Hôm sau đi học, Viên Phi Phi kéo Bùi Vân đến một nơi không có ai để ra tay.
“Đừng đừng……” Bùi Vân không dám la to, sợ sẽ kéo người khác tới, hắn thử bắt lấy nắm đấm của Viên Phi Phi, nhưng không thành công.
“Phi Phi, đừng đánh nữa, đừng đánh ta nữa.”
Viên Phi Phi nghiêng đầu nhổ toẹt một bãi xuống đất, tay chống nạnh nói: “Ngươi còn dám mách lẻo nữa không!”
Bùi Vân chỉnh lý lại áo sống, cúi đầu lí nhí nói: “Ta không cẩn thận nên nói sai, không phải cố ý đi mách tội của ngươi……”
Viên Phi Phi: “Tha cho ngươi không dám.”
Bùi Vân xoa xoa bả vai, gục đầu không nói.
Viên Phi Phi hoài nghi nhìn hắn.
“Ê, Mít Ướt, ngươi đang cười à.”
Bùi Vân nào dám nói phải, hắn gục đầu, lắc lắc.
“Chậc.” Viên Phi Phi khinh thường quay đi, nàng cũng không phải thật tình muốn ra tay với Bùi Vân, bây giờ cái bánh bao trắng này càng ngày càng không sợ nàng nữa rồi, cũng không biết đó là tốt hay xấu.
“Đi thôi.” Viên Phi Phi sải bước quay về, “Đợi nữa lão già Khuất sẽ tìm đến.”
Bùi Vân “Ừ” một tiếng, bước theo sau Viên Phi Phi.
Hôm nay Khuất Lâm Uyển đổi một quyển sách mới cho lũ trẻ đọc, còn đặc biệt chuẩn bị một phần dành cho Viên Phi Phi.
Viên Phi Phi nhìn cuốn sách thẻ tre trước mặt, sau đó ánh mắt đờ đẫn nhìn Khuất Lâm Uyển, “Này là gì.”
Khuất Lâm Uyển: “Hoa Phu Chú Kinh của một đại nho sĩ trong triều hiện giờ, thu thập biên soạn văn chương kinh điển của mười danh gia trong một trăm năm qua, là thư mục của thánh nhân mà bất cứ thư sinh nào cũng cần phải đọc.”
Viên Phi Phi ngoáy ngoáy lỗ tai, nói: “Được, để đó đi.”
Khuất Lâm Uyển: “Ồ? Ngươi chịu đọc rồi à?”
Viên Phi Phi: “Nói sau.”
Khuất Lâm Uyển híp mắt, rõ ràng là không tin lời nàng, Viên Phi Phi đương nhiên sẽ không đọc, chỉ bất quá nàng còn cảm thấy phiền với những lời nhắc nhở của Khuất Lâm Uyển hơn, lỡ may hắn chạy đi mách với Trương Bình, nàng sẽ nuốt không trôi.
Khuất Lâm Uyển vỗ vỗ thẻ tre, khom người ghé tai Viên Phi Phi bỏ nhỏ: “Hôm qua Bùi Nhi ghé nhà ngươi à?”
Viên Phi Phi lấy tay hất tóc của Khuất Lâm Uyển đang rũ xuống ra, “Hắn nói với ngươi rồi?”
Khuất Lâm Uyển: “Hắn làm sao có thể nói với ta được, là tối hôm qua ta trông thấy hắn đi theo ngươi.”
Viên Phi Phi: “Ờ, đúng là có đi, hắn tới cảm tạ ông chủ.”
Khuất Lâm Uyển cười sâu xa: “Dĩ nhiên.”
Viên Phi Phi chau mày: “Cười cái gì.”
Khuất Lâm Uyển bí hiểm lắc đầu, nói một câu “Không nói được đâu, không nói được.” Rồi đứng thẳng người đi mất.
Viên Phi Phi bò càng ra trên bàn ngáp dài.
Trương Ngọc ngồi một bên ngoái đầu lại nhìn nàng một cái, lại xoay đầu xem sách. Một lát sau lại ngoái nhìn nàng một cái……
Viên Phi Phi biếng nhác nói: “Sao nữa đây.”
Trương Ngọc muốn nói lại thôi, Viên Phi Phi cười, “Có gì thì nói, nghẹn làm quái gì.”
Trương Ngọc nhíu mày: “Đệ chơi với hắn?”
Viên Phi Phi: “Ai?”
