được ở lại không xong, thiệt hối hận cái tội dại mồm.
Chung Nguyên kéo tay tôi, cười cười với lão Triệu, nói: “Cụ Triệu à, vợ cháu trẻ tuổi không hiểu chuyện, ông đừng so đó với cô ấy.”
Ai ngờ cụ bô lão này lại nhướn mày, nghiêm trang nói: “Ông so đó gì với nó, chỉ là ông muốn biết phe đỏ thắng được chỗ nào.”
Lúc này ông cụ cầm quân cờ đỏ cũng đứng lên, rời khỏi chỗ, sau đó cười nhìn tôi: “Cô gái trẻ, đừng sợ, lại đây đi, ông cũng muốn nhìn xem cách thắng của phe đỏ.”
Tôi chỉ đành ngoan ngoãn lết qua, cũng không dám ngồi, chỉ là chỉ vào bàn cờ, nói: “Phe đen mặc dù trên cơ nhưng lại chưa thành thế, phe đỏ còn một xe hai sĩ trấn thủ phía sau, còn có thể tạm chống đỡ một thời gian.”
Ông Triệu nghe xong, khinh thường cười nói: “Cái gì mà chống đỡ một thời gian? Sau một thời gian thì sao? Còn không phải là bị ta ăn luôn sao?”
Tôi lắc đầu đáp: “Không thế được đâu, phe đỏ chỉ cần đi hai nước mã là có thể ép phe đen vào tử lộ.”
Bên cạnh có người nghi ngờ hỏi: “Hai nước mã làm sao mạnh bằng hai nước xe tiến công? Hơn nữa chỉ còn mỗi một mã một pháo.”
Tôi lại lắc đầu: “Không phải, chơi cờ thường có câu ‘Trước trận xe pháo, tứ phương hoành hành, đi trước làm gương, oai phong lẫm liệt”, có thể thấy được tiềm lực của mã rất lớn, hơn nữa phối hợp đi hai nước mã, vừa công vừa thủ, có thể đánh cũng có thể lùi. Nhìn lại thế cục, bên đen khu sau còn hai tượng nhất sĩ, ngay cả cái có thể ngăn vó ngựa cũng không có, điều này làm cho song mã của quân đỏ càng phát huy không gian lớn hơn nữa. Quay lại nhìn khu sau của quân đỏ, bên đen tuy rằng đang áp trận, nhưng không gian chật hẹp, ngựa không tung vó nổi, cơ hồ vô dụng, có hai xe ở đó nhưng lại bị xe của quân đỏ cản, pháo cũng trở nên vô dụng thôi. Bởi vậy, quân hữu dụng duy nhất chỉ còn hai con xe, còn lại một mã một pháo thì đều bị chính quân mình hoặc quân đối phương cản trở. Xét về công thủ, quân đỏ muốn công có song mã, muốn thủ có một xe hai sĩ, chơi cờ cũng lại có câu “Hai xe đánh không lại hai sĩ thủ”, có thể thấy được thế thủ của phe đỏ rất mạnh. Phe đen thì tiền phương không rõ thế, hậu phương hư không, so ra nguy hiểm hơn phe đỏ nhiều.”
Tôi vừa nói xong, bốn bế đều im lặng không ai nói gì. Tôi nhất thời chột dạ, cảm thấy chính mình làm liều. Cờ vua, nói ngắn thì ngắn, nói sâu thì sâu, chút tài mọn này của tôi ở đây thì không sao, dù sao tôi là người trẻ, người ta sẽ không so đo gì, nhưng lỡ mà ông của Chung Nguyên biết …
Tôi vừa toát mồ hôi vừa nghĩ thầm, ông của anh ấy không vì thế mà ghét bỏ tôi chứ …
Chung Nguyên vỗ vai tôi, thấp giọng hỏi: “Em học cái này ở đâu vậy?”
Tôi nhìn chằm chằm bàn cờ, đáp: “Ba em dạy.”
Ba rất thích cờ vua, nhà lại chỉ có hai người, cho nên ba thường xuyên ép tôi cùng ông luận cờ, đương nhiên mỗi lần đấu đều là tôi kết thúc trong thua cuộc, chỉ có một lần duy nhất thắng, là do tôi cầm trộm một quân của ba. Sau đó ba tôi cảm thấy không đồng ý, một xe một ngựa một pháo dí tôi trối chết …
Lúc này, cụ Triệu trầm mặc một lúc, hỏi: “Theo như cháu nói, bên đen chắc chắn phải chết?”
“Làm sao tới nỗi, thế công bên đen đang mạnh, chỉ cần tốc chiến tốc thắng thì kết quả khả quan.”
“Lý luận suông.” Lão Triệu giọng điệu nghe thì bình thường, nhưng xem ra không giấu được lo lắng.
“Đúng a, cháu chỉ nói hươu nói vượn thôi.” Tôi vừa cười trừ vừa kéo Chung Nguyên cố gắng bỏ trốn.
Nhưng lại bị lão Triệu tính tình cổ quái gọi lại, ông cầm một quân cờ gõ lên bàn cờ, nói: “Giúp ông đánh hết ván này, không thắng không cho về.”
Tôi thở dài, ngồi xuống. Chơi cờ thôi mà, thắng thua làm sao nói trước được, thiệt tình nãy giờ tôi chỉ nói ba lăng nhăng thôi hà, dù sao ngoại trừ ba tôi và máy tính ra, tôi chưa từng đấu cờ với người khác, mà làm gì có sách dạy cờ hay tục ngữ cờ gì, đều do ba tôi hun đúc lại bắt tôi nhớ kĩ. Đầu óc tôi vốn ngốc, chẳng có thâm căn mấy, ngoại trừ trí nhớ khá ra, trong đầu nhớ rất nhiều kinh nghiệm kì phổ, còn lại chẳng có ưu thế chi.
May mà vận khí tốt, trong thế trận cụ Triệu hơn cơ, tôi đã thành công dọn bẫy đưa ông vào đường cùng.
Cụ Triệu cuối cùng vươn thẳng người, rầu rĩ nói: “Ông thua, nhóc này, tay cờ khá lắm.”
“Đâu có ạ, là cháu đầu cơ trục lợi thôi.” Trước mặt người lớn, là trẻ con không nên tỏ ra kiêu ngạo, ba tôi luôn dạy như thế.
Đúng lúc này một trận cười cực kì sảng khoái vang lên, làm tôi giật mình thiếu điều té ghế. Người cười ha ha một lúc, nói: “Không thể tưởng tượng được nha, Lão Triệu ngươi cũng có hôm nay, hahahahah, ngươi lại thua một đứa nhóc, về sau còn mặt mũi nào gặp ai!”
Tôi bấn loạn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người nói là một ông lão tóc hoa râm, sắc mặt hồng nhuận, đứng sau ông còn một người trung niên nữa, cũng đang nhìn chúng tôi, thần sắc có vẻ …. Ây chà, vui mừng?
Cụ Triệu tức giận nói: “Ngươi đi mà thử, ta không tin ngươi có thể thắng nó.”
Ông lão kia kiêu ngạo cười to, nói: “Nó là cháu dâu của ta, ta muốn nó thua nó nhất định thua.”
Quần chúng vây xem: “….” [No comment Chung gia gia nha!]