Khi mà ta nói ra vấn đề này, đôi tay đang nghịch cái máy hát của bác Hoàng run một cái, thiếu chút nữa thì cái máy hát trong tay rơi xuống đất
Mà Đường Lưu đứng bên ngoài chòi bảo vệ thì lại giống như bị lửa đốt mông vậy, trực tiếp xông vào chòi bảo vệ, lôi ta đi ra bên ngoài, đồng thời còn cười nói với bác Hoàng:" Bác Hoàng, xin lỗi nhé! em họ cháu đêm nay bị sợ hãi, nên nói lung tung đó! "
" Em biết mình đang nói gì mà!"
Ta dãy ra khỏi đôi tay Đường Lưu, sau khi lừ hắn một cái, sắc mặt rất là khó coi nói với bác Hoàng:" Các người đều cho chuyện giấu cháu, cháu con m nó không muốn tiếp tục trở thành kẻ ngốc nữa! Em chỉ muốn biết, đợi sau khi cháu đi thăm hết những láng giềng ở tầng sáu, thì có thể thay đổi một số quy định của chung cư này không? có thể hiểu hết những bí mật của tòa chung cư này không? còn có, nếu hiện giờ cháu đi lên tầng sáu, thì có chết không?"
Sau khi ta nghe hỏi hết những vấn đề này xong, bác Hoàng cẩn thận đặt máy thu âm trong tay xuống, nghiêm túc nhìn ta, nhẹ giọng nói:" khu vực từ tầng năm trở lên trong tòa chung cư này cháu đều có thể đi, trước giờ đều không có ai ngăn cản cháu, chỉ là bởi vì có một số lý do đặc biệt, nên muốn cháu làm quên với hoàn cảnh trước, một thời gian nữa đi thăm những hàng xóm từ tầng năm trở lên thì sẽ thích hợp hơn! "
" Bác biết trong lòng cháu có rất nhiều thắc mắc, cũng biết trong lòng cháu rất bực bội, nhưng cháu đã từng suy nghĩ đến hay chưa, từ lúc cháu bước chân vào tòa chung cư này, cho đến tận bây giờ, cháu đã từng thật sự xem đây là nhà hay chưa? Có từng thật sự coi những người thuê nhà khác là hàng xóm không?"
" Trong lòng cháu luôn có cái nhìn phiếm diện, trong lòng có ngăn cách, không muốn thật sự dung hòa ới nơi này, lại có mục đích muốn hiểu rõ nơi này, cháu có cảm thấy như vậy là có chút quá đáng không?"
Những lời này của bác Hoàng, tuy là cho ta cảm giác là lạ, nhưng trong lòng ta lại cũng có cảm giác rằng những lời bác ý nói cũng có chút đạo lý
Còn chưa đợi ta trả lời, bác hoàng thở dài một cái, nói:" có rất nhiều thứ có quan hệ hai chiều với nhau, cháu không tin người khác, thì cũng đừng hi vọng người khác tin cháu! Không nhận được sự tin tưởng của những hàng xóm từ tầng năm trở xuống, thì cháu đi thăm những hàng xóm ở tầng sáu còn có ý nghĩa gì chứ?"
Những lời nói này của bác Hoàng, dường như trong lời còn mang ý nghĩa khác vậy
Ta nhịn không được nhỏ giọng nói:" Thế cháu phải làm thế nào, bác dạy cho cháu đi!"
Nghe xong, bác Hoàng nở nụ cười tươi rói, bộ dáng trẻ nhỏ dễ bảo, cười cười nói:" Cháu đi về ngủ trước đi, mai bác làm cho cháu một danh sách, trên đó sẽ ghi lại những yêu cầu của các hàng xóm từ tầng năm trở xuống, đợi sau khi cháu giúp đỡ hết các hàng xóm này, nếu đi đến tầng sáu thăm viếng, cơ hội thành công chắc cũng cao hơn chút,! à.
Ít nhất thì những tên ở tầng sáu cũng không dám có thái độ quá đáng với cháu!"
Ta không còn cách nào khác đành gật đầu, đi cùng Đường Lưu ra khỏi chòi bảo vệ
Từ lúc vừa rồi bác Hoàng mở miệng nói chuyện bắt đầu, Đường Lưu liền không nói câu nào, cúi đầu cũng không biết đang nhìn gì, sắc mặt rất là cổ quái.