Trương Ngọc hơi lo lắng, “Đệ đừng giả ngu với huynh, đệ có phải là đang cùng một đường với tên Bùi Vân kia.”
Viên Phi Phi gấp tay chống đầu lên, nói: “Sao.”
Mặt Trương Ngọc nhăn nhó, nói: “Trước kia huynh nói đệ nhiêu đó chuyện, đệ toàn nghe không để vào tai sao.”
Khoé miệng của Viên Phi Phi cong lên, vẻ mặt hoàn toàn thờ ơ, nói: “Hắn chỉ tuỳ tiện bám theo thôi.”(1)
(1)câu này nguyên văn là “coi như cái bánh dính mà thôi” = “he’s just tagging along.”
Trương Ngọc nghiêm túc lại, nói: “Viên Phi, huynh là có ý tốt muốn nhắc nhở đệ, thiếu gia chân chính của Kim gia sắp về lại rồi, họ sẽ không tha cho đứa con hoang này ở ngoài tác oai đâu, không chỉ có hắn, mà còn có mẹ hắn, toàn bộ sẽ bị tống cổ ra.”
Viên Phi Phi sửng sốt, nhướng mày nói: “Kim gia đến đời mẹ của Bùi Vân không phải là độc đinh sao.”
Trương Ngọc cười nhạo một tiếng, nói: “Một kẻ sinh không nổi vẫn có thể đổi kẻ khác sinh mà. Lão thái gia của Kim gia bỏ vợ cả, sáu mươi tuổi đi lấy một người mười sáu tuổi, sinh con lúc tuổi già, cưng đến trời xanh, cái tên Kim Trúc Đường kia lúc năm tuổi bị lão thái gia bỏ một số tiền lớn đưa vào học phủ ở kinh thành, chung với hai thiếu gia của Khuất gia. Nay đã là năm thứ năm, không lâu nữa sẽ quay về. “
Viên Phi Phi nhẩm tính sơ sơ, nói: “Hắn hơn Mít, hơn Bùi Vân một tuổi?”
Trương Ngọc: “Sao lại không biết, chỉ là khi ấy tuổi hắn còn quá nhỏ, bây giờ qua một thời gian dài, mẹ hắn cũng có ý muốn giấu, hắn tự nhiên sẽ không để ý.”
Viên Phi Phi “À” một tiếng.
Lúc này, có lẽ do ngẫu nhiên cảm ứng, Bùi Vân ở phía trên chợt quay đầu lại.
Hắn vừa vặn nhìn thấy Viên Phi Phi và Trương Ngọc đang xì xào bàn tán, há miệng như muốn nói gì, sau lại rũ đầu.
Viên Phi Phi liếc tới, Bùi Vân vội vã chuyển ánh mắt.
Viên Phi Phi: “……”
Nàng bĩu môi, trong lòng đã nghĩ tới một cảnh tượng —— trong một góc tối tăm, một con thỏ hoảng sợ bị một đám chó sói bao vây, run rẩy hãi hùng.
Viên Phi Phi tính toán một chút, lại nói với Trương Ngọc: “Ngươi vừa rồi nói, còn có hai thiếu gia của Khuất gia cùng vào kinh thành à.”
Trương Ngọc gật đầu: “Đúng vậy, hai thiếu gia đó là một đôi song sinh, con của Khuất tam gia.”
Viên Phi Phi: “Khuất gia có bao nhiêu người.”
Trương Ngọc: “Hiện giờ đứng đầu là Khuất tam gia, hộ này ở trong thành, nếu như gộp lại tính luôn tôi tớ tạp dịch thì trên dưới một trăm mười mấy người.” Hắn nhìn Viên Phi Phi, lại nói: “Tuy nhiên, Khuất gia không chỉ có thế lực ở thành Kỳ Thuỷ, chỉ là căn cư cắm ở đây thôi.”
Viên Phi Phi cao thấp đánh giá Trương Ngọc một phen, nói: “Xem ra ngươi biết chuyện trong thành khá nhiều.”
Trương Ngọc cười khẽ, nói: “Không dấu gì đệ, thúc phụ của huynh là chủ bộ (2) trong thành, bao nhiêu sự tình lớn nhỏ của các hộ trong thành đều biết chút ít.” Nói đoạn, hắn bỏ nhỏ với Viên Phi Phi: “Huynh đệ chúng ta có duyên với nhau, nên huynh mới nói cho đệ, đệ đừng có đi nói lung tung ra ngoài.”
(2)Chủ Bộ: chức quan chuyên giữ sổ sách, ghi chép.
