Đưa đến gian phòng, chỉ đạo viên nói: “Đông Phương, không phải cậu tính từ hôn thật chứ?”
Đông Phương Càn nhìn anh ta, nhướng mí mắt, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Chỉ đạo viên cười lên ha hả, cười đủ rồi mới nói: “Nói thật, xem tính khí cậu thì chỉ có người có tài năng như cô ấy mới xứng với cậu.”
Đông Phương Càn ngồi trên giường, kéo lấy cái ghế cho chỉ đạo viên, rồi lại đưa anh ta điếu thuốc, chính mình cũng tự châm lấy một điếu, hít một hơi thật dài mới chậm rãi hỏi: “Nói thế nào?”
“Cậu nghĩ mà xem, nếu như cậu lấy một người con gái dịu dàng một cách cứng nhắc, hai người đều khó hiểu thì liệu qua được mấy ngày?”
“Ồn ào như vậy thì mới gọi là sống qua ngày?”
“Cô ấy ầm ĩ sao? Tôi thấy cô ấy là một người cố chấp, chuyện gì cũng có lòng tin kiên định vào bản thân, dũng cảm phấn đấu. Cô ấy cũng là một người lương thiện, có thể vì một con chó mà dám thách thức một Liên Trưởng. Đồng thời cô ấy lại rất ngây thơ, cô ấy cho rằng chỉ cần thương lượng vài câu với cậu là có thể kết thúc quan hệ thông gia giữa hai nhà. Quan trọng nhất, cô ấy là người có trách nhiệm, cô ấy thà rằng đi từ xa đến đây yêu cầu cậu từ hôn cũng quyết không chạy trốn. Thật ra, cô ấy đã có thể tới đây thì cũng có thể đi bất cứ đâu, chỉ cần trốn tránh ngày kết hôn, việc hôn sự này coi như xong, đâu cần thiết phải phiền toái như vậy. Nhưng cô ấy không làm thế. Cho nên, chỉ có người như cô ấy mới xứng đáng làm vợ của một quân nhân.”
Đông Phương Càn liếc mắt nhìn chỉ đạo viên, “Mới gặp có hai lần, xem ra cậu rấthiểu rõ?”
Chỉ đạo viên phả ra một hơi khói thuốc, khinh thường nói: “Cũng không xem xem tôi đang làm gì sao, chính là làm công tác tư tưởng cho người khác.” Hít sâu một hơi, anh ta đứng lên nói: “Tôi đi đây, mà khắp người chị dâu đều là máu, nên nhanh chóng lau vết máu đi, nếu như bị thương thì cũng phải nhanh chóng đắp thuốc.”
Thấy chỉ đạo viên đóng cửa lại, Đông Phương Càn mới nhìn bộ mặt dính máu của Chúc Kỳ Trinh, đứng dậy, đổ nước nóng vào thau rửa mặt màu xanh sẫm.
Anh cầm cái khăn lông ướt nước ấm, nhẹ nhàng lau sạch khuôn mặt của Chúc Kỳ Trinh, động tác nhu hòa như đang lau khẩu súng lục yêu quý của mình.
Sau khi lau sạch sẽ, mới thấy bị thương cũng không nặng như tưởng tượng, chỉ có mấy vết sưng đỏ, xem ra khuôn mặt dính máu đều là từ cánh tay dính vào. Lau tiếp cổ và cánh tay, lau khô vết máu, trên cái cổ trắng nõn, trên cánh tay mảnh khảnh ấy là đủ vết đỏ lớn nhỏ khác nhau dọa anh nhảy dựng lên.
Anh nghĩ, rốt cuộc cô ấy lên đây kiểu gì? Làm sao lại bị muỗi đốt thành ra thế này?
Tiếp theo, anh vì Chúc Kỳ Trinh mà cởi vớ giày, phát hiện đôi tất ướt nhớp nháp, lại nhìn vào lòng bàn chân thấy có nốt phồng nước. Thấy vậy, anh liền khẳng định Chúc Kỳ Trinh đã đi bộ tới đây.
Ngọn lửa không tên từ trong lòng bốc lên, cô ấy lại có thể vì từ hôn mà làm được tới mức độ này? Anh, Đông Phương Càn có thể nhìn trúng cô, cô lại dám coi rẻ mình như thế?
“Không biết tốt xấu!” – anh nghiến răng nghiến lợi nặn ra mấy chữ từ kẽ răng. Ném khăn lông vào chậu nước rửa mặt, trực tiếp mở cửa rời đi.
Không lâu sau, Chúc Kỳ Trinh tỉnh lại, nhìn khắp gian phòng xa lạ được bài trí một cách đơn giản, không có bất cứ một đồ vật dư thừa nào, tất cả đều ngay ngắn trật tự. Trên người mình đang đắp một chiếc chăn mỏng màu xanh lá cây của quân đội, có một chút cứng nhắc, cũng thấy không thoải mái.
Cô ngồi dậy, bẻ cổ rồi đến phần eo, cảm giác cả người đau nhức, nhấc tay lên mới phát hiện trên mu bàn tay có cắm kim châm. Cô buồn bực nghĩ: “Thì ra cảm giácchoáng váng thật sự chính là nằm ở chỗ này.”
Đột nhiên, có tiếng bước chân mạnh mẽ từ xa tới gần, phản ứng đầu tiên của cô chính là nằm xuống. Thế là không nói hai lời liền nhắm mắt lại giả chết.
Đông Phương Càn trở lại, tay xách bình nước nóng cùng với hai cái khăn lông mới. Đổ sạch nước trong chậu rửa mặt, rồi lại đổ nước nóng mới vào, sau khi vắt khô khăn lông, anh đi tới dùng chiếc khăn lông ấm bao lấy chân của Chúc Kỳ Trinh.
