Ngô! Đói quá? Không phải nói người đã chết sẽ không còn cảm giác gì nữa ư? Vì sao ta lại đói vậy? Chẳng lẽ…Ta đã biến thành quỷ chết đói xấu đến không thể xấu hơn trong truyền thuyết?!!!!
Không thể nào, đã chết thảm lại còn biến thành bộ dáng quỷ khó coi như vậy, chẳng lẽ thực sự là vì ta quá anh tuấn quá phong lưu? Không cần, ta không muốn làm quỷ chết đói đâu…
Di? Thơm quá, hình như là canh hạt sen nương hầm. Hảo muốn ăn…Tần Duy Ngã vươn đầu lưỡi, thèm thuồng mĩ vị ngọt ngào, chỉ cần một giọt chảy vào miệng mình cũng tốt a.
Ô! Đau đau đau!! Thân thể bị ai đó cẩn thận đỡ lên, nhưng xương cốt toàn thân đều như bị gẫy nát, đau đến nỗi hắn chảy nước mắt.
Không phải chết rồi sẽ không còn tri giác sao? Vì cớ gì còn đau như thế? Tần Duy Ngã khóc trong câm lặng.
Mùi hương bay tới ngày càng gần, hắn cơ hồ có thể cảm giác được từng trận nhiệt khí phả lên mặt mình. Có thứ gì đó hơi thô ráp ấm nóng khẽ vuốt lên mặt hắn, mơn trớn mắt hắn, mũi hắn, môi hắn.
Này! Ta đã chết rồi, còn biến thành quỷ chết đói xấu xí, thế mà ngươi còn muốn ăn đậu hũ của ta, cho dù mấy trăm năm không gặp nam nhân, không đúng là nam quỷ, ngươi cũng không thể bụng đói ăn quàng a!! Hắn khẳng định đó là một bàn tay, đáng tiếc toàn thân không thể nhúc nhích, chỉ có thể oán hận mắng trong lòng.
“Nương nương!” Thanh âm non nớt vang lên bên tai. (Ẻm Li gọi ‘mẹ, mẹ’ chứ ko phải gọi nương nương trong cung đâu nghen)
Hả? Tiểu quỷ ở đây? Chỗ nào vậy? Sao ta không thấy?
“Nương nương ha ha.”
Vật nhỏ dùng bàn tay béo múp vỗ bộp bộp lên mặt nương, muốn nương tỉnh dậy ăn ăn.
Ô! Ngươi nhẹ nhẹ thôi, lão tử đau chết mất. Ai ~ Vốn chỉ có thân thể đau, giờ mặt cũng bắt đầu đau luôn.
“Li Nhi đừng đánh, nương con bị thương, còn chưa tỉnh.” Nam thanh khàn khàn ngay tại bên tai.
“Nương?”Cảm giác mí mắt trái như bị cái gì kéo ra, mơ mơ hồ hồ có thể nhìn thấy cái đầu tròn tròn ngay trước mặt.
Ta nói mà, hẳn nào trước mắt lại tối thui như vầy, nguyên lai là vì ta nhắm mắt. Cơ mà, tiểu quỷ tay ngươi có thể nhẹ chút được không, kia là mí mắt ta chứ không phải bóng da, chịu không nổi nhất dương chỉ của ngươi đâu! Mắt trái truyền tới từng trận đau đớn, Tần Duy Ngã trong lòng nước mắt như mưa.
Bất quá nhờ vật nhỏ ban tặng, hiện tại mắt hắn đã có thể hơi hơi mở ra.
Đây là sao? Nhìn căn nhà gỗ có thể coi là đổ nát tàn tạ trước mắt, Tần Duy Ngã thập phần khẳng định nơi này không phải là địa ngục.
Lẽ nào ta còn sống? Cho nên mới đói, mới đau? Ha ha ha, nhất định là thế rồi! Nhân vật anh minh thần võ như bổn thiếu gia sao có thể chết không minh bạch ở nơi hoang vũ quỷ quái! Cuồng hỉ vì nhận ra bản thân còn sống khiến hắn chỉ muốn ngửa mặt lên trời cười to!
“Nương nương!” Thấy nương mở mắt, vật nhỏ cao hứng nhún nhảy tưng tưng trên giường.
