“Đến tận bây giờ, tôi vẫn nghĩ, ván bài khó chơi nhất chính là ván bài ngửa. Biết rõ quân bài nhưng vẫn chẳng thể đoán được nước đi. Cuộc sống chính là những ván bài ngửa như vậy, nhìn thì thật dễ nhưng chơi được lại là cả một vấn đề.”
Trước đó một tuần, cậu nam sinh tên Huy đã hẹn gặp tôi. Cậu ta không ngơ ngác như lần đầu tôi gặp. Nhìn vẻ mặt cậu ta, tôi đoán chừng cậu ta đã sắp xếp mọi điều để trò chuyện với tôi nên khi Huy mở đầu câu chuyện bằng cách khẳng định tình cảm của cậu ta, tôi cũng không bất ngờ.
- Tôi yêu Vương. Chị cũng biết rồi, đúng không?
Tôi nở nụ cười nhẹ.
- Cậu cũng biết tôi nhờ người theo dõi cậu, vậy thì sao còn phải hỏi tôi câu này?
Tôi khoắng thìa café một vòng, ngẩng lên nhìn Huy.
Huy cười nhếch miệng.
- Tôi chỉ hỏi thử xem thái độ của chị thôi. Đúng là tôi đã đánh giá thấp chị. Người bình tĩnh theo dõi tình địch của mình, lại còn là khác giới thì hẳn chị phải là người rất biết tính toán và có tinh thần tốt.
Mấy câu cuối của Huy, tôi không rõ là câu ta có gằn chữ nào không mà nghe thật nặng tai.
Tôi gật gật đầu tán thành.
- Tinh thần tôi lúc nào cũng tốt cả, ở bên Vương lại càng tốt hơn. Chắc cậu đã quá rõ anh ấy đối xử tốt thế nào đúng không? Tôi hưởng ké cũng vẫn thấy vui.
- Chị đợi tôi tìm chị, đợi tôi đến để nói mấy câu này. Chị còn muốn gì nữa?
- Người trẻ không nên vội, dễ vấp lắm.
Tôi khéo léo nhắc nhở, không quên nụ cười thường trực trên môi.
- Tôi hỏi chị muốn gì?
Huy có vẻ mất bình tĩnh. Cậu ta nhìn chằm chặp vào tôi như chuẩn bị nuốt chửng những lời tôi nói.
Tôi dựa lưng vào ghế, thoải mái nhìn Huy sau đó mới từ tốn cất lời.
- Trước đây tôi không hề biết tôi muốn gì nhưng khi gặp Vương, tôi nhận ra điều mà tôi muốn mà điều tôi muốn, lại chỉ có một. Tôi muốn có Vương.
Tôi nói thẳng vào vấn đề.
Huy cười to.
- Chị nghĩ chị là ai mà đòi có được anh ấy. Tôi và anh ấy đã bên nhau năm rồi. Tình cảm của chúng tôi không bao giờ có thể thay đổi.
- Có thể cậu không thích thay đổi nhưng Vương muốn thay đổi. Con người mà không thay đổi thì không trưởng thành được đâu.
- Chị nói láo! Vương không dễ dàng thay đổi tình cảm của mình. Tôi hiểu anh ấy hơn bất cứ ai.
Tôi cười cười.
- Phải! Ở bên Vương hai năm, cậu không hiểu anh ấy thì mới là lạ. Dĩ nhiên cậu phải là người hiểu anh ấy hơn tôi.
Tôi đồng tình, nhoẻn miệng cười rồi lại tiếp lời.
- Nhưng trên thế giới này, những người cố gắng hiểu nhau chỉ là để sống với nhau một cách phù hợp, chứ chưa phải yêu. Cậu ở bên anh ấy, sống bên anh ấy, thế giới quanh cậu chậm rãi trôi. Cuộc sống như vậy yên ổn, nhưng dễ chán. Cậu không thích thay đổi vì cậu quen với cách sống đó. Còn Vương, anh ấy thích cậu nên anh ấy làm quen với cách sống mà cậu đang sống chứ chưa chắc anh ấy đã thích cách sống đó. Anh ấy lựa chọn quen với tôi, ở bên tôi chính là muốn thử cách sống khác.
Huy có chút mất kiên nhẫn khi nghe tôi “thuyết giáo”, đã hơn một lần cậu ta định chặn họng tôi nhưng tôi mà đã định nói gì thì có trời mới ngăn cản được. Biện pháp đó chính là nói liên tục, nói không ngừng nghỉ nhưng ngắt nhịp đúng dấu. Thật ra thì tôi nói nhanh chỉ vì tôi sợ tôi quên mất cái định nói thôi. Mấy câu này nói có tí là xong nhưng ngốn hơi nhiều thời gian để tôi nhớ được đấy. Minh đã phải viết ra giấy cho tôi học thuộc. Mọi người nghĩ tôi moi đâu ra lắm triết lý về tình yêu như vậy? Tôi chưa đạt tới trình độ xuất khẩu thành văn đâu.
Huy liếc mắt nhìn tôi.
Ngồi với Huy lâu, tôi càng phát hiện ra nhiều nét nữ tính bên trong cậu ta. Cậu ta thích liếc mắt sang một bên, khi nói lại có chút gắt gỏng nhưng rất điệu đà, nhất là khi luyến âm. Đặc biệt, tay áo của cậu ta được gập lên rất vuông vắn, gọn gàng. Tôi đã quan sát rất kỹ kể từ khi biết sự thật này.
- Tôi cũng không muốn phải lôi chuyện nhà ra cho người khác giải quyết. Chị cứ thử tiến thêm bước nữa đi, để xem tôi chơi với chị như thế nào.
Không để mất nhiều thời gian, Huy cũng đã chịu lộ bản chất thật. Tôi biết cậu ta không phải loại người dễ để người ta lấn tới đâu. Đã vậy thì…
- Được thôi! Chị cũng đang rảnh.
Tôi cười tươi, rồi đứng dậy xách túi đeo lên vai.
Trước khi ra khỏi cửa, tôi cũng không quên để lại một câu hẹn gặp lại với Huy.
- Kể cả chị có bận thì chị cũng phải dành thời gian cho em chứ, Huy nhỉ? Hẹn gặp lại!
Tôi thảnh thơi, đủng đỉnh đi ra khỏi cửa, nháy mắt với Huy mặc cho cậu ta đang bực tức giơ nắm đấm về phía tôi. Dù nhìn theo góc độ nào thì ván đầu tiên tôi cũng đã thắng Huy rồi. Tôi không đủ kinh nghiệm làm cáo nhưng không có nghĩa tôi phải làm nai, chí ít thì tôi đã học rất giỏi bài học về Lý thuyết của kẻ thứ ba.
Đến tận bây giờ, tôi vẫn nghĩ, ván bài khó chơi nhất chính là ván bài ngửa. Biết rõ quân bài nhưng vẫn chẳng thể đoán được nước đi. Cuộc sống chính là những ván bài ngửa như vậy, nhìn thì thật dễ nhưng chơi được lại là cả một vấn đề.