Ta đột nhiên sinh ra một thôi thúc, muốn bóp véo nhào nặn gương mặt xinh đẹp của nàng cho biến dạng…
Vậy là, ta bị người ta đem ra làm trò cười sao? Hai con người gian xảo này! Lại dám cười nhạo ta trắng trợn như thế!
Tần Sơ Ước thấy mặt ta đang kìm nén thì hơi nghiêng đầu, bàn tay quấn lụa trắng chuyên chú sàng thóc, trông càng thản nhiên tự đắc, “Cô nương có chuyện gì cứ hỏi, đừng ngại.”
Bản mặt đang tức giận phừng phừng của ta bị nàng chọc một cái, xì hơi xẹp lép. Ta nghĩ chán chê, cuối cùng vẫn tò mò hỏi: “Sao cô cứ đi theo ta mãi thế?”
Nàng nhíu mày, “Cứ tưởng là cô muốn hỏi ta lời đồn về A Thủ với ta cơ đấy.” Nàng rút một cây trâm từ trong ngực, ánh sáng lay động trong đôi mắt, “Không biết cô nương còn nhớ vật này không?”
Ta vừa nhìn đã trợn trừng mắt. Đây không phải là cây trâm vàng Phượng Ngậm Châu mà Từ Sinh giao cho ta đấy sao! Rõ ràng ta đặt nó ở trong sân nhà Từ Sinh rồi mà, sao lại lọt vào tay nàng nhỉ?
Nàng thấy ta kinh ngạc bèn cài cây trâm lên búi tóc lộn xộn của ta. Ta không cần nhìn cũng biết hình ảnh này nhất định rất kích thích, có thể tưởng tượng thành một lá cờ phiến cắm trong một ổ gà.
Tần Sơ Ước ghé sát vào ta, nhìn ta chằm chằm một chốc, sau đó mím môi cười.
Dáng vẻ của nàng luôn khiến người ta ngơ ngẩn, mày như núi xa, cười tựa hoa đào, giống như một bức tranh thủy mặc dâng lên một làn khói xanh ngay trước mắt.
Giọng nói của nàng chợt nhẹ hẫng, “Từ Lang, là phu quân của ta.”
Ta không đoán ra tâm trạng của nàng lúc này, nhưng nếu là ta thì chắc chắn không thể nào tỏ ra thản nhiên như nàng được. “Hắn chết rồi.”
“Ta biết.”
Ta không hiểu, “Thân phận khác của cô là Cầm Đoạn cơ mà? Không phải đã từng là sát thủ đệ nhất thiên hạ sao? Sao không cứu hắn?”
Trên mặt nàng rốt cuộc lan tỏa chút cô đơn nuối tiếc, “Không cứu được.”
Nhớ khi đó ta bảo Tiểu Phượng Tiên đi cứu Từ Sinh, Tiểu Phượng Tiên cũng nói người này không cứu được, đến cùng là vì sao chứ?
“Chỉ trách duyên phận giữa ta và Từ Lang quá mỏng.” Nàng đứng dậy, vuốt lại nếp nhăn trên áo, sau đó nâng ta dậy, “Vì chàng, ta đào thoát khỏi thành khi thanh danh lên cao nhất, chỉ mong có thể quy ẩn chốn núi rừng, cùng chàng sống những ngày thảnh thơi không có giang hồ giết chóc. Thật ra ta hiểu rõ, một khi đã như vậy, sao còn có thể mong đợi một cuộc sống áo vải bình thường nữa? Triều đình và Phượng Minh Cô Thành đều ra lệnh truy sát ta, ta và chàng trốn chui trốn lủi hơn nửa năm, sau đó chàng bị triều đình bắt đi, đương nhiên là ta muốn cứu, nhưng…”
Tần Sơ Ước cười chua xót, “Chàng không nỡ trở thành gánh nặng của ta, liên lụy đến ta, không chịu theo ta vượt ngục, thậm chí lấy cái chết đe dọa ta… Quả thật, vì tránh lệnh truy sát mà ta tự lo thân mình còn chưa xong, nếu cố chấp cứu chàng ra, rồi cũng sẽ có ngày chàng lại bị người Phượng Minh Cô Thành bắt được, nếu vậy e là chàng còn phải chịu khổ gấp trăm lần, ngàn lần so với ở trong lao ngục.”
Vậy là, Tiểu Phượng Tiên không cứu hắn, chỉ là vì không muốn Từ Sinh bị người trong thành bắt được, sau đó chịu giày vò hành hạ thôi sao…
“Hắn… không thể thay đổi một khuôn mặt khác giống như cô à?”
“Từ Lang là đứa con có hiếu, chàng rất bướng bỉnh, cơ thể tóc da đều là do cha mẹ ban cho, chàng không muốn như vậy.”
Ta nghe xong mà nổi giận đùng đùng, thật đúng là hối hận lúc trước không cạy đầu gã đó ra xem bên trong là cái thứ đầu trâu mặt ngựa gì! Người ta vẫn nói chết hay còn không bằng sống lay lắt cơ mà, thật đúng là vừa đần vừa độn! “Đồ vô dụng, còn sống thì mới báo hiếu được chứ, chết rồi thì còn hiếu cái quả trứng!”
“Chàng bệnh tật lâu ngày, cũng chẳng sống được lâu nữa.” Tần Sơ Ước nói, “Hơn nữa, không phải ai cũng có thể được Thang bà bà ưu ái, nếu không nhờ A Thủ mở lời, nàng ta nhất định sẽ không chịu giúp ta thay đổi diện mạo đâu.”
