Đối với tuyến đường, ta vẫn hoàn toàn mù tịt, chỉ biết đại để vẫn là đường núi hoang dã như trước, mấp mô vô cùng. Cũng may hắn là tay tìm đường lão luyện, luôn có thể tìm ra lối tắt bằng phẳng hơn một chút.
Dọc đường đi ta xem từng cái từng cái bảng chỉ đường, mới biết đích đến của Tiểu Phượng Tiên là Kinh Châu.
Lần trước đi Cảnh Châu hẳn là tiếp điểm, đầu người là ai ta cũng không định hỏi. Trông thấy hoàng cáo, lại thông qua tiếng xì xào bàn tán của dân chúng, ta mới lờ mờ cảm thấy, dạo gần đây không ít người có địa vị cực cao toi mạng, nếu không triều đình cũng không điều động binh lính rầm rộ đến mức đó.
Cái gã Phượng Thất Thiềm này, giết nhiều người như vậy làm chi?
Ta hiếu kỳ, liền thuận miệng hỏi: “Ta nghe Thang bà bà nói, ngươi cũng họ Phượng, ngươi cũng là người Phượng Minh Cô Thành hả?”
Hắn phớt lờ ta, ta liền tiếp tục nói: “Thành chủ của các ngươi, sao lại giết nhiều quan viên thế hả?”
Lúc trước dù hắn chẳng màng đến ta, ít nhất cũng sẽ dùng một câu “Câm miệng” để bịt miệng ta, hôm nay hắn lại khác thường.
Ta nhìn trời, mây đen dày đặc, không khí cũng bị đè nén ngột ngạt, phỏng chừng không quá mấy khắc sẽ đổ mưa to. Tâm tình của Tiểu Phượng Tiên cùng thời tiết chính là thân thích nhà đối diện, vui thì cùng nhau vui, đen thì cùng nhau đen, hôm nay vẫn nên ít trêu chọc hắn đi thôi.
Hắn đi phía trước không bao lâu, liền quay đầu lại nhìn ta, vốn môi đã mỏng, hắn còn mím vào nữa thì thật không thể nhìn nổi.
”Có mưa to, ngươi tìm sơn động trú đi.”
Ta đã quen hắn bảo sao nghe vậy, ngơ ngác ờ một tiếng rồi dợm bước đi, đi mấy bước mới nhớ ra hỏi một câu: “Ngươi thì sao?”
”Tìm củi đốt.” Hắn toan xoay người, đột nhiên nghĩ đến cái gì lại âm u liếc mắt bảo ta: “Đừng có chạy lung tung đấy.”
Ta tìm một cái hang gần nhất, bên trong hơi ẩm ướt, ở chỗ sâu thường vọng tới tiếng nước nhỏ giọt, vị trí cũng không dễ thấy. Quan trọng nhất là, động thạch nhũ không khô ráo không ẩm thấp như thế này bọn dơi rắn gì đó sẽ không ưa, cũng không thích hợp để đám dã thú như mèo rừng gấu đen trú lại, tương đối an toàn.
Thấy chung quanh có một ít cành khô có thể sử dụng, dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, ta liền tiện tay lượm khá nhiều, chưa tới thời gian nửa chén trà nhỏ, đột nhiên mưa đổ xuống như trút nước, trời cũng tối sầm xuống, thoạt nhìn rất đáng sợ.
Trong hang động quá u ám lạnh lẽo, ta cứ lo ngay ngáy sau lưng sẽ đột nhiên nhảy ra mấy thứ kỳ quái tệ hại nào đó, nhấp nhỏm ngồi không yên liền chuyển tới cửa hang. Nước mưa phủ thành một lớp màn dày đặc, gần như có thể che khuất tầm nhìn trước mắt ta hơn hai thước. Ta thầm nghĩ nguy rồi, thế mưa như vậy, ta với Tiểu Phượng Tiên không lạc nhau mới lạ đó... Ngộ nhỡ hắn không tìm được ta, cho rằng ta tự ý chạy trốn thì biết làm sao!
Ta còn đang mải nghĩ ngợi, trên trời bỗng nhiên nổ sấm, tia sét xém chút là đánh vào đỉnh đầu ta, ánh chớp lóe lên khiến xung quanh sáng như ban ngày, dọa cho ta nhịn không được thét lên một tiếng ông nội ngươi, sau đó liều mạng trốn vào bên trong.
