Người dịch: Tồ Đảm Đang
Triệu Giai sinh ra ở một thị trấn nhỏ, người trong trấn thường kết hôn rất sớm, trên cơ bản con gái vừa qua mười tám tuổi là sẽ có bà mai tới bàn chuyện kết thông gia. Triệu Giai là người đẹp ai ai cũng công nhận, bắt đầu từ mười tám tuổi là gần như ngày nào bà mai cũng đến.
Khi đó tư tưởng trọng nam khinh nữ trong trấn rất nghiêm trọng, trong mắt họ phụ nữ chẳng qua chỉ là công cụ tnh dục và sinh con mà thôi. Khi Chu Lan sinh Triệu Giai ra bị xuất huyết nhiều, sau đó không còn khả năng mang thai nữa. Ba của Triệu Giai, Triệu Tông Minh không chấp nhận được sự thật này, lại cảm thấy ly hôn rất mất mặt nên cứ để vậy đó. Sau đó ở ngoài nuôi gái, gái dụ ông nói có thể sinh con trai cho ông, cuối cùng là ôm hết của ông không ít tiền rồi chạy luôn lên huyện thành, không liên lạc gì nữa. Mấy năm sau đột nhiên Triệu Tông Minh bị xuất huyết não, không cứu được.
Vậy nên cho dù là Vương Đại Tráng của làng đông hay là Lưu Tiểu Mao của làng tây thì cũng đều không lọt được vào mắt Chu Lan. Chu Lan cảm thấy đàn ông trong trấn đều không đáng tin cậy. Cứ lựa tới lựa lui như vậy, đợi đến khi Triệu Giai hai mươi hai tuổi vẫn chưa chọn được ai phù hợp.
Đến một ngày nọ có một vị giáo viên tình nguyện đến trấn, thầy ấy tên Vương Hoa Thanh, cứ đeo mãi một cặp kính gọng rất thô, mặc áo sơ mi sạch sẽ, trông rất thật thà đáng tin. Chu Lan ưng, Triệu Giai cũng động lòng, nên hai người cũng thành đôi.
Không ngờ rằng Vương Hoa Thanh trông có vẻ thật thà đáng tin ấy ở được một năm đã đòi đi, đi rồi là không bao giờ quay trở lại nữa. Lúc đó Triệu Giai đã có bầu ba tháng rồi, Chu Lan bảo bỏ đứa nhỏ đi, Triệu Giai không chịu, nói rằng Vương Hoa Thanh đã hứa là sẽ quay về, sẽ quay về đón mẹ con họ cùng đi lên thành phố nữa.
Chu Lan ra đi rất đột ngột, không đợi được đến khi cháu ra đời. Có một ngày nọ bà đi giặt đồ bên ven sông, lúc ngồi dậy đứng không vững nên trượt xuống dưới, đợi đến khi phát hiện ra thì người đã đi rồi.
Chu Lan để lại một tiệm tạp hóa nhỏ, có người đến hỏi có muốn sang lại không thì Triệu Giai không đồng ý, tự mình mở làm luôn.
Con lớn lên từng ngày, tâm trạng của Triệu Giai càng lúc càng không ổn định.
Đứa nhỏ là một bé trai, Triệu Giai không đặt tên cho bé, chỉ gọi bé là Tinh Tinh, đây là cái tên ở nhà mà ba nó đã đặt cho nó.
Người trong trấn nói Triệu Giai điên rồi. Khi Triệu Giai cõng Tinh Tinh ra ngoài chơi là túm hai cái chân thằng nhỏ rồi vắt lên lưng vậy đó; khi Tinh Tinh bị cảm sốt, cô không mua thuốc cũng chẳng đi bệnh viện, chỉ lấy cái chăn rất dày quấn con lại, còn cười nói với người ta hơi thở của đứa nhỏ này rất yếu ớt giống như sắp chết rồi vậy; Tinh Tinh là con trai, mà cô lại để tóc dài cho cậu bé, còn ngày nào cũng thắt bím cho cậu, có lúc còn cho cậu bé mặc váy, miệng còn lẩm bẩm nói sau này phải biết tự lập, đừng bao giờ nghĩ tới chuyện sống dựa vào đàn ông.
