Edit: Lạc Thần
Hứa Đường nhất thời ngơ ngẩn, còn cưanói chuyện, sau lưng truyền đến một loạt tiếng bước chân. Hứa Đường quay đầu nhìn thì trông thấy Chu Hiểm ngậm lấy điếu thuốc đi tới. Tâm trạng cô bình tĩnh lại một chút, cũng đứng thẳng người, lộ ra một nụ cười lễ độ. Chu Hiểm đưa tay nhẹ nhàng nắm tay cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống Tôn Dao: "Cô tới làm gì?"
Tôn Dao vẫn là mang theo nụ cười: "Làng du lịch cũng không phải anh mở, vì cái gì tôi không thể tới?" Cô không đợi Chu Hiểm mở miệng, cười cười, còn nói: "Anh Hiểm, tôi đến đây nhiều ngày như vậy, anh cũng không giới thiệu chị dâu cho tôi biết?"
Vẻ mặt Chu Hiểm không thay đổi chút nào, giọng nói bình thản: "Sao cô ấy phải nhận biết cô chứ?"
Tâm trạng Hứa Đường đang treo cao lập tức thả lỏng xuống, vốn cô đoán rằng Chu Hiểm không chủ động nói với cô nguyên nhân về Tôn Dao, bây giờ nghe thấy Chu Hiểm nói câu này, lập tức thoải mái, trong lòng không khỏi mừng thầm, lại có chút muốn cười, cảm thấy ngày hôm trước mình phát sinh hờn dỗi coi như là vô ích: Tựa như Trương Tuyết bốn năm trước, Chu Hiểm không tận lực đề cập nguyên nhân, đơn giản là thật sự chưa từng để người này ở trong lòng.
Bởi vì, cô cũng không để tâm vào chuyện vụn vặt, cười cười nói với Tôn Dao: "Nếu Tôn tiểu thư vừa lúc cũng ở nơi này nghỉ phép, gặp nhau tức là duyên phận, buổi trưa cùng đi tới bên hồ nướng đồ ăn đi."
Biểu hiện trên mặt Tôn Dao có chút đình trệ, ngưng mắt nhìn Hứa Đường mấy giây, cười gật gật đầu: "Tốt lắm, vậy thì cám ơn chị dâu thịnh tình mời."
Ánh mắt Chu Hiểm quét một vòng trên mặt Tôn Dao, không nói chuyện, nắm lấy tay Hứa Đường đi vào trong.
Trong lòng Hứa Đường đang cao hứng, trên mặt cũng giấu không được nụ cười, Chu Hiểm híp híp mắt, trở tay đóng cửa lại, đưa tay bóp lấy cằm của cô, ngửa đầu nhìn cô: "Cao hứng như vậy?"
"Ừm, cao hứng."
Chu Hiểm nhếch môi: "Yên tâm?"
Hứa Đường kinh ngạc: "Anh biết? Anh biết còn không chủ động thẳng thắn với em?"
Chu Hiểm cười một tiếng: "Hứa Hải Đường, lời nói anh sớm đã nói rõ với em, đã để em chờ anh, liền quyết không phụ em —— lỗ tai của em không dùng được hay là não không dùng được hả?"
"Cô ta chính là trời sinh trắng trẻo giàu có xinh đẹp, không hối hận không động lòng?"
Chu Hiểm cười nhẹ: "Tự ti? Thực không cần tự ti, trừ ngực em nhỏ một chút, cũng không có khuyết điểm khác."
"Chu Hiểm!"
Chu Hiểm dịu tắt điếu thuốc vào trên trong cái gạt tàn thuốc được đặt trên tủ TV, ôm eo Hứa Đường. Hôn cô một lát, bắt đầu động tay động chân. Đột nhiên bên ngoài Phương Cử gào to một tiếng "Đốt nướng đi "
Hứa Đường lập tức đẩy Chu Hiểm ra, sửa sang lại quần áo và tóc cho tốt, sau đó nhẹ nhàng đá vào bắp chân anh một cái: "Đi nhanh đi."
——
Đồ nướng phân hai tổ, Chu Hiểm bọn họ năm người một tổ. Vừa mới bắt đầu một lát, Hà Tinh bàn bên cạnh đi tới, cười nói: "Phương tổng, tôi có thể cùng các ngươi cùng một tổ hay không, bên kia chúng tôi có tám người."
