*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ đó nhóm chó lớn chó nhỏ trên Ngưu Vương trang cả ngày nơi nơi tìm dâu rừng gai ăn, chờ lúc lão Chu phát hiện dâu rừng gai nhà anh đã chín rồi, nhóm chó này đều dã không biết ăn mấy lần rồi.
Dâu rừng gai của nhà lão Chu ăn dĩ nhiên ngon, nhưng mà trái này hái cũng cực khó, trái nhỏ đã đành, trên cành lá còn có gai nhọn, hơn nữa dâu rừng gai này vẫn là thuộc loại quả mọng, nếu không chú ý bảo quản, hái về chưa được mấy tiếng đồng hồ, liền đều thành nước canh rồi, bán cũng không chạy, tự nhiên liền không bán được giá tốt rồi.
Vấn đề bảo quản này, thật cũng không phải không thể giải quyết, tứ hợp viện còn có hai cái kho lạnh, bình thường lúc đồ đạc không nhiều lắm, cũng chỉ dùng một cái, bây giờ chính là mùa xuân, đồ năm ngoái cũng tiêu hao tầm tầm rồi, năm nay trên núi còn chưa sản xuất cái gì, chỉ mở một cái kho lạnh, cũng là trống không, ngoại trừ chứa thùng lớn nước dây mướp hơi chiếm chỗ một chút, trên giá hàng bốn phía cũng chính là thưa thớt đặt một ít.
Trong hai cái kho lạnh phân biệt đều có tủ đông, bây giờ nếu dâu rừng gai trên Trang hái về, lập tức bỏ vào trong tủ đông, nếu thời gian không dài, để ba năm ngày khẳng định là không thành vấn đề.
Khiến lão Chu đau đầu nhất vẫn là vấn đề nhân công, vốn thấy cảnh xuân gần đây rất tốt, anh còn đánh qua chủ ý kêu gọi đám con nít của trấn trên tới chơi xuân nhiều chút, chính là lại ngẫm lại, bọn con nít này ham ăn lắm, kêu bọn nó tới hái trái cây, này không phải thả con chuột vào kho gạo sao?
Ngẫm lại vẫn là bỏ qua, đám nhóc ranh này thật muốn tới, cũng chỉ có thể thả bọn nó lên núi, để bọn nó hái nụ hoa, dù sao năm ngoái bọn nó cũng từng làm rồi, lại còn làm tới không tệ, năm nay tiếp tục vậy.
Chẳng qua trong khoảng thời gian này mới bắt đầu này còn tốt, số lượng trái cây chín của mỗi ngày có hạn, người của bên tứ hợp viện lúc rãnh rỗi, kết nhóm đi ra ngoài hái mấy lượt cũng liền không sai biệt lắm, chờ sau này trái cây chính nhiều rồi, khẳng định còn phải tìm người hỗ trợ.
Làm sao mới có thể khiến người hỗ trợ hái trái cây không ăn trái cây của nhà bọn anh đây? Vì chuyện này lão Chu cực kỳ cân nhắc mất hai ngày, rốt cuộc cũng không khiến anh cân nhắc ra cái biện pháp gì.
Đáng ghét nhất chính là đám chim trên trời, mỗi ngày trời vừa sáng, chỉ mổ ăn trái cây lớn nhất đỏ nhất, một hơi ăn trái cây kêu tới một cái thích ý, hiện tại lão Chu nhìn gai mắt lũ chim chóc chuyên môn thích ăn trái cây không thích ăn sâu này.
Trong khoảng thời gian ban dầu này, trái cây mỗi ngày hái về không nhiều lắm, ngoại trừ tiêu hao sạch một chút ở bên tứ hợp viện, cơ bản đều bị bán cho Cực Vị lâu.
Bên tiệm bán đồ ăn sáng trấn trên, La Hồng Phượng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là quyết định không lấy, không bao lâu nữa dâu tây sẽ chín rồi, bên cô vẫn là bán nước dâu tây giá ổn định là được, dâu rừng gai ở vùng bọn cô cũng không hiếm thấy, trên núi mọc dại liền có, chân chính muốn bán ra cái giá cao, này cũng là không khả năng, dứt khoát vẫn là dành bán cho người thành phố ăn thôi.
