Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Nguyên Thiếu Lăng mặc quần áo, áo trắng quần đen môi đỏ mọng đôi mắt sáng, vóc người lại cao, thân hình gầy vừa đúng chuẩn, thắt lưng thon dài được khóa lại dưới lớp vải vóc hàng hiệu, cả người đều tản ra khí tức trong trẻo nhưng lạnh lùng, phú quý, còn đẹp hơn mấy người mẫu đã qua photoshop trên tạp chí.
Anh đang chỉnh lại cổ áo, từ gương nhìn Levi uể oải không phấn chấn, nói: “Còn nữa, nói tên tiếng Trung của cậu cho tôi biết, tôi không thể cứ gọi nghệ danh của cậu hoài như vậy được.”
“Tôi tên Lý Duy.” Levi nhắm mắt lại, hít sâu một ngụm, từ chối nửa ngày rốt cục bỏ qua, thích đàn ông thì thích đàn ông đi, dù sao thì với hắn tính hướng cũng chẳng phải vấn đề quan trọng. Nghĩ thông suốt rồi, nhất thời trên mặt lại mang nét sáng.
Nguyên Thiếu Lăng mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vị Ngưu Lang, phảng phất muốn từ biểu tình trên mặt hắn thấy được chút chu ti mã tích gì: “Đây là tên thật của cậu?”
Ngưu Lang liếc nhìn anh nói: “Đương nhiên là tên thật, tôi lừa anh làm gì? Dùng tên giả có thể lừa được cơm nhà anh sao?”
Nguyên Thiếu Lăng tiếp tục nhìn hắn hai giây, mới dời sang tấm gương.
Thì ra Nguyên Thiếu Lăng phải đi bàn công việc, thế nhưng đối phương dường như rất thân thuộc với anh, Nguyên Thiếu Lăng kéo Lý Duy qua giới thiệu, đối phương còn lên tiếng: “Chúc mừng..” Tuy rằng Lý Du y không rõ việc đang quen một người bạn trai thì có gì đáng để chúc mừng.
“Lý tiên sinh tướng mạo đường đường anh tuấn phi phàm, không biết đang làm ở đâu?”
Lý Duy còn chưa biết phải trả lời thế nao, thì chợt nghe Nguyên Thiếu Lăng nói: “Hắn vận chuyển gạch ở công trường.”
Cái người này, vậy mà cũng nói được. Mà Nguyên Thiếu Lăng cũng không xem là nói bậy, dù sao lúc trước hắn ở công trường chính là dọn gạch, hắn đành phải cười cười với đối phương: “Tôi cùng Thiếu Lăng chính là quen được nhau trên công trường đó.”
“Ồ …” Lúc này đối phương kéo dài giọng, sau đó nghiêm túc nhìn hắn, đột nhiên kỳ quái nói: “Sao tôi cảm thấy cậu có chút quen mắt nhỉ?”
Lý Duy hận không thể mang ngay một cái mặt nạ trên mặt mình, vội vã trả lời: “Vốn có khá nhiều người lớn lên nhìn giống nhau, nhìn quen mặt cũng chẳng phải chuyện lạ.”
Mà Nguyên Thiếu Lăng ngồi ở bên cạnh hắn diện vô biểu tình mà nói: “Có thể những người chuyên vận chuyển gạch lớn lên nhìn tương tự nhau.” Nói xong liếc mắt nhìn Lý Duy, ánh mắt có chút ý vị thâm trường. Lý Duy bị anh nhìn chòng chọc có chút không được tự nhiên, ho một tiếng. “Các anh cứ nói chuyện chính sự đi, tôi tự mình chơi.” Nói xong hắn lấy điện thoại di động ra chơi game, không ngẩng đầu lên nữa.
Nói xong công việc thì cũng đã tới bữa trưa, đối phương muốn mời ăn trưa, Nguyên Thiếu Lăng mượn có trong nhà có việc, uyển chuyển từ chối. Lên xe, chạy chưa được vài phút, Nguyên Thiếu Lăng đột nhiên hỏi: “Sao y lại nghĩ cậu quen mặt?”
