Nhìn nhìn quan sát gương mặt của anh một lúc, Mộc Tâm Vân phải thừa nhận, gương mặt tuấn nhã của anh không thua bất cứ một đại minh tinh nào, quả thật đó là một điều kiện để hấp dẫn các cô gái trẻ.
"Bên cạnh đã có nhiều phụ nữ theo đuổi anh như vậy, tại sao anh lại không lựa chọn một trong số bọn họ mà làm bạn gái của mình có phải là tốt hơn không, cứ gì phải tìm tôi đóng giả bạn gái kia chứ?" Căn bản chính là anh đã làm điều thừa mà!
Nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, Cao Chi Ngang bĩu bĩu khóe miệng, "Công việc của anh lúc nào cũng bận rộn, không có nhiều thời gian để qua lại kết giao với bạn gái, cho dù có kết giao rồi, anh cũng không có thời gian nhàn rỗi để sớm hôm bên cạnh với cô ấy, sớm muộn cô ấy cũng sẽ vượt tường ra ngoài bắt cá hai tay, cho anh bị cắm sừng."
"Việc này..." Anh nói như vậy cũng không hề sai.
Thấy cô có chút chần chờ, anh cúi thấp đầu, nói đầy vẻ ai oán: "Quên đi, coi như anh chưa nói gì hết, dù sao thân thể cùng với sự tự tôn của anh cũng đã bị em chà đạp rồi! Bây giờ anh cũng không có mặt mũi nào mà nói cho người khác biết rằng, anh đã bị một người phụ nữ cường bạo..."
Mộc Tâm Vân vừa xấu hổ vừa tự trách, lên tiếng cắt đứt lời nói của anh, "Tôi cũng chưa nói là không đồng ý mà!" Nghĩ đến đoạn phim vừa rồi mình đã xem, thấy hình ảnh chính bản thân mình lúc ấy đã mạnh mẽ áp chế anh, vừa cuồng hôn trên người anh, vừa lôi kéo quần áo của anh ra như thế, liền cảm thấy cực kỳ quẫn bách, nghĩ chỉ muốn đâm đầu vào trong đống đậu hũ.
Đến nằm mộng cô cũng không thế nào nghĩ đến chuyện bản thân mình sau khi uống rượu, lại sẽ biến thân thành sói háo sắc, sau đó làm ra loại chuyện mất mặt đối với anh như thế.
"Em nói là em đã đồng ý rồi sao?" Anh ngước cặp mắt lên, trong nháy mắt ánh mắt anh vụt hiện lên một ý cười cực kỳ giảo hoạt.
"Anh Cao, phải đi rồi..., ồ!" Mở cửa phòng, nghiêng đầu nhìn thấy Cao Chi Ngang từ phía đối diện đi ra cửa, Tiểu Diệp lên tiếng chào hỏi, nhưng khi nhìn thấy phía sau anh có người, liền lập tức ngừng lại lời nói của mình. Chậc chậc chậc! Anh Cao thực sự cũng quá biết cách hưởng thụ đi, rõ ràng trong phòng ẩn giấu mỹ nhân, tối hôm qua nhất định là rất sung sướng rồi, khó trách anh lại bắt mọi người phải nghĩ một chút mà không tự mình nghĩ.
Nhưng chờ khi nhìn thấy rõ người kia lại chính là Mộc Tâm Vân, cậu ta liền giật mình,, ánh mắt liền mở trừng thật lớn.
"Tiểu Diệp, như vậy đi, cậu xuống dưới lầu trước chờ tôi một lát, một chút nữa tôi sẽ xuống ngay." Cao Chi Ngang dùng sức búng vào trán cậu ta một cái: "Còn đứng phát ngốc ra đấy làm gì, hả?"
"A, đau quá." Không kịp tránh đi, Tiểu Diệp đành xoa xoa cái trán kêu đau.
"Tỉnh táo lại đi, cậu và tiểu Dương cùng mấy người bọn họ đi xuống dưới trước đi, chờ tôi một lát."
"Vâng!" Quay đầu lại, Tiểu Diệp liếc nhìn Mộc Tâm Vân một cái, nở nụ cười mờ ám, vừa đi vừa nói thầm, "Chắc tối hôm qua hẳn là anh Cao phải vui mừng tăng gấp đôi lên mất."
