Mấy ngày sau, cáo thị tuyển quân dán khắp kinh thành. Nhược Lan dạo trên phố. Nàng cũng chen chân vào đọc. Xem xong, nàng càng buồn hơn. Nàng nhớ về những ngày nàng và Thái Nhãn Hoàng bên nhau rồi nàng nghĩ về mai sau, Thái Nhãn Hoàng ra đi, không có ai ở bên. Thái Nhãn Hoàng, lẽ nào tôi yêu anh?
Nàng đi vào 1 góc phố, thấy có 1 cáo thị viết trên tờ giấy lớn hơn cáo thị kia, nhưng sao xung quanh lại trống vắng chẳng có mấy người. Nàng ngạc nhiên, lại gần đọc. Gì đây?
" Nước Viên sắp xâm lấn nước ta. Quân Sát Lạt La Đồng Chùy nổi tiếng hung hăng bạo ngược. Nay điện hạ đã xuống chỉ tập trung toàn bộ quân triều đình và địa phương cùng hàng vạn dân phu chuẩn bị đánh giặc. Nhưng trước khi xuất chinh không thể thiếu nghi lễ tế thần. Năm nay sẽ là Hỏa thần.
Vật tế sẽ là 1 trinh nữ, cô ta sẽ được ăn no, mặc đẹp như 1 nữ thần. Sau khi làm lễ, về trời, là người của thần linh thì cả triều đình, đất nước sẽ coi cô ta như nữ thần, sẽ có các pho tượng, đền, tháp mang tên cô ta, gia đình cô ta sẽ được cung phụng suốt đời."
Khâm thử
Đức vua Trần Thiên Tuyên
Đọc xong, nàng càng buồn hơn. vẻ mặt nàng giờ đây còn ẩn chứa tâm sự gì đó. Nàng đi ra bờ hồ, gặp Thái Nhãn Hoàng. Đến nơi, gặp nhau, chàng hỏi:
- Sao cô lại ở đây?
-Cũng như mọi lần, tôi quen vậy rồi. Nhưng tôi tưởng giờ anh đang ở doanh trại chứ?
-Tôi muốn gặp cô, sắp đi xa rồi, tôi... tôi...tôi sợ sẽ không còn cơ hội. Thực ra... thực ra thì....
Nhược Lan không để ý. Nàng lại hỏi:
-Tôi nhờ anh 1 việc được không?
-Nếu được tôi sẽ giúp
-Đưa tôi về Lý gia nhé!
- Việc này thì...
-Anh giúp được không?
- Tôi sẽ cố!
Chiều tà, 2 người ra về. Thái Nhãn Hoàng cứ băn khoăn nghĩ cách giúp Nhược Lan. Đây là 1 việc khó. Hoàng thành đâu phải là nơi muốn vào là vào muốn ra là ra. Đã vậy nàng lại là vợ của thái tử.
Nhược Lan đến vườn đào Uyên Minh thì dừng lại. Nàng hy vọng Thái Nhãn Hoàng có thể giúp. Nàng muốn gặp lại mọi người. Nàng chắc rằng mình sắp phải ra đi mãi mãi.
Nhược Lan trở lại con phố có tờ cáo thị nọ. Nàng xoa tay lên tờ giấy rồi từ từ bóc nó ra. Nước mắt tuôn như mưa, nàng gấp tờ giấy lại, bỏ vào ngực áo rồi thẳng hướng công đường.
Bước vào, Nhược Lan thở hổn hển:
-Có... có phải ngài lo việc tuyển quân và tìm vật tế?
-Phải.
Nhược Lan móc ra tờ giấy. Trao cho viên quan rồi nói:
-Tôi thực sự muốn về với Hỏa thần.
Viên quan sửng sốt, nghĩ rằng việc làm này của điện hạ là vô ích vậy mà ngay hôm nay lại có người tìm đến.Ngài cũng thương cho 1 cô gái đẹp như hoa giờ đang đứng trước mặt ngài. Bằng 1 giọng ái ngại, ngài hỏi:
-Cô...chắc chứ?
