Ta ngẩn ngơ gật đầu, sau khi thấy rõ khuôn mặt trước mắt, lại cảm thấy hơi quen thuộc, giống như đã từng gặp ở đâu.
Thanh Giác công chúa nhìn không quen quát lên: “Điêu dân to gan, gặp mẫu phi ta mà không hành lễ?”
Ta đối mắt với nàng ta một cái, nàng liền lập tức nhận ra ta, sau đó bước tới kéo tay Hòa Nhan quý phi, ý muốn bà ta cách xa ta một chút, chỉ vào ta lải nhải: “Ta đã từng thấy ả điêu dân này, lần trước nó bế một đứa bé bị bệnh dịch ở trên đường, nói không chừng cũng nhiễm bệnh rồi, sao các người dám để một người như thế ở lại trong phủ? Sao không đưa ngay tới khu dịch bệnh hả?”
Mạch Diên vẫn một mực yên lặng, đợi công chúa dứt lời y mới thờ ơ mở miệng nói: “Khởi bẩm công chúa, nếu nàng cũng nhiễm bệnh thì hẳn đã phát bệnh rồi, bây giờ nàng khỏe mạnh, đương nhiên là phải giữ lại trong phủ, huống hồ ngày đó chính thuộc hạ tự mình đưa nàng về phủ, nếu xảy ra vấn đề, cũng do thuộc hạ gánh vác, không phiền công chúa phí tâm.”
Ta thầm thấy không ổn, y nói lời này hoàn toàn có ý bao che, quả thực là rước lấy oán thù cho ta. Phản ứng đầu tiên của ta là nhìn về phía Ngọc Nương, Ngọc Nương đứng ở một bên không lên tiếng, chỉ cúi đầu, tay lại khẽ siết vào mấy lượt.
Song Hòa Nhan quý phi lại rất dửng dưng, vỗ vỗ tay Thanh Giác công chúa, ra hiệu cho nàng ta lui xuống. Thanh Giác công chúa vốn còn muốn nói thầm gì đó, lại bị Hòa Nhan quý phi lạnh nhạt liếc một cái, ngượng ngập lui lại mấy bước.
Nghe Thanh Giác công chúa gọi Hòa Nhan quý phi là mẫu phi, như vậy bà ta hẳn là người đàn bà mà Tiểu Phượng Tiên và Tiểu Đàm nhắc tới. Bà ta là con gái chính dòng của tộc Ngọc Lan Già, đương nhiên là không sợ bệnh dịch cỏn con này, chẳng trách lại tỏ vẻ điềm nhiên như thế.
Bà ta bước tới cầm tay ta, nét cười như hoa dương liễu tháng ba, trong sáng thanh nhã. “Cõi đời rối ren như bây giờ, người dũng cảm hành hiệp trượng nghĩa như Thẩm cô nương thực là ít ỏi.”
Đây chính là người tộc Ngọc Lan Già mà Tiểu Ngưu Lang luôn tâm tâm niệm niệm, ta ngẫm nghĩ, vẫn nên ghi nhớ cho kỹ dáng vẻ của bà ta, bao giờ xuống lỗ còn đem ra khoe khoang với Tiểu Ngưu Lang nữa.
Vẻ ngoài của bà ta rất đẹp, lần đầu tiên nhìn thấy một người đàn bà có đôi mắt đào hoa sóng sánh như thế, ta không nhịn được nghĩ tới chính mình. Ầy, sao một đôi mắt quyến rũ xinh đẹp như vậy không mọc trên người ta nhỉ?
Thấy bà ta nói nghiêm túc, ta cũng không nỡ phá đám, thật ra ta nên đáp rằng ta không cứu được tiểu thế tử, không dám mang cái mũ hành hiệp trượng nghĩa. Nhưng lời nói ra miệng lại là đâu có đâu có, ta chỉ là đánh bậy đánh bạ mới đi theo con đường hiệp nghĩa thôi mà.
Thói quen sĩ diện này của ta, thật là dai dẳng như chó không bỏ được thói ăn phân.
“Thẩm cô nương, nghe Ngọc phu nhân nói, cô cũng không phải lẻ loi một mình, sao không mời cả người nhà cùng tới?” Nói xong Hòa Nhan quý phi lộ ra vẻ mặtchâm chọc, liếc ông cụ Mạch và Mạch Diên một cái, “Không phải là Mạch phủ bủn xỉn, tiếc của không chịu tiếp đãi đấy chứ?”
