Lại một ngày trôi qua, Tần Duy Ngã không yên hỏi Nguỵ Thiên Thanh, “Cái kia…Không tìm người thay thế Linh Nhi thực sự không sao chứ?”
Đã hai ngày một đêm rồi, cửa phòng hai người vẫn như cũ thường thường truyền đến tiếng rên rỉ khiến người ta mặt đỏ tim đập. Tuy nói Quản Linh Nhi luyện võ, thân thể có khoẻ mạnh dẻo dai hơn bình thường, nhưng dù có khoẻ thế nào bản chất vẫn là thiếu nữ a! Còn tiếp tục như vậy, nếu nàng xảy ra chuyện gì không hay, Độc Tôn thế nào cũng cùng hắn đồng quy vu tận cho coi!
“Không…Không cần đâu.” Nguỵ Thiên Thanh cũng khó xử, y rất muốn nói cho nương tử biết bí mật của Linh Nhi, lại sợ nương tử không chịu nổi kinh hách mà làm ra việc gì ngốc nghếch. Dù sao, ở đó chính là thân huynh đệ của hắn a!
“Này! Nói thực đi, ngươi giấu ta chuyện gì đúng không.” Ấp a ấp úng, quá khả nghi!
“Nương tử ngươi lo lắng quá rồi.” Nguỵ Thiên Thanh ứa mồ hôi lạnh, lại không dám tỏ ra bên ngoài.
“Nói! Nếu ngươi dám gạt ta, ta, ta liền…liền…bỏ nhà đi!!” Tần Duy Ngã một cước giẫm mạnh lên thầm đá, hai tay chống nạnh nói ra uy hiếp mạnh nhất mà mình nghĩ ra trong đầu.
“Ai! Ngươi muốn ta nói cho ngươi nghe cũng được, nhưng mà ngươi chớ có kích động.” Nguỵ Thiên Thanh thở dài. Dù sao giấy không gói được lửa, sớm hay muộn nương tử cũng sẽ biết.
Chê cười! Ở với người như ngươi, chuyện có thể khiến bổn thiếu gia kích động trên cơ bản đã không còn tồn tại. “Nói đi.”
“Kỳ thực, Linh Nhi…là nam.”
“Ngươi nói cái gì? Không thể nào!” Sao lại có loại chuyện vớ vẩn này.
“Vi phu không lừa ngươi, Phi đệ đã đưa ta đi xem rồi.” Nguỵ Thiên Thanh biết hắn không tin, lúc trước y cũng không tin. Nhưng sau khi Nhâm Dữ Phi cho y xem ‘Chứng cớ’, y không thể không tin.
“Xem? Xem cái gì…?” Trong đầu Tần Duy Ngã có một thanh âm đang điên cuồng thét lên ‘đừng nghe đừng nghe’.
“Cái kia…Chính là…” Thực ra Nhâm Dữ Phi cũng không nói tường tận. Gã đầu tiên là gọi một nam nhân diện mạo cực kì yêu mĩ trong phòng Độc Tôn ra, sau đó trực tiếp đổ một thùng nước đá lên đầu hắn….Nếu không phải tận mắt chứng kiến nam nhân ướt đẫm kia thống khổ rên rỉ biến thành Linh Nhi, y khẳng định sẽ nghĩ Nhâm Dữ Phi đang nói đùa.
“Ngươi nói bình thường Linh Nhi thì mang bộ dáng nữ tử, nhưng khi cảm xúc kích động…Sẽ biến thành nam nhân? Sau đó tỉnh táo lại biến thành nữ nhân?” Đây là kể chuyện sao? Câu chuyện ma quỷ gì thế này?
“Đúng vậy.”
“Ha ha ha ha! Nguỵ Thiên Thanh ngươi lấy ta làm trò cười có phải không!” Tần Duy Ngã dùng sức trừng y, tròng mắt sắp rớt xuống tới nơi.
“Đại ca không lừa ngươi.”
Nhâm Dữ Phi ôm Li Nhi đang ngủ, tựa tiếu tựa phi đứng ở cạnh cửa.
“Các ngươi coi ta là con nít ba tuổi chắc?” Tần Duy Ngã đánh chết cũng không tin.
“Được thôi!” Nhâm Dữ Phi đặt Li Nhi lên giường, đắp chăn cho nó, sau đó cầm tay Tần Duy Ngã kéo ra ngoài. Dù sao sớm muộn cũng là người một nhà, để hắn biết sự thật cũng tốt.
