Tên tôi là Hạ Lâm Nghi, 14 tuổi, đang là học sinh năm cuối của trường Trung học, tôi không giỏi về mọi thứ và khác xa với những đứa bạn ở lớp, nếu họ miệt mài và tiêu tốn thời gian của mình vào đống sách vở, cố gắng mở ra cho mình con đường sáng lạn phía trước, mang theo hoài bão to lớn thì tôi lại làm một con sâu lười, một trạch nữ và tôi yêu ngôn tình, món ăn tinh thần xa xỉ nhất trong cuộc sống nhàm chán này. Tôi không có IQ cao ngất như những "tân thiên tài " trong lớp hay sôi nổi hoà đồng như những bạn nữ khác, cuộc sống của tôi là chuỗi tuần hoàn được lặp lại liên tục "đi học - ăn ngủ - ngôn tình''. Đã có người từng nói với tôi:" Mỗi ngày đến trường là một niềm vui ", vốn dĩ̃ đó trên lí thuyết còn tôi không cho là như vậy. Mỗi ngày bạn sẽ phải ngồi trên lớp gần 4 tiếng đồng hồ không kể thời gian ra chơi chỉ để "gặm nhấm" những bài giảng của thầy cô giáo trong khi cơn buồn ngủ đang kéo đến bất ngờ, đến cuối tuần bạn sẽ được nghe miễn phí cô giáo '' tụng kinh'' về truyền thống hiếu học của lớp người ta, các cô cậu học sinh chăm chỉ tôi không nói nhưng những bạn lười học ngay cả tôi thì nó là cả một chế độ nặng nề đấy, niềm vui à, tôi tìm không thấy!!
Như bao buổi sáng quen thuộc, tôi đờ đẫn thức dậy, vệ sinh cá nhân và mặc đồng phục tới trường, gia đình tôi không hề có thói quen quây quần bên nhau vào bữa sáng, lí do vì sao? Hết sức đơn giản vì họ quá bận. Ba tôi là giám đốc của một doanh nghiệp lớn, với công sức và cố gắng, ông đã thành công gây dựng và đứng vững gót chân trên thương trường hơn ba mươi mấy năm, còn mẹ tôi -bà là quản lí của một cửa hàng bánh ngọt có tiếng, xinh đẹp và hết sức dịu dàng. Hạ Minh là anh trai tôi, tin tôi đi -anh ấy là hảo soái ca đấy, với vóc dáng 1m85, khuôn mặt đẹp ngời ngời, học sinh lớp 11 trường phổ thông, cả học lực lẫn thể thao đều tốt - là tiêu chuẩn trong mắt của mọi cô gái. Đối với tôi, mặc dù không được hưởng trọn tình yêu thương của ba mẹ nhưng tôi vẫn yêu gia đình này và tôi tự hào về điều đó.
Bước ra khỏi dòng hồi ức của mình, hiện tại tôi đang ngồi trên lớp học thân yêu sau ngày khai giảng. Vào thu, nắng vàng yếu ớt rải rác trên sân trường rộng lớn, men theo hơi gió, mùi ẩm mốc của đất nồng nồng ngai ngái phảng phất vào khoảng không, cái se se lạnh của thu đã về thoảng nhẹ cùng màn sương mỏng mong manh giăng trên lớp lá non trần trụi xanh mướt . Tất cả sẽ là không gian tuyệt đẹp nếu như..
'' Đang nhìn gì vậy?''
Tiếng nói làm tôi giật mình, chợt thấy bóng dáng quen thuộc, vẫn là đôi mắt đen sâu thẳm tựa không thấy đáy, tên gọi mà tôi đã thuộc lòng từ lâu, người con trai ấy là cậu - Khả Vũ ; nhưng với tôi cậu đã sắp trưởng thành thành một thằng con trai mà bất cứ người con gái nào cũng có thể an tâm dựa vào, không còn là cậu bé ngây thơ này xưa nữa - cậu là nhân vật nổi tiếng trong mắt các cô cái ở trường. Phải biết rằng:'' Soái ca chỉ để ngắm chứ không thể yêu''. Chậc chậc, tôi cảm khái - cậu ta càng lớn càng đẹp thêm, giả lả mỉm cười lại, cất tiếng:
'' Tôi nhìn cậu, không được sao?''
Cậu ta nhìn lại tôi, đưa ánh mắt '' dà xoát '' từ trên xuống, khóe môi không tự chủ giương lên, tạo thành một đường cong hoàn mĩ, thoáng nhìn, nụ cười vẻ chừng vô hại nhưng ai biết đâu được nó đang ẩn chứa điều gì.
