Đông Phương Càn lười biếng tựa vào đầu giường, xem tin tức trên ti vi, hút thuốc. Chúc Kỳ Trinh tội nghiệp đứng ở một bên, trong lòng đã mắng chửi Đông Phương Càn hơn vạn lần. Mặc dù tư thế hiện tại của cô không đúng tiêu chuẩn, Đông Phương Càn cũng không còn tính toán quản cô nữa, nhưng chỉ cần cô hơi động đậy một cái, Đông Phương Càn liền cảnh giác nghiêng đầu trừng cô.
Bắp chân cô đã sớm không còn cảm giác, mí mắt nặng trĩu, ban ngày bận rộn chạy cả một ngày, đã sớm cực kỳ mệt, hiện tại vừa phải đứng lại vừa phải đứng hơn một tiếng, cô cảm thấy là thân thể của mình đã đến giới hạn, vì vậy giả bộ đáng thương nói: "Báo cáo thủ trưởng, tôi. . . . . . Tôi sắp té xỉu rồi!"
"Xỉu chứ không ngã. Dám giả bộ bất tỉnh tôi sẽ để cô đứng cả tối nay." Ánh mắt Đông Phương Càn không hề chuyển động, nhìn chằm chằm TV chậm rãi nói.
Chúc Kỳ Trinh cực kỳ tức giận, lớn tiếng nói: "Anh thế này là bạo lực gia đình, hành hạ thể xác! Tôi muốn tới quân khu anh báo cáo với lãnh đạo anh, tôi. . . . . . Tôi đi tố giác với ông nội, còn cả cha của anh nữa!"
"Ông nội với lão gia tử (nhà Đông Phương rất kỳ quái, không ai kêu ba, đều gọi lão gia tử) khẳng định rất vui vì tư thế đứng của cô so với trước kia tốt rồi, tố cáo với người nhà tôi cũng vô dụng."
Cô giống như đột nhiên nghĩ đến, vội hỏi: "Mẹ anh cũng bị ba anh lần lượt phạt như vậy sao?"
Đông Phương Càn liếc cô một cái, quát: "Đứng ngay ngắn!"
Giọng điệu của cô mang theo tiếng khóc nói: "Nhưng tôi thật sự là đứng không được nữa. . . . . . Thủ trưởng, ngài tha cho tôi đi, về sau tôi nhất định sẽ nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, tuyệt đối không rề rà, ăn cơm cũng để tay trên bàn, còn có. . . . . . Ách. . . . . . lúc anh ở nhà tuyệt đối không ở trên giường ăn đồ ăn."
Đông Phương Càn như có điều suy nghĩ nhìn cô hỏi: "Oh? Thế lúc tôi không ở nhà thì cô tùy tiện ăn ở trên giường sao?"
Chúc Kỳ Trinh bất mãn giải thích: "Không phải a, anh đi đơn vị rồi một mình tôi ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách nhiều rất nhàm chán, hơn nữa lúc anh không ở nhà tôi không thể bảo đảm có thể quản chính mình, nếu hiện tại hứa với anh, không phải là nói dối anh sao? Đến lúc đó anh về nhà phát hiện ra, lại không biết muốn tra tấn tôi thế nào nữa. . . . . ."
Đông Phương Càn hơi mím môi, nắm tay đặt ở khóe miệng ho nhẹ một cái che giấu đi ý cười không nhẫn nại được của mình, "Mệnh lệnh đã truyền đạt, nhất định phải thi hành!"
"Đừng mà, thủ trưởng, làm ơn!"
"Không được!"
"Thủ trưởng, " Chúc Kỳ Trinh khổ sở cầu xin, bởi vì cô thật sự đứng không vững nữa, cũng hận không được lập tức ngồi trên đất, "Van xin ngài đấy, thủ trưởng. . . . . . Tôi lớn ngần này còn chưa có đứng lâu như vậy bao giờ, thật sự chịu không nổi nữa, hay là để thời gian giữ lại lần sau dùng đi, có được hay không. . . . . . Thủ trưởng. . . . . ."
"Nói không được là không được!" Anh còn lạnh nhạt nói.
"Không. . . . . ." Chúc Kỳ Trinh mới vừa mở miệng, thì thấy Đông Phương Càn trong nháy mắt quay đầu lại hung hăng trừng cô, dọa cô vội vàng đổi giọng, "Tôi chỉ là muốn hỏi một chút, vẫn còn bao nhiêu thời gian?"