Chúc Kỳ Trinh cảm giác hai chân đau nhói một hồi, nóng quá, thiếu chút nữa thì cô muốn quăng chiếc khăn lông đi, nhưng lại nghĩ đến mình đang giả bộ bất tỉnh, không thể làm gì khác hơn là chịu đựng. Dần dần, hai chân từ đau nhói chuyển thành ấm áp, dòng nước ấm từ lòng bàn chân truyền khắp toàn thân, lập tức khiến thân thể thấy thoải mái.
Bên trong phòng đột nhiên im lặng, Chúc Kỳ Trinh buồn bực, vừa định nhẹ nhàng mở mắt xem có chuyện gì, nhưng lại cảm thấy trên mặt thật mát.
Đông Phương Càn dùng ngón tay thô ráp bôi thuốc mỡ, nhẹ nhàng thoa lên mặt cô. Bỗng dưng phát hiện con ngươi ở dưới mí mắt của Chúc Kỳ Trinh đang không ngừng chuyển động, khóe miệng Đông Phương Càn khẽ giương, lại như không có chuyện gì, tiếp tục thoa lên mặt cô.
Chúc Kỳ Trinh tự hỏi rốt cuộc nên làm gì tiếp theo. Tuy rằng bây giờ Đông Phương Càn giả bộ vì mình mà thoa thuốc, nhưng lúc đánh chính mình anh cũng không hề nương tay, cái mặt cá ươn đó vốn cũng không phải là dễ nói chuyện, mình lại thua rồi, ép cô ấy từ hôn xem ra là không thể.
Đông Phương Càn từ từ lau xong khuôn mặt của cô lại lau xuống cánh tay, lau xong cánh tay lại lau cổ, lau xong cổ anh không hề ngừng tay, tiếp tục dọc theo xương quai xanh khẽ kéo cổ áo sơ mi lau xuống.
Chúc Kỳ Trinh hất tay anh ra, lập tức ngồi dậy, nhìn anh một cách giận dữ.
Cô nghĩ làm lính là lưu manh, xem ra một chút cũng không sai.
Đông Phương Càn không hề tức giận, chậm rãi vặn nắp lọ thuốc mỡ. “Đã chịu tỉnh rồi hả? Tôi còn tưởng cô có thể giả bộ lâu hơn một chút nữa.”
Nghe anh nói như vậy, Chúc Kỳ Trinh lúng túng một hồi. Suy nghĩ một chút thử thăm dò, nói: "Dù sao anh cũng sẽ không hủy hôn, tôi về nhà nghĩ lại cách."
"Ừ, cô có cách gì cứ việc sử dụng, dù sao tôi sẽ không hủy hôn."
"Thối tha. . . . . ." Cô nhớ trước kia Đông Phương Càn nói muốn bóp vỡ lời từ miệng mình, lại nhìn hiện tại anh căm tức nhìn mình, lập tức đổi lời, "Đồ đàn ông xấu xa, đừng vội đắc ý, tôi chính là không kết hôn, để cho anh mất thể diện, tôi sẽ nghĩ cách, anh cứ chờ đấy."
Đông Phương Càn hừ lạnh một tiếng, "Được, tôi cho cô cơ hội. Trước khi kết hôn một ngày tôi sẽ trở về từ đơn vị, nếu lúc đó cô còn chưa nghĩ ra cách, thì ngoan ngoãn mặc áo cưới vào đi ứng phó với khách cho tôi."
"Hừ, anh không đợi được tới ngày đó đâu, tôi khẳng định đã nghĩ ra cách trước lúc đó rồi."
"Nghĩ ra hay không ra, đến lúc đó hãy nói." Nói xong anh hất cằm lên, "Có còn cần khăn lông nóng không?"
Chúc Kỳ Trinh thấy anh cũng không có vẻ tức giận, hai người còn đã thống nhất ý kiến, làm xong giao ước, vì thế thoáng giảm bớt địch ý đối với anh, nghĩ thầm anh cũng không phải là không hiểu lẽ phải.
Cô dùng sức gật đầu một cái, cái khăn lông nóng dễ chịu như vậy dĩ nhiên còn cần.
Đông Phương Càn kéo hai cái khăn lông từ dưới chân cô lên, đột nhiên ném cho cô: "Tự mình làm đi." Nói xong qua ngồi trên chiếc ghế ở bên bàn đọc sách, rút thuốc ra rồi châm lên, ung dung nhả khói.
Chúc Kỳ Trinh tức giận cắn môi dưới, lòng dạ xấu xa lại làm quân nhân, cái mặt lại cá ươn, tất cả các loại tính từ có thể nhớ tới, tất cả được đặt trên người của anh mắng chửi một lần, "Tự làm thì tự làm, ai sợ ai!"
Chúc Kỳ Trinh nhặt lấy chiếc khăn lông nhảy xuống giường, giày của mình đặt ở chân giường, trước mặt chỉ có một đôi dép lê cỡ lớn của nam, cô đấu tranh một giây liền xỏ đại đôi chân xinh xắn vào trong dép lê.
Lấy cái bình treo trên cái đinh ở trên tường xuống, lúc này cô mới chú ý tới bộ quân phục Thượng úy treo trên tường. Thật đẹp, màu sắc đậm, tính chất nồng nàn, ủi vừa đủ bằng phẳng.