A! Tần Duy Ngã toàn thân đau nhức thiếu chút ngất tiếp. Tiểu tổ tông của ta ơi, ta với ngươi đời trước rốt cuộc đã có cừu hận gì, cớ sao ngươi lúc nào cũng giày vò ta như thế. Người ta nói nam nhi có lệ không dễ rơi, nhưng đó chỉ là chưa tới lúc thương tâm thôi — hai hàng lệ nóng từ khoé mắt hắn chảy xuống.
“Li Nhi ngoan! Đừng di chuyển, để nương con hảo hảo nghỉ ngơi.”
Một bàn tay to dày từ phía sau vươn đến, nhẹ nhàng cản động tác của vật nhỏ.
Ủa? Sao phía sau ta lại có một bàn tay? Còn cả thanh âm của nam nhân nữa? Chẳng lẽ y chính là ân nhân cứu mạng của ta? Tần Duy Ngã muốn quay đầu nhìn xem, đáng tiếc cổ hắn cứng ngắc, căn bản không động đậy được. Giờ hắn đã sớm quăng cái kẻ chiếm tiện nghi mình ra sau đầu.
“Đừng nhúc nhích, thương thế của ngươi còn chưa hảo.” Nam nhân ôm người Tần Duy Ngã hoàn toàn rúc sâu vào ngực mình.
Cảm giác trong lời nói của nam nhân đầy vẻ thắm thiết sâu nặng, Tần Duy Ngã có chút kì quái. Ai ta? Ta quen ngươi sao?
“Nương tử, ngươi đã một ngày không ăn gì rồi, ta làm chút cháo trắng, ngươi ăn một chút đi.” Nam nhân dùng thìa múc một miếng cháo nhỏ, thổi thổi thử độ nóng, đưa tới miệng Tần Duy Ngã.
Cái gì? Nương tử?!! Hắn đang gọi ai vậy? Tần Duy Ngã căng mắt nhìn, ngoại trừ phía sau không nhìn thấy, trong tầm mắt của hắn không thấy thân ảnh của nữ tử nào cả.
Vừa định nói, cháo trắng đã chen vào khoé môi hơi mở của hắn, tràn vào miệng.
“Ngô!” Tần Duy Ngã nuốt xuống, âm ấm vừa phải. Thật thoải mái! Tần Duy Ngã cảm động đến lệ nóng doanh tròng, chẳng thèm để tâm xem người nam nhân đang gọi là ai nữa. Thêm miếng nữa đi, thêm miếng nữa đi, ta sắp chết đói rồi.
Một thìa tiếp một thìa, nam nhân lặp đi lặp lại động tác thổi cháo rồi đút vào người nằm trong lòng mình. Nhìn khuôn mặt tái nhợt kia dần có chút sinh khí, nam nhân ôn nhu cười.
Người nào đó chỉ lo ăn không nhìn thấy chuyện xảy ra phía sau mình, cũng không biết hắn một mực ăn nước miếng của người ta. Nếu đỉnh đầu hắn có mắt không khéo đã ghê tởm run rẩy cả người rồi.
Một chén cháo trắng lót dạ, tuy không bằng thịt cá nhưng rốt cuộc cũng được no bụng. Tần Duy Ngã thoả mãn thở dài một hơi.
“Tây….Tây.” Hắn thử nói một câu tạ ơn với đại ân nhân, nào ngờ trong miệng chỉ phát ra tạp âm vô nghĩa.
“Đừng nói gì, ngươi cứ nằm xuống đi. Ta đút cho Li Nhi xong sẽ lại đến bồi ngươi.” Nam nhân nhẹ nhàng đặt người trong lòng xuống, săn sóc đắp chăn cho hắn.
Hả? Người này quá doạ người! Tần Duy Ngã đến bây giờ mới nhìn thấy rõ diện mạo đối phương, hoảng sợ không thôi. Một đầu tóc dài không chải chuốt, rối tung xoã xượi, khuôn mặt lộ ra cũng bị che gần hết, hơn nữa dưới mũi râu ria xồm xoàm mất trật tự, phối thêm một bộ xiêm y rách nát, liếc mắt một cái, đã thấy toàn thân là một người hoang man sơn dã (hoang dã rừng rú — tazan phiên bản Tàu).
Nam nhân không để ý đến sự khác thường của Tần Duy Ngã, ôm vật nhỏ ngồi xuống ghế ở cửa, đút cháo trong bát cho vật nhỏ. Nếu không phải cái diện mạo kia của y, cảnh tượng sẽ hài hoà ấm áp xiết bao.