Đông Phương Càn giơ tay lên xem đồng hồ đeo tay, "37 phút."
"Tôi. . . . . . Tôi muốn đi vệ sinh."
Anh cũng không liếc một cái liền trả lời: "Đi đi!"
Chúc Kỳ Trinh như gặp đại xá, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, lật nắp bồn cầu xuống, nặng nề ngồi lên trên, bắt đầu nhỏ giọng mắng chửi người.
"Mặt cá ươn, lại dám phạt tôi đứng tư thế quân nhân? Tôi cũng không phải là lính của anh, tôi là vợ anh! Khốn kiếp, lớn như này còn chưa bị làm cho nhục nhã như vậy bao giờ. Cha, xem xem con gái người hiện tại sống cuộc sống không phải của mình như thế nào, còn nói người nhà Đông Phương không khinh thường ăn hiếp con? Con thấy cái mặt cá ươn này chính là lấy việc ăn hiếp con làm thú vui!"
Cô hùng hùng hổ hổ ngồi trên bồn cầu nghỉ ngơi hơn mười phút, mới không tình nguyện đứng dậy đi ra đứng tại chỗ. Cô nghĩ kiên trì 20 phút nữa thì được tự do rồi, không ngờ thanh âm như ma quỷ của Đông Phương Càn lại lần nữa truyền đến, "Cô ở phòng vệ sinh mất 14 phút, cho nên bù thêm, cô bây giờ vẫn còn 37 phút."
Cái gì? Chúc Kỳ Trinh quả thật không tin vào tai mình, cô hung dữ nhìn chằm chằm Đông Phương Càn: thậm chí ngay cả thời gian đi vệ sinh cũng phải khấu trừ? Cô cắn răng, âm thầm nhắc nhở mình lập tức sẽ kết thúc thôi, cái mặt cá ươn sau đó sẽ xuống địa ngục, sẽ bị mình giẫm nát ở dưới chân dẫm lại vặn, giẫm cho đến khi cái mặt của anh chui sâu vào trong đất bùn, còn muốn trói anh lại treo ngược lên rồi đánh, còn muốn dùng tất thối nhồi vào cái miệng của anh!
Chúc Kỳ Trinh phải dựa vào những niềm tin khác thường trong lòng này, kiên trì tới phút cuối cùng.
Khi Đông Phương Càn nói ‘Hết giờ, đi lên ngủ đi’ thì Chúc Kỳ Trinh nhìn cũng không nhìn anh một cái, trực tiếp ra khỏi phòng.
Căn nhà không có phòng cho khách, chỉ có một gian phòng cho trẻ con, bên trong có một chiếc giường nho nhỏ, phía trên không có chăn đệm, nhưng cô không chút suy nghĩ nằm xuống.
Cô mệt mỏi ngã xuống, tâm tình tệ hết biết, cô bây giờ chỉ muốn vĩnh viễn cũng không bao giờ nhìn thấy cái mặt cá ươn đó, cô cũng không cần để ý đến anh rồi.
Đông Phương Càn thấy Chúc Kỳ Trinh ra khỏi phòng, trong lòng mơ hồ xuất hiện cảm giác bất an. Thật ra anh vô cùng đau lòng khi Chúc Kỳ Trinh đứng hai giờ đồng hồ, nhưng lại nghĩ: không giáo huấn cô, cô rất khó từ bỏ một vài tật xấu của mình. Sau này cô còn phải theo mình đi đến các loại sự kiện lớn nhỏ, gặp cán bộ cao thấp không giống nhau, nếu như theo tập tính xã hội này của cô, thì sẽ không nhận được sự chào đón từ người khác.
Anh nghĩ một lúc, phiền não lật người xuống giường, nhìn một vòng trong phòng khách, không có người, vào thư phòng nhìn một vòng, không có người, đến phòng tắm phòng vệ sinh phòng thay quần áo nhìn một chút, cũng đều không có người, anh mơ hồ có chút bất an, chẳng lẽ Chúc Kỳ Trinh mặc quần áo ngủ chạy đi?
Lúc mở cửa phòng cho trẻ con, trông thấy Chúc Kỳ Trinh co rút thành một cục nằm ở trên chiếc giường nhỏ xíu, anh mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lại không bỏ qua được tới bên cạnh thấp giọng, trầm trầm nói: "Về sau tôi quay về đơn vị, cô có rất nhiều thời gian ngủ một mình, bây giờ lập tức trở về phòng cho tôi."