“Ngươi muốn dẫn ta đi đâu đấy!” Tần Duy Ngã còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đã bị Nhâm Dữ Phi mang theo phóng lên nóc nhà.
“Ai!” Nguỵ Thiên Thanh đành phải lên theo. Không biết nương tử có chịu nổi sự thật kinh người này hay không.
Khi Nguỵ Thiên Thanh tới nơi liền thấy một màn trình diễn trước mắt Tần Duy Ngã.
“Nhâm Dữ Phi, nếu huynh còn dám đến quấy rối lúc muội đang bận rộn, thì đừng trách muội hạ thủ vô tình.” Quản Linh Nhi khoác áo mỏng ướt đẫm lạnh lùng bỏ lại một câu, quay người đóng cửa phòng, giấu đi tiếng rên rỉ nóng bỏng khó nhịn bên trong.
Ngay thời khắc nước đá đổ lên đầu người nào đó, Tần Duy Ngã đã đơ ra bất động, hai chân mềm nhũn, cả người như rút sạch xương cốt ngã về phía sau.
“Nương tử!!” Nguỵ Thiên Thanh cấp tốc đỡ được người, ôm hắn vào ngực không ngừng an ủi.
“Xong rồi…Ta chết chắc rồi…Độc Tôn sẽ giết ta! Nương cũng sẽ chém chết ta…Ta xong rồi….Thật sự xong rồi…” Tần Duy Ngã lẩm bẩm vài câu, sau đó lăn quay ngất xỉu.
“Nương tử! Nương tử!!” Nguỵ Thiên Thanh vỗ vỗ mặt hắn, cũng không thấy hắn có phản ứng gì.
Sớm biết như thế, cớ gì còn làm chuyện kia? Nhìn coi ngươi bị doạ đến mức này rồi. Nguỵ Thiên Thanh bế Tần Duy Ngã trở về phòng, đặt hắn lên giường, yêu thương nhẹ vỗ về khuôn mặt hắn.
Nương tử, có ta ở đây, bất luận kẻ nào cũng không thể thương tổn ngươi. Huống hồ Độc Tôn…Nếu hắn thật tâm với Linh Nhi, cần chi phải để ý Linh Nhi là nam hay nữ? Tựa như ta đối với ngươi, trên thế gian rộng lớn này, người xinh đẹp tuấn mỹ hơn ngươi có rất nhiều, như Linh Nhi hay cô nương từng nói chuyện với ngươi chẳng hạn, kiều diễm của các nàng, phong tình của các nàng ngươi cũng không sánh bằng được. Nhưng ngươi…Trong mắt ta chỉ có một mình ngươi, bụng dạ hẹp hòi của ngươi, nụ cười ngây ngô khi ngẩn người của ngươi, đắc ý khi thực hiện được mưu kế của ngươi…Từng biểu tình này trong mắt ta còn đẹp hơn thiên tiên gấp trăm ngàn lần.
“Nương tử, ta đáp ứng ngươi không so đo quá khứ, nhưng ngươi cũng phải đáp ứng ta vĩnh viễn không rời đi mới được. Nương tử…” Nguỵ Thiên Thanh vuốt ve cánh môi phấn hồng của Tần Duy Ngã, nhịn không được cúi xuống hôn thật sâu.
“Tần — Duy — Ngã —!”
Tần Duy Ngã không ngừng chạy a chạy về phía trước, mặc kệ ngã lăn lộn mấy vòng, vấp té mấy lần cũng tuyệt không dừng lại, đứng lên liền tiếp tục chạy.
Giống như con đường đã từng biết, giống như khu rừng đã từng quen, giống như âm thanh đoạt mệnh đã từng nghe; hắn chạy không ngừng, né tránh truy binh đoạt mệnh phía sau.
“Tần Duy Ngã ngươi trả mạng cho ta!!” Yến Văn An cả người đều là máu, thê lương vươn hai cánh tay về phía hắn.
“Tần Duy Ngã trả con cho ta!!” Ngưng Sơ tay cầm kéo điên cuồng quơ quào.
“Tần Duy Ngã, ngươi là tên phá gia chi tử táng tận thiên lương! Ngươi đã bị áp thì thôi, đã vậy còn hại đệ đệ của chính mình! Ta phải vì nghĩa diệt thân!!” Đan Vô Ưu giơ cao hai tay, mắt lộ hung quang, mồm đỏ như máu thét to từng trận rống giận.