Có lúc nửa đêm rồi còn nghe thấy tiếng con nít khóc, là khi tâm trạng của Triệu Giai không ổn định nên đánh đập, ngắt nhéo đứa con. Da của Tinh Tinh rất trắng, ngày nào cũng thấy trên cánh tay bắp chân có rất nhiều những vết bầm xanh bầm tím cả, thậm chí còn có chỗ bị móng tay rạch rướm máu, máu khô lại đóng lại thành một số lớp vảy. Có vài nơi da đã vẹo vào nhau, giống như không thể nào khôi phục lại được nữa.
Triệu Giai không nhớ là do mình đánh, cô truy hỏi Tinh Tinh là ai đã đánh cậu, còn kéo con đến gõ cửa nhà người ta, hỏi có phải có ai bắt nạt con cô không. Sau đó Triệu Giai sẽ ôm lấy cậu khóc, nói đều là lỗi của mẹ, là do mẹ không bảo vệ được con.
Mặc dù rất hiếm, nhưng cũng có lúc Triệu Giai có trạng thái tâm trạng tốt. Khi ấy cô sẽ dẫn Tinh Tinh đi mua kẹo ăn, còn hỏi Tinh Tinh có ngọt hay không, cũng sẽ đi ra ngoài mua thực phẩm như những người bình thường, rồi lại về làm món ngon cho Tinh Tinh ăn.
Hôm ấy Triệu Giai cho Tinh Tinh mặc một chiếc váy công chúa màu hồng, thắt cho cậu bé hai bím tóc. Cô nói Tinh Tinh thật xinh đẹp, còn hôn lên mặt cậu một cái nữa. Tinh Tinh nghe người trong trấn nói cậu là con trai, không nên mặc váy và thắt bím tóc, nhưng cậu thấy mỗi lần mẹ mặc váy và thắt bím cho cậu mẹ đều rất vui, cậu cảm thấy mẹ vui là được rồi, mặc gì cũng chẳng sao cả.
Triệu Giai bảo cậu ở nhà ngoan ngoãn đợi cô, cô ra ngoài mua đồ ăn xong là về ngay. Tinh Tinh nói cậu hứa sẽ ngoan, rất ngoan, bảo mẹ hãy về sớm.
Cậu bé ngồi xem xong hai tập phim hoạt hình thì nghe có người ở bên ngoài gõ cửa, cậu chạy đi mở cửa, vui vẻ reo lên: "Mẹ về rồi!".
Người đứng bên ngoài là một người đàn ông, Tinh Tinh biết đây là Trương Văn sống bên cạnh nhà, người đàn ông này nhìn cậu không còn cười dịu dàng mỗi khi nhìn cậu như trước nữa, trái lại mắt gã rất đỏ, trên người còn tỏa ra mùi rượu nồng nặc mà Tinh Tinh không thích, Tinh Tinh vẫn là một đứa bé mới sáu tuổi, cậu thấy hơi sờ sợ.
"Chú Trương, chú đi nhầm rồi, nhà chú ở bên kia." Gã chớp mắt, ngẩng đầu lên nhìn biển số nhà.
"Oh, hình như là đi nhầm rồi." Gã lại xoa lên mắt mình.
"Tinh Tinh, rốt cuộc con là con trai hay con gái?"
Tinh Tinh cảm thấy hôm nay chú Trương rất kỳ lạ, cậu rất không thích.
"Con là con trai." Cậu trả lời.
Gã bật cười: "Phải không? Nhưng con đang mặc váy mà."
Gã liếm môi: "Dễ thương lắm, đẹp lắm."
Trước đây cũng có dì từng khen cậu xinh đẹp, nhưng không làm người ta cảm thấy ghét như Trương Văn thế này.
Cậu muốn đóng cửa lại: "Chú Trương, chú say rồi, chú về nhà đi."
Gã đàn ông lại bắt lấy tay của cậu lại: "Say rồi? Con biết đàn ông say rồi đáng sợ thế nào không? Có biết say rượu rồi làm bậy là gì không?"
Sức lực người đàn ông rất lớn, ôm lấy Tinh Tinh lên dễ như trở bàn tay. Tinh Tinh sợ cực kỳ, cậu cầu xin Trương Văn thả cậu ra, nhưng gã lại càng trở nên hưng phấn.
"Chú nghe thấy hết cả, buổi tối mẹ con cứ hay đánh con, chú thường nghe thấy con khóc, chú Trương thấy mà đau lòng."