Phương Cử vội vàng quét dầu trên vĩ nướng, cũng không ngẩng đầu: "Được chứ! Cô chuyển cái ghế tới đây!"
Hà Tinh cười nói "Cám ơn Phương tổng", liền nhẹ nhàng bước qua bên cạnh xách cái ghế nhựa tới, ngồi xuống sát bên Tôn Dao. Cô vừa mới ngồi ở đối diện Hứa Đường, lúc ngồi vững vàng, chợt ngẩng đầu cười cười với Hứa Đường giống như khiêu khích.
Hứa Đường cầm dao cắt lấy đùi gà, chỉ làm như không nhìn thấy.
Rất nhanh nướng một đống, Tiểu Ngũ hỗ trợ mở sáu chai bia, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện. Hà Tinh đặc biệt hay nói, một đề tài tới một đề tài không ngừng nói ra, gần như không có thời điểm tẻ ngắt. Hứa Đường nói ít, phần lớn thời gian đều là ăn uống. Chu Hiểm cũng gần như không nói chuyện, chỉ cắm đầu ăn thịt uống bia.
Chu Hiểm nhìn Hứa Đường thích ăn bánh bao viên, liền gắp một cái trong mâm cho cô, lại rút tờ khăn giấy ra, nhét vào trong tay cô.
Hà Tinh liếc một chút liền nhìn thấy động tác nhỏ này của hai người, trầm mặc một chút, bỗng nhiên cười hỏi: "Tôn tiểu thư, tôi vẫn tò mò, cô làm sao quen biết với Chu tổng vậy?"
"Chúng tôi à" Tôn Dao uống một ngụm bia: "Nhận biết trên bữa tiệc. Anh Hiểm và một người bạn của tôi nói chuyện làm ăn, lúc ấy vừa lúc bằng hữu của tôi thiếu một thư ký tiếp rượu, tôi liền tự đề cử mình, cứ như vậy nhận biết anh Hiểm: "Tôn Dao nhìn Chu Hiểm một chút, cười cười: "Anh Hiểm phẩm rượu rất tốt."
"Cứ như vậy?"
"Đương nhiên không chỉ vậy, về sau có lần anh Hiểm nói chuyện làm ăn với người ta tại quán Bar, vừa lúc tôi cũng ở bên trong quán Bar đó, mấy người đàn ông tới quấy rối tôi, là anh Hiểm ra mặt hỗ trợ trừng trị bọn chúng..."
Hà Tinh liền hỏi tiếp nữa, Tôn Dao cũng phối hợp nói rõ một đống quá trình chung đụng với Chu Hiểm, hai người kẻ xướng người hoạ, hào hứng càng ngày càng cao.
Chu Hiểm lại càng ngày càng trầm mặc, dần dần sắc mặt khó chịu, anh nhìn Hứa Đường một chút —— vẻ mặt Hứa Đường ngược lại là bình tĩnh. Chu Hiểm chợt đập chai bia thật mạnh lên trên bàn đá: "Muốn hát đôi cút sang một bên hát!"
Hà Tinh lập tức im miệng, liếc mắt nhìn Chu Hiểm một chút, vùi đầu ăn, không nói chuyện nữa.
Sau khi ăn xong, Hứa Đường lôi kéo Chu Hiểm đến bên cạnh đi câu cá. Bên hồ xây cầu gỗ, hành lang dài cùng với đình để nghỉ chân, Hứa Đường và Chu Hiểm độc chiếm một cái đình.
Hứa Đường quăng cần câu, nhìn Chu Hiểm một chút, chợt cười một tiếng, học giọng điệu của Tôn Dao: "Anh Hiểm, anh còn nhớ rõ chúng ta làm sao quen biết không?"
Vẻ mặt Chu Hiểm không biểu tình, giơ tay vỗ một cái lên đầu cô.
Hứa Đường cười đến càng thêm sung sướng: "Đã nhìn ra, Tôn Dao thực sự cũng thật đáng thương, đuổi theo anh nhiều năm như vậy."
Chu Hiểm liếc cô một cái: "Hứa Hải Đường, có phải em ngứa da rồi hay không?"
Hứa Đường le lưỡi, không nói lời nào.
