Chuyện giờ đây cũng đã xảy ra như vậy rồi, cô không biết khi nhìn thấy anh thì bản thân mình nên nói cái gì cho tốt? Khi cô đột nhiên tỉnh ngộ, nhận ra rằng chính mình đã yêu anh, thì lại bỗng nhiên được biết rằng, anh lại là một người đồng tính luyến ái, đã thế lại anh còn cặp đôi với Hà Tĩnh nữa. Điều này giờ đây lại càng làm cho cô cảm thấy tất cả mọi chuyện đều trở thành buồn cười.
Không để ý đến sự đau khổ của lòng mình, cô cưỡng bức chính bản thân mình phải tìm đến anh.. Bởi vì cô đã cho anh một sự ủng hộ vô cùng mạnh mẽ. Cô muốn nói cho anh biết tất cả. Cho dù người anh yêu có là đàn ông, quan hệ giữa cô và anh chỉ còn là bạn bè thân thiết tốt nhất, là anh em tốt nhất, cô cũng sẽ giúp anh thuyết phục bác Cao tiếp nhận giới tính của anh.
Bởi vì sự quý giá nhất của tình yêu không phải là chiếm giữ lấy, mà là thành toàn cho nhau. Cô yêu anh, cho nên cô muốn được nhìn thấy anh hạnh phúc.
Cô không ngờ rằng ngày hôm nay cô lại nhìn thấy anh bị bác Cao cầm cán chổi đánh, d làm cho bộ dáng nhìn rất chật vật, chuyện này đã làm cho trái tim của cô cực kỳ đau đớn.
Yêu một người có giới tính giống như mình cũng không có gì là sai, mặc kệ đối phương là nam hay là nữ, tình yêu vẫn luôn là một loại tình cảm rất đáng để cho người ta cần phải trân trọng.
Cô chỉ có hơi giận anh, hai người đã qua lại với nhau nhiều năm như vậy, thế mà anh lại dứt khoát giấu diếm cô chuyện anh là người đồng tính luyến ái. Lúc trước cô còn đặc biệt hỏi qua anh rồi, vậy mà anh vẫn còn lừa gạt cô, cuối cùng lại còn phủ nhận ngay lập tức.
Anh thật sự quá thiếu suy nghĩ rồi.
Cánh cửa bỗng nhiên bị người mở ra, trông thấy Mộc Tâm Vân đang đứng ở ngoài cửa, Cao Chi Ngang có chút ngoài ý muốn.
“Làm sao em lại đến nơi này?”
“Em... em... em muốn đến nơi này là nghĩ muốn đến nói cho anh biết, em... em...” Cô cắn cắn môi, ngước đôi mắt đẹp lên nhìn lại anh, “Em ủng hộ anh...”
“Em ủng hộ anh cái gì chứ?” Vẻ mặt của Cao Chi Ngang đầy khó hiểu.
“Ủng hộ chuyện anh và Hà Tĩnh cùng ở chung một chỗ, tuy rằng hiện tại ba của anh vẫn còn rất tức giận, nhưng đến một ngày nào đó bác ấy sẽ hiểu được thôi, anh không cần phải khổ sở như vậy đâu.”
Trợn mắt một cái, Cao Chi Ngang thật sự không biết phải hỏi trời xanh thế nào. Cô gái này lại có thể thật sự tin tưởng có chuyện giữa anh và Hà Tĩnh hay sao, lại còn đặc biệt chạy tới nói ủng hộ anh nữa chứ. Anh nên cảm kích cô, hay là nên thoá mạ cho cô một trận mới đúng?
“Em vào trong này đi đã, mọi chuyện chúng ta sẽ nói sau.”
Sau khi đi cùng anh vào trong phòng, Mộc Tâm Vân liền đóng cửa lại, lập tức tiến lên trước ôm chặt lấy anh.
“Mặc kệ như thế nào, em đều đứng ở bên cạnh anh.” Chịu đựng sự đau lòng, cô thổ lộ với anh.