“Tần Duy Ngã, ngươi là thân huynh đệ của ta, vậy mà nỡ nhẫn tâm hại ta, trả trong sạch cho ta! Trả trong sạch cho ta!” Tần Độc Tôn tóc rối tung, người đầy vết xanh tím, hạ thân máu chảy đầm đìa thê thảm cực độ.
“Đừng a…” Tần Duy Ngã sợ hãi chạy về phía trước.
Phía trước, chính là phía trước…Nhà Nguỵ Thiên Thanh ngay ở phía trước. Cứu ta! Cứu ta với! Nguỵ Thiên Thanh ngươi mau tới cứu ta –!
Huỵch! Tần Duy Ngã lại ngã xuống đất, hắn gian nan đứng dậy, còn chưa kịp chạy, đã bị mấy người đằng sau xông lên bắt.
“Ta muốn uống máu ngươi!” Yến Văn An cắn cổ hắn.
“Ta muốn ăn thịt ngươi!” Ngưng Sơ gặm ngực hắn.
“Ta muốn ninh ngươi thành thịt nát!!” Đan Vô Ưu dùng sức kéo căng chân hắn.
“Ta muốn ngươi sống không bằng chết!!” Tần Độc Tôn cầm một cái gậy thô to, không chút lưu tình chọc vào hạ thân hắn.
Đừng, đừng mà! Nguỵ Thiên Thanh…Nguỵ Thiên Thanh cứu ta –!
“A!—” Cảm giác nhức nhối tê liệt khiến hắn — đau tỉnh.
“Nương tử, đau lắm sao?” Nguỵ Thiên Thanh vừa đem trường thương của mình vào cúc huyệt nóng cháy của nương tử, đã thấy người mơ hồ ngủ không ngừng gọi tên mình, sau đó hét to một tiếng mở bừng mắt. Nghĩ mình đã làm Tần Duy Ngã đau, Nguỵ Thiên Thanh vội vàng đè xuống bộ vị giao hợp cả hai người, muốn để hắn thoải mái hơn một chút.
Tần Duy Ngã bị tình cảnh trong mộng doạ cho tơi tả trừng hai mắt không ngừng thở hổn hển, thở nửa ngày mới phát giác tư thế của mình có điểm không ổn.
“Ngươi đang làm cái gì?”
Cúi đầu nhìn thấy thân thể trống trơn của mình, thấy điểm đo đỏ ở thân trên của mình, thấy vật hình trụ hồng hồng đen đen ở giữa hai chân mở lớn của mình, còn cả bàn tay to một mực đè giữ địa phương kia…
“Nguỵ Thiên Thanh —!!” Ngươi không phải là người!!! Tần Duy Ngã bùng nổ.
“Nương tử!” Nguỵ Thiên Thanh chặn lại thân thể muốn chạy trốn của Tần Duy Ngã, nhân cơ hội ưỡn thẳng lưng đâm vào.
“A!” Tần Duy Ngã lập tức rên rỉ. Vương bát đản! Dám thừa dịp hắn bất tỉnh nhân sự mà xuống tay. Ngô! Sớm biết thế lấy y làm thí nghiệm thuốc luôn cho rồi, uống vào gặp chuyện xui mới xứng đáng!! (cho ăn vào mới là có vấn đề đó anh =..=)
“Nương tử, chúng ta đã nhiều ngày không hành phòng rồi, vi phu không thể chờ nổi nữa.” Bắt một kẻ thân thể cường tráng như y đi đối mặt với thê tử mình thương yêu mà không suy nghĩ kì quái, quả thực so với lên trời còn khó hơn! Kiên trì nhiêu đó thời gian, vốn đã rất không bình thường, đã vậy vì để chứng thật thân phận Linh Nhi với Tần Duy Ngã, y còn dẫn hắn đi thám thính động tĩnh của Độc Tôn và Linh Nhi…Từng tiếng rên rỉ xấu hổ đó làm y nhớ tới thân thể tuyệt vời của thê tử, nhất thời hạ thân như thiết!
“Ngươi…Ngươi…” Tần Duy Ngã muốn khóc cũng khóc không xong, hắn lần này đúng là tự mình chuốc lấy khổ!
Mình đã xui xẻo thì chớ, giờ ngay cả Độc Tôn cũng…Ai! Quản Linh Nhi kia thoạt nhìn rõ ràng bình thường như thế, sao có thể…Sao có thể kích động liền biến thân chứ!! Không có thiên lý a!!!
Hay rồi, ba vị tuyệt đỉnh cao thủ đứng đầu võ lâm đều xuất hiện, lại còn có quan hệ rối rắm lằng nhằng với hắn…Nương a! Số ta sao lại khổ như vậy chứ!