Gió hồ nhẹ thổi, Hứa Đường uể oải ngồi, chờ cá cắn câu. Không biết qua bao lâu, chợt thấy phao động một cái, mạnh mẽ chìm xuống một chút, cô nhanh chóng nhấc cần câu lên, câu được một con cá trắm cỏ nặng ba, bốn cân.
* cân (1/2kg)
——
Mọi người cũng đều thu hoạch tương đối khá, giao cá cho đầu bếp, buổi tối ăn bữa tiệc thịnh soạn toàn là cá.
Sau khi ăn xong, bắt đầu tắm suối nước nóng. Bể tắm nước nóng nam nữ tách biệt, bể tắm nước nóng dành cho những người yêu nhau thì thiết lập kiểu khác. Hứa Đường vốn định qua chỗ dành cho nữ để ngam mình, lại bị Chu Hiểm một phiếu phủ quyết.
Trên núi đêm lạnh, sau khi Hứa Đường tắm rửa xong, bọc lấy áo choàng tắm vội vàng đi đến một bên bể tắm nước nóng, Chu Hiểm đã ngồi bên trong bể tắm nước nóng, nhìn cô đứng bên cạnh ao do dự, chợt cười nhẹ một tiếng đứng dậy.
Hứa Đường sợ tới mức lập tức che mắt, nghe thấy Chu Hiểm cười ha ha, liền mở mắt theo khe hở giữa kẽ tay nhìn ra —— trên người Chu Hiểm quấn khăn tắm.
"Chu Hiểm anh thật ấu trĩ!"
Chu Hiểm cười đi tới, kéo cô một cái đi xuống, Hứa Đường khẽ kêu một tiếng, trượt vào trong ao, Chu Hiểm xốc hết áo choàng tắm trên người cô lên, kinh ngạc: "Em mặc áo tắm làm gì?"
Hai tay Hứa Đường che ở trước ngực, giơ giơ cái cằm: "Đương nhiên là vì phòng cầm thú."
Chu Hiểm cười to: "Anh là cầm thú, em và cầm thú giao phối, vậy em là cái gì, hả?"
Hứa Đường tức giận: "Anh có thể nghiêm túc một chút hay không! Có tin em không ngâm nước nữa hay không!"
Chu Hiểm khẽ khép nụ cười lại, đưa tay vò trên đầu cô một chút: "Hứa Hải Đường, Có phải em thuộc loại pháo đốt hay không hả?"
Nghiêm túc bắt đầu ngâm nước nóng, Chu Hiểm vẫn coi như là quy củ, chỉ sai bảo cô hỗ trợ nắn vai đấm lưng, ngẫu nhiên bắt lấy cô hôn hai cái. Ngâm ước chừng 40 phút, Hứa Đường cảm thấy đầu có chút choáng váng, liền từ trong suối nước nóng đứng lên: "Em không ngâm nữa, choáng đầu rồi."
"Em đi trước, anh lại ngâm một lát."
Hứa Đường liền vào đi nhà vệ sinh trước, sau đó qua phòng tắm tắm rửa, tẩy đến một nửa, chợt nghe tiếng đập cửa ngoài phòng tắm, Hứa Đường đóng nước, nghe thấy Chu Hiểm ở bên ngoài gọi cô.
Hứa Đường vội vàng cất tiếng: "Anh đi lên trước đi, em còn muốn gội đầu một chút!"
Hứa Đường chậm rãi từ từ tắm rửa xong, thay quần áo sạch sẽ. Vừa mở cửa phòng tắm ra, liền trông thấy Tôn Dao đang vội vã từ hành lang bên nọ đi tới, Hứa Đường vừa lau tóc vừa hỏi: "Tôn tiểu thư, làm sao vậy?"
Tôn Dao không nói gì nắm lấy cánh tay của cô, thở gấp nói: "Anh Hiểm, anh Hiểm xảy ra chuyện!"
Hứa Đường giật mình, cái túi cầm trong tay lập tức rơi xuống. Tôn Dao lôi kéo cô nhanh chóng chạy về phía trước, trái tim Hứa Đường tựa như muốn theo cổ họng nhảy ra ngoài: "Chu Hiểm anh ấy rốt cuộc làm sao vậy?"
