Tiếu Tiếu nhìn ta với vẻ không thể tin nổi, đôi mắt tròn to vô tội chớp chớp, ta nhìn mà không nhịn nổi trợn mắt khinh bỉ, thế quái nào lại có cảm giác ông chú đê tiện lừa bán bé gái ngây thơ thế này. Phen này ta quyết liều chết bảo vệ hắn, ta đỡ mấy lần hắn vẫn không chịu đứng dậy, cuối cùng ta kiệt sức, ngồi xổm ở một bên tiếp tục bới tung hòm thuốc của hắn, móc ra từng loại thuốc một, hỏi hắn dùng loại nào thì tốt.
Tiểu Phượng Tiên thở dài, “Ngươi ra ngoài đi.”
Ta móc một cái lọ trắng có đề nhãn “Té Ngã Bị Thương” ra, “Không muốn.”
Tiếu Tiếu dùng khuỷu tay huých huých ta, thấp giọng khuyên nhủ: “Hoa Hoa tổ tông à, mau ra ngoài đi, không thì thủ lĩnh sẽ nổi giận đó.”
Ta vẫn lắc đầu, “Không muốn, nhỡ hắn muốn giết ngươi thì làm thế nào?”
Giọng nói cứng ngắc của Tiểu Phượng Tiên dội xuống từ đỉnh đầu ta, “Nếu ngươi còn ở lì trong này, ta sẽ làm như ngươi mong muốn.”
Ta không tình nguyện đứng lên, chuyển lọ thuốc và băng gạc trong tay qua, “Vậy ngươi bôi thuốc cho hắn nhé?” Hành động này khiến cho Tiếu Tiếu sợ tới mức ho sù sụ, liên tục đưa mắt ra hiệu cho ta.
Tiểu Phượng Tiên nhíu mày, thấy ta kiên trì, vẻ cứng rắn trên mặt trở nên nhu hòa, xem chừng hắn không muốn dây dưa lằng nhằng với ta, nhận lấy lọ thuốc và băng gạc xong, hắn chẳng nói chẳng rằng ném ta ra ngoài.
Ta dán mặt vào cửa nghe động tĩnh, bên trong truyền tới tiếng xé vải, còn xen lẫn tiếng Tiếu Tiếu hít vào liên tục, chuyện đó… Ta phải thừa nhận, ta hiểu sai rồi.
Xem tình hình này, Tiếu Tiếu có vẻ không nguy hiểm đến tính mạng. Ta khẽ thở phào một hơi, ôm chặt cái hộp đen trong ngực, dựa vào cửa ngồi xuống, mấy ngày nay mệt như cún, còn vừa phải trải qua khoảnh khắc kinh tâm động phách như thế, giờ Tiểu Phượng Tiên đã quay lại, trí óc căng thẳng của ta liền hoàn toàn thả lỏng.
Ta nghe đứt quãng thấy bên trong có tiếng nói chuyện rất nhỏ, hình như Tiểu Phượng Tiên hỏi Trương Lão Tà thế nào rồi, Tiếu Tiếu chỉ đáp không rõ lắm, sau đó không nói thêm gì nữa. Giọng điệu trầm thấp lởn vởn bên tai ta, rù rà rù rì như một điệu nhạc thôi miên, chỉ chốc lát sau ta liền thiếp đi.
Không biết trải qua bao lâu sau, ta bị cảm giác đói rét làm cho tỉnh. Ta vừa mơ thấy ta vùng lên giẫm đạp Tiểu Phượng Tiên dưới chân, chưa sảng khoái được bao lâu, thì đã bị kéo về hiện thực bi thảm.
Ngước mắt nhìn ngoài cửa sổ, màn đêm đã buông xuống, tiếng nước sông róc rách bên ngoài luẩn quẩn trong sơn cốc, càng làm nổi rõ sự yên ả tĩnh mịch nơi đây.