Không thể nào, đã chết thảm lại còn biến thành bộ dáng quỷ khó coi như vậy, chẳng lẽ thực sự là vì ta quá anh tuấn quá phong lưu? Không cần, ta không muốn làm quỷ chết đói đâu…
Di? Thơm quá, hình như là canh hạt sen nương hầm. Hảo muốn ăn…Tần Duy Ngã vươn đầu lưỡi, thèm thuồng mĩ vị ngọt ngào, chỉ cần một giọt chảy vào miệng mình cũng tốt a.
Ô! Đau đau đau!! Thân thể bị ai đó cẩn thận đỡ lên, nhưng xương cốt toàn thân đều như bị gẫy nát, đau đến nỗi hắn chảy nước mắt.
Không phải chết rồi sẽ không còn tri giác sao? Vì cớ gì còn đau như thế? Tần Duy Ngã khóc trong câm lặng.
Mùi hương bay tới ngày càng gần, hắn cơ hồ có thể cảm giác được từng trận nhiệt khí phả lên mặt mình. Có thứ gì đó hơi thô ráp ấm nóng khẽ vuốt lên mặt hắn, mơn trớn mắt hắn, mũi hắn, môi hắn.
Này! Ta đã chết rồi, còn biến thành quỷ chết đói xấu xí, thế mà ngươi còn muốn ăn đậu hũ của ta, cho dù mấy trăm năm không gặp nam nhân, không đúng là nam quỷ, ngươi cũng không thể bụng đói ăn quàng a!! Hắn khẳng định đó là một bàn tay, đáng tiếc toàn thân không thể nhúc nhích, chỉ có thể oán hận mắng trong lòng.
“Nương nương!” Thanh âm non nớt vang lên bên tai. (Ẻm Li gọi ‘mẹ, mẹ’ chứ ko phải gọi nương nương trong cung đâu nghen)
Hả? Tiểu quỷ ở đây? Chỗ nào vậy? Sao ta không thấy?
“Nương nương ha ha.”
Vật nhỏ dùng bàn tay béo múp vỗ bộp bộp lên mặt nương, muốn nương tỉnh dậy ăn ăn.
Ô! Ngươi nhẹ nhẹ thôi, lão tử đau chết mất. Ai ~ Vốn chỉ có thân thể đau, giờ mặt cũng bắt đầu đau luôn.
“Li Nhi đừng đánh, nương con bị thương, còn chưa tỉnh.” Nam thanh khàn khàn ngay tại bên tai.
“Nương?”Cảm giác mí mắt trái như bị cái gì kéo ra, mơ mơ hồ hồ có thể nhìn thấy cái đầu tròn tròn ngay trước mặt.
Ta nói mà, hẳn nào trước mắt lại tối thui như vầy, nguyên lai là vì ta nhắm mắt. Cơ mà, tiểu quỷ tay ngươi có thể nhẹ chút được không, kia là mí mắt ta chứ không phải bóng da, chịu không nổi nhất dương chỉ của ngươi đâu! Mắt trái truyền tới từng trận đau đớn, Tần Duy Ngã trong lòng nước mắt như mưa.
Bất quá nhờ vật nhỏ ban tặng, hiện tại mắt hắn đã có thể hơi hơi mở ra.
Đây là sao? Nhìn căn nhà gỗ có thể coi là đổ nát tàn tạ trước mắt, Tần Duy Ngã thập phần khẳng định nơi này không phải là địa ngục.
Lẽ nào ta còn sống? Cho nên mới đói, mới đau? Ha ha ha, nhất định là thế rồi! Nhân vật anh minh thần võ như bổn thiếu gia sao có thể chết không minh bạch ở nơi hoang vũ quỷ quái! Cuồng hỉ vì nhận ra bản thân còn sống khiến hắn chỉ muốn ngửa mặt lên trời cười to!
“Nương nương!” Thấy nương mở mắt, vật nhỏ cao hứng nhún nhảy tưng tưng trên giường.