"Chính cô nhìn liền biết!" Tôn Dao cũng không trả lời, chỉ lôi kéo cô liều mạng chạy về phía trước.
Rất nhanh tới lầu hai tận cùng bên trong một gian phòng, Hứa Đường la to tên Chu Hiểm, một đầu xông vào.
Người bên trong xoay người lại, Hứa Đường nhìn một chút, gấp giọng hỏi: "Phương Cử, Chu Hiểm xảy ra chuyện gì?"
Phương Cử kinh ngạc: "Anh Hiểm xảy ra chuyện?"
Vừa dứt lời, chợt nghe ngoài cửa phòng bị người đập mạnh một cái! Hứa Đường giật mình, nhanh chóng xoay người vặn chốt cửa, nhưng mà cửa đã bị người ta khóa lại từ bên ngoài.
Hứa Đường vạn vạn không nghĩ đến sự tình dạng cẩu huyết này lại sẽ phát sinh ở trên người cô, cô lập tức nhìn trên người Phương Cử một cái, may mắn là, hai người đều ăn mặc chỉnh tề.
"Phương Cử, là ai bảo anh tới?"
Phương Cử nheo lông mày lại trả lời: "Hà Tinh, cô ta nói anh Hiểm kêu mọi người tới đánh bài."
Hứa Đường có chút dở khóc dở cười: "Các cô ấy nhốt hai chúng ta trong một cái phòng làm cái gì..."
Câu này lời còn chưa nói hết, TV treo trên tường đang để đó thì đúng tám giờ truyền hình bỗng nhiên lóe lên, tiếp theo xuất hiện một hình ảnh trần trụi. Khung hình, Hứa Đường chỉ nhìn một cái, nhanh chóng dời ánh mắt, cô xấu hổ kinh hãi, lập tức hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Trong TV truyền tới âm thanh cực kỳ khó nghe, nhưng vào lúc này, ngoài hành lang bỗng nhiên truyền ra tiếng cười noií to, mà lại không chỉ một, nghe tiếng bước chân, hình như có năm sáu người cùng đi tới.
Hứa Đường nhất thời hoảng sợ, cô biết Chu Hiểm cũng sẽ không hiểu lầm, cần phải là truyền đi lời đồn đại "Cô và Phương Cử cùng ở trong một căn phòng coi video không đứng đắn", đối Chu Hiểm, đối với cô, đối với Phương Cử, đều là thương tổn to lớn...
Hứa Đường cắn chặt môi dưới, nhanh chóng suy nghĩ đối sách. Cô ngẩng đầu tìm đầu cắm truyền hình, nhưng mà truyền hình treo trên tường, dây dắt đến cực cao, có lẽ Hà Tinh và Tôn Dao cũng đã cân nhắc đến điểm này, cố ý chọn phòng chơi bài này.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, bỗng nhiên Phương Cử xoay người một cái bò lên trên bàn mạt chược, quơ lấy ghế đập một cái thật mạnh! Truyền hình lắc lư hai lần, toàn bộ đều rơi xuống, một tiếng vang rung đọng trời đất!
Dường như người bên ngoài là nghe thấy thanh âm này, trong tiếng hỏi hoảng sợ của một người, tiếng bước chân cũng ngày càng phát ra gấp rút.
Hứa Đường cũng là sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, ngay sau đó Phương Cử nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ, xoay người nhảy lên bệ cửa sổ, Hứa Đường lập tức ngăn cản: "Phương Cử!"
Cửa đã vang lên thanh âm của chìa khóa mở cửa, Phương Cử quay đầu nhìn về phía cửa, cắn chặt răng, nhảy xuống!
Trong nháy mắt cửa mở ra, Chu Hiểm nhìn cái xác TV trên mặt đất, kinh hãi hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Hứa Đường khẽ cắn môi, nâng một tay lên tát lên khuôn mặt đang khiếp sợ của Hà Tinh! Cô ra tay không lưu lại một chút lực nào, tát đến Hà Tinh nhất thời lờ mờ. Hứa Đường không nghĩ ngợi nhiều được, gào lên với Chu Hiểm: "Nhanh đi cứu Phương Cử!" Nói xong đẩy mọi người đang chen chúc tại cửa ra vào ra hai bên, nhanh chóng chạy xuống dưới lầu!