Đã đi theo bên cạnh anh Cao nhiều năm, cậu ta biết rõ mối quan hệ giữa anh và Mộc Tâm Vân, một người là hoa rơi cố ý, còn một người là nước chảy vô tình. Chỉ là khi nhìn thấy hai người bọn họ cùng ở một chỗ từ trong phòng đi ra, Tiểu Diệp liền nghĩ, chắc chắn quan hệ của hai người đã tiến triển được đến tám phần rồi.
Đừng có mà nói với cậu rằng, tối hôm qua hai người bọn họ cùng nhau nhốt ở trong phòng, chỉ có đắp chăn mền rồi nói chuyện phiếm với nhau một cách trong sáng nhé! Vẻ mặt của loại chuyện ma quỷ này chỉ lừa gạt được trẻ con không biết gì mà thôi, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn cậu tuyệt đối không hề tin tưởng.
Sau khi mấy người bọn Tiểu Diệp đi hết, tiếp đó rốt cuộc Cao Chi Ngang cũng dẫn Mộc Tâm Vân đi ra khỏi phòng, đi xuống dưới lầu.
Trong lòng Mộc Tâm Vân vẫn còn đang cảm thấy khiếp sợ không thôi, vì cô không thể ngờ chính mình lại làm cái chuyện “Bá vương ngạnh thượng cung” đối với anh như vậy, cho nên cô cứ ngơ ngác tùy ý để anh nắm tay dắt đi.
Thẳng cho đến khi anh đưa cô đến trước một gian phòng, dừng bước lại ở trước cửa, cô mới nghi ngờ hỏi: "Anh dẫn tôi tới nơi này để làm gì?"
"Anh chính là muốn tìm cái người phụ nữ họ Thái kia để tính sổ." Anh móc ra cái chìa khóa mà ngày hôm qua anh đã tiếp nhận từ trong tay người đàn ông kia, so sánh số phòng ghi trên đó. Sáng sớm hôm nay anh đã gọi điện thoại xác nhận rồi, căn phòng này là do người phụ nữ họ Thái kia đã đặt, cô ta vẫn còn chưa trả lại phòng.
"Tính sổ nợ gì kia, Chủ nhiệm Thái đã thiếu nợ tiền của anh sao? Tại sao tôi lại không biết... A, đau quá! Tại sao anh lại đánh tôi?" Xoa xoa chỗ đầu vừa bị anh cốc một cái đau điếng, Mộc Tâm Vân tức giận trừng mắt nhìn anh.
"Rốt cuộc em đã tỉnh táo lại chưa vậy hả?" Đôi mắt sắc bén của Cao Chi Ngang nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới vẻ dò xét.
"Đương nhiên là đã tỉnh táo lại rồi chứ, bằng không bây giờ là tôi đang bị mộng du hay sao."
"Vậy thì chắc là não trong đầu của em đều làm bằng phân heo rồi." Cô ngu dốt đần độn làm cho người ta thật sự không sao chịu được.
"Người ta nào có trong đầu toàn phân heo chứ? Anh mới là người thiểu năng não bộ đó!" Đã không giải thích được vì sao lại cốc vào đầu của cô lại còn mắng cô nữa chứ! Anh mới là người có bệnh nhé.
Chỉ cần giao tiếp với cô một chút là đã biết, thần kinh của cô còn thô nhám hơn cả ống nước nữa. Cao Chi Ngang thở dài một tiếng, dùng bộ dáng ánh mắt “thật hết thuốc chữa” để nhìn cô."Nguyên nhân vì sao anh muốn tới đây tìm người phụ nữ họ Thái kia, em thật sự không biết hay sao?"
"Anh chẳng phải vừa mới nói muốn tới đây tìm cô ấy để tính sổ đó sao?"
Xem bộ dạng của cô như vậy là anh đã biết, cô vẫn còn chưa thông hiểu được nguyên nhân tại sao anh phải mang cô tìm đến người phụ nữ kia để tính sổ, đành phải giở tính nhẫn nại ra mà nói: "Chẳng lẽ em vẫn còn chưa hiểu, tối hôm qua đã có người nào đó bán đứng em rồi đó sao?"
"Bán đứng tôi ư? Có ý tứ gì chứ?" Cô sững sờ hỏi lại.
"Chính em hãy tự hỏi lại mình xem, tối hôm qua là ai đã chuốc cho em bị quá chén như vậy? Là ai đã cố ý để cho người đàn ông kia đưa em trở lại trong căn phòng đã thuê sẵn kia?"