Viên Phi Phi cười với hắn một cái, vỗ vỗ vai hắn bảo: “Sẽ không đâu.” Nàng nghĩ một chút, nói: “Trương Ngọc, Khuất gia mấy năm nay……. phát sinh chuyện lớn gì vậy.”
Trương Ngọc: “Hả? Chuyện lớn nào?”
Viên Phi Phi liếm răng, nói: “Ta cũng chỉ nghe miệng lưỡi trên phố, nghe giống như là bảo Khuất gia mấy năm trước gặp biến cố.”
“À…….” Trương Ngọc bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Ý đệ là chuyện đó.”
Viên Phi Phi nghe nói Trương Ngọc biết chuyện, trong lòng mừng thầm, mặt thì vẫn bất động thanh sắc nói: “Là chuyện gì vậy.”
Trương Ngọc vừa muốn nói, bỗng nhìn Viên Phi Phi đầy hoài nghi, bảo: “Sao đệ lại có hứng thú với chuyện của Khuất gia như vậy.”
Viên Phi Phi nói: “Tiên sinh là người của Khuất gia, ta tự nhiên hiếu kỳ một chút.”
Trương Ngọc cũng không nghĩ nhiều, gật đầu nói: “Huynh cũng chỉ nghe mẹ và các dì nói chuyện với nhau, Khuất gia đời trước có cả thảy ba người con trai, con cả Khuất Bá Sơn, con thứ Khuất Bá Lộ, con út Khuất Bá Thời. Vốn dĩ vị trí chủ hộ hiện giờ đã khẳng định truyền lại cho người con cả, nhưng mà tám năm trước, người con cả của Khuất gia Khuất Bá Sơn đột nhiên bị điên.”
Viên Phi Phi: “Bị điên thật sao?”
Trương Ngọc: “Đúng vậy, nghe nói trúng độc, sau đó mời được đại phu của triều đình từ thật xa tới, coi như giữ được một mạng, nhưng mà người thì điên luôn.”
Viên Phi Phi: “Sau đó sao.”
Trương Ngọc nói: “Người con thứ Khuất Bá Lộ đối với sự nghiệp làm ăn của gia đình rất thờ ơ, sau khi xuất sự thì hắn đem vợ và con gái rời thành Kỳ Thuỷ, chu du thiên hạ mất tiêu. Còn lại người con út Khuất Bá Thời thuận lợi lên làm chủ hộ.”
Trong đầu Viên Phi Phi xoay chuyển trăm ngàn vòng, đoán già đoán non xem chuyện này có liên quan gì đến Trương Bình. Trương Ngọc ở bên kia bỗng nói: “Đúng rồi, hình như nghe nói, khi đó Khuất Bá Sơn là do chơi kiếm mà trúng độc.”
?
Kiếm?
Viên Phi Phi đăm chiêu, hỏi: “Kiếm gì?”
Trương Ngọc lắc đầu, bảo: “Đó là chuyện trong nhà của Khuất gia, người ngoài không biết được.”
Viên Phi Phi “Ờ” một tiếng, vẫn còn đang suy nghĩ.
Trương Ngọc nói: “Thế nào lại kéo đến chuyện của Khuất gia rồi, đệ đừng nghĩ đến chuyện gạt huynh.”
Viên Phi Phi ngồi như không có xương sống, cũng không nhìn Trương Ngọc.
Trương Ngọc nói: “Nghe lời huynh đi, cách xa tên Bùi Vân này một chút. Đừng để cho một thân mình bám mùi tanh tưởi.”
Viên Phi Phi cười biếng nhác, nói: “Biết rồi.”
Trương Ngọc còn muốn nói thêm, khốn nỗi Viên Phi Phi đã úp mặt xuống bàn, hắn đành phải quay đầu tiếp tục xem sách.
Viên Phi Phi gối đầu lên cuốn sách “Hoa Phu Chủ Kinh” kia của Khuất Lâm Uyển, mơ màng.
Trước đây chiếc bàn con này hơi bị thấp chút đỉnh, bây giờ thêm một tầng này, độ cao vừa đúng, Viên Phi Phi hài lòng gác cổ.
Nàng vẫn còn đang nghĩ đến những lời Trương Ngọc vừa nói.
Trúng độc……
Chơi kiếm……
Nàng nhớ hình như Khuất Lâm Uyển cũng đã từng nói qua với nàng, phụ thân của Trương Bình thủ nghệ luyện thép là bậc nhất, hơn nữa còn am hiểu chế tác binh khí.