Mạch Diên có chút hiếu kỳ “ồ” một tiếng rõ dài, nhìn chăm chăm vào ta, không hề che giấu ánh mắt đánh giá, “Thuộc hạ chưa hỏi kỹ chuyện này, chỉ bảo Ngọc Nương thu xếp, nói như vậy, là Ngọc Nương sơ sẩy?”
Ngọc Nương nghe thế, nỗi ấm ức vụt hiện trong mắt, vội tiếp lời y nói: “Thiếp thân từng đề cập với Thẩm cô nương, nhưng…”
Nàng còn chưa dứt lời đã bị Mạch Diên phũ phàng cắt ngang, giọng y lạnh căm, khiến Ngọc Nương không khỏi im bặt.
“Thẩm cô nương có ân với bản phủ, há có thể thất lễ? Thẩm cô nương đã ở bản phủ nhiều ngày, sợ là người nhà lo lắng, không bằng đón người ta tới đây luôn, cô thấy thế nào?”
Ta nhíu mày.
Ta không thích thái độ thờ ơ của y đối với Ngọc Nương, cũng không thích thái độ hăm dọa của y đối với ta. Gã họ Mạch này đầu mày âm hiểm sắc bén, cả người tản ra luồng khí khiến người ta không rét mà run, đôi mắt càng như muốn nhìn thấu người ta.
Ta chẳng qua chỉ ngẫu nhiên không cứu được con trai y, tính đúng ra, ta chỉ làm được việc tốt nửa chừng. Nếu ta thật sự đưa tiểu thế tử bình bình an an về trước mặt y, ta còn có thể đường đường chính chính nhận sự tiếp đãi của bọn họ, giờ y và ông cụ Mạch đều nhiệt tình như vậy, ngược lại khiến lòng ta thấp thỏm bất an… Phải chăng là hơi quá kỳ quặc?
Có đôi khi đầu óc không tỉnh táo, ta sẽ hoang tưởng tới việc cầu xin Mạch tướng quân giúp ta thoát khỏi sự giam cầm của Tiểu Phượng Tiên, nhưng y và ông cụ Mạch nhìn thế nào cũng không đơn thuần, đôi mắt hồ ly sáng lập lòe, ta vẫn nên quên đi thì hơn.
Mà nói đi cũng phải nói lại… Tiểu Phượng Tiên võ công sâu không lường được, trong tay còn quản lý một đám sát thủ khát máu võ công cũng đều sâu không lường được, huyết tẩy nơi này chỉ là chuyện trong nháy mắt, Thẩm Thế Liên ngươi vẫn nên chăm chỉ tích đức đi.
Vả lại Tiểu Phượng Tiên đã giục ta rời khỏi đây, thi thể của thằng bé Mạch cũng đưa về rồi, vẫn nên tìm cơ hội cáo biệt thôi.
Ta đáp qua loa: “Ta… đúng là có một người nhà, nhưng hắn có việc ra ngoài rồi, cám ơn ý tốt của tướng quân. Ta đã quấy rầy quý phủ nhiều ngày, chỉ vì muốn đợi thi thể của tiểu thế tử được đưa về, cầu chúc cho tiểu thế tử xong rồi đi, duyên khởi duyên diệt, ta chỉ cầu làm cho trọn vẹn.”
Hòa Nhan quý phi nghe xong, hỏi một câu: “Chỉ có một người nhà… Chắc hẳn Thẩm cô nương cùng lệnh đường hoặc lệnh tôn sống nương tựa vào nhau, kham khổ lắm phải không?” Bà ta vỗ nhẹ tay ta, vẻ mặt vừa yêu thương vừa xót xa, “Cô thân thể gầy yếu, nhìn là biết đã phải chịu khổ nhiều.”
Ta nghĩ thầm, dù cho Hòa Nhan quý phi gặp ta chỉ vì muốn diễn trò cho trọn, cũng không khỏi diễn sâu quá rồi, nhìn biểu cảm của bà ta ta cũng không nhịn được mà nghĩ, mười sáu năm qua của ta có coi là bị ngược đãi không nhỉ? Ừm, chắc là có đấy.
Ta không chịu nổi người khác tỏ vẻ thương hại, cho nên cố gắng bày ra dáng vẻ không hề gì nói: “Cha mẹ ta qua đời lúc còn trẻ, vị người nhà kia là…” Ta hơi ngập ngừng. Ầy, cũng chẳng phải lần đầu tiên bịa đặt chuyện này, Tiểu Phượng Tiên lần này chắc không thể nào từ đâu nhảy ra phá bĩnh ta đâu. Thế là yên tâm thoải mái nói: “Là phu quân của ta.” Nói là phu quân, sẽ có vẻ không đáng thương lắm. Dù sao cha chết thì theo chồng, có người để dựa dẫm, còn tốt hơn là bảo với bọn họ Tiểu Phượng Tiên là con trai ta.
