Thái tử lại cưới vợ. Trong cung đông nghịt người, rải đầy hoa đỏ. Các cung phi ăn mặc quần áo hoa lệ, chỉ trừ Nhược Lan.Hôm nay nàng phải ăn mặc như 1 tỳ nữ giáo phường.Mới sáng ra Nhược Lan đã bị gọi đến tầm cung của công chúa Thiên Ninh. Cô ta ăn mặc xa hoa, lộng lẫy.Cô ta thật đẹp nhưng nàng lại cảm thấy có gì đó rờn rợn.Lúc nàng vào phòng, cô ta đang nhờ cung nữ chỉnh lại y phục. cô quay lưng về phía Nhược Lan. Nhược Lan phải gọi mấy lần, cô ta mới quay lại. ánh mắt đơ đơ phong tình, đôi môi đỏ thẫm màu son khẽ nhếch cười, cô ta nói: -Cô là Lý Nhược Lan mà Tô Bội San nói ư?
-Thưa, phải.
-Ta gọi cô là gì đây? Tỷ muội nhé?
2 tiếng " tỷ muội " làm Nhược Lan phát ớn. Cô ta đang giễu nàng đây mà. Rõ ràng trong cung, lũ cung phi cao quý này hùa với nhau hết. Không biết cô dâu là con gái vô phúc của nhà nào đây?
Công chúa nháy mắt, ý không hài lòng:
-Ta hỏi sao cô không trả lời?
-Thưa, công chúa hỏi gì ạ?
-Cô bị điếc hay giả bộ đây?Nói chuyện với cô chỉ làm ta bẩn miệng, cung nữ, nãy ta nói gì? Nói cho ả nghe đi!
Tiếng cung nữ lí nhí:
-Nhược Lan cô nương, công chúa hỏi cô về cách xưng hô. Cô ấy muốn là tỷ tỷ, cô là muội muội.
Nhược Lan đáp lại:
-Thưa vâng.
-Nói chuyện được với ta coi như muội có hồng phúc tề thiên. Muội có coi đó là một ân huệ của ta không?
-Vâng đa tạ công chúa.
-Muội cũng nên làm gì đó để đa tạ tỷ tỷ chứ nhỉ.
-Thưa vâng, tiểu nữ nguyện làm theo lời chỉ bảo của công chúa.
Thiên Ninh cười khẩy, ném ra cho Nhược Lan một mớ giẻ rách bẩn thỉu, hất hàm, cô ta nói:
-Muội giặt hộ ta mấy tấm thảm lót chân nhé!
Nhược Lan cúi gằm mặt. Nước mắt muốn ứa ra nhưng cô không khóc. Khóc làm gì chứ? Nàng đã làm sai gì đâu mà phải khóc? Nhưng làm sao để không khóc đây? Về làm dâu trong kinh đô mà bị coi như 1 cái bóng, mọi người chê bai.Đến ngày chồng lấy thêm vợ nữa thì bị sai bảo như 1 nô tỳ.Làm sao, làm sao để không khóc?
Nhược Lan đứng bất động hồi lâu, Thiên Ninh ghé tai cung nữ bên cạnh:
-Đổ đám giẻ này vào người cô muội muội xấu xí của ta đi.
Cung nữ cầm cái xô bẩn đó lên, chần chừ, Thiên Ninh cứ đà đó đẩy mạnh cái xô vào người Nhược Lan. Cả người Nhược lan toàn mùi hôi thối. Đây có phải chỉ là giẻ lau chân không đây?
Đến đây, Nhược Lan bật khóc. Nhưng nàng nào dám khóc to, chỉ rấm rức trong lòng thôi, chỉ phát ra tiếng khe khẽ thôi mà cũng có thể tạo cơ hội cho Thiên Ninh làm nhục chính mình. Thiên Ninh cười khẩy, vui trên những dòng nước mắt của Nhược Lan:
-Muội muội yêu quý, muội muội có cần ta giúp không?
Nhược Lan không trả lời, nàng lầm lũi xách cái xô gỗ nặng trĩu cả tay mà đi trong nước mắt. Từ các phòng khác, hàng trăm cung phi không ai bảo ai đều thò ra, phá lên cười. Họ giễu cợt nàng:
-Xem thiên kim lý gia xinh đẹp chưa?
