Bóng người tiến lại gần, Nhược Lan dần nhận ra là vị tướng quân hôm trước. Anh ta đi đến gần nàng, ngạc nhiên khi thấy Nhược Lan mặc đồ tân nương ngồi bên hồ nước trong vườn thượng uyển. Anh ta ngồi xuống và hỏi:-Lý tiểu thư, sao cô lại ở đây tôi tưởng cô phải trở thành thái tử phi rồi chứ? Nhược Lan lén gạt đi nước mắt, lúng túng trả lời: -Tôi...tôi chỉ ra đây hóng gió thôi...Thế còn anh thì sao.
-Tôi cũng như cô, nhưng không phải là ngẫu hứng. tôi bị người yêu và bạn thân phản bội.Năm nay nhà vua muốn nạp phi cho thái tử, khi ngài hỏi đến con gái thái sư thì Tô Bội San sung sướng đồng ý ngay.Bội San tiến cung chỉ trước cô 5 ngày. Thì ra nhân cách thái tử và Bội San trước giờ chỉ là giả tạo.
Nhược Lan bật cười, 1 cái cười mà đến cô cũng không rõ lý do. Phải chăng cô đã đồng hóa anh ta với chính mình trong 1 thời đại khác. Cũng bị 2 người thân yêu phản bội, vẫn là 2 người đó.
Nhược Lan buột miệng nói:
-Tên ngốc thất tình.
Tướng quân giật mình ngoảnh lại. Chàng cau mày nhìn Nhược Lan rồi nói:
-Thực ra cô cũng có tâm sự đúng không? Tôi không tin đang đêm tân hôn cô lại ra đây hóng gió.
Nhìn chăm chăm vào mặt hồ. cô không hiểu vì sao cô lại có thể tin tưởng người này như thế. Có cái gì đó trong lòng cứ thôi thúc cô: -Tôi đã phải lòng thái tử ngay lần đầu gặp mặt. Anh ta đã dành cho tôi tình yêu ngọt ngào nhất. Anh ta xin phụ mẫu rước tôi về làm phi tử. Tưởng được sống hạnh phúc đến hết đời. Ngờ đâu thái tử có đến hàng trăm nghìn thê thiếp, đến mặt họ còn chẳng nhớ hết thì làm sao có thể lo cho họ đây? Vị tướng quân cười.Chàng nói:
-Tô Bội San biết vậy từ trước đấy, nhưng nàng ta chẳng nghĩ như cô đâu.
Nhược Lan cười, thương cho 2 số phận giống nhau nhưng không cùng thời đại. Cô quyết tâm thoát khỏi thái tử. Ở thời đại của cô, là người thứ 3 là vô cùng tội lỗi. Vậy mà ở đây vẫn có người can tâm làm cái bóng thứ 3000
Bóng người tiến lại gần, Nhược Lan dần nhận ra là vị tướng quân hôm trước. Anh ta đi đến gần nàng, ngạc nhiên khi thấy Nhược Lan mặc đồ tân nương ngồi bên hồ nước trong vườn thượng uyển. Anh ta ngồi xuống và hỏi:-Lý tiểu thư, sao cô lại ở đây tôi tưởng cô phải trở thành thái tử phi rồi chứ? Nhược Lan lén gạt đi nước mắt, lúng túng trả lời: -Tôi...tôi chỉ ra đây hóng gió thôi...Thế còn anh thì sao.
-Tôi cũng như cô, nhưng không phải là ngẫu hứng. tôi bị người yêu và bạn thân phản bội.Năm nay nhà vua muốn nạp phi cho thái tử, khi ngài hỏi đến con gái thái sư thì Tô Bội San sung sướng đồng ý ngay.Bội San tiến cung chỉ trước cô ngày. Thì ra nhân cách thái tử và Bội San trước giờ chỉ là giả tạo.
Nhược Lan bật cười, cái cười mà đến cô cũng không rõ lý do. Phải chăng cô đã đồng hóa anh ta với chính mình trong thời đại khác. Cũng bị người thân yêu phản bội, vẫn là người đó.
Nhược Lan buột miệng nói:
-Tên ngốc thất tình.
Tướng quân giật mình ngoảnh lại. Chàng cau mày nhìn Nhược Lan rồi nói:
-Thực ra cô cũng có tâm sự đúng không? Tôi không tin đang đêm tân hôn cô lại ra đây hóng gió.
Nhìn chăm chăm vào mặt hồ. cô không hiểu vì sao cô lại có thể tin tưởng người này như thế. Có cái gì đó trong lòng cứ thôi thúc cô: -Tôi đã phải lòng thái tử ngay lần đầu gặp mặt. Anh ta đã dành cho tôi tình yêu ngọt ngào nhất. Anh ta xin phụ mẫu rước tôi về làm phi tử. Tưởng được sống hạnh phúc đến hết đời. Ngờ đâu thái tử có đến hàng trăm nghìn thê thiếp, đến mặt họ còn chẳng nhớ hết thì làm sao có thể lo cho họ đây? Vị tướng quân cười.Chàng nói:
-Tô Bội San biết vậy từ trước đấy, nhưng nàng ta chẳng nghĩ như cô đâu.
Nhược Lan cười, thương cho số phận giống nhau nhưng không cùng thời đại. Cô quyết tâm thoát khỏi thái tử. Ở thời đại của cô, là người thứ là vô cùng tội lỗi. Vậy mà ở đây vẫn có người can tâm làm cái bóng thứ