Khi còn bị nhốt trong hang núi ở vịnh Tấn Vân, ta không sợ rắn, côn trùng, chuột, kiến, chỉ sợ những đêm mưa gió bão bùng như thế này thôi. Ta ôm đầu nép vào một góc, không ngừng run lẩy bẩy, ai ngờ sau một khắc ta liền bị một đôi tay nhấc bổng lên, bế vào trong hang. Ta vội ngước mắt, trong bóng tối, chỉ nhìn thấy gò má của người trước mặt liên tục rỏ nước, tại nơi không có lấy một tia sáng như này, lại tỏa sáng lấp lánh trong veo.
Mùi hương kỳ quái trên người hắn bị xối nước mưa tản đi không ít, nhưng hơi thở đặc biệt khiến người khác an tâm như vậy, vẫn có thể khiến ta khẳng định, là Tiểu Phượng Tiên.
Tuy rằng sớm biết hắn có ác ý đối với ta, nhưng ta vẫn cảm thấy vào thời khắc mấu chốt Tiểu Phượng Tiên vô cùng đáng tin.
Ta đang thật lòng tán thưởng hắn, hắn liền tiện tay ném ta sang một bên, mặc cho ta lăn mấy vòng, giọng hắn cứng ngắc mà lạnh buốt: “Đứng ở cửa hang làm cái gì? Sợ sét đánh không trúng ngươi hả?”
Trên người ta bị trầy da, cũng bắt đầu bực dọc, “Không phải lo lắng lão nhân gia ngài không tìm được ta sao?”
Ban ngày ban mặt ta còn chẳng nhìn ra vẻ mặt hắn, càng huống chi là trong hang động âm u tối tăm này, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở gấp hơi bất ổn, hắn im lặng ta liền cho rằng hắn tự nhận mình đuối lý, tâm tình nhất thời tốt hơn nhiều, thế là đắc ý nói: “Sao hả? Củi ướt hết rồi chứ gì?”
Hắn vẫn không nói năng gì, ta liền cứ thế bô bô tự diễn: “May mà ta chu đáo nhé.” Ta men theo vách tường bới đống cành khô vừa thu gom được, sau đó tự mãn bày ra trước mặt hắn hí hửng tâng công.
Có cái cục nợ nào thông minh như thế này không? Có không, có không hả? Ta hứ.
Tiểu Phượng Tiên không biết lấy đâu ra cái đánh lửa, động tác lưu loát nhóm lửa, trong phút chốc hang động vừa sáng vừa ấm áp hẳn lên. Ta thấy hắn mặt lạnh tanh ngồi ở một bên, môi tái nhợt không có lấy một chút huyết sắc, chẳng lẽ vừa bị mắc mưa phát sốt rồi sao?
Trước nay ta vẫn cảm thấy cái thân thể nữ nhi này thật sự không bao bọc được tính tình hào sảng tràn đầy chính nghĩa của mình, thế là ngoáy ngoáy lỗ mũi, tằng hắng nói: “Nếu ngươi muốn hong khô quần áo thì cứ nói một tiếng, ta xoay người không nhìn, vậy là được chứ gì.”
Hắn thoáng liếc ta một cái, khóe miệng giật giật, vẫn giữ vẻ mặt khinh khỉnh ghét bỏ, dường như rốt cuộc đã dấy lên hứng thú muốn tranh cãi cùng ta, “Muốn nhìn thì cứ nói thẳng.”
Hắn luôn có thể chỉ dùng một câu nói mà khiến ta tan tác, ta ra sức khinh bỉ lườm hắn, “Ngài cứ che đi, nghìn vạn lần chớ có cởi, cởi ra là sinh con không có lỗ đít đâu đấy.”
Hắn bật cười, rồi bỗng nhiên ho khan, sau đó ngửa đầu dựa vào vách động, lông mày cau chặt lại. Hắn vừa ho là ho không dứt, ta nghe mà hãi hùng khiếp vía, nghiêm trọng đến mức khiến ta cảm thấy như hắn muốn ho ra cả lục phủ ngũ tạng vậy.
Ta lấy cành cây chọc hắn, “... Ngươi không sao chứ?”
Hắn thở xuôi rất lâu mới dịu đi được, sau đó gắt gao nhắm nghiền mắt, không trả lời ta. Cũng không biết trải qua bao lâu, ngay lúc ta cho rằng hắn đi đời nhà ma rồi, đang muốn mon men lại gần để xác nhận hơi thở, hắn mới thong thả mở miệng: “Nếu không muốn chết, thì cách xa ta một chút.”