Được rồi, đề tài lại lộn về chỗ cũ.
Cái tên A Thủ này ta đã từng nghe Thang bà bà nói, tất nhiên phải là người thân cận mới được gọi, nhìn vào thái độ của Tiểu Phượng Tiên đối với nàng, mặc dù tỏ ra hung dữ nhưng thực chất chỉ là sấm to mưa nhỏ mà thôi, việc nàng ta thay đổi gương mặt cũng là nhờ Tiểu Phượng Tiên đánh tiếng với Thang bà bà từ trước, muốn ta tin tưởng giữa hai người này không có gian tình, không bằng bảo ta đi ăn phân còn hơn.
Có điều, nếu nàng đã có phu quân, thì e là Tiểu Phượng Tiên đơn phương tương tư mà thôi. Hơn nữa xem biểu hiện của nàng khi nói về Tiểu Phượng Tiên cũng hoàn toàn không có một chút tình cảm dư thừa, có vẻ là không có hứng thú với Tiểu Phượng Tiên lắm.
Nghĩ như thế, ta lại rất rất muốn được xem dáng vẻ Tiểu Phượng Tiên xun xoe lấy lòng người khác mà bị ăn quả đắng…
Liệu hắn có thế không nhỉ?
Tiếu Tiếu đột nhiên từ đằng xa chạy lại, dáng vẻ ôm hòm thuốc rất tức cười, “Có lợn rừng! Lợn rừng!”
Ta nhìn ra xa, thấy hắn mặt nhăn như khỉ tóc tai tán toạn thì không nhịn được cười, sau đó hô gọi hắn: “Ngươi đi đâu thế ––“
Hắn vừa chạy vừa gân cổ lên đáp: “Cắt cỏ hương bồ! Nằm đất cứng quá! Ta mất ngủ ––“ Nói xong lại chạy quanh gốc đại thụ một vòng, ta vốn còn định cười nhạo tư thế chật vật của hắn, nhưng nhìn kỹ lại mới phát hiện ra phía sau hắn thình lình hiện ra một con lợn rừng khổng lồ, răng nanh sắc nhọn chìa ra ngoài, con mắt đỏ ngầu dữ tợn, cùng một bộ lông đen sì lởm chởm, nhìn vô cùng đáng sợ.
Còn đáng sợ hơn nữa là, tên Tiếu Tiếu đầu óc bị gặm kia đang chạy về phía chúng ta…
“Ông nội ngươi! Ngươi đừng có chạy qua đây –– Ngươi ngươi ngươi, ngươi biết võ công cơ mà!”
“Ta không đánh được nó –– “ Hắn gào toáng lên cứu mạng, nhìn tình cảnh đó mà lòng ta rối một nùi.
Tần Sơ Ước móc ra một cây kim bạc dài mảnh, khẽ vung lên một cái, cây kim bay chuẩn xác vào mắt trái của con lợn rừng, con lợn rừng bị kích thích, cả người mất thăng bằng, đổ ầm xuống một bên, còn đụng đổ cả hàng rào.
Nó giãy giụa định bò dậy, đúng vào lúc Tần Sơ Ước lại định rút kim ra, một thanh kiếm bay tới cắm phập vào cổ con lợn rừng, đâm xuyên qua người nó. Nó rú lên một tiếng rồi không nhúc nhích nữa.
Tiểu Phượng Tiên không biết từ đâu nhảy xuống, đứng cạnh con lợn rừng, vung tay rút quỷ kiếm Hắc Mãng ra, vẩy sạch vết máu trên thân kiếm rồi thu vào thắt lưng.
Tần Sơ Ước cau mày, mặt lạnh tanh khinh bỉ, “Mất toi một tấm da heo đẹp!”
Nghe nói Cầm Đoạn giết người vừa gọn gàng sạch sẽ vừa tao nhã tinh tế, cho nên nàng không ưa kiểu một đao chém xuống máu tươi tung tóe của Tiểu Phượng Tiên cũng là bình thường. Nhưng mà đàn ông mà, cần đẹp với đẽ để làm gì chứ?
Tiểu Phượng Tiên đi tới bên cạnh ta, ném cho ta cái áo choàng bông mà hắn vừa mang về, “Đừng làm mất nữa, kẻo Thang bà bà giận đấy.”
Tiếu Tiếu chọt chọt con lợn rừng mấy lần, sau khi xác định nó không còn hơi thở bèn vẫy tay gọi ta, “Mau lại đây, đêm nay được ăn mặn rồi!”
Ta đang muốn chạy tới thì bị Tiểu Phượng Tiên túm lại.
“Xem vết thương đã.”
Ta bị hắn xách lên cao, giãy giụa cũng không thoát ra được, “Ta khỏe rồi, khỏe thật rồi mà, ta thề đấy!” Thể chất của ta dù bị thương nặng đến mấy cũng chỉ một đêm là khỏi.
Thấy hắn không đèm đếm xỉa, Tần Sơ Ước bâng quơ nói ta là người từng trải, quản lý nghiêm quá là không tốt đâu, sau đó đi tới chỗ con lợn rừng rút cây kim ra, sau đó hai người họ bắt đầu bàn xem con lợn rừng này nên chưng rán chần hay luộc.