Đã hai ngày một đêm rồi, cửa phòng hai người vẫn như cũ thường thường truyền đến tiếng rên rỉ khiến người ta mặt đỏ tim đập. Tuy nói Quản Linh Nhi luyện võ, thân thể có khoẻ mạnh dẻo dai hơn bình thường, nhưng dù có khoẻ thế nào bản chất vẫn là thiếu nữ a! Còn tiếp tục như vậy, nếu nàng xảy ra chuyện gì không hay, Độc Tôn thế nào cũng cùng hắn đồng quy vu tận cho coi!
“Không…Không cần đâu.” Nguỵ Thiên Thanh cũng khó xử, y rất muốn nói cho nương tử biết bí mật của Linh Nhi, lại sợ nương tử không chịu nổi kinh hách mà làm ra việc gì ngốc nghếch. Dù sao, ở đó chính là thân huynh đệ của hắn a!
“Này! Nói thực đi, ngươi giấu ta chuyện gì đúng không.” Ấp a ấp úng, quá khả nghi!
“Nương tử ngươi lo lắng quá rồi.” Nguỵ Thiên Thanh ứa mồ hôi lạnh, lại không dám tỏ ra bên ngoài.
“Nói! Nếu ngươi dám gạt ta, ta, ta liền…liền…bỏ nhà đi!!” Tần Duy Ngã một cước giẫm mạnh lên thầm đá, hai tay chống nạnh nói ra uy hiếp mạnh nhất mà mình nghĩ ra trong đầu.
“Ai! Ngươi muốn ta nói cho ngươi nghe cũng được, nhưng mà ngươi chớ có kích động.” Nguỵ Thiên Thanh thở dài. Dù sao giấy không gói được lửa, sớm hay muộn nương tử cũng sẽ biết.
Chê cười! Ở với người như ngươi, chuyện có thể khiến bổn thiếu gia kích động trên cơ bản đã không còn tồn tại. “Nói đi.”
“Kỳ thực, Linh Nhi…là nam.”
“Ngươi nói cái gì? Không thể nào!” Sao lại có loại chuyện vớ vẩn này.
“Vi phu không lừa ngươi, Phi đệ đã đưa ta đi xem rồi.” Nguỵ Thiên Thanh biết hắn không tin, lúc trước y cũng không tin. Nhưng sau khi Nhâm Dữ Phi cho y xem ‘Chứng cớ’, y không thể không tin.
“Xem? Xem cái gì…?” Trong đầu Tần Duy Ngã có một thanh âm đang điên cuồng thét lên ‘đừng nghe đừng nghe’.
“Cái kia…Chính là…” Thực ra Nhâm Dữ Phi cũng không nói tường tận. Gã đầu tiên là gọi một nam nhân diện mạo cực kì yêu mĩ trong phòng Độc Tôn ra, sau đó trực tiếp đổ một thùng nước đá lên đầu hắn….Nếu không phải tận mắt chứng kiến nam nhân ướt đẫm kia thống khổ rên rỉ biến thành Linh Nhi, y khẳng định sẽ nghĩ Nhâm Dữ Phi đang nói đùa.
“Ngươi nói bình thường Linh Nhi thì mang bộ dáng nữ tử, nhưng khi cảm xúc kích động…Sẽ biến thành nam nhân? Sau đó tỉnh táo lại biến thành nữ nhân?” Đây là kể chuyện sao? Câu chuyện ma quỷ gì thế này?
“Đúng vậy.”
“Ha ha ha ha! Nguỵ Thiên Thanh ngươi lấy ta làm trò cười có phải không!” Tần Duy Ngã dùng sức trừng y, tròng mắt sắp rớt xuống tới nơi.
“Đại ca không lừa ngươi.”
Nhâm Dữ Phi ôm Li Nhi đang ngủ, tựa tiếu tựa phi đứng ở cạnh cửa.
“Các ngươi coi ta là con nít ba tuổi chắc?” Tần Duy Ngã đánh chết cũng không tin.
“Được thôi!” Nhâm Dữ Phi đặt Li Nhi lên giường, đắp chăn cho nó, sau đó cầm tay Tần Duy Ngã kéo ra ngoài. Dù sao sớm muộn cũng là người một nhà, để hắn biết sự thật cũng tốt.
“Ngươi muốn dẫn ta đi đâu đấy!” Tần Duy Ngã còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đã bị Nhâm Dữ Phi mang theo phóng lên nóc nhà.