Thấy cô không để ý, Đông Phương Càn một tay vòng sang bế ngang cô đi. Toàn bộ uất ức của Chúc Kỳ Trinh đột nhiên xông lên đầu, nước mắt không cầm được từng giọt to rơi xuống, cô kêu to đánh Đông Phương Càn: "Mặt cá ươn, anh cút ngay! Tôi cũng không muốn gặp anh nữa, vĩnh viễn cũng không muốn nói chuyện với anh, anh là người không có nhân tính, chỉ biết ức hiếp tôi, ức hiếp con gái coi là bản lãnh gì chứ? Anh cút đi, thả tôi xuống. . . . . ."
Đông Phương Càn nhẹ nhàng đặt cô ở trên giường, đắp cho cô một cái chăn mỏng, mình nằm xuống bên cạnh. Chúc Kỳ Trinh vẫn còn khóc tiếp tục lầu bầu quở trách tội ác của anh, còn với tay đánh mình đứng tới nỗi bắp chân phát đau.
Đông Phương Càn kéo chân cô đặt ở trên người mình, dùng sức xoa bóp bắp chân cho cô. Lúc đầu Chúc Kỳ Trinh ra sức phản kháng, nhưng cảm giác chân không làm theo sau đó lại có chút thoải mái, cũng liền bỏ qua, chỉ là vẫn không ngừng chảy nước mắt.
Xoa bóp nhẹ một lúc lâu, tiếng khóc của Chúc Kỳ Trinh cũng nhỏ đi nhiều, Đông Phương Càn nhẹ nhàng ôm lấy cô, dịu dàng nói: "Không cần ở trước mặt tôi chảy nước mắt, tôi thích xem em cười, xem em tức giận, xem em đùa bỡn khôn vặt, cũng không thích em khóc."
Chúc Kỳ Trinh bị đặt ở trước ngực anh, nức nở buồn buồn nói: "Còn không phải là anh làm hại, anh có biết cả cơ thể lẫn tinh thần của tôi bị tổn thương nặng nề thế nào không?"
"Em cảm thấy hôm nay mình không có làm gì sai?"
Cô suy nghĩ một chút, "Là có làm sai một chút, nhưng chỉ là một chút thôi, phải dùng tới biện pháp như vậy phạt tôi sao?"
"Ở quân đội, sai không phải là nhiều hay ít, sai chính là sai. Hơn nữa biện pháp trừng phạt em hôm nay, đối với quân nhân mà nói, là nhẹ nhất ."
"Nhưng bây giờ không phải ở quân đội, tôi cũng không phải là lính của anh, tại sao phải phạt tôi?"
"Bởi vì em đã gả cho một quân nhân, em là gia đình quân nhân, là quân tẩu, rất nhiều chỗ không thể giống người bình thường. Hôm nay có lẽ là tôi rất nóng vội, về sau nếu như mà tôi làm sai, em cũng có thể phạt tôi, thế nào?" Anh nhấc cằm cô lên, cúi đầu hỏi.
Chúc Kỳ Trinh từ trước tới nay chưa bao giờ thấy Đông Phương Càn dịu dàng như thế, bây giờ thấy ánh mắt thâm tình của anh, thanh âm từ từ lắng xuống, mê hoặc đến đầu choáng não căng. Cô nhìn sống mũi cao thẳng trước mắt, đôi môi khẽ cong lên gợi cảm, ánh mắt đã sớm đắm chìm trong đó.
%#^$%&^%^*&%ewt¥. . . . . .Trên đây là mật điện, xin mời tự tưởng tượng!
Thật sự không phải là tôi lười biếng, là gần đây bị đàn áp! ! !
Tất cả tình tiết ở trên đều phải lược bỏ, viết ‘ sao sao ’ cũng có tội! Viết hoạt động ban đêm thì tội càng thêm tội! (Chắc lời tác giả. )
Bọn ta là thủ pháp tích lương dân, chịu trách nhiệm không nổi oa! !
. . . . . . >_
Cô cuối cùng nước mắt cũng chảy xuống, cũng không chỉ vì đau đớn, còn vì thanh xuân của mình. . . . . .
Tình yêu ngọt ngào bốn năm, tất cả đều ở giây phút này mà vẫy tay từ biệt.
Từ nay về sau, cô chỉ thuộc về người đàn ông trước mắt này! Từ nay về sau, cô từ một cô gái trở thành một người phụ nữ!
