Một hồi gió nhẹ thổi làm bay bay rèm cửa trong phòng làm việc của tổng giám đốc, phòng làm việc trang hoàng sang trọng đắt tiền, lại an tĩnh một cách khác thường, đây chính là sự yên tĩnh trước cơn bão táp.
Đoạn Thừa Phong cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở trước bàn làm việc, hắn hôm qua mới mới vừa từ nước Mỹ trở về, chuyến đi này mất mấy tháng, lẽ ra thời gian trị liệu là hai năm, hắn chỉ tốn mấy tháng liền bình an trở về.
Hắn vốn cho rằng hắn không còn lại bao nhiêu thời gian, bởi vì căn bệnh hắn mắc phải vốn là bệnh di truyền của gia tộc, trong gia tộc chưa từng có ai có thể thoát được căn bệnh quái ác khiến cho người ta khó chịu nhưng lại chẳng thể làm gì này.
Hắn cho là hắn cũng sẽ không ngoại lệ mà mất mạng bởi căn bệnh này, không nghĩ tới mẹ hắn nhất quyết không chịu buông tay, khắp nơi tìm kiếm danh y, lần đi Mỹ trị liệu này của hắn cũng là nhờ mẹ hắn thông qua sự giới thiệu của một người bạn mới biết, vì để cho mẹ yên tâm, hắn chỉ biết thuận theo tâm ý của bà, không nghĩ tới lại trị được hết bệnh.
Sở dĩ có thể hoàn thành trị liệu nhanh như vậy, tất cả cũng đều vì thiên sứ gọi Thủy Băng Nhu đó, người thiếu nữ hắn lần đầu tiền nhìn thấy đã bị luân hãm vào, cái người thiếu nữ đã người yêu đó.
Hắn vừa nhắm mắt, cặp mắt trong suốt kia của Thủy Băng Nhu lại không ngừng xuất hiện trước mắt hắn, mà bóng hình xinh đẹp của cô như quỷ mị khắc sâu vào trong não hắn, đuổi cũng không đi, hắn càng muốn đuổi bóng dáng của cô đi, bóng hình xinh đẹp của cô lại càng in hằn trong đầu óc hắn.
Nơi trái tim giống như bị ngàn vạn con kiến cắn, tình yêu cùng sự nhớ nhung của hắn đối với cô giống như cỏ dại lan tràn, vốn tưởng rằng khi trở về có thể phái người tìm cô, ai ngờ công ty lại xảy ra truyện lớn như vậy, không thể làm gì khác hơn là trước hết gác chuyện về cô lại một bên, nhưng dù là tìm được cô ấy thì thế nào, cô ấy đã có chồng, chẳng lẽ muốn phải tận mắt thấy bọn họ yêu thương nhau mới có thể buông tay sao? Điểm quan trọng nhất, hắn chỉ biết tên cô là Thủy Băng Nhu, từng học trong một trường quý tộc tại thành S, những thứ khác đều rất mơ hồ, biển người mịt mờ, hắn muốn tìm cô thật sự dễ dàng sao?
Liêu Cương Dĩ là người lúc trước hắn tự mình chọn lựa, không nghĩ tới dưới bề ngoài thật thà lại là dã tâm của loài lang sói, thừa dịp trong lúc hắn dưỡng bệnh lại biển thủ một khoản lớn như vậy.
Hừ. . . . . . Lấy đồ của hắn mà lại có thể bình yên vô sự rời đi sao, nghĩ vậy cũng quá ngây thơ rồi, dù là chân trời góc biển, người của hắn cũng sẽ lôi cổ Liêu Cương Dĩ trở về .
Đều do bản thân biết người không rõ, hôm nay mới có thể để xảy ra chuyện lớn như vậy, công ty này là năm đó cha từng bước từng bước liều mạng gây dựng nên, nói gì cũng không thể để cho nó đóng cửa, tiền Liêu Cương Dĩ tham ô sớm muộn cũng sẽ tìm trở về, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, điều quan trọng nhất lúc này là cần tìm kiếm hợp tác với một tập đoàn lớn, chỉ có như vậy, mới có một khoản tiền lớn rót vào công ty, có thể tạm thời giải quyết tình huống cấp bách này.
