2 cô gái về phòng, bỏ tấm mạng che mặt xuống đất...-Tỷ tỷ, tiếp theo chúng ta phải làm gì?
-Theo dõi nhất cử nhất động của Thái Nhãn Hoàng.
-Để làm gì?
-Truy tìm Lý Nhược Lan.
-Muội không hiểu. Sao chủ nhân lại bảo vệ cô ấy...
-Đồ ngốc!
-Ngọc nhi, tỷ biết sao?
-Thái Nhãn Hoàng bất chấp tính mạng cứu Nhược Lan, tức là hắn yêu cô ta. Chủ nhân biết cô ta là điểm yếu của hắn, vậy mà không hề ra tay lại còn bảo vệ. Giờ thì hiểu rồi chứ?
-Một mối tình tay ba?
-Phải.
-.....
-Sao vậy?
-Vừa nãy tỷ nói Thái tướng quân yêu Lý Nhược Lan?
-Đúng thế
-Tỷ tỷ, nói cho tỷ biết, tỷ đừng bẩm báo với chủ nhân!
-Cái gì?
-Muội...muội đã yêu Thái tướng quân ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi.
-Cái gì?
Chu Ngọc rút con dao găm giắt bên hông kề cổ Vương Duyên.
-Lẽ nào...ngươi định làm phản?
Vương Duyên ứa nước mắt.
-Tỷ tỷ, xin đừng bẩm báo với chủ nhân, muội muội biết tội...
Chu Ngọc thấy vây, mềm lòng, từ từ cất con dao vào chỗ cũ.
-Nhưng...hắn đâu có gì để muội thích?
-Ánh mắt huynh ấy... ánh mắt đó...vô...vô cùng ấm áp.
-Nhưng muội có biết là..hắn và chủ nhân không độ trời chung?
-Muội biết.
-Nhưng sao lại?
-Nhưng cả tỷ, cả muội đều là nữ nhi có nhan sắc, việc phải lòng 1 người có lẽ là điều không tránh khỏi.
-Vớ vẩn.
-Tỷ nhớ chứ, cái khoảnh khắc ấy, huynh ấy rút tên tra vào cung, sao mà hùng dũng mê hồn.
-......
-Huynh ấy chuyển từ thế thua thành thắng, quân yếu hơn mà giết được cả phó tướng của địch.
-.....
-Huynh ấy....huynh ấy...
-Câm đi!
-Ư...Ư...-Vương Duyên khóc không thành tiếng.
-Còn khóc? Ngươi đâu mất rồi hả Vương Duyên? Bình thường, ngươi thông minh quyết đoán lắm mà! Sao lại có thể chỉ vì 1 thằng đàn ông mà mềm yếu?
-Tỷ tỷ, xin tỷ nghĩ lại, đừng hại huynh ấy!
Vương Duyên đầu tóc xõa xượi, bò tới, ôm lấy chân Chu Ngọc.
-Cầu xin ta ư? Vô ích!
-Tỷ, tỷ định làm gì?
-Như lời chủ nhân nói, hãm hại Thái Nhãn Hoàng, bảo vệ Lý Nhược Lan.
-Nhất quyết phải thế ư?
-Phải.
-Được rồi, coi như tỷ muội ta khác lập trường, sai định hướng, vậy từ giờ, muội sẽ bảo vệ Nhãn Hoàng, giết chết con ả Lý Nhược Lan!
-Ngươi dám?
Chu Ngọc rút con dao găm trên tay, lia qua cổ Vương Duyên làm chảy 1 đường máu nhỏ. Vương Duyên ngã xuống đất, òa khóc. Chu Ngọc quay lại cười khẩy:
-Nể tình ta và ngươi từng kết giao tỷ muội, hôm nay là cảnh cáo, nhưng nếu ngươi dám động đến 1 sợi tóc của Nhược Lan thì đừng trách ta và Thẩm Vu Ngọc.
.................
Cùng lúc đó, ở doanh trại Thái tướng quân........
-Viên tiền bối, ông có thấy điểm gì lạ trên người 2 cô gái đó không?
-Ừm, 2 người đó ăn mặc rất đẹp, che mạng, ăn nói nho nhã, không giống mấy nữ nhi trong giang hồ.
-Ta cũng thấy vậy.
-Tiểu nhân không còn thấy gì nữa.
-Vậy tiền bối có thấy gì ở cổ, gáy, tay, chân hay eo 2 cô gái đó không?
-Xem nào...A, sau tóc 2 cô gái đó đều có 1 cánh hoa đỏ.
-Cụ thể như thế nào?
-Cánh hoa nhưng hơi nhòn nhọn giống vầng trăng khuyết, là hình xăm..
-Ông có biết môn phái nào có cái dấu đó không?
-À,có,có 1 nhóm thuộc hạ của 1 người mà trên gáy của nữ nhân thì có hình cánh hoa, bắp chân nam nhân có hình ngọn lửa.
-Có phải là Thẩm Vu Ngọc không?
-Phải rồi, phải rồi, là Thẩm Vu Ngọc.