Nàng cũng nhớ lời Bùi Vân từng nói với nàng, mẹ hắn có một thanh kiếm, bị tàn phá dữ dội, tìm không biết bao nhiêu danh gia chuyên đúc kiếm đều không thể sửa nổi, mà Trương Bình chỉ dùng một tháng đã có thể sửa chữa xong……
Viên Phi Phi suy nghĩ chán chê, bắt đầu buồn ngủ, nàng nằm thiu thiu, trong đầu hỗn loạn một mảng. Bao nhiêu suy nghĩ xoắn hết lại với nhau, xoay chuyển không ngừng trong não, cuối cùng chỉ còn lại một phiến hư vô.
Quên đi.
Viên Phi Phi nhủ lòng, không lo nữa.
Cũng chẳng dính dáng gì đến nàng……
Viên Phi Phi có thể nhìn thấy ánh mặt trời vàng rực xuyên qua mí mắt, khoảnh khắc mông lung đó, ánh mặt trời như đang được kéo thành từng tơ từng tơ, biến ra một trời đầy sắc vàng, trải đến vô tận.
Viên Phi Phi mơ hồ thảng thốt nghe thấy tiếng chuông ngân…….
Từ một nơi xa xăm vẳng lại, trầm buồn ngân nga……
“Chuông…… quanh đây có chuông sao……”
Nàng lẩm bẩm một mình, bị Trương Ngọc ngồi bên nghe được.
“Chuông? Đệ muốn đi xem chuông? Minh Ca Tự ngoài thành có một cái.” Trương Ngọc ngừng nói, buông sách xuống, nghĩ một chút, lại bảo: “Tuy nhiên, chuông cổ ở Hàn Sơn chắc là nổi danh hơn một chút…… Tuổi tác của nó rất lâu đời, ông nội huynh có nói, từ lúc ông còn nhỏ cái chuông đó đã có rồi. Chỉ là Hàn Sơn Tự được xây ở một nơi quá cheo leo, không có nhiều hương khói, mọi người mà muốn đi bái Phật đều rủ nhau đến Minh Ca Tự……”
……
Trương Ngọc nói mãi nói mãi, quay đầu qua nhìn thì thấy Viên Phi Phi đã bất động, nằm bò trên bàn, thân hình đều đều lên xuống, hắn thở dài một tiếng, xoay mình nâng sách.
Mọi vật xung quanh đều như chậm lại, Viên Phi Phi khép mi.
Thư viện ê a tiếng đọc sách, khói từ tách trà của Khuất Lâm Uyển trên bàn chầm chậm bay lên……
Giữa muôn nghìn sắc màu âm thanh ấy, Viên Phi Phi nhập mộng.
Chỉ còn lại trong ngôi chùa Hàn Sơn Tự xa xôi kia, một cái chuông cổ lão, xuyên qua mọi vật, tiến vào giấc mơ của Viên Phi Phi.
Nhắc nhở nàng nhân gian bạc bẽo, thế sự vô thường.
Coong một tiếng, mong một năm như ý.
Lại coong một tiếng, mong một thế bình an.
Thời gian như thoi đưa, thấm thoát, đã qua năm năm.
Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(ảnh bìa của tàc giả làm cho truyện này)
Viên Phi Phi mang tiếng là bán mình làm nha hoàn nhà Trương Bình, nhưng thật ra là ép mua ép bán vào trong nhà ông chú này làm tiểu thư từ năm tuổi. Trương Bình xa lánh nhân gian làm bạn với lò rèn, cuộc đời quy củ nhàm chán trầm lặng yên tĩnh, đến khi có đứa con nuôi bắt đắc dĩ này thì bắt đầu cuộc sống cha đơn thân gà bay chó sủa.
Cái hay của Phi Phi là nàng chưa từng coi mình thấp kém hơn bất cứ ai, dù xuất thân của nàng hèn mọn. Cũng như vậy, nàng không coi thường ai, thiên hạ đối với nàng mà nói đều là người dưng, giang hồ mây bay gió thổi. Chỉ có một số rất ít người nằm trong tim nàng, mà Trương Bình dĩ nhiên đứng đầu sổ. Nàng coi Trương Bình như người bạn, người cha, người anh, người hầu… Trương Bình là tất cả những gì trái tim bé nhỏ không yên phận của nàng mong muốn tìm hiểu. Trương Bình an tâm vì sự chênh lệch trong tuổi tác quá rõ ràng, nên nuôi nàng không chút cố kỵ, không có rào cản, để rồi khi nàng dần lớn lên, thì trái tim thiếu nữ… hơ hơ… thật là khó lường mà….