Vẻ mặt Mạch Diên và ông cụ Mạch đều thoáng sững sờ, Ngọc Nương cũng cực kỳ kinh ngạc, còn mặt Hòa Nhan quý phi cứng ngắc ra cả buổi.
Phản ứng của bọn họ khiến ta không hiểu nổi, phải chăng… ta nói sai gì rồi? Không có tin tức phản động gì đấy chứ…
“Cô nương… thành thân rồi ư?” Hòa Nhan quý phi thấy ta gật đầu, rất nhanh đã khôi phục lại nét cười hiền hòa, sau đó rút từ tay áo một chiếc trâm ngọc tinh xảo đặt vào tay ta.
Kiểu dáng của trâm ngọc ta không hình dung ra, từa tựa đóa hoa, cũng giống con chim, ai mà biết được? Đối này loại trang sức của đàn bà con gái này, ta ít khi tiếp xúc, mắt tàn thật sự không thể phân biệt được.
Bà ta nói: “Cô nương hẳn đã qua lễ cài trâm rồi, trên người bản cung không có trâm, nhưng lại có một chiếc thoa cài đầu phượng về tổ rất phù hợp, tặng cho cô vậy.”
Ta còn chưa lên tiếng, Thanh Giác công chúa đã ngúng nguẩy.
“Mẫu phi, đó là thứ người mang bên mình đã nhiều năm, sao có thể tùy tiện cho người khác?”
Ta nghe thế tay run lên, định trả lại song Hòa Nhan quý phi lại ấn chiếc thoa ngọc vào tay ta, nghiêm mặt bảo Thanh Giác công chúa: “Làm càn, bản cung thấy Thẩm cô nương thân thuộc, muốn tặng đồ cho nàng mà ngươi cũng muốn nói ra nói vào hay sao?”
Thanh Giác công chúa khó hiểu nhìn ta một cái, sau đó không dám hó hé gì nữa.
Ta cảm thấy bà ta tác phong mạnh mẽ, đưa đi đẩy lại thì đúng là không chừa mặt mũi cho bà ta, ở chốn đông người này vẫn nên biết điều một chút thì hơn.
Thế là ta nhận chiếc thoa ngọc, thấp thỏm nói tạ ơn.
Những chuyện tiếp theo cũng đơn giản. Ta theo gót vị Lạt ma niệm Đại Tạng Kinh trước quan tài thằng bé Mạch, lúc kết thúc lễ tế, ai nấy đều phải đốt chút gì đó cho thằng bé Mạch coi như chúc phúc, ta nhìn bọn họ đưa ra nào là vàng bạc châu báu, nào là quần áo, kiệu giấy, liên tục cảm thán kẻ có tiền đúng là xa xỉ.
Ta nghĩ mất nửa ngày, vốn muốn ra tay hào phóng một chút, móc đi móc lại trong ngực, lại chỉ còn mỗi dải lụa trắng quỷ dị kia. Thế là cuối cùng, ta dùng dao nhỏ nạo một khối nhỏ từ cạnh cái hộp đen chứa Phượng Khấp Huyết, bọc lại trong dải lụa trắng, ném vào chậu vàng.
Vừa nhìn ngọn lửa cháy hừng hực vừa thầm khấn: Bé Mạch ơi là bé Mạch, dải lụa trắng này giúp mi cả đời sau đều được đại mỹ nhân như Tần Sơ Ước bu quanh, mẩu gỗ kia dính linh khí của Phượng Khấp Huyết, giúp mi thăng tiến vèo vèo một bước lên mây phát triển trường tồn nhé…
Đám tỳ nữ đứng bên rõ ràng chưa từng gặp loại vu nữ thầy pháp đẳng cấp cao đích thực, thấy ta rì rà rì rầm, nhao nhao cảm thán ôi chao đúng là vu nữ có khác, tặng đồ cũng đặc biệt, chắc chắn là có ý nghĩa sâu xa, sau này chúng ta cúng bái tổ tiên cũng đốt mảnh vải trắng với một khối gỗ hoa lê đi.