Ta nằm lọt thỏm trong đống rơm rạ trong chòi gỗ, trên người khoác tấm áo khoác bông mà Thang bà bà dệt cho ta, ta vân vê vải chỗ vành mũ, cẩn thận rất lâu mới xác định, đúng là chiếc áo này… Ta nhớ lúc ở trong khe núi, mặc thứ này hành động không tiện lắm, ta bèn cởi ra đắp cho bệnh nhân coi như làm chăn bông, buổi sáng xảy ra chuyện cũng không kịp lấy về, bây giờ nó xuất hiện hoàn hảo không mảy may tổn hại, ta thấy vui lắm.
Chỉ có điều… Rõ ràng ta ngủ bên cạnh cửa, bị chuyển tới đây lúc nào vậy nhỉ?
Ánh sáng trước cửa đột nhiên bị che khuất hơn phân nửa, ta ngẩng đầu nhìn qua, Tiểu Phượng Tiên đang đứng bên cửa, trong tay còn xách một gói gì đó bọc bằng lá sen.
Hắn vừa mở miệng đã nói ra một câu ta không thích…
“Ở bên ngoài cũng nghe thấy tiếng bụng ngươi kêu òn ọt.”
Ta nhe răng với hắn, ngửi thấy trong không khí lởn vởn một mùi hương, mắt ta dần sáng lên, “Gà nướng hả!”
Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, vừa đi vừa bóc lớp lá sen, sau khi bóc ra mùi thơm càng thêm ngào ngạt, gần như tràn đầy cả gian phòng.
Ta bốc gà nướng nhét vào trong miệng, thịt béo mà không ngấy, lớp da ngậy mỡ nhai trong miệng phát ra tiếng rồm rộp, hương vị lan tỏa trong miệng khiến ta nhất thời nhộn nhạo trong lòng, sau đó hoàn toàn quên hết thẹn thùng ngoạm lấy ngoạm để, miệng nhồm nhoàm nói: “Bao nhiêu ngày qua ta đều phải gặm vỏ cây, cảm giác ăn không biết ngon ngươi hiểu chứ hả! Triều đình thật quá đáng, vì phòng bệnh dịch lây lan mà nhốt tất cả những dân chúng nhiễm bệnh trong khe núi, lương thực và thuốc men cung ứng không đủ, mọi người ngày nào cũng đói meo cả bụng, không bị bệnh mà cứ suy sụp cơ thể như thế, trước đó cũng chết đói mất thôi…” Ta nói liên miên một tràng, cũng không để ý hắn phản ứng ra sao.
Tiểu Phượng Tiên nghe ta oán hận một hồi, phát hiện ta cũng không định ngừng, hắn bèn dứt khoát ngồi xuống bên cạnh ta, vừa nghe vừa thần người.
Ta nói một hồi, giật mình phát hiện ra hắn im lặng rất lâu, liền ngại không nói nữa, tốc độ nhai nuốt cũng chậm lại, bối rối nghĩ, phải chăng hắn cảm thấy hắn với ta không có đề tài chung nên mới không xen miệng vào?
Hắn thấy tiếng ồn ào dừng lại, liền liếc mắt nhìn ta, sau đó hỏi: “Sao thế?”
Được rồi, tìm chút đề tài chung vậy.
“Chu Tiếu Thiên đâu? Sao không thấy hắn?”
“Ta sai hắn tới khách sạn để lấy xe ngựa bị ngươi vứt bỏ về.”
Ta “à” một tiếng, sau đó e dè hỏi: “Ngươi định xử lý hắn thế nào?”
“Đưa hắn về thành.”
“Nhưng hắn không muốn làm liệp đầu, cho dù trở về, cũng không hòa nhập được đâu, các ngươi làm chuyện tốt thì làm cho trót, thả hắn đi đi.” Ta nói khẩn khoản, không dám nhúc nhích quan sát phản ứng của Tiểu Phượng Tiên.
“Trừ phi hắn chết hoặc bị đuổi khỏi thành, nếu không tên của hắn sẽ vĩnh viễn không bị xóa đi. Đây là quy củ, bất kỳ ai cũng không được phép làm trái.” Giọng hắn trở nên nặng nề mà thê lương, đột nhiên khiến ta cảm thấy, có lẽ hắn cũng có nỗi khổ tâm không muốn cho ai biết.