Phi Phi bạo ngược, Phi Phi phá phách, Phi Phi đánh nhau rất giỏi, Phi Phi không biết trời cao đất rộng.
Trương Bình trầm ổn, Trương Bình lo toan, Trương Bình cưng chìu. Trương Bình nhẫn nhịn. Trương Bình tuân giữ quy củ.
Truyện đậm chất điền văn, đừng nóng lòng mong xx. Toàn văn chương mà tác giả dùng hết chương cho năm đầu chung sống thì đủ biết tác giả thích vuốt ve nam chính đến độ nào, từ từ mở ra cho độc giả xem con người trầm lặng đó, dưới lớp vỏ ít ai thấy, trong không gian ít ai nghe, Viên Phi Phi đã thấy những gì nghe những gì.
Trong các truyện của Twentine, mình thấy truyện này có một đoạn văn kết với lời văn đẹp nhất, sâu lắng nhất, đọc xong chỉ muốn quanh quẩn bên nó, đọc đi đọc lại, nằm lăn qua lăn lại trong đó. Nó y chang như cái tựa đề. Đọc sẽ thấy là tác giả yêu Trương Bình, dịu dàng với Trương Bình, đau lòng vì Trương Bình, nên mới viết nên những lời văn như thế. Nhân vật Trương Bình cũng là một nhân vật lẩn quẩn trong đầu mình sau khi truyện kết thúc nhiều nhất, không phải vì hắn rắc rối hay thuần khiết gì, nhưng vì hắn rất “đầy đủ.” Đầy đủ mâu thuẫn, đầy đủ kiên cường, đầy đủ giãy dụa và kiên định. Hắn có phải một tên đạo đức giả hay không – Twentine phủ định. Nhưng trông hắn giống như trông nhân sinh, ai mà biết được, bảy năm như chớp mắt, một đời cũng qua.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hôm sau đi học, Viên Phi Phi kéo Bùi Vân đến một nơi không có ai để ra tay.
“Đừng đừng……” Bùi Vân không dám la to, sợ sẽ kéo người khác tới, hắn thử bắt lấy nắm đấm của Viên Phi Phi, nhưng không thành công.
“Phi Phi, đừng đánh nữa, đừng đánh ta nữa.”
Viên Phi Phi nghiêng đầu nhổ toẹt một bãi xuống đất, tay chống nạnh nói: “Ngươi còn dám mách lẻo nữa không!”
Bùi Vân chỉnh lý lại áo sống, cúi đầu lí nhí nói: “Ta không cẩn thận nên nói sai, không phải cố ý đi mách tội của ngươi……”
Viên Phi Phi: “Tha cho ngươi không dám.”
Bùi Vân xoa xoa bả vai, gục đầu không nói.
Viên Phi Phi hoài nghi nhìn hắn.
“Ê, Mít Ướt, ngươi đang cười à.”
Bùi Vân nào dám nói phải, hắn gục đầu, lắc lắc.
“Chậc.” Viên Phi Phi khinh thường quay đi, nàng cũng không phải thật tình muốn ra tay với Bùi Vân, bây giờ cái bánh bao trắng này càng ngày càng không sợ nàng nữa rồi, cũng không biết đó là tốt hay xấu.
“Đi thôi.” Viên Phi Phi sải bước quay về, “Đợi nữa lão già Khuất sẽ tìm đến.”
Bùi Vân “Ừ” một tiếng, bước theo sau Viên Phi Phi.
Hôm nay Khuất Lâm Uyển đổi một quyển sách mới cho lũ trẻ đọc, còn đặc biệt chuẩn bị một phần dành cho Viên Phi Phi.
Viên Phi Phi nhìn cuốn sách thẻ tre trước mặt, sau đó ánh mắt đờ đẫn nhìn Khuất Lâm Uyển, “Này là gì.”
Khuất Lâm Uyển: “Hoa Phu Chú Kinh của một đại nho sĩ trong triều hiện giờ, thu thập biên soạn văn chương kinh điển của mười danh gia trong một trăm năm qua, là thư mục của thánh nhân mà bất cứ thư sinh nào cũng cần phải đọc.”
Viên Phi Phi ngoáy ngoáy lỗ tai, nói: “Được, để đó đi.”
Khuất Lâm Uyển: “Ồ? Ngươi chịu đọc rồi à?”