A! Tần Duy Ngã toàn thân đau nhức thiếu chút ngất tiếp. Tiểu tổ tông của ta ơi, ta với ngươi đời trước rốt cuộc đã có cừu hận gì, cớ sao ngươi lúc nào cũng giày vò ta như thế. Người ta nói nam nhi có lệ không dễ rơi, nhưng đó chỉ là chưa tới lúc thương tâm thôi — hai hàng lệ nóng từ khoé mắt hắn chảy xuống.
“Li Nhi ngoan! Đừng di chuyển, để nương con hảo hảo nghỉ ngơi.”
Một bàn tay to dày từ phía sau vươn đến, nhẹ nhàng cản động tác của vật nhỏ.
Ủa? Sao phía sau ta lại có một bàn tay? Còn cả thanh âm của nam nhân nữa? Chẳng lẽ y chính là ân nhân cứu mạng của ta? Tần Duy Ngã muốn quay đầu nhìn xem, đáng tiếc cổ hắn cứng ngắc, căn bản không động đậy được. Giờ hắn đã sớm quăng cái kẻ chiếm tiện nghi mình ra sau đầu.
“Đừng nhúc nhích, thương thế của ngươi còn chưa hảo.” Nam nhân ôm người Tần Duy Ngã hoàn toàn rúc sâu vào ngực mình.
Cảm giác trong lời nói của nam nhân đầy vẻ thắm thiết sâu nặng, Tần Duy Ngã có chút kì quái. Ai ta? Ta quen ngươi sao?
“Nương tử, ngươi đã một ngày không ăn gì rồi, ta làm chút cháo trắng, ngươi ăn một chút đi.” Nam nhân dùng thìa múc một miếng cháo nhỏ, thổi thổi thử độ nóng, đưa tới miệng Tần Duy Ngã.
Cái gì? Nương tử?!! Hắn đang gọi ai vậy? Tần Duy Ngã căng mắt nhìn, ngoại trừ phía sau không nhìn thấy, trong tầm mắt của hắn không thấy thân ảnh của nữ tử nào cả.
Vừa định nói, cháo trắng đã chen vào khoé môi hơi mở của hắn, tràn vào miệng.
“Ngô!” Tần Duy Ngã nuốt xuống, âm ấm vừa phải. Thật thoải mái! Tần Duy Ngã cảm động đến lệ nóng doanh tròng, chẳng thèm để tâm xem người nam nhân đang gọi là ai nữa. Thêm miếng nữa đi, thêm miếng nữa đi, ta sắp chết đói rồi.
Một thìa tiếp một thìa, nam nhân lặp đi lặp lại động tác thổi cháo rồi đút vào người nằm trong lòng mình. Nhìn khuôn mặt tái nhợt kia dần có chút sinh khí, nam nhân ôn nhu cười.
Người nào đó chỉ lo ăn không nhìn thấy chuyện xảy ra phía sau mình, cũng không biết hắn một mực ăn nước miếng của người ta. Nếu đỉnh đầu hắn có mắt không khéo đã ghê tởm run rẩy cả người rồi.
Một chén cháo trắng lót dạ, tuy không bằng thịt cá nhưng rốt cuộc cũng được no bụng. Tần Duy Ngã thoả mãn thở dài một hơi.
“Tây….Tây.” Hắn thử nói một câu tạ ơn với đại ân nhân, nào ngờ trong miệng chỉ phát ra tạp âm vô nghĩa.
“Đừng nói gì, ngươi cứ nằm xuống đi. Ta đút cho Li Nhi xong sẽ lại đến bồi ngươi.” Nam nhân nhẹ nhàng đặt người trong lòng xuống, săn sóc đắp chăn cho hắn.
Hả? Người này quá doạ người! Tần Duy Ngã đến bây giờ mới nhìn thấy rõ diện mạo đối phương, hoảng sợ không thôi. Một đầu tóc dài không chải chuốt, rối tung xoã xượi, khuôn mặt lộ ra cũng bị che gần hết, hơn nữa dưới mũi râu ria xồm xoàm mất trật tự, phối thêm một bộ xiêm y rách nát, liếc mắt một cái, đã thấy toàn thân là một người hoang man sơn dã (hoang dã rừng rú — tazan phiên bản Tàu).
Nam nhân không để ý đến sự khác thường của Tần Duy Ngã, ôm vật nhỏ ngồi xuống ghế ở cửa, đút cháo trong bát cho vật nhỏ. Nếu không phải cái diện mạo kia của y, cảnh tượng sẽ hài hoà ấm áp xiết bao.