"Hả! Ý của anh muốn nói là... trò quỷ đó chính là do Chủ nhiệm Thái đã bày ra sao?!" Mộc Tâm Vân giật mình đôi mắt mở to, được một lúc liền bừng tỉnh hiểu ra, liền nói: "Khó trách tối hôm qua cô ấy cứ một mực ép tôi phải uống rượu... A! Chẳng lẽ là Chủ nhiệm Thái nghĩ muốn tôi bị quá chén, sau đó sẽ để cho cái lão Giám đốc Trần kia chiếm tiện nghi của tôi hay sao?"
"Xem ra em còn chưa ngu ngốc đến nỗi không có thuốc nào cứu được."
"Nhưng mà tại sao cô ấy lại phải làm như vậy nhỉ?"
"Đợi tí nữa hỏi cô ra rồi em sẽ biết." Cao Chi Ngang nhấc tay gõ cửa.
Cửa phòng được người từ bên trong mở ra. Trông thấy đầu người đứng ở bên ngoài, Chủ nhiệm Thái giận dữ hỏi: "Mộc Tâm Vân, rốt cuộc tối hôm qua cô đã chạy đi nơi nào? Còn nữa, vì sao Giám đốc Trần lại rất tức giận, đến mức còn gọi điện thoại tới đây đòi hủy bỏ Hợp đồng gói bảo hiểm nhà xưởng kia vậy?"
Vì Giám đốc Trần, tối hôm qua cô ta đã phải đặc biệt đi đặt căn phòng này, ai ngờ rằng không lâu sau ông ta liền gọi điện thoại tới nói hủy bỏ Hợp đồng về gói bảo hiểm nhà xưởng kia, ngay cả nguyên nhân do đâu ông ta cũng không nói, chỉ nói vắn tắt, nếu muốn biết cô ta cứ việc đến hỏi Mộc Tâm Vân.
Mà Mộc Tâm Vân thì mất tích cả đêm, đến ngay cả điện thoại cũng không hề mở máy, làm cho cô ta hoàn toàn không có cách nào để liên lạc với Mộc Tâm Vân được.
"Giám đốc Trần đã hủy bỏ Hợp đồng gói bảo hiểm nhà xưởng kia rồi sao? Nguyên nhân vì cái gì vậy?" Nghe vậy, vẻ mặt của Mộc Tâm Vân trở nên mờ mịt.
Cao Chi Ngang đứng ở một bên, hàng lông mày liền nhếch lên một cái rồi hạ xuống, "Thì ra là thế."
Lúc này Chủ nhiệm Thái mới chú ý tới anh, vội vàng thoáng thu vẻ giận dữ của mình: "Cao tiên sinh, làm sao anh cũng ở chỗ này vậy?"
Chủ nhiệm Thái cũng đã từng có mấy lần thông qua Mộc Tâm Vân, đến trường quay để xem buổi ghi hình, bởi vậy cô ta cũng từng có duyên phận được tiếp kiến với anh một vài lần.
"Nếu như tôi vừa vặn không ở nơi này, chắc rằng đêm hôm qua Tâm Vân đã bị cái tên quản lý đầu heo kia ăn hết sạch mà không giải thích được."
Cao Chi Ngang sắc mặt lạnh xuống, nhìn sang cô ta.
Khi bị ánh mắt anh tuấn và sắc bén của anh soi mói nhìn sang, Chủ nhiệm Thái chột dạ vội tránh khỏi ánh mắt này của anh, làm bộ khiếp sợ nói: "Làm sao có thể phát sinh ra loại chuyện này được chứ? Tối hôm qua, bởi vì tôi có công chuyện, lại nhìn thấy Tâm Vân bị say, cho nên tôi đã nhờ Giám đốc Trần đưa Tâm Vân trở về phòng."
"Nếu như cô nghĩ rằng có thể bán đứng thân thể để mà trao đổi lấy Hợp đồng bảo hiểm, cũng có thể, nhưng chỉ giới hạn trong việc dùng chính bản thân của cô thôi." Ánh mắt của Cao Chi Ngang lạnh như băng đánh giá khuôn mặt tròn của Chủ nhiệm Thái. Xem ra người này cũng không có gì đặc sắc lắm, sau đó anh nói với ngữ điệu đầy vẻ khinh miệt: "Chỉ có điều, tôi nhìn cái tướng mạo này của cô, e rằng cũng không có người đàn ông nào cảm thấy có hứng thú đối với thân thể của cô đâu."