Viên Phi Phi: “Nói sau.”
Khuất Lâm Uyển híp mắt, rõ ràng là không tin lời nàng, Viên Phi Phi đương nhiên sẽ không đọc, chỉ bất quá nàng còn cảm thấy phiền với những lời nhắc nhở của Khuất Lâm Uyển hơn, lỡ may hắn chạy đi mách với Trương Bình, nàng sẽ nuốt không trôi.
Khuất Lâm Uyển vỗ vỗ thẻ tre, khom người ghé tai Viên Phi Phi bỏ nhỏ: “Hôm qua Bùi Nhi ghé nhà ngươi à?”
Viên Phi Phi lấy tay hất tóc của Khuất Lâm Uyển đang rũ xuống ra, “Hắn nói với ngươi rồi?”
Khuất Lâm Uyển: “Hắn làm sao có thể nói với ta được, là tối hôm qua ta trông thấy hắn đi theo ngươi.”
Viên Phi Phi: “Ờ, đúng là có đi, hắn tới cảm tạ ông chủ.”
Khuất Lâm Uyển cười sâu xa: “Dĩ nhiên.”
Viên Phi Phi chau mày: “Cười cái gì.”
Khuất Lâm Uyển bí hiểm lắc đầu, nói một câu “Không nói được đâu, không nói được.” Rồi đứng thẳng người đi mất.
Viên Phi Phi bò càng ra trên bàn ngáp dài.
Trương Ngọc ngồi một bên ngoái đầu lại nhìn nàng một cái, lại xoay đầu xem sách. Một lát sau lại ngoái nhìn nàng một cái……
Viên Phi Phi biếng nhác nói: “Sao nữa đây.”
Trương Ngọc muốn nói lại thôi, Viên Phi Phi cười, “Có gì thì nói, nghẹn làm quái gì.”
Trương Ngọc nhíu mày: “Đệ chơi với hắn?”
Viên Phi Phi: “Ai?”
Trương Ngọc hơi lo lắng, “Đệ đừng giả ngu với huynh, đệ có phải là đang cùng một đường với tên Bùi Vân kia.”
Viên Phi Phi gấp tay chống đầu lên, nói: “Sao.”
Mặt Trương Ngọc nhăn nhó, nói: “Trước kia huynh nói đệ nhiêu đó chuyện, đệ toàn nghe không để vào tai sao.”
Khoé miệng của Viên Phi Phi cong lên, vẻ mặt hoàn toàn thờ ơ, nói: “Hắn chỉ tuỳ tiện bám theo thôi.”(1)
(1)câu này nguyên văn là “coi như cái bánh dính mà thôi” = “he’s just tagging along.”
Trương Ngọc nghiêm túc lại, nói: “Viên Phi, huynh là có ý tốt muốn nhắc nhở đệ, thiếu gia chân chính của Kim gia sắp về lại rồi, họ sẽ không tha cho đứa con hoang này ở ngoài tác oai đâu, không chỉ có hắn, mà còn có mẹ hắn, toàn bộ sẽ bị tống cổ ra.”
Viên Phi Phi sửng sốt, nhướng mày nói: “Kim gia đến đời mẹ của Bùi Vân không phải là độc đinh sao.”
Trương Ngọc cười nhạo một tiếng, nói: “Một kẻ sinh không nổi vẫn có thể đổi kẻ khác sinh mà. Lão thái gia của Kim gia bỏ vợ cả, sáu mươi tuổi đi lấy một người mười sáu tuổi, sinh con lúc tuổi già, cưng đến trời xanh, cái tên Kim Trúc Đường kia lúc năm tuổi bị lão thái gia bỏ một số tiền lớn đưa vào học phủ ở kinh thành, chung với hai thiếu gia của Khuất gia. Nay đã là năm thứ năm, không lâu nữa sẽ quay về. “
Viên Phi Phi nhẩm tính sơ sơ, nói: “Hắn hơn Mít, hơn Bùi Vân một tuổi?”
Trương Ngọc: “Sao lại không biết, chỉ là khi ấy tuổi hắn còn quá nhỏ, bây giờ qua một thời gian dài, mẹ hắn cũng có ý muốn giấu, hắn tự nhiên sẽ không để ý.”
Viên Phi Phi “À” một tiếng.
Lúc này, có lẽ do ngẫu nhiên cảm ứng, Bùi Vân ở phía trên chợt quay đầu lại.
