Thủy Băng Nhu sau một hồi ngây ngẩn trong nước xong, cảm giác càng ngày càng mệt mỏi, hô hấp càng ngày càng khó khăn, cuối cùng lâm vào hôn mê, mặc cho nước sông nhấn chìm cô xuống.
"Ừ. . . Ừ. . . . Không. . . Không cần. . . Nhu nhi!" Hoàng Phu Tuyệt bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, nhìn một chút hoàn cảnh xung quanh, phát hiện hiện tại anh đang nằm ở trên giường của bọn họ, nhớ tới chuyện mới vừa xảy ra, anh giống như nổi điên lập tức muốn rời giường, lảo đảo té xuống đất, sau đó kinh hoảng đứng lên, chạy ra ngoài, hoàn toàn không để ý trên đường đi không cẩn thận đụng vào gì đó.
Quản gia và tổng đầu lĩnh thấy Hoàng Phu Tuyệt lảo đảo từ trên thang lầu chạy xuống, lập tức đi tới đỡ anh.
"Chủ tử, ngài vẫn là nên quay lại nghỉ ngơi đi! Cả đêm qua ngài cũng không có ngủ, chuyện của phu nhân ngài đừng lo, tất cả ám vệ đã đi tìm, tin rằng sẽ rất nhanh tìm được." Tổng đầu lĩnh cung kính nói, chủ yếu hắn lo lắng nhất là chủ tử vừa đến bờ sông lại không nhịn được nhảy xuống.
"Bụp. . Bụp. . .." Hoàng Phu Tuyệt nghe được hắn nói, lập tức tức giận vung tay táng cho tổng đầu lĩnh mấy quả đấm, túm cổ áo của hắn giận dữ hét: "Là ai cho phép ngươi làm như vậy? Ai cho phép ngươi đánh ngất ta? Khốn kiếp, ngươi có biết Nhu nhi chỉ có một mình sẽ rất sợ không? Cô ấy một mình sẽ rất sợ hãi, nếu như có chuyện gì không hay xảy ra với cô ấy, ta sẽ không tha cho ngươi. . . . ."
Tổng đầu lĩnh không hề lên tiếng cũng không có đánh trả, từ cái khắc hắn đánh ngất chủ tử mang về, hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý chịu đựng tất cả trừng phạt của chủ tử, bất kể chủ tử trừng phạt hắn ra sao, thậm chí là giết hắn, hắn cũng sẽ không có bất kỳ một câu oán hận nào, bởi vì không có chủ tử cũng sẽ không có hắn.
"Chủ tử, ngài bình tĩnh một chút! Tổng đầu lĩnh cũng là vì nghĩ cho sự an toàn của ngài thôi, huống chi nếu để cho phu nhân biết ngài vì phu nhân mà nhảy sông tự vận, cô ấy nhất định sẽ khổ sở." Quản gia thấy vẻ mặt kích động của Hoàng Phu Tuyệt, bi thống khuyên nhủ.
". . . . . . . . ." Nghe quản gia nói, Hoàng Phu Tuyệt vô lực buông cổ áo tổng đầu lĩnh ra, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, trong nháy mắt mở ra, trong mắt tràn đầy hàn băng.
"Tìm kiếm thế nào rồi?" Hoàng Phu Tuyệt lạnh lẽo hỏi, anh tin tưởng bé cưng của anh nhất định sẽ không có việc gì, cô đã đồng ý với anh, vô luận như thế nào cũng sẽ đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh anh, Hoàng Phu Tuyệt siết chặt tay, ngừng thở chờ đợi trả lời của tổng đầu lĩnh.
"Tạm thời vẫn chưa thấy bóng dáng của phu nhân" tổng đầu lĩnh cúi đầu nhỏ giọng nói.
