Khi bọn hắn vào, Emily và Stacy vẫn đang an ủi nó. Bỗng từ trong phòng mổ, một vị bác sĩ đi ra nói - Ai là người nhà bệnh nhân Choi Jonghyun?
- Là tôi - Nó đứng dậy trả lời.
- Cũng may là đạn không bắn vào tim nhưng bệnh nhân mất quá nhiều máu. Không chỉ vậy bệnh nhân này còn thuộc nhóm máu gấu trúc. Nếu không tìm được người hiến máu e rằng người nhà nên chuẩn bị tinh thần.
Nghe đến đó cả thế giới của nó như sụp đổ xuống. Nó quỳ xuống chân bác sĩ, nước mắt rơi lã chã.
- Ngân hàng máu không có sao? - Hắn mới hỏi
- Hết máu rồi. Tôi nghĩ các cô cậu nên liên lạc với người thân để tìm người hiến máu. Có 1 giờ đồng hồ trước khi bệnh nhân mất máu quá nhiều rồi tử vong. - Vị bác sĩ nói xong rồi quay trở lại phòng mổ
- Liên lạc các anh em trong bang xem người nào có nhóm máu gấu trúc. Không có thì lật tung cả thế giới này lên tìm người hiến máu cho tôi. - Hắn thì thầm và trong tai Eric.
Eric gật đầu rồi chuyển lại lời với Kevin
- Đừng lo, bọn anh sẽ tìm người hiến máu cho em. Em nên kiếm chút gì ăn rồi nghỉ ngơi đi. Nói rồi Eric kéo tay Emily, Kevin kéo tay Stacy đi, để lại nó và hắn. Sau khi 4 người kia đã đi khuất, hắn mới tiến đến gần nó
- Đừng lo, sẽ có người hiến máu thôi mà. Nín đi - Hắn ân cần lau đi những giọt nước mắt trên mặt nó.
- Tôi là người chị tồi đúng không? Nếu Jonghyun mà chết thì tất cả là lỗi tại tôi - Nó gục đầu vào vai hắn.
- Không được nghĩ như vậy. Jonghyun còn trẻ, nó phải sống để còn lấy vợ và sinh con chứ. Đừng khóc nữa.
* Nhìn em khóc lòng tôi đau lắm* - Hắn bổ sung trong lòng.
- Cuộc đời tôi quả thực rất may mắn khi gặp được những người như anh. - Nó vừa khóc vừa nói trong ngực hắn.
- Được rồi, ngủ một lát đi. Cô đã khóc nhiều rồi - Hắn vỗ vỗ nhẹ lên lưng nó.
Trong lúc nó ngủ, hắn nhìn đôi mắt của người con gái trong lòng mình sưng húp lên vì khóc mà không khỏi đau đớn
* Từ khi nào em đã làm tôi quan tâm đến em nhiều như vậy * - Hắn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó. Sau khi nó đã ngủ say, hắn mới lấy điện thoại từ trong túi quần ra, gọi điện cho một người
- Này, Zac. Nhớ tôi rồi chứ hả? Cậu tính khi nào cho tôi về? - Kai nói.
* Kai: Bạn của Zac, Eric và Kevin. Một thám tử và hacker tài ba nhưng do đắc tội với hắn nên bị hắn cho qua Châu Phi điều hành công ty ở đó
- Tôi cần cậu giúp. Thành công tôi sẽ cho cậu về đây - Hắn lạnh băng nói.
- Ok. Chuyện gì? - Kai vui mừng nói.
- Điều tra cho tôi ai là người đã bắn Choi Jonghyun 3 ngày trước.
- Này, cậu có bị làm sao không? Cậu ở Mỹ còn tôi bị nhốt ở Châu Phi. Sao tôi điều tra được?
- Ngay bây giờ dùng phi cơ về Mỹ.
- Tôi có về Mỹ thì điều tra kiểu gì? Không có manh mối điều tra bằng niềm tin và hi vọng à?
- Tôi còn nhớ cậu là hacker mà. Đột nhập vào camera gắn ở trên đường đi.
- Nhưng...
Chưa kịp nói hết hắn đã tắt điện thoại. Kai chửi một tiếng
- Đồ chết tiệt Trương Tuấn Anh. Sao đời tôi lại gặp người như cậu chứ?
