“ Anh... hai” cô nhìn anh- người mà cô đã đem lòng yêu, không phải tình yêu giữa anh trai và em gái mà là tình yêu của 1 người con gái dành cho người con trai. Nhưng như vậy thì sao chứ dù cô có yêu anh bao nhiêu đi chăng nữa thì anh vẫn mãi mãi là anh trai của cô.
“Ở trường thì phải gọi anh là thầy giáo chứ Lạc Hy Doãn “ Anh cười, vẫn là nụ cười hiền dịu ấm áp đó, nụ cười đã khiến cho trái tim cô lệch nhịp.
“ Dạ th..”
“ Lạc Âu Thần” Người con gái đứng ở cửa cắt ngang lời cô
“ Mạc An Hạ “ khác với nụ cười anh dành cho cô, anh cười đến xán lạn, ánh mắt vụt qua tia ngượng nghịu.
“ Chào em! Hy Doãn” An Hạ nhìn cô, dịu dàng cười
“ Chào cô! “
“ Cô cần gì sao?” giữ nguyên nụ cười xán lạn anh hỏi
“ À đúng rồi! Anh để quên cái này ở phòng giáo viên” An Hạ cười dịu dàng và tiến gần tới anh.
“ Cảm ơn cô!” Anh ngại ngùng cười
thấy cảnh này cô vội chạy ra ngoài, bỗng đâm vào hắn- Mạc Vọng Thiên- em trai của An Hạ
Nghe anh và An Hạ nói chuyện, Vọng Thiên lạnh nhạt nói “ Gì thế? Tưởng cậu khóc chứ?”
Trong mắt cô vụt qua tia kinh thường hét vào mặt Vọng Thiên “ Đồ ngốc!”
Vọng Thiên nhìn cô mỉa mai rồi kéo cô đi
“ Tình yêu vô vọng, tình yêu đau đớn, tình yêu không hồi đáp. Chúng.. có thực sự đẹp đẽ không?”
“ Tôi thì không nghĩ thế” nói rồi Vọng Thiên hôn lên môi cô.
cô nhắm mắt, đáp trả nụ hôn của Vọng Thiên mà trong tiềm thức vẫn nghĩ đó là Âu Thần- người anh trai và cũng là người mà cô yêu.
Rời khỏi đôi môi mềm mại của cô, Vọng Thiên ôm cô thì thầm” An Hạ”
Hy Doãn và Vọng Thần đang hẹn hò nhưng sự thật cô chỉ là người thay thế của An Hạ trong lòng Vọng Thần và ngược lại với cô cũng vậy Vọng Thần chỉ là người thay thế của anh.
Chương 1
Năm đó, anh là chủ nghiệm lớp cô, cô vui lắm, như vậy cô có thể nhìn thấy anh mỗi ngày.
Đứng trước cửa phòng giáo viên, cô hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng mở cửa.Đập vào mắt cô là hình ảnh lãng mạn khi mà một người con trai đang nói chuyện rất vui vẻ với một người con gái, và trên môi mỗi người là những nụ cười thẹn thùng. Khung cảnh đó đáng ra rất đẹp nếu như người nhìn thấy không phải cô.
mình luôn dõi theo anh, đó là tại sao mình nhận ra vẻ mặt của anh ấy, vẻ mặt mà từ trước tới nay chưa từng xuất hiện trên mặt ảnh! Mình ngốc thật!
~~~
Vừa ăn anh vừa dịu dàng nói” Ngon thật! Mẹ Doãn Doãn đúng là đầu bếp giỏi mà!”
“ Cảm ơn con nha! Nhưng Tiểu Doãn cũng giúp luôn đấy! Đúng là hiếm thấy thật!”
“M...Ẹ!!!”
ánh mắt anh vụt qua ý cười” nhưng mà ngon thật nha!”