Hắn he hé mắt, sau đó nhìn ta, thấy ta trợn tròn mắt chẳng hiểu mô tê gì, mới thở dài giải thích: “Ta trúng kỳ độc, gặp đêm mưa sẽ bị độc phát, chỉ cần ngươi chạm vào ta một chút, cũng khó mà tránh khỏi.”
Ta thầm kinh ngạc, mặt ngoài lại không biến sắc. Một tên sát thủ như hắn, thời thời khắc khắc đều thận trọng, loại chuyện này đem tiết lộ ra tương đương với vạch trần nhược điểm của chính mình, hắn hoàn toàn không lo lắng ta sẽ uy hiếp hắn, hay là tự cho mình là đỉnh cao chẳng có gì phải sợ, hay có khi bị độc váng đầu rồi? Ta đảo mắt một vòng, “... Nếu vậy, công lực của ngươi há chẳng phải cũng bị ảnh hưởng sao? Vậy thì nguy hiểm lắm nha.”
Hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư ta, “Phải, đại khái chỉ còn lại ba thành, có điều, giết ngươi thừa đủ.”
Ta âm thầm xí hắn một tiếng, thật không phải là người dễ gạt.
”Ngươi là người sắp chết, biết những chuyện này cũng không sao.”
Ta nhíu mày, “Ta không muốn chết một cách không minh bạch, giữa chúng ta rốt cuộc có oán thù gì vậy?” Ta bị cầm tù, căn bản không thể nào kết thù kết oán với hắn, nếu thật đúng là có thù, sợ rằng là đến từ đời trước. Đối với chuyện cha mẹ, trưởng vịnh hoàn toàn không đề cập tới, ta chỉ có thể nghe từ Tiểu Ngưu Lang lắm mồm một vài chuyện xưa linh tinh vụn vặt. “Có liên quan tới cha mẹ ta phải không?”
Hắn cúi đầu, “Cha mẹ ngươi nợ thì ngươi phải trả.”
Đêm hôm ấy, từ sau câu nói đó, hắn rốt cuộc không lên tiếng nữa.
Ta cũng không có lòng dạ nào hỏi chuyện khác.
Mưa xuống rào rạt mãnh liệt, mưa tạnh cũng vội vội vàng vàng, buổi sáng ngày hôm sau, chúng ta liền giẫm trên nền đất ướt rượt một lần nữa lên đường.
Thành Kinh Châu lớn hơn thành Cảnh Châu một chút, đời sống của dân chúng gần như sánh bằng tầng lớp trung lưu, trên đường gặp không biết bao nhiêu nét mặt rạng ngời áo gấm ngọc ngà, so ra, bộ áo vải bố cộng thêm cái áo khoác bông mềm của ta trông vô cùng nhếch nhác.
Đương nhiên, Tiểu Phượng Tiên tuy rằng cũng nhếch nhác, nhưng tốt xấu gì người ta còn có tư thế oai hùng hiên ngang, khí chất xuất chúng, lấy mạnh bù yếu cũng không đến nỗi chướng mắt, cuối cùng ngược lại chỉ có ta là lạc loài.
Loại ưu thương này thật sự khó mà an ủi, dù sao tướng mạo là nhân tố bẩm sinh, không đề cập tới đã đành, nhưng khí chất khi trưởng thành lại không tu dưỡng ra được, thật là nghiệp chướng mà.
Lần này hắn hào phóng, quyết định nghỉ chân tại khách sạn cơ đấy. Ta nghe mà quả thật lệ rơi đầy mặt, khi trước hắn không để ta sinh bệnh để khỏi phải tốn tiền thuốc men, ta liền cho rằng hắn nghèo túng, đã chuẩn bị sẵn tâm lý vào ở trong miếu hoang rồi, hắn đột nhiên xoay ngoắt như vậy, khiến lòng ta sục sôi cảm xúc.
Xem ra ở Cảnh Châu này hắn tiếp được điểm ngon, lấy một cái đầu quý báu lắm đây.
Người ta vẫn nói thành trấn càng sung túc dân chúng càng bợ đỡ, cổ nhân thật không lừa ta.
Tiểu Phượng Tiên vẻ mặt hung thần, phàm là thể loại mềm nắn rắn buông gặp hắn đều nhã nhặn nhún nhường, lúc đi cùng hắn, ta còn miễn cưỡng được thơm lây. Sau đó hắn ra ngoài lấy tin tức, chỉ còn lại một mình ta, bi kịch của ta liền bắt đầu.
Ta đợi cả nửa ngày, đói tới mức ngực dán vào lưng, thấy hắn vẫn chưa về, liền cầm theo một ít bạc hắn để lại rồi đi ra phố.