Cô xoay người nhìn cái người đang ngồi kia, trên người mặc bộ quần áo vô cùng bẩn, cầm điếu thuốc hút như người đàn ông trong sương mù, bất mãn hỏi: "Tại sao không mặc bộ này?" Khẳng định mặc vào tinh thần sẽ hơn nhiều so với hiện tại.
"Đi ra ngoài đi họp mới mặc , mặc nó còn huấn luyện thế nào được?" Đông Phương Càn khinh thường nói, dường như không hài lòng sự ngốc nghếch của cô.
Chúc Kỳ Trinh chu miệng, cầm theo chiếc bình đi tới phía trước chậu nước rửa mặt. Cái chậu nước rửa mặt này là một chiếc chậu đơn giản khung tam giác, giữa chậu có đặt vừa vặn một cái vòng tròn, phía trên cùng bên cạnh vốn không có chỗ có thể dùng để treo bình nước.
Nghĩ đi nghĩ lại không còn cách nào khác, cô chỉ có thể đặt cái bình ở trên giường, sau đó một tay cố gắng vắt khô khăn lông. Trên cánh tay còn lại đang cắm kim tiếp nước, máu tươi lập tức tràn vào trong ống tiếp nước, hơn nữa tốc độ tràn còn rất nhanh.
Đông Phương Càn phát ra một tiếng"Chậc!" trong miệng, sau đó dập điếu thuốc đi tới nhấc chiếc bình lên rồi giáo huấn Chúc Kỳ Trinh, "Cô có kiến thức thông thường không? Bình nước có thể để thấp như vậy sao?"
"Là anh để cho tôi tự làm mà, lúc này phát cáu cái gì?"
"Đứng qua một bên!" Nói xong Đông Phương Càn đưa cái bình cho cô, tay bắt đầu vắt cái khăn lông, lực rất lớn khiến Chúc Kỳ Trinh lo rằng cái khăn lông sẽ bị anh vắt cho nát mất.
Đông Phương Càn vắt khô khăn lông rồi xoay người, thấy Chúc Kỳ Trinh còn đứng đó, tức giận nói: "Còn để tôi tiếp tục làm?"
Chúc Kỳ Trinh giật lấy cái khăn lông trong tay anh, ngồi lên giường, tự quấn khăn lên hai chân mình. Dựa người về sau, lại phát hiện là bức tường thô ráp, đến cái đệm để dựa cũng không có.
Đông Phương Càn đổ nước trong chậu rửa mặt, xoay người đi ra cửa, lúc ra tới cửanghiêng đầu nói: "Hi vọng được như cô mong muốn, ngày 1 tháng 8 đó tôi không cần về nhà."
Trong lòng Chúc Kỳ Trinh trả lời một câu: Hãy đợi đấy!
Ngồi không vô cùng nhàm chán, hơn nữa ban ngày trên đỉnh núi cũng không lạnh, xoay người thấy trên bàn sách bên cạnh có không ít sách, liền rút mấy quyển tới, toàn bộ đều là những bộ sách về mặt quân sự. Mặc dù không có hứng thú, nhưng dù sao có việc để làm vẫn tốt hơn là không làm gì.
Không trở mình một lúc, liền ngủ thiếp đi, sau đó lại bị tiếng gõ cửa đánh thức. Nó cứ nhất quyết vang mãi không tha, cũng không gấp không nóng nảy, tiếng vang vẫn được duy trì liên tục .
Chúc Kỳ Trinh nghĩ, Đông Phương Càn có thể có một ngày tốt tính như vậy sao? Sau khi ngồi dậy, cô nói: "Mời vào."
Tiến vào là một cậu chiến sĩ, trên tay có bưng khay nói: "Chị dâu, Liên Trưởng phân phó tôiđưa cơm trưa tới cho chị."
Chúc Kỳ Trinh cười ngọt ngào, nói: "Cảm ơn, để xuống đi!" Cô vừa định nói tiếp đừng gọi tôi là chị dâu, chỉ thấy Chiến sĩ a một tiếng, nói: "Nước biển chảyhết rồi."
Chúc Kỳ Trinh ngẩng đầu nhìn lên, đúng thật, trong bình không còn một giọt dư thừa nào, nước thuốc theo cái ống chậm rãi mà chảy xuống, gần như đã chảy tới đầu dây, cô vô cùng nóng vội mà kêu: "Nhanh đi kêu thầy thuốc, nhanh lên nhanh lên."
Cậu chiến sĩ này bước tới cầm lấy tay của cô, xé băng dán ra, trực tiếp rút kim ra, trong miệng còn nói: "Chị dâu, loại chuyện nhỏ này chúng tôi đều tự mình làm. Ấn chặt lấy...!"
Chúc Kỳ Trinh ấn chặt mu bàn tay, nhìn lên người chiến sĩ trước mặt, nghĩ thầm, thì ra là làm lính, đến chuyện này đều tự mình làm.
Sau khi cậu chiến sĩ đi rồi, Chúc Kỳ Trinh đứng dậy ngồi trước bàn đọc sách, nhìn cơm trước mặt có một món mặn một món nhạt thêm bát canh và một chén cơm, còn có một ly sữa tươi ngọt, làm cho nhẹ nhàng thoải mái. Nếm thử một miếng, mùi vị cũng không tệ lắm, cô nghĩ, xem ra người ngoài nói đồ ăn của lính không ngonkhông phải là sự thật.
Ăn cơm xong, cô tiện dạo qua một vòng quanh đại đội, bây giờ là thời gian ngủ trưa, cho nên trừ tốp binh sĩ đứng nghiêm canh gác, cũng khônggặp những người không cần thiết. Bây giờ cô rất sợ người nơi này, khẳng định chuyện mất mặt buổi sángđều bị bọn họ trông thấy.
