Nhược Lan thở dài quay lại cửa phủ. Cái cửa này quen quá, đã bao nhiêu ngày nàng không nhìn thấy nó Nàng từ từ bước vào. Nàng nhớ rằng lúc ở trong cung, nàng vô cùng mong được trở về đây dù chỉ 1 lần để thấy cái ao mà tỷ muội nàng nuôi cá, những gốc cây mỗi ngày phụ thân vun trồng. Nhưng nhớ nhất là hình ảnh Nhược Hoa trong vườn. Đúng ngày ấy, nó đã đón nàng đến cái thế giới này Nhược Hoa đang tưới cây thì thấy tỷ tỷ. Nàng bỏ xô xuống, chạy nhào tới ôm chầm Nhược Lan.
-Tỷ, muội nhớ tỷ quá! Thái tử cho tỷ về à?
-À...ừ...Thế muội và phụ mẫu sống tốt không?
-Mọi người đều khỏe, còn tỷ?
-Ta khỏe. Mau dẫn ta đi gặp phụ thân.
-Phụ thân đi chơi rồi, tỷ vào đây.
Nhược Hoa kéo Nhược Lan vào nhà. Chà, mọi thứ vẫn như xưa, chỉ lòng người là thay đổi. Bỗng một đám gia nô gặp Nhược Lan thì quỳ rạp xuống.
-Mừng nương nương trở về, nương nương cát tường.
Nhược Lan vô cùng ngạc nhiên. Chưa kịp nói gì thì Nhược Hoa lại quỳ rạp xuống, mặt mày tái mét:
-Nương nương tha tội, tiểu nữ ban nãy đã vô lễ với nương nương.
Nhược Lan từ chỗ ngạc nhiên thành thất vọng. Nhưng còn cách nào đâu, đành lừa dối mọi người.
-Mọi người đứng dậy đi.À..Nhược Lan có chuyện muốn xin mọi người...
-Xin nương nương chỉ giáo.
-Mọi người đừng gọi tôi là nương nương nữa. Dù gì thì tôi cũng là con gái nhà này. Xuất giá đi mà thân phận lại trở thành như vậy thì thật sự...thật sự tôi không quen. Gọi tôi là Nhược Lan là được.
-Tạ ơn nương nương.
-Mọi người đi đi.
Lũ gia nô bước đi với vẻ e dè. Nhược Hoa cũng bước đi, trở về phòng, Nhược Lan khóc nức nở.
"Làm sao...làm sao để có thể trút được cái gánh nặng này đây, từ giờ chẳng còn nơi đâu thuộc về Lý Nhược Lan này nữa..."
Bỗng có tiếng gõ cửa. Nhược Hoa bước vào.
-Nương...Tỷ, tỷ tắm cùng muội không?
Nhược Lan vội vàng lau nước mắt.
-Được, đi.
Nhược Hoa dẫn nhược Lan vào 1 buồng tắm. Trong cái chậu nước trong veo thả toàn hoa hồng. Nhược Hoa giờ đã quen hơn, nàng nói chuyện có vẻ tự nhiên.
-Tỷ, muội cởi áo cho tỷ.
-Được. làm đi.
Nhược Hoa cởi áo cho Nhược Lan, dẫn tỷ tỷ bước vào, nàng vớt từng cánh hoa, nhẹ nhàng đặt lên mái tóc tỷ tỷ. Nhược Lan cũng âu yếm làm lại cho muội muội. Bỗng Nhược Hoa cười và bảo:
-Tỷ kể muội nghe cuộc sống trong cung đi. Sung sướng lắm hả?
Mặt Nhược Lan gợn buồn:
-Muội đừng hỏi chuyện này được không?
-Thôi mà, kể muội nghe đi.
-Thực ra...Thực ra thì...
-Nhanh đi tỷ!
-Trong cung không sung sướng như muội nghĩ đâu, vô cùng đau khổ!
-Sao vậy?
-Nếu giờ phu quân của muội không chỉ có riêng muội mà còn có vô vàn phi tần khác thì muội nghĩ sao?
-Đó là lẽ dĩ ngẫu. Huynh ấy là thái tử mà.
-Thật nông cạn!
-Sao lại nói muội như vậy. Chẳng phải tỷ cũng nói tỷ yêu anh ta từ lần đầu gặp sao?
-Lúc đó ta chưa biết. Anh ta coi phụ nữ như món đồ chơi. Nếu thành sủng phi thì vinh hoa hưởng cả đời không hết. Nếu anh ta quên đi thì chẳng khác gì bị vứt bỏ.
-Tỷ thì sao?
-Ta...ta...
-Anh ta không quan tâm tới tỷ sao?
