*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vì xác định trên núi nhà mình năm nay rốt cuộc có thể ra bao nhiêu cá bỗng suối, La Mông và Tiếu Thụ Lâm vớt cá bỗng suối ở mấy vị trí vũng nước khác nhau diện tích khác nhau cân lên, không cân không biết vừa cân liền dọa nhảy dựng, sản lượng của cá bỗng suối của nhà bọn anh, thế nhưng phải cao hơn một nửa so với dự tính trước đó của vị giáo sư kia.
Một khi đã như vậy, La Mông tự nhiên là không chịu không công bỏ qua cơ hội kiếm tiền. Anh định sang năm tích nước trong cái đập ở trên núi, tới khi đó cũng nuôi con cá nhỏ này, thứ này kiếm tiền không nói, nuôi đó là bớt lo hơn so với con cua.
Bên hội sở cũng rất nhanh liền đưa tin tới, bảo Dương Tồn Ba ký kết hợp đồng cung hàng cùng La Mông, bởi vì đường xá xa xôi, vì tiết kiệm phí chuyên chở, bước đầu dự định, mỗi tuần đi ba xe hàng hóa.
Trong tuần hai xe giữ tươi cỡ trung, thứ hai đi một chuyến, thứ năm đi một chuyến, chở chủ yếu là các loại rau củ dự trữ lâu được như củ cải, cải trắng, dưa leo, cà chua, bắp cải, súp lơ, về phần một ít rau củ khó bảo quản, hội sở vẫn là quyết định tiếp tục hợp tác cùng thương nhân bản địa cung hàng.
Một khác xe hàng lại chở gà sống và cá bỗng suối là chính, cũng là thứ năm giao hàng. Điều kiện vận chuyển cá bỗng suối tương đối hà khắc vì hạ thấp tỉ lệ tử vong trên đường vận chuyển, mật độ không thể rất cao, hơn nữa phải một đường cung cấp dưỡng khí, chi phí vận chuyểnkhá cao.
Gà sống càng phiền phức, bởi vì này hai năm nay có cúm gia cầm, gà sống không hề vẫn có thể thuận lợi qua cửa hải quan, vì để khách hàng mỗi ngày đều có thể ăn được thịt gà tươi mới, hội sở đành phải bố trí chuyên gia ở vùng ngoại thành Thâm Quyến thuê một mảnh đất nuôi tạm và giết gà sống, cam đoan mỗi ngày đều có thịt gà tươi mới cung ứng.
La Mông vẫn là bán gà trống nhỏ năm mươi tệ một cân, lúc này bán cho bọn Dương Tồn Ba, cũng liền tám mươi tệ, giá của rau củ không tồi, tuy rằng lấy số lượng không lớn, nhưng mà ổn định dài hạn, quản sự Trần thích nhất khách hàng như vậy.
Ngoài ra có hai cái kinh hỉ bất ngờ, một cái là trứng gà, không biết có phải dĩa trứng hấp thịt hến ngày đó của Hầu mập làm tới quá ngon hay không, Dương Tồn Ba đánh giá rất cao đối trứng gà của Ngưu Vương trang, ra giá cũng khá không tệ, cực kỳ vượt qua cái giá trong lòng của lão Chu.
Còn có một cái chính là cá chạch, tuy rằng cá chạch của Ngưu Vương trang là con người nuôi ra, nhưng mà nuôi thật sự thiên nhiên, không có dùng kích thích tố, cũng không có xây ao xi măng, cá chạch đều là chui ở trong bùn lớn lên, tiếp địa khí, thứ này có thể bổ trung ích khí, trừ thấp lui hoàng, ích thận trợ dương, đúng là vật tốt bổ dưỡng. (mấy cái bên trung y tui bó tay)
cá chạch
Hơn nữa cá chạch của Ngưu Vương trang lại được nước linh tuyền tẩm bổ, mùi vị lại càng tuyệt, tối hôm trước Dương Tồn Ba ăn một lần, sáng sớm hôm sau liền liên hệ bên hội sở, nói muốn thêm một mục cá chạch này, cũng định giá hai trăm tệ một cân cho La Mông, khiến La Mông nhịn không được còn có chút nghĩ nhiều, hoài nghi gã ta có phải có nỗi niềm khó nói gì bị cá chạch của nhà bọn anh trị khỏi hay không.
Không biết như thế nào, chuyện Ngưu Vương trang một cân cá chạch bán hai trăm tệ liền truyền rộng khắp làng Đại Loan, khiến cho mọi người đều hâm mộ cực kỳ.
“Chú Đức Giang, đang làm việc ạ?”. Chiều nay lúc La Mông chạy xe xe ba bánh từ bờ ruộng nhà mình chở rơm rạ lên Ngưu Vương trang, nhìn thấy cha La Minh Huy đang làm việc trong ruộng nước cạnh đường cái, liền bắt chuyện cùng ông ta.
“Ài, La Mông ơi, từ từ, cháu đừng vội đi trước, chú nói chuyện này với cháu”. La Đức Giang thấy là La Mông, vội vàng liền đứng thẳng người nói chuyện cùng anh.
“Chuyện gì vậy chú?’. La Mông dừng xe ba bánh lại, hỏi.
“Trong làng chúng ta có người nói cá chạch của chỗ cháu cân bán hai trăm tệ, thật hay giả vậy?”. La Đức Giang hỏi.
“Thật ạ”. La Mông cười ha ha nói, việc này anh vốn cũng không muốn để quá nhiều người biết, tránh cho có một số người lại ở sau lưng tính toán anh kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng mà người ta nếu giáp mặt hỏi, anh cũng không tốt lại giấu diếm.