Ta thở dài, lầm bầm một câu như oán trách: “Cái nơi vô tình như thế, ai mà thèm ở lại chứ…”
Gió lạnh thổi vào gian phòng, táp vào cổ khiến ta nổi da gà. Tiểu Phượng Tiên vẫn ăn mặc phong phanh, dưới lớp áo choàng đen như mực chỉ có một lớp áo lót, không có quần áo chống lạnh.
Ta liếm liếm môi, sau đó chùi cái tay dính đầy dầu mỡ vào đống rơm rạ chà vài cái, xác định sạch sẽ mới lấy cái áo khoác bông nặng trịch choàng lên người chúng ta. Dịch dịch mông, ngồi sát vào hắn, hai người gần như dính vào nhau, sau đó ta tiếp tục hài lòng thoả dạ ăn gà.
Tiểu Phượng Tiên bần thần nhìn ta, cho tới khi ta hoàn thành một loạt động tác, hắn mới dời mắt.
Ta gặm gà, lại liếc nhìn ánh trăng sáng ngoài phòng, cảm thấy tình này cảnh này rất thích hợp khuấy động cảm xúc. “Ta chưa từng nghĩ ngươi sẽ tới cứu ta.” Thấy hắn không đáp lời, ta càng kiên định cho rằng, nếu không phải Mạch Diên xuất hiện gây phiền toái, có lẽ hắn sẽ thực sự không bao giờ xuất hiện nữa.
Ngày đầu tiên vào khe núi, rõ ràng hắn đứng trên dốc nhìn xuống, lại không có ý xuống dưới, vậy chẳng phải là điềm báo hắn muốn vứt bỏ ta mà đi hay sao… Càng nghĩ càng thấy số mình bi thảm, cha mẹ qua đời sớm bỏ lại mình ta, là ông trời tạo nghiệp, không thể trách được. Ông nội nó, ngay cả gã kẻ thù mang ta bôn ba giang hồ mấy tháng ròng cũng định đá ta đi, không phải bi thảm thì là cái gì?
“Thật ra nếu nghĩ theo chiều hướng tốt, có lẽ… ngươi định tha mạng cho ta, không so đo chuyện cũ năm xưa với ta, nhưng ngươi cũng thật không phúc hậu, tốt xấu gì cũng cứu ta ra khỏi đó rồi lại tha mạng cho ta cũng đâu có muộn, làm nhiều chuyện tốt một chút cũng đâu mất miếng thịt nào, chậc chậc.”
Giọng của hắn xuyên qua cánh tay rắn chắc truyền tới tai ta, vẫn là ngữ điệu trầm thấp như tiếng vọng trong vực thẳm, từng chữ từng chữ dội vào lòng ta, phảng phất có thể tấu thành khúc nhạc êm dịu nhất: “Ngươi có từng nghĩ rằng, có lẽ ngươi không phải là con gái của Thẩm Hòa?”
“Trước kia vẫn hi vọng thế.” Ta chậm rãi lắc lắc đầu, “Bây giờ… Ta thà rằng mình là con gái ông ta.”
Tiểu Phượng Tiên thoáng ngẩn người, “Vì sao?”
Ta ráng nói với giọng điệu thoải mái, “Ta là cô nhi mà, đâu có cha mẹ thương yêu. Người vịnh Tấn Vân tuy chất phác, nhưng hầu như không có ai đối xử với ta như người nhà. Nói thật, trong lòng ta hiểu rõ, bọn họ chỉ coi ta là một công cụ nuôi dưỡng, thi thoảng đối xử tốt với ta, đại khái là sắp đến lúc cần dùng đến ta thôi. Ta làm người ưu điểm lớn nhất, ngoại trừ tiết kiệm nước và dễ nuôi, chính là nhớ dai lắm, có lẽ đó cũng chính là… nguyên nhân khiến ấn tượng của ta đối với dân vịnh không được sâu. Ngay cả trưởng vịnh, những lúc ông ta đối xử tốt với ta, ta dùng mười đầu ngón tay cũng có thể đếm ra.”