-Hừm...Không hề. Ta sống trong cung như 1 cái bóng.
-Tỷ buồn lắm đúng không?
-Ngay từ đầu muội phải hiểu rồi chứ.
-Chà, Tô Bội San may thật. Tỷ xinh đẹp như vậy mà anh ta không để ý. Tô Bội San kém xinh hơn thì làm sao?
-Tô Bội San ư? Muội biết gì mà nói!
-Tỷ ấy làm sao?
-Cô ta đã thành phi tần của thái tử. Tính cách cô ta cũng đã thay đổi Vứt bỏ người yêu để chạy theo vinh hoa. Còn xinh đẹp ư? Đẹp làm gì chứ?Phi tần trong cung toàn là cao môn lệnh tộc. Tranh giành ân sủng thì làm sao ta bì kịp. Chỉ là tiểu nữ 1 viên ngoại ngoài phố thôi mà.
-Làm sao tỷ về được đây?
-Ta trốn về.
-Tỷ làm vậy ư? Không sợ chết sao?
-Ta có người giúp.
-Ai vậy?
-Muội nhớ Thái Nhãn Hoàng không?
-À....Vị tướng quân đó...là anh ta giúp tỷ sao?
-Ừm, anh ta ra ngoài thành thì dễ nhưng dẫn theo 1 nữ nhân thì khó. Bản thân ta cũng không thể ra được. Vậy nên anh ta mới giúp.
-2 người về bằng đường nào vậy?
-1 con đường bí mật. Ta đang cố quên đi nó đây. Nếu biết sẽ gặp nguy hiểm.
-Tỷ có quan hệ như thế nào với Thái Nhãn Hoàng?
-À, 1 mối quan hệ đặc biệt.
-Nói đi!
-Không!
-Nói!
-Never!
-Never là gì?
-Ta nhầm, ta không nói đâu!
-Nói!
-Không bao giờ! HAhaha.
-Thế lần sau đừng hỏi muội cái gì nhé!
-Cứ thử xem!
2 tỷ muội tắm xong, Nhược Hoa thay áo cho tỷ. Chà, tỷ tỷ vẫn vậy. vẫn là mùi lan thơm như ngày nào. Nàng dẫn tỷ ra vườn hoa, nơi mà nàng đã xuyên không xuống. Ngắt lấy 1 bông hoa, nàng cài lên mái tóc.
-Thấy ta đẹp không?
-Đẹp lắm! Trong cung tỷ là người đẹp nhất rồi!
-Xời.. tầm bậy...
-Thôi... vào ăn tối đi..
Cửa phủ mở ra, phụ thân nàng về, Thấy con gái, Lý viên ngoại mừng quýnh, nhưng cũng như mọi người, ông và tất cả những người theo sau ông đều quỳ rạp xuống. Nhược Lan thấy vậy mà đau lòng.
-Xin cha, đừng gọi con như vậy nữa, con vẫn chỉ là con, là Lý Nhược Lan thôi...
-Ừ, thôi, vào đi con!
Nhược Lan ăn cơm cùng cả nhà. Đây là cái bữa cơm mà nàng hằng mong muốn, dù không phải cái cử chỉ e dè của mọi người, trừ Nhược Hoa. Nàng hiểu. Nàng cũng không muốn nói nhiều, nàng cũng an tâm vì đã dặn Nhược Hoa đừng nói gì với họ hết. Nàng không muốn mẹ cha phải đau lòng.
Đêm đó, Nhược Lan không ngủ ở phòng mình mà sang phòng muội muội ngủ. Nhược Lan muốn gần đứa em gái này lần cuối vì sợ rằng nàng sắp không thể được nữa rồi.
Đêm cuối cùng, nàng và Nhược hoa nằm nói chuyện lâu. Nàng ru nó ngủ. Nó ngủ say rồi, nàng mới vùng dậy, đến thư phòng và viết.
"Cha, mẹ, Nhược Hoa...
Có lẽ con không ở lại với mọi người lâu được nữa. Con mong rằng mọi người mãi nhớ tới đứa con này. Cả nhược Hoa, chăm sóc cha mẹ hộ ta nhé. Hơi vất vả cho mi nhưng đành vậy. Ta sợ chúng ta chẳng còn cơ hội gặp nhau thêm lần nữa.
Con gái, Lý Nhược Lan"
Bỏ lại tờ giấy ở đầu giường Nhược Hoa, Nhược Lan chạy vụt đi thay đồ. Canh 4 hôm đó. nàng đứng ở điểm hẹn, Thái Nhãn Hoàng đến đón nàng đi. Khi Nhược Hoa thức dậy, không thấy tỷ tỷ đâu cả, chỉ thấy mảnh giấy lạ bên giường...