Hứa Đường nhất thời ngơ ngẩn, còn cưanói chuyện, sau lưng truyền đến một loạt tiếng bước chân. Hứa Đường quay đầu nhìn thì trông thấy Chu Hiểm ngậm lấy điếu thuốc đi tới. Tâm trạng cô bình tĩnh lại một chút, cũng đứng thẳng người, lộ ra một nụ cười lễ độ. Chu Hiểm đưa tay nhẹ nhàng nắm tay cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống Tôn Dao: "Cô tới làm gì?"
Tôn Dao vẫn là mang theo nụ cười: "Làng du lịch cũng không phải anh mở, vì cái gì tôi không thể tới?" Cô không đợi Chu Hiểm mở miệng, cười cười, còn nói: "Anh Hiểm, tôi đến đây nhiều ngày như vậy, anh cũng không giới thiệu chị dâu cho tôi biết?"
Vẻ mặt Chu Hiểm không thay đổi chút nào, giọng nói bình thản: "Sao cô ấy phải nhận biết cô chứ?"
Tâm trạng Hứa Đường đang treo cao lập tức thả lỏng xuống, vốn cô đoán rằng Chu Hiểm không chủ động nói với cô nguyên nhân về Tôn Dao, bây giờ nghe thấy Chu Hiểm nói câu này, lập tức thoải mái, trong lòng không khỏi mừng thầm, lại có chút muốn cười, cảm thấy ngày hôm trước mình phát sinh hờn dỗi coi như là vô ích: Tựa như Trương Tuyết bốn năm trước, Chu Hiểm không tận lực đề cập nguyên nhân, đơn giản là thật sự chưa từng để người này ở trong lòng.
Bởi vì, cô cũng không để tâm vào chuyện vụn vặt, cười cười nói với Tôn Dao: "Nếu Tôn tiểu thư vừa lúc cũng ở nơi này nghỉ phép, gặp nhau tức là duyên phận, buổi trưa cùng đi tới bên hồ nướng đồ ăn đi."
Biểu hiện trên mặt Tôn Dao có chút đình trệ, ngưng mắt nhìn Hứa Đường mấy giây, cười gật gật đầu: "Tốt lắm, vậy thì cám ơn chị dâu thịnh tình mời."
Ánh mắt Chu Hiểm quét một vòng trên mặt Tôn Dao, không nói chuyện, nắm lấy tay Hứa Đường đi vào trong.
Trong lòng Hứa Đường đang cao hứng, trên mặt cũng giấu không được nụ cười, Chu Hiểm híp híp mắt, trở tay đóng cửa lại, đưa tay bóp lấy cằm của cô, ngửa đầu nhìn cô: "Cao hứng như vậy?"
"Ừm, cao hứng."
Chu Hiểm nhếch môi: "Yên tâm?"
Hứa Đường kinh ngạc: "Anh biết? Anh biết còn không chủ động thẳng thắn với em?"
Chu Hiểm cười một tiếng: "Hứa Hải Đường, lời nói anh sớm đã nói rõ với em, đã để em chờ anh, liền quyết không phụ em —— lỗ tai của em không dùng được hay là não không dùng được hả?"
"Cô ta chính là trời sinh trắng trẻo giàu có xinh đẹp, không hối hận không động lòng?"
Chu Hiểm cười nhẹ: "Tự ti? Thực không cần tự ti, trừ ngực em nhỏ một chút, cũng không có khuyết điểm khác."
"Chu Hiểm!"
Chu Hiểm dịu tắt điếu thuốc vào trên trong cái gạt tàn thuốc được đặt trên tủ TV, ôm eo Hứa Đường. Hôn cô một lát, bắt đầu động tay động chân. Đột nhiên bên ngoài Phương Cử gào to một tiếng "Đốt nướng đi "
Hứa Đường lập tức đẩy Chu Hiểm ra, sửa sang lại quần áo và tóc cho tốt, sau đó nhẹ nhàng đá vào bắp chân anh một cái: "Đi nhanh đi."
——
Đồ nướng phân hai tổ, Chu Hiểm bọn họ năm người một tổ. Vừa mới bắt đầu một lát, Hà Tinh bàn bên cạnh đi tới, cười nói: "Phương tổng, tôi có thể cùng các ngươi cùng một tổ hay không, bên kia chúng tôi có tám người."
