Cú ngã làm Nhược Lan đau đớn. Nhưng Chu đại nhân đã dặn nàng phải về sớm. Nàng đứng dậy, khó nhọc lết đến quán trọ.Nàng bước vào, cả quán trọ ồ lên kinh ngạc. Họ tưởng nàng là tiên giáng thế. Nàng cũng không để tâm, gọi:
-Tiểu nhị!
-Dạ, cô nương cần gì ạ?
-Cho ta 5 cái bánh bao!
-Dạ, có ngay ạ.
Tiểu nhị lúi húi gói bánh bao. Nhược Lan nhác mắt nhìn quanh, thấy lũ công tử bé ngồi ở bàn khác nhìn mình, chỉ trỏ rồi bàn tán. Nàng hơi xấu hổ, bèn quay đi.
-Dạ, bánh của cô nương đây ạ.
-Hết bao nhiêu?
-5 đồng
Nhược Lan móc túi ra 5 đồng, định đưa trả tiểu nhị. Bỗng, 1 bàn tay nam nhi nắm chặt tay nàng.
-Tại hạ có thể trả tiền cho tiểu thư được không?
Nhược Lan ngước mắt lên, 1 chàng trai khôi ngô tuấn tú, đeo gươm, mặc áo bào sang trọng đang đứng trước mặt nàng, mỉm cười.
-Chẳng hay...Công tử đây là...
-Tại hạ là Thẩm Vu Ngọc, tướng quân thống lĩnh thủy binh sông Đăng Hà.
-Ơ...chẳng lẽ...anh
-Cô biết tôi sao?
-Tôi đã nghe thái tướng quân kể về anh. Tôi là người quen của anh ta.
-Vậy sao?
"Chà, cô nương xinh đẹp như thế này mà lại có quen biết với Thái Nhãn Hoàng. Hắn tốt như vậy, làm sao cô ta không để ý?"-Thẩm Vu Ngọc nghĩ.
"Thì ra là anh ta, người này... mình phải đề phòng..."-Nhược Lan thầm nhủ.
-Tại hạ có thể biết cao danh quý tính của cô nương?
-Tiểu nữ là Lý Nhược Lan. Xin chào tướng quân.
Thẩm Vu Ngọc lấy tiền trả cho quán trọ. Nhược Lan ngăn lại.
-Tướng quân...hà tất phải làm vậy?
-Chỉ là 1 món tiền nhỏ. Lý tiểu thư không phải bận tâm.
Hắn đưa tiền cho tiểu nhị rồi kéo nàng ra nơi buộc ngựa.
-Giờ tiểu thư đi đâu?
-Tôi về kinh thành.
-Cùng đường với tôi. Vậy... cô về cùng tôi được không?
-Tôi không biết cưỡi ngựa.
-Không, chúng ta sẽ đi chung 1 con.
-Ừ,...đi thôi.
Nhược Lan và Vu Ngọc lên ngựa.
-Cô lên trước đi.
-Tôi ngồi sau.
-Không nên làm vậy. Cô có thể bị ngã đó.
-Không cần đâu... cảm ơn.
-Vậy cô lên đi, nhớ ngồi sát vào tôi.
-Đa tạ.
"Tên này có ý gì đây? Có cần quan tâm mình quá vậy không?"-Nhược Lan nghĩ
"Sao cô ấy có vẻ cố xa mình vậy nhỉ?-Thẩm Vu Ngọc day dứt.
-Đến cổng thành rồi, giờ cô muốn đi đâu?
-Đến đây thôi, đa tạ công tử. Á!...
Chiếc xe ngựa chạy qua vũng nước, bùn bắn lên áo nàng.Trời ơi, bẩn cả rồi.
-Cô lấy áo khoác của ta đi.
-Không cần đâu.
-Đừng cãi lời ta!
Thẩm Vu Ngọc khoác tấm áo lên người Nhược Lan. Nàng hất xuống, trả lại:
-Tôi và công tử không quen không biết. Xin công tử tự trọng, làm đúng với phẩm chất 1 tướng quân.
"Hừm, đúng là 1 bông hồng gai. Càng thú vị! Để xem nàng có ngã lòng trước ta không!"
-Được, cô nói vậy thì thôi.
-Cáo từ.
Nhược Lan đi thẳng tới công đường, bỏ mặc y trong cái nhìn tiếc rẻ. Đâu phải chỉ y mới say đắm trước sắc đẹp nguyệt thẹn hoa nhường ấy. Chỉ tiếc cho Nhược Lan- cái phận đời hồng nhan bạc mệnh.
Đến nhà quan, Nhược Lan dừng lại một lúc thì bước vào. Chu đại nhân đã chờ sẵn ở đó.
-Cô đã chuẩn bị tâm lý chưa?