Nghe thấy những lời nói đầy nhục nhã kia, lập tức Chủ nhiệm Thái cảm thấy thẹn quá hoá giận, "Anh đừng có nói những lời lăng nhục đối với người khác như vậy! Tôi đã nói rồi, tất cả những chuyện xaỷ ra tối hôm qua giữa Giám đốc Trần và Tâm Vân tôi đều không hề hay biết gì hết. Anh còn muốn như thế nào nữa đây? Nếu như anh kiên quyết muốn muốn vu vạ cho tôi, cũng cần phải có chứng cớ nhé!"
Cười lạnh một tiếng, Cao Chi Ngang không nhanh không chậm mở miệng nói: "Có chứng cớ hay không, điều đó không quan trọng, tôi chỉ muốn cho Tâm Vân nhìn thấy rõ ràng cô là cái dạng phụ nữ như thế nào, không muốn lần sau lại còn bị cô lừa gạt nữa."
"Tâm Vân, cô đừng có nghe anh ta nói bậy, tôi thật sự không biết Giám đốc Trần đã đối xử với cô như vậy. Tôi thấy anh là một nhân vật lớn quản lí rất nhiều nhà xưởng của người ta như vậy, chắc chắn ông ta phải là một người rất đàng hoàng, cho nên tôi mới nghĩ nhờ ông ấy đưa cô trở về phòng. Tôi không biết là ông ta lại có ý nghĩ đối với làm chuyện bậy bạ đối với cô." Chủ nhiệm Thái vội vàng chuyển hướng sang giải thích với Mộc Tâm Vân. Mộc Tâm Vân chính là một tổ viên tốt nhất, có nhiều thành tích nhất ở trong tổ của cô ta. Nếu như bị mất cô, cô ta sẽ bị tổn thất rất lớn.
Lúc trước cô ta từng nghĩ làm cho Mộc Tâm Vân quá chén, để cho Giám đốc Trần ăn Mộc Tâm Vân mà thần không biết quỷ không hay. Dù sao dựa vào cá tính mơ hồ của Mộc Tâm Vân như vậy, cho dù lúc say có bị người khác chiếm tiện nghi, tám phần cũng không biết, cho nên cô ta đã đặc biệt ở trong PUB lâu hơn hai giờ, muốn đợi Giám đốc Trần làm xong việc, sau đó cô ta sẽ trở về phòng thu thập giải quyết tốt hậu quả.
Không nghĩ tới đến khi cô ta trở về phòng nhìn qua, nhưng lại chỉ thấy gian phòng trống rỗng. Được một lúc không lâu lắm, liền nhận được điện thoại của Giám đốc Trần giọng nói đầy tức giận.
Đi được nửa đường tự nhiên lại xuất hiện tên Trình Giảo Kim - Cao Chi Ngang này, không chỉ làm cho cô ta bị mất đi cái Hợp đồng gói bảo hiểm nhà xưởng kia, mà hiện tại Cao Chi Ngang lại còn muốn châm ngòi giữa cô ta với Mộc Tâm Vân, quả thực thật là rất đáng hận.
Mộc Tâm Vân vẫn chỉ cúi đầu nhìn tay mình.
Thấy Mộc Tâm Vân một mực cúi mặt như vậy, không nói lời nào, Chủ nhiệm Thái nóng nảy, "Tâm Vân, cô không tin tôi sao?"
Ngẩng đầu liếc nhìn qua Chủ nhiệm Thái một cái, Mộc Tâm Vân không nói một câu xoay người rời đi.
Mặc dù cô có chút mơ hồ, nhưng cô cũng không phải là người ngu ngốc. Cô cẩn thận hồi tưởng lại những gì đã trải qua trong buổi tối hôm qua, liền có thể biết rõ Chủ nhiệm Thái là cố ý chuốc cho cô bị quá chén. Đến khi cô đã say đến rối tinh rối mù rồi, cô ta còn nghĩ muốn giao cô cho một người đàn ông cái không quen biết như vậy. Việc này không thể nghi ngờ chính là đang đưa dê vào miệng cọp. Trái tim của cô trở nên băng giá, cô cùng Cao Chi Ngang đi ra ngoài đáp thang máy đi xuống dưới lầu, không muốn nghe bất luận lời giải thích nào của Chủ nhiệm Thái nữa.