Nhưng là phải tìm công ty như thế nào mới thích hợp đây? Công ty nhỏ căn bản cũng không có đủ tiền bạc để mà có thể cứu tế công ty của mình.
Reng, reng, reng . . . .
Đoạn Thừa Phong nhấn nút trả lời điện thoại nội bộ trên bàn, giọng nói ngọt ngào của thư ký lập tức vang lên
"Tổng giám đốc, hội nghị sắp bắt đầu."
"Biết rồi." Đoạn Thừa Phong nói xong, đứng dậy sửa sang lại bản thân một chút, sau đó cầm một đống tài liệu trên bàn đi tới phòng họp, đống tài liệu kia là thư ký của hắn trong lúc hắn đi Mỹ đã âm thầm tổng kết lại việc buôn bán hàng ngày của công ty, bởi vì có một thư ký tài năng như vậy, hắn mới có thể nắm bắt rất nhanh tình huống của công ty để ra quyết sách tốt nhất.
Trong phòng họp rộng rãi sang trọng, Đoạn Thừa Phong trực tiếp đi tới ngội vào vị trí chủ trì, biểu tình ổn trọng nho nhã, tài liệu trên tay tùy tiện đặt lên bàn hội nghị phía trước mặt, một tay gõ nhè nhẹ theo một quy luật nhất định lên mặt bàn, vừa lặng lẽ liếc ba nhân vật cấp dưới trước mặt, ừ, hiện tại ngoại trừ hắn ra thì tập đoàn Đoàn thị ba cổ đông này là lớn nhất.
Vẻ mặt của những cấp dưới kia rất đa dạng muốn gì đều có, nhất là ba vị đại cổ đông ngồi bên cạnh hắn kia, trong ánh mắt có nét cười hả hê cùng với ý muốn chiếm đoạt rất rõ ràng.
Hừ. . . . . . Bọn họ cho là như vậy thì có thể kéo hắn xuống đài được sao? Cho dù công ty lâm vào khốn cảnh này là do quyết sách sai lầm của hắn đi chăng nữa, bọn họ cũng không có cơ hội ngồi lên cái ghế tổng giám đốc này, bởi vì nắm cổ phần lớn nhất của công ty vĩnh viễn chính là hắn, nếu không phải nể mặt ban đầu bọn họ đã dốc sức cùng cha hắn gây dựng sự nghiệp, hắn đã sớm sa thải cái đám người sâu mọt chỉ biết ngồi không hưởng thành quả này rồi.
Ba vị đại cổ đông nheo mắt lại nhìn Đoạn Thừa Phong ngồi trên ghế chủ vị, bọn họ đã nói rồi đấy thôi, một ma bệnh sao có đủ tư cách ngồi lên ghế tổng giám đốc, hiện tại đem công ty biến thành cái bộ dạng này rồi, xem hắn làm thế nào cho mọi người một cái công đạo.
Ngồi ở vị trí bên trái là một lão già đầu tóc thưa thớt, hốc mắt sâu hoắm xuống, người đàn ông trung niên mặc tây trang Armani quý báu khẽ vuốt vài cọng tóc số lượng có hạn trên đầu, không đợi Đoạn Thừa Phong lên tiếng liền trầm giọng nói: "Công ty hiện tại lâm vào nguy cơ, đều là do quyết sách độc đoán của tổng giám đốc gây nên, đối với lần này mọi người không có ý chỉ trích tổng giám đốc, nếu như công ty luôn đứng trong hoàn cảnh thiếu hụt tiền bạc, như vậy công ty chắc chắn đóng cửa, hiện nay trong công ty, các nhân viên đều bàng hoàng, không thể chú tâm vào công việc, chúng ta phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề trước mắt. Ít nhất trước tiên phải chọn một người có thể chặn đứng chuyện này tới đảm trách việc lãnh đạo tập đoàn này, chúng tôi cũng chính là hi vọng tổng giám đốc có thể từ chức”
Người đàn ông trung niên nói xong ánh mắt cũng không thèm nhìn Đoạn Thừa Phong, ngược lại cố tình quan sát biểu tình của hai người ngồi đối diện. Xem ra ông ta hoàn toàn không có đem Đoạn Thừa Phong để vào trong mắt.