“Thằng nhóc cháu, thật giỏi! Minh Huy nhà chú nuôi đám dê kia, tới khi đó còn không biết bán ra ngoài được hay không đây”. La Đức Giang nói.
“Này cần phải lo lắng gì chứ ạ? Lúc không ai mua thì bán cho cháu”. La Mông biết La Đức Giang muốn nói gì, chính là đoán chừng không tiếp nhận lời vụn vặt của anh.
“Cháu có thể nỡ ăn sao? Thịt heo của nhà Hán Lương cháu còn chê mắc mà”. La Đức Giang cũng nói đùa cùng anh.
“Cháu chê thịt heo nhà họ mắc, cháu nhất định không chế thịt dê nhà chú mắc”. Lại nói, gần đây La Mông thật là có hơi thèm ăn thịt dê, nhưng mà trấn trên bọn họ bán cái này vốn liền ít, muốn mua được thịt ngon, vậy càng khó.
“Nói nghiêm túc đi, tới khi đó cháu có thể giúp hỏi một chút được không?”. Ai không hy vọng đồ nhà mình bán giá cao chứ.
“Hỏi khẳng định phải giúp chú hỏi, được hay không được còn phải người ta nói mới tính”. Bên bọn Dương Tồn Ba đưa ra giá là cao, nhưng tương ứng, tiêu chuẩn của người ta cũng cao, bằng không người ta ở bản địa thu mua là được, đáng giá ngặn dặm xa xới chạy tới chỗ bọn anh?
“Có thể giúp hỏi một chút liền được rồi, có được hay không chú đều có thể tiếp thu”. Đồ nhà mình không đạt tới tiêu chuẩn của người ta còn có thể trách ai? Bún gạo của Ngô Chiêm Phương ngon như vậy, Cực Vị lâu người ta cũng không đồng ý lấy hàng cùng con bé, liền bởi vì Cực Vị lâu vốn đã có một nơi cung cấp hàng dài hạn rồi, việc này người của làng Đại Loan đều biết.
“Đám dê của Minh Huy nuôi tới không tồi, tới khi đó khẳng định không lo bán không được, chú cũng đừng lo lắng”. Mấy tháng nay mỗi ngày La Minh Huy đều tới Ngưu Vương trang anh cắt cỏ, hơn nữa thường ngày chăm sóc cũng tỉ mỉ, lại cả ngày chạy ở trên núi, bộ dạng nhóm dê núi đó là khá không tồi, mỗi lần La Mông nhìn thấy bọn nó, đều chờ không kịp muốn ăn thịt dê.
“Bán hẳn là là không khó bán, này không phải lòng tham muốn kiếm nhiều chút tiền thôi”. Ngô Chiêm Phương người ta quay về làng muộn hơn so với La Minh Huy đều kiếm được không ít tiền rồi, liền con của ông nuôi đàn dê này, tới bây giờ còn không có cái thu nhập đứng đắn gì, dù sao năm nay là đừng nghĩ, sang năm sau khi vào thu hẳn là có thể bắt đầu bán dê rồi.
“Đúng ạ, ai không muốn vậy chứ?’. La Mông cũng rất thấu hiểu chuyện này.
“Còn có cá chạch kia của cháu, hắc”. La Đức Giang có chút ngượng ngùng hỏi: “Có thể dẫn chút cá giống vào trong ruộng chú hay không?”.
“Có thể ạ, sao không thể? Chở ruộng của chú chỉnh sửa tốt, cứ việc tới chỗ cháu bắt”. La Mông vốn cũng là định để người làng làm cho bọn họ cùng nhau nuôi cá chạch ốc đồng.
Năm nay cá chạch ốc đồng nhà bọn anh bán rất chạy, con cua trong ruộng cũng phải ăn, phụ cận lại không có ai nuôi cá chạch, liền đều của nhà mình cho ăn, chi phí rất cao. Sang năm nếu dân làng của làng anh cũng nuôi ốc đồng cá chạch theo, vậy đồ ăn của con cua nhà anh liền có chỗ dựa vào rồi.
Ốc đồng cá chạch trong làng mắc thế nào đi nữa, khẳng định cũng rẻ hơn so với Ngưu Vương trang anh, tới khi đó thu mua một chút từ trong làng làm đồ ăn cho con cua của nhà mình, cá chạch ốc đồng của bên nhà mình lại có để bán, gần đây vừa bán đi, cũng có thể kiếm được không ít tiền đó.
“Được, mùa xuân sang năm chú liền tới chỗ cháu bắt chút cá giống về nuôi”. Lúc vừa mới mở miệng, La Đức Giang còn cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng, thấy La Mông sảng khoái đáp ứng như vậy, ông cảm thấy thật cao hứng.
“Ốc đồng muốn cũng bắt một chút hay không?”. La Mông cười tủm tỉm hỏi.
“Ốc đồng liền không lấy, sang năm chú liền giống như trên núi cháu, trồng chút củ sen trong ruộng, lại nuôi chút cá chạch, hai loại này nếu có thể làm tốt. liền tốt rồi. Còn nữa, mấy hôm trước cha cháu nói với chú cháu có thể chia củ sen giống cho bọn chú, chú liền sửa lại bờ ruộng rồi”.
“Không chỉ có bờ ruộng phải cao thêm, đất cũng phải lật sâu”.
“Chú biết, ba cháu đều nói qua với chú và mấy người muốn trồng củ sen trong làng rồi”.
“Vậy được rồi, vậy chú làm tiếp đi, cháu đi lên núi trước”.
“Ài”.
Sau khi ký hợp đồng xong, Dương Tồn Ba vốn là cần phải trở về, nhưng mà hàng này có vẻ như có chút vui tới quên đường về, cả ngày lăn lộn ở trên Ngưu vương trang cùng Hầu mập, làm món ăn này đồ uống kia, nói cho hay là xâm nhập quan sát, khai quật tiềm lực lớn hơn nữa của Ngưu Vương trang, vì hội sở bọn họ cung ứng càng nhiều mỹ thực.