Lúc trái cây này vừa mới chín, bản thân bọn La Mông cũng từng ép nước uống, hương vị đó thật sự là không thể chê, còn ngon hơn nhiều so với chai hàng ngoại trước đó anh uống trong nhà hàng, chỉ tiếc nếu muốn ép nước, một ly nước ép liền cần rất nhiều thịt trái, một người hái non nửa ngày mới có thể hái đủ nguyên liệu cảu một ly nước ép, một ly nước ép uống mấy ngụm liền uống hết rồi, hơn nữa thật sự là cực kỳ xa xỉ.
Người khác thế nào bọn anh không biết, dù sao bản thân lão Chu là không nỡ, Bé Khỉ nhà bọn anh, bình thường cũng chính là vít một hai chùm ngon xuống, để bé tự mình hái ăn, La Mĩ Tuệ La Mĩ Linh cũng vậy, lúc muốn ăn phần lớn đều là tự đi hái, trái cây có sẵn trong viện tử đều rất ít đụng tới, càng đừng nói ép nước, cũng liền lúc mới đầu nêm chút mới mẻ thôi, sau đó liền không có rồi.
Mấy đứa trẻ con nhà bọn anh, tuy rằng nhóm người lớn đều là yêu thương, nhưng mà không hề nuông chiều lắm, ngoại trừ ăn uống ngon hơn một chút so với nhà người bình thường trong làng, tiền tiêu vặt trong tay nhiều hơn bọn con nít khác hai tệ, cái khác liền không đặc biệt gì.
Cũng không phải lão Chu keo kiệt không nỡ cho bọn trẻ con ăn các thứ, chỉ là trái cây đầy núi lớn tùy ý bọn nó hái ăn, tại sao còn phải động tới của người khác hái về? Đám nhóc này chăn khỏe, chạy nhiều hai ba bước có sao?
Chiều hôm nay lúc trong viện tử nấu đậu hoa, Hầu mập lại làm ra một chậu nhỏ nước sốt*, La Mông và Tiếu Thụ Lâm ở bên căn nhà nhỏ của mình nghe nói, cũng bỏ lại việc trong tay tới bên này ăn đậu hoa nóng.
*nguyên văn:卤汁(lỗ trấp): dùng các loại gia vị như quế, hồi, hạt tiêu, cẩu kỳ…..nấu lên tạo ra một loại nước gia vị, khi nấu đổ nước gia vị này vào, méo biết gọi là gì, tự chém, nhưng cái nước này là dùng để ăn đậu hoa, kiểu tàu hũ nước đường của mình ấy, cái nước nó đen đen
Kỳ thật mấy ngày nay hai người bọn anh cũng không có việc gì làm, công việc tinh luyện tinh dầu bị hai vợ chồng lão Lưu tiếp nhận, La Mông khó khăn mới có thể thư thả, tự nhiên là tự cho chính mình nghỉ xả hơi mấy ngày, hai ngày nay lúc anh không tới tứ hợp viện, ngay tại căn nhà nhỏ của mình nhìn Tiếu Thụ Lâm điêu khắc óc chó, thuận tiện giúp con trai anh xoa quân cờ óc chó, hoặc là liền giúp ba mẹ anh làm bánh quy, rất nhàn hạ tự do.
“Một thời gian không ăn đậu hoa nóng rồi, hôm nay sao đột nhiên lại nhớ tới vậy?”. Lão Chu vừa hỏi vừa múc một người một tô lớn cho anh và Tiếu Thụ Lâm, một lát sau ăn xong rồi, hai người bọn anh còn lên núi cho khỉ ăn.
“Ha ha, ai nhớ tới cũng không tính, thế nào cũng phải là chị Hoa chúng ta nhớ tới muốn ăn đậu hoa nóng, chúng ta mới có thể ăn ké theo”. Biên Đại Quân đang cầm cái tô ngồi xổm dưới hành lanh cạnh bờ mương, ha ha trêu ghẹo nói.
