Tử Hàm bởi vì chân bị thương, tạm thời cũng không có biện pháp hầu hạ Triển Vân, cho nên được Vương phi phê chuẩn nghỉ ngơi trước.
Vân Vương phi còn giúp nàng mời thầy thuốc trị liệu vết thương trên chân, qua mấy ngày, thương thế cũng chậm chậm chuyển biến tốt đẹp.
Dưỡng thương mấy ngày này, Tử Hàm một mực nhớ lại cuộc sống mình trái qua từ sau khi đi vào vương phủ, Vương phi thiện lương mà sức khỏe yếu, Vân Vương gia hỉ nộ vô thường, cùng với Hương Thảo một thân đầy thương tích.
Khiến cho Tử Hàm có ấn tượng sâu sắc nhất chính là Vân Vương gia, nhất là nhớ tới, bộ dáng nổi trận lôi đình của hắn, nghĩ xem hắn vì cái gì lại phấn đấu quên mình cứu nàng.
Hắn không phải thực chán ghét nàng sao? Vì sao lại xả thân cứu nàng, còn giúp nàng chữa thương, cõng nàng trở về thành, trong lòng Tử Hàm tràn ngập nghi hoặc. Không nghĩ ra, lại không khỏi nhớ tới bộ dáng quẫn bách của Triển Vân lúc bị nàng kéo rách quần, Tử Hàm nhịn không được bật cười, cười xong, mới phát hiện, mình sao lại nghĩ tới Triển Vân.
Này không, Tử Hàm ngồi ở trên giường lại bắt đầu bật cười, rồi sau đó khẽ lắc đầu, để cho mình không cần suy nghĩ bộ dạng xấu hổ của Triển Vân nữa.
Trong lòng lại suy nghĩ đến Vân Vương phi, tuy rằng có điều cầu nàng, nhưng đã nhiều ngày chân nàng bị thương, Vương phi phái người chiếu cố nàng thật cẩn thận, Tử Hàm muốn đi tạ ơn.
Tuy rằng chân còn đau chút, đi đường còn có chút không thuận tiện, bất quá chỉ cần cẩn thận một chút, thì không có trở ngại, Tử Hàm nghĩ thế liền đi về phía Lan Hoa các.
Lan Hoa các thực yên tĩnh, Vân Vương phi tựa hồ không mấy thích có nhiều người hầu hạ nàng, có lẽ là bởi vì thân thể không tốt, nên cần yên lặng.
Tử Hàm vừa muốn bước vào cái cửa hình vòm để vào sân Lan Hoa các, lại nghe ‘ba’ một tiếng, thanh thúy mà vang dội.
Thanh âm này nàng không xa lạ, hẳn là thanh âm bạt tai, ai đang đánh người? Chẳng lẽ Triển Vân đang ở đây?
Tử Hàm đi tới, thân thể không khỏi tránh ở phía sau bức tường, rồi sau đó lặng lẽ thăm dò nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy trên lầu hai của Lan Hoa các, tựa hồ có một nha đầu quỳ trên mặt đất, mà Vân Vương phi một thân trang phục xinh đẹp đứng ở nơi đó, Vân Vương phi đang đánh người?
Tử Hàm không khỏi nhíu mày, trong lòng âm thầm cảm thấy được giờ phút này không đi vào là thỏa đáng, đang muốn rời đi, lại nhìn đến vẻ mặt hung ác của Vân vương phi, đưa tay nắm lên con chim nhỏ màu xanh biếc trong chiếc lồng, một tay kéo đầu một tay kéo mình, chim nhỏ màu xanh biếc kia bị Vân Vương phi chia ra làm hai, xác chết để dưới lầu.