Hắn vừa vặn nhìn thấy Viên Phi Phi và Trương Ngọc đang xì xào bàn tán, há miệng như muốn nói gì, sau lại rũ đầu.
Viên Phi Phi liếc tới, Bùi Vân vội vã chuyển ánh mắt.
Viên Phi Phi: “……”
Nàng bĩu môi, trong lòng đã nghĩ tới một cảnh tượng —— trong một góc tối tăm, một con thỏ hoảng sợ bị một đám chó sói bao vây, run rẩy hãi hùng.
Viên Phi Phi tính toán một chút, lại nói với Trương Ngọc: “Ngươi vừa rồi nói, còn có hai thiếu gia của Khuất gia cùng vào kinh thành à.”
Trương Ngọc gật đầu: “Đúng vậy, hai thiếu gia đó là một đôi song sinh, con của Khuất tam gia.”
Viên Phi Phi: “Khuất gia có bao nhiêu người.”
Trương Ngọc: “Hiện giờ đứng đầu là Khuất tam gia, hộ này ở trong thành, nếu như gộp lại tính luôn tôi tớ tạp dịch thì trên dưới một trăm mười mấy người.” Hắn nhìn Viên Phi Phi, lại nói: “Tuy nhiên, Khuất gia không chỉ có thế lực ở thành Kỳ Thuỷ, chỉ là căn cư cắm ở đây thôi.”
Viên Phi Phi cao thấp đánh giá Trương Ngọc một phen, nói: “Xem ra ngươi biết chuyện trong thành khá nhiều.”
Trương Ngọc cười khẽ, nói: “Không dấu gì đệ, thúc phụ của huynh là chủ bộ (2) trong thành, bao nhiêu sự tình lớn nhỏ của các hộ trong thành đều biết chút ít.” Nói đoạn, hắn bỏ nhỏ với Viên Phi Phi: “Huynh đệ chúng ta có duyên với nhau, nên huynh mới nói cho đệ, đệ đừng có đi nói lung tung ra ngoài.”
(2)Chủ Bộ: chức quan chuyên giữ sổ sách, ghi chép.
Viên Phi Phi cười với hắn một cái, vỗ vỗ vai hắn bảo: “Sẽ không đâu.” Nàng nghĩ một chút, nói: “Trương Ngọc, Khuất gia mấy năm nay……. phát sinh chuyện lớn gì vậy.”
Trương Ngọc: “Hả? Chuyện lớn nào?”
Viên Phi Phi liếm răng, nói: “Ta cũng chỉ nghe miệng lưỡi trên phố, nghe giống như là bảo Khuất gia mấy năm trước gặp biến cố.”
“À…….” Trương Ngọc bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Ý đệ là chuyện đó.”
Viên Phi Phi nghe nói Trương Ngọc biết chuyện, trong lòng mừng thầm, mặt thì vẫn bất động thanh sắc nói: “Là chuyện gì vậy.”
Trương Ngọc vừa muốn nói, bỗng nhìn Viên Phi Phi đầy hoài nghi, bảo: “Sao đệ lại có hứng thú với chuyện của Khuất gia như vậy.”
Viên Phi Phi nói: “Tiên sinh là người của Khuất gia, ta tự nhiên hiếu kỳ một chút.”
Trương Ngọc cũng không nghĩ nhiều, gật đầu nói: “Huynh cũng chỉ nghe mẹ và các dì nói chuyện với nhau, Khuất gia đời trước có cả thảy ba người con trai, con cả Khuất Bá Sơn, con thứ Khuất Bá Lộ, con út Khuất Bá Thời. Vốn dĩ vị trí chủ hộ hiện giờ đã khẳng định truyền lại cho người con cả, nhưng mà tám năm trước, người con cả của Khuất gia Khuất Bá Sơn đột nhiên bị điên.”
Viên Phi Phi: “Bị điên thật sao?”
Trương Ngọc: “Đúng vậy, nghe nói trúng độc, sau đó mời được đại phu của triều đình từ thật xa tới, coi như giữ được một mạng, nhưng mà người thì điên luôn.”
Viên Phi Phi: “Sau đó sao.”
Trương Ngọc nói: “Người con thứ Khuất Bá Lộ đối với sự nghiệp làm ăn của gia đình rất thờ ơ, sau khi xuất sự thì hắn đem vợ và con gái rời thành Kỳ Thuỷ, chu du thiên hạ mất tiêu. Còn lại người con út Khuất Bá Thời thuận lợi lên làm chủ hộ.”