Nhược Lan thở dài quay lại cửa phủ. Cái cửa này quen quá, đã bao nhiêu ngày nàng không nhìn thấy nó Nàng từ từ bước vào. Nàng nhớ rằng lúc ở trong cung, nàng vô cùng mong được trở về đây dù chỉ lần để thấy cái ao mà tỷ muội nàng nuôi cá, những gốc cây mỗi ngày phụ thân vun trồng. Nhưng nhớ nhất là hình ảnh Nhược Hoa trong vườn. Đúng ngày ấy, nó đã đón nàng đến cái thế giới này Nhược Hoa đang tưới cây thì thấy tỷ tỷ. Nàng bỏ xô xuống, chạy nhào tới ôm chầm Nhược Lan.
-Tỷ, muội nhớ tỷ quá! Thái tử cho tỷ về à?
-À...ừ...Thế muội và phụ mẫu sống tốt không?
-Mọi người đều khỏe, còn tỷ?
-Ta khỏe. Mau dẫn ta đi gặp phụ thân.
-Phụ thân đi chơi rồi, tỷ vào đây.
Nhược Hoa kéo Nhược Lan vào nhà. Chà, mọi thứ vẫn như xưa, chỉ lòng người là thay đổi. Bỗng một đám gia nô gặp Nhược Lan thì quỳ rạp xuống.
-Mừng nương nương trở về, nương nương cát tường.
Nhược Lan vô cùng ngạc nhiên. Chưa kịp nói gì thì Nhược Hoa lại quỳ rạp xuống, mặt mày tái mét:
-Nương nương tha tội, tiểu nữ ban nãy đã vô lễ với nương nương.
Nhược Lan từ chỗ ngạc nhiên thành thất vọng. Nhưng còn cách nào đâu, đành lừa dối mọi người.
-Mọi người đứng dậy đi.À..Nhược Lan có chuyện muốn xin mọi người...
-Xin nương nương chỉ giáo.
-Mọi người đừng gọi tôi là nương nương nữa. Dù gì thì tôi cũng là con gái nhà này. Xuất giá đi mà thân phận lại trở thành như vậy thì thật sự...thật sự tôi không quen. Gọi tôi là Nhược Lan là được.
-Tạ ơn nương nương.
-Mọi người đi đi.
Lũ gia nô bước đi với vẻ e dè. Nhược Hoa cũng bước đi, trở về phòng, Nhược Lan khóc nức nở.
"Làm sao...làm sao để có thể trút được cái gánh nặng này đây, từ giờ chẳng còn nơi đâu thuộc về Lý Nhược Lan này nữa..."
Bỗng có tiếng gõ cửa. Nhược Hoa bước vào.
-Nương...Tỷ, tỷ tắm cùng muội không?
Nhược Lan vội vàng lau nước mắt.
-Được, đi.
Nhược Hoa dẫn nhược Lan vào buồng tắm. Trong cái chậu nước trong veo thả toàn hoa hồng. Nhược Hoa giờ đã quen hơn, nàng nói chuyện có vẻ tự nhiên.
-Tỷ, muội cởi áo cho tỷ.
-Được. làm đi.
Nhược Hoa cởi áo cho Nhược Lan, dẫn tỷ tỷ bước vào, nàng vớt từng cánh hoa, nhẹ nhàng đặt lên mái tóc tỷ tỷ. Nhược Lan cũng âu yếm làm lại cho muội muội. Bỗng Nhược Hoa cười và bảo:
-Tỷ kể muội nghe cuộc sống trong cung đi. Sung sướng lắm hả?
Mặt Nhược Lan gợn buồn:
-Muội đừng hỏi chuyện này được không?
-Thôi mà, kể muội nghe đi.
-Thực ra...Thực ra thì...
-Nhanh đi tỷ!
-Trong cung không sung sướng như muội nghĩ đâu, vô cùng đau khổ!
-Sao vậy?
-Nếu giờ phu quân của muội không chỉ có riêng muội mà còn có vô vàn phi tần khác thì muội nghĩ sao?
-Đó là lẽ dĩ ngẫu. Huynh ấy là thái tử mà.
-Thật nông cạn!
-Sao lại nói muội như vậy. Chẳng phải tỷ cũng nói tỷ yêu anh ta từ lần đầu gặp sao?
-Lúc đó ta chưa biết. Anh ta coi phụ nữ như món đồ chơi. Nếu thành sủng phi thì vinh hoa hưởng cả đời không hết. Nếu anh ta quên đi thì chẳng khác gì bị vứt bỏ.
-Tỷ thì sao?
-Ta...ta...
-Anh ta không quan tâm tới tỷ sao?