Thấy vậy Tử Hàm không khỏi nhíu mày! Tử Hàm lùi lại, thân thể tựa vào trên tường, trong đầu loạn thành một đoàn, Tâm nhi một phen bẻ đầu chim ra chính là Tâm nhi nhu nhược thiện lương kia sao? Là Tâm nhi vì một con vẹt chết đi mà rơi lệ sao? Tử Hàm quả thực không thể tin được sự thật đã thấy trước mắt.
Nếu việc này là nàng Đồng Tử Hàm làm, là nàng bẻ đầu vẹt ra, nói vậy người biết thân phận nàng sẽ không kỳ quái.
Nhưng Vân Vương phi, nàng ngày thường thiện lương như vậy, ôn nhu như vậy, hiện giờ lại để cho Tử Hàm thấy một màn như vậy, có thể nào không kỳ quái.
Trong đầu đột nhiên nhớ tới Hương Thảo, cả người nàng đầy vết thương, cũng không muốn để cho người ta nhìn đến, tránh ở trong căn phòng tối tăm kia, chẳng lẽ kia cũng là Vân Vương phi đánh sao? Nếu là như thế này, hành vi khác thường của Hương Thảo cũng có thể giải thích.
Bởi vì Vân Vương phi ở trong mắt Triển Vân là một nữ nhân ôn nhu thiện lương, ở trong mắt người trong phủ cũng là như thế đi, cho nên nàng không hy vọng mọi người biết nàng có mặt khác như vậy, nhất là không muốn Triển Vân biết.
Tạ ơn, vẫn là ngày khác đi, Tử Hàm lặng yên ly khai nơi này, trên đường quay về Phỉ Thúy các, nàng vẫn còn mang bộ dạng suy tư, Vân Vương phi là vì cái gì mà tức giận như thế, thân thể của nàng có thể chịu được tức giận như vậy sao, hay là, là nàng.... Không có bệnh?
Tâm Tử Hàm lạnh lẽo, tổng cảm giác gió phải nổi lên!
Lúc gặp lại Tâm nhi, vẻ mặt Tử Hàm bình tĩnh, giấu giếm thanh sắc, mà Vân Vương phi vẫn là Tâm nhi ôn nhu thiện lương hòa ái như trước.
Nàng nằm nghiêng ở trên nhuyễn tháp (giường nhỏ mềm), trong tay cầm một quyển sách, trên khuôn mặt hiện ra u sầu, dưới ánh nến làm cho mặt của nàng lúc sáng lúc tối.
Tâm nhi đem sách đặt ở trên bàn kế nhuyễn tháp, hỏi Tử Hàm "Vết thương trên chân của ngươi đỡ nhiều chưa?"
Tử Hàm đứng ở nơi đó, gật đầu, "Tốt lắm, đa tạ Vương phi quan tâm." Trước kia cảm thấy được ân cần thăm hỏi như vậy thực ấm áp, hiện tại lại thấy có cảm giác lạnh lẽo.
Tâm nhi nửa ngồi dậy nhìn Tử Hàm, "Ngươi cũng biết Vương gia nhiều ngày nay, vì cái gì lại vội như vậy."
"Nô tỳ cũng không rõ ràng." Nàng chỉ là một nha hoàn, sao biết được cái gì, hơn nữa gần đây chân bị thương, cũng không có hầu hạ Triển Vân.
"Phải đánh giặc, qua vài ngày nữa Vương gia phải xuất chinh." Trên mặt Tâm nhi có mất mát cùng cô đơn, hiển nhiên không phải thực đồng ý Triển Vân xuất chinh.
"Phải đánh giặc sao?" Vẻ mặt Tử Hàm mê hoặc cùng kinh ngạc, đối với chiến tranh, nàng biểu hiện thật mơ hồ.
"Đúng vậy, tính ra ngươi ở vương phủ cũng đã một tháng, lại vẫn chưa hoàn thành tâm nguyện." Vẻ mặt Tâm nhi thương cảm, trong con ngươi đều là cô đơn, "Tử Hàm, ta hy vọng mấy ngày tới ngươi cố gắng một chút, ở bên Vương gia nhiều hơn, lần này hắn đi, lại là mấy tháng, thậm chí lâu hơn."