Tiểu nhị xưa nay có hoả nhãn kim tinh, hắn trông thấy ta từ trên lầu đi xuống, liền vội vàng sán tới, “Cô nương muốn ra cửa đấy à?”
Ta gật đầu.
Hắn vung khăn trải bàn lên vai, đánh giá ta từ trên xuống dưới một phen, nghếch lỗ mũi lên trời nhìn ta, “Vừa rồi vị gia kia muốn thuê phòng, nói là muốn ở lại vài ngày, lại chỉ thanh toán tiền thuê một ngày, hôm nay chưa trả bạc bọn ta cũng không tiện vào sổ, qua ngày mai, nhỡ có vị khách quý khác tới ở trọ, cũng chỉ đành mời các người đi thôi.”
”Sao vừa nãy ngươi không đòi hắn?”
Tiểu nhị hùng hồn đáp, “Vị gia kia đi rất gấp, còn chưa kịp nói, huống hồ... Các người cô nam quả nữ, chỉ thuê một gian phòng, chắc hẳn cũng là vợ chồng, ai trả mà chẳng như nhau?” Hắn nói cực kỳ lớn giọng, rất có tư thế cố ý tìm khán giả, “Tổng cộng ba lượng bạc, nếu không có, bọn ta cũng không hầu hạ nữa đâu.”
Cái tên mắt chó nhìn người thấp này, cố tình chọn quả hồng mềm để bóp, không phải là lo lắng chúng ta không trả tiền phòng sao? Nói vòng nói vo cũng không che đậy được một thân toàn mùi tiền thúi hoắc, ta nhổ vào.
Ta lục lọi trong túi tiền, nhưng cũng chỉ có gần năm tiễn bạc, hắn thấy ta khó xử, liền cười cợt chỉ chỉ cái hộp đen trên người ta, “Thứ này trên người cô, xem chừng ngược lại là của quý đấy, tạm thời đặt cọc cũng không phải không được, nếu không nữa thì...” Hắn sán lại gần ta một chút, “Dáng vẻ cô nương cũng coi như thanh tú, ông chủ của bọn ta cực thích thể loại này đấy.”
Tính hung bạo của ta thực sự không nhịn nổi nữa, “Cút...” Lời nói còn chưa mắng xong, giữa chúng ta chợt bị một cây đàn tranh bọc kín bằng vải tơ lụa mạnh mẽ tách ra.
Tên tiểu nhị vừa quay đầu, sắc mặt vốn hơi giận dữ nhất thời trở nên hớn hở khó kìm nén.
Ta nhìn người tới, lại là một cô gái, hơn nữa... Là một cô gái xinh đẹp dung mạo lộ rõ vẻ lạnh lùng trong trẻo mà quyến rũ.
Nàng mặc một bộ váy dài thướt tha màu tím nhạt bên trong, cổ áo lông cáo dệt gấm thoạt nhìn vô cùng lộng lẫy, bên ngoài lại khoác một chiếc áo choàng bằng vải thô màu trắng thường dùng ở vùng đại mạc xa xôi. Bàn tay ôm đàn tranh quấn một lớp vải xô trắng, cũng không biết là bị thương hay làm sao.
Cô gái đặt một thỏi vàng vào tay tên tiểu nhị, tiểu nhị lập tức hiểu ý, sau đó cúc cung nịnh bợ nói: “Là tiểu nhân có mắt không tròng, lại không biết vị cô nương này cùng Tần tiểu thư là chỗ quen biết, mạo phạm quá mạo phạm quá mà.” Nói xong liền lui xuống đi mời chào khách khứa.
Bầu không khí trên dưới khách sạn vì sự xuất hiện của cô gái này mà bỗng nhiên trở nên rất khác lạ, kẻ nào kẻ nấy mắt sáng lòe lòe nhìn chòng chọc vào nàng, có vài kẻ hầu như hận không thể dán luôn tròng mắt lên người nàng nữa chứ.
Ta ngẫu nhiên nghe thấy có người bàn tán: “Nàng chính là Tần Sơ Ước đấy à? Quả nhiên là xinh đẹp không gì sánh được, trăm nghe không bằng một thấy.”
Nàng tháo mũ trên áo choàng xuống, xoay người đi khỏi khách sạn.
Nếu ta không nhìn lầm, khi nàng xoay người, quả thật đã khẽ mỉm cười với ta, dáng vẻ bất đắc dĩ.
Đợi tới khi ta đuổi theo ra, nàng đã biến mất trong đám người.