"Ông Trương, nói nhiều lời bịa đặt như vậy làm cái gì? không phải là ông muốn làm người lãnh đạo của cái tập đoàn này sao?" Quả nhiên, một lão trung niên hào sảng ngồi ở đối diện không chút lưu tình vạch trần mục đích thực sự của ông ta.
"Ông Hoa, chú ý lời nói của ông, chúng ta tới là để giải quyết vấn đề, không phải tới gây gổ, tôi chỉ nói ra suy nghĩ của bản thân thôi, ông có ý kiến ông cũng có thể nói, không ai cản ông." Lòng riêng của lão Trương bị vạch trần tại chỗ, trên mặt có chút xuống đài không được, vì vậy sắc mặt đỏ rực quát lão Hoa ngồi đối diện.
"Tôi không chú ý đó thì sao? Lão tử chính là nhìn thủng cái người tiểu nhân này. Muốn làm tổng giám đốc liền trực tiếp nói, trước mặt lôi ra biểu diễn dối trá nhiều như vậy là cái gì? Lão Tổng giám đốc năm đó làm sao lại nuôi ông? Còn không bằng nuôi một con chó có lời hơn. Hoa lão tôi đây trước hết nói thẳng thắn đi, vị trí tổng giám đóc này tôi làm chắc rồi. Những người khác không phục liền rời đi Đoàn thị. Đoàn thiếu gia, lão tổng giám đốc năm đó đối với tôi có ân. Tôi sẽ không làm khó cậu, cậu có thể tiếp tục sống ở thành S, cũng có thể ra nước ngoài du học, dù sao thì tất cả phí dụng cũng do tôi chi trả."
Hai người một kẻ xảo trá, một lỗ mãng, đều không đủ để ngợi khen. Nhân vật lợi hại chủ yếu nhất ấy là người đàn ông từ đầu tới giờ vẫn ngồi bất động, ước chừng hơn tuổi, lại giữ vị trí cao, là Diệp lão, người cùng cha giành thiên hạ. Ông ta chỉ là lẳng lặng nhìn hai người cãi vã, không ngăn lại, không tham dự, trên mặt thậm chí không có một chút biểu tình gì.
Sau khi Hoa lão nói rõ lời muốn nói xong, không khí trong phòng lập tức có chút tế nhị. Trương lão cũng không tiếp tục cùng lão ta cãi vã, đôi mắt nhỏ len lén liếc Đoạn Thừa Phong vẫn một bộ dáng của người đàn ông trầm ổn.
Ánh mắt nghiêm nghị của Đoạn Thừa Phong quét qua một lượt hết các gương mặt của mọi người, bộ mặt lạnh lẽo nói: "Chuyện của công ty tất cả mọi người đều đã nghe nói, công ty hiện tại lâm vào khủng hoảng kinh tế, là thời điểm đang cần các chú tận tâm, không nghĩ tới mọi người lại sốt ruột tới không nén nổi như vậy, đều yêu ái cái ghế tổng giám đốc”
Ngón tay thon dài của Đoạn Thừa Phong gõ gõ lên mặt bàn. Quan sát ba người khác đang ngồi kia một cái, đột nhiên nở nụ cười: "Vẫn là Hoa lão hảo sảng một chút. Nói vậy Trương lão và Diệp lão cũng có ý này đi?"
Ba người họ không nói lời nào, coi như là chấp nhận.
Đoạn Thừa Phong rét lạnh hừ một tiếng, thay đổi hình tượng dịu dàng lúc trước, lãnh khốc nói: "Vị trí này các người ai cũng lấy không được, chỉ có con cháu của tôi mới có thể ngồi vào.
"Có người không phục?"
Ba người lần nữa trầm mặc, vẻ mặt cùng nhìn Đoạn Thừa Phong trong ánh mắt đã thấy rõ đều đưa ra cùng đáp án.
"Đồng ý cũng tốt, không đồng ý cũng được. Vị trí này ngoại trừ con cháu của tôi ra. Không ai có tư cách ngồi vào, một đời thiên tử nhất triều thần. Các chú cũng đều có chút tích lũy rồi, đủ nửa đời sau tiêu xài rồi. Là lúc nên công thành lui thân rồi."