Trương Văn hôn lên gò má cậu, sau đó ném cậu lên giường: "Chú dạy cho con một chuyện vui nha." Sau đó gã đàn ông đè lên, hôn lên lông mày, gò má của Tinh Tinh. Tinh Tinh bật khóc muốn hét lên, Trương Văn bịt miệng của cậu lại không cho cậu lên tiếng.
Trương Văn kéo tay của cậu qua: "Con sờ xem, nóng không?"
Khi Triệu Giai vừa vào nhà thì đúng lúc nhìn thấy cảnh này, cô không phân biệt rõ được lúc đó mình đang tỉnh hay đang bệnh. Cô cầm ghế lên đập vào người đàn ông ở trên giường, sau đó gã nhắm mắt gục xuống, máu trên trán chảy xuống gương mặt của Tinh Tinh.
Triệu Giai bế Tinh Tinh lên, Tinh Tinh khóc lóc sợ hãi, Triệu Giai vuốt v lên lưng cậu bé.
"Không sao cả, Tinh Tinh, đừng khóc nhé, đừng khóc nhé con." Giọng nói của cô run rẩy. Cô lau sạch đi vết máu trên gương mặt của Tinh Tinh.
"Mẹ đưa con đi nhé." Đi đến cửa thì nhớ ra điều gì đó, sau đó cô thay áo và quần ra cho Tinh Tinh.
Cô ôm lấy Tinh Tinh chạy mãi chạy mãi, chạy đến khi mệt mỏi rồi thì đi bộ, sau đó lại bắt đầu chạy, họ rời khỏi trấn nhỏ ấy, rời khỏi huyện thành, chạy suốt hai ngày hai đêm.
Tinh Tinh ôm lấy Triệu Giai, ôm rất chặt. Khi trên mặt Triệu Giai có mồ hôi, cậu đưa tay lên lau giúp cô. Cậu mãi mãi nhớ được Triệu Giai của lúc ấy, ánh mắt của Triệu Giai kiên định như vậy, ôm cậu chặt như vậy, mẹ cậu không giống như bị bệnh một chút nào.
Sau đó cậu thiếp đi.
Khi cậu muốn tỉnh lại thì lại không thể nào mở mắt ra được. Cậu nghe được có một giọng nói xa lạ bên cạnh cậu đang hỏi: "Thằng cu này đang sốt cao, lỡ chút nữa nó chết trên đường luôn thì sao?"
Có người nói thì đó là số của đứa nhỏ này, chết rồi thì vứt chôn nó đại trên đường thôi, dù sao thì nó cũng không thân không thích gì. Có người cười lên.
"Không ngờ tới đây còn nhặt được châu báu này, không cần gạt bán gì mà dâng tới tận nơi luôn, cô ta là mẹ nó sao? Cũng ác thật đấy."
Triệu Giai? Triệu Giai thế nào rồi? Mẹ con làm sao vậy? Cậu cố gắng mở mắt ra, cất giọng.
"Mẹ" Cậu ho một tiếng. "Mẹ con sao thế ạ?"
Người đó giống như thấy tội nghiệp cậu thật: "Mẹ mày bóp cổ mày, sau đó đột nhiên lại không bóp tiếp nữa. Bọn tao nói bọn tao là nhân viên của viện phúc lợi, nói viện phúc lợi có thể ăn đồ ngon, còn có thể gặp được người giàu đến nhận nuôi, mẹ mày tin nên cho mày cho tụi tao rồi."
Tinh Tinh lồm chồm bò dậy: "Mẹ con đâu? Mẹ con đâu rồi?" Cậu khóc lên, chui ra khỏi cửa sổ xe như chán sống.
Người đó kéo cậu lại: "Mẹ mày không cần mày nữa, vậy đó, khùng khùng điên điên vậy ai biết giờ đi đâu rồi. Bây giờ mạng mày là của tụi tao, đừng hòng bỏ trốn." Nói xong gã lấy một sợi dây thừng từ trong túi ra buộc cậu lại.
"Ngoan chút, đừng có làm bậy, mày mà là con trai là nãy giờ tao đập mày rồi đó."
Tinh Tinh muốn nói mình là con trai, nhưng vết sẹo dao trên gương mặt gã đàn ông ấy quá đáng sợ, cậu không nói gì cả.
Xe chạy càng lúc càng nhanh, chạy đến một nơi càng lúc càng xa.
- ----