Tần Sơ Ước? Nghệ kỹ đệ nhất kinh thành nổi danh khắp cả nước Thanh Hành đấy ư?!
Dọc đường đi ta xem từng cái từng cái bảng chỉ đường, mới biết đích đến của Tiểu Phượng Tiên là Kinh Châu.
Lần trước đi Cảnh Châu hẳn là tiếp điểm, đầu người là ai ta cũng không định hỏi. Trông thấy hoàng cáo, lại thông qua tiếng xì xào bàn tán của dân chúng, ta mới lờ mờ cảm thấy, dạo gần đây không ít người có địa vị cực cao toi mạng, nếu không triều đình cũng không điều động binh lính rầm rộ đến mức đó.
Cái gã Phượng Thất Thiềm này, giết nhiều người như vậy làm chi?
Ta hiếu kỳ, liền thuận miệng hỏi: “Ta nghe Thang bà bà nói, ngươi cũng họ Phượng, ngươi cũng là người Phượng Minh Cô Thành hả?”
Hắn phớt lờ ta, ta liền tiếp tục nói: “Thành chủ của các ngươi, sao lại giết nhiều quan viên thế hả?”
Lúc trước dù hắn chẳng màng đến ta, ít nhất cũng sẽ dùng một câu “Câm miệng” để bịt miệng ta, hôm nay hắn lại khác thường.
Ta nhìn trời, mây đen dày đặc, không khí cũng bị đè nén ngột ngạt, phỏng chừng không quá mấy khắc sẽ đổ mưa to. Tâm tình của Tiểu Phượng Tiên cùng thời tiết chính là thân thích nhà đối diện, vui thì cùng nhau vui, đen thì cùng nhau đen, hôm nay vẫn nên ít trêu chọc hắn đi thôi.
Hắn đi phía trước không bao lâu, liền quay đầu lại nhìn ta, vốn môi đã mỏng, hắn còn mím vào nữa thì thật không thể nhìn nổi.
”Có mưa to, ngươi tìm sơn động trú đi.”
Ta đã quen hắn bảo sao nghe vậy, ngơ ngác ờ một tiếng rồi dợm bước đi, đi mấy bước mới nhớ ra hỏi một câu: “Ngươi thì sao?”
”Tìm củi đốt.” Hắn toan xoay người, đột nhiên nghĩ đến cái gì lại âm u liếc mắt bảo ta: “Đừng có chạy lung tung đấy.”
Ta tìm một cái hang gần nhất, bên trong hơi ẩm ướt, ở chỗ sâu thường vọng tới tiếng nước nhỏ giọt, vị trí cũng không dễ thấy. Quan trọng nhất là, động thạch nhũ không khô ráo không ẩm thấp như thế này bọn dơi rắn gì đó sẽ không ưa, cũng không thích hợp để đám dã thú như mèo rừng gấu đen trú lại, tương đối an toàn.
Thấy chung quanh có một ít cành khô có thể sử dụng, dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, ta liền tiện tay lượm khá nhiều, chưa tới thời gian nửa chén trà nhỏ, đột nhiên mưa đổ xuống như trút nước, trời cũng tối sầm xuống, thoạt nhìn rất đáng sợ.
Trong hang động quá u ám lạnh lẽo, ta cứ lo ngay ngáy sau lưng sẽ đột nhiên nhảy ra mấy thứ kỳ quái tệ hại nào đó, nhấp nhỏm ngồi không yên liền chuyển tới cửa hang. Nước mưa phủ thành một lớp màn dày đặc, gần như có thể che khuất tầm nhìn trước mắt ta hơn hai thước. Ta thầm nghĩ nguy rồi, thế mưa như vậy, ta với Tiểu Phượng Tiên không lạc nhau mới lạ đó... Ngộ nhỡ hắn không tìm được ta, cho rằng ta tự ý chạy trốn thì biết làm sao!
Ta còn đang mải nghĩ ngợi, trên trời bỗng nhiên nổ sấm, tia sét xém chút là đánh vào đỉnh đầu ta, ánh chớp lóe lên khiến xung quanh sáng như ban ngày, dọa cho ta nhịn không được thét lên một tiếng ông nội ngươi, sau đó liều mạng trốn vào bên trong.