"Thực xin lỗi Vương phi,... Nô tỳ sẽ làm hết sức!" Tử Hàm khẩu thị tâm phi (nói vậy mà ko nghĩ vậy) trả lời.
"Tử Hàm, ngươi lại đây."
Đúng lúc này Tâm nhi ngoắc nàng, ý bảo nàng đi qua, Tử Hàm do dự đi ra phía trước.
Tâm nhi từ dưới gối mềm lấy ra một cái vòng ngọc sáng trong suốt, nâng tay Tử Hàm lên đeo vào, Tử Hàm cự tuyệt nói: "Vương phi không được, nô tỳ không thể nhận."
"Đây là lòng biết ơn của ta đối với ngươi." Tâm nhi vẫn đem vòng ngọc đeo vào cổ tay của nàng, Tử Hàm cúi đầu nhìn lại, tựa hồ nhìn đến trong vòng ngọc có một cái gì đó màu đen thoảng qua, trong chớp mắt liền biến mất, quá nhanh, chẳng lẽ là hoa mắt? "Đa tạ Vương phi." Tử Hàm chỉ có thể nói lời cảm tạ.
Tâm nhi đột nhiên lộ ra một nụ cười, tới gần tử hàm, ghé vào bên tai Tử Hàm nhỏ tiếng nói gì đó, nói thật lâu sau, mới lớn tiếng nói: "Đi thôi, Vương gia cũng nên nghỉ ngơi, ngươi đi hầu hạ đi."
"Vâng!" Ánh mắt Tử Hàm có chút tan rả, đờ đẫn trả lời, rồi sau đó xoay người, chậm rãi đi ra phía ngoài.
Đêm có trăng và sao, Tử Hàm từng bước một tới gần tẩm lâu nơi Triển Vân ở, cửa đóng chặt, Tử Hàm liền giơ tay gõ vài cái.
Triển Vân đang muốn đi ngủ nghe được tiếng đập cửa liền đi lại mở cửa ra, lại nhìn đến Tử Hàm đứng ở ngoài cửa.
Triển vân nhìn Tử Hàm ngoài cửa, gương mặt xinh đẹp, còn có con ngươi câu hồn luôn là tiêu điểm của hắn, "Ngươi tới làm cái gì?"
"Ta tới hầu hạ Vương gia đi ngủ." Sau khi Tử Hàm trả lời đơn giản, người cũng thẳng tắp xông vào.
Con ngươi đen của Triển Vân nhíu lại, trên tuấn nhan tràn đầy nghi hoặc, đi nhanh vào trước mặt Tử Hàm, đang muốn bảo Tử Hàm đi ra ngoài, thì Tử Hàm vẫn đứng giữa phòng, tay nhỏ bé cởi bỏ quần áo... Quần áo giống như tuyết rơi, rơi trên mặt đất.....
Không thể phủ nhận chính là, Triển Vân xem ngây người, thân thể của Tử Hàm cứ như vậy hiện ra ở trước mắt hắn, làm cho hắn mất hồn, mỗi một bộ phận trên thân thể cũng lặng yên mà đứng, máu cả người đang chạy chồm lên.
"Vương gia!" Tử Hàm chậm rãi đến gần Triển Vân, vươn cánh tay non mịn ôm lấy thắt lưng Triển Vân
Đây là một loại tra tấn!
"Tử Hàm...!" Thanh âm Triển Vân trầm thấp áp bách, áp chế cảm xúc nào đó, "Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì hay không?"
Tử Hàm không có trả lời, chỉ là kiễng mủi chân, ngẩng đầu hôn môi Triển Vân, làm cho cả người Triển Vân run lên, "Chết tiệt ngươi có biết đang chơi với lửa không?"