Chiều hôm nay La Mông vừa mới vào tứ hợp viện, liền ngửi thấy một mùi xa lạ, đồ trên Ngưu Vương trang có cái gì mà lão Chu chưa ăn qua? Bàn tử ở chỗ anh làm việc thời gian thật dài, La Mông cơ bản đều ăn n lần chút tay nghề của cậu ta rồi, hương vị lần này, trước đó cho tới bây giờ anh chưa ngửi qua.
“Ba ba”. Bé Khỉ thấy anh chạy xe ban bánh vào sân, bưng một chén nhỏ ốc nước ngọt nhỏ màu đen liền đi qua, bé con này không biết là xem anh là ba ba hay là xem anh là Sơn đại vương, dù sao có chút ăn ngon liền đều lấy tới trước mặt anh.
“Ừ! Rất ngoan!”. Mặc kệ Bé Khỉ có phải xem anh là Sơn đại vương hay không, La Mông vẫn là cảm thấy rất vui.
“Sao lại ăn ốc đá vậy? Nhặt trong con suối nhỏ hả?”. La Mông hỏi bọn Bàn tử. Loại ốc đá nhỏ này hồi nhỏ anh ăn không ít, lúc ấy không chỉ có trong con suối nhỏ có, ngay cả mấy cái mương nước lớn lớn nhỏ nhỏ trong làng bọn anh đều có, bởi vì này loại ốc này luôn bám trên đá của con suối nhỏ, người địa phương liền kêu bọn nó là ốc đá, trước đây rất bình thường, mấy năm nay đã khá ít thấy, khi nào thì lại có, anh trái lại không lưu ý.
ốc đá (tui thấy con này là ốc gạo bên mình á)
“Lão Dương phát hiện, ngay tại trong khe suối từ nhà các anh đi lên một chút, vốn tôi là dẫn anh ta đi xem ếch đá, không nghĩ tới thế nhưng phát hiện cái này”. Bàn tử ôm một cái chậu nhỏ, ăn tới đặc biệt hăng hái.
“Tôi nói này, ốc hố này chính là thứ tốt, của nhà các cậu vẫn là sinh trưởng ở trong khe suối núi sâu, vậy càng hiếm thấy, thú này nhìn không bắt mắt, kỳ thật khá bổ!”. Dương Tồn Ba nói xong, tận dụng triệt để lại hút một con ốc nú: “Chậc chậc, ốc nhà các cậu thật sự là không thể chê, không biết có phải là thật như bọn họ nói, chố này phong thuỷ đặc biệt tốt”.
“Thứ này có thể bán được tiền sao?”. Lão Chu hỏi gã ta.
“Có thể chứ, sao không thể bán được tiền? Nhưng mà bán tới chỗ chúng tôi, vậy hơi khó khăn”. Loại ốc nước ngọt nhỏ này, dù sao khó bước lên nơi thanh nhã, hội viên trong hội sở của bọn họ đều là tinh anh xã hội, hoặc là chính là người nhà tinh anh, bình thường mỗi người phong độ phơi phới quý khí mười phần, có thể ở nơi công cộng xắn tay áo hút ốc nước ngọt sao?
“Không được thì bỏ đi”. Nếu không phải là muốn bán tới chỗ bọn họ, La Mông còn cần phải hỏi gã sao?
“Tới, con trai, biết ăn ốc đá không?”. La Mông nói xong bốc một nắm ốc đá từ trong cái chén nhỏ đưa cho Bé Khỉ, Hầu mập xào ốc đá này không tồi, không thêm quá nhiều phối liệu, liền bỏ chút gừng sợi, đại khái còn lại thêm chút rượu gia vị, nguyên nước nguyên vị, trên mức lớn nhất bảo lưu lại dinh dưỡng của ốc đá.
“Rột”. Bé Khỉ một ngụm liền hút ra thịt ốc trong vỏ ốc, ăn vào miệng nhai nhai, lại nhìn qua cái chén nhỏ trong tay La Mông.
“Liền cho con tôi chút xíu này thôi hả? Còn nữa hay không?”. La Mông hỏi Hầu mập.
“Bé con nhỏ như vậy, có thể ăn bao nhiêu?’. Tổng cộng cũng không bao nhiều, bản thân Hầu mập còn chưa đủ ăn mà.
“Cậu chính là đối đãi cậu chủ nhỏ như vậy hả?”.
“Thật không còn mà”. Bàn t ử vẻ mặt đau khổ.
“Đại Bảo”. La Mông ra lệnh một tiếng.
“A ô a ô……”. Đại Bảo một mực ở bên cạnh thèm nhỏ dãi vừa nghe, lập tức liền dẫn lão Chu đi hướng phòng bếp, Nha Nha hàng này cũng ngậm thố cơm theo ở phía sau, mới nãy bọn nó đều ở trong sân chờ thật lâu rồi, bình thường sư phó Mập rất dễ nói chuyện lúc này thế nhưng keo kiệt tới một cái thịt ốc cũng không cho, chỉ cho vỏ.
“Gâu gâu!”. Nha Nha, Đại Bảo rất nhanh ngừng lại phía trước cái tủ đựng đồ gia vị ngay tại phòng bếp, sủa hai tiếng đối với cửa tủ bên trái.