“ Khó chịu quá! Mình cảm thấy như được sống lại bởi mấy điều nhỏ nhặt này...Cuối cùng mình cũng chẳng làm được gì hết”
“ Không thể đợi tìm được một người vợ xinh đẹp” Anh ấy luôn nói vậy từ rất lâu, nhưng gần đây lại không nói nữa.. Là bởi vì giờ trong lòng anh ấy đã có người đó rồi? Nghĩ vậy lòng cô chợt trùng xuống.
rồi chợt, nước mắt cô rơi từng giọt từng giọt Dối trá! anh luôn quan tâm cô vậy mà..
~~Sáng~~
Đi trên hành lang mà lòng cô trống rỗng, ánh mắt vô hồn, rồi bỗng cô thấy mất thăng bằng và ngã. Thoát ra khỏi suy nghĩ cô mới biết mình vừa đâm vào An Hạ tóc dài, trang điểm theo lối tự nhiên, và đặc biệt là đôi mắt nai ngọt ngào cô chăm chú nhìn An Hạ
“ Xin lỗi em!” tiếng nói êm dịu chợt vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Cô gật đầu, lướt qua An Hạ, tiếp tục đi, như cái xác không hồn.
~~~
Đến giờ tan học bỗng dưng trời đổ mưa, Vọng Thiên chạy đến bên cô và cùng cô đi về nhà của hắn.
“ Chán quá!” cô than và đổ xuống giường Vọng Thiên.
Liếc về phía cô, rồi tiếp tục chơi game “ Đừng có làm ướt giường đấy”
Phớt lờ lời Vọng Thiên cô tiếp tục than “ Muốn bỏ học quá đi!”
“ Còn Âu Thần thì sao? Muốn bỏ cuộc rồi sao?” Vọng Thiên không mặn không nhạt hỏi. cô từ từ ngồi dậy “ Không bỏ! Có chết cũng không bỏ. Nhưng...”
“ Nhưng?”
Cô không trả lời và từ từ tiến lại ôm Vọng Thiên.
Vọng Thiên giật mình rồi lạnh nhạt “ Cậu làm tớ sợ đấy!”
Cô cười “ Xạo quá! không tin đâu”
Quay lại nhìn cô” Cậu buồn sao?“. Ánh mắt cả hai chợt trùng xuống.
“Cậu không buồn sao Thiên Thiên” Cô gục đầu vào vai hắn.Cô cứ nghĩ rằng lúc đó cả cô và hắn đều tương tự.
Hắn kéo tay cô, bế cô lên giường, rồi cúi xuống hôn cô. một nụ hôn nhẹ nhàng rồi dần dần thành cuồng nhiệt. Hắn cuốn lấy đầu lưỡi của cô trêu đùa. Nhiệt độ trong phòng tăng dần. Từng ngón tay hắn lần theo đường cong cơ thể cô, cởi từng chiếc cúc. Đôi môi không ngừng hôn lên môi, lên cổ cô. Vọng Thiên không thích mình! Dù mình có coi cậu ta là Vọng Thiên hay không! Cũng không quan trọng nữa rồi!
Nghĩ vậy cô để mặc Vọng Thiên, chỉ nhắm mắt và tưởng tượng rằng Vọng Thiên chính là Âu Thần.
Mình có thể nghe thấy tiếng tim đập, vì mình luôn mong rằng anh hai sẽ làm vậy với mình!
Rồi chợt điện thoại cô kêu là Âu Thần nhắn tin. Cả hai người cùng khựng lại rồi cô đẩy nhẹ Vọng Thiên ra cầm điện thoại:“ Cảm ơn em về bữa tối hôm trước nhé”
Tại sao?..
Vọng Thiên nhìn ra cửa sổ nói” Muốn dừng không? Tớ nghĩ hôm nay vậy là đủ rồi. Cậu muốn tiếp tục không?”
Cô im lặng không đáp nhưng Vọng Thiên biết, hắn đưa áo cho cô rồi đi vào phòng tắm.