Ta thở dài, thấy Tiểu Phượng Tiên không tỏ vẻ sốt ruột, liền nói tiếp: “Tuy giữa chúng ta có chút thù hận, nhưng ngươi quả thật là người đối xử với ta tốt nhất từ trước tới nay, ít nhất khi ta đói ngươi sẽ tìm đồ ăn cho ta, lúc ta gặp khó khăn ngươi sẽ đến cứu, khi ta tới tháng ngươi sẽ sầm mặt đi mua vải nguyệt sự cho ta, còn bảo ta rằng ‘Ta sẽ không để ngươi chết’, nếu như ta không phải con gái của Thẩm Hòa, những chuyện xảy ra mấy tháng nay có lẽ cả đời này ta sẽ không bao giờ được trải nghiệm, chết thì chết, lúc bị bắt ở Thanh Thủy lâu ta đã nghĩ thông suốt rồi.”
Tiểu Phượng Tiên lại im lặng không lên tiếng, rất lâu sau, hắn mới thản nhiên nói: “Ngươi có thể không cần phải chết.”
“Cái gì?”
Hắn cúi đầu nhìn ta, ánh mắt lắng dịu, “Nhưng ngươi cần đánh đổi bằng tự do cả đời này, ngươi bằng lòng không?”
Ta trợn tròn mắt, tình huống chuyển biến bất ngờ này xảy ra đột ngột quá… Một kẻ mấy tháng trước tuyên án ta phải chết không thể nghi ngờ, đột nhiên bảo ta rằng ta lại có thể được đặc xá, thật sự rất khảo nghiệm tố chất tâm lý người ta mà.
“Ta không hiểu, ý ngươi là…”
“Máu của ngươi có thể nuôi dưỡng đá Phượng Khấp Huyết, nếu như ngươi đồng ý trở thành thánh tế tiếp theo của Phượng Minh Cô Thành, ta sẽ dẫn ngươi về thành, nhưng từ nay về sau, ngươi không thể ra khỏi Phượng Minh Cô Thành, thậm chí rời khỏi Phượng Sào cung một bước. So với cuộc sống tại vịnh Tấn Vân trước đây của ngươi, hầu như không có gì khác biệt.” Thấy vẻ mặt ngu ngơ không hiểu của ta, hắn dừng một chút, sau đó nói với vẻ như muốn an ủi ta: “Chuyện khác biệt duy nhất là, ta sẽ luôn ở bên ngươi.”
Ta chợt cảm thấy hắn đang dọa ta chơi thì phải, giống như lúc còn ở trong khe núi, ta hù dọa đám con nít không chịu ngủ để chúng nghe lời. Nhưng Tiểu Phượng Tiên tốt xấu gì cũng là Tiểu Phượng Tiên, so với cái loại lông bông như ta vẫn có khác biệt về bản chất, hắn nói một không hai, đã nói là làm, lại càng chưa từng mở miệng nói dối bao giờ.
Vậy thì… Đó là sự thật ư?
Hòa Nhan quý phi cũng từng là thánh tế của Phượng Minh Cô Thành, sau đó vì không chịu nổi cô đơn nên mới bỏ trốn. Chắc hẳn cuộc sống thánh tế này, cũng cực kỳ cô độc buồn tẻ. Nhưng tục ngữ nói chết hay không bằng sống lay lắt, dù có cô độc buồn tẻ, nhất định cũng khá hơn nhiều so với cuộc sống ở vịnh Tấn Vân, huống hồ… Không phải còn có Tiểu Phượng Tiên bên cạnh đấy sao?
Ấy không, ông nội nó ta quên khuấy mất một việc. Tiểu Phượng Tiên là Đông Phương Bất Bại trong đám người quái gở, gã này có thể tự phong bế mình nhiều năm, khẳng định sẽ không tán dóc nói chuyện phiếm chọc cho ta vui đâu.