Nói là bàn bạc, chẳng qua là Tiếu Tiếu một mình khua tay múa chân miêu tả, Tần Sơ Ước thì mặt lạnh tanh ngồi bên cạnh nhìn, sau đó thỉnh thoảng gật gù.
Ta giở chiêu ánh mắt tội nghiệp, trăm lần dùng thì thành công cả trăm. Nhưng ta biết rõ Tiểu Phượng Tiên không phải mềm lòng vì thế, mà chẳng qua là thấy dáng vẻ ấy của ta quá đáng ghét mà thôi.
Nhìn vẻ mặt ghét bỏ và đôi mắt màu hổ phách hơi híp lại của hắn, ta chỉ hận không thể vung một cú đấm vào mặt hắn.
Hắn thả ta ra, đi vào phòng, không thèm để ý đến ta nữa.
Ta ton tót chạy đến bên Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu nhíu mày, “Ta đã bảo ngài ấy nhỏ mọn mà lại.”
Ta đập đầu Tiếu Tiếu, “Gan ngươi to ghê nhỉ, tốt xấu gì hắn cũng là ông chủ của ngươi, thế mà dám miệt thị hắn hả.” Ôi, cái cảm giác “Ngoài ta ra không ai được nói xấu hắn” này là thế nào vậy nhỉ?
Tiếu Tiếu bất mãn trừng mắt nhìn ta, “Chậc chậc, Hoa ca ca trở thành phu nhân thủ lĩnh, cảm giác không hay ho chút nào.”
Tần Sơ Ước chợt hỏi: “Cô có thích ngài ấy không? Nếu cô không thích, ta sẽ không để ngài ấy đưa cô đi.”
Lời này vừa nói ra, cả ba người đều lặng thinh.
Ta ngẫm nghĩ, đáp: “Thích.”
Hẳn là như thế.
Tiếu Tiếu mặc dù cũng chẳng có ưu điểm nào để khoe khoang giống như ta, nhưng về phương diện bếp núc thì khá khẩm hơn ta và Tần Sơ Ước nhiều, ít ra hắn còn biết bỏ thêm muối, đường, nước tương và hồi hương vào nồi, biết phân biệt thế nào là sống hay chín.
Ta rất khinh bỉ Tần Sơ Ước, nàng là hoa khôi thanh lâu cơ mà, thế mà mấy việc nhà cỏn con này cũng không biết làm? Nàng nhìn ra cảm xúc trong ánh mắt ta, giải thích: “Từ Lang nấu ăn ngon lắm.”
Tiếu Tiếu là loại người vừa gặp đã thân, nấu thịt lợn xong, hắn chê không có rượu không vui, sau đó đi lượn một vòng, chỉ vẻn vẹn trong một chén trà đã hớn hở chạy về, trong tay còn ôm hai vò rượu lớn.
Ta sửng sốt, “Ngươi trộm đâu ra thế?”
Hắn dương dương tự đắc nói: “Sao phải trộm? Dùng mỹ nam kế đấy.”
Tần Sơ Ước đã dò la nơi này, nàng nói quanh đây chỉ có duy nhất một nơi có người ở, chính là dưới chân núi phía trước có lác đác bốn hộ gia đình, chắc là tên Tiếu Tiếu này đi đến đó rồi.
Mắt ta sáng ngời lên, “Bên kia có cô nương hả?” Nơi này cảnh sắc tươi đẹp, con gái lớn lên ở đây chắc chắn là vưu vật.
Tiếu Tiếu càng thêm đắc ý, “Đương nhiên, có điều, vẻ ngoài của nàng ta hơi cường tráng một chút, ăn mặc cũng hơi lòe loẹt một chút.”
Tần Sơ Ước ném mấy que củi vào trong lò, “Đó không phải con gái ở đây, mà là ông lão làm nghề ủ rượu sống ở đây lâu rồi, chắc là thường ngày cô đơn quá nên mới đóng giả nữ.” Nói xong liếc mắt nhìn Tiếu Tiếu, “Lão ta hôn ngươi rồi chứ gì?”
“…” Không khí như bị đông cứng trong nháy mắt.
Mặt Tiếu Tiếu đơ ra, ta ôm bụng cười ngặt nghẽo.
“Ha ha ha, hiếm khi thấy ngươi có dịp khoe nhan sắc, ngờ đâu là một giấc mộng ngắn ngủi đêm xuân nha.”
Tối hôm đó, chúng ta bày tiệc bên ngoài căn nhà, Tiếu Tiếu uống rất nhiều rượu, sau đó khóc lóc bảo ta đó là nụ hôn đầu của hắn. Thi thoảng ta lại nhìn về phía trong phòng, Tiểu Phượng Tiên đi vào rồi ở lì trong đó, nghe Tần Sơ Ước nói, hình như hắn đang điều tức.
Mặc kệ đi, ai thèm quan tâm hắn có đói bụng hay không chứ?
Tần Sơ Ước cũng uống một chút, nhưng nàng ở chốn làng chơi đã lâu, tửu lượng tốt đến kinh người, uống mấy lạng mà hơi rượu vẫn không lên mặt. Ta thấy Tiếu Tiếu đau khổ quá liền uống cùng hắn vài chén, vừa uống chén đầu tiên ta đã ngà ngà say, sau đó thì đầu óc bắt đầu lú lẫn.
Ta vừa muốn nâng chén tiếp thì bị Tần Sơ Ước ngăn lại.
Ta híp mắt nhìn nàng, “Từ phu nhân, đêm đầu tiên của cô như thế nào?”