'' Cậu không biết xấu hổ khi nói thế sao, Hạ Nghi?''
Giọng nói của cô bạn tóc ngắn vang lên, tôi nghe và chỉ cười nhạt trong lòng, xấu hổ sao, nó có mài ra ăn được không, có đổi lại được đống thành tích thấp lè tè trong hai tuần đi học trước khai giảng của tôi không, với tôi, trêu đùa là trêu đùa, đơn giản không có gì khó hiểu.
'' Tiểu Nghi '' - Tiếng gọi khẽ của Nhạc Đình, cô gái dịu dàng như dòng suối, bạn thân của tôi gần 4 năm Trung học.
Lời vừa dứt, tiếng trống trường đã điểm, từng hồi mạnh mẽ, cửa phòng học lớp tôi đón chào bóng dáng của cô chủ nhiệm,khác với những giáo viên dịu dàng ôn nhu của các lớp, cô giáo của chúng tôi đã hơn 25 cái xuân xanh, chưa chồng chưa con, đặc biệt vị " ma ma tổng quản " này vô cùng khó tính, là một "đối thủ đáng gờm" khó chơi của toàn thể anh em lớn nhỏ lớp 9A, theo sau lưng cô, tôi thấy một dáng người nhỏ bé, chưa để tôi trọn vẹn suy nghĩ cô giáo cất lời:
'' Lớp chúng ta có bạn mới chuyển đến, em vào đi ''
Tôi tò mò đưa mắt liếc nhìn, oaoa là tiểu mỹ nhân, bóng dáng nhỏ nhắn lả lướt ấy xuất hiện, thực hiện màn chào hỏi huyền thoại của đời học sinh.
'' Xin chào, mình là An Nhã, sau này nhờ cả lớp giúp đỡ '' - Giọng nói trong veo, đôi má xuất hiện vài rặng mây hồng thẹn thùng xấu hổ, cô gái đó khoác lên mình nét đẹp của người phương Đông, làn da trắng như gốm sứ, mái tóc như thác đổ, đen tuyền mượt mà. Đôi ngươi đen láy lấp lánh dưới hàng mi cong vút, làn môi ướt át căng mọng. Ngây thơ dịu dàng như tiểu bạch thỏ, thanh thuần trong sáng như hoa bách hợp, cô ấy chẳng khác gì bạch liên hoa trong mấy cuốn truyện nữ phụ văn mà tôi đã đọc, hiền lương mà thướt tha.
Dù bản thân tôi tuy là nữ cũng nhìn đến thất thần nhưng ngay sau đó liền hoàn hồn khi nghe thấy hai từ '' giả tạo'' phát ra từ phía Khả Vũ ; tiếng nói không lớn nhưng đủ để lọt rõ vào tai mọi người, tôi trợn mắt oán thầm:'' Dù gì người ta cũng là con gái, cậu có nhất thiết phải nói thẳng ra vậy không?''
Như bao buổi sáng quen thuộc, tôi đờ đẫn thức dậy, vệ sinh cá nhân và mặc đồng phục tới trường, gia đình tôi không hề có thói quen quây quần bên nhau vào bữa sáng, lí do vì sao? Hết sức đơn giản vì họ quá bận. Ba tôi là giám đốc của một doanh nghiệp lớn, với công sức và cố gắng, ông đã thành công gây dựng và đứng vững gót chân trên thương trường hơn ba mươi mấy năm, còn mẹ tôi -bà là quản lí của một cửa hàng bánh ngọt có tiếng, xinh đẹp và hết sức dịu dàng. Hạ Minh là anh trai tôi, tin tôi đi -anh ấy là hảo soái ca đấy, với vóc dáng 1m85, khuôn mặt đẹp ngời ngời, học sinh lớp 11 trường phổ thông, cả học lực lẫn thể thao đều tốt - là tiêu chuẩn trong mắt của mọi cô gái. Đối với tôi, mặc dù không được hưởng trọn tình yêu thương của ba mẹ nhưng tôi vẫn yêu gia đình này và tôi tự hào về điều đó.