Phương Cử vội vàng quét dầu trên vĩ nướng, cũng không ngẩng đầu: "Được chứ! Cô chuyển cái ghế tới đây!"
Hà Tinh cười nói "Cám ơn Phương tổng", liền nhẹ nhàng bước qua bên cạnh xách cái ghế nhựa tới, ngồi xuống sát bên Tôn Dao. Cô vừa mới ngồi ở đối diện Hứa Đường, lúc ngồi vững vàng, chợt ngẩng đầu cười cười với Hứa Đường giống như khiêu khích.
Hứa Đường cầm dao cắt lấy đùi gà, chỉ làm như không nhìn thấy.
Rất nhanh nướng một đống, Tiểu Ngũ hỗ trợ mở sáu chai bia, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện. Hà Tinh đặc biệt hay nói, một đề tài tới một đề tài không ngừng nói ra, gần như không có thời điểm tẻ ngắt. Hứa Đường nói ít, phần lớn thời gian đều là ăn uống. Chu Hiểm cũng gần như không nói chuyện, chỉ cắm đầu ăn thịt uống bia.
Chu Hiểm nhìn Hứa Đường thích ăn bánh bao viên, liền gắp một cái trong mâm cho cô, lại rút tờ khăn giấy ra, nhét vào trong tay cô.
Hà Tinh liếc một chút liền nhìn thấy động tác nhỏ này của hai người, trầm mặc một chút, bỗng nhiên cười hỏi: "Tôn tiểu thư, tôi vẫn tò mò, cô làm sao quen biết với Chu tổng vậy?"
"Chúng tôi à" Tôn Dao uống một ngụm bia: "Nhận biết trên bữa tiệc. Anh Hiểm và một người bạn của tôi nói chuyện làm ăn, lúc ấy vừa lúc bằng hữu của tôi thiếu một thư ký tiếp rượu, tôi liền tự đề cử mình, cứ như vậy nhận biết anh Hiểm: "Tôn Dao nhìn Chu Hiểm một chút, cười cười: "Anh Hiểm phẩm rượu rất tốt."
"Cứ như vậy?"
"Đương nhiên không chỉ vậy, về sau có lần anh Hiểm nói chuyện làm ăn với người ta tại quán Bar, vừa lúc tôi cũng ở bên trong quán Bar đó, mấy người đàn ông tới quấy rối tôi, là anh Hiểm ra mặt hỗ trợ trừng trị bọn chúng..."
Hà Tinh liền hỏi tiếp nữa, Tôn Dao cũng phối hợp nói rõ một đống quá trình chung đụng với Chu Hiểm, hai người kẻ xướng người hoạ, hào hứng càng ngày càng cao.
Chu Hiểm lại càng ngày càng trầm mặc, dần dần sắc mặt khó chịu, anh nhìn Hứa Đường một chút —— vẻ mặt Hứa Đường ngược lại là bình tĩnh. Chu Hiểm chợt đập chai bia thật mạnh lên trên bàn đá: "Muốn hát đôi cút sang một bên hát!"
Hà Tinh lập tức im miệng, liếc mắt nhìn Chu Hiểm một chút, vùi đầu ăn, không nói chuyện nữa.
Sau khi ăn xong, Hứa Đường lôi kéo Chu Hiểm đến bên cạnh đi câu cá. Bên hồ xây cầu gỗ, hành lang dài cùng với đình để nghỉ chân, Hứa Đường và Chu Hiểm độc chiếm một cái đình.
Hứa Đường quăng cần câu, nhìn Chu Hiểm một chút, chợt cười một tiếng, học giọng điệu của Tôn Dao: "Anh Hiểm, anh còn nhớ rõ chúng ta làm sao quen biết không?"
Vẻ mặt Chu Hiểm không biểu tình, giơ tay vỗ một cái lên đầu cô.
Hứa Đường cười đến càng thêm sung sướng: "Đã nhìn ra, Tôn Dao thực sự cũng thật đáng thương, đuổi theo anh nhiều năm như vậy."
Chu Hiểm liếc cô một cái: "Hứa Hải Đường, có phải em ngứa da rồi hay không?"
Hứa Đường le lưỡi, không nói lời nào.