Cao Chi Ngang không biết nên cười hay là nên tức nữa: “Em đó, đúng là một quả dưa ngốc nghếch, chuyện giữa anh và Hà Tĩnh không phải như trên báo chí đã đưa tin đâu, người mà Hà Tĩnh yêu không phải anh, mà là người chế tác âm nhạc của cậu ấy.” Cao Chi Ngang liền kể lại tóm tắt đầu đuôi mọi sự tình cho Mộc Tâm Vân nghe, anh đã lược bớt đi cái đoạn khi anh trông thấy cô và anh trai của mình hôn môi, cho nên tâm tình liền bị lâm vào trạng thái buồn bực khó chịu.
Nghe xong đầu đuôi câu chuyện của anh, Mộc Tâm Vân cảm thấy vui vẻ đến không sao ngậm miệng lại được: “A, hóa ra lại là như vậy, cái tay phóng viên kia thật sự là đã bị mù mắt rồi, làm hại anh đã bị ba của mình đánh cho một trận đau nhức, không kiện cho hắn ta một trận thì không thể nhịn được.”
Cao Chi Ngang chỉ cảm thấy ngượng ngùng, “Như vậy cũng không cần thiết, chỉ cần tay phóng viên kia chịu viết lại một bài báo khác làm sáng tỏ và đính chính lại tin tức đã dăng trên báo là được rồi.” Chỉ có thể coi là anh gặp xui xẻo mà thôi, gặp phải vận xui lại còn bị thất tình đã đủ bi thảm lắm rồi, còn khiến cho anh bởi vì sự hiểu lầm là người đồng tính luyến ái mà bị cha mình đánh cho một trận.
“Chuyện kia...” Đã được Cao Chi Ngang giải thích thông suốt sự hiểu lầm đen như quạ kia, Mộc Tâm Vân lại nhớ tới những lời mà anh Chi Bình đã từng nói với cô lúc trước..., Mộc Tâm Vân cảm thấy rất căng thẳng xoắn hai tay lại với nhau, thẹn thùng chăm chú nhìn sang anh.
“Có chuyện gì vậy?” Cao Chi Ngang nhìn cô, trong đầu óc chợt hiện lên hình ảnh cô cùng anh cả hôn môi trong đêm hôm đó, trái tim anh lại chợt đau xót. Cao Chi Ngang ném mình vào trên ghế sa lon da trâu dùng để tiếp khách.
“Em...Em có lời muốn nói cho anh biết.” Thình lình Mộc Tâm Vân cúi mặt xuống thấp, không có ý định nhìn vào anh.
“Em muốn nói cái gì?” Giọng nói của anh truyền đến nghe vô cùng rầu rĩ. Không phải là cô muốn nói cho anh biết chuyện cô và anh cả sẽ cùng một chỗ chứ?
“Em...Ai nha, phải nói ra lời thật sự rất khó nói, thôi để em viết ra cho anh xem thì hay hơn.” Cô lấy từ trên bàn của anh một tờ giấy trắng và một cây bút, cô viết qua loa vào đó mấy chữ, sau đó đỏ mặt nhét vào trong tay của anh.
Cao Chi Ngang hồ nghi tiếp nhận giấy, chậm rãi mở ra, trông thấy trên giấy chỉ viết vỏn vẹn bốn chữ “ Em chỉ thích anh!”
Cao Chi Ngang như không kịp phản ứng lại ngay lập tức: “Thế này là thế nào vậy?”
Mộc Tâm Vân thoáng giật mình, thái độ phản ứng đầy vẻ lạnh nhạt của anh lúc này có chút ngoài sự dự liệu của cô, Mộc Tâm Vân nhăn nhíu mi tâm trừng mắt nhìn anh.