“Anh hỏi tôi tôi hỏi ai?” Lý Duy dừng một chút, ngạo mạn dương dương tự đắc. “Thế nhưng tôi có thể đoán được nguyên nhân.”
“À?” Nguyên Thiếu Lăng hơi hơi nhíu mày, chờ mong đáp án của hắn.
“Chẳng lẽ anh không phát hiện tôi rất giống một minh tinh nào đó à? Tôi làm việc ở Tân Nguyệt Lâu mỗi ngày đều có một đám khách nữ vì tôi mà tranh giành muốn nát đầu. Có người thấy tôi quen mặt cũng chẳng lạ, người lớn lên đẹp trai tất nhiên được hoan nghênh.”
Nghe đáp án như thế Nguyên Thiếu Lăng có chút thất vọng, thế nhưng cũng chẳng bất ngờ, lúc này câu trả lời vốn cũng nằm trong dự liệu của anh. Anh cầm chặt tay lái, chê cười nói: “Tôi hôm qua lúc tôi tới Tân Nguyệt Lâu lại thấy cậu rảnh tới mức chẳng phải tiếp khách nào, chẳng lẽ mấy người tranh giành cậu bị nát đầu nên vào viện hết rồi sao?”
Lý Duy chẳng đáng mà nói: “Tối hôm qua tôi đang chờ khách của tôi, ai biết nửa đường đụng phải anh?”
Nguyên Thiếu Lăng đáp lại bằng một nụ cười chẳng đáng: “Mở to mắt mà nói dối.” Tối hôm qua nếu không phải người này tự dựng nhảy ‘giáo huấn người mới’, thì sao anh có thể giữa một đám người chú ý được tới hắn.
Ngưu Lang bị đáp trả đang muốn phản bác, Nguyên Thiếu Lăng đột nhiên hỏi: “Trưa muốn ăn gì?”
“Không phải anh muốn về nhà sao?”
Nguyên Thiếu Lăng nói: “Tôi không về, đó chỉ là cái cớ từ chối mà thôi, lẽ nào anh muốn người khác đang trong lúc anh ăn cơm cứ nói anh quen mặt hoài sao?”
Anh nói xong, Lý Duy liền nhìn anh. Sau đó Ngưu Lang tóc vàng kia chậm rãi ngã người, dựa vào mặt kính xe nhìn thẳng Nguyên Thiếu Lăng nói: “Anh tri kỷ hơn tưởng tượng của tôi đó nha.”
Vị thanh niên đang lái xe chợt cười: “Chẳng phải cậu đang làm người của tôi? Đương nhiên tôi phải nghĩ cho cậu rồi. Bảo bối à, hiện tại em là duy nhất của anh đó.”
Nụ cười của anh quả thực là khiến cho đại địa hải dương đều phải nở đầy hoa tung khắp dương quang, thậm chí nửa câu sau lại mang nét chọc ghẹo như thế, ở dưới ánh mắt trưa, khiến cho khuôn mặt ôn nhuận tuấn mỹ không gì sánh kịp. Qua một lát sau Lý Duy mới trừng mắt nhìn: “Anh nên cười nhiều hơn 1 chút, nếu như anh cười nhiều, thì number one của Tân Nguyệt Lâu nhất định bị mất danh hiệu.”
Nguyên Thiếu Lăng không khách khí mà nói: “Number one đó để dành cho cậu đi giành đi.”
Cuối cùng hai người họ quyết định đi Hồng Lĩnh ăn hải sản, sau khi ăn xong thì tới bãi biển dạo một vòng. Vùng này có khá nhiều bãi đá ngầm, Lý Duy nhảy lên một tảng đá, sau đó lại nhảy lần lượt lên mấy tảng đá cao hơn. Nguyên Thiếu Lăng ở bên cạnh nhìn hắn nói: “Đừng nghịch, bộ cậu là con nít sao?”
Người nọ nhảy xuống một tảng đá cao, đứng ở trên một tảng đá khá là bằng phẳng ngoắc ngoắc Nguyên Thiếu Lăng: “Lên đây, tôi đỡ anh.”