Cùng lúc đó, hắn đột nhiên hắt xì một tiếng, làm nó tỉnh giấc.
- Sao không ngủ tiếp đi? - Hắn nhìn nó cười hiền.
- Jonghyun sao rồi?
- Hani ơi... tôi.. tìm được người hiến máu rồi... - Kevin chạy đến vừa thở vừa nói
- Thật ư?
Eric từ từ dẫn 3 người đàn ông cao to đến trước mặt nó. Vì không muốn lộ thân phận xã hội đen nên Eric đã cho 3 người mặc những bộ đồ bình thường
- Nghe nói tiểu thư cần người hiến máu. Chúng tôi đều thuộc nhóm máu gấu trúc. - Một người lên tiếng
- Hàn Thục Nhi tôi đa tạ các anh nhiều lắm. Tôi đảm bảo sẽ trả ơn các anh. - Đôi mắt nó ngân ngấn nước vừa cười vừa nói
- Không cần đâu. Chúng tôi luôn muốn giúp đỡ mà.
Nói rồi 3 người đó mới đi theo một cô y tá để rút máu. Nhìn 3 người đó, hắn mới gật đầu nhìn Eric và Kevin một cái. Nhìn thấy hắn, hai người kia cũng gật đầu rồi mỉm cười. Nó chắp tay vào, nhắm mắt rồi nói thầm.
* Ba mẹ, con cảm ơn hai người nhiều lắm vì đã phù hộ cho con. Con nhất định sẽ tìm ra kẻ đã bắn Jonghyun*
2 tiếng sau, một bị bác sĩ mới đi ra từ phòng mổ nói.
- Bệnh nhân đã qua giai đoạn nguy hiểm. Do viên đạn bắn gần vị trí của tim nên vẫn còn hôn mê, không biết khi nào mới tỉnh lại. Tốt nhất người nhà nên nói chuyện và chăm sóc để bệnh nhân có thể tỉnh lại. - vị bác sĩ gật đầu rồi quay đi.
Nghe thấy thế, nó vui mừng nhảy cẫng lên rồi nở nụ cười tươi. Hắn nhìn nó như vậy mà lòng không khỏi mừng thầm, cuối cùng nó cũng cười.
Khi bọn hắn vào, Emily và Stacy vẫn đang an ủi nó. Bỗng từ trong phòng mổ, một vị bác sĩ đi ra nói - Ai là người nhà bệnh nhân Choi Jonghyun?
- Là tôi - Nó đứng dậy trả lời.
- Cũng may là đạn không bắn vào tim nhưng bệnh nhân mất quá nhiều máu. Không chỉ vậy bệnh nhân này còn thuộc nhóm máu gấu trúc. Nếu không tìm được người hiến máu e rằng người nhà nên chuẩn bị tinh thần.
Nghe đến đó cả thế giới của nó như sụp đổ xuống. Nó quỳ xuống chân bác sĩ, nước mắt rơi lã chã.
- Ngân hàng máu không có sao? - Hắn mới hỏi
- Hết máu rồi. Tôi nghĩ các cô cậu nên liên lạc với người thân để tìm người hiến máu. Có giờ đồng hồ trước khi bệnh nhân mất máu quá nhiều rồi tử vong. - Vị bác sĩ nói xong rồi quay trở lại phòng mổ
- Liên lạc các anh em trong bang xem người nào có nhóm máu gấu trúc. Không có thì lật tung cả thế giới này lên tìm người hiến máu cho tôi. - Hắn thì thầm và trong tai Eric.
Eric gật đầu rồi chuyển lại lời với Kevin
- Đừng lo, bọn anh sẽ tìm người hiến máu cho em. Em nên kiếm chút gì ăn rồi nghỉ ngơi đi. Nói rồi Eric kéo tay Emily, Kevin kéo tay Stacy đi, để lại nó và hắn. Sau khi người kia đã đi khuất, hắn mới tiến đến gần nó
- Đừng lo, sẽ có người hiến máu thôi mà. Nín đi - Hắn ân cần lau đi những giọt nước mắt trên mặt nó.
- Tôi là người chị tồi đúng không? Nếu Jonghyun mà chết thì tất cả là lỗi tại tôi - Nó gục đầu vào vai hắn.
- Không được nghĩ như vậy. Jonghyun còn trẻ, nó phải sống để còn lấy vợ và sinh con chứ. Đừng khóc nữa.