Thế là từ đó trở đi, từ đô thành An Kinh truyền bá ra tập tục, lúc cúng bái mà không có vải trắng cùng với gỗ hoa lê thì chính là bất nhân bất nghĩa bất hiếu bất trung, không chu toàn, không may mắn, sẽ bị tổ tiên mời đi uống trà nói chuyện.
Ta nghĩ, đại khái đám bói toán lừa đảo nổi danh, lúc đầu chắc cũng chỉ là loại ô long như ta thôi.
Ngày đó nghe đám nhàn rỗi trong phủ buôn chuyện, hình như Hòa Nhan quý phi cùng ông cụ Mạch thương lượng không vui vẻ mấy, ông cụ Mạch không đồng ý hôn sự, nói rằng tiểu thế tử vừa ra đi, không thích hợp làm tiệc mừng, sợ sẽ thu hút tà khí. Hòa Nhan quý phi dụ dỗ đủ kiểu vẫn không thuyết phục được ông cụ Mạch, mặt mày xám xịt dắt công chúa Thanh Giác rời đi.
Mọi người đều sôi nổi bàn luận, trong phủ có lẽ sẽ nổi lên một trận bão táp.
Ta nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, Hòa Nhan quý phi đã lén lút muốn giết ông cụ Mạch, thậm chí còn định diệt cả Mạch gia, vì sao còn muốn gả con gái mình vào Mạch gia? Ý đồ gì đây?
Hơn nữa lời nói của Tiết Trường Hân trước khi chết cũng kỳ quái, gì mà mọi việc bà ta làm đều là để bảo vệ cho chính mình và đứa con gái ruột… Bà ta quả thực là đẩy con gái mình vào hố lửa đấy chứ, thế mà là bảo vệ sao? Bà ta là quý phi, lại có thù sâu oán nặng gì với Phượng Minh Cô Thành chứ?
Nghĩ mới thấy, cô Thanh Giác công chúa kia cũng đáng thương ghê, không biết chính mình bị mẹ ruột sắp đặt cho một mối hôn sự đẫm máu.
Ta vừa nghĩ lung tung, vừa thu dọn đồ đạc của mình, vừa mới buộc cái hộp đen vào sau lưng, Tiểu Mai lại hớt ha hớt hải chạy tới, nói rằng Ngọc Nương bị ngất xỉu, đại phu cũng bó tay, giống như là trúng độc, nhưng lại không tìm ra nguồn độc, có thể là cổ thuật, gọi ta đi xem thử.
Ta chợt cảm thấy không ổn, dạo gần đây thân thể nàng càng ngày càng yếu, bây giờ lại còn ngất xỉu nữa ư?
Lúc ta cùng Tiểu Mai vội vã chạy tới phòng Ngọc Nương thì nàng đã tỉnh, mặt mày tái nhợt nằm ở trên giường, thấy ta liền cười dịu dàng rồi nói: “Cô nói làm xong lễ tế cô sẽ đi, ta vốn định tiễn cô một đoạn đường, khốn nỗi thân thể không khỏe, sơ suất rồi…”
Câu sơ suất này của nàng rõ ràng là còn để ý lời của gã họ Mạch khi nãy, cũng không muốn để cho ta dễ chịu đây mà. Ta nhìn kỹ hai bên má nàng, vừa tái nhợt vừa hơi có sắc đen, môi hơi tím tái.
Vu cổ đều cần vật dẫn, cũng đều là những vật rất dữ, kiểm tra trong phòng nàng cũng không phát hiện gì khác thường, huống hồ xác suất gặp được cổ thuật tại Trung Nguyên cực nhỏ, phần lớn là ở mấy nơi hung hiểm như Miêu Cương Tây Vực, nếu nàng thật sự bị người ta hạ cổ, chắc chắn phải là liệt cổ, cho nên hẳn là không có khả năng này. Ngược lại khả năng trúng độc cao hơn một chút… Nếu là trúng độc, thì cũng dễ giải quyết.
Ta đi tới bên bàn, bưng chén thuốc lên, cắn đầu ngón tay trích một giọt máu nhỏ vào chén, sau đó đưa cho Tiểu Mai, Tiểu Mai sửng sốt nhìn ta, định hỏi gì đó nhưng bị ta chặn họng, bảo nàng ta mau chóng cho Ngọc Nương uống thuốc.
Ta mút ngón tay mình, nhìn chung quanh một lượt rồi hỏi: “Mạch tướng quân đâu? Không tới thăm phu nhân à?”
Tiểu Mai bất đắc dĩ đáp: “Mạch tướng quân… đưa Thanh Giác công chúa về hoàng cung, đã đi hai canh giờ rồi ạ.”