Hắn từ ở trên nhìn xuống anh, bộ dạng ngồi chồm hổm vươn tay ra đó rất là vững vàng, nét mặt cũng khiến người khác tin cậy, mà nét mặt tràn đầy chờ mong như thế lại mang chút ngây thơ, khiến cho Nguyên Thiếu Lăng không muốn từ chối. Anh nhìn một dãy tảng đá đang kéo dài, chỉ chỉ một chỗ bên cạnh Lý Duy dễ leo lên nói: “Tôi lên từ chỗ đó.”
Nói xong anh cởi giày, kéo ống quần, lui về phía sau vài mét.
Nguyên Thiếu Lăng ngẩng đầu, nhìn Lý Duy. Anh ở dưới ánh mặt trời, chạy thẳng tới dãy đá ngầm. Dáng người thoăn thoắt, gió biển thổi ngang qua, mái tóc đen sáng bóng vung lên trong gió, dường như muốn anh hòa quyện vào nắng gió nơi này. Trong nháy mắt đó, anh cùng phong cảnh bên người anh bỗng nhiên trở nên đẹp cực kỳ, tựa như một mỹ cảnh tuyệt thế. Anh nhắm về phía tảng đá mà anh đã chọn, Lý Duy đứng ở bên tảng đá bên cạnh chờ anh. Ngay lúc anh sắp tới gần, thì ở trên có một bàn tay vươn ra về phía anh, không chút do dự bắt lấy.
Người kia dùng sức kéo lấy anh, anh mượn lực, đơn giản xoay người leo lên.
Anh nhìn một chút đầu vai của người thanh niên trên tảng đá, hai người theo quán tính mà ngã người ra sau một chút. Lý Duy ôm chặt lấy Nguyên Thiếu Lăng, bọn họ vững vàng đứng trên tảng đá.
Lý Duy chậm rãi ngã người xuống phần đất bằng phẳng, nhìn Nguyên Thiếu Lăng đang thở dốc dưới bầu trời, nhếch miệng cười: “Tôi đón được anh rồi.” Hắn vươn tay, lau nhẹ mồ hôi vươn trên trán của Nguyên Thiếu Lăng. Nguyên Thiếu Lăng ngồi trên người hắn, hai mắt bình tĩnh không gợn chút sóng.
“Nếu tôi thật sự thích đàn ông, tôi sẽ thích người như anh.” Hắn đột nhiên nói.
Nguyên Thiếu Lăng lãnh tĩnh trả lời: “Tối hôm qua chẳng phải còn ghét tôi sao?”
“Tôi không có ghét anh. Chỉ là anh lớn lên khá đẹp trai, tôi muốn nói với anh mấy câu.” Hiển nhiên, đây là chân tướng mà Lý Duy hậu tri hậu giác phát hiện được.
Nhưng mà người thích Nguyên Thiếu Lăng nhiều lắm, nhiều lắm, nhiều tới mức dù cho ai nói thích anh, thì anh đều có thể như hiện tại chẳng chút gợn sóng sợ hãi nào, anh thậm chí có thể chẳng thèm để ý tới phần lớn những người đó. Thế nhưng,
“Cậu không thể thích tôi.” Nguyên Thiếu Lăng chậm rãi kéo cánh tay đang đặt ở trên lưng mình xuống. “Tôi không muốn cuối cùng cậu bị tổn thương.”
Đây là câu nói thật lòng.
“Bởi vì tôi là Ngưu Lang sao? Bởi vì chúng ta thân phận quá khác biệt?” Hắn muốn đứng dậy, xoay người đổi lại thành người kia nằm dưới, tay dùng sức.
Nguyên Thiếu Lăng mặc cho người kéo, lặng lẽ. Nếu như vì thân phận Ngưu Lang của Lý Duy, thì giữa hai người họ trái lại chẳng có chút vấn đề gì cả. Nguyên Thiếu Lăng cúi đầu nhìn đôi mắt đang nhìn mình chẳng tha của Lý Duy. “Cậu rồi sẽ biết được nguyên nhân.”