Trong đầu Viên Phi Phi xoay chuyển trăm ngàn vòng, đoán già đoán non xem chuyện này có liên quan gì đến Trương Bình. Trương Ngọc ở bên kia bỗng nói: “Đúng rồi, hình như nghe nói, khi đó Khuất Bá Sơn là do chơi kiếm mà trúng độc.”
?
Kiếm?
Viên Phi Phi đăm chiêu, hỏi: “Kiếm gì?”
Trương Ngọc lắc đầu, bảo: “Đó là chuyện trong nhà của Khuất gia, người ngoài không biết được.”
Viên Phi Phi “Ờ” một tiếng, vẫn còn đang suy nghĩ.
Trương Ngọc nói: “Thế nào lại kéo đến chuyện của Khuất gia rồi, đệ đừng nghĩ đến chuyện gạt huynh.”
Viên Phi Phi ngồi như không có xương sống, cũng không nhìn Trương Ngọc.
Trương Ngọc nói: “Nghe lời huynh đi, cách xa tên Bùi Vân này một chút. Đừng để cho một thân mình bám mùi tanh tưởi.”
Viên Phi Phi cười biếng nhác, nói: “Biết rồi.”
Trương Ngọc còn muốn nói thêm, khốn nỗi Viên Phi Phi đã úp mặt xuống bàn, hắn đành phải quay đầu tiếp tục xem sách.
Viên Phi Phi gối đầu lên cuốn sách “Hoa Phu Chủ Kinh” kia của Khuất Lâm Uyển, mơ màng.
Trước đây chiếc bàn con này hơi bị thấp chút đỉnh, bây giờ thêm một tầng này, độ cao vừa đúng, Viên Phi Phi hài lòng gác cổ.
Nàng vẫn còn đang nghĩ đến những lời Trương Ngọc vừa nói.
Trúng độc……
Chơi kiếm……
Nàng nhớ hình như Khuất Lâm Uyển cũng đã từng nói qua với nàng, phụ thân của Trương Bình thủ nghệ luyện thép là bậc nhất, hơn nữa còn am hiểu chế tác binh khí.
Nàng cũng nhớ lời Bùi Vân từng nói với nàng, mẹ hắn có một thanh kiếm, bị tàn phá dữ dội, tìm không biết bao nhiêu danh gia chuyên đúc kiếm đều không thể sửa nổi, mà Trương Bình chỉ dùng một tháng đã có thể sửa chữa xong……
Viên Phi Phi suy nghĩ chán chê, bắt đầu buồn ngủ, nàng nằm thiu thiu, trong đầu hỗn loạn một mảng. Bao nhiêu suy nghĩ xoắn hết lại với nhau, xoay chuyển không ngừng trong não, cuối cùng chỉ còn lại một phiến hư vô.
Quên đi.
Viên Phi Phi nhủ lòng, không lo nữa.
Cũng chẳng dính dáng gì đến nàng……
Viên Phi Phi có thể nhìn thấy ánh mặt trời vàng rực xuyên qua mí mắt, khoảnh khắc mông lung đó, ánh mặt trời như đang được kéo thành từng tơ từng tơ, biến ra một trời đầy sắc vàng, trải đến vô tận.
Viên Phi Phi mơ hồ thảng thốt nghe thấy tiếng chuông ngân…….
Từ một nơi xa xăm vẳng lại, trầm buồn ngân nga……
“Chuông…… quanh đây có chuông sao……”
Nàng lẩm bẩm một mình, bị Trương Ngọc ngồi bên nghe được.
“Chuông? Đệ muốn đi xem chuông? Minh Ca Tự ngoài thành có một cái.” Trương Ngọc ngừng nói, buông sách xuống, nghĩ một chút, lại bảo: “Tuy nhiên, chuông cổ ở Hàn Sơn chắc là nổi danh hơn một chút…… Tuổi tác của nó rất lâu đời, ông nội huynh có nói, từ lúc ông còn nhỏ cái chuông đó đã có rồi. Chỉ là Hàn Sơn Tự được xây ở một nơi quá cheo leo, không có nhiều hương khói, mọi người mà muốn đi bái Phật đều rủ nhau đến Minh Ca Tự……”
……
Trương Ngọc nói mãi nói mãi, quay đầu qua nhìn thì thấy Viên Phi Phi đã bất động, nằm bò trên bàn, thân hình đều đều lên xuống, hắn thở dài một tiếng, xoay mình nâng sách.
Mọi vật xung quanh đều như chậm lại, Viên Phi Phi khép mi.