Từ đêm hôm đó, Thái Nhãn Hoàng đề phòng 2 người con gái đó hơn nhưng không có vẻ gì biểu lộ ra ngoài cả. Thậm chí, anh ta còn cho 2 người đó ăn ngon hơn tiêu chuẩn. Nếu có quân binh nào không vừa lòng thì anh nói:"Đàn bà con gái, nhường họ chút thì hơn"Để lâu rồi cũng thành chuyện....
-Muội muội, muội có thấy thức ăn của chúng ta tốt hơn bình thường không?
-Chứng tỏ huynh ấy có cảm tình tốt với chúng ta.
-Ta nói chuyện nghiêm túc đấy.
-Muội cũng chỉ biết thế thôi.
-Chúng ta chưa làm được gì cho hắn, quân sĩ cực khổ, chẳng lẽ hắn lại tự nhiên làm thế sao?
-Rất tốt mà!
-Muội chỉ vớ vẩn, im đi!
-Hm...
-À, chúng ta còn phải đề phòng trinh sát của địch. Từ giờ, 1 người sẽ làm nhiệm vụ điều tra, 1 người cảnh giới!
-Tỉ tính sao?
-Đương nhiên ta sẽ điều tra, còn muội cảnh giới quân của hắn rồi!
-Được....
.........................
Cách 2 người con gái đó không xa....
-Tướng quân à, thuộc hạ về rồi đây!
-Ngươi đã thu thập được tin tức gì của 2 người đó?
-Cô gái tên Vương Duyên có vẻ lơ là cảnh giác còn Chu Ngọc thì mói có những biểu hiện của nội gián.
-Được, nhưng có thể trong lòng cô Vương Duyên đó cũng có 1 mưu tính sâu xa, vẫn phải đề phòng cả 2.
-Thẩm Vu Ngọc có hiềm khích gì với tướng quân à?
-Ngươi không hiểu đâu. Ta không muốn nhưng hắn luôn tìm cách hãm hại ta.
-Ra vậy, nhưng hắn là quan ngũ phẩm, tướng quân là quan tam phẩm, trấn an hắn có lẽ dễ như trở bàn tay.
-Nhưng ta không muốn gây thanh thế trong triều, sống bình lặng là được rồi, quan trọng hơn, cha hắn là quan nhất phẩm.
-Hm....
-À, có tin gì về giặc chưa?
-Chưa có.
-Đồng Chùy mà lại im hơi thế sao?
-Nghe nói hắn đang xây thành ở chân núi bên kia.
-Xây thành ư, có cơ hội rồi!
-Là sao?
-Ngươi đi báo với quân binh, chuẩn bị lực lượng, 5 ngày sau bí mật xuất quân!
-Tuân lệnh!
Viên trinh sát đi ra, loan tin, không để ý một sai lầm nghiêm trọng.
Chu Ngọc rút vào lều, nói nhỏ với Vương Duyên.
-Có cơ hội rồi!
-Tỷ định làm gì?
-Ngươi không nghe rằng, tên Thái Nhãn Hoàng chuẩn bị bí mật xuất quân trong khi Đồng Chùy xây thánh sao?
-Không hiểu.
-Bẩm báo với Đồng Chùy chứ sao?
-Cái gì.
-Sao nữa?
-Tỷ tỷ, xin dừng làm thế.
-Yên tâm đi, ta sẽ không để nước ta thua trận đâu. chỉ là khủng hoảng tên Nhãn Hoàng chút thôi mà.
-Nhưng...huynh ấy có thể chết!
-Ta thừa biết khả năng của hắn, không giống Thẩm thiếu gia đâu mà lo.
-Nhưng tỷ định, định làm huynh ấy ra sao?
-Khủng hoảng tâm lý, nếu ta thành công thì hắn có thể bị triều đình trách phạt.
-Tỷ làm đi, muội không làm đâu!
-Ta biết mà! Chỉ là định nói cho muội để muội chuẩn bị tâm lý thôi!
-Tỷ, thật chẳng coi muội ra gì.
-Muội vẫn là tri kỉ của ta, nhưng nếu chọn giữa muội và Thẩm Vu Ngọc thì đương nhiên ta sẽ chọn hắn.
-Muội thì khác, chọn chủ nhân và Thái Nhãn Hoàng, đương nhiên muội sẽ chọn huynh ấy.