Nàng ngẩn ra, sau đó bật cười, giúp ta vén sợi tóc bên thái dương ra sau tai, “Quên rồi.”
“Nói dối.” Đêm đầu tiên của một cô gái là kỷ niệm quan trọng cỡ nào chứ, nói quên rồi chẳng qua là xấu hổ thôi, “Ta chỉ muốn biết cảm giác đó thế nào thôi, nghe nói là đau lắm, nhưng mà ta chẳng có cảm giác gì hết…”
Mắt nàng hơi lóe lên vẻ kinh ngạc, “Cô với A Thủ…”
Đầu óc ta mụ mị, sau đó lắc đầu một cái, “Không phải… Là một người khác.”
Nàng trợn mắt.
Ta vội giải thích, “Ta bị ép buộc! Gã đó rất ghê tởm…” Ta còn muốn nói tiếp thì bị người nào đó xách lên từ phía sau, ta quay đầu lại thì thấy Tiểu Phượng Tiên đang sầm mặt, sau đó nói một câu: “Đi tỉnh rượu.”
Dứt lời liền lôi ta đi.
Ta bị hắn xách tới bên dòng suối nhỏ, tên đáng ghét này cứ thế múc nước giội lên mặt ta, ta muốn nói chuyện nhưng cứ mở miệng là lại bị sặc nước, thấy ta thật sự không chịu nổi nữa, hắn mới quẳng ta sang bãi cỏ bên cạnh.
Ban đêm không khí rất trong lành, làn gió mang theo hương hoa mai và cỏ ướt, thi thoảng còn nghe thấy tiếng chuông điểm canh từ ngôi chùa xa xa vọng tới, đinh đang như ở ngay bên tai. Giữa mùa hạ ban ngày ríu rít tiếng chim chóc và côn trùng, ban đêm lại phẳng lặng như tờ.
Ta dùng tay áo lau mặt, nằm lơ mơ trên mặt đất không chịu dậy, miệng vẫn lầm rầm trách móc, “Phượng Tiên Hoa, ngươi chớ bắt nạt ta… Ta thù dai lắm đấy, chẳng qua ta không biết võ thôi, ta mà biết võ thì sẽ cho ngươi biết tay.”
“Uống nhiều rượu dễ nói linh tinh.”
Ta tức tối ngồi dậy, không kiêng nể gì chỉ tay vào mặt hắn, “Ngươi dựa vào đâu mà không cho ta nói hả, ngươi không chịu dạy ta, ta cũng không hiểu, đương nhiên là phải hỏi người có kinh nghiệm.” Ta tặc lưỡi, gãi gãi đầu, “Sao lần đầu tiên của ta lại cho tên Tuyệt Mệnh Đại Quỷ đó chứ? Bị hồi ức ghê tởm như vậy đeo bám cả đời, có phải là hơi xui xẻo không hả…”
Được rồi, không phải là hơi, mà là cực kỳ luôn ấy chứ, hoặc là nói ta vẫn luôn bước trên con đường xui xẻo không quay đầu lại.
Ở trước mặt hắn ta đã quen nghĩ gì nói nấy, có lúc trong mắt ta, hắn chính là một đóa Phượng Tiên Hoa biết nói biết đi, chẳng cần phân biệt nam nữ, sau khi say ta càng được thể.
Khung cảnh quá yên tính khiến ta buồn ngủ, vì thế cũng không nhận ra Tiểu Phượng Tiên vẫn im lặng nãy giờ.
Ta vẫn tự nói tự nghe: “Làm thế nào mới quên được đêm đó đây…” Trong đầu ta chợt nảy ra một ý nghĩ, liền kéo tay hắn, “Phượng Minh Cô Thành các ngươi nhất định có rất nhiều bảo bối, liệu có thứ huân hương thượng cổ mà giang hồ đồn đại sục sôi không hả, cái thứ có thể khiến người ta quên hết ân oán tình cừu trong quá khứ, sống một cuộc đời hoàn toàn mới ấy, gọi là gì ấy nhỉ?”
“Ngâm Nguyệt Sương hương.”
“Đúng đúng đúng!” Ta ghé sát vào hắn, gần như tì cằm lên vai hắn, nhìn hắn đầy thiết tha mong chờ, “Có không hả? Ta không muốn mang theo ký ức dơ bẩn đó gả cho ngươi đâu.”
Tiểu Phượng Tiên bất đắc dĩ, “Chuyện nhảm nhí đó mà ngươi cũng tin hả?”
“Chẳng qua ngươi keo kiệt chứ gì, keo kiệt chết đi!” Ta lườm hắn, một nơi tập hợp tất cả báu vật kỳ lạ trên đời như Phượng Minh Cô Thành mà không có vật thần kỳ như thế thì còn nơi nào có, chẳng qua là hắn keo kiệt hết cả phần thiên hạ thôi.
Hắn nhìn ta chằm chằm hồi lâu, tới khi ta sợ hãi định rụt người lại, hắn mới xé một mảnh vải từ ống tay áo, trong nháy mắt ta đang ngơ ngác muốn hỏi hắn định làm gì, một miếng vải đen bỗng phủ lên mắt ta, sau đó gáy ta bị siết lại, lúc đó ta mới nhận ra, hắn đang bịt mắt ta.
Ta vô thức nhấc tay kéo tấm vải xuống, nhưng hắn nắm chặt tay ta, hơi thở đều đều của hắn khiến người ta rất an lòng.