“Ai!” Nguỵ Thiên Thanh đành phải lên theo. Không biết nương tử có chịu nổi sự thật kinh người này hay không.
Khi Nguỵ Thiên Thanh tới nơi liền thấy một màn trình diễn trước mắt Tần Duy Ngã.
“Nhâm Dữ Phi, nếu huynh còn dám đến quấy rối lúc muội đang bận rộn, thì đừng trách muội hạ thủ vô tình.” Quản Linh Nhi khoác áo mỏng ướt đẫm lạnh lùng bỏ lại một câu, quay người đóng cửa phòng, giấu đi tiếng rên rỉ nóng bỏng khó nhịn bên trong.
Ngay thời khắc nước đá đổ lên đầu người nào đó, Tần Duy Ngã đã đơ ra bất động, hai chân mềm nhũn, cả người như rút sạch xương cốt ngã về phía sau.
“Nương tử!!” Nguỵ Thiên Thanh cấp tốc đỡ được người, ôm hắn vào ngực không ngừng an ủi.
“Xong rồi…Ta chết chắc rồi…Độc Tôn sẽ giết ta! Nương cũng sẽ chém chết ta…Ta xong rồi….Thật sự xong rồi…” Tần Duy Ngã lẩm bẩm vài câu, sau đó lăn quay ngất xỉu.
“Nương tử! Nương tử!!” Nguỵ Thiên Thanh vỗ vỗ mặt hắn, cũng không thấy hắn có phản ứng gì.
Sớm biết như thế, cớ gì còn làm chuyện kia? Nhìn coi ngươi bị doạ đến mức này rồi. Nguỵ Thiên Thanh bế Tần Duy Ngã trở về phòng, đặt hắn lên giường, yêu thương nhẹ vỗ về khuôn mặt hắn.
Nương tử, có ta ở đây, bất luận kẻ nào cũng không thể thương tổn ngươi. Huống hồ Độc Tôn…Nếu hắn thật tâm với Linh Nhi, cần chi phải để ý Linh Nhi là nam hay nữ? Tựa như ta đối với ngươi, trên thế gian rộng lớn này, người xinh đẹp tuấn mỹ hơn ngươi có rất nhiều, như Linh Nhi hay cô nương từng nói chuyện với ngươi chẳng hạn, kiều diễm của các nàng, phong tình của các nàng ngươi cũng không sánh bằng được. Nhưng ngươi…Trong mắt ta chỉ có một mình ngươi, bụng dạ hẹp hòi của ngươi, nụ cười ngây ngô khi ngẩn người của ngươi, đắc ý khi thực hiện được mưu kế của ngươi…Từng biểu tình này trong mắt ta còn đẹp hơn thiên tiên gấp trăm ngàn lần.
“Nương tử, ta đáp ứng ngươi không so đo quá khứ, nhưng ngươi cũng phải đáp ứng ta vĩnh viễn không rời đi mới được. Nương tử…” Nguỵ Thiên Thanh vuốt ve cánh môi phấn hồng của Tần Duy Ngã, nhịn không được cúi xuống hôn thật sâu.
“Tần — Duy — Ngã —!”
Tần Duy Ngã không ngừng chạy a chạy về phía trước, mặc kệ ngã lăn lộn mấy vòng, vấp té mấy lần cũng tuyệt không dừng lại, đứng lên liền tiếp tục chạy.
Giống như con đường đã từng biết, giống như khu rừng đã từng quen, giống như âm thanh đoạt mệnh đã từng nghe; hắn chạy không ngừng, né tránh truy binh đoạt mệnh phía sau.
“Tần Duy Ngã ngươi trả mạng cho ta!!” Yến Văn An cả người đều là máu, thê lương vươn hai cánh tay về phía hắn.
“Tần Duy Ngã trả con cho ta!!” Ngưng Sơ tay cầm kéo điên cuồng quơ quào.
“Tần Duy Ngã, ngươi là tên phá gia chi tử táng tận thiên lương! Ngươi đã bị áp thì thôi, đã vậy còn hại đệ đệ của chính mình! Ta phải vì nghĩa diệt thân!!” Đan Vô Ưu giơ cao hai tay, mắt lộ hung quang, mồm đỏ như máu thét to từng trận rống giận.
“Tần Duy Ngã, ngươi là thân huynh đệ của ta, vậy mà nỡ nhẫn tâm hại ta, trả trong sạch cho ta! Trả trong sạch cho ta!” Tần Độc Tôn tóc rối tung, người đầy vết xanh tím, hạ thân máu chảy đầm đìa thê thảm cực độ.