Ta xụ mặt, bốc rơm rạ ném hắn, “Có khác gì đâu chứ, lúc ta buồn chán ngươi có giúp ta giải sầu được không hả? Ngươi ngay cả cười cũng cười không rõ ràng, ta còn có thể trông ngóng tìm chút vui vẻ trên người ngươi được sao? Không đi, chết cũng không đi!”
Tiểu Phượng Tiên thở dài, “Ngươi ra ngoài đi.”
Ta móc một cái lọ trắng có đề nhãn “Té Ngã Bị Thương” ra, “Không muốn.”
Tiếu Tiếu dùng khuỷu tay huých huých ta, thấp giọng khuyên nhủ: “Hoa Hoa tổ tông à, mau ra ngoài đi, không thì thủ lĩnh sẽ nổi giận đó.”
Ta vẫn lắc đầu, “Không muốn, nhỡ hắn muốn giết ngươi thì làm thế nào?”
Giọng nói cứng ngắc của Tiểu Phượng Tiên dội xuống từ đỉnh đầu ta, “Nếu ngươi còn ở lì trong này, ta sẽ làm như ngươi mong muốn.”
Ta không tình nguyện đứng lên, chuyển lọ thuốc và băng gạc trong tay qua, “Vậy ngươi bôi thuốc cho hắn nhé?” Hành động này khiến cho Tiếu Tiếu sợ tới mức ho sù sụ, liên tục đưa mắt ra hiệu cho ta.
Tiểu Phượng Tiên nhíu mày, thấy ta kiên trì, vẻ cứng rắn trên mặt trở nên nhu hòa, xem chừng hắn không muốn dây dưa lằng nhằng với ta, nhận lấy lọ thuốc và băng gạc xong, hắn chẳng nói chẳng rằng ném ta ra ngoài.
Ta dán mặt vào cửa nghe động tĩnh, bên trong truyền tới tiếng xé vải, còn xen lẫn tiếng Tiếu Tiếu hít vào liên tục, chuyện đó… Ta phải thừa nhận, ta hiểu sai rồi.
Xem tình hình này, Tiếu Tiếu có vẻ không nguy hiểm đến tính mạng. Ta khẽ thở phào một hơi, ôm chặt cái hộp đen trong ngực, dựa vào cửa ngồi xuống, mấy ngày nay mệt như cún, còn vừa phải trải qua khoảnh khắc kinh tâm động phách như thế, giờ Tiểu Phượng Tiên đã quay lại, trí óc căng thẳng của ta liền hoàn toàn thả lỏng.
Ta nghe đứt quãng thấy bên trong có tiếng nói chuyện rất nhỏ, hình như Tiểu Phượng Tiên hỏi Trương Lão Tà thế nào rồi, Tiếu Tiếu chỉ đáp không rõ lắm, sau đó không nói thêm gì nữa. Giọng điệu trầm thấp lởn vởn bên tai ta, rù rà rù rì như một điệu nhạc thôi miên, chỉ chốc lát sau ta liền thiếp đi.
Không biết trải qua bao lâu sau, ta bị cảm giác đói rét làm cho tỉnh. Ta vừa mơ thấy ta vùng lên giẫm đạp Tiểu Phượng Tiên dưới chân, chưa sảng khoái được bao lâu, thì đã bị kéo về hiện thực bi thảm.
Ngước mắt nhìn ngoài cửa sổ, màn đêm đã buông xuống, tiếng nước sông róc rách bên ngoài luẩn quẩn trong sơn cốc, càng làm nổi rõ sự yên ả tĩnh mịch nơi đây.
Ta nằm lọt thỏm trong đống rơm rạ trong chòi gỗ, trên người khoác tấm áo khoác bông mà Thang bà bà dệt cho ta, ta vân vê vải chỗ vành mũ, cẩn thận rất lâu mới xác định, đúng là chiếc áo này… Ta nhớ lúc ở trong khe núi, mặc thứ này hành động không tiện lắm, ta bèn cởi ra đắp cho bệnh nhân coi như làm chăn bông, buổi sáng xảy ra chuyện cũng không kịp lấy về, bây giờ nó xuất hiện hoàn hảo không mảy may tổn hại, ta thấy vui lắm.