“Nàng có thể quên hắn, chỉ cần nhớ ta.”
Vậy là, ta bị người ta đem ra làm trò cười sao? Hai con người gian xảo này! Lại dám cười nhạo ta trắng trợn như thế!
Tần Sơ Ước thấy mặt ta đang kìm nén thì hơi nghiêng đầu, bàn tay quấn lụa trắng chuyên chú sàng thóc, trông càng thản nhiên tự đắc, “Cô nương có chuyện gì cứ hỏi, đừng ngại.”
Bản mặt đang tức giận phừng phừng của ta bị nàng chọc một cái, xì hơi xẹp lép. Ta nghĩ chán chê, cuối cùng vẫn tò mò hỏi: “Sao cô cứ đi theo ta mãi thế?”
Nàng nhíu mày, “Cứ tưởng là cô muốn hỏi ta lời đồn về A Thủ với ta cơ đấy.” Nàng rút một cây trâm từ trong ngực, ánh sáng lay động trong đôi mắt, “Không biết cô nương còn nhớ vật này không?”
Ta vừa nhìn đã trợn trừng mắt. Đây không phải là cây trâm vàng Phượng Ngậm Châu mà Từ Sinh giao cho ta đấy sao! Rõ ràng ta đặt nó ở trong sân nhà Từ Sinh rồi mà, sao lại lọt vào tay nàng nhỉ?
Nàng thấy ta kinh ngạc bèn cài cây trâm lên búi tóc lộn xộn của ta. Ta không cần nhìn cũng biết hình ảnh này nhất định rất kích thích, có thể tưởng tượng thành một lá cờ phiến cắm trong một ổ gà.
Tần Sơ Ước ghé sát vào ta, nhìn ta chằm chằm một chốc, sau đó mím môi cười.
Dáng vẻ của nàng luôn khiến người ta ngơ ngẩn, mày như núi xa, cười tựa hoa đào, giống như một bức tranh thủy mặc dâng lên một làn khói xanh ngay trước mắt.
Giọng nói của nàng chợt nhẹ hẫng, “Từ Lang, là phu quân của ta.”
Ta không đoán ra tâm trạng của nàng lúc này, nhưng nếu là ta thì chắc chắn không thể nào tỏ ra thản nhiên như nàng được. “Hắn chết rồi.”
“Ta biết.”
Ta không hiểu, “Thân phận khác của cô là Cầm Đoạn cơ mà? Không phải đã từng là sát thủ đệ nhất thiên hạ sao? Sao không cứu hắn?”
Trên mặt nàng rốt cuộc lan tỏa chút cô đơn nuối tiếc, “Không cứu được.”
Nhớ khi đó ta bảo Tiểu Phượng Tiên đi cứu Từ Sinh, Tiểu Phượng Tiên cũng nói người này không cứu được, đến cùng là vì sao chứ?
“Chỉ trách duyên phận giữa ta và Từ Lang quá mỏng.” Nàng đứng dậy, vuốt lại nếp nhăn trên áo, sau đó nâng ta dậy, “Vì chàng, ta đào thoát khỏi thành khi thanh danh lên cao nhất, chỉ mong có thể quy ẩn chốn núi rừng, cùng chàng sống những ngày thảnh thơi không có giang hồ giết chóc. Thật ra ta hiểu rõ, một khi đã như vậy, sao còn có thể mong đợi một cuộc sống áo vải bình thường nữa? Triều đình và Phượng Minh Cô Thành đều ra lệnh truy sát ta, ta và chàng trốn chui trốn lủi hơn nửa năm, sau đó chàng bị triều đình bắt đi, đương nhiên là ta muốn cứu, nhưng…”
Tần Sơ Ước cười chua xót, “Chàng không nỡ trở thành gánh nặng của ta, liên lụy đến ta, không chịu theo ta vượt ngục, thậm chí lấy cái chết đe dọa ta… Quả thật, vì tránh lệnh truy sát mà ta tự lo thân mình còn chưa xong, nếu cố chấp cứu chàng ra, rồi cũng sẽ có ngày chàng lại bị người Phượng Minh Cô Thành bắt được, nếu vậy e là chàng còn phải chịu khổ gấp trăm lần, ngàn lần so với ở trong lao ngục.”
Vậy là, Tiểu Phượng Tiên không cứu hắn, chỉ là vì không muốn Từ Sinh bị người trong thành bắt được, sau đó chịu giày vò hành hạ thôi sao…
“Hắn… không thể thay đổi một khuôn mặt khác giống như cô à?”
“Từ Lang là đứa con có hiếu, chàng rất bướng bỉnh, cơ thể tóc da đều là do cha mẹ ban cho, chàng không muốn như vậy.”
Ta nghe xong mà nổi giận đùng đùng, thật đúng là hối hận lúc trước không cạy đầu gã đó ra xem bên trong là cái thứ đầu trâu mặt ngựa gì! Người ta vẫn nói chết hay còn không bằng sống lay lắt cơ mà, thật đúng là vừa đần vừa độn! “Đồ vô dụng, còn sống thì mới báo hiếu được chứ, chết rồi thì còn hiếu cái quả trứng!”
“Chàng bệnh tật lâu ngày, cũng chẳng sống được lâu nữa.” Tần Sơ Ước nói, “Hơn nữa, không phải ai cũng có thể được Thang bà bà ưu ái, nếu không nhờ A Thủ mở lời, nàng ta nhất định sẽ không chịu giúp ta thay đổi diện mạo đâu.”