Thái Nhãn Hoàng tái mặt
cô gái về phòng, bỏ tấm mạng che mặt xuống đất...-Tỷ tỷ, tiếp theo chúng ta phải làm gì?
-Theo dõi nhất cử nhất động của Thái Nhãn Hoàng.
-Để làm gì?
-Truy tìm Lý Nhược Lan.
-Muội không hiểu. Sao chủ nhân lại bảo vệ cô ấy...
-Đồ ngốc!
-Ngọc nhi, tỷ biết sao?
-Thái Nhãn Hoàng bất chấp tính mạng cứu Nhược Lan, tức là hắn yêu cô ta. Chủ nhân biết cô ta là điểm yếu của hắn, vậy mà không hề ra tay lại còn bảo vệ. Giờ thì hiểu rồi chứ?
-Một mối tình tay ba?
-Phải.
-.....
-Sao vậy?
-Vừa nãy tỷ nói Thái tướng quân yêu Lý Nhược Lan?
-Đúng thế
-Tỷ tỷ, nói cho tỷ biết, tỷ đừng bẩm báo với chủ nhân!
-Cái gì?
-Muội...muội đã yêu Thái tướng quân ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi.
-Cái gì?
Chu Ngọc rút con dao găm giắt bên hông kề cổ Vương Duyên.
-Lẽ nào...ngươi định làm phản?
Vương Duyên ứa nước mắt.
-Tỷ tỷ, xin đừng bẩm báo với chủ nhân, muội muội biết tội...
Chu Ngọc thấy vây, mềm lòng, từ từ cất con dao vào chỗ cũ.
-Nhưng...hắn đâu có gì để muội thích?
-Ánh mắt huynh ấy... ánh mắt đó...vô...vô cùng ấm áp.
-Nhưng muội có biết là..hắn và chủ nhân không độ trời chung?
-Muội biết.
-Nhưng sao lại?
-Nhưng cả tỷ, cả muội đều là nữ nhi có nhan sắc, việc phải lòng người có lẽ là điều không tránh khỏi.
-Vớ vẩn.
-Tỷ nhớ chứ, cái khoảnh khắc ấy, huynh ấy rút tên tra vào cung, sao mà hùng dũng mê hồn.
-......
-Huynh ấy chuyển từ thế thua thành thắng, quân yếu hơn mà giết được cả phó tướng của địch.
-.....
-Huynh ấy....huynh ấy...
-Câm đi!
-Ư...Ư...-Vương Duyên khóc không thành tiếng.
-Còn khóc? Ngươi đâu mất rồi hả Vương Duyên? Bình thường, ngươi thông minh quyết đoán lắm mà! Sao lại có thể chỉ vì thằng đàn ông mà mềm yếu?
-Tỷ tỷ, xin tỷ nghĩ lại, đừng hại huynh ấy!
Vương Duyên đầu tóc xõa xượi, bò tới, ôm lấy chân Chu Ngọc.
-Cầu xin ta ư? Vô ích!
-Tỷ, tỷ định làm gì?
-Như lời chủ nhân nói, hãm hại Thái Nhãn Hoàng, bảo vệ Lý Nhược Lan.
-Nhất quyết phải thế ư?
-Phải.
-Được rồi, coi như tỷ muội ta khác lập trường, sai định hướng, vậy từ giờ, muội sẽ bảo vệ Nhãn Hoàng, giết chết con ả Lý Nhược Lan!
-Ngươi dám?
Chu Ngọc rút con dao găm trên tay, lia qua cổ Vương Duyên làm chảy đường máu nhỏ. Vương Duyên ngã xuống đất, òa khóc. Chu Ngọc quay lại cười khẩy:
-Nể tình ta và ngươi từng kết giao tỷ muội, hôm nay là cảnh cáo, nhưng nếu ngươi dám động đến sợi tóc của Nhược Lan thì đừng trách ta và Thẩm Vu Ngọc.
.................
Cùng lúc đó, ở doanh trại Thái tướng quân........
-Viên tiền bối, ông có thấy điểm gì lạ trên người cô gái đó không?
-Ừm, người đó ăn mặc rất đẹp, che mạng, ăn nói nho nhã, không giống mấy nữ nhi trong giang hồ.
-Ta cũng thấy vậy.
-Tiểu nhân không còn thấy gì nữa.
-Vậy tiền bối có thấy gì ở cổ, gáy, tay, chân hay eo cô gái đó không?
-Xem nào...A, sau tóc cô gái đó đều có cánh hoa đỏ.
-Cụ thể như thế nào?
-Cánh hoa nhưng hơi nhòn nhọn giống vầng trăng khuyết, là hình xăm..
-Ông có biết môn phái nào có cái dấu đó không?
-À,có,có nhóm thuộc hạ của người mà trên gáy của nữ nhân thì có hình cánh hoa, bắp chân nam nhân có hình ngọn lửa.
-Có phải là Thẩm Vu Ngọc không?
-Phải rồi, phải rồi, là Thẩm Vu Ngọc.
Thái Nhãn Hoàng tái mặt