Khi còn bị nhốt trong hang núi ở vịnh Tấn Vân, ta không sợ rắn, côn trùng, chuột, kiến, chỉ sợ những đêm mưa gió bão bùng như thế này thôi. Ta ôm đầu nép vào một góc, không ngừng run lẩy bẩy, ai ngờ sau một khắc ta liền bị một đôi tay nhấc bổng lên, bế vào trong hang. Ta vội ngước mắt, trong bóng tối, chỉ nhìn thấy gò má của người trước mặt liên tục rỏ nước, tại nơi không có lấy một tia sáng như này, lại tỏa sáng lấp lánh trong veo.
Mùi hương kỳ quái trên người hắn bị xối nước mưa tản đi không ít, nhưng hơi thở đặc biệt khiến người khác an tâm như vậy, vẫn có thể khiến ta khẳng định, là Tiểu Phượng Tiên.
Tuy rằng sớm biết hắn có ác ý đối với ta, nhưng ta vẫn cảm thấy vào thời khắc mấu chốt Tiểu Phượng Tiên vô cùng đáng tin.
Ta đang thật lòng tán thưởng hắn, hắn liền tiện tay ném ta sang một bên, mặc cho ta lăn mấy vòng, giọng hắn cứng ngắc mà lạnh buốt: “Đứng ở cửa hang làm cái gì? Sợ sét đánh không trúng ngươi hả?”
Trên người ta bị trầy da, cũng bắt đầu bực dọc, “Không phải lo lắng lão nhân gia ngài không tìm được ta sao?”
Ban ngày ban mặt ta còn chẳng nhìn ra vẻ mặt hắn, càng huống chi là trong hang động âm u tối tăm này, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở gấp hơi bất ổn, hắn im lặng ta liền cho rằng hắn tự nhận mình đuối lý, tâm tình nhất thời tốt hơn nhiều, thế là đắc ý nói: “Sao hả? Củi ướt hết rồi chứ gì?”
Hắn vẫn không nói năng gì, ta liền cứ thế bô bô tự diễn: “May mà ta chu đáo nhé.” Ta men theo vách tường bới đống cành khô vừa thu gom được, sau đó tự mãn bày ra trước mặt hắn hí hửng tâng công.
Có cái cục nợ nào thông minh như thế này không? Có không, có không hả? Ta hứ.
Tiểu Phượng Tiên không biết lấy đâu ra cái đánh lửa, động tác lưu loát nhóm lửa, trong phút chốc hang động vừa sáng vừa ấm áp hẳn lên. Ta thấy hắn mặt lạnh tanh ngồi ở một bên, môi tái nhợt không có lấy một chút huyết sắc, chẳng lẽ vừa bị mắc mưa phát sốt rồi sao?
Trước nay ta vẫn cảm thấy cái thân thể nữ nhi này thật sự không bao bọc được tính tình hào sảng tràn đầy chính nghĩa của mình, thế là ngoáy ngoáy lỗ mũi, tằng hắng nói: “Nếu ngươi muốn hong khô quần áo thì cứ nói một tiếng, ta xoay người không nhìn, vậy là được chứ gì.”
Hắn thoáng liếc ta một cái, khóe miệng giật giật, vẫn giữ vẻ mặt khinh khỉnh ghét bỏ, dường như rốt cuộc đã dấy lên hứng thú muốn tranh cãi cùng ta, “Muốn nhìn thì cứ nói thẳng.”
Hắn luôn có thể chỉ dùng một câu nói mà khiến ta tan tác, ta ra sức khinh bỉ lườm hắn, “Ngài cứ che đi, nghìn vạn lần chớ có cởi, cởi ra là sinh con không có lỗ đít đâu đấy.”
Hắn bật cười, rồi bỗng nhiên ho khan, sau đó ngửa đầu dựa vào vách động, lông mày cau chặt lại. Hắn vừa ho là ho không dứt, ta nghe mà hãi hùng khiếp vía, nghiêm trọng đến mức khiến ta cảm thấy như hắn muốn ho ra cả lục phủ ngũ tạng vậy.
Ta lấy cành cây chọc hắn, “... Ngươi không sao chứ?”
Hắn thở xuôi rất lâu mới dịu đi được, sau đó gắt gao nhắm nghiền mắt, không trả lời ta. Cũng không biết trải qua bao lâu, ngay lúc ta cho rằng hắn đi đời nhà ma rồi, đang muốn mon men lại gần để xác nhận hơi thở, hắn mới thong thả mở miệng: “Nếu không muốn chết, thì cách xa ta một chút.”
Hắn he hé mắt, sau đó nhìn ta, thấy ta trợn tròn mắt chẳng hiểu mô tê gì, mới thở dài giải thích: “Ta trúng kỳ độc, gặp đêm mưa sẽ bị độc phát, chỉ cần ngươi chạm vào ta một chút, cũng khó mà tránh khỏi.”