Nhìn em khóc lòng tôi đau lắm - Hắn bổ sung trong lòng.
- Cuộc đời tôi quả thực rất may mắn khi gặp được những người như anh. - Nó vừa khóc vừa nói trong ngực hắn.
- Được rồi, ngủ một lát đi. Cô đã khóc nhiều rồi - Hắn vỗ vỗ nhẹ lên lưng nó.
Trong lúc nó ngủ, hắn nhìn đôi mắt của người con gái trong lòng mình sưng húp lên vì khóc mà không khỏi đau đớn
Từ khi nào em đã làm tôi quan tâm đến em nhiều như vậy - Hắn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó. Sau khi nó đã ngủ say, hắn mới lấy điện thoại từ trong túi quần ra, gọi điện cho một người
- Này, Zac. Nhớ tôi rồi chứ hả? Cậu tính khi nào cho tôi về? - Kai nói.
Kai: Bạn của Zac, Eric và Kevin. Một thám tử và hacker tài ba nhưng do đắc tội với hắn nên bị hắn cho qua Châu Phi điều hành công ty ở đó
- Tôi cần cậu giúp. Thành công tôi sẽ cho cậu về đây - Hắn lạnh băng nói.
- Ok. Chuyện gì? - Kai vui mừng nói.
- Điều tra cho tôi ai là người đã bắn Choi Jonghyun ngày trước.
- Này, cậu có bị làm sao không? Cậu ở Mỹ còn tôi bị nhốt ở Châu Phi. Sao tôi điều tra được?
- Ngay bây giờ dùng phi cơ về Mỹ.
- Tôi có về Mỹ thì điều tra kiểu gì? Không có manh mối điều tra bằng niềm tin và hi vọng à?
- Tôi còn nhớ cậu là hacker mà. Đột nhập vào camera gắn ở trên đường đi.
- Nhưng...
Chưa kịp nói hết hắn đã tắt điện thoại. Kai chửi một tiếng
- Đồ chết tiệt Trương Tuấn Anh. Sao đời tôi lại gặp người như cậu chứ?
Cùng lúc đó, hắn đột nhiên hắt xì một tiếng, làm nó tỉnh giấc.
- Sao không ngủ tiếp đi? - Hắn nhìn nó cười hiền.
- Jonghyun sao rồi?
- Hani ơi... tôi.. tìm được người hiến máu rồi... - Kevin chạy đến vừa thở vừa nói
- Thật ư?
Eric từ từ dẫn người đàn ông cao to đến trước mặt nó. Vì không muốn lộ thân phận xã hội đen nên Eric đã cho người mặc những bộ đồ bình thường
- Nghe nói tiểu thư cần người hiến máu. Chúng tôi đều thuộc nhóm máu gấu trúc. - Một người lên tiếng
- Hàn Thục Nhi tôi đa tạ các anh nhiều lắm. Tôi đảm bảo sẽ trả ơn các anh. - Đôi mắt nó ngân ngấn nước vừa cười vừa nói
- Không cần đâu. Chúng tôi luôn muốn giúp đỡ mà.
Nói rồi người đó mới đi theo một cô y tá để rút máu. Nhìn người đó, hắn mới gật đầu nhìn Eric và Kevin một cái. Nhìn thấy hắn, hai người kia cũng gật đầu rồi mỉm cười. Nó chắp tay vào, nhắm mắt rồi nói thầm.
Ba mẹ, con cảm ơn hai người nhiều lắm vì đã phù hộ cho con. Con nhất định sẽ tìm ra kẻ đã bắn Jonghyun
tiếng sau, một bị bác sĩ mới đi ra từ phòng mổ nói.
- Bệnh nhân đã qua giai đoạn nguy hiểm. Do viên đạn bắn gần vị trí của tim nên vẫn còn hôn mê, không biết khi nào mới tỉnh lại. Tốt nhất người nhà nên nói chuyện và chăm sóc để bệnh nhân có thể tỉnh lại. - vị bác sĩ gật đầu rồi quay đi.
Nghe thấy thế, nó vui mừng nhảy cẫng lên rồi nở nụ cười tươi. Hắn nhìn nó như vậy mà lòng không khỏi mừng thầm, cuối cùng nó cũng cười.