Đầu tiên đi tới nơi lần trước chôn con chó Tiểu Hoàng, nói một tràng xin lỗi với nó. Sau đó lảo đảo đi dạo, đi dạo một vòng, phát hiện chỗ này vẫn còn rất rộng, mặc dù chỉ một đại đội đóng quân, nhưng đi xuống cũng tốn không ít thời gian, cảm giác đau đớn âm ỷ từ vết nước phồng ở chân dâng lên. Lúc cô đang định quay lại, ngạc nhiên phát hiện ra nơi này thậm chí có cả trại nuôi động vật, nuôi rất nhiều gà, dê, heo, chó vàng cũng không thiếu, nhưng chó săn thì đến một con cũng không thấy.
Đông Phương Càn cảm thấy khó hiểu, làm sao đối phương nhận ra mình, hình như không thân thiện cho lắm, anh cẩn thận quan sát đối phương. Anh nhìn kỹ khuôn mặt của cô mà cũng không nhớ nổi, nhưng ánh mắt trời xuyên qua cửa sổ hắt vào bên trong phản chiếu làn da hết sức trắng mịn màng như trứng gà luộc chín của cô, điều này làm cho anh mơ hồ nhớ lại cô gái cố chấp giành chó với bộ đội ở trước doanh trại, cô ấy cũng có làn da giống như vậy.
Chỉ là lần đó để cho anh ấn tượng sâu sắc nhất chính là hình ảnh nước mắt của cô thấm lông mi, lúc này anh muốn nhìn kỹ, lại bị mascara trắng xanh giống như đầu tóc che mất, vừa thô vừa đen, không có mỹ cảm. Thì ra là cô trang điểm như mang cái mặt nạ, làm cho anh thiếu chút nữa không thể nhận ra.
mỹ cảm: khả năng thưởng thức cái đẹp
"Sau khi trở về có gặp ác mộng không?" Nói xong anh ngồi xuống trên ghế sa lon đối diện với cô.
Gặp Liên Trưởng không có tình người, Chúc Kỳ Trinh lại càng không muốn liên quan tới rồi, ngay cả những vốn ứng phó mà cô lười làm bây giờ cũng phải làm. Lúc đầu cô là nghĩ đối phương dù gì cũng là con trai của bạn cha, cho nên cô không muốn trở mặt chọc cha mất hứng, nhưng bây giờ lòng cô kiên định hơn, cô muốn làm cho cuộc xem mắt này chấm dứt.
Chúc Kỳ Trinh không trả lời Đông Phương Càn, cầm ly nước trước mặt lên uống một ngụm rồi
ngậm ở trong miệng, dùng sức súc miệng, tiếng xì xào trong miệng phát ra làm người ta buồn nôn, sau đó cô nuốt vào.
Cô nghĩ, xấu xí không làm anh ghét, vậy tôi làm anh ghê tởm! Sau đó đắc ý lén nhìn phản ứng của Đông Phương Càn, nhưng sắc mắt của Đông Phương Càn không những không thay đổi, còn coi như không có việc gì gọi phục vụ bắt đầu chọn món ăn.
Chúc Kỳ Trinh cực kỳ tức giận, ngay cả cô cũng bị mình doạ đến buồn nôn, tại sao Đông Phương Càn vẫn có thể ăn này nọ? Chẳng lẽ lúc nãy anh ta không nhìn thấy? Không nhìn thấy cũng nghe được nha? Tiếng động của cô bàn bên cạnh cũng có thể nghe được mà.
Cô chưa từ bỏ ý định lại ngậm ngụm nước lớn, sau đó ngậm trong miệng dùng sức súc mạnh, trừng to mắt nhìn phản ứng của Đông Phương Càn, thấy anh vẫn giữ bộ dạng tự nhiên chọn món ăn, cô khẽ nghiêng người, cố gắng súc miệng mạnh hơn, còn ngẩng đầu lên há to miệng phát ra tiếng a a.
"Em ăn gì?" Đông Phương Càn đột nhiên đưa thực đơn tới trước mặt Chúc Kỳ Trinh, doạ cô sợ tới mức không để ý nuốt nước vào, còn bị sặc, không ít nước chảy ra từ trong lỗ mũi.
Cô quỳ người xuống không ngừng ho khan, nước mắt nước mũi ướt đẫm một tờ khăn giấy. Nhìn khăn giấy đen thùi lùi, xem ra là lớp trang điểm bị phai. Cô nghĩ lần này tốt hơn, không cần giả bộ, làm như vậy cũng có thể dọa người rồi.
Chúc Kỳ Trinh chậm rãi ngồi xuống, cô thấy sắc mặt Đông Phương Càn vẫn như cũ không thay đổi nhìn mình ra vẻ nhếch nhác. Cô hận thấu xương biện pháp ngu xuẩn của mình, ngụm nước thứ hai vừa rồi thật sự cô không muốn nuốt xuống, ở trong đó có biết bao nhiêu là bột phấn, bao nhiêu vi khuẩn còn sót! Càng nghĩ càng thấy ghê tởm.
"Em ăn gì?" Đông Phương Càn lại hỏi một lần, thần thái thoải mái giống như sự việc lúc nãy chưa xảy ra.
"Giống như anh." Bây giờ, làm sao cô có hứng thú nuốt được thức ăn?
Trong lúc chờ món ăn đem lên, hai người cũng không nói chuyện. Dựa trên vẻ mặt của anh ta, Chúc Kỳ Trinh không biết anh ta có ghét mình hay không, nhưng ngộ nhỡ anh ta còn chưa ghét mình thì nguy rồi. Vì vậy cô lại khởi động sợi thần kinh của tiểu não, nghĩ tới việc phải đánh như thế nào để thắng nhanh làm cho anh ta bất ngờ, nhưng mà tuyệt đối lần này không thể dùng mấy phương pháp ghê tởm kia nữa.