" Anh đang nghĩ gì thế?"
" à, đang nghĩ xem anh muốn có cái gì, chút nữa nói lại với bác Hoàng, để bác ý viết vào trong danh sách ngyện vọng, để em họ làm giúp anh! Anh cảm thấy tâm nguyện muốn nhìn thấy em và Từ Xán Xán ở bên nhau cũng không tồi, đợi khi hai người ở bên nhau rồi, anh cũng có thể được thơm lây, có lẽ khôn gbao lâu nữa anh sẽ có thể gia nhập vào vòng tròn thượng lưu của Tô thành rồi! "
" Biến!"
Một đêm không sảy ra chuyện gì, mặt trời vừa lên, lúc ta đi ra khỏi chung cư đến chỗ chòi bảo vệ, bác Hoàng đã đứng trước cửa chòi bảo vệ cười híp mắt đưa cho ta một mảnh giấy, trên mặt viết dày đặc, đều là tâm nguyện của những hàng xóm từ tầng năm trở xuống
Ta đại khái nhìn qua một lượt, sắc mặt bỗng trở lên cổ quái
Con m đó đây đều là cái quỷ gì vậy?
Tên gia hỏa ở phòng , cần ta giao cho anh ta một xuất ăn, bởi vì cậu ta vốn cũng là người giao thức ăn, chưa từng ăn thức ăn mà người khác giao, cho nên nguyện vọng mãnh liệt đến hôm nay là có người có thể giao cho cậu ta một phần thức ăn mua ngoài.
Người ở phòng là một giáo sư, nhưng những học sinh của ông ta trước giờ đều rất nghịch ngợm, rất muốn có một học sinh ngoan ngoãn ngồi nghe hết một tiết học
!
Ta lật xem nội dung của mấy tờ giấy, ngồi xe buýt đi về hướng trường sư phạm, đợi sau khi đến trường học, cả người vẫn luôn trong trạng thái lơ ngơ
Nội dung trong những tờ giấy mà bác hoàng đưa cho ta, nếu muốn hoàn thành, phần nhiều độ khó không lớn, nhưng mà đều tương đối cổ quái
Đối với ta mà nói, khó nhất chắc là mấy hàng xóm cùng ở tầng năm với ta, tâm nguyện của họ đều tương đối phức tạp!
Chỉ là, nếu có Đường Lưu giúp đỡ ta, chắc là cũng không tính là khó nhỉ!
Chiều nay không có tiết, sau khi ăn xong cơm trưa, ta lai chuẩn bị bắt đầu đi thăm các hàng xóm ở tầng năm trở xuống, đợi sau khi giúp đỡ họ hoàn thành tâm nguyện, ta cũng cso thể nhanh chóng lên tầng sáu, từ đó từng bước hiểu biết về bí mật của tòa chung cư này
Cả buổi sáng ta cũng không hề nghiêm túc nghe giảng, trong đầu đều là những nội dung trong tờ giấy mà bác Hoàng đưa cho ta
Buổi trưa ăn một xuất cơm vô cùng khó ăn trong nhà ăn trường học, không phải ta thích tự ngược đãi bản thân mình, chỉ là thức ăn trong nhà ăn này rẻ hơn bên ngoài mà thôi
Đương nhiên, còn một nguyên nhân nữa, là bởi vì khi ta hết tiết học thì Trương Kiện đang đứng đợi ta rồi, kéo ta đến nhà ăn nói rằng anh ta mời ta ăn cơm
" Phó chủ tịch, thử cái này đi, khả năng nấu ăn của đầu bếp đúng là khiến cho rất nhiều người muốn bóp chết ông ta nhưng món này của ông ta đúng là không tệ đâu!"
"Phó chủ tịch, vị của món canh này cũng không tệ đâu! "
" Phó chủ tịch, có cần thêm hai món ăn nữa không? có cần thêm hai món ăn mới là dưa chuột xào chuối và que cay rang cơm không?"
Nhìn trương Kiện đang rất ân cần, ta vả hai miếng cơm, có chút không biết làm sao nói:" Chủ tịch, em hiểu rõ thân phận phó chủ tịch của mình, sẽ không rời khỏi câu lạc bộ, anh không cần nhắc nhở em đâu! Có chuyện gì anh nói thẳng đi, loanh quanh lòng vòng thế này em nghe cũng thấy mệt lắm!".