Lý Duy bất quá chỉ là một công cụ của anh, không chỉ là đơn giản là một người bạn trai được mướn về. Nếu như Lý Duy biết anh, biết quá khứ của anh thì hắn sẽ hiểu rõ thôi. Anh tránh khỏi sự giãy dụa của Lý Duy mà nói: “Cậu nhớ kỹ, giữa hai chúng ta chỉ là một giao dịch, chúng ta ở bên nhau chỉ cần 1 tháng là sẽ kết thúc. Đừng làm mấy chuyện dư thừa.” Anh dám cam đoan, một tháng sau dù cho đổi lại thành anh cầu xin Lý Duy, Lý Duy cũng tuyệt đối sẽ không giống như bây giờ nói mấy câu ngu ngốc này với anh.
Mà Ngưu Lang kia xoay người ngồi xuống, hắn chẳng có chút nổi giận hay thỏa hiệp gì với lời Nguyên Thiếu Lăng nói cả, cho tới giờ đó cũng không phải phong cách của hắn. Hắn ngửa đầu nhìn Nguyên Thiếu Lăng, nhếch miệng cười tà: “Con người tôi, chuyện mà người khác càng không muốn tôi làm tôi càng thích thử một lần.”
Nguyên Thiếu Lăng ngồi ở ngay chỗ ngược sáng, ngoại trừ đôi mắt sâu thẳm kia, hắn không thấy rõ được biểu tình của Nguyên Thiếu Lăng lúc này.
Nhưng Nguyên Thiếu Lăng lại có thể nhìn thấy rõ ràng được biểu tình của Lý Duy, hắn cười chẳng khác gì một tên côn đồ, vô câu vô thúc phóng đãng không kềm chế được, đó là loại hình tuyệt nhiên bất đồng với người mà Nguyên Thiếu Lăng đã từng yêu.
“Tôi đã nói rồi, nghe hay không là chuyện của cậu, hy vọng tương lai sau này cậu đừng hối hận.” Thanh âm của Nguyên Thiếu Lăng chợt đông lại như nước đá, dưới ánh mặt trời lại trở nên xa cách.
Tên ngốc này muốn thế nào thì cứ thế đi, anh không xen vào. Dù sao anh vốn dĩ cũng chẳng phải người tốt lành gì.
Beta: Kaori0kawa
Nguyên Thiếu Lăng mặc quần áo, áo trắng quần đen môi đỏ mọng đôi mắt sáng, vóc người lại cao, thân hình gầy vừa đúng chuẩn, thắt lưng thon dài được khóa lại dưới lớp vải vóc hàng hiệu, cả người đều tản ra khí tức trong trẻo nhưng lạnh lùng, phú quý, còn đẹp hơn mấy người mẫu đã qua photoshop trên tạp chí.
Anh đang chỉnh lại cổ áo, từ gương nhìn Levi uể oải không phấn chấn, nói: “Còn nữa, nói tên tiếng Trung của cậu cho tôi biết, tôi không thể cứ gọi nghệ danh của cậu hoài như vậy được.”
“Tôi tên Lý Duy.” Levi nhắm mắt lại, hít sâu một ngụm, từ chối nửa ngày rốt cục bỏ qua, thích đàn ông thì thích đàn ông đi, dù sao thì với hắn tính hướng cũng chẳng phải vấn đề quan trọng. Nghĩ thông suốt rồi, nhất thời trên mặt lại mang nét sáng.
Nguyên Thiếu Lăng mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vị Ngưu Lang, phảng phất muốn từ biểu tình trên mặt hắn thấy được chút chu ti mã tích gì: “Đây là tên thật của cậu?”
Ngưu Lang liếc nhìn anh nói: “Đương nhiên là tên thật, tôi lừa anh làm gì? Dùng tên giả có thể lừa được cơm nhà anh sao?”
Nguyên Thiếu Lăng tiếp tục nhìn hắn hai giây, mới dời sang tấm gương.
Thì ra Nguyên Thiếu Lăng phải đi bàn công việc, thế nhưng đối phương dường như rất thân thuộc với anh, Nguyên Thiếu Lăng kéo Lý Duy qua giới thiệu, đối phương còn lên tiếng: “Chúc mừng..” Tuy rằng Lý Du y không rõ việc đang quen một người bạn trai thì có gì đáng để chúc mừng.