Bữa ăn được bưng lên, món ăn là hai phần thịt bò bít tết. Chúc Kỳ Trinh cố ý cắt vào cái đĩa đựng làm phát ra âm thanh xèo xèo, âm thanh chói tai khiến ngay cả cô cũng phải rợn cả tóc gáy, cô quay sang nhìn biểu cảm của Đông Phương Càn nhưng anh ta vẫn là phong thái dương dương tự đắc ngồi ăn.
Chiêu thứ nhất không được thì mình lại dùng đến chiêu khác, lúc uống canh cô không phảiuống mà là hút, âm thanh rất lớn làm người của bàn kế bên cũng chán ghét nhìn cô. Cô nghĩ hiệu quả không tệ, trong lòng hết sức phấn chấn. Mọi người xung quanh đều ghét mình, không có nghĩa gì mà anh ta lại không ghét, vì vậy cô không ngừng cố gắng, hút xong canh rồi cô lại hút cà phê, dùng muỗng nhỏ múc cà phê, ra sức hút.
Chỉ là từ đầu tới đuôi, Đông Phương Càn ngồi ở đối diện hình như chưa có biểu cảm gì hết,không nói lời nào cũng không nhìn cô, Chúc Kỳ Trinh có chút nghi ngờ: không phải là anh ta đang dùng phương pháp này để kháng cự lần này xem mắt đấy chứ? Nhưng anh ta không nói mình cũng đâu biết à? Ngộ nhỡ anh ta không để ý diễn xuất của mình, lúc trở về mà đồng ý kết hôn, vậymình còn giả dạng làm cái gì đây? Còn không bằng cạo tóc đi tu luôn cho rồi.
Mặc dù Đông Phương Càn cũng rất đẹp trai, lại còn rất khốc đường cong rõ ràng, ngũ quan rõ nét, cơ hồ có thể so sánh với người mẫu nam model trên tạp chí nước ngoài, nhưng cho dù anh ta có đẹp trai đi nữa mình cũng muốn lấy đâu. Mình đã có một tình cảm không thay đổi, mình yêu Trịnh Hân Ngạn đến phát điên rồi, Đông Phương Càn, anh đến xen vào làm gì chứ? Chúc Kỳ Trinh hận nghĩ.
Đột nhiên nhớ tới đạo cụ của mình, đó là do Chung Thành đem Chúc Kỳ Trinh đi mua trước khi khi xuất phát, Chung Thành tự tin nói: "Có cái này, mọi chuyện căn bản sẽ thành công một nửa."
Cô lấy ra một gói thuốc lá từ trong bao, rút ra châm một điếu thuốc, miệng hít vào, khạc ra, hít vào, khạc ra, xung quanh hai người chỉ trong nháy mắt khói mù đã lượn lờ. Cô cẩn thận chú ý đến vẻ mặt của Đông Phương Càn, chỉ thấy anh ta không đề ngẩng đầu để xem thử, chỉ tiếp tục ăn thịt bò bít tết. Cho đến miếng bò bít tết cuối cùng bị anh ta từ từ nuốt vào, Đông Phương Càn mới dựa người vào ghế sa lon như có điều phải suy nghĩ nhìn Chúc Kỳ Trinh.
Chúc Kỳ Trinh bị anh nhìn cảm thấy rất ngại ngùng, hút mau điếu thuốc, vẫn không thấy anh ta có hành động nào.
"Muốn anh dạy em hút thuốc lá hả?" Đông Phương Càn nhàn nhạt nói.
Chúc Kỳ Trinh không hiểu tại sao anh ta có thể nhìn ra là mình không biết hút thuốc lá, không còn cách đành uể oải vứt đi. Nhưng nhìn trên bàn không thấy có cái gạt tàn thuốc nào, vứt trên mặt đất lại cảm thấy rất không vệ sinh, cô luống cuống. Đông Phương Càn đẩy tới một chén cà phê ở dưới cái bàn, cô ngượng ngùng cười cười, nhấn điếu thuốc xuống cái chén dập tắt khói.
Nhìn bữa trưa đã xong, mà đối với phương vẫn không hề tỏ thái độ về sau có muốn gặp hay không, Chúc Kỳ Trinh sốt ruột run runchân. Lúc này, vô tình nhìn thấy Đông Phương Càn cuối cùng đã xuất hiện vẻ mặt rồi, anh cau mày lại.
Trong lòng Chúc Kỳ Trinh vui mừng, thì ra là anh ta hắn ghét người khác rung chân. Vì vậy cô càng gắng sức run, lực run cùng tần số đều cao dọa người, rung đến nỗi bắp chân của cô gần như rút gân.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đưa đến gian phòng, chỉ đạo viên nói: “Đông Phương, không phải cậu tính từ hôn thật chứ?”
Đông Phương Càn nhìn anh ta, nhướng mí mắt, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Chỉ đạo viên cười lên ha hả, cười đủ rồi mới nói: “Nói thật, xem tính khí cậu thì chỉ có người có tài năng như cô ấy mới xứng với cậu.”
Đông Phương Càn ngồi trên giường, kéo lấy cái ghế cho chỉ đạo viên, rồi lại đưa anh ta điếu thuốc, chính mình cũng tự châm lấy một điếu, hít một hơi thật dài mới chậm rãi hỏi: “Nói thế nào?”