Được rồi, đề tài lại lộn về chỗ cũ.
Cái tên A Thủ này ta đã từng nghe Thang bà bà nói, tất nhiên phải là người thân cận mới được gọi, nhìn vào thái độ của Tiểu Phượng Tiên đối với nàng, mặc dù tỏ ra hung dữ nhưng thực chất chỉ là sấm to mưa nhỏ mà thôi, việc nàng ta thay đổi gương mặt cũng là nhờ Tiểu Phượng Tiên đánh tiếng với Thang bà bà từ trước, muốn ta tin tưởng giữa hai người này không có gian tình, không bằng bảo ta đi ăn phân còn hơn.
Có điều, nếu nàng đã có phu quân, thì e là Tiểu Phượng Tiên đơn phương tương tư mà thôi. Hơn nữa xem biểu hiện của nàng khi nói về Tiểu Phượng Tiên cũng hoàn toàn không có một chút tình cảm dư thừa, có vẻ là không có hứng thú với Tiểu Phượng Tiên lắm.
Nghĩ như thế, ta lại rất rất muốn được xem dáng vẻ Tiểu Phượng Tiên xun xoe lấy lòng người khác mà bị ăn quả đắng…
Liệu hắn có thế không nhỉ?
Tiếu Tiếu đột nhiên từ đằng xa chạy lại, dáng vẻ ôm hòm thuốc rất tức cười, “Có lợn rừng! Lợn rừng!”
Ta nhìn ra xa, thấy hắn mặt nhăn như khỉ tóc tai tán toạn thì không nhịn được cười, sau đó hô gọi hắn: “Ngươi đi đâu thế ––“
Hắn vừa chạy vừa gân cổ lên đáp: “Cắt cỏ hương bồ! Nằm đất cứng quá! Ta mất ngủ ––“ Nói xong lại chạy quanh gốc đại thụ một vòng, ta vốn còn định cười nhạo tư thế chật vật của hắn, nhưng nhìn kỹ lại mới phát hiện ra phía sau hắn thình lình hiện ra một con lợn rừng khổng lồ, răng nanh sắc nhọn chìa ra ngoài, con mắt đỏ ngầu dữ tợn, cùng một bộ lông đen sì lởm chởm, nhìn vô cùng đáng sợ.
Còn đáng sợ hơn nữa là, tên Tiếu Tiếu đầu óc bị gặm kia đang chạy về phía chúng ta…
“Ông nội ngươi! Ngươi đừng có chạy qua đây –– Ngươi ngươi ngươi, ngươi biết võ công cơ mà!”
“Ta không đánh được nó –– “ Hắn gào toáng lên cứu mạng, nhìn tình cảnh đó mà lòng ta rối một nùi.
Tần Sơ Ước móc ra một cây kim bạc dài mảnh, khẽ vung lên một cái, cây kim bay chuẩn xác vào mắt trái của con lợn rừng, con lợn rừng bị kích thích, cả người mất thăng bằng, đổ ầm xuống một bên, còn đụng đổ cả hàng rào.
Nó giãy giụa định bò dậy, đúng vào lúc Tần Sơ Ước lại định rút kim ra, một thanh kiếm bay tới cắm phập vào cổ con lợn rừng, đâm xuyên qua người nó. Nó rú lên một tiếng rồi không nhúc nhích nữa.
Tiểu Phượng Tiên không biết từ đâu nhảy xuống, đứng cạnh con lợn rừng, vung tay rút quỷ kiếm Hắc Mãng ra, vẩy sạch vết máu trên thân kiếm rồi thu vào thắt lưng.
Tần Sơ Ước cau mày, mặt lạnh tanh khinh bỉ, “Mất toi một tấm da heo đẹp!”
Nghe nói Cầm Đoạn giết người vừa gọn gàng sạch sẽ vừa tao nhã tinh tế, cho nên nàng không ưa kiểu một đao chém xuống máu tươi tung tóe của Tiểu Phượng Tiên cũng là bình thường. Nhưng mà đàn ông mà, cần đẹp với đẽ để làm gì chứ?
Tiểu Phượng Tiên đi tới bên cạnh ta, ném cho ta cái áo choàng bông mà hắn vừa mang về, “Đừng làm mất nữa, kẻo Thang bà bà giận đấy.”
Tiếu Tiếu chọt chọt con lợn rừng mấy lần, sau khi xác định nó không còn hơi thở bèn vẫy tay gọi ta, “Mau lại đây, đêm nay được ăn mặn rồi!”
Ta đang muốn chạy tới thì bị Tiểu Phượng Tiên túm lại.
“Xem vết thương đã.”
Ta bị hắn xách lên cao, giãy giụa cũng không thoát ra được, “Ta khỏe rồi, khỏe thật rồi mà, ta thề đấy!” Thể chất của ta dù bị thương nặng đến mấy cũng chỉ một đêm là khỏi.
Thấy hắn không đèm đếm xỉa, Tần Sơ Ước bâng quơ nói ta là người từng trải, quản lý nghiêm quá là không tốt đâu, sau đó đi tới chỗ con lợn rừng rút cây kim ra, sau đó hai người họ bắt đầu bàn xem con lợn rừng này nên chưng rán chần hay luộc.
Nói là bàn bạc, chẳng qua là Tiếu Tiếu một mình khua tay múa chân miêu tả, Tần Sơ Ước thì mặt lạnh tanh ngồi bên cạnh nhìn, sau đó thỉnh thoảng gật gù.