Ta thầm kinh ngạc, mặt ngoài lại không biến sắc. Một tên sát thủ như hắn, thời thời khắc khắc đều thận trọng, loại chuyện này đem tiết lộ ra tương đương với vạch trần nhược điểm của chính mình, hắn hoàn toàn không lo lắng ta sẽ uy hiếp hắn, hay là tự cho mình là đỉnh cao chẳng có gì phải sợ, hay có khi bị độc váng đầu rồi? Ta đảo mắt một vòng, “... Nếu vậy, công lực của ngươi há chẳng phải cũng bị ảnh hưởng sao? Vậy thì nguy hiểm lắm nha.”
Hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư ta, “Phải, đại khái chỉ còn lại ba thành, có điều, giết ngươi thừa đủ.”
Ta âm thầm xí hắn một tiếng, thật không phải là người dễ gạt.
”Ngươi là người sắp chết, biết những chuyện này cũng không sao.”
Ta nhíu mày, “Ta không muốn chết một cách không minh bạch, giữa chúng ta rốt cuộc có oán thù gì vậy?” Ta bị cầm tù, căn bản không thể nào kết thù kết oán với hắn, nếu thật đúng là có thù, sợ rằng là đến từ đời trước. Đối với chuyện cha mẹ, trưởng vịnh hoàn toàn không đề cập tới, ta chỉ có thể nghe từ Tiểu Ngưu Lang lắm mồm một vài chuyện xưa linh tinh vụn vặt. “Có liên quan tới cha mẹ ta phải không?”
Hắn cúi đầu, “Cha mẹ ngươi nợ thì ngươi phải trả.”
Đêm hôm ấy, từ sau câu nói đó, hắn rốt cuộc không lên tiếng nữa.
Ta cũng không có lòng dạ nào hỏi chuyện khác.
Mưa xuống rào rạt mãnh liệt, mưa tạnh cũng vội vội vàng vàng, buổi sáng ngày hôm sau, chúng ta liền giẫm trên nền đất ướt rượt một lần nữa lên đường.
Thành Kinh Châu lớn hơn thành Cảnh Châu một chút, đời sống của dân chúng gần như sánh bằng tầng lớp trung lưu, trên đường gặp không biết bao nhiêu nét mặt rạng ngời áo gấm ngọc ngà, so ra, bộ áo vải bố cộng thêm cái áo khoác bông mềm của ta trông vô cùng nhếch nhác.
Đương nhiên, Tiểu Phượng Tiên tuy rằng cũng nhếch nhác, nhưng tốt xấu gì người ta còn có tư thế oai hùng hiên ngang, khí chất xuất chúng, lấy mạnh bù yếu cũng không đến nỗi chướng mắt, cuối cùng ngược lại chỉ có ta là lạc loài.
Loại ưu thương này thật sự khó mà an ủi, dù sao tướng mạo là nhân tố bẩm sinh, không đề cập tới đã đành, nhưng khí chất khi trưởng thành lại không tu dưỡng ra được, thật là nghiệp chướng mà.
Lần này hắn hào phóng, quyết định nghỉ chân tại khách sạn cơ đấy. Ta nghe mà quả thật lệ rơi đầy mặt, khi trước hắn không để ta sinh bệnh để khỏi phải tốn tiền thuốc men, ta liền cho rằng hắn nghèo túng, đã chuẩn bị sẵn tâm lý vào ở trong miếu hoang rồi, hắn đột nhiên xoay ngoắt như vậy, khiến lòng ta sục sôi cảm xúc.
Xem ra ở Cảnh Châu này hắn tiếp được điểm ngon, lấy một cái đầu quý báu lắm đây.
Người ta vẫn nói thành trấn càng sung túc dân chúng càng bợ đỡ, cổ nhân thật không lừa ta.
Tiểu Phượng Tiên vẻ mặt hung thần, phàm là thể loại mềm nắn rắn buông gặp hắn đều nhã nhặn nhún nhường, lúc đi cùng hắn, ta còn miễn cưỡng được thơm lây. Sau đó hắn ra ngoài lấy tin tức, chỉ còn lại một mình ta, bi kịch của ta liền bắt đầu.
Ta đợi cả nửa ngày, đói tới mức ngực dán vào lưng, thấy hắn vẫn chưa về, liền cầm theo một ít bạc hắn để lại rồi đi ra phố.
Tiểu nhị xưa nay có hoả nhãn kim tinh, hắn trông thấy ta từ trên lầu đi xuống, liền vội vàng sán tới, “Cô nương muốn ra cửa đấy à?”