“Anh không còn có những lời gì khác muốn nói với em hay sao?” Cái gì mà gọi là “Thế này là thế nào vậy?” Dường như sự yêu mến của cô chỉ có một cái giá rất giá rẻ mà thôi, anh cảm thấy không hề có một chút lạ lùng nào khác! Chờ một chút, nếu như anh thật sự cảm thấy không có ý tứ gì lạ trong lời nói kia... A! Trời ạ, vừa rồi tại sao cô lại không nghĩ tới khả năng này, mà đã xúc động viết lời tỏ tình như vậy chứ!
Chuyện này không phải là quá mất mặt rồi hay sao, bảo cô từ nay về sau phải đối mặt với anh như thế nào đây? Nhưng mà rõ ràng anh Chi Bình đã nói...
“Vậy em muốn anh phải nói cái gì đây, cám ơn em sao?” Anh bật thốt lên lời nói mà không hề nghĩ ngợi gì, định nói tiếp, hậu tri hậu giác phát hiện ra ánh mắt của cô rất cổ quái, vừa tức vừa giận, vừa quẫn bách vừa hổ thẹn. Anh đã nói điều gì đó không nên nói sao?
“Cao Chi Ngang, cho dù anh không chấp nhận tình cảm của tôi, cũng không cần phải nói ra những lời vũ nhục người khác như vậy? Cái gì mà cám ơn, anh đi mà đập đầu vào tường mà chết đi!” Mộc Tâm Vân không lựa được lời nói của mình nữa, căm giận ném cây bút đang ở trong tay mình về phía anh, nổi giận đùng đùng quay đầu rời đi.
Cao Chi Ngang nhảy lên một cái, từ xa bước nhào tới, níu lại cánh tay của Mộc Tâm Vân.
“Em vừa mới nói cái gì vậy, nói lại lần nữa xem nào.” Ý của cô là cô yêu mến anh sao? Vân vân, chẳng phải là cô vừa mới vừa ghi ra trên giấy đó sao? Cao Chi Ngang chấn động, cúi đầu nhìn lại một lần nữa mấy chữ trong tờ giấy đang cầm trên tay. Trên tờ giấy kia, nét mực bút bi màu lam viết ra mấy chữ rất rõ ràng... Cao Chi Ngang vui mừng như phát cuồng, nhìn chằm chằm vào cô, “Chẳng lẽ ý của em muốn nói em yêu thích anh sao?”
“Anh thật sự rất ngu ngốc, không biết đọc tiếng Trung sao?” Cô nổi giận hất tay luôn cánh tay của anh ra. Cô đã viết rất rõ ràng như vậy rồi, anh đọc mà vẫn còn không hiểu sao?
“Không phải vậy, anh chỉ hỏi điều này là vì... anh nghĩ sự yêu mến của em chỉ là tình cảm yêu mến của một người bạn thân mà thôi! Anh, anh lại nghĩ rằng người em yêu thích là anh trai của anh, cho nên anh mới không nghĩ tới là ý em muốn nói khác đi.” Anh hưng phấn đến mức nói năng cũng lộn xộn.
Anh biểu lộ mừng rỡ của anh đã nói rõ hết thảy, cho dù Mộc Tâm Vân có chậm hiểu đến đâu đi nữa, nhìn thấy vậy cũng sẽ không thể không hiểu, trong thoáng chốc sự tức giận liền tiêu tán.
Cô dùng sức nhéo cái mũi của anh, nói như hờn dỗi: “Anh thật là một người đại ngu ngốc, trước kia đúng là em đã từng yêu mến Chi Bình, nhưng mà cái loại cảm giác này đã sớm không còn nữa rồi, hiện tại người trong lòng của em là anh chứ không phải là anh Chi Bình.”
Nghe thấy lời nói chính thức của cô như vậy, Cao Chi Ngang thật sự cảm thấy vô cùng kinh ngạc và vui sướng, nhưng anh lập tức nghĩ đến một sự kiện.
“Sao lại có thể là anh chứ? Hôm trước anh tận mắt thấy em và anh cả hôn môi, cho nên anh mới cảm thấy khó chịu, nên mới chạy tới cùng Hà Tĩnh uống rượu đến mức say như chết.”