Ánh mắt hồn nhiên của Tử Hàm nhìn Triển Vân, cũng trống trơn, đờ đẫn, hơi thở như lan nói: "Vương gia, tối nay ta là người của ngươi."
Lòng ngực cường tráng của Triển Vân rõ ràng cảm nhận được sự mềm mại của Tử Hàm, Tử Hàm tựa như một dòng nước nhu tình, phải phấn đấu quên mình thấm vào thân thể hắn, nhưng, hắn không thể...., tay Triển Vân đụng chạm đến bả vai Tử Hàm, muốn đẩy Tử Hàm ra, chính là bàn tay lại chạm đến làn da trơn bóng mềm mại giống như có ma lực, hấp thụ tay của hắn.
Chống đẩy biến thành ôm, trong không khí tràn ngập hương vị cháy, trên ngũ quan sâu sắc của Triển Vân, là ẩn nhẫn thống khổ, hắn một tay ôm lấy Tử Hàm, đi tới trên giường lớn.
Hai thân thể gắt gao dính cùng một chỗ, Triển Vân quay đầu lại, nhìn cánh cửa đi ra phòng ngoài phía sau, vung tay lên, chưởng gió thổi tắt ánh nến trên bàn, trong phòng tối đen một mảnh.
Triển Vân nằm ở bên cạnh Tử Hàm, vươn tay nhẹ nhàng vỗ về gương mặt non mịn của Tử Hàm, còn có môi cánh hoa của Tử Hàm, rồi sau đó cúi đầu hôn đôi môi mềm mại của Tử Hàm, bàn tay to cũng dừng ở nơi mềm mại nào đó, sau khi nhấm nháp tư vị tuyệt với của Tử Hàm, ngẩng đầu, con ngươi đen trong đêm tối lóe ra, trên tuấn nhan lại hiện lên một nụ cười mê hoặc người, thanh âm khàn khàn nói nhỏ: "Ngươi thật sự là vật nhỏ câu hồn, thiếu chút nữa làm cho ta thất thủ, ta thật sự muốn ngươi, ngươi quá mức mê người...."
Vân Vương phi còn giúp nàng mời thầy thuốc trị liệu vết thương trên chân, qua mấy ngày, thương thế cũng chậm chậm chuyển biến tốt đẹp.
Dưỡng thương mấy ngày này, Tử Hàm một mực nhớ lại cuộc sống mình trái qua từ sau khi đi vào vương phủ, Vương phi thiện lương mà sức khỏe yếu, Vân Vương gia hỉ nộ vô thường, cùng với Hương Thảo một thân đầy thương tích.
Khiến cho Tử Hàm có ấn tượng sâu sắc nhất chính là Vân Vương gia, nhất là nhớ tới, bộ dáng nổi trận lôi đình của hắn, nghĩ xem hắn vì cái gì lại phấn đấu quên mình cứu nàng.
Hắn không phải thực chán ghét nàng sao? Vì sao lại xả thân cứu nàng, còn giúp nàng chữa thương, cõng nàng trở về thành, trong lòng Tử Hàm tràn ngập nghi hoặc. Không nghĩ ra, lại không khỏi nhớ tới bộ dáng quẫn bách của Triển Vân lúc bị nàng kéo rách quần, Tử Hàm nhịn không được bật cười, cười xong, mới phát hiện, mình sao lại nghĩ tới Triển Vân.
Này không, Tử Hàm ngồi ở trên giường lại bắt đầu bật cười, rồi sau đó khẽ lắc đầu, để cho mình không cần suy nghĩ bộ dạng xấu hổ của Triển Vân nữa.
Trong lòng lại suy nghĩ đến Vân Vương phi, tuy rằng có điều cầu nàng, nhưng đã nhiều ngày chân nàng bị thương, Vương phi phái người chiếu cố nàng thật cẩn thận, Tử Hàm muốn đi tạ ơn.