-Ôi trời thiên kim, thiên kim, ha ha!
-Úi chà, nàng dâu khuê các của đông cung đây hả?
.......................................
Lúc này không thể nhìn được nữa, nàng khóc lên thành tiếng. Nàng cầm xô chạy vụt đi. Ra đến đại sảnh, gặp thái tử. Nàng bỏ xô xuống, cúi đầu, đứng dẹp vào 1 bên. Trong màn nước mắt vẫn như mưa, nàng chào:
-Thái tử vạn tuế, thái tử cát tường.
Chàng không trả lời, vẫn đi. Dẫu có nhìn thì cũng chỉ nhìn nàng rồi xuống cái xô bằng ánh mắt thương hại pha chút gì đó khinh bỉ.
Nỗi uất ức trong lòng đã lên tới tột độ. Nàng chạy đi, vừa đi vừa khóc. Những giọt nước mắt đẹp như những viên châu ấy rơi ra, hòa vào cát bụi. Chẳng thể đi đâu, nàng đến bên hồ nước.
Thái tướng quân không biết từ đâu đi ra. Vẻ mặt anh chan chứa sự thông cảm chân thành. Anh đến bên nàng, dịu dàng lau đi 2 hàng nước mắt. Ang choàng tay qua người cô hỏi với giọng dịu hiền:
-Các cung phi ra đón tân nương, sao cô không đi?
-Tôi...tôi không phải phi tần của thái tử.
-Cô và anh ta đã bái đường rồi mà.
-Đó chỉ là lễ nghi thôi. Đúng ra thì không phải vậy. Mà anh nhìn lại đi, mặc một đống giẻ rách trên người mà ra đón tân nương thì chẳng phải tôi sẽ bị coi là sao chổi sao?
-Tô Bội San bắt cô mặc đồ của tỳ nữ à?
-Sao anh biết?
-Cũng không biết sao nữa.
Rồi tay anh vỗ vỗ, lưng cô, bàn tay ấm áp:
-Đừng buồn thế nào cô cũng sẽ được sống với người thương cô
-Thật không?
-Tin tôi đi...
Thái tử lại cưới vợ. Trong cung đông nghịt người, rải đầy hoa đỏ. Các cung phi ăn mặc quần áo hoa lệ, chỉ trừ Nhược Lan.Hôm nay nàng phải ăn mặc như tỳ nữ giáo phường.Mới sáng ra Nhược Lan đã bị gọi đến tầm cung của công chúa Thiên Ninh. Cô ta ăn mặc xa hoa, lộng lẫy.Cô ta thật đẹp nhưng nàng lại cảm thấy có gì đó rờn rợn.Lúc nàng vào phòng, cô ta đang nhờ cung nữ chỉnh lại y phục. cô quay lưng về phía Nhược Lan. Nhược Lan phải gọi mấy lần, cô ta mới quay lại. ánh mắt đơ đơ phong tình, đôi môi đỏ thẫm màu son khẽ nhếch cười, cô ta nói: -Cô là Lý Nhược Lan mà Tô Bội San nói ư?
-Thưa, phải.
-Ta gọi cô là gì đây? Tỷ muội nhé?
tiếng " tỷ muội " làm Nhược Lan phát ớn. Cô ta đang giễu nàng đây mà. Rõ ràng trong cung, lũ cung phi cao quý này hùa với nhau hết. Không biết cô dâu là con gái vô phúc của nhà nào đây?
Công chúa nháy mắt, ý không hài lòng:
-Ta hỏi sao cô không trả lời?
-Thưa, công chúa hỏi gì ạ?
-Cô bị điếc hay giả bộ đây?Nói chuyện với cô chỉ làm ta bẩn miệng, cung nữ, nãy ta nói gì? Nói cho ả nghe đi!
Tiếng cung nữ lí nhí:
-Nhược Lan cô nương, công chúa hỏi cô về cách xưng hô. Cô ấy muốn là tỷ tỷ, cô là muội muội.
Nhược Lan đáp lại:
-Thưa vâng.
-Nói chuyện được với ta coi như muội có hồng phúc tề thiên. Muội có coi đó là một ân huệ của ta không?
-Vâng đa tạ công chúa.