“Thì ra ở đây hả?”. La Mông kéo mở cửa tủ, liền nhìn thấy một cái bình giữ nhiệt màu xám bạc, thứ này vốn là dùng để đựng nước uống, lúc này Bàn tử dùng đựng ốc nước ngọt, người bình thường thật đúng là nghĩ không ra. La Mông mở nắp đậy ra nhìn một cái, tràn đầy một bình ốc đá
“A ô a ô……..”. Nha Nha phe phẩy cái đuôi đòi đồ ăn, tìm được đám ốc đá này, cha con bọ nó có công lao nha.
“Được rồi, bọn mày có phần”. La Mông nói xong liền nhấc cái bình giữ nhiệt lên, lắc hai cái, đổ một ít ốc đá vào cái thố inox của nó, sau đó lại đổ đầy cái chén nhỏ kia của Bé Khỉ, vỗ vỗ cái ót của bé, nói: “Đi tìm Đông, Tây, Nam, Bắc chơi đi”.
“Hương Hương”. Bé Khỉ ra sân, kêu tên của Hương Hương, con chó cái nghe lời này liền đi ra từ một góc sân, nhu thuận theo sát ở phía sau Bé Khỉ, bày ra một bộ tư thái cảnh giới đối hai cha con Nha Nha theo sau tới.
“Ông chủ, chừa lại chút cho tôi đi mà”. Hầu mập vẻ mặt cầu xin, cực cực khổ khổ giấu đi một phần ốc đá vậy mà dễ dàng liền bị phát hiện rồi, bỏ trong bình giữ nhiệt, từ bên ngoài cũng có thể ngửi được mùi sao? Hay là nói ngay từ đầu gã liền bị hai con tham ăn kia giám thị rồi?
“Cậu đó không muốn làm nữa hả? Ngay cả một phần cho ông chủ đều không chừa lại?”. Anh một phần này không chừa liền thôi đi, thế nhưng ngay cả Tiếu Thụ Lâm một phần kia cũng không chừa, không biết Tiếu Thụ Lâm nhà anh kỳ thật cũng là rất thích ăn sao?
La Mông ngay tại chỗ liền tịch thu bình giữ nhiệt này, một bên đi hướng bên ngoài tứ hợp viện, một bên lấy điện thoại cầm tay ra di động gọi điện thoại cho Tiếu Thụ Lâm.
“Cậu ở đâu vậy?”.
“Ruộng cua? Liền còn lại chút con cua này, còn dùng cần phải mỗi ngày đi xem?”.
“Tớ liền đi qua tìm cậu, mới nãy từ chỗ Hầu mập lấy được một chút”.
“Chính là bắt ra từ trong khe suối trên núi chúng ta đó, nghe nói kêu là ốc hố, bên chúng ta đều kêu nó là ốc đá”.
“Đúng, chính là cái loại này ốc đen nhỏ này, mùi vị cũng không tệ lắm”.
Vừa nói, La Mông liền lên núi, gần đây lúa trên đỉnh núi của nhà anh đều đã thu gặt rồi, vốn một mảnh ruộng cua rất lớn, lại ở bên trong quây ra một khu vực khác nhỏ một chút, đều gom cua giống còn lại tới bên trong nuôi tập trung quản lý.
Chiều hôm nay Tiếu Thụ Lâm chính là lên núi kiểm tra tường vây bốn phía ruộng cua, thuận tiện cho đám cua này ăn, quan sát một chút biến hóa hai ngày này của bọn nó.
La Mông cầm một cái bình giữ nhiệt đựng ốc đá đi qua, hai người ngồi ở trên bờ ruộng liền ăn ốc, cậu một con tớ một con, ăn tới kêu cực kỳ ngon.
“Ốc này ăn ngon chứ?’. La Mông hỏi Tiếu Thụ lâm.
“Ừ, không tệ”.
“Vậy ngày mai chúng ta đi lên núi bắt một chút, bảo Bàn tử xào, để cha mẹ chúng ta đều ăn thử một chút”.
“Thứ này có thể nuôi không?”.
“Hẳn là có thể”.
“Vậy sang năm chúng ta cũng nuôi một chút đi, ăn ngon hơn so với ốc đồng”.
“Tớ cũng nghĩ như vậy, sang năm người trong làng chúng ta nuôi cá chạch ốc đồng nhất dịnh liền nhiều, tới khi đó chúng ta liền nuôi ốc này, không cạnh tranh cùng bọn họ”.
“……..”
Dưới chân núi, bên lão Nhị, Bé Khỉ ngồi ở trên hòn đá bên cạnh ổ chó, ôm một cái chén nhỏ, chính mình ăn một con, cho Hương Hương một con, cũng thả một cái trong thố cơm của lão Nhị và Kim Tử.
“Rốp rốp……..”. Lão Nhị duỗi đầu tới trong thố cơm của Kim Tử, rốp rốp hai cái liền cắn con ốc nhỏ của Kim Tử, sau đó lại nhổ thịt ốc ra, như trước đặt ở trong thố. Lúc này ốc núi bọn Bàn tử bắt về đều lớn và lâu năm rồi, vỏ tuyệt đối là rất cứng.
“A ô a ô…..”. Nha Nha cũng duỗi cổ xin ăn, hiện giờ hàng này cũng đã hiểu rồi, mạnh bạo cùng Bé Khỉ tiểu Chu đó là tuyệt đối không được, mềm còn có thể có chút cơ hội.
“Cạch”. Bé Khỉ quả nhiên thả một con ốc nhỏ vào trong thố nó.
“Rốp rốp……”. Nha Nha hai ngụm liền cắn con ốc đen nhỏ này, lựa ra thịt ốc ăn luôn.
“A ô a ô…….”. Đại Bảo cũng học theo xin ăn.
“Cạch”. Bé Khỉ cũng thả một con vào thố nó.
“Rốp rốp……”. Đại Bảo hia ngụm liền cắn con ốc đen nhỏ này, ăn luôn vỏ.