-Ta không quan tâm
............
Từ đêm hôm đó, Thái Nhãn Hoàng đề phòng người con gái đó hơn nhưng không có vẻ gì biểu lộ ra ngoài cả. Thậm chí, anh ta còn cho người đó ăn ngon hơn tiêu chuẩn. Nếu có quân binh nào không vừa lòng thì anh nói:"Đàn bà con gái, nhường họ chút thì hơn"Để lâu rồi cũng thành chuyện....
-Muội muội, muội có thấy thức ăn của chúng ta tốt hơn bình thường không?
-Chứng tỏ huynh ấy có cảm tình tốt với chúng ta.
-Ta nói chuyện nghiêm túc đấy.
-Muội cũng chỉ biết thế thôi.
-Chúng ta chưa làm được gì cho hắn, quân sĩ cực khổ, chẳng lẽ hắn lại tự nhiên làm thế sao?
-Rất tốt mà!
-Muội chỉ vớ vẩn, im đi!
-Hm...
-À, chúng ta còn phải đề phòng trinh sát của địch. Từ giờ, người sẽ làm nhiệm vụ điều tra, người cảnh giới!
-Tỉ tính sao?
-Đương nhiên ta sẽ điều tra, còn muội cảnh giới quân của hắn rồi!
-Được....
.........................
Cách người con gái đó không xa....
-Tướng quân à, thuộc hạ về rồi đây!
-Ngươi đã thu thập được tin tức gì của người đó?
-Cô gái tên Vương Duyên có vẻ lơ là cảnh giác còn Chu Ngọc thì mói có những biểu hiện của nội gián.
-Được, nhưng có thể trong lòng cô Vương Duyên đó cũng có mưu tính sâu xa, vẫn phải đề phòng cả .
-Thẩm Vu Ngọc có hiềm khích gì với tướng quân à?
-Ngươi không hiểu đâu. Ta không muốn nhưng hắn luôn tìm cách hãm hại ta.
-Ra vậy, nhưng hắn là quan ngũ phẩm, tướng quân là quan tam phẩm, trấn an hắn có lẽ dễ như trở bàn tay.
-Nhưng ta không muốn gây thanh thế trong triều, sống bình lặng là được rồi, quan trọng hơn, cha hắn là quan nhất phẩm.
-Hm....
-À, có tin gì về giặc chưa?
-Chưa có.
-Đồng Chùy mà lại im hơi thế sao?
-Nghe nói hắn đang xây thành ở chân núi bên kia.
-Xây thành ư, có cơ hội rồi!
-Là sao?
-Ngươi đi báo với quân binh, chuẩn bị lực lượng, ngày sau bí mật xuất quân!
-Tuân lệnh!
Viên trinh sát đi ra, loan tin, không để ý một sai lầm nghiêm trọng.
Chu Ngọc rút vào lều, nói nhỏ với Vương Duyên.
-Có cơ hội rồi!
-Tỷ định làm gì?
-Ngươi không nghe rằng, tên Thái Nhãn Hoàng chuẩn bị bí mật xuất quân trong khi Đồng Chùy xây thánh sao?
-Không hiểu.
-Bẩm báo với Đồng Chùy chứ sao?
-Cái gì.
-Sao nữa?
-Tỷ tỷ, xin dừng làm thế.
-Yên tâm đi, ta sẽ không để nước ta thua trận đâu. chỉ là khủng hoảng tên Nhãn Hoàng chút thôi mà.
-Nhưng...huynh ấy có thể chết!
-Ta thừa biết khả năng của hắn, không giống Thẩm thiếu gia đâu mà lo.
-Nhưng tỷ định, định làm huynh ấy ra sao?
-Khủng hoảng tâm lý, nếu ta thành công thì hắn có thể bị triều đình trách phạt.
-Tỷ làm đi, muội không làm đâu!
-Ta biết mà! Chỉ là định nói cho muội để muội chuẩn bị tâm lý thôi!
-Tỷ, thật chẳng coi muội ra gì.
-Muội vẫn là tri kỉ của ta, nhưng nếu chọn giữa muội và Thẩm Vu Ngọc thì đương nhiên ta sẽ chọn hắn.
-Muội thì khác, chọn chủ nhân và Thái Nhãn Hoàng, đương nhiên muội sẽ chọn huynh ấy.
-Ta không quan tâm
............