Ta gật đầu.
Hắn vung khăn trải bàn lên vai, đánh giá ta từ trên xuống dưới một phen, nghếch lỗ mũi lên trời nhìn ta, “Vừa rồi vị gia kia muốn thuê phòng, nói là muốn ở lại vài ngày, lại chỉ thanh toán tiền thuê một ngày, hôm nay chưa trả bạc bọn ta cũng không tiện vào sổ, qua ngày mai, nhỡ có vị khách quý khác tới ở trọ, cũng chỉ đành mời các người đi thôi.”
”Sao vừa nãy ngươi không đòi hắn?”
Tiểu nhị hùng hồn đáp, “Vị gia kia đi rất gấp, còn chưa kịp nói, huống hồ... Các người cô nam quả nữ, chỉ thuê một gian phòng, chắc hẳn cũng là vợ chồng, ai trả mà chẳng như nhau?” Hắn nói cực kỳ lớn giọng, rất có tư thế cố ý tìm khán giả, “Tổng cộng ba lượng bạc, nếu không có, bọn ta cũng không hầu hạ nữa đâu.”
Cái tên mắt chó nhìn người thấp này, cố tình chọn quả hồng mềm để bóp, không phải là lo lắng chúng ta không trả tiền phòng sao? Nói vòng nói vo cũng không che đậy được một thân toàn mùi tiền thúi hoắc, ta nhổ vào.
Ta lục lọi trong túi tiền, nhưng cũng chỉ có gần năm tiễn bạc, hắn thấy ta khó xử, liền cười cợt chỉ chỉ cái hộp đen trên người ta, “Thứ này trên người cô, xem chừng ngược lại là của quý đấy, tạm thời đặt cọc cũng không phải không được, nếu không nữa thì...” Hắn sán lại gần ta một chút, “Dáng vẻ cô nương cũng coi như thanh tú, ông chủ của bọn ta cực thích thể loại này đấy.”
Tính hung bạo của ta thực sự không nhịn nổi nữa, “Cút...” Lời nói còn chưa mắng xong, giữa chúng ta chợt bị một cây đàn tranh bọc kín bằng vải tơ lụa mạnh mẽ tách ra.
Tên tiểu nhị vừa quay đầu, sắc mặt vốn hơi giận dữ nhất thời trở nên hớn hở khó kìm nén.
Ta nhìn người tới, lại là một cô gái, hơn nữa... Là một cô gái xinh đẹp dung mạo lộ rõ vẻ lạnh lùng trong trẻo mà quyến rũ.
Nàng mặc một bộ váy dài thướt tha màu tím nhạt bên trong, cổ áo lông cáo dệt gấm thoạt nhìn vô cùng lộng lẫy, bên ngoài lại khoác một chiếc áo choàng bằng vải thô màu trắng thường dùng ở vùng đại mạc xa xôi. Bàn tay ôm đàn tranh quấn một lớp vải xô trắng, cũng không biết là bị thương hay làm sao.
Cô gái đặt một thỏi vàng vào tay tên tiểu nhị, tiểu nhị lập tức hiểu ý, sau đó cúc cung nịnh bợ nói: “Là tiểu nhân có mắt không tròng, lại không biết vị cô nương này cùng Tần tiểu thư là chỗ quen biết, mạo phạm quá mạo phạm quá mà.” Nói xong liền lui xuống đi mời chào khách khứa.
Bầu không khí trên dưới khách sạn vì sự xuất hiện của cô gái này mà bỗng nhiên trở nên rất khác lạ, kẻ nào kẻ nấy mắt sáng lòe lòe nhìn chòng chọc vào nàng, có vài kẻ hầu như hận không thể dán luôn tròng mắt lên người nàng nữa chứ.
Ta ngẫu nhiên nghe thấy có người bàn tán: “Nàng chính là Tần Sơ Ước đấy à? Quả nhiên là xinh đẹp không gì sánh được, trăm nghe không bằng một thấy.”
Nàng tháo mũ trên áo choàng xuống, xoay người đi khỏi khách sạn.
Nếu ta không nhìn lầm, khi nàng xoay người, quả thật đã khẽ mỉm cười với ta, dáng vẻ bất đắc dĩ.
Đợi tới khi ta đuổi theo ra, nàng đã biến mất trong đám người.
Tần Sơ Ước? Nghệ kỹ đệ nhất kinh thành nổi danh khắp cả nước Thanh Hành đấy ư?!