Vì xác định trên núi nhà mình năm nay rốt cuộc có thể ra bao nhiêu cá bỗng suối, La Mông và Tiếu Thụ Lâm vớt cá bỗng suối ở mấy vị trí vũng nước khác nhau diện tích khác nhau cân lên, không cân không biết vừa cân liền dọa nhảy dựng, sản lượng của cá bỗng suối của nhà bọn anh, thế nhưng phải cao hơn một nửa so với dự tính trước đó của vị giáo sư kia.
Một khi đã như vậy, La Mông tự nhiên là không chịu không công bỏ qua cơ hội kiếm tiền. Anh định sang năm tích nước trong cái đập ở trên núi, tới khi đó cũng nuôi con cá nhỏ này, thứ này kiếm tiền không nói, nuôi đó là bớt lo hơn so với con cua.
Bên hội sở cũng rất nhanh liền đưa tin tới, bảo Dương Tồn Ba ký kết hợp đồng cung hàng cùng La Mông, bởi vì đường xá xa xôi, vì tiết kiệm phí chuyên chở, bước đầu dự định, mỗi tuần đi ba xe hàng hóa.
Trong tuần hai xe giữ tươi cỡ trung, thứ hai đi một chuyến, thứ năm đi một chuyến, chở chủ yếu là các loại rau củ dự trữ lâu được như củ cải, cải trắng, dưa leo, cà chua, bắp cải, súp lơ, về phần một ít rau củ khó bảo quản, hội sở vẫn là quyết định tiếp tục hợp tác cùng thương nhân bản địa cung hàng.
Một khác xe hàng lại chở gà sống và cá bỗng suối là chính, cũng là thứ năm giao hàng. Điều kiện vận chuyển cá bỗng suối tương đối hà khắc vì hạ thấp tỉ lệ tử vong trên đường vận chuyển, mật độ không thể rất cao, hơn nữa phải một đường cung cấp dưỡng khí, chi phí vận chuyểnkhá cao.
Gà sống càng phiền phức, bởi vì này hai năm nay có cúm gia cầm, gà sống không hề vẫn có thể thuận lợi qua cửa hải quan, vì để khách hàng mỗi ngày đều có thể ăn được thịt gà tươi mới, hội sở đành phải bố trí chuyên gia ở vùng ngoại thành Thâm Quyến thuê một mảnh đất nuôi tạm và giết gà sống, cam đoan mỗi ngày đều có thịt gà tươi mới cung ứng.
La Mông vẫn là bán gà trống nhỏ năm mươi tệ một cân, lúc này bán cho bọn Dương Tồn Ba, cũng liền tám mươi tệ, giá của rau củ không tồi, tuy rằng lấy số lượng không lớn, nhưng mà ổn định dài hạn, quản sự Trần thích nhất khách hàng như vậy.
Ngoài ra có hai cái kinh hỉ bất ngờ, một cái là trứng gà, không biết có phải dĩa trứng hấp thịt hến ngày đó của Hầu mập làm tới quá ngon hay không, Dương Tồn Ba đánh giá rất cao đối trứng gà của Ngưu Vương trang, ra giá cũng khá không tệ, cực kỳ vượt qua cái giá trong lòng của lão Chu.
Còn có một cái chính là cá chạch, tuy rằng cá chạch của Ngưu Vương trang là con người nuôi ra, nhưng mà nuôi thật sự thiên nhiên, không có dùng kích thích tố, cũng không có xây ao xi măng, cá chạch đều là chui ở trong bùn lớn lên, tiếp địa khí, thứ này có thể bổ trung ích khí, trừ thấp lui hoàng, ích thận trợ dương, đúng là vật tốt bổ dưỡng. (mấy cái bên trung y tui bó tay)
cá chạch
Hơn nữa cá chạch của Ngưu Vương trang lại được nước linh tuyền tẩm bổ, mùi vị lại càng tuyệt, tối hôm trước Dương Tồn Ba ăn một lần, sáng sớm hôm sau liền liên hệ bên hội sở, nói muốn thêm một mục cá chạch này, cũng định giá hai trăm tệ một cân cho La Mông, khiến La Mông nhịn không được còn có chút nghĩ nhiều, hoài nghi gã ta có phải có nỗi niềm khó nói gì bị cá chạch của nhà bọn anh trị khỏi hay không.
Không biết như thế nào, chuyện Ngưu Vương trang một cân cá chạch bán hai trăm tệ liền truyền rộng khắp làng Đại Loan, khiến cho mọi người đều hâm mộ cực kỳ.
“Chú Đức Giang, đang làm việc ạ?”. Chiều nay lúc La Mông chạy xe xe ba bánh từ bờ ruộng nhà mình chở rơm rạ lên Ngưu Vương trang, nhìn thấy cha La Minh Huy đang làm việc trong ruộng nước cạnh đường cái, liền bắt chuyện cùng ông ta.
“Ài, La Mông ơi, từ từ, cháu đừng vội đi trước, chú nói chuyện này với cháu”. La Đức Giang thấy là La Mông, vội vàng liền đứng thẳng người nói chuyện cùng anh.
“Chuyện gì vậy chú?’. La Mông dừng xe ba bánh lại, hỏi.
“Trong làng chúng ta có người nói cá chạch của chỗ cháu cân bán hai trăm tệ, thật hay giả vậy?”. La Đức Giang hỏi.
“Thật ạ”. La Mông cười ha ha nói, việc này anh vốn cũng không muốn để quá nhiều người biết, tránh cho có một số người lại ở sau lưng tính toán anh kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng mà người ta nếu giáp mặt hỏi, anh cũng không tốt lại giấu diếm.