Bước ra khỏi dòng hồi ức của mình, hiện tại tôi đang ngồi trên lớp học thân yêu sau ngày khai giảng. Vào thu, nắng vàng yếu ớt rải rác trên sân trường rộng lớn, men theo hơi gió, mùi ẩm mốc của đất nồng nồng ngai ngái phảng phất vào khoảng không, cái se se lạnh của thu đã về thoảng nhẹ cùng màn sương mỏng mong manh giăng trên lớp lá non trần trụi xanh mướt . Tất cả sẽ là không gian tuyệt đẹp nếu như..
'' Đang nhìn gì vậy?''
Tiếng nói làm tôi giật mình, chợt thấy bóng dáng quen thuộc, vẫn là đôi mắt đen sâu thẳm tựa không thấy đáy, tên gọi mà tôi đã thuộc lòng từ lâu, người con trai ấy là cậu - Khả Vũ ; nhưng với tôi cậu đã sắp trưởng thành thành một thằng con trai mà bất cứ người con gái nào cũng có thể an tâm dựa vào, không còn là cậu bé ngây thơ này xưa nữa - cậu là nhân vật nổi tiếng trong mắt các cô cái ở trường. Phải biết rằng:'' Soái ca chỉ để ngắm chứ không thể yêu''. Chậc chậc, tôi cảm khái - cậu ta càng lớn càng đẹp thêm, giả lả mỉm cười lại, cất tiếng:
'' Tôi nhìn cậu, không được sao?''
Cậu ta nhìn lại tôi, đưa ánh mắt '' dà xoát '' từ trên xuống, khóe môi không tự chủ giương lên, tạo thành một đường cong hoàn mĩ, thoáng nhìn, nụ cười vẻ chừng vô hại nhưng ai biết đâu được nó đang ẩn chứa điều gì.
'' Cậu không biết xấu hổ khi nói thế sao, Hạ Nghi?''
Giọng nói của cô bạn tóc ngắn vang lên, tôi nghe và chỉ cười nhạt trong lòng, xấu hổ sao, nó có mài ra ăn được không, có đổi lại được đống thành tích thấp lè tè trong hai tuần đi học trước khai giảng của tôi không, với tôi, trêu đùa là trêu đùa, đơn giản không có gì khó hiểu.
'' Tiểu Nghi '' - Tiếng gọi khẽ của Nhạc Đình, cô gái dịu dàng như dòng suối, bạn thân của tôi gần 4 năm Trung học.
Lời vừa dứt, tiếng trống trường đã điểm, từng hồi mạnh mẽ, cửa phòng học lớp tôi đón chào bóng dáng của cô chủ nhiệm,khác với những giáo viên dịu dàng ôn nhu của các lớp, cô giáo của chúng tôi đã hơn 25 cái xuân xanh, chưa chồng chưa con, đặc biệt vị " ma ma tổng quản " này vô cùng khó tính, là một "đối thủ đáng gờm" khó chơi của toàn thể anh em lớn nhỏ lớp 9A, theo sau lưng cô, tôi thấy một dáng người nhỏ bé, chưa để tôi trọn vẹn suy nghĩ cô giáo cất lời:
'' Lớp chúng ta có bạn mới chuyển đến, em vào đi ''
Tôi tò mò đưa mắt liếc nhìn, oaoa là tiểu mỹ nhân, bóng dáng nhỏ nhắn lả lướt ấy xuất hiện, thực hiện màn chào hỏi huyền thoại của đời học sinh.
'' Xin chào, mình là An Nhã, sau này nhờ cả lớp giúp đỡ '' - Giọng nói trong veo, đôi má xuất hiện vài rặng mây hồng thẹn thùng xấu hổ, cô gái đó khoác lên mình nét đẹp của người phương Đông, làn da trắng như gốm sứ, mái tóc như thác đổ, đen tuyền mượt mà. Đôi ngươi đen láy lấp lánh dưới hàng mi cong vút, làn môi ướt át căng mọng. Ngây thơ dịu dàng như tiểu bạch thỏ, thanh thuần trong sáng như hoa bách hợp, cô ấy chẳng khác gì bạch liên hoa trong mấy cuốn truyện nữ phụ văn mà tôi đã đọc, hiền lương mà thướt tha.
Dù bản thân tôi tuy là nữ cũng nhìn đến thất thần nhưng ngay sau đó liền hoàn hồn khi nghe thấy hai từ '' giả tạo'' phát ra từ phía Khả Vũ ; tiếng nói không lớn nhưng đủ để lọt rõ vào tai mọi người, tôi trợn mắt oán thầm:'' Dù gì người ta cũng là con gái, cậu có nhất thiết phải nói thẳng ra vậy không?''