Hóa anh chính bởi vì nguyên nhân này mà anh mới uống rượu say đến thế! Cái tên ngu ngốc này. Mộc Tâm Vân cười cười, giải thích lại cho Cao Chi Ngang nghe mọi chuyện từ đầu đến cuối.
“... Nhưng đối với nụ hôn của anh Chi Bình em không hề có một chút cảm giác nào cả, tựa như tự mình hôn tay mình vậy.” Lời nói vừa mới dứt, đôi môi của cô đã bị người khác bịt kín lại.
Cao Chi Ngang điên cuồng mạnh mẽ chiếm lĩnh môi lưỡi của cô. Hôn cô bừa bãi, chiếc lưỡi cuốn lấy khiêu khích trêu chọc quấn quít lấy chiếc lưỡi hồng hào xinh xắn của cô, khuấy đảo tứ phía hôn khắp cô trong khoang miệng của cô.
Đây là lần đầu tiên, là khoảng thời gian vui vẻ nhất kích động nhất của cuộc sống suốt hai mươi tám năm qua của Cao Chi Ngang. Anh trút xuống đó tất cả tình cảm của mình, không hề bị đè nén, không hề phải che dấu, là lần thứ nhất buông thả cho chính mình phát tiết tình cảm ra bên ngoài, làm cho cô hiểu rõ anh đã yêu cô biết bao nhiêu.
Thừa nhận nụ hôn của anh giống như cơn sóng cuồng, Mộc Tâm Vân đã cảm thấy mình sắp sửa không thể hít thở nổi nữa rồi. Nhưng mà môi lưỡi của anh lại vẫn cứ nóng bỏng như vậy, thoáng cái liền đốt tan lý trí của cô. Cô chỉ biết để mặc kệ anh tùy ý liếm hôn quấy rối ở trong miệng của mình. Sau đó, cô cũng bắt đầu say sưa đáp lại anh.
Giờ này khắc này, cô mới hiểu được chính mình đã yêu người đàn ông này biết bao nhiêu. Nhưng chính là do hồ đồ mà cô đã không hề phát giác ra tình cảm đó, đã phải ăn dấm chua mà lại không thể giải thích được, lại còn nghĩ rằng không hiểu chính mình có chỗ nào là lạ.
Mở rộng cánh cửa trái tim, hiểu ddc rõ ràng tình cảm của mình và cũng nhận được tình cảm của anh..., vân vân... A, vừa rồi anh đã nói với cô rằng anh yêu cô chưa nhỉ?
Đang lúc Cao Chi Ngang hôn cô đến túi bụi, thì Mộc Tâm Vân liền cứng rắn đẩy anh ra.
“Em hỏi anh, vậy anh có yêu thích em không?”
Cao Chi Ngang vuốt ve gương mặt của cô, anh không trả lời cô mà khàn khàn hỏi lại cô: “Như thế nào, đối với nụ hôn của anh em có cảm giác gì không?”
Kỳ thật vừa rồi sự đáp lại của cô đều đã nói rõ được hết thảy, nhưng mà anh lại muốn được chính tai nghe cô nói.
“Cảm giác gì chứ...” Gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô vốn đã đỏ hồng, lúc này càng thêm đỏ bừng, cô thẹn thùng nói: “Còn không phải là cái dạng ấy sao.”
Anh không hài lòng với câu trả lời đầy mơ hồ của cô như vậy, “Như thế nào? Nói rõ hơn một chút đi.”
“A, chính là... Rất có cảm giác, xương cốt cũng sắp vụn ra mất rồi.” Cô thình lình nổi giận liếc nhìn anh một cái.”Anh, quỷ sứ này, rốt cuộc anh có thích em hay không hả?”
Cao Chi Ngang nghe xong mắt cười lông mày cũng cười, “Đâu chỉ là yêu mến, quả thực anh đã yêu em chết đi rồi ấy, vậy mà em vẫn còn ở đó mà chần chờ ngu ngốc.”