“Thằng nhóc cháu, thật giỏi! Minh Huy nhà chú nuôi đám dê kia, tới khi đó còn không biết bán ra ngoài được hay không đây”. La Đức Giang nói.
“Này cần phải lo lắng gì chứ ạ? Lúc không ai mua thì bán cho cháu”. La Mông biết La Đức Giang muốn nói gì, chính là đoán chừng không tiếp nhận lời vụn vặt của anh.
“Cháu có thể nỡ ăn sao? Thịt heo của nhà Hán Lương cháu còn chê mắc mà”. La Đức Giang cũng nói đùa cùng anh.
“Cháu chê thịt heo nhà họ mắc, cháu nhất định không chế thịt dê nhà chú mắc”. Lại nói, gần đây La Mông thật là có hơi thèm ăn thịt dê, nhưng mà trấn trên bọn họ bán cái này vốn liền ít, muốn mua được thịt ngon, vậy càng khó.
“Nói nghiêm túc đi, tới khi đó cháu có thể giúp hỏi một chút được không?”. Ai không hy vọng đồ nhà mình bán giá cao chứ.
“Hỏi khẳng định phải giúp chú hỏi, được hay không được còn phải người ta nói mới tính”. Bên bọn Dương Tồn Ba đưa ra giá là cao, nhưng tương ứng, tiêu chuẩn của người ta cũng cao, bằng không người ta ở bản địa thu mua là được, đáng giá ngặn dặm xa xới chạy tới chỗ bọn anh?
“Có thể giúp hỏi một chút liền được rồi, có được hay không chú đều có thể tiếp thu”. Đồ nhà mình không đạt tới tiêu chuẩn của người ta còn có thể trách ai? Bún gạo của Ngô Chiêm Phương ngon như vậy, Cực Vị lâu người ta cũng không đồng ý lấy hàng cùng con bé, liền bởi vì Cực Vị lâu vốn đã có một nơi cung cấp hàng dài hạn rồi, việc này người của làng Đại Loan đều biết.
“Đám dê của Minh Huy nuôi tới không tồi, tới khi đó khẳng định không lo bán không được, chú cũng đừng lo lắng”. Mấy tháng nay mỗi ngày La Minh Huy đều tới Ngưu Vương trang anh cắt cỏ, hơn nữa thường ngày chăm sóc cũng tỉ mỉ, lại cả ngày chạy ở trên núi, bộ dạng nhóm dê núi đó là khá không tồi, mỗi lần La Mông nhìn thấy bọn nó, đều chờ không kịp muốn ăn thịt dê.
“Bán hẳn là là không khó bán, này không phải lòng tham muốn kiếm nhiều chút tiền thôi”. Ngô Chiêm Phương người ta quay về làng muộn hơn so với La Minh Huy đều kiếm được không ít tiền rồi, liền con của ông nuôi đàn dê này, tới bây giờ còn không có cái thu nhập đứng đắn gì, dù sao năm nay là đừng nghĩ, sang năm sau khi vào thu hẳn là có thể bắt đầu bán dê rồi.
“Đúng ạ, ai không muốn vậy chứ?’. La Mông cũng rất thấu hiểu chuyện này.
“Còn có cá chạch kia của cháu, hắc”. La Đức Giang có chút ngượng ngùng hỏi: “Có thể dẫn chút cá giống vào trong ruộng chú hay không?”.
“Có thể ạ, sao không thể? Chở ruộng của chú chỉnh sửa tốt, cứ việc tới chỗ cháu bắt”. La Mông vốn cũng là định để người làng làm cho bọn họ cùng nhau nuôi cá chạch ốc đồng.
Năm nay cá chạch ốc đồng nhà bọn anh bán rất chạy, con cua trong ruộng cũng phải ăn, phụ cận lại không có ai nuôi cá chạch, liền đều của nhà mình cho ăn, chi phí rất cao. Sang năm nếu dân làng của làng anh cũng nuôi ốc đồng cá chạch theo, vậy đồ ăn của con cua nhà anh liền có chỗ dựa vào rồi.
Ốc đồng cá chạch trong làng mắc thế nào đi nữa, khẳng định cũng rẻ hơn so với Ngưu Vương trang anh, tới khi đó thu mua một chút từ trong làng làm đồ ăn cho con cua của nhà mình, cá chạch ốc đồng của bên nhà mình lại có để bán, gần đây vừa bán đi, cũng có thể kiếm được không ít tiền đó.
“Được, mùa xuân sang năm chú liền tới chỗ cháu bắt chút cá giống về nuôi”. Lúc vừa mới mở miệng, La Đức Giang còn cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng, thấy La Mông sảng khoái đáp ứng như vậy, ông cảm thấy thật cao hứng.
“Ốc đồng muốn cũng bắt một chút hay không?”. La Mông cười tủm tỉm hỏi.
“Ốc đồng liền không lấy, sang năm chú liền giống như trên núi cháu, trồng chút củ sen trong ruộng, lại nuôi chút cá chạch, hai loại này nếu có thể làm tốt. liền tốt rồi. Còn nữa, mấy hôm trước cha cháu nói với chú cháu có thể chia củ sen giống cho bọn chú, chú liền sửa lại bờ ruộng rồi”.
“Không chỉ có bờ ruộng phải cao thêm, đất cũng phải lật sâu”.
“Chú biết, ba cháu đều nói qua với chú và mấy người muốn trồng củ sen trong làng rồi”.
“Vậy được rồi, vậy chú làm tiếp đi, cháu đi lên núi trước”.
“Ài”.
Sau khi ký hợp đồng xong, Dương Tồn Ba vốn là cần phải trở về, nhưng mà hàng này có vẻ như có chút vui tới quên đường về, cả ngày lăn lộn ở trên Ngưu vương trang cùng Hầu mập, làm món ăn này đồ uống kia, nói cho hay là xâm nhập quan sát, khai quật tiềm lực lớn hơn nữa của Ngưu Vương trang, vì hội sở bọn họ cung ứng càng nhiều mỹ thực.