Ta giở chiêu ánh mắt tội nghiệp, trăm lần dùng thì thành công cả trăm. Nhưng ta biết rõ Tiểu Phượng Tiên không phải mềm lòng vì thế, mà chẳng qua là thấy dáng vẻ ấy của ta quá đáng ghét mà thôi.
Nhìn vẻ mặt ghét bỏ và đôi mắt màu hổ phách hơi híp lại của hắn, ta chỉ hận không thể vung một cú đấm vào mặt hắn.
Hắn thả ta ra, đi vào phòng, không thèm để ý đến ta nữa.
Ta ton tót chạy đến bên Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu nhíu mày, “Ta đã bảo ngài ấy nhỏ mọn mà lại.”
Ta đập đầu Tiếu Tiếu, “Gan ngươi to ghê nhỉ, tốt xấu gì hắn cũng là ông chủ của ngươi, thế mà dám miệt thị hắn hả.” Ôi, cái cảm giác “Ngoài ta ra không ai được nói xấu hắn” này là thế nào vậy nhỉ?
Tiếu Tiếu bất mãn trừng mắt nhìn ta, “Chậc chậc, Hoa ca ca trở thành phu nhân thủ lĩnh, cảm giác không hay ho chút nào.”
Tần Sơ Ước chợt hỏi: “Cô có thích ngài ấy không? Nếu cô không thích, ta sẽ không để ngài ấy đưa cô đi.”
Lời này vừa nói ra, cả ba người đều lặng thinh.
Ta ngẫm nghĩ, đáp: “Thích.”
Hẳn là như thế.
Tiếu Tiếu mặc dù cũng chẳng có ưu điểm nào để khoe khoang giống như ta, nhưng về phương diện bếp núc thì khá khẩm hơn ta và Tần Sơ Ước nhiều, ít ra hắn còn biết bỏ thêm muối, đường, nước tương và hồi hương vào nồi, biết phân biệt thế nào là sống hay chín.
Ta rất khinh bỉ Tần Sơ Ước, nàng là hoa khôi thanh lâu cơ mà, thế mà mấy việc nhà cỏn con này cũng không biết làm? Nàng nhìn ra cảm xúc trong ánh mắt ta, giải thích: “Từ Lang nấu ăn ngon lắm.”
Tiếu Tiếu là loại người vừa gặp đã thân, nấu thịt lợn xong, hắn chê không có rượu không vui, sau đó đi lượn một vòng, chỉ vẻn vẹn trong một chén trà đã hớn hở chạy về, trong tay còn ôm hai vò rượu lớn.
Ta sửng sốt, “Ngươi trộm đâu ra thế?”
Hắn dương dương tự đắc nói: “Sao phải trộm? Dùng mỹ nam kế đấy.”
Tần Sơ Ước đã dò la nơi này, nàng nói quanh đây chỉ có duy nhất một nơi có người ở, chính là dưới chân núi phía trước có lác đác bốn hộ gia đình, chắc là tên Tiếu Tiếu này đi đến đó rồi.
Mắt ta sáng ngời lên, “Bên kia có cô nương hả?” Nơi này cảnh sắc tươi đẹp, con gái lớn lên ở đây chắc chắn là vưu vật.
Tiếu Tiếu càng thêm đắc ý, “Đương nhiên, có điều, vẻ ngoài của nàng ta hơi cường tráng một chút, ăn mặc cũng hơi lòe loẹt một chút.”
Tần Sơ Ước ném mấy que củi vào trong lò, “Đó không phải con gái ở đây, mà là ông lão làm nghề ủ rượu sống ở đây lâu rồi, chắc là thường ngày cô đơn quá nên mới đóng giả nữ.” Nói xong liếc mắt nhìn Tiếu Tiếu, “Lão ta hôn ngươi rồi chứ gì?”
“…” Không khí như bị đông cứng trong nháy mắt.
Mặt Tiếu Tiếu đơ ra, ta ôm bụng cười ngặt nghẽo.
“Ha ha ha, hiếm khi thấy ngươi có dịp khoe nhan sắc, ngờ đâu là một giấc mộng ngắn ngủi đêm xuân nha.”
Tối hôm đó, chúng ta bày tiệc bên ngoài căn nhà, Tiếu Tiếu uống rất nhiều rượu, sau đó khóc lóc bảo ta đó là nụ hôn đầu của hắn. Thi thoảng ta lại nhìn về phía trong phòng, Tiểu Phượng Tiên đi vào rồi ở lì trong đó, nghe Tần Sơ Ước nói, hình như hắn đang điều tức.
Mặc kệ đi, ai thèm quan tâm hắn có đói bụng hay không chứ?
Tần Sơ Ước cũng uống một chút, nhưng nàng ở chốn làng chơi đã lâu, tửu lượng tốt đến kinh người, uống mấy lạng mà hơi rượu vẫn không lên mặt. Ta thấy Tiếu Tiếu đau khổ quá liền uống cùng hắn vài chén, vừa uống chén đầu tiên ta đã ngà ngà say, sau đó thì đầu óc bắt đầu lú lẫn.
Ta vừa muốn nâng chén tiếp thì bị Tần Sơ Ước ngăn lại.
Ta híp mắt nhìn nàng, “Từ phu nhân, đêm đầu tiên của cô như thế nào?”