Gió hồ nhẹ thổi, Hứa Đường uể oải ngồi, chờ cá cắn câu. Không biết qua bao lâu, chợt thấy phao động một cái, mạnh mẽ chìm xuống một chút, cô nhanh chóng nhấc cần câu lên, câu được một con cá trắm cỏ nặng ba, bốn cân.
* cân (1/2kg)
——
Mọi người cũng đều thu hoạch tương đối khá, giao cá cho đầu bếp, buổi tối ăn bữa tiệc thịnh soạn toàn là cá.
Sau khi ăn xong, bắt đầu tắm suối nước nóng. Bể tắm nước nóng nam nữ tách biệt, bể tắm nước nóng dành cho những người yêu nhau thì thiết lập kiểu khác. Hứa Đường vốn định qua chỗ dành cho nữ để ngam mình, lại bị Chu Hiểm một phiếu phủ quyết.
Trên núi đêm lạnh, sau khi Hứa Đường tắm rửa xong, bọc lấy áo choàng tắm vội vàng đi đến một bên bể tắm nước nóng, Chu Hiểm đã ngồi bên trong bể tắm nước nóng, nhìn cô đứng bên cạnh ao do dự, chợt cười nhẹ một tiếng đứng dậy.
Hứa Đường sợ tới mức lập tức che mắt, nghe thấy Chu Hiểm cười ha ha, liền mở mắt theo khe hở giữa kẽ tay nhìn ra —— trên người Chu Hiểm quấn khăn tắm.
"Chu Hiểm anh thật ấu trĩ!"
Chu Hiểm cười đi tới, kéo cô một cái đi xuống, Hứa Đường khẽ kêu một tiếng, trượt vào trong ao, Chu Hiểm xốc hết áo choàng tắm trên người cô lên, kinh ngạc: "Em mặc áo tắm làm gì?"
Hai tay Hứa Đường che ở trước ngực, giơ giơ cái cằm: "Đương nhiên là vì phòng cầm thú."
Chu Hiểm cười to: "Anh là cầm thú, em và cầm thú giao phối, vậy em là cái gì, hả?"
Hứa Đường tức giận: "Anh có thể nghiêm túc một chút hay không! Có tin em không ngâm nước nữa hay không!"
Chu Hiểm khẽ khép nụ cười lại, đưa tay vò trên đầu cô một chút: "Hứa Hải Đường, Có phải em thuộc loại pháo đốt hay không hả?"
Nghiêm túc bắt đầu ngâm nước nóng, Chu Hiểm vẫn coi như là quy củ, chỉ sai bảo cô hỗ trợ nắn vai đấm lưng, ngẫu nhiên bắt lấy cô hôn hai cái. Ngâm ước chừng 40 phút, Hứa Đường cảm thấy đầu có chút choáng váng, liền từ trong suối nước nóng đứng lên: "Em không ngâm nữa, choáng đầu rồi."
"Em đi trước, anh lại ngâm một lát."
Hứa Đường liền vào đi nhà vệ sinh trước, sau đó qua phòng tắm tắm rửa, tẩy đến một nửa, chợt nghe tiếng đập cửa ngoài phòng tắm, Hứa Đường đóng nước, nghe thấy Chu Hiểm ở bên ngoài gọi cô.
Hứa Đường vội vàng cất tiếng: "Anh đi lên trước đi, em còn muốn gội đầu một chút!"
Hứa Đường chậm rãi từ từ tắm rửa xong, thay quần áo sạch sẽ. Vừa mở cửa phòng tắm ra, liền trông thấy Tôn Dao đang vội vã từ hành lang bên nọ đi tới, Hứa Đường vừa lau tóc vừa hỏi: "Tôn tiểu thư, làm sao vậy?"
Tôn Dao không nói gì nắm lấy cánh tay của cô, thở gấp nói: "Anh Hiểm, anh Hiểm xảy ra chuyện!"
Hứa Đường giật mình, cái túi cầm trong tay lập tức rơi xuống. Tôn Dao lôi kéo cô nhanh chóng chạy về phía trước, trái tim Hứa Đường tựa như muốn theo cổ họng nhảy ra ngoài: "Chu Hiểm anh ấy rốt cuộc làm sao vậy?"