Chiều hôm nay La Mông vừa mới vào tứ hợp viện, liền ngửi thấy một mùi xa lạ, đồ trên Ngưu Vương trang có cái gì mà lão Chu chưa ăn qua? Bàn tử ở chỗ anh làm việc thời gian thật dài, La Mông cơ bản đều ăn n lần chút tay nghề của cậu ta rồi, hương vị lần này, trước đó cho tới bây giờ anh chưa ngửi qua.
“Ba ba”. Bé Khỉ thấy anh chạy xe ban bánh vào sân, bưng một chén nhỏ ốc nước ngọt nhỏ màu đen liền đi qua, bé con này không biết là xem anh là ba ba hay là xem anh là Sơn đại vương, dù sao có chút ăn ngon liền đều lấy tới trước mặt anh.
“Ừ! Rất ngoan!”. Mặc kệ Bé Khỉ có phải xem anh là Sơn đại vương hay không, La Mông vẫn là cảm thấy rất vui.
“Sao lại ăn ốc đá vậy? Nhặt trong con suối nhỏ hả?”. La Mông hỏi bọn Bàn tử. Loại ốc đá nhỏ này hồi nhỏ anh ăn không ít, lúc ấy không chỉ có trong con suối nhỏ có, ngay cả mấy cái mương nước lớn lớn nhỏ nhỏ trong làng bọn anh đều có, bởi vì này loại ốc này luôn bám trên đá của con suối nhỏ, người địa phương liền kêu bọn nó là ốc đá, trước đây rất bình thường, mấy năm nay đã khá ít thấy, khi nào thì lại có, anh trái lại không lưu ý.
ốc đá (tui thấy con này là ốc gạo bên mình á)
“Lão Dương phát hiện, ngay tại trong khe suối từ nhà các anh đi lên một chút, vốn tôi là dẫn anh ta đi xem ếch đá, không nghĩ tới thế nhưng phát hiện cái này”. Bàn tử ôm một cái chậu nhỏ, ăn tới đặc biệt hăng hái.
“Tôi nói này, ốc hố này chính là thứ tốt, của nhà các cậu vẫn là sinh trưởng ở trong khe suối núi sâu, vậy càng hiếm thấy, thú này nhìn không bắt mắt, kỳ thật khá bổ!”. Dương Tồn Ba nói xong, tận dụng triệt để lại hút một con ốc nú: “Chậc chậc, ốc nhà các cậu thật sự là không thể chê, không biết có phải là thật như bọn họ nói, chố này phong thuỷ đặc biệt tốt”.
“Thứ này có thể bán được tiền sao?”. Lão Chu hỏi gã ta.
“Có thể chứ, sao không thể bán được tiền? Nhưng mà bán tới chỗ chúng tôi, vậy hơi khó khăn”. Loại ốc nước ngọt nhỏ này, dù sao khó bước lên nơi thanh nhã, hội viên trong hội sở của bọn họ đều là tinh anh xã hội, hoặc là chính là người nhà tinh anh, bình thường mỗi người phong độ phơi phới quý khí mười phần, có thể ở nơi công cộng xắn tay áo hút ốc nước ngọt sao?
“Không được thì bỏ đi”. Nếu không phải là muốn bán tới chỗ bọn họ, La Mông còn cần phải hỏi gã sao?
“Tới, con trai, biết ăn ốc đá không?”. La Mông nói xong bốc một nắm ốc đá từ trong cái chén nhỏ đưa cho Bé Khỉ, Hầu mập xào ốc đá này không tồi, không thêm quá nhiều phối liệu, liền bỏ chút gừng sợi, đại khái còn lại thêm chút rượu gia vị, nguyên nước nguyên vị, trên mức lớn nhất bảo lưu lại dinh dưỡng của ốc đá.
“Rột”. Bé Khỉ một ngụm liền hút ra thịt ốc trong vỏ ốc, ăn vào miệng nhai nhai, lại nhìn qua cái chén nhỏ trong tay La Mông.
“Liền cho con tôi chút xíu này thôi hả? Còn nữa hay không?”. La Mông hỏi Hầu mập.
“Bé con nhỏ như vậy, có thể ăn bao nhiêu?’. Tổng cộng cũng không bao nhiều, bản thân Hầu mập còn chưa đủ ăn mà.
“Cậu chính là đối đãi cậu chủ nhỏ như vậy hả?”.
“Thật không còn mà”. Bàn t ử vẻ mặt đau khổ.
“Đại Bảo”. La Mông ra lệnh một tiếng.
“A ô a ô……”. Đại Bảo một mực ở bên cạnh thèm nhỏ dãi vừa nghe, lập tức liền dẫn lão Chu đi hướng phòng bếp, Nha Nha hàng này cũng ngậm thố cơm theo ở phía sau, mới nãy bọn nó đều ở trong sân chờ thật lâu rồi, bình thường sư phó Mập rất dễ nói chuyện lúc này thế nhưng keo kiệt tới một cái thịt ốc cũng không cho, chỉ cho vỏ.
“Gâu gâu!”. Nha Nha, Đại Bảo rất nhanh ngừng lại phía trước cái tủ đựng đồ gia vị ngay tại phòng bếp, sủa hai tiếng đối với cửa tủ bên trái.