Chỉ có điều… Rõ ràng ta ngủ bên cạnh cửa, bị chuyển tới đây lúc nào vậy nhỉ?
Ánh sáng trước cửa đột nhiên bị che khuất hơn phân nửa, ta ngẩng đầu nhìn qua, Tiểu Phượng Tiên đang đứng bên cửa, trong tay còn xách một gói gì đó bọc bằng lá sen.
Hắn vừa mở miệng đã nói ra một câu ta không thích…
“Ở bên ngoài cũng nghe thấy tiếng bụng ngươi kêu òn ọt.”
Ta nhe răng với hắn, ngửi thấy trong không khí lởn vởn một mùi hương, mắt ta dần sáng lên, “Gà nướng hả!”
Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, vừa đi vừa bóc lớp lá sen, sau khi bóc ra mùi thơm càng thêm ngào ngạt, gần như tràn đầy cả gian phòng.
Ta bốc gà nướng nhét vào trong miệng, thịt béo mà không ngấy, lớp da ngậy mỡ nhai trong miệng phát ra tiếng rồm rộp, hương vị lan tỏa trong miệng khiến ta nhất thời nhộn nhạo trong lòng, sau đó hoàn toàn quên hết thẹn thùng ngoạm lấy ngoạm để, miệng nhồm nhoàm nói: “Bao nhiêu ngày qua ta đều phải gặm vỏ cây, cảm giác ăn không biết ngon ngươi hiểu chứ hả! Triều đình thật quá đáng, vì phòng bệnh dịch lây lan mà nhốt tất cả những dân chúng nhiễm bệnh trong khe núi, lương thực và thuốc men cung ứng không đủ, mọi người ngày nào cũng đói meo cả bụng, không bị bệnh mà cứ suy sụp cơ thể như thế, trước đó cũng chết đói mất thôi…” Ta nói liên miên một tràng, cũng không để ý hắn phản ứng ra sao.
Tiểu Phượng Tiên nghe ta oán hận một hồi, phát hiện ta cũng không định ngừng, hắn bèn dứt khoát ngồi xuống bên cạnh ta, vừa nghe vừa thần người.
Ta nói một hồi, giật mình phát hiện ra hắn im lặng rất lâu, liền ngại không nói nữa, tốc độ nhai nuốt cũng chậm lại, bối rối nghĩ, phải chăng hắn cảm thấy hắn với ta không có đề tài chung nên mới không xen miệng vào?
Hắn thấy tiếng ồn ào dừng lại, liền liếc mắt nhìn ta, sau đó hỏi: “Sao thế?”
Được rồi, tìm chút đề tài chung vậy.
“Chu Tiếu Thiên đâu? Sao không thấy hắn?”
“Ta sai hắn tới khách sạn để lấy xe ngựa bị ngươi vứt bỏ về.”
Ta “à” một tiếng, sau đó e dè hỏi: “Ngươi định xử lý hắn thế nào?”
“Đưa hắn về thành.”
“Nhưng hắn không muốn làm liệp đầu, cho dù trở về, cũng không hòa nhập được đâu, các ngươi làm chuyện tốt thì làm cho trót, thả hắn đi đi.” Ta nói khẩn khoản, không dám nhúc nhích quan sát phản ứng của Tiểu Phượng Tiên.
“Trừ phi hắn chết hoặc bị đuổi khỏi thành, nếu không tên của hắn sẽ vĩnh viễn không bị xóa đi. Đây là quy củ, bất kỳ ai cũng không được phép làm trái.” Giọng hắn trở nên nặng nề mà thê lương, đột nhiên khiến ta cảm thấy, có lẽ hắn cũng có nỗi khổ tâm không muốn cho ai biết.