“Lý tiên sinh tướng mạo đường đường anh tuấn phi phàm, không biết đang làm ở đâu?”
Lý Duy còn chưa biết phải trả lời thế nao, thì chợt nghe Nguyên Thiếu Lăng nói: “Hắn vận chuyển gạch ở công trường.”
Cái người này, vậy mà cũng nói được. Mà Nguyên Thiếu Lăng cũng không xem là nói bậy, dù sao lúc trước hắn ở công trường chính là dọn gạch, hắn đành phải cười cười với đối phương: “Tôi cùng Thiếu Lăng chính là quen được nhau trên công trường đó.”
“Ồ …” Lúc này đối phương kéo dài giọng, sau đó nghiêm túc nhìn hắn, đột nhiên kỳ quái nói: “Sao tôi cảm thấy cậu có chút quen mắt nhỉ?”
Lý Duy hận không thể mang ngay một cái mặt nạ trên mặt mình, vội vã trả lời: “Vốn có khá nhiều người lớn lên nhìn giống nhau, nhìn quen mặt cũng chẳng phải chuyện lạ.”
Mà Nguyên Thiếu Lăng ngồi ở bên cạnh hắn diện vô biểu tình mà nói: “Có thể những người chuyên vận chuyển gạch lớn lên nhìn tương tự nhau.” Nói xong liếc mắt nhìn Lý Duy, ánh mắt có chút ý vị thâm trường. Lý Duy bị anh nhìn chòng chọc có chút không được tự nhiên, ho một tiếng. “Các anh cứ nói chuyện chính sự đi, tôi tự mình chơi.” Nói xong hắn lấy điện thoại di động ra chơi game, không ngẩng đầu lên nữa.
Nói xong công việc thì cũng đã tới bữa trưa, đối phương muốn mời ăn trưa, Nguyên Thiếu Lăng mượn có trong nhà có việc, uyển chuyển từ chối. Lên xe, chạy chưa được vài phút, Nguyên Thiếu Lăng đột nhiên hỏi: “Sao y lại nghĩ cậu quen mặt?”
“Anh hỏi tôi tôi hỏi ai?” Lý Duy dừng một chút, ngạo mạn dương dương tự đắc. “Thế nhưng tôi có thể đoán được nguyên nhân.”
“À?” Nguyên Thiếu Lăng hơi hơi nhíu mày, chờ mong đáp án của hắn.
“Chẳng lẽ anh không phát hiện tôi rất giống một minh tinh nào đó à? Tôi làm việc ở Tân Nguyệt Lâu mỗi ngày đều có một đám khách nữ vì tôi mà tranh giành muốn nát đầu. Có người thấy tôi quen mặt cũng chẳng lạ, người lớn lên đẹp trai tất nhiên được hoan nghênh.”
Nghe đáp án như thế Nguyên Thiếu Lăng có chút thất vọng, thế nhưng cũng chẳng bất ngờ, lúc này câu trả lời vốn cũng nằm trong dự liệu của anh. Anh cầm chặt tay lái, chê cười nói: “Tôi hôm qua lúc tôi tới Tân Nguyệt Lâu lại thấy cậu rảnh tới mức chẳng phải tiếp khách nào, chẳng lẽ mấy người tranh giành cậu bị nát đầu nên vào viện hết rồi sao?”
Lý Duy chẳng đáng mà nói: “Tối hôm qua tôi đang chờ khách của tôi, ai biết nửa đường đụng phải anh?”
Nguyên Thiếu Lăng đáp lại bằng một nụ cười chẳng đáng: “Mở to mắt mà nói dối.” Tối hôm qua nếu không phải người này tự dựng nhảy ‘giáo huấn người mới’, thì sao anh có thể giữa một đám người chú ý được tới hắn.
Ngưu Lang bị đáp trả đang muốn phản bác, Nguyên Thiếu Lăng đột nhiên hỏi: “Trưa muốn ăn gì?”
“Không phải anh muốn về nhà sao?”
Nguyên Thiếu Lăng nói: “Tôi không về, đó chỉ là cái cớ từ chối mà thôi, lẽ nào anh muốn người khác đang trong lúc anh ăn cơm cứ nói anh quen mặt hoài sao?”