Lần nữa anh chăm chú ôm siết lấy cô, cực kỳ mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi ngọt ngào của cô, dùng hành động thực tế làm cho cô biết rõ đến tột cùng anh đã yêu cô biết bao nhiêu.
Không để ý đến sự đau khổ của lòng mình, cô cưỡng bức chính bản thân mình phải tìm đến anh.. Bởi vì cô đã cho anh một sự ủng hộ vô cùng mạnh mẽ. Cô muốn nói cho anh biết tất cả. Cho dù người anh yêu có là đàn ông, quan hệ giữa cô và anh chỉ còn là bạn bè thân thiết tốt nhất, là anh em tốt nhất, cô cũng sẽ giúp anh thuyết phục bác Cao tiếp nhận giới tính của anh.
Bởi vì sự quý giá nhất của tình yêu không phải là chiếm giữ lấy, mà là thành toàn cho nhau. Cô yêu anh, cho nên cô muốn được nhìn thấy anh hạnh phúc.
Cô không ngờ rằng ngày hôm nay cô lại nhìn thấy anh bị bác Cao cầm cán chổi đánh, d làm cho bộ dáng nhìn rất chật vật, chuyện này đã làm cho trái tim của cô cực kỳ đau đớn.
Yêu một người có giới tính giống như mình cũng không có gì là sai, mặc kệ đối phương là nam hay là nữ, tình yêu vẫn luôn là một loại tình cảm rất đáng để cho người ta cần phải trân trọng.
Cô chỉ có hơi giận anh, hai người đã qua lại với nhau nhiều năm như vậy, thế mà anh lại dứt khoát giấu diếm cô chuyện anh là người đồng tính luyến ái. Lúc trước cô còn đặc biệt hỏi qua anh rồi, vậy mà anh vẫn còn lừa gạt cô, cuối cùng lại còn phủ nhận ngay lập tức.
Anh thật sự quá thiếu suy nghĩ rồi.
Cánh cửa bỗng nhiên bị người mở ra, trông thấy Mộc Tâm Vân đang đứng ở ngoài cửa, Cao Chi Ngang có chút ngoài ý muốn.
“Làm sao em lại đến nơi này?”
“Em... em... em muốn đến nơi này là nghĩ muốn đến nói cho anh biết, em... em...” Cô cắn cắn môi, ngước đôi mắt đẹp lên nhìn lại anh, “Em ủng hộ anh...”
“Em ủng hộ anh cái gì chứ?” Vẻ mặt của Cao Chi Ngang đầy khó hiểu.
“Ủng hộ chuyện anh và Hà Tĩnh cùng ở chung một chỗ, tuy rằng hiện tại ba của anh vẫn còn rất tức giận, nhưng đến một ngày nào đó bác ấy sẽ hiểu được thôi, anh không cần phải khổ sở như vậy đâu.”
Trợn mắt một cái, Cao Chi Ngang thật sự không biết phải hỏi trời xanh thế nào. Cô gái này lại có thể thật sự tin tưởng có chuyện giữa anh và Hà Tĩnh hay sao, lại còn đặc biệt chạy tới nói ủng hộ anh nữa chứ. Anh nên cảm kích cô, hay là nên thoá mạ cho cô một trận mới đúng?
“Em vào trong này đi đã, mọi chuyện chúng ta sẽ nói sau.”
Sau khi đi cùng anh vào trong phòng, Mộc Tâm Vân liền đóng cửa lại, lập tức tiến lên trước ôm chặt lấy anh.
“Mặc kệ như thế nào, em đều đứng ở bên cạnh anh.” Chịu đựng sự đau lòng, cô thổ lộ với anh.