Hoàng Phu Tuyệt nghe được hắn nói, liên tiếp lui về phía sau mấy bước, vẫn còn chưa có tin tức của Nhu nhi ư, nhưng nước sâu như vậy, Nhu nhi nhảy xuống đó đã lâu như vậy, cô ấy còn có thể sống sao? Hoàng Phu Tuyệt ở trong lòng bi ai tự nhủ, không, không, không, anh không thể buông tay nhanh như vậy, không có tin tức cũng là tin tốt, ít nhất chứng minh cô ấy còn chưa chết, Hoàng Phu Tuyệt lập tức chạy đi.
"Ai, chủ tử ——" tổng đầu lĩnh gọi với theo bóng lưng của Hoàng Phu Tuyệt, lập tức muốn đuổi theo.
"Thôi, tổng đầu lĩnh, cứ để cho ngài ấy đi đi." Quản gia khẽ thở dài một cái.
"Nhưng. . . Nhưng thân thể chủ tử . . ." Tổng đầu lĩnh không cho là đúng nói.
"Không có việc gì, thể trạng của ông chủ nhất định rất tốt, chỉ cần khi có thời gian ngủ vài ngày là không có chuyện gì, huống chi ông chủ luôn quan tâm đến phu nhận như vậy, cậu không để cho ngài ấy đi, ngược lại sinh chuyện tệ hơn, tình yêu đến tột cùng là cái gì, lại để cho người ta không màng sống chết,ai. . ." Quản gia than thở đi ra khỏi phòng khách, chỉ lưu lại duy nhất một mình tổng đầu lĩnh vẫn đứng đó ngẩn người.
Lúc này, trên sông có rất nhiều thuyền tư nhân đang không ngừng tìm kiếm, những người đánh cá ở vùng lân cận cũng bị cấm chỉ tới chỗ này đánh cá, trận thế bày ra lớn như thế khiến đám người đánh cá kia có oán hận cũng không dám lên tiếng.
Hoàng Phu Tuyệt ở trên mặt sông không ngừng đảo qua đảo lại, không có chút động tĩnh nào, mặt sông phẳng lặng một chút động tĩnh cũng không có, lòng của Hoàng Phu Tuyệt càng ngày càng lạnh, tay anh buông ra tay lái của du thuyền, bủm một tiếng, nhảy vào lòng sông.
"Chủ tử. . . . . ." Khi thuyền bè của những ám vệ ở xung quanh thấy động tác của Hoàng Phu Tuyệt, kêu lên một tiếng, tiếp đó cũng nhảy theo xuống dòng sông, nhất thời trên mặt sông không ngừng vang lên tiếng bủm bủm.
Hoàng Phu Tuyệt ở trong sông không ngừng lặn ngụp, khắp nơi tìm kiếm bóng dáng của Thủy Băng Nhu, mỗi một lần lặn ngụp, thất vọng của anh lại lớn thêm một phần, cho đến khi thể lực của anh từ từ biến mất đến chống đỡ không nổi nữa, mắt từ từ chìm vào bóng tối, thấy vậy ám vệ cũng đang ở trong nước lập tức bơi về phía anh.
Trên một con sông lớn của thành S, có một chiếc du thuyền sang trọng đang dừng ở trên mặt sông, lúc này có một bóng dáng to lớn tựa vào trên lan can của du thuyền, gương mặt nhẵn nhụi dưới ánh mặt trời có vẻ trắng nõn khác thường, lộ ra gương mặt anh tuấn lạnh lùng góc cạnh rõ ràng; tròng mắt màu xanh dương thâm thúy, phủ một sắc thái mê người; lông mày dày rậm, mũi cao thẳng, đôi môi hình dạng tuyệt mỹ, không một chút nào không triển lộ cao quý cùng ưu nhã, hắn cứ đứng như vậy mà đón gió, một đầu tóc ngắn vàng óng tung bay theo gió.
"Thiếu gia, ngài lại ra ngoài hóng gió, phu nhân biết nhất định sẽ tức giận." Một người làm từ trong du thuyền vừa đi ra ngoài, nhẹ giọng trách móc người đàn ông đang đứng dựa vào lan can tàu kia.