Ta thở dài, lầm bầm một câu như oán trách: “Cái nơi vô tình như thế, ai mà thèm ở lại chứ…”
Gió lạnh thổi vào gian phòng, táp vào cổ khiến ta nổi da gà. Tiểu Phượng Tiên vẫn ăn mặc phong phanh, dưới lớp áo choàng đen như mực chỉ có một lớp áo lót, không có quần áo chống lạnh.
Ta liếm liếm môi, sau đó chùi cái tay dính đầy dầu mỡ vào đống rơm rạ chà vài cái, xác định sạch sẽ mới lấy cái áo khoác bông nặng trịch choàng lên người chúng ta. Dịch dịch mông, ngồi sát vào hắn, hai người gần như dính vào nhau, sau đó ta tiếp tục hài lòng thoả dạ ăn gà.
Tiểu Phượng Tiên bần thần nhìn ta, cho tới khi ta hoàn thành một loạt động tác, hắn mới dời mắt.
Ta gặm gà, lại liếc nhìn ánh trăng sáng ngoài phòng, cảm thấy tình này cảnh này rất thích hợp khuấy động cảm xúc. “Ta chưa từng nghĩ ngươi sẽ tới cứu ta.” Thấy hắn không đáp lời, ta càng kiên định cho rằng, nếu không phải Mạch Diên xuất hiện gây phiền toái, có lẽ hắn sẽ thực sự không bao giờ xuất hiện nữa.
Ngày đầu tiên vào khe núi, rõ ràng hắn đứng trên dốc nhìn xuống, lại không có ý xuống dưới, vậy chẳng phải là điềm báo hắn muốn vứt bỏ ta mà đi hay sao… Càng nghĩ càng thấy số mình bi thảm, cha mẹ qua đời sớm bỏ lại mình ta, là ông trời tạo nghiệp, không thể trách được. Ông nội nó, ngay cả gã kẻ thù mang ta bôn ba giang hồ mấy tháng ròng cũng định đá ta đi, không phải bi thảm thì là cái gì?
“Thật ra nếu nghĩ theo chiều hướng tốt, có lẽ… ngươi định tha mạng cho ta, không so đo chuyện cũ năm xưa với ta, nhưng ngươi cũng thật không phúc hậu, tốt xấu gì cũng cứu ta ra khỏi đó rồi lại tha mạng cho ta cũng đâu có muộn, làm nhiều chuyện tốt một chút cũng đâu mất miếng thịt nào, chậc chậc.”
Giọng của hắn xuyên qua cánh tay rắn chắc truyền tới tai ta, vẫn là ngữ điệu trầm thấp như tiếng vọng trong vực thẳm, từng chữ từng chữ dội vào lòng ta, phảng phất có thể tấu thành khúc nhạc êm dịu nhất: “Ngươi có từng nghĩ rằng, có lẽ ngươi không phải là con gái của Thẩm Hòa?”
“Trước kia vẫn hi vọng thế.” Ta chậm rãi lắc lắc đầu, “Bây giờ… Ta thà rằng mình là con gái ông ta.”
Tiểu Phượng Tiên thoáng ngẩn người, “Vì sao?”
Ta ráng nói với giọng điệu thoải mái, “Ta là cô nhi mà, đâu có cha mẹ thương yêu. Người vịnh Tấn Vân tuy chất phác, nhưng hầu như không có ai đối xử với ta như người nhà. Nói thật, trong lòng ta hiểu rõ, bọn họ chỉ coi ta là một công cụ nuôi dưỡng, thi thoảng đối xử tốt với ta, đại khái là sắp đến lúc cần dùng đến ta thôi. Ta làm người ưu điểm lớn nhất, ngoại trừ tiết kiệm nước và dễ nuôi, chính là nhớ dai lắm, có lẽ đó cũng chính là… nguyên nhân khiến ấn tượng của ta đối với dân vịnh không được sâu. Ngay cả trưởng vịnh, những lúc ông ta đối xử tốt với ta, ta dùng mười đầu ngón tay cũng có thể đếm ra.”