Đông Phương Càn lười biếng tựa vào đầu giường, xem tin tức trên ti vi, hút thuốc. Chúc Kỳ Trinh tội nghiệp đứng ở một bên, trong lòng đã mắng chửi Đông Phương Càn hơn vạn lần. Mặc dù tư thế hiện tại của cô không đúng tiêu chuẩn, Đông Phương Càn cũng không còn tính toán quản cô nữa, nhưng chỉ cần cô hơi động đậy một cái, Đông Phương Càn liền cảnh giác nghiêng đầu trừng cô.
Bắp chân cô đã sớm không còn cảm giác, mí mắt nặng trĩu, ban ngày bận rộn chạy cả một ngày, đã sớm cực kỳ mệt, hiện tại vừa phải đứng lại vừa phải đứng hơn một tiếng, cô cảm thấy là thân thể của mình đã đến giới hạn, vì vậy giả bộ đáng thương nói: "Báo cáo thủ trưởng, tôi. . . . . . Tôi sắp té xỉu rồi!"
"Xỉu chứ không ngã. Dám giả bộ bất tỉnh tôi sẽ để cô đứng cả tối nay." Ánh mắt Đông Phương Càn không hề chuyển động, nhìn chằm chằm TV chậm rãi nói.
Chúc Kỳ Trinh cực kỳ tức giận, lớn tiếng nói: "Anh thế này là bạo lực gia đình, hành hạ thể xác! Tôi muốn tới quân khu anh báo cáo với lãnh đạo anh, tôi. . . . . . Tôi đi tố giác với ông nội, còn cả cha của anh nữa!"
"Ông nội với lão gia tử (nhà Đông Phương rất kỳ quái, không ai kêu ba, đều gọi lão gia tử) khẳng định rất vui vì tư thế đứng của cô so với trước kia tốt rồi, tố cáo với người nhà tôi cũng vô dụng."
Cô giống như đột nhiên nghĩ đến, vội hỏi: "Mẹ anh cũng bị ba anh lần lượt phạt như vậy sao?"
Đông Phương Càn liếc cô một cái, quát: "Đứng ngay ngắn!"
Giọng điệu của cô mang theo tiếng khóc nói: "Nhưng tôi thật sự là đứng không được nữa. . . . . . Thủ trưởng, ngài tha cho tôi đi, về sau tôi nhất định sẽ nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, tuyệt đối không rề rà, ăn cơm cũng để tay trên bàn, còn có. . . . . . Ách. . . . . . lúc anh ở nhà tuyệt đối không ở trên giường ăn đồ ăn."
Đông Phương Càn như có điều suy nghĩ nhìn cô hỏi: "Oh? Thế lúc tôi không ở nhà thì cô tùy tiện ăn ở trên giường sao?"
Chúc Kỳ Trinh bất mãn giải thích: "Không phải a, anh đi đơn vị rồi một mình tôi ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách nhiều rất nhàm chán, hơn nữa lúc anh không ở nhà tôi không thể bảo đảm có thể quản chính mình, nếu hiện tại hứa với anh, không phải là nói dối anh sao? Đến lúc đó anh về nhà phát hiện ra, lại không biết muốn tra tấn tôi thế nào nữa. . . . . ."
Đông Phương Càn hơi mím môi, nắm tay đặt ở khóe miệng ho nhẹ một cái che giấu đi ý cười không nhẫn nại được của mình, "Mệnh lệnh đã truyền đạt, nhất định phải thi hành!"
"Đừng mà, thủ trưởng, làm ơn!"
"Không được!"
"Thủ trưởng, " Chúc Kỳ Trinh khổ sở cầu xin, bởi vì cô thật sự đứng không vững nữa, cũng hận không được lập tức ngồi trên đất, "Van xin ngài đấy, thủ trưởng. . . . . . Tôi lớn ngần này còn chưa có đứng lâu như vậy bao giờ, thật sự chịu không nổi nữa, hay là để thời gian giữ lại lần sau dùng đi, có được hay không. . . . . . Thủ trưởng. . . . . ."
"Nói không được là không được!" Anh còn lạnh nhạt nói.
"Không. . . . . ." Chúc Kỳ Trinh mới vừa mở miệng, thì thấy Đông Phương Càn trong nháy mắt quay đầu lại hung hăng trừng cô, dọa cô vội vàng đổi giọng, "Tôi chỉ là muốn hỏi một chút, vẫn còn bao nhiêu thời gian?"