-Thưa vâng, tiểu nữ thực sự muốn và có đủ điều kiện để làm vật tế.
-Cô có biết kết quả sẽ ra sao không?
-Thưa, tiểu nữ sẽ chết.
-Cô có biết chết như thế nào không?
-Thưa, không nhưng chắc không phải lăng trì.
-Cô sẽ bị thiêu sống.
Nghe đến đây, Nhược Lan hơi rùng mình. Viên quan lại hỏi:
-Cô là con gái nhà ai?
-Thưa, tiểu nữ là con gái Lý viên ngoại phủ Lý gia.
-Ta biết. Đó là 1 gia đình khá giả nên có lẽ cô không chết vì tiền.
-Vâng.
-Cô xuất giá chưa.
-Tiểu nữ đã xuất giá nhưng chưa đậu phòng.
-Có thể cô có nỗi lòng riêng nên muốn thoát ly, ta không hỏi nữa.Giờ cô hối hận còn kịp. Nếu cô muốn, ta có thể giúp cô làm lại 1 tờ cáo thị khác.
-Thưa không, xin đại nhân nộp cho quan trên.
-Được, vậy cô tên gì?
-Tiểu nữ tên Lý Nhược Lan.
-Cô bao nhiêu tuổi?
-Tiểu nữ 26 tuổi.
-Cô điểm chỉ vào đây!
Nhược Lan ấn ngón tay vào nghiên mực, nặng nề, đau đớn. Xong, nàng xin phép ra về. Lúc đó tri huyện còn dặn:
- Nếu nghĩ lại, cô có thể đến đây nội trong đêm nay.
- Đa tạ đại nhân.
Nhược Lan lầm lũi đi về. Nàng chắc rằng đây là con đường tốt nhất để thoát khỏi cái đông cung dơ bẩn, thoát khỏi lũ cung phi ngày đêm ganh ghét. Nghic vậy rồi, nàng còn đến công đường làm chi?
Mấy ngày sau, cáo thị tuyển quân dán khắp kinh thành. Nhược Lan dạo trên phố. Nàng cũng chen chân vào đọc. Xem xong, nàng càng buồn hơn. Nàng nhớ về những ngày nàng và Thái Nhãn Hoàng bên nhau rồi nàng nghĩ về mai sau, Thái Nhãn Hoàng ra đi, không có ai ở bên. Thái Nhãn Hoàng, lẽ nào tôi yêu anh?
Nàng đi vào góc phố, thấy có cáo thị viết trên tờ giấy lớn hơn cáo thị kia, nhưng sao xung quanh lại trống vắng chẳng có mấy người. Nàng ngạc nhiên, lại gần đọc. Gì đây?
" Nước Viên sắp xâm lấn nước ta. Quân Sát Lạt La Đồng Chùy nổi tiếng hung hăng bạo ngược. Nay điện hạ đã xuống chỉ tập trung toàn bộ quân triều đình và địa phương cùng hàng vạn dân phu chuẩn bị đánh giặc. Nhưng trước khi xuất chinh không thể thiếu nghi lễ tế thần. Năm nay sẽ là Hỏa thần.
Vật tế sẽ là trinh nữ, cô ta sẽ được ăn no, mặc đẹp như nữ thần. Sau khi làm lễ, về trời, là người của thần linh thì cả triều đình, đất nước sẽ coi cô ta như nữ thần, sẽ có các pho tượng, đền, tháp mang tên cô ta, gia đình cô ta sẽ được cung phụng suốt đời."
Khâm thử
Đức vua Trần Thiên Tuyên
Đọc xong, nàng càng buồn hơn. vẻ mặt nàng giờ đây còn ẩn chứa tâm sự gì đó. Nàng đi ra bờ hồ, gặp Thái Nhãn Hoàng. Đến nơi, gặp nhau, chàng hỏi:
- Sao cô lại ở đây?