-Vâng, ngài yên tâm.
-Cô có di nguyện gì muốn nói với cha không?
-Ông biết ông ấy ư?
-Ừ, ta biết.
-Bây giờ thì tôi không có gì để nói. Nhưng sau khi tôi chết, hãy đến thăm cha mẹ tôi thường xuyên.
-Được nữ nhi của ta sẽ đi.
-Ông có con gái sao?
-Có 1 thiên kim.
-Tôi có thể gặp cô ấy không?
-Được. Ngọc nhi, ra đây.
Thấy Nhược Lan, cô gái bèn cúi chào e lệ:
-Chu Ngọc bái kiến Lý tiểu thư.
-Cô biết ta sao?
-Thưa cha có nói về tiểu thư. Tiểu thư là người xinh đẹp tuyệt trần, quả không sai.
-Đừng nói vậy, cô có thể gọi ta là tỷ tỷ. Những ngày về sau phiền cô rồi.
-Được giúp tỷ tỷ là vinh hạnh của muội.
Chu đại nhân nhìn Nhược Lan, thấy quần áo nàng bẩn bèn bảo:
-Gia nô đâu, mau tắm rửa, thay đồ cho Lý tiểu thư!
-Đa tạ đại nhân.
Nhược Lan tắm xong, dùng bữa cùng mọi người. Chu đại nhân coi nàng như con đẻ, mời nàng đêm nay hãy ngủ lại đây. Chu Ngọc thấy cha làm vậy cũng hùa theo nhưng bụng bảo dạ rằng:"Tiện nhân này về đây tranh sủng ái của cha với ta sao? Đồ sao chổi, mai chết rồi còn trù ẻo. Lạy trời mong sao cho cô ta có 1 cái chết từ từ, đau đớn."
Đêm đó, nằm trên giường, Nhược Lan như trút bỏ mọi gánh nặng. Nhưng một hình bóng thoáng qua, không biết của ai mà làm nàng đau lòng. Nàng dứt dứt chiếc khăn tay, ngậm ngùi, chan chứa. Nàng tự trách mình ích kỷ. Trách mình chọn lợi ích bản thân mà lại bỏ rơi anh ta. Nàng thấy thương anh ta vì đã hy sinh cho nàng quá nhiều. " Thái Nhãn Hoàng, nếu chàng muốn thiếp sống, thiếp sẽ cố gắng. Nhưng hình như...hình như không thể nữa rồi..."
Cú ngã làm Nhược Lan đau đớn. Nhưng Chu đại nhân đã dặn nàng phải về sớm. Nàng đứng dậy, khó nhọc lết đến quán trọ.Nàng bước vào, cả quán trọ ồ lên kinh ngạc. Họ tưởng nàng là tiên giáng thế. Nàng cũng không để tâm, gọi:
-Tiểu nhị!
-Dạ, cô nương cần gì ạ?
-Cho ta cái bánh bao!
-Dạ, có ngay ạ.
Tiểu nhị lúi húi gói bánh bao. Nhược Lan nhác mắt nhìn quanh, thấy lũ công tử bé ngồi ở bàn khác nhìn mình, chỉ trỏ rồi bàn tán. Nàng hơi xấu hổ, bèn quay đi.
-Dạ, bánh của cô nương đây ạ.
-Hết bao nhiêu?
- đồng
Nhược Lan móc túi ra đồng, định đưa trả tiểu nhị. Bỗng, bàn tay nam nhi nắm chặt tay nàng.
-Tại hạ có thể trả tiền cho tiểu thư được không?
Nhược Lan ngước mắt lên, chàng trai khôi ngô tuấn tú, đeo gươm, mặc áo bào sang trọng đang đứng trước mặt nàng, mỉm cười.
-Chẳng hay...Công tử đây là...
-Tại hạ là Thẩm Vu Ngọc, tướng quân thống lĩnh thủy binh sông Đăng Hà.
-Ơ...chẳng lẽ...anh
-Cô biết tôi sao?
-Tôi đã nghe thái tướng quân kể về anh. Tôi là người quen của anh ta.
-Vậy sao?
"Chà, cô nương xinh đẹp như thế này mà lại có quen biết với Thái Nhãn Hoàng. Hắn tốt như vậy, làm sao cô ta không để ý?"-Thẩm Vu Ngọc nghĩ.
"Thì ra là anh ta, người này... mình phải đề phòng..."-Nhược Lan thầm nhủ.
-Tại hạ có thể biết cao danh quý tính của cô nương?
-Tiểu nữ là Lý Nhược Lan. Xin chào tướng quân.
Thẩm Vu Ngọc lấy tiền trả cho quán trọ. Nhược Lan ngăn lại.
-Tướng quân...hà tất phải làm vậy?