Đúng là một tên cặn bã!
Thanh Giác công chúa nhìn không quen quát lên: “Điêu dân to gan, gặp mẫu phi ta mà không hành lễ?”
Ta đối mắt với nàng ta một cái, nàng liền lập tức nhận ra ta, sau đó bước tới kéo tay Hòa Nhan quý phi, ý muốn bà ta cách xa ta một chút, chỉ vào ta lải nhải: “Ta đã từng thấy ả điêu dân này, lần trước nó bế một đứa bé bị bệnh dịch ở trên đường, nói không chừng cũng nhiễm bệnh rồi, sao các người dám để một người như thế ở lại trong phủ? Sao không đưa ngay tới khu dịch bệnh hả?”
Mạch Diên vẫn một mực yên lặng, đợi công chúa dứt lời y mới thờ ơ mở miệng nói: “Khởi bẩm công chúa, nếu nàng cũng nhiễm bệnh thì hẳn đã phát bệnh rồi, bây giờ nàng khỏe mạnh, đương nhiên là phải giữ lại trong phủ, huống hồ ngày đó chính thuộc hạ tự mình đưa nàng về phủ, nếu xảy ra vấn đề, cũng do thuộc hạ gánh vác, không phiền công chúa phí tâm.”
Ta thầm thấy không ổn, y nói lời này hoàn toàn có ý bao che, quả thực là rước lấy oán thù cho ta. Phản ứng đầu tiên của ta là nhìn về phía Ngọc Nương, Ngọc Nương đứng ở một bên không lên tiếng, chỉ cúi đầu, tay lại khẽ siết vào mấy lượt.
Song Hòa Nhan quý phi lại rất dửng dưng, vỗ vỗ tay Thanh Giác công chúa, ra hiệu cho nàng ta lui xuống. Thanh Giác công chúa vốn còn muốn nói thầm gì đó, lại bị Hòa Nhan quý phi lạnh nhạt liếc một cái, ngượng ngập lui lại mấy bước.
Nghe Thanh Giác công chúa gọi Hòa Nhan quý phi là mẫu phi, như vậy bà ta hẳn là người đàn bà mà Tiểu Phượng Tiên và Tiểu Đàm nhắc tới. Bà ta là con gái chính dòng của tộc Ngọc Lan Già, đương nhiên là không sợ bệnh dịch cỏn con này, chẳng trách lại tỏ vẻ điềm nhiên như thế.
Bà ta bước tới cầm tay ta, nét cười như hoa dương liễu tháng ba, trong sáng thanh nhã. “Cõi đời rối ren như bây giờ, người dũng cảm hành hiệp trượng nghĩa như Thẩm cô nương thực là ít ỏi.”
Đây chính là người tộc Ngọc Lan Già mà Tiểu Ngưu Lang luôn tâm tâm niệm niệm, ta ngẫm nghĩ, vẫn nên ghi nhớ cho kỹ dáng vẻ của bà ta, bao giờ xuống lỗ còn đem ra khoe khoang với Tiểu Ngưu Lang nữa.
Vẻ ngoài của bà ta rất đẹp, lần đầu tiên nhìn thấy một người đàn bà có đôi mắt đào hoa sóng sánh như thế, ta không nhịn được nghĩ tới chính mình. Ầy, sao một đôi mắt quyến rũ xinh đẹp như vậy không mọc trên người ta nhỉ?
Thấy bà ta nói nghiêm túc, ta cũng không nỡ phá đám, thật ra ta nên đáp rằng ta không cứu được tiểu thế tử, không dám mang cái mũ hành hiệp trượng nghĩa. Nhưng lời nói ra miệng lại là đâu có đâu có, ta chỉ là đánh bậy đánh bạ mới đi theo con đường hiệp nghĩa thôi mà.
Thói quen sĩ diện này của ta, thật là dai dẳng như chó không bỏ được thói ăn phân.
“Thẩm cô nương, nghe Ngọc phu nhân nói, cô cũng không phải lẻ loi một mình, sao không mời cả người nhà cùng tới?” Nói xong Hòa Nhan quý phi lộ ra vẻ mặtchâm chọc, liếc ông cụ Mạch và Mạch Diên một cái, “Không phải là Mạch phủ bủn xỉn, tiếc của không chịu tiếp đãi đấy chứ?”