“Cậu nghĩ mà xem, nếu như cậu lấy một người con gái dịu dàng một cách cứng nhắc, hai người đều khó hiểu thì liệu qua được mấy ngày?”
“Ồn ào như vậy thì mới gọi là sống qua ngày?”
“Cô ấy ầm ĩ sao? Tôi thấy cô ấy là một người cố chấp, chuyện gì cũng có lòng tin kiên định vào bản thân, dũng cảm phấn đấu. Cô ấy cũng là một người lương thiện, có thể vì một con chó mà dám thách thức một Liên Trưởng. Đồng thời cô ấy lại rất ngây thơ, cô ấy cho rằng chỉ cần thương lượng vài câu với cậu là có thể kết thúc quan hệ thông gia giữa hai nhà. Quan trọng nhất, cô ấy là người có trách nhiệm, cô ấy thà rằng đi từ xa đến đây yêu cầu cậu từ hôn cũng quyết không chạy trốn. Thật ra, cô ấy đã có thể tới đây thì cũng có thể đi bất cứ đâu, chỉ cần trốn tránh ngày kết hôn, việc hôn sự này coi như xong, đâu cần thiết phải phiền toái như vậy. Nhưng cô ấy không làm thế. Cho nên, chỉ có người như cô ấy mới xứng đáng làm vợ của một quân nhân.”
Đông Phương Càn liếc mắt nhìn chỉ đạo viên, “Mới gặp có hai lần, xem ra cậu rấthiểu rõ?”
Chỉ đạo viên phả ra một hơi khói thuốc, khinh thường nói: “Cũng không xem xem tôi đang làm gì sao, chính là làm công tác tư tưởng cho người khác.” Hít sâu một hơi, anh ta đứng lên nói: “Tôi đi đây, mà khắp người chị dâu đều là máu, nên nhanh chóng lau vết máu đi, nếu như bị thương thì cũng phải nhanh chóng đắp thuốc.”
Thấy chỉ đạo viên đóng cửa lại, Đông Phương Càn mới nhìn bộ mặt dính máu của Chúc Kỳ Trinh, đứng dậy, đổ nước nóng vào thau rửa mặt màu xanh sẫm.
Anh cầm cái khăn lông ướt nước ấm, nhẹ nhàng lau sạch khuôn mặt của Chúc Kỳ Trinh, động tác nhu hòa như đang lau khẩu súng lục yêu quý của mình.
Sau khi lau sạch sẽ, mới thấy bị thương cũng không nặng như tưởng tượng, chỉ có mấy vết sưng đỏ, xem ra khuôn mặt dính máu đều là từ cánh tay dính vào. Lau tiếp cổ và cánh tay, lau khô vết máu, trên cái cổ trắng nõn, trên cánh tay mảnh khảnh ấy là đủ vết đỏ lớn nhỏ khác nhau dọa anh nhảy dựng lên.
Anh nghĩ, rốt cuộc cô ấy lên đây kiểu gì? Làm sao lại bị muỗi đốt thành ra thế này?
Tiếp theo, anh vì Chúc Kỳ Trinh mà cởi vớ giày, phát hiện đôi tất ướt nhớp nháp, lại nhìn vào lòng bàn chân thấy có nốt phồng nước. Thấy vậy, anh liền khẳng định Chúc Kỳ Trinh đã đi bộ tới đây.
Ngọn lửa không tên từ trong lòng bốc lên, cô ấy lại có thể vì từ hôn mà làm được tới mức độ này? Anh, Đông Phương Càn có thể nhìn trúng cô, cô lại dám coi rẻ mình như thế?
“Không biết tốt xấu!” – anh nghiến răng nghiến lợi nặn ra mấy chữ từ kẽ răng. Ném khăn lông vào chậu nước rửa mặt, trực tiếp mở cửa rời đi.
Không lâu sau, Chúc Kỳ Trinh tỉnh lại, nhìn khắp gian phòng xa lạ được bài trí một cách đơn giản, không có bất cứ một đồ vật dư thừa nào, tất cả đều ngay ngắn trật tự. Trên người mình đang đắp một chiếc chăn mỏng màu xanh lá cây của quân đội, có một chút cứng nhắc, cũng thấy không thoải mái.
Cô ngồi dậy, bẻ cổ rồi đến phần eo, cảm giác cả người đau nhức, nhấc tay lên mới phát hiện trên mu bàn tay có cắm kim châm. Cô buồn bực nghĩ: “Thì ra cảm giácchoáng váng thật sự chính là nằm ở chỗ này.”
Đột nhiên, có tiếng bước chân mạnh mẽ từ xa tới gần, phản ứng đầu tiên của cô chính là nằm xuống. Thế là không nói hai lời liền nhắm mắt lại giả chết.
Đông Phương Càn trở lại, tay xách bình nước nóng cùng với hai cái khăn lông mới. Đổ sạch nước trong chậu rửa mặt, rồi lại đổ nước nóng mới vào, sau khi vắt khô khăn lông, anh đi tới dùng chiếc khăn lông ấm bao lấy chân của Chúc Kỳ Trinh.
Chúc Kỳ Trinh cảm giác hai chân đau nhói một hồi, nóng quá, thiếu chút nữa thì cô muốn quăng chiếc khăn lông đi, nhưng lại nghĩ đến mình đang giả bộ bất tỉnh, không thể làm gì khác hơn là chịu đựng. Dần dần, hai chân từ đau nhói chuyển thành ấm áp, dòng nước ấm từ lòng bàn chân truyền khắp toàn thân, lập tức khiến thân thể thấy thoải mái.