-Cũng như mọi lần, tôi quen vậy rồi. Nhưng tôi tưởng giờ anh đang ở doanh trại chứ?
-Tôi muốn gặp cô, sắp đi xa rồi, tôi... tôi...tôi sợ sẽ không còn cơ hội. Thực ra... thực ra thì....
Nhược Lan không để ý. Nàng lại hỏi:
-Tôi nhờ anh việc được không?
-Nếu được tôi sẽ giúp
-Đưa tôi về Lý gia nhé!
- Việc này thì...
-Anh giúp được không?
- Tôi sẽ cố!
Chiều tà, người ra về. Thái Nhãn Hoàng cứ băn khoăn nghĩ cách giúp Nhược Lan. Đây là việc khó. Hoàng thành đâu phải là nơi muốn vào là vào muốn ra là ra. Đã vậy nàng lại là vợ của thái tử.
Nhược Lan đến vườn đào Uyên Minh thì dừng lại. Nàng hy vọng Thái Nhãn Hoàng có thể giúp. Nàng muốn gặp lại mọi người. Nàng chắc rằng mình sắp phải ra đi mãi mãi.
Nhược Lan trở lại con phố có tờ cáo thị nọ. Nàng xoa tay lên tờ giấy rồi từ từ bóc nó ra. Nước mắt tuôn như mưa, nàng gấp tờ giấy lại, bỏ vào ngực áo rồi thẳng hướng công đường.
Bước vào, Nhược Lan thở hổn hển:
-Có... có phải ngài lo việc tuyển quân và tìm vật tế?
-Phải.
Nhược Lan móc ra tờ giấy. Trao cho viên quan rồi nói:
-Tôi thực sự muốn về với Hỏa thần.
Viên quan sửng sốt, nghĩ rằng việc làm này của điện hạ là vô ích vậy mà ngay hôm nay lại có người tìm đến.Ngài cũng thương cho cô gái đẹp như hoa giờ đang đứng trước mặt ngài. Bằng giọng ái ngại, ngài hỏi:
-Cô...chắc chứ?
-Thưa vâng, tiểu nữ thực sự muốn và có đủ điều kiện để làm vật tế.
-Cô có biết kết quả sẽ ra sao không?
-Thưa, tiểu nữ sẽ chết.
-Cô có biết chết như thế nào không?
-Thưa, không nhưng chắc không phải lăng trì.
-Cô sẽ bị thiêu sống.
Nghe đến đây, Nhược Lan hơi rùng mình. Viên quan lại hỏi:
-Cô là con gái nhà ai?
-Thưa, tiểu nữ là con gái Lý viên ngoại phủ Lý gia.
-Ta biết. Đó là gia đình khá giả nên có lẽ cô không chết vì tiền.
-Vâng.
-Cô xuất giá chưa.
-Tiểu nữ đã xuất giá nhưng chưa đậu phòng.
-Có thể cô có nỗi lòng riêng nên muốn thoát ly, ta không hỏi nữa.Giờ cô hối hận còn kịp. Nếu cô muốn, ta có thể giúp cô làm lại tờ cáo thị khác.
-Thưa không, xin đại nhân nộp cho quan trên.
-Được, vậy cô tên gì?
-Tiểu nữ tên Lý Nhược Lan.
-Cô bao nhiêu tuổi?
-Tiểu nữ tuổi.
-Cô điểm chỉ vào đây!
Nhược Lan ấn ngón tay vào nghiên mực, nặng nề, đau đớn. Xong, nàng xin phép ra về. Lúc đó tri huyện còn dặn:
- Nếu nghĩ lại, cô có thể đến đây nội trong đêm nay.
- Đa tạ đại nhân.
Nhược Lan lầm lũi đi về. Nàng chắc rằng đây là con đường tốt nhất để thoát khỏi cái đông cung dơ bẩn, thoát khỏi lũ cung phi ngày đêm ganh ghét. Nghic vậy rồi, nàng còn đến công đường làm chi?