Mạch Diên có chút hiếu kỳ “ồ” một tiếng rõ dài, nhìn chăm chăm vào ta, không hề che giấu ánh mắt đánh giá, “Thuộc hạ chưa hỏi kỹ chuyện này, chỉ bảo Ngọc Nương thu xếp, nói như vậy, là Ngọc Nương sơ sẩy?”
Ngọc Nương nghe thế, nỗi ấm ức vụt hiện trong mắt, vội tiếp lời y nói: “Thiếp thân từng đề cập với Thẩm cô nương, nhưng…”
Nàng còn chưa dứt lời đã bị Mạch Diên phũ phàng cắt ngang, giọng y lạnh căm, khiến Ngọc Nương không khỏi im bặt.
“Thẩm cô nương có ân với bản phủ, há có thể thất lễ? Thẩm cô nương đã ở bản phủ nhiều ngày, sợ là người nhà lo lắng, không bằng đón người ta tới đây luôn, cô thấy thế nào?”
Ta nhíu mày.
Ta không thích thái độ thờ ơ của y đối với Ngọc Nương, cũng không thích thái độ hăm dọa của y đối với ta. Gã họ Mạch này đầu mày âm hiểm sắc bén, cả người tản ra luồng khí khiến người ta không rét mà run, đôi mắt càng như muốn nhìn thấu người ta.
Ta chẳng qua chỉ ngẫu nhiên không cứu được con trai y, tính đúng ra, ta chỉ làm được việc tốt nửa chừng. Nếu ta thật sự đưa tiểu thế tử bình bình an an về trước mặt y, ta còn có thể đường đường chính chính nhận sự tiếp đãi của bọn họ, giờ y và ông cụ Mạch đều nhiệt tình như vậy, ngược lại khiến lòng ta thấp thỏm bất an… Phải chăng là hơi quá kỳ quặc?
Có đôi khi đầu óc không tỉnh táo, ta sẽ hoang tưởng tới việc cầu xin Mạch tướng quân giúp ta thoát khỏi sự giam cầm của Tiểu Phượng Tiên, nhưng y và ông cụ Mạch nhìn thế nào cũng không đơn thuần, đôi mắt hồ ly sáng lập lòe, ta vẫn nên quên đi thì hơn.
Mà nói đi cũng phải nói lại… Tiểu Phượng Tiên võ công sâu không lường được, trong tay còn quản lý một đám sát thủ khát máu võ công cũng đều sâu không lường được, huyết tẩy nơi này chỉ là chuyện trong nháy mắt, Thẩm Thế Liên ngươi vẫn nên chăm chỉ tích đức đi.
Vả lại Tiểu Phượng Tiên đã giục ta rời khỏi đây, thi thể của thằng bé Mạch cũng đưa về rồi, vẫn nên tìm cơ hội cáo biệt thôi.
Ta đáp qua loa: “Ta… đúng là có một người nhà, nhưng hắn có việc ra ngoài rồi, cám ơn ý tốt của tướng quân. Ta đã quấy rầy quý phủ nhiều ngày, chỉ vì muốn đợi thi thể của tiểu thế tử được đưa về, cầu chúc cho tiểu thế tử xong rồi đi, duyên khởi duyên diệt, ta chỉ cầu làm cho trọn vẹn.”
Hòa Nhan quý phi nghe xong, hỏi một câu: “Chỉ có một người nhà… Chắc hẳn Thẩm cô nương cùng lệnh đường hoặc lệnh tôn sống nương tựa vào nhau, kham khổ lắm phải không?” Bà ta vỗ nhẹ tay ta, vẻ mặt vừa yêu thương vừa xót xa, “Cô thân thể gầy yếu, nhìn là biết đã phải chịu khổ nhiều.”
Ta nghĩ thầm, dù cho Hòa Nhan quý phi gặp ta chỉ vì muốn diễn trò cho trọn, cũng không khỏi diễn sâu quá rồi, nhìn biểu cảm của bà ta ta cũng không nhịn được mà nghĩ, mười sáu năm qua của ta có coi là bị ngược đãi không nhỉ? Ừm, chắc là có đấy.
Ta không chịu nổi người khác tỏ vẻ thương hại, cho nên cố gắng bày ra dáng vẻ không hề gì nói: “Cha mẹ ta qua đời lúc còn trẻ, vị người nhà kia là…” Ta hơi ngập ngừng. Ầy, cũng chẳng phải lần đầu tiên bịa đặt chuyện này, Tiểu Phượng Tiên lần này chắc không thể nào từ đâu nhảy ra phá bĩnh ta đâu. Thế là yên tâm thoải mái nói: “Là phu quân của ta.” Nói là phu quân, sẽ có vẻ không đáng thương lắm. Dù sao cha chết thì theo chồng, có người để dựa dẫm, còn tốt hơn là bảo với bọn họ Tiểu Phượng Tiên là con trai ta.
