Lúc ba mẹ của Chung Nguyên tới Thượng Hải thì đang là lúc Sử Vân Hành nổi điên truy đuổi người qua đường Ất, còn biểu hiện của tôi cũng coi là tốt, có thể thấy bọn họ khá vừa lòng với tôi.
Ngày hôm sau, mẹ Chung lôi kéo tôi, cực kì nhiệt tình nói: “Yên tâm đi, con ta gian trá như thế, nhất định sẽ không để cháu bị ủy khuất bao giờ đâu.”, xem như là tán thành cho tôi đi.
Mặc dù hơi bấn loạn một tí, nhưng cuối cùng tôi cũng yên lòng.
…
Thời gian qua thực nhanh, trong nháy mắt đã tới lúc tôi tốt nghiệp.
Tôi tìm được một tạp chí du lịch ở thành phố B, làm nghề nhiếp ảnh, tiền lương tuy không cao nhưng có thể làm việc mình thích, hơn nữa có thế nhân dịp chụp ảnh mà được đi du lịch ngắm cảnh khắp nơi, chơi cho đã.
Sau buổi lễ tốt nghiệp, tôi mặc áo cử nhân rộng thùng thình, cùng Nhất Nhị Tứ nói nói cười cười đi ra khỏi hội trường làm lễ. Mới vừa ra khỏi thì nhận được điện thoại của Chung Nguyên, hỏi nhóm bọn tôi ở đâu, còn bắt chúng tôi đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Nhất Nhị Tam Tứ đều thấy rất quái, nhưng vẫn thành thành thật thật đứng tại chỗ chờ bọn họ.
Một lát sau, Chung Nguyên, người qua đường Giáp, Lục Tử Kiện ba người hăng hái chạy tới, mỗi người trong tay đều cầm một bó hoa cưới rất to.
Cả ba người này ai cũng đều rất đẹp trai, tuy rằng cách thức đẹp trai thì không giống nhau, mỗi người một bó hoa, nhanh chóng thu hút sự chú ý của người đi đường, mấy nữ sinh không bình tĩnh còn hét ầm lên.
Tôi ngơ ngác nhìn bọn họ, tựa hồ như biết bọn họ vì cái gì mà đến, nhưng lại nhất thời rất hồi hộp. Nhìn Tiểu Nhị và Tứ cô nương, coi bộ cũng thần hồn lạc phách giống tôi rồi, chỉ có mỗi Lão Đại, vẻ mặt vừa hâm mộ vừa ghen tị, bi phẫn nói: “Trời ạ, có định để cho người độc thân sống không đây!”
Lúc này người qua đường Ất không biết từ đâu nhảy ra, kích động nói: “Sư muội thấy tịch mịch hả, hai chúng ta ghép thành đôi đi.”
Lão Đại đột nhiên túm lấy cổ tay người qua đường Ất, sau đó hướng về phía đám người đứng cách đó không xa hô to: “Sử Vân Hành, ta giúp ngươi bắt hắn rồi nè!”
Người qua đường Ất khóc thét một tiếng đã bị Sử Vân Hành lao tới áp giải đi rồi.
Ba người kia đi tới trước mặt chúng tôi, đều tự tìm đến bạn gái của mình, sau đó quỳ gối xuống, cầm hoa, đồng loạt nói: “XXX, gả cho anh đi.”
Tôi bị chấn động, nói thật, tôi tưởng là bọn họ tới chúc mừng tốt nghiệp cơ, không nghĩ tới … Bọn họ đến cầu hôn, hơn nữa còn là cầu hôn tập thể >
Lúc ba mẹ của Chung Nguyên tới Thượng Hải thì đang là lúc Sử Vân Hành nổi điên truy đuổi người qua đường Ất, còn biểu hiện của tôi cũng coi là tốt, có thể thấy bọn họ khá vừa lòng với tôi.
Ngày hôm sau, mẹ Chung lôi kéo tôi, cực kì nhiệt tình nói: “Yên tâm đi, con ta gian trá như thế, nhất định sẽ không để cháu bị ủy khuất bao giờ đâu.”, xem như là tán thành cho tôi đi.
Mặc dù hơi bấn loạn một tí, nhưng cuối cùng tôi cũng yên lòng.
…
Thời gian qua thực nhanh, trong nháy mắt đã tới lúc tôi tốt nghiệp.
Tôi tìm được một tạp chí du lịch ở thành phố B, làm nghề nhiếp ảnh, tiền lương tuy không cao nhưng có thể làm việc mình thích, hơn nữa có thế nhân dịp chụp ảnh mà được đi du lịch ngắm cảnh khắp nơi, chơi cho đã.
Sau buổi lễ tốt nghiệp, tôi mặc áo cử nhân rộng thùng thình, cùng Nhất Nhị Tứ nói nói cười cười đi ra khỏi hội trường làm lễ. Mới vừa ra khỏi thì nhận được điện thoại của Chung Nguyên, hỏi nhóm bọn tôi ở đâu, còn bắt chúng tôi đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Nhất Nhị Tam Tứ đều thấy rất quái, nhưng vẫn thành thành thật thật đứng tại chỗ chờ bọn họ.
Một lát sau, Chung Nguyên, người qua đường Giáp, Lục Tử Kiện ba người hăng hái chạy tới, mỗi người trong tay đều cầm một bó hoa cưới rất to.
Cả ba người này ai cũng đều rất đẹp trai, tuy rằng cách thức đẹp trai thì không giống nhau, mỗi người một bó hoa, nhanh chóng thu hút sự chú ý của người đi đường, mấy nữ sinh không bình tĩnh còn hét ầm lên.
Tôi ngơ ngác nhìn bọn họ, tựa hồ như biết bọn họ vì cái gì mà đến, nhưng lại nhất thời rất hồi hộp. Nhìn Tiểu Nhị và Tứ cô nương, coi bộ cũng thần hồn lạc phách giống tôi rồi, chỉ có mỗi Lão Đại, vẻ mặt vừa hâm mộ vừa ghen tị, bi phẫn nói: “Trời ạ, có định để cho người độc thân sống không đây!”
Lúc này người qua đường Ất không biết từ đâu nhảy ra, kích động nói: “Sư muội thấy tịch mịch hả, hai chúng ta ghép thành đôi đi.”
Lão Đại đột nhiên túm lấy cổ tay người qua đường Ất, sau đó hướng về phía đám người đứng cách đó không xa hô to: “Sử Vân Hành, ta giúp ngươi bắt hắn rồi nè!”
Người qua đường Ất khóc thét một tiếng đã bị Sử Vân Hành lao tới áp giải đi rồi.
Ba người kia đi tới trước mặt chúng tôi, đều tự tìm đến bạn gái của mình, sau đó quỳ gối xuống, cầm hoa, đồng loạt nói: “XXX, gả cho anh đi.”
Tôi bị chấn động, nói thật, tôi tưởng là bọn họ tới chúc mừng tốt nghiệp cơ, không nghĩ tới … Bọn họ đến cầu hôn, hơn nữa còn là cầu hôn tập thể >