Tuy rằng chân còn đau chút, đi đường còn có chút không thuận tiện, bất quá chỉ cần cẩn thận một chút, thì không có trở ngại, Tử Hàm nghĩ thế liền đi về phía Lan Hoa các.
Lan Hoa các thực yên tĩnh, Vân Vương phi tựa hồ không mấy thích có nhiều người hầu hạ nàng, có lẽ là bởi vì thân thể không tốt, nên cần yên lặng.
Tử Hàm vừa muốn bước vào cái cửa hình vòm để vào sân Lan Hoa các, lại nghe ‘ba’ một tiếng, thanh thúy mà vang dội.
Thanh âm này nàng không xa lạ, hẳn là thanh âm bạt tai, ai đang đánh người? Chẳng lẽ Triển Vân đang ở đây?
Tử Hàm đi tới, thân thể không khỏi tránh ở phía sau bức tường, rồi sau đó lặng lẽ thăm dò nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy trên lầu hai của Lan Hoa các, tựa hồ có một nha đầu quỳ trên mặt đất, mà Vân Vương phi một thân trang phục xinh đẹp đứng ở nơi đó, Vân Vương phi đang đánh người?
Tử Hàm không khỏi nhíu mày, trong lòng âm thầm cảm thấy được giờ phút này không đi vào là thỏa đáng, đang muốn rời đi, lại nhìn đến vẻ mặt hung ác của Vân vương phi, đưa tay nắm lên con chim nhỏ màu xanh biếc trong chiếc lồng, một tay kéo đầu một tay kéo mình, chim nhỏ màu xanh biếc kia bị Vân Vương phi chia ra làm hai, xác chết để dưới lầu.
Thấy vậy Tử Hàm không khỏi nhíu mày! Tử Hàm lùi lại, thân thể tựa vào trên tường, trong đầu loạn thành một đoàn, Tâm nhi một phen bẻ đầu chim ra chính là Tâm nhi nhu nhược thiện lương kia sao? Là Tâm nhi vì một con vẹt chết đi mà rơi lệ sao? Tử Hàm quả thực không thể tin được sự thật đã thấy trước mắt.
Nếu việc này là nàng Đồng Tử Hàm làm, là nàng bẻ đầu vẹt ra, nói vậy người biết thân phận nàng sẽ không kỳ quái.
Nhưng Vân Vương phi, nàng ngày thường thiện lương như vậy, ôn nhu như vậy, hiện giờ lại để cho Tử Hàm thấy một màn như vậy, có thể nào không kỳ quái.
Trong đầu đột nhiên nhớ tới Hương Thảo, cả người nàng đầy vết thương, cũng không muốn để cho người ta nhìn đến, tránh ở trong căn phòng tối tăm kia, chẳng lẽ kia cũng là Vân Vương phi đánh sao? Nếu là như thế này, hành vi khác thường của Hương Thảo cũng có thể giải thích.
Bởi vì Vân Vương phi ở trong mắt Triển Vân là một nữ nhân ôn nhu thiện lương, ở trong mắt người trong phủ cũng là như thế đi, cho nên nàng không hy vọng mọi người biết nàng có mặt khác như vậy, nhất là không muốn Triển Vân biết.
Tạ ơn, vẫn là ngày khác đi, Tử Hàm lặng yên ly khai nơi này, trên đường quay về Phỉ Thúy các, nàng vẫn còn mang bộ dạng suy tư, Vân Vương phi là vì cái gì mà tức giận như thế, thân thể của nàng có thể chịu được tức giận như vậy sao, hay là, là nàng.... Không có bệnh?
Tâm Tử Hàm lạnh lẽo, tổng cảm giác gió phải nổi lên!
Lúc gặp lại Tâm nhi, vẻ mặt Tử Hàm bình tĩnh, giấu giếm thanh sắc, mà Vân Vương phi vẫn là Tâm nhi ôn nhu thiện lương hòa ái như trước.