Đông Phương Càn giơ tay lên xem đồng hồ đeo tay, " phút."
"Tôi. . . . . . Tôi muốn đi vệ sinh."
Anh cũng không liếc một cái liền trả lời: "Đi đi!"
Chúc Kỳ Trinh như gặp đại xá, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, lật nắp bồn cầu xuống, nặng nề ngồi lên trên, bắt đầu nhỏ giọng mắng chửi người.
"Mặt cá ươn, lại dám phạt tôi đứng tư thế quân nhân? Tôi cũng không phải là lính của anh, tôi là vợ anh! Khốn kiếp, lớn như này còn chưa bị làm cho nhục nhã như vậy bao giờ. Cha, xem xem con gái người hiện tại sống cuộc sống không phải của mình như thế nào, còn nói người nhà Đông Phương không khinh thường ăn hiếp con? Con thấy cái mặt cá ươn này chính là lấy việc ăn hiếp con làm thú vui!"
Cô hùng hùng hổ hổ ngồi trên bồn cầu nghỉ ngơi hơn mười phút, mới không tình nguyện đứng dậy đi ra đứng tại chỗ. Cô nghĩ kiên trì phút nữa thì được tự do rồi, không ngờ thanh âm như ma quỷ của Đông Phương Càn lại lần nữa truyền đến, "Cô ở phòng vệ sinh mất phút, cho nên bù thêm, cô bây giờ vẫn còn phút."
Cái gì? Chúc Kỳ Trinh quả thật không tin vào tai mình, cô hung dữ nhìn chằm chằm Đông Phương Càn: thậm chí ngay cả thời gian đi vệ sinh cũng phải khấu trừ? Cô cắn răng, âm thầm nhắc nhở mình lập tức sẽ kết thúc thôi, cái mặt cá ươn sau đó sẽ xuống địa ngục, sẽ bị mình giẫm nát ở dưới chân dẫm lại vặn, giẫm cho đến khi cái mặt của anh chui sâu vào trong đất bùn, còn muốn trói anh lại treo ngược lên rồi đánh, còn muốn dùng tất thối nhồi vào cái miệng của anh!
Chúc Kỳ Trinh phải dựa vào những niềm tin khác thường trong lòng này, kiên trì tới phút cuối cùng.
Khi Đông Phương Càn nói ‘Hết giờ, đi lên ngủ đi’ thì Chúc Kỳ Trinh nhìn cũng không nhìn anh một cái, trực tiếp ra khỏi phòng.
Căn nhà không có phòng cho khách, chỉ có một gian phòng cho trẻ con, bên trong có một chiếc giường nho nhỏ, phía trên không có chăn đệm, nhưng cô không chút suy nghĩ nằm xuống.
Cô mệt mỏi ngã xuống, tâm tình tệ hết biết, cô bây giờ chỉ muốn vĩnh viễn cũng không bao giờ nhìn thấy cái mặt cá ươn đó, cô cũng không cần để ý đến anh rồi.
Đông Phương Càn thấy Chúc Kỳ Trinh ra khỏi phòng, trong lòng mơ hồ xuất hiện cảm giác bất an. Thật ra anh vô cùng đau lòng khi Chúc Kỳ Trinh đứng hai giờ đồng hồ, nhưng lại nghĩ: không giáo huấn cô, cô rất khó từ bỏ một vài tật xấu của mình. Sau này cô còn phải theo mình đi đến các loại sự kiện lớn nhỏ, gặp cán bộ cao thấp không giống nhau, nếu như theo tập tính xã hội này của cô, thì sẽ không nhận được sự chào đón từ người khác.
Anh nghĩ một lúc, phiền não lật người xuống giường, nhìn một vòng trong phòng khách, không có người, vào thư phòng nhìn một vòng, không có người, đến phòng tắm phòng vệ sinh phòng thay quần áo nhìn một chút, cũng đều không có người, anh mơ hồ có chút bất an, chẳng lẽ Chúc Kỳ Trinh mặc quần áo ngủ chạy đi?
Lúc mở cửa phòng cho trẻ con, trông thấy Chúc Kỳ Trinh co rút thành một cục nằm ở trên chiếc giường nhỏ xíu, anh mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lại không bỏ qua được tới bên cạnh thấp giọng, trầm trầm nói: "Về sau tôi quay về đơn vị, cô có rất nhiều thời gian ngủ một mình, bây giờ lập tức trở về phòng cho tôi."
