Một tháng sau, Nhược Lan đã quen dần với cuộc sống mới. Sáng hôm đó, đang ngồi thẫn thờ trước cửa sổ thì Nhược Hoa hổn hển chạy vào: -Tỷ tỷ, mau thay đồ, thái tử đến!
Nhược Lan sửng sốt:
-Thái tử mà cũng tới đây sao?
-Cứ hằng năm, vào mùa xuân, thái tử lại đến thăm một số họ lớn. Ai mà ngờ năm nay ngài lại đến lý gia chứ.Mau, tỷ mau thay đồ đi.
Nói xong, Nhược Hoa vội vàng chạy đi. Nhược Lan cũng vội vàng thay đồ. Cô không ngờ rằng khi trôi về đây mình lại có trải nghiệm như thế này.
Tiếng của 1 công công vang lên:"THÁI TỬ ĐẾN". Mọi người dừng tất cả mọi việc lại, quỳ rạp xuống. Lúc lâu sau mới thấy 1 chàng trai mặc áo bào thêu kín rồng phượng, 2 bên 2 người lính mang lọng. Ngoài sân bao nhiêu lính canh tuốt gươm xếp hàng hộ giá. Bước vào trong, gặp mọi người, thái tử nói:bình thân.Mọi người lần lượt đứng dậy.Lúc này, Nhược Lan cảm thấy sợ quá.Mắt cô đảo quanh từ phụ mẫu đến quản gia rồi cả lũ gia nô, nô tỳ.Bỗng 1 tiếng gọi của thái tử làm cô giật bắn:
-Cô nương kia làm sao mà run lập cập vậy. Là con thứ mấy của Lý gia đây?
-Tiểu nữ là con cả.
-Cô tên gì?
-Thưa, tiểu nữ là Lý Nhược Lan.
Thái tử bật cười, tặng cho cô 1 cây trâm nạm ngọc. Chàng tiếp tục nói chuyện với cha mẹ cô, đôi khi lại liếc nhìn cô mà cười ý tứ.Cô chẳng biết làm sao, mồ hôi túa ra, hệt như lần đầu tiên cô gặp Hoàng Tống Hà. Sao người này lại giống anh ta đến thế.
Thái tử ra về, Nhược Hoa kéo tỷ tỷ vào phòng nói:
-Tỷ có thích thái tử gia không?
-Sao muội lai hỏi vậy?
-Hình như thái tử thích tỷ, cơ hội ngàn vàng đấy, tỷ mà lấy được thái tử thì Lý gia sẽ có thế trong triều, vàng bạc tiêu cả đời không hết. Nhưng cũng phải dè chừng đấy, ở bên vua chúa như ở bên cọp mà.
Nhược Lan suy nghĩ về câu nói của muội muội. Thực ra nàng rất vui.Không phải vì phú quý vinh hoa mà nàng có thể hưởng mà vì nàng đã yêu chàng ngay cái nhìn đầu tiên rồi
Một tháng sau, Nhược Lan đã quen dần với cuộc sống mới. Sáng hôm đó, đang ngồi thẫn thờ trước cửa sổ thì Nhược Hoa hổn hển chạy vào: -Tỷ tỷ, mau thay đồ, thái tử đến!
Nhược Lan sửng sốt:
-Thái tử mà cũng tới đây sao?
-Cứ hằng năm, vào mùa xuân, thái tử lại đến thăm một số họ lớn. Ai mà ngờ năm nay ngài lại đến lý gia chứ.Mau, tỷ mau thay đồ đi.
Nói xong, Nhược Hoa vội vàng chạy đi. Nhược Lan cũng vội vàng thay đồ. Cô không ngờ rằng khi trôi về đây mình lại có trải nghiệm như thế này.
Tiếng của công công vang lên:"THÁI TỬ ĐẾN". Mọi người dừng tất cả mọi việc lại, quỳ rạp xuống. Lúc lâu sau mới thấy chàng trai mặc áo bào thêu kín rồng phượng, bên người lính mang lọng. Ngoài sân bao nhiêu lính canh tuốt gươm xếp hàng hộ giá. Bước vào trong, gặp mọi người, thái tử nói:bình thân.Mọi người lần lượt đứng dậy.Lúc này, Nhược Lan cảm thấy sợ quá.Mắt cô đảo quanh từ phụ mẫu đến quản gia rồi cả lũ gia nô, nô tỳ.Bỗng tiếng gọi của thái tử làm cô giật bắn:
-Cô nương kia làm sao mà run lập cập vậy. Là con thứ mấy của Lý gia đây?
-Tiểu nữ là con cả.
-Cô tên gì?
-Thưa, tiểu nữ là Lý Nhược Lan.
Thái tử bật cười, tặng cho cô cây trâm nạm ngọc. Chàng tiếp tục nói chuyện với cha mẹ cô, đôi khi lại liếc nhìn cô mà cười ý tứ.Cô chẳng biết làm sao, mồ hôi túa ra, hệt như lần đầu tiên cô gặp Hoàng Tống Hà. Sao người này lại giống anh ta đến thế.
Thái tử ra về, Nhược Hoa kéo tỷ tỷ vào phòng nói:
-Tỷ có thích thái tử gia không?
-Sao muội lai hỏi vậy?
-Hình như thái tử thích tỷ, cơ hội ngàn vàng đấy, tỷ mà lấy được thái tử thì Lý gia sẽ có thế trong triều, vàng bạc tiêu cả đời không hết. Nhưng cũng phải dè chừng đấy, ở bên vua chúa như ở bên cọp mà.
Nhược Lan suy nghĩ về câu nói của muội muội. Thực ra nàng rất vui.Không phải vì phú quý vinh hoa mà nàng có thể hưởng mà vì nàng đã yêu chàng ngay cái nhìn đầu tiên rồi