Cao Chi Ngang không biết nên cười hay là nên tức nữa: “Em đó, đúng là một quả dưa ngốc nghếch, chuyện giữa anh và Hà Tĩnh không phải như trên báo chí đã đưa tin đâu, người mà Hà Tĩnh yêu không phải anh, mà là người chế tác âm nhạc của cậu ấy.” Cao Chi Ngang liền kể lại tóm tắt đầu đuôi mọi sự tình cho Mộc Tâm Vân nghe, anh đã lược bớt đi cái đoạn khi anh trông thấy cô và anh trai của mình hôn môi, cho nên tâm tình liền bị lâm vào trạng thái buồn bực khó chịu.
Nghe xong đầu đuôi câu chuyện của anh, Mộc Tâm Vân cảm thấy vui vẻ đến không sao ngậm miệng lại được: “A, hóa ra lại là như vậy, cái tay phóng viên kia thật sự là đã bị mù mắt rồi, làm hại anh đã bị ba của mình đánh cho một trận đau nhức, không kiện cho hắn ta một trận thì không thể nhịn được.”
Cao Chi Ngang chỉ cảm thấy ngượng ngùng, “Như vậy cũng không cần thiết, chỉ cần tay phóng viên kia chịu viết lại một bài báo khác làm sáng tỏ và đính chính lại tin tức đã dăng trên báo là được rồi.” Chỉ có thể coi là anh gặp xui xẻo mà thôi, gặp phải vận xui lại còn bị thất tình đã đủ bi thảm lắm rồi, còn khiến cho anh bởi vì sự hiểu lầm là người đồng tính luyến ái mà bị cha mình đánh cho một trận.
“Chuyện kia...” Đã được Cao Chi Ngang giải thích thông suốt sự hiểu lầm đen như quạ kia, Mộc Tâm Vân lại nhớ tới những lời mà anh Chi Bình đã từng nói với cô lúc trước..., Mộc Tâm Vân cảm thấy rất căng thẳng xoắn hai tay lại với nhau, thẹn thùng chăm chú nhìn sang anh.
“Có chuyện gì vậy?” Cao Chi Ngang nhìn cô, trong đầu óc chợt hiện lên hình ảnh cô cùng anh cả hôn môi trong đêm hôm đó, trái tim anh lại chợt đau xót. Cao Chi Ngang ném mình vào trên ghế sa lon da trâu dùng để tiếp khách.
“Em...Em có lời muốn nói cho anh biết.” Thình lình Mộc Tâm Vân cúi mặt xuống thấp, không có ý định nhìn vào anh.
“Em muốn nói cái gì?” Giọng nói của anh truyền đến nghe vô cùng rầu rĩ. Không phải là cô muốn nói cho anh biết chuyện cô và anh cả sẽ cùng một chỗ chứ?
“Em...Ai nha, phải nói ra lời thật sự rất khó nói, thôi để em viết ra cho anh xem thì hay hơn.” Cô lấy từ trên bàn của anh một tờ giấy trắng và một cây bút, cô viết qua loa vào đó mấy chữ, sau đó đỏ mặt nhét vào trong tay của anh.
Cao Chi Ngang hồ nghi tiếp nhận giấy, chậm rãi mở ra, trông thấy trên giấy chỉ viết vỏn vẹn bốn chữ “ Em chỉ thích anh!”
Cao Chi Ngang như không kịp phản ứng lại ngay lập tức: “Thế này là thế nào vậy?”
Mộc Tâm Vân thoáng giật mình, thái độ phản ứng đầy vẻ lạnh nhạt của anh lúc này có chút ngoài sự dự liệu của cô, Mộc Tâm Vân nhăn nhíu mi tâm trừng mắt nhìn anh.
“Anh không còn có những lời gì khác muốn nói với em hay sao?” Cái gì mà gọi là “Thế này là thế nào vậy?” Dường như sự yêu mến của cô chỉ có một cái giá rất giá rẻ mà thôi, anh cảm thấy không hề có một chút lạ lùng nào khác! Chờ một chút, nếu như anh thật sự cảm thấy không có ý tứ gì lạ trong lời nói kia... A! Trời ạ, vừa rồi tại sao cô lại không nghĩ tới khả năng này, mà đã xúc động viết lời tỏ tình như vậy chứ!