“Đừng a…” Tần Duy Ngã sợ hãi chạy về phía trước.
Phía trước, chính là phía trước…Nhà Nguỵ Thiên Thanh ngay ở phía trước. Cứu ta! Cứu ta với! Nguỵ Thiên Thanh ngươi mau tới cứu ta –!
Huỵch! Tần Duy Ngã lại ngã xuống đất, hắn gian nan đứng dậy, còn chưa kịp chạy, đã bị mấy người đằng sau xông lên bắt.
“Ta muốn uống máu ngươi!” Yến Văn An cắn cổ hắn.
“Ta muốn ăn thịt ngươi!” Ngưng Sơ gặm ngực hắn.
“Ta muốn ninh ngươi thành thịt nát!!” Đan Vô Ưu dùng sức kéo căng chân hắn.
“Ta muốn ngươi sống không bằng chết!!” Tần Độc Tôn cầm một cái gậy thô to, không chút lưu tình chọc vào hạ thân hắn.
Đừng, đừng mà! Nguỵ Thiên Thanh…Nguỵ Thiên Thanh cứu ta –!
“A!—” Cảm giác nhức nhối tê liệt khiến hắn — đau tỉnh.
“Nương tử, đau lắm sao?” Nguỵ Thiên Thanh vừa đem trường thương của mình vào cúc huyệt nóng cháy của nương tử, đã thấy người mơ hồ ngủ không ngừng gọi tên mình, sau đó hét to một tiếng mở bừng mắt. Nghĩ mình đã làm Tần Duy Ngã đau, Nguỵ Thiên Thanh vội vàng đè xuống bộ vị giao hợp cả hai người, muốn để hắn thoải mái hơn một chút.
Tần Duy Ngã bị tình cảnh trong mộng doạ cho tơi tả trừng hai mắt không ngừng thở hổn hển, thở nửa ngày mới phát giác tư thế của mình có điểm không ổn.
“Ngươi đang làm cái gì?”
Cúi đầu nhìn thấy thân thể trống trơn của mình, thấy điểm đo đỏ ở thân trên của mình, thấy vật hình trụ hồng hồng đen đen ở giữa hai chân mở lớn của mình, còn cả bàn tay to một mực đè giữ địa phương kia…
“Nguỵ Thiên Thanh —!!” Ngươi không phải là người!!! Tần Duy Ngã bùng nổ.
“Nương tử!” Nguỵ Thiên Thanh chặn lại thân thể muốn chạy trốn của Tần Duy Ngã, nhân cơ hội ưỡn thẳng lưng đâm vào.
“A!” Tần Duy Ngã lập tức rên rỉ. Vương bát đản! Dám thừa dịp hắn bất tỉnh nhân sự mà xuống tay. Ngô! Sớm biết thế lấy y làm thí nghiệm thuốc luôn cho rồi, uống vào gặp chuyện xui mới xứng đáng!! (cho ăn vào mới là có vấn đề đó anh =..=)
“Nương tử, chúng ta đã nhiều ngày không hành phòng rồi, vi phu không thể chờ nổi nữa.” Bắt một kẻ thân thể cường tráng như y đi đối mặt với thê tử mình thương yêu mà không suy nghĩ kì quái, quả thực so với lên trời còn khó hơn! Kiên trì nhiêu đó thời gian, vốn đã rất không bình thường, đã vậy vì để chứng thật thân phận Linh Nhi với Tần Duy Ngã, y còn dẫn hắn đi thám thính động tĩnh của Độc Tôn và Linh Nhi…Từng tiếng rên rỉ xấu hổ đó làm y nhớ tới thân thể tuyệt vời của thê tử, nhất thời hạ thân như thiết!
“Ngươi…Ngươi…” Tần Duy Ngã muốn khóc cũng khóc không xong, hắn lần này đúng là tự mình chuốc lấy khổ!
Mình đã xui xẻo thì chớ, giờ ngay cả Độc Tôn cũng…Ai! Quản Linh Nhi kia thoạt nhìn rõ ràng bình thường như thế, sao có thể…Sao có thể kích động liền biến thân chứ!! Không có thiên lý a!!!
Hay rồi, ba vị tuyệt đỉnh cao thủ đứng đầu võ lâm đều xuất hiện, lại còn có quan hệ rối rắm lằng nhằng với hắn…Nương a! Số ta sao lại khổ như vậy chứ!