Hoàng Phu Tuyệt bởi vì phải xử lý một ít chuyện của “Ám Dạ”, cho nên đến sáng sớm, anh mới trở lại lâu đài, mặc dù cả đêm đều phải giải quyết công việc, nhưng là vừa nghĩ tới trong nhà có nha đầu của anh đang đợi anh, anh cũng cảm thấy tinh thần phấn chấn, tất cả mệt mỏi biến mất hầu như không còn.
Quản gia thấy Hoàng Phu Tuyệt từ bên ngoài trở lại, lập tức nhanh chóng nghênh đón.
"Ông chủ." Quản gia nhẹ nhàng khom người cúi chào Hoàng Phu Tuyệt, sau đó cung kính thăm hỏi.
"Ừ, Nhu nhi đã tỉnh chưa?" Hoàng Phu Tuyệt vừa đi về phía phòng của Thủy Băng Nhu vừa hỏi.
"Tiểu thư vẫn chưa tỉnh dậy, hôm nay có buổi học, có cần thuộc hạ xin nghỉ giúp tiểu thư hay không?" Quản gia nhanh chóng đuổi theo bước chân của Hoàng Phu Tuyệt, cung kính hỏi.
Hoàng Phu Tuyệt nghe được ông ta nói, khẽ dừng lại, xoay người lại nói: "Ừ, ông giúp cô ấy xin nghỉ, cho người chuẩn bị bữa ăn sáng, đi làm việc của ông đi! Không cần đi theo.", anh nói xong cũng tiếp tục đi lên lầu.
Khi Hoàng Phu Tuyệt đi tới phòng của Thủy Băng Nhu thì cô còn đang ngủ ngon lành, môi đỏ mọng xinh đẹp có chút nhếch lên, giống như đang mơ thấy một giấc mơ đẹp nào đó.
Hoàng Phu Tuyệt nhẹ nhàng đi tới bên giường ngồi xuống, cưng chìu nhìn dung nhan say ngủ ngọt ngào của cô, trên mặt cười thỏa mãn, tay phải không tự chủ vuốt nhè nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay của cô, nhẹ nhàng vuốt ve qua lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhẵn nhụi trơn mềm của cô khiến cho anh yêu thích không buông tay.
"Ưm?" Thủy Băng Nhu ưm một tiếng, đem trọn khuôn mặt vùi vào trong chăn bằng tơ sợi màu trắng.
Thấy động tác của cô, Hoàng Phu Tuyệt cảm thấy rất đáng yêu, khóe miệng của anh giương lên càng thêm rõ ràng, nhẹ nhàng cười ra tiếng.
Thủy Băng Nhu trong lúc đang ngủ loáng thoáng nghe được tiếng cười trầm ấm, cặp mắt mơ mơ màng màng mờ mịch mở ra, đập vào mắt chính là một mảnh đen như mực, cô không tin dụi dụi con mắt, hồi tưởng lại một màn bị người ta ám sát kia, trong lòng nhất thời rất khủng hoảng, cô chẳng lẽ bị người bắt cóc đi! Thế nhưng giường lại có tư vị cùng một dạng như giường ở trong nhà, Thủy Băng Nhu ở dưới chăn lắc đầu một cái.
Nhìn thấy động tác của cô, Hoàng Phu Tuyệt cười khẽ một tiếng: "Ha ha ha. . . . . . Nha đầu, anh biết rõ em đã tỉnh rồi, mau mau dậy đi nào."
Thủy Băng Nhu nghe được tiếng cười vui vẻ, nhất thời phát hiện mình là đang bị chăn trùm lên, vui mừng đẩy chăn ra, đập vào tầm mắt là gian phòng của cô và ánh mắt đưa tình đắm đuối của Hoàng Phu Tuyệt.
"Nha đầu, tỉnh hẳn chưa? Có còn cảm thấy ở đâu không thoải mái không? Hả?" Hoàng Phu Tuyệt thấy ánh mắt sững sờ của cô, lấy tay quơ quơ ở trước mặt cô, lo lắng hỏi.