Thấy cô không để ý, Đông Phương Càn một tay vòng sang bế ngang cô đi. Toàn bộ uất ức của Chúc Kỳ Trinh đột nhiên xông lên đầu, nước mắt không cầm được từng giọt to rơi xuống, cô kêu to đánh Đông Phương Càn: "Mặt cá ươn, anh cút ngay! Tôi cũng không muốn gặp anh nữa, vĩnh viễn cũng không muốn nói chuyện với anh, anh là người không có nhân tính, chỉ biết ức hiếp tôi, ức hiếp con gái coi là bản lãnh gì chứ? Anh cút đi, thả tôi xuống. . . . . ."
Đông Phương Càn nhẹ nhàng đặt cô ở trên giường, đắp cho cô một cái chăn mỏng, mình nằm xuống bên cạnh. Chúc Kỳ Trinh vẫn còn khóc tiếp tục lầu bầu quở trách tội ác của anh, còn với tay đánh mình đứng tới nỗi bắp chân phát đau.
Đông Phương Càn kéo chân cô đặt ở trên người mình, dùng sức xoa bóp bắp chân cho cô. Lúc đầu Chúc Kỳ Trinh ra sức phản kháng, nhưng cảm giác chân không làm theo sau đó lại có chút thoải mái, cũng liền bỏ qua, chỉ là vẫn không ngừng chảy nước mắt.
Xoa bóp nhẹ một lúc lâu, tiếng khóc của Chúc Kỳ Trinh cũng nhỏ đi nhiều, Đông Phương Càn nhẹ nhàng ôm lấy cô, dịu dàng nói: "Không cần ở trước mặt tôi chảy nước mắt, tôi thích xem em cười, xem em tức giận, xem em đùa bỡn khôn vặt, cũng không thích em khóc."
Chúc Kỳ Trinh bị đặt ở trước ngực anh, nức nở buồn buồn nói: "Còn không phải là anh làm hại, anh có biết cả cơ thể lẫn tinh thần của tôi bị tổn thương nặng nề thế nào không?"
"Em cảm thấy hôm nay mình không có làm gì sai?"
Cô suy nghĩ một chút, "Là có làm sai một chút, nhưng chỉ là một chút thôi, phải dùng tới biện pháp như vậy phạt tôi sao?"
"Ở quân đội, sai không phải là nhiều hay ít, sai chính là sai. Hơn nữa biện pháp trừng phạt em hôm nay, đối với quân nhân mà nói, là nhẹ nhất ."
"Nhưng bây giờ không phải ở quân đội, tôi cũng không phải là lính của anh, tại sao phải phạt tôi?"
"Bởi vì em đã gả cho một quân nhân, em là gia đình quân nhân, là quân tẩu, rất nhiều chỗ không thể giống người bình thường. Hôm nay có lẽ là tôi rất nóng vội, về sau nếu như mà tôi làm sai, em cũng có thể phạt tôi, thế nào?" Anh nhấc cằm cô lên, cúi đầu hỏi.
Chúc Kỳ Trinh từ trước tới nay chưa bao giờ thấy Đông Phương Càn dịu dàng như thế, bây giờ thấy ánh mắt thâm tình của anh, thanh âm từ từ lắng xuống, mê hoặc đến đầu choáng não căng. Cô nhìn sống mũi cao thẳng trước mắt, đôi môi khẽ cong lên gợi cảm, ánh mắt đã sớm đắm chìm trong đó.
%^$%&^%^&%ewt¥. . . . . .Trên đây là mật điện, xin mời tự tưởng tượng!
Thật sự không phải là tôi lười biếng, là gần đây bị đàn áp! ! !
Tất cả tình tiết ở trên đều phải lược bỏ, viết ‘ sao sao ’ cũng có tội! Viết hoạt động ban đêm thì tội càng thêm tội! (Chắc lời tác giả. )
Bọn ta là thủ pháp tích lương dân, chịu trách nhiệm không nổi oa! !
. . . . . . >_
Cô cuối cùng nước mắt cũng chảy xuống, cũng không chỉ vì đau đớn, còn vì thanh xuân của mình. . . . . .
Tình yêu ngọt ngào bốn năm, tất cả đều ở giây phút này mà vẫy tay từ biệt.
Từ nay về sau, cô chỉ thuộc về người đàn ông trước mắt này! Từ nay về sau, cô từ một cô gái trở thành một người phụ nữ!