"Ha ha ha. . . chỉ có ra ngoài mới có thể ngắm được phong cảnh tuyệt đẹp của nơi này, nếu không sau này sẽ không có cơ hội." Đoạn Thừa Phong khổ sở nói, thân thể của hắn từ nhỏ liền di truyền căn bệnh quái lạ của gia tộc, theo số tuổi càng trưởng thành bệnh càng chuyển xấu, hắn đã không còn ôm bất kỳ hy vọng nào, những mẹ của hắn vẫn không chịu buông tha, khắp nơi tìm đến danh y, đã sắp xếp hai ngày nữa hắn sẽ phải đến nước Mĩ tiến hành trị liệu, vì để cho mẹ an tâm, hắn chỉ đanh tiếp nhận sắp xếp của bà, sau này sẽ không thể được ngắm nhìn phong cảnh đẹp này nữa rồi.
"Nhưng. . . . . . ." Người làm A Mao thấy bóng dáng lành lạnh này của Đoạn Thừa Phong, đem những lời sắp thốt ra miệng nuốt vào, thiếu gia đã đủ đáng thương, từ nhỏ đến lớn, ngày ngày được bảo hộ ở nhà, rất nhiều nơi không thể đi, đại bộ phận thời gian trôi qua là nằm ở trên giường uống thuốc, hôm nay là lần đầu tiên hiếm hoi được ra ngoài, cứ để cho thiếu gia phóng túng một lần thoải mái đi! Chỉ cần thiếu gia vui vẻ là được rồi, trong lòng A Mao thầm nghĩ.
"Ha ha ha. . . . Không nghĩ tới cảnh sắc bên ngoài đẹp như thế, ngay cả gió cũng rất thơm ngọt nha." Đoạn Thừa Phong nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu nói.
"Hả? Rất thơm sao?" Bên cạnh A Mao bắt chước bộ dạng của Đoạn Thừa Phong, hít một hơi, dùng lỗ mũi ngửi một cái xung quanh, ah? Gió này không có mụi vị gì, thật là kỳ quái, thiếu gia tại lại nói là gió rất thơm ngọt, chẳng lẽ thiếu gia đã bệnh đến mất đi khứu giác? A Mao nhất thời kinh hoảng muốn đi vào trong khoang thuyền, hắn muốn đi gọi điện thoại cho phu nhân, đây mới thật sự là chuyện nghiêm trọng nha.
"Hả? A Mao, ngươi mau qua đây xem một chút xem đó là cái gì?" Đoạn Thừa Phong nhìn phía xa xa một vật thể màu trắng đang lập lờ trên mặt nước, gọi giật A Mao đang sắp chạy vào trong khoang thuyền.
"Dạ — tới ngay." A Mao nghe Đoạn Thừa Phong gọi, lập tức xoay người đi về phía hắn, nhìn về phương hướng hắn chỉ, về chuyện bệnh thiếu gia trở nặng đợi sau khi trở về nhà thông báo cho phu nhân cũng được, dù thế nào đi nữa bọn hắn đã ra ngoài đã quá lâu, cũng nên nhanh trở về rồi.
"Ah — cái gì vậy? Hình như là người?" A Mao không thể tin nói, đích xác, chẳng lẽ có người chết đuối ở khúc sông này, vậy không phải sẽ có quỷ sao, nghĩ đến đây, trong lòng A Mao nhất thời đổ mồ hôi lạnh.
"Mau kêu người lái tàu hướng du thuyền qua đó nhìn một chút!" Đoạn Thừa Phong hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt quái dị lúc này của A Mao, nói với hắn.