-Muội cũng nên làm gì đó để đa tạ tỷ tỷ chứ nhỉ.
-Thưa vâng, tiểu nữ nguyện làm theo lời chỉ bảo của công chúa.
Thiên Ninh cười khẩy, ném ra cho Nhược Lan một mớ giẻ rách bẩn thỉu, hất hàm, cô ta nói:
-Muội giặt hộ ta mấy tấm thảm lót chân nhé!
Nhược Lan cúi gằm mặt. Nước mắt muốn ứa ra nhưng cô không khóc. Khóc làm gì chứ? Nàng đã làm sai gì đâu mà phải khóc? Nhưng làm sao để không khóc đây? Về làm dâu trong kinh đô mà bị coi như cái bóng, mọi người chê bai.Đến ngày chồng lấy thêm vợ nữa thì bị sai bảo như nô tỳ.Làm sao, làm sao để không khóc?
Nhược Lan đứng bất động hồi lâu, Thiên Ninh ghé tai cung nữ bên cạnh:
-Đổ đám giẻ này vào người cô muội muội xấu xí của ta đi.
Cung nữ cầm cái xô bẩn đó lên, chần chừ, Thiên Ninh cứ đà đó đẩy mạnh cái xô vào người Nhược Lan. Cả người Nhược lan toàn mùi hôi thối. Đây có phải chỉ là giẻ lau chân không đây?
Đến đây, Nhược Lan bật khóc. Nhưng nàng nào dám khóc to, chỉ rấm rức trong lòng thôi, chỉ phát ra tiếng khe khẽ thôi mà cũng có thể tạo cơ hội cho Thiên Ninh làm nhục chính mình. Thiên Ninh cười khẩy, vui trên những dòng nước mắt của Nhược Lan:
-Muội muội yêu quý, muội muội có cần ta giúp không?
Nhược Lan không trả lời, nàng lầm lũi xách cái xô gỗ nặng trĩu cả tay mà đi trong nước mắt. Từ các phòng khác, hàng trăm cung phi không ai bảo ai đều thò ra, phá lên cười. Họ giễu cợt nàng:
-Xem thiên kim lý gia xinh đẹp chưa?
-Ôi trời thiên kim, thiên kim, ha ha!
-Úi chà, nàng dâu khuê các của đông cung đây hả?
.......................................
Lúc này không thể nhìn được nữa, nàng khóc lên thành tiếng. Nàng cầm xô chạy vụt đi. Ra đến đại sảnh, gặp thái tử. Nàng bỏ xô xuống, cúi đầu, đứng dẹp vào bên. Trong màn nước mắt vẫn như mưa, nàng chào:
-Thái tử vạn tuế, thái tử cát tường.
Chàng không trả lời, vẫn đi. Dẫu có nhìn thì cũng chỉ nhìn nàng rồi xuống cái xô bằng ánh mắt thương hại pha chút gì đó khinh bỉ.
Nỗi uất ức trong lòng đã lên tới tột độ. Nàng chạy đi, vừa đi vừa khóc. Những giọt nước mắt đẹp như những viên châu ấy rơi ra, hòa vào cát bụi. Chẳng thể đi đâu, nàng đến bên hồ nước.
Thái tướng quân không biết từ đâu đi ra. Vẻ mặt anh chan chứa sự thông cảm chân thành. Anh đến bên nàng, dịu dàng lau đi hàng nước mắt. Ang choàng tay qua người cô hỏi với giọng dịu hiền:
-Các cung phi ra đón tân nương, sao cô không đi?
-Tôi...tôi không phải phi tần của thái tử.
-Cô và anh ta đã bái đường rồi mà.
-Đó chỉ là lễ nghi thôi. Đúng ra thì không phải vậy. Mà anh nhìn lại đi, mặc một đống giẻ rách trên người mà ra đón tân nương thì chẳng phải tôi sẽ bị coi là sao chổi sao?
-Tô Bội San bắt cô mặc đồ của tỳ nữ à?
-Sao anh biết?
-Cũng không biết sao nữa.
Rồi tay anh vỗ vỗ, lưng cô, bàn tay ấm áp:
-Đừng buồn thế nào cô cũng sẽ được sống với người thương cô
-Thật không?
-Tin tôi đi...