Bên trong phòng đột nhiên im lặng, Chúc Kỳ Trinh buồn bực, vừa định nhẹ nhàng mở mắt xem có chuyện gì, nhưng lại cảm thấy trên mặt thật mát.
Đông Phương Càn dùng ngón tay thô ráp bôi thuốc mỡ, nhẹ nhàng thoa lên mặt cô. Bỗng dưng phát hiện con ngươi ở dưới mí mắt của Chúc Kỳ Trinh đang không ngừng chuyển động, khóe miệng Đông Phương Càn khẽ giương, lại như không có chuyện gì, tiếp tục thoa lên mặt cô.
Chúc Kỳ Trinh tự hỏi rốt cuộc nên làm gì tiếp theo. Tuy rằng bây giờ Đông Phương Càn giả bộ vì mình mà thoa thuốc, nhưng lúc đánh chính mình anh cũng không hề nương tay, cái mặt cá ươn đó vốn cũng không phải là dễ nói chuyện, mình lại thua rồi, ép cô ấy từ hôn xem ra là không thể.
Đông Phương Càn từ từ lau xong khuôn mặt của cô lại lau xuống cánh tay, lau xong cánh tay lại lau cổ, lau xong cổ anh không hề ngừng tay, tiếp tục dọc theo xương quai xanh khẽ kéo cổ áo sơ mi lau xuống.
Chúc Kỳ Trinh hất tay anh ra, lập tức ngồi dậy, nhìn anh một cách giận dữ.
Cô nghĩ làm lính là lưu manh, xem ra một chút cũng không sai.
Đông Phương Càn không hề tức giận, chậm rãi vặn nắp lọ thuốc mỡ. “Đã chịu tỉnh rồi hả? Tôi còn tưởng cô có thể giả bộ lâu hơn một chút nữa.”
Nghe anh nói như vậy, Chúc Kỳ Trinh lúng túng một hồi. Suy nghĩ một chút thử thăm dò, nói: "Dù sao anh cũng sẽ không hủy hôn, tôi về nhà nghĩ lại cách."
"Ừ, cô có cách gì cứ việc sử dụng, dù sao tôi sẽ không hủy hôn."
"Thối tha. . . . . ." Cô nhớ trước kia Đông Phương Càn nói muốn bóp vỡ lời từ miệng mình, lại nhìn hiện tại anh căm tức nhìn mình, lập tức đổi lời, "Đồ đàn ông xấu xa, đừng vội đắc ý, tôi chính là không kết hôn, để cho anh mất thể diện, tôi sẽ nghĩ cách, anh cứ chờ đấy."
Đông Phương Càn hừ lạnh một tiếng, "Được, tôi cho cô cơ hội. Trước khi kết hôn một ngày tôi sẽ trở về từ đơn vị, nếu lúc đó cô còn chưa nghĩ ra cách, thì ngoan ngoãn mặc áo cưới vào đi ứng phó với khách cho tôi."
"Hừ, anh không đợi được tới ngày đó đâu, tôi khẳng định đã nghĩ ra cách trước lúc đó rồi."
"Nghĩ ra hay không ra, đến lúc đó hãy nói." Nói xong anh hất cằm lên, "Có còn cần khăn lông nóng không?"
Chúc Kỳ Trinh thấy anh cũng không có vẻ tức giận, hai người còn đã thống nhất ý kiến, làm xong giao ước, vì thế thoáng giảm bớt địch ý đối với anh, nghĩ thầm anh cũng không phải là không hiểu lẽ phải.
Cô dùng sức gật đầu một cái, cái khăn lông nóng dễ chịu như vậy dĩ nhiên còn cần.
Đông Phương Càn kéo hai cái khăn lông từ dưới chân cô lên, đột nhiên ném cho cô: "Tự mình làm đi." Nói xong qua ngồi trên chiếc ghế ở bên bàn đọc sách, rút thuốc ra rồi châm lên, ung dung nhả khói.
Chúc Kỳ Trinh tức giận cắn môi dưới, lòng dạ xấu xa lại làm quân nhân, cái mặt lại cá ươn, tất cả các loại tính từ có thể nhớ tới, tất cả được đặt trên người của anh mắng chửi một lần, "Tự làm thì tự làm, ai sợ ai!"
Chúc Kỳ Trinh nhặt lấy chiếc khăn lông nhảy xuống giường, giày của mình đặt ở chân giường, trước mặt chỉ có một đôi dép lê cỡ lớn của nam, cô đấu tranh một giây liền xỏ đại đôi chân xinh xắn vào trong dép lê.
Lấy cái bình treo trên cái đinh ở trên tường xuống, lúc này cô mới chú ý tới bộ quân phục Thượng úy treo trên tường. Thật đẹp, màu sắc đậm, tính chất nồng nàn, ủi vừa đủ bằng phẳng.
Cô xoay người nhìn cái người đang ngồi kia, trên người mặc bộ quần áo vô cùng bẩn, cầm điếu thuốc hút như người đàn ông trong sương mù, bất mãn hỏi: "Tại sao không mặc bộ này?" Khẳng định mặc vào tinh thần sẽ hơn nhiều so với hiện tại.
"Đi ra ngoài đi họp mới mặc , mặc nó còn huấn luyện thế nào được?" Đông Phương Càn khinh thường nói, dường như không hài lòng sự ngốc nghếch của cô.
Chúc Kỳ Trinh chu miệng, cầm theo chiếc bình đi tới phía trước chậu nước rửa mặt. Cái chậu nước rửa mặt này là một chiếc chậu đơn giản khung tam giác, giữa chậu có đặt vừa vặn một cái vòng tròn, phía trên cùng bên cạnh vốn không có chỗ có thể dùng để treo bình nước.