Anh nói xong, Lý Duy liền nhìn anh. Sau đó Ngưu Lang tóc vàng kia chậm rãi ngã người, dựa vào mặt kính xe nhìn thẳng Nguyên Thiếu Lăng nói: “Anh tri kỷ hơn tưởng tượng của tôi đó nha.”
Vị thanh niên đang lái xe chợt cười: “Chẳng phải cậu đang làm người của tôi? Đương nhiên tôi phải nghĩ cho cậu rồi. Bảo bối à, hiện tại em là duy nhất của anh đó.”
Nụ cười của anh quả thực là khiến cho đại địa hải dương đều phải nở đầy hoa tung khắp dương quang, thậm chí nửa câu sau lại mang nét chọc ghẹo như thế, ở dưới ánh mắt trưa, khiến cho khuôn mặt ôn nhuận tuấn mỹ không gì sánh kịp. Qua một lát sau Lý Duy mới trừng mắt nhìn: “Anh nên cười nhiều hơn 1 chút, nếu như anh cười nhiều, thì number one của Tân Nguyệt Lâu nhất định bị mất danh hiệu.”
Nguyên Thiếu Lăng không khách khí mà nói: “Number one đó để dành cho cậu đi giành đi.”
Cuối cùng hai người họ quyết định đi Hồng Lĩnh ăn hải sản, sau khi ăn xong thì tới bãi biển dạo một vòng. Vùng này có khá nhiều bãi đá ngầm, Lý Duy nhảy lên một tảng đá, sau đó lại nhảy lần lượt lên mấy tảng đá cao hơn. Nguyên Thiếu Lăng ở bên cạnh nhìn hắn nói: “Đừng nghịch, bộ cậu là con nít sao?”
Người nọ nhảy xuống một tảng đá cao, đứng ở trên một tảng đá khá là bằng phẳng ngoắc ngoắc Nguyên Thiếu Lăng: “Lên đây, tôi đỡ anh.”
Hắn từ ở trên nhìn xuống anh, bộ dạng ngồi chồm hổm vươn tay ra đó rất là vững vàng, nét mặt cũng khiến người khác tin cậy, mà nét mặt tràn đầy chờ mong như thế lại mang chút ngây thơ, khiến cho Nguyên Thiếu Lăng không muốn từ chối. Anh nhìn một dãy tảng đá đang kéo dài, chỉ chỉ một chỗ bên cạnh Lý Duy dễ leo lên nói: “Tôi lên từ chỗ đó.”
Nói xong anh cởi giày, kéo ống quần, lui về phía sau vài mét.
Nguyên Thiếu Lăng ngẩng đầu, nhìn Lý Duy. Anh ở dưới ánh mặt trời, chạy thẳng tới dãy đá ngầm. Dáng người thoăn thoắt, gió biển thổi ngang qua, mái tóc đen sáng bóng vung lên trong gió, dường như muốn anh hòa quyện vào nắng gió nơi này. Trong nháy mắt đó, anh cùng phong cảnh bên người anh bỗng nhiên trở nên đẹp cực kỳ, tựa như một mỹ cảnh tuyệt thế. Anh nhắm về phía tảng đá mà anh đã chọn, Lý Duy đứng ở bên tảng đá bên cạnh chờ anh. Ngay lúc anh sắp tới gần, thì ở trên có một bàn tay vươn ra về phía anh, không chút do dự bắt lấy.
Người kia dùng sức kéo lấy anh, anh mượn lực, đơn giản xoay người leo lên.
Anh nhìn một chút đầu vai của người thanh niên trên tảng đá, hai người theo quán tính mà ngã người ra sau một chút. Lý Duy ôm chặt lấy Nguyên Thiếu Lăng, bọn họ vững vàng đứng trên tảng đá.
Lý Duy chậm rãi ngã người xuống phần đất bằng phẳng, nhìn Nguyên Thiếu Lăng đang thở dốc dưới bầu trời, nhếch miệng cười: “Tôi đón được anh rồi.” Hắn vươn tay, lau nhẹ mồ hôi vươn trên trán của Nguyên Thiếu Lăng. Nguyên Thiếu Lăng ngồi trên người hắn, hai mắt bình tĩnh không gợn chút sóng.