"Chính cô nhìn liền biết!" Tôn Dao cũng không trả lời, chỉ lôi kéo cô liều mạng chạy về phía trước.
Rất nhanh tới lầu hai tận cùng bên trong một gian phòng, Hứa Đường la to tên Chu Hiểm, một đầu xông vào.
Người bên trong xoay người lại, Hứa Đường nhìn một chút, gấp giọng hỏi: "Phương Cử, Chu Hiểm xảy ra chuyện gì?"
Phương Cử kinh ngạc: "Anh Hiểm xảy ra chuyện?"
Vừa dứt lời, chợt nghe ngoài cửa phòng bị người đập mạnh một cái! Hứa Đường giật mình, nhanh chóng xoay người vặn chốt cửa, nhưng mà cửa đã bị người ta khóa lại từ bên ngoài.
Hứa Đường vạn vạn không nghĩ đến sự tình dạng cẩu huyết này lại sẽ phát sinh ở trên người cô, cô lập tức nhìn trên người Phương Cử một cái, may mắn là, hai người đều ăn mặc chỉnh tề.
"Phương Cử, là ai bảo anh tới?"
Phương Cử nheo lông mày lại trả lời: "Hà Tinh, cô ta nói anh Hiểm kêu mọi người tới đánh bài."
Hứa Đường có chút dở khóc dở cười: "Các cô ấy nhốt hai chúng ta trong một cái phòng làm cái gì..."
Câu này lời còn chưa nói hết, TV treo trên tường đang để đó thì đúng tám giờ truyền hình bỗng nhiên lóe lên, tiếp theo xuất hiện một hình ảnh trần trụi. Khung hình, Hứa Đường chỉ nhìn một cái, nhanh chóng dời ánh mắt, cô xấu hổ kinh hãi, lập tức hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Trong TV truyền tới âm thanh cực kỳ khó nghe, nhưng vào lúc này, ngoài hành lang bỗng nhiên truyền ra tiếng cười noií to, mà lại không chỉ một, nghe tiếng bước chân, hình như có năm sáu người cùng đi tới.
Hứa Đường nhất thời hoảng sợ, cô biết Chu Hiểm cũng sẽ không hiểu lầm, cần phải là truyền đi lời đồn đại "Cô và Phương Cử cùng ở trong một căn phòng coi video không đứng đắn", đối Chu Hiểm, đối với cô, đối với Phương Cử, đều là thương tổn to lớn...
Hứa Đường cắn chặt môi dưới, nhanh chóng suy nghĩ đối sách. Cô ngẩng đầu tìm đầu cắm truyền hình, nhưng mà truyền hình treo trên tường, dây dắt đến cực cao, có lẽ Hà Tinh và Tôn Dao cũng đã cân nhắc đến điểm này, cố ý chọn phòng chơi bài này.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, bỗng nhiên Phương Cử xoay người một cái bò lên trên bàn mạt chược, quơ lấy ghế đập một cái thật mạnh! Truyền hình lắc lư hai lần, toàn bộ đều rơi xuống, một tiếng vang rung đọng trời đất!
Dường như người bên ngoài là nghe thấy thanh âm này, trong tiếng hỏi hoảng sợ của một người, tiếng bước chân cũng ngày càng phát ra gấp rút.
Hứa Đường cũng là sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, ngay sau đó Phương Cử nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ, xoay người nhảy lên bệ cửa sổ, Hứa Đường lập tức ngăn cản: "Phương Cử!"
Cửa đã vang lên thanh âm của chìa khóa mở cửa, Phương Cử quay đầu nhìn về phía cửa, cắn chặt răng, nhảy xuống!
Trong nháy mắt cửa mở ra, Chu Hiểm nhìn cái xác TV trên mặt đất, kinh hãi hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Hứa Đường khẽ cắn môi, nâng một tay lên tát lên khuôn mặt đang khiếp sợ của Hà Tinh! Cô ra tay không lưu lại một chút lực nào, tát đến Hà Tinh nhất thời lờ mờ. Hứa Đường không nghĩ ngợi nhiều được, gào lên với Chu Hiểm: "Nhanh đi cứu Phương Cử!" Nói xong đẩy mọi người đang chen chúc tại cửa ra vào ra hai bên, nhanh chóng chạy xuống dưới lầu!