Chuyện này không phải là quá mất mặt rồi hay sao, bảo cô từ nay về sau phải đối mặt với anh như thế nào đây? Nhưng mà rõ ràng anh Chi Bình đã nói...
“Vậy em muốn anh phải nói cái gì đây, cám ơn em sao?” Anh bật thốt lên lời nói mà không hề nghĩ ngợi gì, định nói tiếp, hậu tri hậu giác phát hiện ra ánh mắt của cô rất cổ quái, vừa tức vừa giận, vừa quẫn bách vừa hổ thẹn. Anh đã nói điều gì đó không nên nói sao?
“Cao Chi Ngang, cho dù anh không chấp nhận tình cảm của tôi, cũng không cần phải nói ra những lời vũ nhục người khác như vậy? Cái gì mà cám ơn, anh đi mà đập đầu vào tường mà chết đi!” Mộc Tâm Vân không lựa được lời nói của mình nữa, căm giận ném cây bút đang ở trong tay mình về phía anh, nổi giận đùng đùng quay đầu rời đi.
Cao Chi Ngang nhảy lên một cái, từ xa bước nhào tới, níu lại cánh tay của Mộc Tâm Vân.
“Em vừa mới nói cái gì vậy, nói lại lần nữa xem nào.” Ý của cô là cô yêu mến anh sao? Vân vân, chẳng phải là cô vừa mới vừa ghi ra trên giấy đó sao? Cao Chi Ngang chấn động, cúi đầu nhìn lại một lần nữa mấy chữ trong tờ giấy đang cầm trên tay. Trên tờ giấy kia, nét mực bút bi màu lam viết ra mấy chữ rất rõ ràng... Cao Chi Ngang vui mừng như phát cuồng, nhìn chằm chằm vào cô, “Chẳng lẽ ý của em muốn nói em yêu thích anh sao?”
“Anh thật sự rất ngu ngốc, không biết đọc tiếng Trung sao?” Cô nổi giận hất tay luôn cánh tay của anh ra. Cô đã viết rất rõ ràng như vậy rồi, anh đọc mà vẫn còn không hiểu sao?
“Không phải vậy, anh chỉ hỏi điều này là vì... anh nghĩ sự yêu mến của em chỉ là tình cảm yêu mến của một người bạn thân mà thôi! Anh, anh lại nghĩ rằng người em yêu thích là anh trai của anh, cho nên anh mới không nghĩ tới là ý em muốn nói khác đi.” Anh hưng phấn đến mức nói năng cũng lộn xộn.
Anh biểu lộ mừng rỡ của anh đã nói rõ hết thảy, cho dù Mộc Tâm Vân có chậm hiểu đến đâu đi nữa, nhìn thấy vậy cũng sẽ không thể không hiểu, trong thoáng chốc sự tức giận liền tiêu tán.
Cô dùng sức nhéo cái mũi của anh, nói như hờn dỗi: “Anh thật là một người đại ngu ngốc, trước kia đúng là em đã từng yêu mến Chi Bình, nhưng mà cái loại cảm giác này đã sớm không còn nữa rồi, hiện tại người trong lòng của em là anh chứ không phải là anh Chi Bình.”
Nghe thấy lời nói chính thức của cô như vậy, Cao Chi Ngang thật sự cảm thấy vô cùng kinh ngạc và vui sướng, nhưng anh lập tức nghĩ đến một sự kiện.
“Sao lại có thể là anh chứ? Hôm trước anh tận mắt thấy em và anh cả hôn môi, cho nên anh mới cảm thấy khó chịu, nên mới chạy tới cùng Hà Tĩnh uống rượu đến mức say như chết.”
Hóa anh chính bởi vì nguyên nhân này mà anh mới uống rượu say đến thế! Cái tên ngu ngốc này. Mộc Tâm Vân cười cười, giải thích lại cho Cao Chi Ngang nghe mọi chuyện từ đầu đến cuối.