Nàng nằm nghiêng ở trên nhuyễn tháp (giường nhỏ mềm), trong tay cầm một quyển sách, trên khuôn mặt hiện ra u sầu, dưới ánh nến làm cho mặt của nàng lúc sáng lúc tối.
Tâm nhi đem sách đặt ở trên bàn kế nhuyễn tháp, hỏi Tử Hàm "Vết thương trên chân của ngươi đỡ nhiều chưa?"
Tử Hàm đứng ở nơi đó, gật đầu, "Tốt lắm, đa tạ Vương phi quan tâm." Trước kia cảm thấy được ân cần thăm hỏi như vậy thực ấm áp, hiện tại lại thấy có cảm giác lạnh lẽo.
Tâm nhi nửa ngồi dậy nhìn Tử Hàm, "Ngươi cũng biết Vương gia nhiều ngày nay, vì cái gì lại vội như vậy."
"Nô tỳ cũng không rõ ràng." Nàng chỉ là một nha hoàn, sao biết được cái gì, hơn nữa gần đây chân bị thương, cũng không có hầu hạ Triển Vân.
"Phải đánh giặc, qua vài ngày nữa Vương gia phải xuất chinh." Trên mặt Tâm nhi có mất mát cùng cô đơn, hiển nhiên không phải thực đồng ý Triển Vân xuất chinh.
"Phải đánh giặc sao?" Vẻ mặt Tử Hàm mê hoặc cùng kinh ngạc, đối với chiến tranh, nàng biểu hiện thật mơ hồ.
"Đúng vậy, tính ra ngươi ở vương phủ cũng đã một tháng, lại vẫn chưa hoàn thành tâm nguyện." Vẻ mặt Tâm nhi thương cảm, trong con ngươi đều là cô đơn, "Tử Hàm, ta hy vọng mấy ngày tới ngươi cố gắng một chút, ở bên Vương gia nhiều hơn, lần này hắn đi, lại là mấy tháng, thậm chí lâu hơn."
"Thực xin lỗi Vương phi,... Nô tỳ sẽ làm hết sức!" Tử Hàm khẩu thị tâm phi (nói vậy mà ko nghĩ vậy) trả lời.
"Tử Hàm, ngươi lại đây."
Đúng lúc này Tâm nhi ngoắc nàng, ý bảo nàng đi qua, Tử Hàm do dự đi ra phía trước.
Tâm nhi từ dưới gối mềm lấy ra một cái vòng ngọc sáng trong suốt, nâng tay Tử Hàm lên đeo vào, Tử Hàm cự tuyệt nói: "Vương phi không được, nô tỳ không thể nhận."
"Đây là lòng biết ơn của ta đối với ngươi." Tâm nhi vẫn đem vòng ngọc đeo vào cổ tay của nàng, Tử Hàm cúi đầu nhìn lại, tựa hồ nhìn đến trong vòng ngọc có một cái gì đó màu đen thoảng qua, trong chớp mắt liền biến mất, quá nhanh, chẳng lẽ là hoa mắt? "Đa tạ Vương phi." Tử Hàm chỉ có thể nói lời cảm tạ.
Tâm nhi đột nhiên lộ ra một nụ cười, tới gần tử hàm, ghé vào bên tai Tử Hàm nhỏ tiếng nói gì đó, nói thật lâu sau, mới lớn tiếng nói: "Đi thôi, Vương gia cũng nên nghỉ ngơi, ngươi đi hầu hạ đi."
"Vâng!" Ánh mắt Tử Hàm có chút tan rả, đờ đẫn trả lời, rồi sau đó xoay người, chậm rãi đi ra phía ngoài.
Đêm có trăng và sao, Tử Hàm từng bước một tới gần tẩm lâu nơi Triển Vân ở, cửa đóng chặt, Tử Hàm liền giơ tay gõ vài cái.