Ta thở dài, thấy Tiểu Phượng Tiên không tỏ vẻ sốt ruột, liền nói tiếp: “Tuy giữa chúng ta có chút thù hận, nhưng ngươi quả thật là người đối xử với ta tốt nhất từ trước tới nay, ít nhất khi ta đói ngươi sẽ tìm đồ ăn cho ta, lúc ta gặp khó khăn ngươi sẽ đến cứu, khi ta tới tháng ngươi sẽ sầm mặt đi mua vải nguyệt sự cho ta, còn bảo ta rằng ‘Ta sẽ không để ngươi chết’, nếu như ta không phải con gái của Thẩm Hòa, những chuyện xảy ra mấy tháng nay có lẽ cả đời này ta sẽ không bao giờ được trải nghiệm, chết thì chết, lúc bị bắt ở Thanh Thủy lâu ta đã nghĩ thông suốt rồi.”
Tiểu Phượng Tiên lại im lặng không lên tiếng, rất lâu sau, hắn mới thản nhiên nói: “Ngươi có thể không cần phải chết.”
“Cái gì?”
Hắn cúi đầu nhìn ta, ánh mắt lắng dịu, “Nhưng ngươi cần đánh đổi bằng tự do cả đời này, ngươi bằng lòng không?”
Ta trợn tròn mắt, tình huống chuyển biến bất ngờ này xảy ra đột ngột quá… Một kẻ mấy tháng trước tuyên án ta phải chết không thể nghi ngờ, đột nhiên bảo ta rằng ta lại có thể được đặc xá, thật sự rất khảo nghiệm tố chất tâm lý người ta mà.
“Ta không hiểu, ý ngươi là…”
“Máu của ngươi có thể nuôi dưỡng đá Phượng Khấp Huyết, nếu như ngươi đồng ý trở thành thánh tế tiếp theo của Phượng Minh Cô Thành, ta sẽ dẫn ngươi về thành, nhưng từ nay về sau, ngươi không thể ra khỏi Phượng Minh Cô Thành, thậm chí rời khỏi Phượng Sào cung một bước. So với cuộc sống tại vịnh Tấn Vân trước đây của ngươi, hầu như không có gì khác biệt.” Thấy vẻ mặt ngu ngơ không hiểu của ta, hắn dừng một chút, sau đó nói với vẻ như muốn an ủi ta: “Chuyện khác biệt duy nhất là, ta sẽ luôn ở bên ngươi.”
Ta chợt cảm thấy hắn đang dọa ta chơi thì phải, giống như lúc còn ở trong khe núi, ta hù dọa đám con nít không chịu ngủ để chúng nghe lời. Nhưng Tiểu Phượng Tiên tốt xấu gì cũng là Tiểu Phượng Tiên, so với cái loại lông bông như ta vẫn có khác biệt về bản chất, hắn nói một không hai, đã nói là làm, lại càng chưa từng mở miệng nói dối bao giờ.
Vậy thì… Đó là sự thật ư?
Hòa Nhan quý phi cũng từng là thánh tế của Phượng Minh Cô Thành, sau đó vì không chịu nổi cô đơn nên mới bỏ trốn. Chắc hẳn cuộc sống thánh tế này, cũng cực kỳ cô độc buồn tẻ. Nhưng tục ngữ nói chết hay không bằng sống lay lắt, dù có cô độc buồn tẻ, nhất định cũng khá hơn nhiều so với cuộc sống ở vịnh Tấn Vân, huống hồ… Không phải còn có Tiểu Phượng Tiên bên cạnh đấy sao?
Ấy không, ông nội nó ta quên khuấy mất một việc. Tiểu Phượng Tiên là Đông Phương Bất Bại trong đám người quái gở, gã này có thể tự phong bế mình nhiều năm, khẳng định sẽ không tán dóc nói chuyện phiếm chọc cho ta vui đâu.
Ta xụ mặt, bốc rơm rạ ném hắn, “Có khác gì đâu chứ, lúc ta buồn chán ngươi có giúp ta giải sầu được không hả? Ngươi ngay cả cười cũng cười không rõ ràng, ta còn có thể trông ngóng tìm chút vui vẻ trên người ngươi được sao? Không đi, chết cũng không đi!”