-Hừm...Không hề. Ta sống trong cung như cái bóng.
-Tỷ buồn lắm đúng không?
-Ngay từ đầu muội phải hiểu rồi chứ.
-Chà, Tô Bội San may thật. Tỷ xinh đẹp như vậy mà anh ta không để ý. Tô Bội San kém xinh hơn thì làm sao?
-Tô Bội San ư? Muội biết gì mà nói!
-Tỷ ấy làm sao?
-Cô ta đã thành phi tần của thái tử. Tính cách cô ta cũng đã thay đổi Vứt bỏ người yêu để chạy theo vinh hoa. Còn xinh đẹp ư? Đẹp làm gì chứ?Phi tần trong cung toàn là cao môn lệnh tộc. Tranh giành ân sủng thì làm sao ta bì kịp. Chỉ là tiểu nữ viên ngoại ngoài phố thôi mà.
-Làm sao tỷ về được đây?
-Ta trốn về.
-Tỷ làm vậy ư? Không sợ chết sao?
-Ta có người giúp.
-Ai vậy?
-Muội nhớ Thái Nhãn Hoàng không?
-À....Vị tướng quân đó...là anh ta giúp tỷ sao?
-Ừm, anh ta ra ngoài thành thì dễ nhưng dẫn theo nữ nhân thì khó. Bản thân ta cũng không thể ra được. Vậy nên anh ta mới giúp.
- người về bằng đường nào vậy?
- con đường bí mật. Ta đang cố quên đi nó đây. Nếu biết sẽ gặp nguy hiểm.
-Tỷ có quan hệ như thế nào với Thái Nhãn Hoàng?
-À, mối quan hệ đặc biệt.
-Nói đi!
-Không!
-Nói!
-Never!
-Never là gì?
-Ta nhầm, ta không nói đâu!
-Nói!
-Không bao giờ! HAhaha.
-Thế lần sau đừng hỏi muội cái gì nhé!
-Cứ thử xem!
tỷ muội tắm xong, Nhược Hoa thay áo cho tỷ. Chà, tỷ tỷ vẫn vậy. vẫn là mùi lan thơm như ngày nào. Nàng dẫn tỷ ra vườn hoa, nơi mà nàng đã xuyên không xuống. Ngắt lấy bông hoa, nàng cài lên mái tóc.
-Thấy ta đẹp không?
-Đẹp lắm! Trong cung tỷ là người đẹp nhất rồi!
-Xời.. tầm bậy...
-Thôi... vào ăn tối đi..
Cửa phủ mở ra, phụ thân nàng về, Thấy con gái, Lý viên ngoại mừng quýnh, nhưng cũng như mọi người, ông và tất cả những người theo sau ông đều quỳ rạp xuống. Nhược Lan thấy vậy mà đau lòng.
-Xin cha, đừng gọi con như vậy nữa, con vẫn chỉ là con, là Lý Nhược Lan thôi...
-Ừ, thôi, vào đi con!
Nhược Lan ăn cơm cùng cả nhà. Đây là cái bữa cơm mà nàng hằng mong muốn, dù không phải cái cử chỉ e dè của mọi người, trừ Nhược Hoa. Nàng hiểu. Nàng cũng không muốn nói nhiều, nàng cũng an tâm vì đã dặn Nhược Hoa đừng nói gì với họ hết. Nàng không muốn mẹ cha phải đau lòng.
Đêm đó, Nhược Lan không ngủ ở phòng mình mà sang phòng muội muội ngủ. Nhược Lan muốn gần đứa em gái này lần cuối vì sợ rằng nàng sắp không thể được nữa rồi.
Đêm cuối cùng, nàng và Nhược hoa nằm nói chuyện lâu. Nàng ru nó ngủ. Nó ngủ say rồi, nàng mới vùng dậy, đến thư phòng và viết.
"Cha, mẹ, Nhược Hoa...
Có lẽ con không ở lại với mọi người lâu được nữa. Con mong rằng mọi người mãi nhớ tới đứa con này. Cả nhược Hoa, chăm sóc cha mẹ hộ ta nhé. Hơi vất vả cho mi nhưng đành vậy. Ta sợ chúng ta chẳng còn cơ hội gặp nhau thêm lần nữa.
Con gái, Lý Nhược Lan"
Bỏ lại tờ giấy ở đầu giường Nhược Hoa, Nhược Lan chạy vụt đi thay đồ. Canh hôm đó. nàng đứng ở điểm hẹn, Thái Nhãn Hoàng đến đón nàng đi. Khi Nhược Hoa thức dậy, không thấy tỷ tỷ đâu cả, chỉ thấy mảnh giấy lạ bên giường...