"Hả? Tuyệt, em tại sao lại ở chỗ này, em không phải đang đi học sao? Chẳng lẽ em nằm mơ? Nhưng thế nào cảm giác lại thật như vậy?" Thủy Băng Nhu do bắt đầu mê mẩn biến thành lầm bầm lầu bầu.
"Em quên, lúc em đang trên đường đến trường thì bị người ám sát, thật may là anh tới kịp, nếu không anh liền vĩnh viễn mất em rồi, lúc ấy anh thật sự là bị hù sợ." Hoàng Phu Tuyệt tình cảm dạt dào nhìn cô, như muốn đem cô hòa tan vào trong mắt mình vậy.
"Em không sao rồi, anh đừng lo lắng, nha?" Thủy Băng Nhu đan mười đầu ngón tay vào với tay anh, cái trán chạm vào cái trán của anh, nói.
"Nha đầu, cám ơn em không có việc gì! Cám ơn em không để cho mình bị thương." Hoàng Phu Tuyệt nhìn bàn tay nhỏ bé của cô đang vuốt vuốt bàn tay to của anh thâm tình nói.
Mà lúc này Thủy Băng Nhu không chút để ý chơi đùa bàn tay của anh, nghĩ thầm bàn tay của Tuyệt ghê gớm thật nha! Tay của nam sinh cũng lớn như vậy sao? Thật là ấm áp.
"Chơi rất thích sao?" Hoàng Phu Tuyệt nhìn nha đầu của anh lại bị ngón tay của anh hấp dẫn lực chú ý, hơn nữa từ lúc tỉnh lại đến bây giờ chỉ nhìn anh một cái, rốt cuộc không nhịn được âm trầm mở miệng nói.
"Không chơi, nên ăn điểm tâm." Hoàng Phu Tuyệt cầm lấy tay của cô đang cầm tay anh mặt đối mặt với cô.
"Đúng rồi, hôm nay còn phải đi học nha, hỏng bét, em sắp bị trễ rồi." Thủy Băng Nhu đột nhiên bắn ra một tiếng từ trên giường nhảy dựng lên, lo lắng nói.
"Ha ha ha. . . . . . Đừng lo lắng, Quản gia đã giúp em xin nghỉ, hôm nay cũng không cần đến trường, ăn xong bữa ăn sáng, anh dẫn em đến một nơi." Hoàng Phu Tuyệt lôi kéo cô dịu dàng nói, sau đó liền ôm cô đi vào toilet rửa mặt.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Sau khi ăn xong bữa sáng, Hoàng Phu Tuyệt dẫn Thủy Băng Nhu đi tới một con đường nhỏ tĩnh mịch, con đường nhỏ hai bên trồng đầy trúc xanh biếc, lối đi quanh co, dọc theo con đường nhỏ những nhành trúc che ngang tầm mặt, cuối con đường thế nhưng xuất hiện một biệt thự mang phong cách Châu Âu. Thủy Băng Nhu ở trong lòng vẫn cảm than thế giới tự nhiên vô cùng tuyệt vời, lại mơ hồ không biết Hoàng Phu Tuyệt mang cô tới cái chỗ này là nơi nào.
Vừa vào đến dưới sân huấn luyện của “Ám Dạ”, Hoàng Phu Tuyệt liền hối hận, bởi vì nơi này phần lớn nam sát thủ đều để trần nửa thân trên luyện tập.
Huấn luyện lâu dài khiến cho cơ thể của bọn hắn vô cùng to lớn, rất nam tính.
Tất cả sát thủ đang huấn luyện thấy Hoàng Phu Tuyệt cũng dừng động tác trong tay lại, khẽ cúi người chào, cung kính hô: "Chủ tử."
"Không nên nhìn." Hoàng Phu Tuyệt chặn lại ánh mắt của cô, cũng chặn lại ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, bá đạo nói.
"Ừ, không tốt nhìn bằng Tuyệt." Thủy Băng Nhu so sánh nói.