Vẻ mặt Mạch Diên và ông cụ Mạch đều thoáng sững sờ, Ngọc Nương cũng cực kỳ kinh ngạc, còn mặt Hòa Nhan quý phi cứng ngắc ra cả buổi.
Phản ứng của bọn họ khiến ta không hiểu nổi, phải chăng… ta nói sai gì rồi? Không có tin tức phản động gì đấy chứ…
“Cô nương… thành thân rồi ư?” Hòa Nhan quý phi thấy ta gật đầu, rất nhanh đã khôi phục lại nét cười hiền hòa, sau đó rút từ tay áo một chiếc trâm ngọc tinh xảo đặt vào tay ta.
Kiểu dáng của trâm ngọc ta không hình dung ra, từa tựa đóa hoa, cũng giống con chim, ai mà biết được? Đối này loại trang sức của đàn bà con gái này, ta ít khi tiếp xúc, mắt tàn thật sự không thể phân biệt được.
Bà ta nói: “Cô nương hẳn đã qua lễ cài trâm rồi, trên người bản cung không có trâm, nhưng lại có một chiếc thoa cài đầu phượng về tổ rất phù hợp, tặng cho cô vậy.”
Ta còn chưa lên tiếng, Thanh Giác công chúa đã ngúng nguẩy.
“Mẫu phi, đó là thứ người mang bên mình đã nhiều năm, sao có thể tùy tiện cho người khác?”
Ta nghe thế tay run lên, định trả lại song Hòa Nhan quý phi lại ấn chiếc thoa ngọc vào tay ta, nghiêm mặt bảo Thanh Giác công chúa: “Làm càn, bản cung thấy Thẩm cô nương thân thuộc, muốn tặng đồ cho nàng mà ngươi cũng muốn nói ra nói vào hay sao?”
Thanh Giác công chúa khó hiểu nhìn ta một cái, sau đó không dám hó hé gì nữa.
Ta cảm thấy bà ta tác phong mạnh mẽ, đưa đi đẩy lại thì đúng là không chừa mặt mũi cho bà ta, ở chốn đông người này vẫn nên biết điều một chút thì hơn.
Thế là ta nhận chiếc thoa ngọc, thấp thỏm nói tạ ơn.
Những chuyện tiếp theo cũng đơn giản. Ta theo gót vị Lạt ma niệm Đại Tạng Kinh trước quan tài thằng bé Mạch, lúc kết thúc lễ tế, ai nấy đều phải đốt chút gì đó cho thằng bé Mạch coi như chúc phúc, ta nhìn bọn họ đưa ra nào là vàng bạc châu báu, nào là quần áo, kiệu giấy, liên tục cảm thán kẻ có tiền đúng là xa xỉ.
Ta nghĩ mất nửa ngày, vốn muốn ra tay hào phóng một chút, móc đi móc lại trong ngực, lại chỉ còn mỗi dải lụa trắng quỷ dị kia. Thế là cuối cùng, ta dùng dao nhỏ nạo một khối nhỏ từ cạnh cái hộp đen chứa Phượng Khấp Huyết, bọc lại trong dải lụa trắng, ném vào chậu vàng.
Vừa nhìn ngọn lửa cháy hừng hực vừa thầm khấn: Bé Mạch ơi là bé Mạch, dải lụa trắng này giúp mi cả đời sau đều được đại mỹ nhân như Tần Sơ Ước bu quanh, mẩu gỗ kia dính linh khí của Phượng Khấp Huyết, giúp mi thăng tiến vèo vèo một bước lên mây phát triển trường tồn nhé…
Đám tỳ nữ đứng bên rõ ràng chưa từng gặp loại vu nữ thầy pháp đẳng cấp cao đích thực, thấy ta rì rà rì rầm, nhao nhao cảm thán ôi chao đúng là vu nữ có khác, tặng đồ cũng đặc biệt, chắc chắn là có ý nghĩa sâu xa, sau này chúng ta cúng bái tổ tiên cũng đốt mảnh vải trắng với một khối gỗ hoa lê đi.
Thế là từ đó trở đi, từ đô thành An Kinh truyền bá ra tập tục, lúc cúng bái mà không có vải trắng cùng với gỗ hoa lê thì chính là bất nhân bất nghĩa bất hiếu bất trung, không chu toàn, không may mắn, sẽ bị tổ tiên mời đi uống trà nói chuyện.