"Thiếu gia, nhưng. . . Nhưng đó là một người chết, chúng ta. . . " A Mao còn chưa nói hết liền bị ánh mắt sắc bén của Đoạn Thừa Phong quét một lượt, khiến hắn chỉ đành ngoan ngoãn làm theo phân phó của cậu chủ, thật ra thì hắn muốn nói là "chúng ta nên trở về đi thôi", bất đắc dĩ bị ánh mắt của thiếu gia quét tới, khiến lòng hắn run sợ. Trời mới biết, mặc dù thiếu gia thân mang bệnh nan y, nhưng là từ khi còn rất ít tuổi đã tự mình quản lý công ty của gia đình, trong công ty một đám nhân viên không có ai không sợ ánh mắt sắc bén kia.
Rất nhanh, thuyền liền sáp lại gần vật thể màu trắng kia, Đoạn Thừa Phong vươn tay túm được vật thể màu trắng, không, phải nói là một người mặc quần áo màu trắng, hắn kéo người này lên thuyền.
"Hộc . . Hộc. . ." Cho đến khi người đang trôi lập lờ trên sông kia được kéo an toàn lên thuyền rồi thì Đoạn Thừa Phong mới đứng ở bên cạnh thở hồng hộc, đầu mày đẹp hơi cau lại, thân thể của hắn thật kém, chỉ là làm một chút chuyện nhỏ thế nhưng khổ cực đến như vậy.
"Thiếu gia, ngài không sao chứ?" giọng A Mao gấp gáp hỏi, thân thể thiếu gia luôn luôn không tốt, sớm biết thế sẽ không để ý tới cái người trôi sông kia rồi.
"Không có việc gì, ngươi xem một chút cô ta thế nào, còn có hơi thở không?" Đoạn Thừa Phong nói với A Mao, nếu như không phải là hắn mệt chết đi, hắn liền mình tự mình đi qua nhìn một cái.
"Nhưng. . . . . ." A Mao do dự nói, nếu như đây thật sự là người chết thì làm thế nào? Trong lòng hắn vô cùng sợ, nhưng lại ngại vì giọng nói cường ngạnh này của thiếu gia, hắn đành chầm chậm đi đến bên cạnh người mặc đồ trắng kia ngồi xổm xuống, sau đó nhắm mắt lại, đưa tay từ từ dò vào mũi của cô ta.
"Ah? Còn có hơi thở, thiếu gia, cô ấy còn chưa có chết!" A Mao nhất thời mở mắt kích động nói, khi ánh mắt vô tình tiếp xúc với dung nhan của Thủy Băng Nhu thì kêu lên một tiếng, sau đó gương mặt nhanh chóng đỏ bừng.
"Hả? Sao thế?" Đoạn Thừa Phong nghe được tiếng kêu của A Mao, lập tức đi tới bên cạnh hắn hỏi.
"Cô ấy, cô ấy . . ." A Mao đỏ mặt ấp úng nói, cô ấy thật là đẹp!
"Hả?" Đoạn Thừa Phong thấy A Mao ấp a ấp úng nói năng không rõ ràng, lập tức nhìn về phía Thủy Băng Nhu đang nằm trên sàn tàu.
Trời ạ, thiếu nữ này thật là đẹp, mới vừa rồi chỉ lo kéo cô ấy lên, không có nhìn kĩ, cô ấy giống như một búp bê xinh đẹp đến mức tận cùng, khiến cho người ta vô cùng kinh ngạc, một vài lọn tóc vương trên gương mặt trắng nõn tinh xảo của cô, chính như thế lại khiến lòng người ta mềm lại, lông mi giống như hai cây bàn chải nhỏ vừa cong vừa dài, quần áo màu trắng ướt bết dính vào trên người cô, làm lộ ra vóc người linh lung hấp dẫn, tim của hắn đột nhiên thình thịch nhảy lên thật nhanh, đây là việc hai mươi mấy năm qua chưa từng xảy ra.
Khi hắn thấy mặt đỏ của A Mao thì Đoạn Thừa Phong nhất thời không vui ôm lấy Thủy Băng Nhu đi vào trong khoang thuyền, hắn không muốn người khác nhìn thấy vẻ đẹp của cô, trong tâm tư không muốn.