“Thì ra ở đây hả?”. La Mông kéo mở cửa tủ, liền nhìn thấy một cái bình giữ nhiệt màu xám bạc, thứ này vốn là dùng để đựng nước uống, lúc này Bàn tử dùng đựng ốc nước ngọt, người bình thường thật đúng là nghĩ không ra. La Mông mở nắp đậy ra nhìn một cái, tràn đầy một bình ốc đá
“A ô a ô……..”. Nha Nha phe phẩy cái đuôi đòi đồ ăn, tìm được đám ốc đá này, cha con bọ nó có công lao nha.
“Được rồi, bọn mày có phần”. La Mông nói xong liền nhấc cái bình giữ nhiệt lên, lắc hai cái, đổ một ít ốc đá vào cái thố inox của nó, sau đó lại đổ đầy cái chén nhỏ kia của Bé Khỉ, vỗ vỗ cái ót của bé, nói: “Đi tìm Đông, Tây, Nam, Bắc chơi đi”.
“Hương Hương”. Bé Khỉ ra sân, kêu tên của Hương Hương, con chó cái nghe lời này liền đi ra từ một góc sân, nhu thuận theo sát ở phía sau Bé Khỉ, bày ra một bộ tư thái cảnh giới đối hai cha con Nha Nha theo sau tới.
“Ông chủ, chừa lại chút cho tôi đi mà”. Hầu mập vẻ mặt cầu xin, cực cực khổ khổ giấu đi một phần ốc đá vậy mà dễ dàng liền bị phát hiện rồi, bỏ trong bình giữ nhiệt, từ bên ngoài cũng có thể ngửi được mùi sao? Hay là nói ngay từ đầu gã liền bị hai con tham ăn kia giám thị rồi?
“Cậu đó không muốn làm nữa hả? Ngay cả một phần cho ông chủ đều không chừa lại?”. Anh một phần này không chừa liền thôi đi, thế nhưng ngay cả Tiếu Thụ Lâm một phần kia cũng không chừa, không biết Tiếu Thụ Lâm nhà anh kỳ thật cũng là rất thích ăn sao?
La Mông ngay tại chỗ liền tịch thu bình giữ nhiệt này, một bên đi hướng bên ngoài tứ hợp viện, một bên lấy điện thoại cầm tay ra di động gọi điện thoại cho Tiếu Thụ Lâm.
“Cậu ở đâu vậy?”.
“Ruộng cua? Liền còn lại chút con cua này, còn dùng cần phải mỗi ngày đi xem?”.
“Tớ liền đi qua tìm cậu, mới nãy từ chỗ Hầu mập lấy được một chút”.
“Chính là bắt ra từ trong khe suối trên núi chúng ta đó, nghe nói kêu là ốc hố, bên chúng ta đều kêu nó là ốc đá”.
“Đúng, chính là cái loại này ốc đen nhỏ này, mùi vị cũng không tệ lắm”.
Vừa nói, La Mông liền lên núi, gần đây lúa trên đỉnh núi của nhà anh đều đã thu gặt rồi, vốn một mảnh ruộng cua rất lớn, lại ở bên trong quây ra một khu vực khác nhỏ một chút, đều gom cua giống còn lại tới bên trong nuôi tập trung quản lý.
Chiều hôm nay Tiếu Thụ Lâm chính là lên núi kiểm tra tường vây bốn phía ruộng cua, thuận tiện cho đám cua này ăn, quan sát một chút biến hóa hai ngày này của bọn nó.
La Mông cầm một cái bình giữ nhiệt đựng ốc đá đi qua, hai người ngồi ở trên bờ ruộng liền ăn ốc, cậu một con tớ một con, ăn tới kêu cực kỳ ngon.
“Ốc này ăn ngon chứ?’. La Mông hỏi Tiếu Thụ lâm.
“Ừ, không tệ”.
“Vậy ngày mai chúng ta đi lên núi bắt một chút, bảo Bàn tử xào, để cha mẹ chúng ta đều ăn thử một chút”.
“Thứ này có thể nuôi không?”.
“Hẳn là có thể”.
“Vậy sang năm chúng ta cũng nuôi một chút đi, ăn ngon hơn so với ốc đồng”.
“Tớ cũng nghĩ như vậy, sang năm người trong làng chúng ta nuôi cá chạch ốc đồng nhất dịnh liền nhiều, tới khi đó chúng ta liền nuôi ốc này, không cạnh tranh cùng bọn họ”.
“……..”
Dưới chân núi, bên lão Nhị, Bé Khỉ ngồi ở trên hòn đá bên cạnh ổ chó, ôm một cái chén nhỏ, chính mình ăn một con, cho Hương Hương một con, cũng thả một cái trong thố cơm của lão Nhị và Kim Tử.
“Rốp rốp……..”. Lão Nhị duỗi đầu tới trong thố cơm của Kim Tử, rốp rốp hai cái liền cắn con ốc nhỏ của Kim Tử, sau đó lại nhổ thịt ốc ra, như trước đặt ở trong thố. Lúc này ốc núi bọn Bàn tử bắt về đều lớn và lâu năm rồi, vỏ tuyệt đối là rất cứng.
“A ô a ô…..”. Nha Nha cũng duỗi cổ xin ăn, hiện giờ hàng này cũng đã hiểu rồi, mạnh bạo cùng Bé Khỉ tiểu Chu đó là tuyệt đối không được, mềm còn có thể có chút cơ hội.
“Cạch”. Bé Khỉ quả nhiên thả một con ốc nhỏ vào trong thố nó.
“Rốp rốp……”. Nha Nha hai ngụm liền cắn con ốc đen nhỏ này, lựa ra thịt ốc ăn luôn.
“A ô a ô…….”. Đại Bảo cũng học theo xin ăn.
“Cạch”. Bé Khỉ cũng thả một con vào thố nó.
“Rốp rốp……”. Đại Bảo hia ngụm liền cắn con ốc đen nhỏ này, ăn luôn vỏ.