"Bên cạnh đã có nhiều phụ nữ theo đuổi anh như vậy, tại sao anh lại không lựa chọn một trong số bọn họ mà làm bạn gái của mình có phải là tốt hơn không, cứ gì phải tìm tôi đóng giả bạn gái kia chứ?" Căn bản chính là anh đã làm điều thừa mà!
Nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, Cao Chi Ngang bĩu bĩu khóe miệng, "Công việc của anh lúc nào cũng bận rộn, không có nhiều thời gian để qua lại kết giao với bạn gái, cho dù có kết giao rồi, anh cũng không có thời gian nhàn rỗi để sớm hôm bên cạnh với cô ấy, sớm muộn cô ấy cũng sẽ vượt tường ra ngoài bắt cá hai tay, cho anh bị cắm sừng."
"Việc này..." Anh nói như vậy cũng không hề sai.
Thấy cô có chút chần chờ, anh cúi thấp đầu, nói đầy vẻ ai oán: "Quên đi, coi như anh chưa nói gì hết, dù sao thân thể cùng với sự tự tôn của anh cũng đã bị em chà đạp rồi! Bây giờ anh cũng không có mặt mũi nào mà nói cho người khác biết rằng, anh đã bị một người phụ nữ cường bạo..."
Mộc Tâm Vân vừa xấu hổ vừa tự trách, lên tiếng cắt đứt lời nói của anh, "Tôi cũng chưa nói là không đồng ý mà!" Nghĩ đến đoạn phim vừa rồi mình đã xem, thấy hình ảnh chính bản thân mình lúc ấy đã mạnh mẽ áp chế anh, vừa cuồng hôn trên người anh, vừa lôi kéo quần áo của anh ra như thế, liền cảm thấy cực kỳ quẫn bách, nghĩ chỉ muốn đâm đầu vào trong đống đậu hũ.
Đến nằm mộng cô cũng không thế nào nghĩ đến chuyện bản thân mình sau khi uống rượu, lại sẽ biến thân thành sói háo sắc, sau đó làm ra loại chuyện mất mặt đối với anh như thế.
"Em nói là em đã đồng ý rồi sao?" Anh ngước cặp mắt lên, trong nháy mắt ánh mắt anh vụt hiện lên một ý cười cực kỳ giảo hoạt.
"Anh Cao, phải đi rồi..., ồ!" Mở cửa phòng, nghiêng đầu nhìn thấy Cao Chi Ngang từ phía đối diện đi ra cửa, Tiểu Diệp lên tiếng chào hỏi, nhưng khi nhìn thấy phía sau anh có người, liền lập tức ngừng lại lời nói của mình. Chậc chậc chậc! Anh Cao thực sự cũng quá biết cách hưởng thụ đi, rõ ràng trong phòng ẩn giấu mỹ nhân, tối hôm qua nhất định là rất sung sướng rồi, khó trách anh lại bắt mọi người phải nghĩ một chút mà không tự mình nghĩ.
Nhưng chờ khi nhìn thấy rõ người kia lại chính là Mộc Tâm Vân, cậu ta liền giật mình,, ánh mắt liền mở trừng thật lớn.
"Tiểu Diệp, như vậy đi, cậu xuống dưới lầu trước chờ tôi một lát, một chút nữa tôi sẽ xuống ngay." Cao Chi Ngang dùng sức búng vào trán cậu ta một cái: "Còn đứng phát ngốc ra đấy làm gì, hả?"
"A, đau quá." Không kịp tránh đi, Tiểu Diệp đành xoa xoa cái trán kêu đau.
"Tỉnh táo lại đi, cậu và tiểu Dương cùng mấy người bọn họ đi xuống dưới trước đi, chờ tôi một lát."
"Vâng!" Quay đầu lại, Tiểu Diệp liếc nhìn Mộc Tâm Vân một cái, nở nụ cười mờ ám, vừa đi vừa nói thầm, "Chắc tối hôm qua hẳn là anh Cao phải vui mừng tăng gấp đôi lên mất."