Nghĩ đi nghĩ lại không còn cách nào khác, cô chỉ có thể đặt cái bình ở trên giường, sau đó một tay cố gắng vắt khô khăn lông. Trên cánh tay còn lại đang cắm kim tiếp nước, máu tươi lập tức tràn vào trong ống tiếp nước, hơn nữa tốc độ tràn còn rất nhanh.
Đông Phương Càn phát ra một tiếng"Chậc!" trong miệng, sau đó dập điếu thuốc đi tới nhấc chiếc bình lên rồi giáo huấn Chúc Kỳ Trinh, "Cô có kiến thức thông thường không? Bình nước có thể để thấp như vậy sao?"
"Là anh để cho tôi tự làm mà, lúc này phát cáu cái gì?"
"Đứng qua một bên!" Nói xong Đông Phương Càn đưa cái bình cho cô, tay bắt đầu vắt cái khăn lông, lực rất lớn khiến Chúc Kỳ Trinh lo rằng cái khăn lông sẽ bị anh vắt cho nát mất.
Đông Phương Càn vắt khô khăn lông rồi xoay người, thấy Chúc Kỳ Trinh còn đứng đó, tức giận nói: "Còn để tôi tiếp tục làm?"
Chúc Kỳ Trinh giật lấy cái khăn lông trong tay anh, ngồi lên giường, tự quấn khăn lên hai chân mình. Dựa người về sau, lại phát hiện là bức tường thô ráp, đến cái đệm để dựa cũng không có.
Đông Phương Càn đổ nước trong chậu rửa mặt, xoay người đi ra cửa, lúc ra tới cửanghiêng đầu nói: "Hi vọng được như cô mong muốn, ngày 1 tháng 8 đó tôi không cần về nhà."
Trong lòng Chúc Kỳ Trinh trả lời một câu: Hãy đợi đấy!
Ngồi không vô cùng nhàm chán, hơn nữa ban ngày trên đỉnh núi cũng không lạnh, xoay người thấy trên bàn sách bên cạnh có không ít sách, liền rút mấy quyển tới, toàn bộ đều là những bộ sách về mặt quân sự. Mặc dù không có hứng thú, nhưng dù sao có việc để làm vẫn tốt hơn là không làm gì.
Không trở mình một lúc, liền ngủ thiếp đi, sau đó lại bị tiếng gõ cửa đánh thức. Nó cứ nhất quyết vang mãi không tha, cũng không gấp không nóng nảy, tiếng vang vẫn được duy trì liên tục .
Chúc Kỳ Trinh nghĩ, Đông Phương Càn có thể có một ngày tốt tính như vậy sao? Sau khi ngồi dậy, cô nói: "Mời vào."
Tiến vào là một cậu chiến sĩ, trên tay có bưng khay nói: "Chị dâu, Liên Trưởng phân phó tôiđưa cơm trưa tới cho chị."
Chúc Kỳ Trinh cười ngọt ngào, nói: "Cảm ơn, để xuống đi!" Cô vừa định nói tiếp đừng gọi tôi là chị dâu, chỉ thấy Chiến sĩ a một tiếng, nói: "Nước biển chảyhết rồi."
Chúc Kỳ Trinh ngẩng đầu nhìn lên, đúng thật, trong bình không còn một giọt dư thừa nào, nước thuốc theo cái ống chậm rãi mà chảy xuống, gần như đã chảy tới đầu dây, cô vô cùng nóng vội mà kêu: "Nhanh đi kêu thầy thuốc, nhanh lên nhanh lên."
Cậu chiến sĩ này bước tới cầm lấy tay của cô, xé băng dán ra, trực tiếp rút kim ra, trong miệng còn nói: "Chị dâu, loại chuyện nhỏ này chúng tôi đều tự mình làm. Ấn chặt lấy...!"
Chúc Kỳ Trinh ấn chặt mu bàn tay, nhìn lên người chiến sĩ trước mặt, nghĩ thầm, thì ra là làm lính, đến chuyện này đều tự mình làm.
Sau khi cậu chiến sĩ đi rồi, Chúc Kỳ Trinh đứng dậy ngồi trước bàn đọc sách, nhìn cơm trước mặt có một món mặn một món nhạt thêm bát canh và một chén cơm, còn có một ly sữa tươi ngọt, làm cho nhẹ nhàng thoải mái. Nếm thử một miếng, mùi vị cũng không tệ lắm, cô nghĩ, xem ra người ngoài nói đồ ăn của lính không ngonkhông phải là sự thật.
Ăn cơm xong, cô tiện dạo qua một vòng quanh đại đội, bây giờ là thời gian ngủ trưa, cho nên trừ tốp binh sĩ đứng nghiêm canh gác, cũng khônggặp những người không cần thiết. Bây giờ cô rất sợ người nơi này, khẳng định chuyện mất mặt buổi sángđều bị bọn họ trông thấy.
Đầu tiên đi tới nơi lần trước chôn con chó Tiểu Hoàng, nói một tràng xin lỗi với nó. Sau đó lảo đảo đi dạo, đi dạo một vòng, phát hiện chỗ này vẫn còn rất rộng, mặc dù chỉ một đại đội đóng quân, nhưng đi xuống cũng tốn không ít thời gian, cảm giác đau đớn âm ỷ từ vết nước phồng ở chân dâng lên. Lúc cô đang định quay lại, ngạc nhiên phát hiện ra nơi này thậm chí có cả trại nuôi động vật, nuôi rất nhiều gà, dê, heo, chó vàng cũng không thiếu, nhưng chó săn thì đến một con cũng không thấy.