-Chỉ là món tiền nhỏ. Lý tiểu thư không phải bận tâm.
Hắn đưa tiền cho tiểu nhị rồi kéo nàng ra nơi buộc ngựa.
-Giờ tiểu thư đi đâu?
-Tôi về kinh thành.
-Cùng đường với tôi. Vậy... cô về cùng tôi được không?
-Tôi không biết cưỡi ngựa.
-Không, chúng ta sẽ đi chung con.
-Ừ,...đi thôi.
Nhược Lan và Vu Ngọc lên ngựa.
-Cô lên trước đi.
-Tôi ngồi sau.
-Không nên làm vậy. Cô có thể bị ngã đó.
-Không cần đâu... cảm ơn.
-Vậy cô lên đi, nhớ ngồi sát vào tôi.
-Đa tạ.
"Tên này có ý gì đây? Có cần quan tâm mình quá vậy không?"-Nhược Lan nghĩ
"Sao cô ấy có vẻ cố xa mình vậy nhỉ?-Thẩm Vu Ngọc day dứt.
-Đến cổng thành rồi, giờ cô muốn đi đâu?
-Đến đây thôi, đa tạ công tử. Á!...
Chiếc xe ngựa chạy qua vũng nước, bùn bắn lên áo nàng.Trời ơi, bẩn cả rồi.
-Cô lấy áo khoác của ta đi.
-Không cần đâu.
-Đừng cãi lời ta!
Thẩm Vu Ngọc khoác tấm áo lên người Nhược Lan. Nàng hất xuống, trả lại:
-Tôi và công tử không quen không biết. Xin công tử tự trọng, làm đúng với phẩm chất tướng quân.
"Hừm, đúng là bông hồng gai. Càng thú vị! Để xem nàng có ngã lòng trước ta không!"
-Được, cô nói vậy thì thôi.
-Cáo từ.
Nhược Lan đi thẳng tới công đường, bỏ mặc y trong cái nhìn tiếc rẻ. Đâu phải chỉ y mới say đắm trước sắc đẹp nguyệt thẹn hoa nhường ấy. Chỉ tiếc cho Nhược Lan- cái phận đời hồng nhan bạc mệnh.
Đến nhà quan, Nhược Lan dừng lại một lúc thì bước vào. Chu đại nhân đã chờ sẵn ở đó.
-Cô đã chuẩn bị tâm lý chưa?
-Vâng, ngài yên tâm.
-Cô có di nguyện gì muốn nói với cha không?
-Ông biết ông ấy ư?
-Ừ, ta biết.
-Bây giờ thì tôi không có gì để nói. Nhưng sau khi tôi chết, hãy đến thăm cha mẹ tôi thường xuyên.
-Được nữ nhi của ta sẽ đi.
-Ông có con gái sao?
-Có thiên kim.
-Tôi có thể gặp cô ấy không?
-Được. Ngọc nhi, ra đây.
Thấy Nhược Lan, cô gái bèn cúi chào e lệ:
-Chu Ngọc bái kiến Lý tiểu thư.
-Cô biết ta sao?
-Thưa cha có nói về tiểu thư. Tiểu thư là người xinh đẹp tuyệt trần, quả không sai.
-Đừng nói vậy, cô có thể gọi ta là tỷ tỷ. Những ngày về sau phiền cô rồi.
-Được giúp tỷ tỷ là vinh hạnh của muội.
Chu đại nhân nhìn Nhược Lan, thấy quần áo nàng bẩn bèn bảo:
-Gia nô đâu, mau tắm rửa, thay đồ cho Lý tiểu thư!
-Đa tạ đại nhân.
Nhược Lan tắm xong, dùng bữa cùng mọi người. Chu đại nhân coi nàng như con đẻ, mời nàng đêm nay hãy ngủ lại đây. Chu Ngọc thấy cha làm vậy cũng hùa theo nhưng bụng bảo dạ rằng:"Tiện nhân này về đây tranh sủng ái của cha với ta sao? Đồ sao chổi, mai chết rồi còn trù ẻo. Lạy trời mong sao cho cô ta có cái chết từ từ, đau đớn."
Đêm đó, nằm trên giường, Nhược Lan như trút bỏ mọi gánh nặng. Nhưng một hình bóng thoáng qua, không biết của ai mà làm nàng đau lòng. Nàng dứt dứt chiếc khăn tay, ngậm ngùi, chan chứa. Nàng tự trách mình ích kỷ. Trách mình chọn lợi ích bản thân mà lại bỏ rơi anh ta. Nàng thấy thương anh ta vì đã hy sinh cho nàng quá nhiều. " Thái Nhãn Hoàng, nếu chàng muốn thiếp sống, thiếp sẽ cố gắng. Nhưng hình như...hình như không thể nữa rồi..."