Đã đi theo bên cạnh anh Cao nhiều năm, cậu ta biết rõ mối quan hệ giữa anh và Mộc Tâm Vân, một người là hoa rơi cố ý, còn một người là nước chảy vô tình. Chỉ là khi nhìn thấy hai người bọn họ cùng ở một chỗ từ trong phòng đi ra, Tiểu Diệp liền nghĩ, chắc chắn quan hệ của hai người đã tiến triển được đến tám phần rồi.
Đừng có mà nói với cậu rằng, tối hôm qua hai người bọn họ cùng nhau nhốt ở trong phòng, chỉ có đắp chăn mền rồi nói chuyện phiếm với nhau một cách trong sáng nhé! Vẻ mặt của loại chuyện ma quỷ này chỉ lừa gạt được trẻ con không biết gì mà thôi, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn cậu tuyệt đối không hề tin tưởng.
Sau khi mấy người bọn Tiểu Diệp đi hết, tiếp đó rốt cuộc Cao Chi Ngang cũng dẫn Mộc Tâm Vân đi ra khỏi phòng, đi xuống dưới lầu.
Trong lòng Mộc Tâm Vân vẫn còn đang cảm thấy khiếp sợ không thôi, vì cô không thể ngờ chính mình lại làm cái chuyện “Bá vương ngạnh thượng cung” đối với anh như vậy, cho nên cô cứ ngơ ngác tùy ý để anh nắm tay dắt đi.
Thẳng cho đến khi anh đưa cô đến trước một gian phòng, dừng bước lại ở trước cửa, cô mới nghi ngờ hỏi: "Anh dẫn tôi tới nơi này để làm gì?"
"Anh chính là muốn tìm cái người phụ nữ họ Thái kia để tính sổ." Anh móc ra cái chìa khóa mà ngày hôm qua anh đã tiếp nhận từ trong tay người đàn ông kia, so sánh số phòng ghi trên đó. Sáng sớm hôm nay anh đã gọi điện thoại xác nhận rồi, căn phòng này là do người phụ nữ họ Thái kia đã đặt, cô ta vẫn còn chưa trả lại phòng.
"Tính sổ nợ gì kia, Chủ nhiệm Thái đã thiếu nợ tiền của anh sao? Tại sao tôi lại không biết... A, đau quá! Tại sao anh lại đánh tôi?" Xoa xoa chỗ đầu vừa bị anh cốc một cái đau điếng, Mộc Tâm Vân tức giận trừng mắt nhìn anh.
"Rốt cuộc em đã tỉnh táo lại chưa vậy hả?" Đôi mắt sắc bén của Cao Chi Ngang nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới vẻ dò xét.
"Đương nhiên là đã tỉnh táo lại rồi chứ, bằng không bây giờ là tôi đang bị mộng du hay sao."
"Vậy thì chắc là não trong đầu của em đều làm bằng phân heo rồi." Cô ngu dốt đần độn làm cho người ta thật sự không sao chịu được.
"Người ta nào có trong đầu toàn phân heo chứ? Anh mới là người thiểu năng não bộ đó!" Đã không giải thích được vì sao lại cốc vào đầu của cô lại còn mắng cô nữa chứ! Anh mới là người có bệnh nhé.
Chỉ cần giao tiếp với cô một chút là đã biết, thần kinh của cô còn thô nhám hơn cả ống nước nữa. Cao Chi Ngang thở dài một tiếng, dùng bộ dáng ánh mắt “thật hết thuốc chữa” để nhìn cô."Nguyên nhân vì sao anh muốn tới đây tìm người phụ nữ họ Thái kia, em thật sự không biết hay sao?"
"Anh chẳng phải vừa mới nói muốn tới đây tìm cô ấy để tính sổ đó sao?"
Xem bộ dạng của cô như vậy là anh đã biết, cô vẫn còn chưa thông hiểu được nguyên nhân tại sao anh phải mang cô tìm đến người phụ nữ kia để tính sổ, đành phải giở tính nhẫn nại ra mà nói: "Chẳng lẽ em vẫn còn chưa hiểu, tối hôm qua đã có người nào đó bán đứng em rồi đó sao?"
"Bán đứng tôi ư? Có ý tứ gì chứ?" Cô sững sờ hỏi lại.
"Chính em hãy tự hỏi lại mình xem, tối hôm qua là ai đã chuốc cho em bị quá chén như vậy? Là ai đã cố ý để cho người đàn ông kia đưa em trở lại trong căn phòng đã thuê sẵn kia?"