Ta nghĩ, đại khái đám bói toán lừa đảo nổi danh, lúc đầu chắc cũng chỉ là loại ô long như ta thôi.
Ngày đó nghe đám nhàn rỗi trong phủ buôn chuyện, hình như Hòa Nhan quý phi cùng ông cụ Mạch thương lượng không vui vẻ mấy, ông cụ Mạch không đồng ý hôn sự, nói rằng tiểu thế tử vừa ra đi, không thích hợp làm tiệc mừng, sợ sẽ thu hút tà khí. Hòa Nhan quý phi dụ dỗ đủ kiểu vẫn không thuyết phục được ông cụ Mạch, mặt mày xám xịt dắt công chúa Thanh Giác rời đi.
Mọi người đều sôi nổi bàn luận, trong phủ có lẽ sẽ nổi lên một trận bão táp.
Ta nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, Hòa Nhan quý phi đã lén lút muốn giết ông cụ Mạch, thậm chí còn định diệt cả Mạch gia, vì sao còn muốn gả con gái mình vào Mạch gia? Ý đồ gì đây?
Hơn nữa lời nói của Tiết Trường Hân trước khi chết cũng kỳ quái, gì mà mọi việc bà ta làm đều là để bảo vệ cho chính mình và đứa con gái ruột… Bà ta quả thực là đẩy con gái mình vào hố lửa đấy chứ, thế mà là bảo vệ sao? Bà ta là quý phi, lại có thù sâu oán nặng gì với Phượng Minh Cô Thành chứ?
Nghĩ mới thấy, cô Thanh Giác công chúa kia cũng đáng thương ghê, không biết chính mình bị mẹ ruột sắp đặt cho một mối hôn sự đẫm máu.
Ta vừa nghĩ lung tung, vừa thu dọn đồ đạc của mình, vừa mới buộc cái hộp đen vào sau lưng, Tiểu Mai lại hớt ha hớt hải chạy tới, nói rằng Ngọc Nương bị ngất xỉu, đại phu cũng bó tay, giống như là trúng độc, nhưng lại không tìm ra nguồn độc, có thể là cổ thuật, gọi ta đi xem thử.
Ta chợt cảm thấy không ổn, dạo gần đây thân thể nàng càng ngày càng yếu, bây giờ lại còn ngất xỉu nữa ư?
Lúc ta cùng Tiểu Mai vội vã chạy tới phòng Ngọc Nương thì nàng đã tỉnh, mặt mày tái nhợt nằm ở trên giường, thấy ta liền cười dịu dàng rồi nói: “Cô nói làm xong lễ tế cô sẽ đi, ta vốn định tiễn cô một đoạn đường, khốn nỗi thân thể không khỏe, sơ suất rồi…”
Câu sơ suất này của nàng rõ ràng là còn để ý lời của gã họ Mạch khi nãy, cũng không muốn để cho ta dễ chịu đây mà. Ta nhìn kỹ hai bên má nàng, vừa tái nhợt vừa hơi có sắc đen, môi hơi tím tái.
Vu cổ đều cần vật dẫn, cũng đều là những vật rất dữ, kiểm tra trong phòng nàng cũng không phát hiện gì khác thường, huống hồ xác suất gặp được cổ thuật tại Trung Nguyên cực nhỏ, phần lớn là ở mấy nơi hung hiểm như Miêu Cương Tây Vực, nếu nàng thật sự bị người ta hạ cổ, chắc chắn phải là liệt cổ, cho nên hẳn là không có khả năng này. Ngược lại khả năng trúng độc cao hơn một chút… Nếu là trúng độc, thì cũng dễ giải quyết.
Ta đi tới bên bàn, bưng chén thuốc lên, cắn đầu ngón tay trích một giọt máu nhỏ vào chén, sau đó đưa cho Tiểu Mai, Tiểu Mai sửng sốt nhìn ta, định hỏi gì đó nhưng bị ta chặn họng, bảo nàng ta mau chóng cho Ngọc Nương uống thuốc.
Ta mút ngón tay mình, nhìn chung quanh một lượt rồi hỏi: “Mạch tướng quân đâu? Không tới thăm phu nhân à?”
Tiểu Mai bất đắc dĩ đáp: “Mạch tướng quân… đưa Thanh Giác công chúa về hoàng cung, đã đi hai canh giờ rồi ạ.”
Đúng là một tên cặn bã!