Đoạn Thừa Phong trầm mặc đứng dậy, đi tới trước cửa sổ sát đất, ánh mắt cô đơn nhìn xe cộ lui tới phía ngoài kia, trong lòng có chút bi thương. Đám người kia khi hắn còn bé luôn cực kỳ yêu thương hắn thì ra là đều có mục đích, hắn vẫn luôn không tin, không nghĩ tới bây giờ bọn họ rốt cuộc bộc lộ dã tâm của bọn họ ra rồi.
Hoa lão thở phì phò đứng lên, chỉ vào Đoạn Thừa Phong mắng: "Cậu muốn đuổi chúng tôi đi sao? Năm đó chúng tôi đi theo cha cậu dựng nghiệp, cậu vẫn còn nằm trong bụng đàn bà đấy (Ed: mấy lão điên, không phải cũng đều chui từ bụng đàn bà ra sao? Xoắn cái gì?). Tâm tình Lão tử đây tốt liền kêu cậu một tiếng thiếu gia, tâm tình không tốt thì con mẹ nó một đống cứt chó cũng không bằng. Nếu không phải là cha cậu năm đó đối với tôi có ân, tôi liền trực tiếp đá cậu ra ngoài! Con mẹ nó cậu là cái thá gì? Dựa vào cái gì?"
"Dựa vào cái gì? Chỉ bằng tôi có thể lôi kéo một tập đoàn lớn trợ giúp công ty vượt qua cửa ải khó khăn này, chỉ bằng cổ phần của tôi ở cái công ty này là nhiều nhất" Đoạn Thừa Phong lạnh lẽo nói, đây chính là những huynh đệ mà cha nói sao? Nếu như ông ấy biết được, nhất định sẽ từ trong mồ mà nhảy ra.
“Tập Đoàn lớn? Ha ha ha. . . . . . Cậu đang kể chuyện cười đó à? Tập đoàn lớn sẽ giúp công ty?" Hoa lão cười nói, công ty thiếu hụt cũng không phải chỉ là chút tiền bạc, một khi rót vào tiếp theo có thể mất hết cả vốn, có nhiều ông chủ sẽ đem sự nghiệp của mình ra đùa giỡn sao, trước mắt ông ta thầm nghĩ biện pháp giải quyết chính là lợi dụng tài sản riêng của ông ta khẩn cấp rót vào, nhưng là nhất định phải là sau khi ông ta đã ngồi an ổn trên cái ghế tổng giám đốc, ông ta mới cam tâm tình nguyện trợ giúp công ty vượt qua cửa ải khó khăn này, tên tiểu quỷ này dám nói láo không viết nháp.
"Về phần chuyện tiền bạc các người cũng không cần lo lắng, các người liền chuẩn bị cho tốt chuyện an dưỡng tuổi già đi!" Đoạn Thừa Phong cường ngạnh nói.
"Tổng giám đốc nói như vậy cũng quá khó có thể làm cho người ta tin phục đi! Cũng chỉ dựa vào mấy câu nói của tổng giám đốc chúng tôi liền phải về hưu sao? Ít nhất cũng phải để cho chúng tôi biết tập đoàn lớn nào sẽ trợ giúp công ty, như vậy chúng tôi mới có thể tâm phục khẩu phục về hưu, không phải sao?" Diệp lão vẫn không nói gì đột nhiên lên tiếng.
Ông ta chính là biết rõ Đoạn Thừa Phong trước mắt vẫn chưa có tìm được công ty có thể giúp công ty vượt qua cửa ải khó khăn này, cho nên mới không nói lời thừa thãi, từ hôm qua Đoạn Thừa Phong trở về cho tới hiện tại, ông ta h đều phái người theo dõi, cho nên ông ta mới không chút đắn đo mang thân phận cổ đông của mình tới đánh cuộc.
Đoạn Thừa Phong cũng không nói lời nào, mắt lạnh nhìn một đám cổ đông trước mắt, đám người này liền nghĩ cứ như vậy ngồi lên ghế tổng giám đốc.