"Hả! Ý của anh muốn nói là... trò quỷ đó chính là do Chủ nhiệm Thái đã bày ra sao?!" Mộc Tâm Vân giật mình đôi mắt mở to, được một lúc liền bừng tỉnh hiểu ra, liền nói: "Khó trách tối hôm qua cô ấy cứ một mực ép tôi phải uống rượu... A! Chẳng lẽ là Chủ nhiệm Thái nghĩ muốn tôi bị quá chén, sau đó sẽ để cho cái lão Giám đốc Trần kia chiếm tiện nghi của tôi hay sao?"
"Xem ra em còn chưa ngu ngốc đến nỗi không có thuốc nào cứu được."
"Nhưng mà tại sao cô ấy lại phải làm như vậy nhỉ?"
"Đợi tí nữa hỏi cô ra rồi em sẽ biết." Cao Chi Ngang nhấc tay gõ cửa.
Cửa phòng được người từ bên trong mở ra. Trông thấy đầu người đứng ở bên ngoài, Chủ nhiệm Thái giận dữ hỏi: "Mộc Tâm Vân, rốt cuộc tối hôm qua cô đã chạy đi nơi nào? Còn nữa, vì sao Giám đốc Trần lại rất tức giận, đến mức còn gọi điện thoại tới đây đòi hủy bỏ Hợp đồng gói bảo hiểm nhà xưởng kia vậy?"
Vì Giám đốc Trần, tối hôm qua cô ta đã phải đặc biệt đi đặt căn phòng này, ai ngờ rằng không lâu sau ông ta liền gọi điện thoại tới nói hủy bỏ Hợp đồng về gói bảo hiểm nhà xưởng kia, ngay cả nguyên nhân do đâu ông ta cũng không nói, chỉ nói vắn tắt, nếu muốn biết cô ta cứ việc đến hỏi Mộc Tâm Vân.
Mà Mộc Tâm Vân thì mất tích cả đêm, đến ngay cả điện thoại cũng không hề mở máy, làm cho cô ta hoàn toàn không có cách nào để liên lạc với Mộc Tâm Vân được.
"Giám đốc Trần đã hủy bỏ Hợp đồng gói bảo hiểm nhà xưởng kia rồi sao? Nguyên nhân vì cái gì vậy?" Nghe vậy, vẻ mặt của Mộc Tâm Vân trở nên mờ mịt.
Cao Chi Ngang đứng ở một bên, hàng lông mày liền nhếch lên một cái rồi hạ xuống, "Thì ra là thế."
Lúc này Chủ nhiệm Thái mới chú ý tới anh, vội vàng thoáng thu vẻ giận dữ của mình: "Cao tiên sinh, làm sao anh cũng ở chỗ này vậy?"
Chủ nhiệm Thái cũng đã từng có mấy lần thông qua Mộc Tâm Vân, đến trường quay để xem buổi ghi hình, bởi vậy cô ta cũng từng có duyên phận được tiếp kiến với anh một vài lần.
"Nếu như tôi vừa vặn không ở nơi này, chắc rằng đêm hôm qua Tâm Vân đã bị cái tên quản lý đầu heo kia ăn hết sạch mà không giải thích được."
Cao Chi Ngang sắc mặt lạnh xuống, nhìn sang cô ta.
Khi bị ánh mắt anh tuấn và sắc bén của anh soi mói nhìn sang, Chủ nhiệm Thái chột dạ vội tránh khỏi ánh mắt này của anh, làm bộ khiếp sợ nói: "Làm sao có thể phát sinh ra loại chuyện này được chứ? Tối hôm qua, bởi vì tôi có công chuyện, lại nhìn thấy Tâm Vân bị say, cho nên tôi đã nhờ Giám đốc Trần đưa Tâm Vân trở về phòng."
"Nếu như cô nghĩ rằng có thể bán đứng thân thể để mà trao đổi lấy Hợp đồng bảo hiểm, cũng có thể, nhưng chỉ giới hạn trong việc dùng chính bản thân của cô thôi." Ánh mắt của Cao Chi Ngang lạnh như băng đánh giá khuôn mặt tròn của Chủ nhiệm Thái. Xem ra người này cũng không có gì đặc sắc lắm, sau đó anh nói với ngữ điệu đầy vẻ khinh miệt: "Chỉ có điều, tôi nhìn cái tướng mạo này của cô, e rằng cũng không có người đàn ông nào cảm thấy có hứng thú đối với thân thể của cô đâu."