“... Nhưng đối với nụ hôn của anh Chi Bình em không hề có một chút cảm giác nào cả, tựa như tự mình hôn tay mình vậy.” Lời nói vừa mới dứt, đôi môi của cô đã bị người khác bịt kín lại.
Cao Chi Ngang điên cuồng mạnh mẽ chiếm lĩnh môi lưỡi của cô. Hôn cô bừa bãi, chiếc lưỡi cuốn lấy khiêu khích trêu chọc quấn quít lấy chiếc lưỡi hồng hào xinh xắn của cô, khuấy đảo tứ phía hôn khắp cô trong khoang miệng của cô.
Đây là lần đầu tiên, là khoảng thời gian vui vẻ nhất kích động nhất của cuộc sống suốt hai mươi tám năm qua của Cao Chi Ngang. Anh trút xuống đó tất cả tình cảm của mình, không hề bị đè nén, không hề phải che dấu, là lần thứ nhất buông thả cho chính mình phát tiết tình cảm ra bên ngoài, làm cho cô hiểu rõ anh đã yêu cô biết bao nhiêu.
Thừa nhận nụ hôn của anh giống như cơn sóng cuồng, Mộc Tâm Vân đã cảm thấy mình sắp sửa không thể hít thở nổi nữa rồi. Nhưng mà môi lưỡi của anh lại vẫn cứ nóng bỏng như vậy, thoáng cái liền đốt tan lý trí của cô. Cô chỉ biết để mặc kệ anh tùy ý liếm hôn quấy rối ở trong miệng của mình. Sau đó, cô cũng bắt đầu say sưa đáp lại anh.
Giờ này khắc này, cô mới hiểu được chính mình đã yêu người đàn ông này biết bao nhiêu. Nhưng chính là do hồ đồ mà cô đã không hề phát giác ra tình cảm đó, đã phải ăn dấm chua mà lại không thể giải thích được, lại còn nghĩ rằng không hiểu chính mình có chỗ nào là lạ.
Mở rộng cánh cửa trái tim, hiểu ddc rõ ràng tình cảm của mình và cũng nhận được tình cảm của anh..., vân vân... A, vừa rồi anh đã nói với cô rằng anh yêu cô chưa nhỉ?
Đang lúc Cao Chi Ngang hôn cô đến túi bụi, thì Mộc Tâm Vân liền cứng rắn đẩy anh ra.
“Em hỏi anh, vậy anh có yêu thích em không?”
Cao Chi Ngang vuốt ve gương mặt của cô, anh không trả lời cô mà khàn khàn hỏi lại cô: “Như thế nào, đối với nụ hôn của anh em có cảm giác gì không?”
Kỳ thật vừa rồi sự đáp lại của cô đều đã nói rõ được hết thảy, nhưng mà anh lại muốn được chính tai nghe cô nói.
“Cảm giác gì chứ...” Gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô vốn đã đỏ hồng, lúc này càng thêm đỏ bừng, cô thẹn thùng nói: “Còn không phải là cái dạng ấy sao.”
Anh không hài lòng với câu trả lời đầy mơ hồ của cô như vậy, “Như thế nào? Nói rõ hơn một chút đi.”
“A, chính là... Rất có cảm giác, xương cốt cũng sắp vụn ra mất rồi.” Cô thình lình nổi giận liếc nhìn anh một cái.”Anh, quỷ sứ này, rốt cuộc anh có thích em hay không hả?”
Cao Chi Ngang nghe xong mắt cười lông mày cũng cười, “Đâu chỉ là yêu mến, quả thực anh đã yêu em chết đi rồi ấy, vậy mà em vẫn còn ở đó mà chần chờ ngu ngốc.”
Lần nữa anh chăm chú ôm siết lấy cô, cực kỳ mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi ngọt ngào của cô, dùng hành động thực tế làm cho cô biết rõ đến tột cùng anh đã yêu cô biết bao nhiêu.