“Nếu tôi thật sự thích đàn ông, tôi sẽ thích người như anh.” Hắn đột nhiên nói.
Nguyên Thiếu Lăng lãnh tĩnh trả lời: “Tối hôm qua chẳng phải còn ghét tôi sao?”
“Tôi không có ghét anh. Chỉ là anh lớn lên khá đẹp trai, tôi muốn nói với anh mấy câu.” Hiển nhiên, đây là chân tướng mà Lý Duy hậu tri hậu giác phát hiện được.
Nhưng mà người thích Nguyên Thiếu Lăng nhiều lắm, nhiều lắm, nhiều tới mức dù cho ai nói thích anh, thì anh đều có thể như hiện tại chẳng chút gợn sóng sợ hãi nào, anh thậm chí có thể chẳng thèm để ý tới phần lớn những người đó. Thế nhưng,
“Cậu không thể thích tôi.” Nguyên Thiếu Lăng chậm rãi kéo cánh tay đang đặt ở trên lưng mình xuống. “Tôi không muốn cuối cùng cậu bị tổn thương.”
Đây là câu nói thật lòng.
“Bởi vì tôi là Ngưu Lang sao? Bởi vì chúng ta thân phận quá khác biệt?” Hắn muốn đứng dậy, xoay người đổi lại thành người kia nằm dưới, tay dùng sức.
Nguyên Thiếu Lăng mặc cho người kéo, lặng lẽ. Nếu như vì thân phận Ngưu Lang của Lý Duy, thì giữa hai người họ trái lại chẳng có chút vấn đề gì cả. Nguyên Thiếu Lăng cúi đầu nhìn đôi mắt đang nhìn mình chẳng tha của Lý Duy. “Cậu rồi sẽ biết được nguyên nhân.”
Lý Duy bất quá chỉ là một công cụ của anh, không chỉ là đơn giản là một người bạn trai được mướn về. Nếu như Lý Duy biết anh, biết quá khứ của anh thì hắn sẽ hiểu rõ thôi. Anh tránh khỏi sự giãy dụa của Lý Duy mà nói: “Cậu nhớ kỹ, giữa hai chúng ta chỉ là một giao dịch, chúng ta ở bên nhau chỉ cần 1 tháng là sẽ kết thúc. Đừng làm mấy chuyện dư thừa.” Anh dám cam đoan, một tháng sau dù cho đổi lại thành anh cầu xin Lý Duy, Lý Duy cũng tuyệt đối sẽ không giống như bây giờ nói mấy câu ngu ngốc này với anh.
Mà Ngưu Lang kia xoay người ngồi xuống, hắn chẳng có chút nổi giận hay thỏa hiệp gì với lời Nguyên Thiếu Lăng nói cả, cho tới giờ đó cũng không phải phong cách của hắn. Hắn ngửa đầu nhìn Nguyên Thiếu Lăng, nhếch miệng cười tà: “Con người tôi, chuyện mà người khác càng không muốn tôi làm tôi càng thích thử một lần.”
Nguyên Thiếu Lăng ngồi ở ngay chỗ ngược sáng, ngoại trừ đôi mắt sâu thẳm kia, hắn không thấy rõ được biểu tình của Nguyên Thiếu Lăng lúc này.
Nhưng Nguyên Thiếu Lăng lại có thể nhìn thấy rõ ràng được biểu tình của Lý Duy, hắn cười chẳng khác gì một tên côn đồ, vô câu vô thúc phóng đãng không kềm chế được, đó là loại hình tuyệt nhiên bất đồng với người mà Nguyên Thiếu Lăng đã từng yêu.
“Tôi đã nói rồi, nghe hay không là chuyện của cậu, hy vọng tương lai sau này cậu đừng hối hận.” Thanh âm của Nguyên Thiếu Lăng chợt đông lại như nước đá, dưới ánh mặt trời lại trở nên xa cách.
Tên ngốc này muốn thế nào thì cứ thế đi, anh không xen vào. Dù sao anh vốn dĩ cũng chẳng phải người tốt lành gì.