Nghe thấy những lời nói đầy nhục nhã kia, lập tức Chủ nhiệm Thái cảm thấy thẹn quá hoá giận, "Anh đừng có nói những lời lăng nhục đối với người khác như vậy! Tôi đã nói rồi, tất cả những chuyện xaỷ ra tối hôm qua giữa Giám đốc Trần và Tâm Vân tôi đều không hề hay biết gì hết. Anh còn muốn như thế nào nữa đây? Nếu như anh kiên quyết muốn muốn vu vạ cho tôi, cũng cần phải có chứng cớ nhé!"
Cười lạnh một tiếng, Cao Chi Ngang không nhanh không chậm mở miệng nói: "Có chứng cớ hay không, điều đó không quan trọng, tôi chỉ muốn cho Tâm Vân nhìn thấy rõ ràng cô là cái dạng phụ nữ như thế nào, không muốn lần sau lại còn bị cô lừa gạt nữa."
"Tâm Vân, cô đừng có nghe anh ta nói bậy, tôi thật sự không biết Giám đốc Trần đã đối xử với cô như vậy. Tôi thấy anh là một nhân vật lớn quản lí rất nhiều nhà xưởng của người ta như vậy, chắc chắn ông ta phải là một người rất đàng hoàng, cho nên tôi mới nghĩ nhờ ông ấy đưa cô trở về phòng. Tôi không biết là ông ta lại có ý nghĩ đối với làm chuyện bậy bạ đối với cô." Chủ nhiệm Thái vội vàng chuyển hướng sang giải thích với Mộc Tâm Vân. Mộc Tâm Vân chính là một tổ viên tốt nhất, có nhiều thành tích nhất ở trong tổ của cô ta. Nếu như bị mất cô, cô ta sẽ bị tổn thất rất lớn.
Lúc trước cô ta từng nghĩ làm cho Mộc Tâm Vân quá chén, để cho Giám đốc Trần ăn Mộc Tâm Vân mà thần không biết quỷ không hay. Dù sao dựa vào cá tính mơ hồ của Mộc Tâm Vân như vậy, cho dù lúc say có bị người khác chiếm tiện nghi, tám phần cũng không biết, cho nên cô ta đã đặc biệt ở trong PUB lâu hơn hai giờ, muốn đợi Giám đốc Trần làm xong việc, sau đó cô ta sẽ trở về phòng thu thập giải quyết tốt hậu quả.
Không nghĩ tới đến khi cô ta trở về phòng nhìn qua, nhưng lại chỉ thấy gian phòng trống rỗng. Được một lúc không lâu lắm, liền nhận được điện thoại của Giám đốc Trần giọng nói đầy tức giận.
Đi được nửa đường tự nhiên lại xuất hiện tên Trình Giảo Kim - Cao Chi Ngang này, không chỉ làm cho cô ta bị mất đi cái Hợp đồng gói bảo hiểm nhà xưởng kia, mà hiện tại Cao Chi Ngang lại còn muốn châm ngòi giữa cô ta với Mộc Tâm Vân, quả thực thật là rất đáng hận.
Mộc Tâm Vân vẫn chỉ cúi đầu nhìn tay mình.
Thấy Mộc Tâm Vân một mực cúi mặt như vậy, không nói lời nào, Chủ nhiệm Thái nóng nảy, "Tâm Vân, cô không tin tôi sao?"
Ngẩng đầu liếc nhìn qua Chủ nhiệm Thái một cái, Mộc Tâm Vân không nói một câu xoay người rời đi.
Mặc dù cô có chút mơ hồ, nhưng cô cũng không phải là người ngu ngốc. Cô cẩn thận hồi tưởng lại những gì đã trải qua trong buổi tối hôm qua, liền có thể biết rõ Chủ nhiệm Thái là cố ý chuốc cho cô bị quá chén. Đến khi cô đã say đến rối tinh rối mù rồi, cô ta còn nghĩ muốn giao cô cho một người đàn ông cái không quen biết như vậy. Việc này không thể nghi ngờ chính là đang đưa dê vào miệng cọp. Trái tim của cô trở nên băng giá, cô cùng Cao Chi Ngang đi ra ngoài đáp thang máy đi xuống dưới lầu, không muốn nghe bất luận lời giải thích nào của Chủ nhiệm Thái nữa.