". . . . . ." Hoàng Phu Tuyệt thật không biết nên cười hay nên khóc, dẫn cô tới nơi này lộ diện chính là anh, không muốn cô nhìn người khác cũng là anh, thôi, chuyện nên nhanh chóng giải quyết một cái, lần này mang nha đầu đên, trên danh nghĩa là tới đi dạo, nhưng thực tế là muốn người của anh nhận rõ thân phận của Nhu nhi, tôn sùng cô trở thành người phụ nữ tôn quý nhất trên thế giới.
Hoàng Phu Tuyệt buông bàn tay to đang ngăn ở trước mắt của Thủy Băng Nhu ra, nghe được rất nhiều tiếng rút khí, nhất thời không vui nhíu mày một cái, anh không thích người khác đối với nha đầu của anh toát ra ánh mắt kinh ngạc, vô cùng không thích, bởi vì nha đầu là của anh.
Trời ạ, đó là một cô gái như thế nào, quá đẹp! Cho dù ở “Ám Dạ” nhân tài xuất hiện lớp lớp người cũng chưa từng thấy một người tuyệt sắc như thế, nhất thời đàn ông tại chỗ đều là ánh mắt kinh ngạc nhìn cô, còn có một ít người mang theo ánh mắt si mê, phụ nữ thì nhìn cô đầy hâm mộ.
Trên đời phải là người đàn ông như thế nào mới xứng với một thiên sứ như vậy? Trong lòng mọi người cùng tự hỏi một vấn đề, nhất thời mắt cùng nhau nhìn về phía Hoàng Phu Tuyệt.
Sợ rằng trên thế giới chỉ có chủ tử mới xứng với dung mạo tuyệt sắc của cô ấy đi! Mọi người tiếp xúc với tròng mắt lạnh lẽo của Hoàng Phu Tuyệt thì hơi kinh hãi, cô gái kia là chủ tử đưa đến, như vậy chủ tử biết cô ấy, vậy cô ấy và chủ tử là quan hệ thế nào? Mọi người trong đầu chứa đầy nghi ngờ, tiếp theo trong bọn họ một số người tinh mắt nhìn thấy trên cổ tay của Thủy Băng Nhu đeo một chiếc vòng tay bằng thạch anh màu tím thì mắt hơi đổi.
Cái đó đúng. . . Đó là dấu hiệu “Ám Dạ” chi hậu, nói như vậy cô bé trước mắt vốn chính là cái vị phu nhân mà chủ tử quan tấm nhất kia? ? ?
Cái gọi là dấu hiệu “Ám Dạ” chi hậu chính là người phụ nữ được người đứng đầu “Ám Dạ” quan tâm nhất, cũng là người vợ yêu duy nhất, ở “Ám Dạ” có một quy định, chỉ có người phụ nữ mà chủ tử dùng tánh mạng để yêu mới có tư cách đeo chiếc vòng màu tím đó, mà người có được vòng tay đó nhận được sự bảo vệ của tất cả thành viên của “Ám Dạ”, địa vị cao cũng như chủ tử vậy.
Dần dần, càng ngày càng nhiều người phát hiện cái vòng tay đó trên tay Thủy Băng Nhu, thần sắc lập tức trở nên cung kính.
Một chút sau, Hoàng Phu Tuyệt thấy mục đích cũng đã đạt được, không cần ở lại chỗ này nữa, khiến cho một nhóm người si mê nhìn nha đầu của anh, anh bá đạo ôm hông của cô xoay người rời đi.
"Ai ~ ai, cậu thấy được vòng tay trên tay cô ấy không?" Một sát thủ nhìn bóng lưng bọn họ rời đi nhỏ giọng hỏi.
"Dĩ nhiên thấy được, chú ý tới giọng điệu nói chuyện của cậu, cô ấy là phu nhân, một sát thủ khác trong “Ám Dạ” chen lời nói.
"Thì ra phu nhân xinh đẹp như vậy, không trách được chủ tử không gần nữ sắc lại cưng chiều cô ấy như thế, thật hâm mộ nha!"
. . . . . .
Qua ngày hôm sau, tất cả “Ám Dạ” đều biết người đứng đầu “Ám Dạ” có một người vợ vô cùng được sủng ái, chính là cái cô gái mang chiếc vòng màu tím đó.