Nàng ngẩn ra, sau đó bật cười, giúp ta vén sợi tóc bên thái dương ra sau tai, “Quên rồi.”
“Nói dối.” Đêm đầu tiên của một cô gái là kỷ niệm quan trọng cỡ nào chứ, nói quên rồi chẳng qua là xấu hổ thôi, “Ta chỉ muốn biết cảm giác đó thế nào thôi, nghe nói là đau lắm, nhưng mà ta chẳng có cảm giác gì hết…”
Mắt nàng hơi lóe lên vẻ kinh ngạc, “Cô với A Thủ…”
Đầu óc ta mụ mị, sau đó lắc đầu một cái, “Không phải… Là một người khác.”
Nàng trợn mắt.
Ta vội giải thích, “Ta bị ép buộc! Gã đó rất ghê tởm…” Ta còn muốn nói tiếp thì bị người nào đó xách lên từ phía sau, ta quay đầu lại thì thấy Tiểu Phượng Tiên đang sầm mặt, sau đó nói một câu: “Đi tỉnh rượu.”
Dứt lời liền lôi ta đi.
Ta bị hắn xách tới bên dòng suối nhỏ, tên đáng ghét này cứ thế múc nước giội lên mặt ta, ta muốn nói chuyện nhưng cứ mở miệng là lại bị sặc nước, thấy ta thật sự không chịu nổi nữa, hắn mới quẳng ta sang bãi cỏ bên cạnh.
Ban đêm không khí rất trong lành, làn gió mang theo hương hoa mai và cỏ ướt, thi thoảng còn nghe thấy tiếng chuông điểm canh từ ngôi chùa xa xa vọng tới, đinh đang như ở ngay bên tai. Giữa mùa hạ ban ngày ríu rít tiếng chim chóc và côn trùng, ban đêm lại phẳng lặng như tờ.
Ta dùng tay áo lau mặt, nằm lơ mơ trên mặt đất không chịu dậy, miệng vẫn lầm rầm trách móc, “Phượng Tiên Hoa, ngươi chớ bắt nạt ta… Ta thù dai lắm đấy, chẳng qua ta không biết võ thôi, ta mà biết võ thì sẽ cho ngươi biết tay.”
“Uống nhiều rượu dễ nói linh tinh.”
Ta tức tối ngồi dậy, không kiêng nể gì chỉ tay vào mặt hắn, “Ngươi dựa vào đâu mà không cho ta nói hả, ngươi không chịu dạy ta, ta cũng không hiểu, đương nhiên là phải hỏi người có kinh nghiệm.” Ta tặc lưỡi, gãi gãi đầu, “Sao lần đầu tiên của ta lại cho tên Tuyệt Mệnh Đại Quỷ đó chứ? Bị hồi ức ghê tởm như vậy đeo bám cả đời, có phải là hơi xui xẻo không hả…”
Được rồi, không phải là hơi, mà là cực kỳ luôn ấy chứ, hoặc là nói ta vẫn luôn bước trên con đường xui xẻo không quay đầu lại.
Ở trước mặt hắn ta đã quen nghĩ gì nói nấy, có lúc trong mắt ta, hắn chính là một đóa Phượng Tiên Hoa biết nói biết đi, chẳng cần phân biệt nam nữ, sau khi say ta càng được thể.
Khung cảnh quá yên tính khiến ta buồn ngủ, vì thế cũng không nhận ra Tiểu Phượng Tiên vẫn im lặng nãy giờ.
Ta vẫn tự nói tự nghe: “Làm thế nào mới quên được đêm đó đây…” Trong đầu ta chợt nảy ra một ý nghĩ, liền kéo tay hắn, “Phượng Minh Cô Thành các ngươi nhất định có rất nhiều bảo bối, liệu có thứ huân hương thượng cổ mà giang hồ đồn đại sục sôi không hả, cái thứ có thể khiến người ta quên hết ân oán tình cừu trong quá khứ, sống một cuộc đời hoàn toàn mới ấy, gọi là gì ấy nhỉ?”
“Ngâm Nguyệt Sương hương.”
“Đúng đúng đúng!” Ta ghé sát vào hắn, gần như tì cằm lên vai hắn, nhìn hắn đầy thiết tha mong chờ, “Có không hả? Ta không muốn mang theo ký ức dơ bẩn đó gả cho ngươi đâu.”
Tiểu Phượng Tiên bất đắc dĩ, “Chuyện nhảm nhí đó mà ngươi cũng tin hả?”
“Chẳng qua ngươi keo kiệt chứ gì, keo kiệt chết đi!” Ta lườm hắn, một nơi tập hợp tất cả báu vật kỳ lạ trên đời như Phượng Minh Cô Thành mà không có vật thần kỳ như thế thì còn nơi nào có, chẳng qua là hắn keo kiệt hết cả phần thiên hạ thôi.
Hắn nhìn ta chằm chằm hồi lâu, tới khi ta sợ hãi định rụt người lại, hắn mới xé một mảnh vải từ ống tay áo, trong nháy mắt ta đang ngơ ngác muốn hỏi hắn định làm gì, một miếng vải đen bỗng phủ lên mắt ta, sau đó gáy ta bị siết lại, lúc đó ta mới nhận ra, hắn đang bịt mắt ta.
Ta vô thức nhấc tay kéo tấm vải xuống, nhưng hắn nắm chặt tay ta, hơi thở đều đều của hắn khiến người ta rất an lòng.
“Nàng có thể quên hắn, chỉ cần nhớ ta.”