Triển Vân đang muốn đi ngủ nghe được tiếng đập cửa liền đi lại mở cửa ra, lại nhìn đến Tử Hàm đứng ở ngoài cửa.
Triển vân nhìn Tử Hàm ngoài cửa, gương mặt xinh đẹp, còn có con ngươi câu hồn luôn là tiêu điểm của hắn, "Ngươi tới làm cái gì?"
"Ta tới hầu hạ Vương gia đi ngủ." Sau khi Tử Hàm trả lời đơn giản, người cũng thẳng tắp xông vào.
Con ngươi đen của Triển Vân nhíu lại, trên tuấn nhan tràn đầy nghi hoặc, đi nhanh vào trước mặt Tử Hàm, đang muốn bảo Tử Hàm đi ra ngoài, thì Tử Hàm vẫn đứng giữa phòng, tay nhỏ bé cởi bỏ quần áo... Quần áo giống như tuyết rơi, rơi trên mặt đất.....
Không thể phủ nhận chính là, Triển Vân xem ngây người, thân thể của Tử Hàm cứ như vậy hiện ra ở trước mắt hắn, làm cho hắn mất hồn, mỗi một bộ phận trên thân thể cũng lặng yên mà đứng, máu cả người đang chạy chồm lên.
"Vương gia!" Tử Hàm chậm rãi đến gần Triển Vân, vươn cánh tay non mịn ôm lấy thắt lưng Triển Vân
Đây là một loại tra tấn!
"Tử Hàm...!" Thanh âm Triển Vân trầm thấp áp bách, áp chế cảm xúc nào đó, "Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì hay không?"
Tử Hàm không có trả lời, chỉ là kiễng mủi chân, ngẩng đầu hôn môi Triển Vân, làm cho cả người Triển Vân run lên, "Chết tiệt ngươi có biết đang chơi với lửa không?"
Ánh mắt hồn nhiên của Tử Hàm nhìn Triển Vân, cũng trống trơn, đờ đẫn, hơi thở như lan nói: "Vương gia, tối nay ta là người của ngươi."
Lòng ngực cường tráng của Triển Vân rõ ràng cảm nhận được sự mềm mại của Tử Hàm, Tử Hàm tựa như một dòng nước nhu tình, phải phấn đấu quên mình thấm vào thân thể hắn, nhưng, hắn không thể...., tay Triển Vân đụng chạm đến bả vai Tử Hàm, muốn đẩy Tử Hàm ra, chính là bàn tay lại chạm đến làn da trơn bóng mềm mại giống như có ma lực, hấp thụ tay của hắn.
Chống đẩy biến thành ôm, trong không khí tràn ngập hương vị cháy, trên ngũ quan sâu sắc của Triển Vân, là ẩn nhẫn thống khổ, hắn một tay ôm lấy Tử Hàm, đi tới trên giường lớn.
Hai thân thể gắt gao dính cùng một chỗ, Triển Vân quay đầu lại, nhìn cánh cửa đi ra phòng ngoài phía sau, vung tay lên, chưởng gió thổi tắt ánh nến trên bàn, trong phòng tối đen một mảnh.
Triển Vân nằm ở bên cạnh Tử Hàm, vươn tay nhẹ nhàng vỗ về gương mặt non mịn của Tử Hàm, còn có môi cánh hoa của Tử Hàm, rồi sau đó cúi đầu hôn đôi môi mềm mại của Tử Hàm, bàn tay to cũng dừng ở nơi mềm mại nào đó, sau khi nhấm nháp tư vị tuyệt với của Tử Hàm, ngẩng đầu, con ngươi đen trong đêm tối lóe ra, trên tuấn nhan lại hiện lên một nụ cười mê hoặc người, thanh âm khàn khàn nói nhỏ: "Ngươi thật sự là vật nhỏ câu hồn, thiếu chút nữa làm cho ta thất thủ, ta thật sự muốn ngươi, ngươi quá mức mê người...."