Lúc này bọn họ cũng còn chưa tới lúc vắt sữa, bên đàn trâu chỉ cần chừa lại một người trông nom là được, mấy người gã và La Toàn Quý, Nạp Mậu Thành, Trịnh Bác Luân đều là dễ nói chuyện, thời gian dài cùng nhau chăm sóc đàn trâu, cũng liền có giao tình rồi, bình thường ở tứ hợp viện, mấy người bọn họ cũng khá thân thiết.
Mới nãy Ngưu Hồng Hà gọi điện cho chồng cô, nói chiều hôm nay bên tứ hợp viện lại ăn đậu hoa nóng, hỏi mấy người bọn họ ăn hay không ăn, mấy người đàn ông này khẩu vị người này lại lớn hơn người kia, nào có không ăn chứ, lúc này trước cửu Trịnh Bác Luân và Viên Đại Quân tới đây, chờ bọn họ ăn xong rồi, liền tới lượt Nạp Mậu Thành và La Toàn Quý.
“Chị Hoa, ngày mai chị muốn ăn gì?”. Mắt Kiếng cười hì hì cao giọng hỏi.
“Mỗi ngày ăn mà được à?”. Không đợi Liễu Như Hoa nói cái gì, lão Chu đầu tiên liền đưa ra kháng nghị, “Có biết chiều hôm nay ăn một lần như vầy, ngày mai trong siêu thị chúng ta kiếm ít đi bao nhiêu tiền đậu hủ hay không?”. Nhiều miệng ăn như vậy, thực không trách lão Chu tiếc của.
“Hiện tại lão Chu ở trấn trên chúng ta coi như là nhân vật có máu mặt rồi, còn có thể quan tâm chút tiền đậu hủ này?”.
“Sao không cần chứ? Cậu thằng nhóc thối, không chăm lo gia đình không biết củi gạo mắc, đều nói lập nghiệp dễ giữ nghiệp khó, nếu tôi không tiết kiệm chút, cái sơn trang nhỏ rách này nói không chừng ngày nào đó phải đóng cửa rồi”.
“Đóng cửa? Anh nỡ hả?”.
“Không kiếm được tiền sao không đóng cửa? Kỳ thật đóng rồi cũng không sợ, tôi còn có một tòa nhà ở trấn trên mà, thêm tiền thuê nhà, tốt xấu cũng có thể sống”.
“Thôi đi, thật phải đóng cửa, ai giúp anh chăm sóc ruộng đồng kháp núi lớn kia?”.
“Ruộng? Liền chút ruộng đó, quanh năm suốt tháng mới kiếm được bao tiền? Hiện tại chi phí nhân công rất mắc, không gạt mấy người, kỳ thật chính là không lời không lỗ……..”.
“Kế toán Lâm, ông chủ của chúng ta nói đều là thật sao?”.
“Khụ khụ, kế toán Lâm, giờ không phải đúng lúc phát tiền lương sao, cô đem bảng lương tới cho tôi coi chút”.
Lâm Xuân Ngọc đáp một tiếng, hai ba ngụm ăn sạch chén đậu hoa nóng của chính mình, quay về văn phòng chờ ở đó một chút, về phần bảng lương, ngày hôm qua lão Chu cũng đã xem qua, lúc này liền không cần lại lấy tới. Mỗi lẫn lúc lão Chu khóc than cùng người khác, cô hận không thể xa xa tránh đi, sợ chính mình kỹ năng diễn xuất không tốt, không cẩn thận một cái liền bóc mẽ lão Chu.
Tình hình tài vụ của Ngưu Vương trang, cái siêu thị trấn trên còn có tình huống thu chi mỗi ngày của bên tiệm online, lại không có ai càng biết rõ hơn so với cô người làm kế toán này, đừng thấy quy mô không lớn, thu vào quả thật không tồi, cố tình ông chủ bọn họ đối bên ngoài chưa bao giờ thừa nhận, kĩ năng diễn xuất còn thật tốt, vốn một số người đánh chết cũng không tin Ngưu Vương trang không có kiếm bộn, bị anh ta trái lừa phải lừa, cuối cùng thường thường cũng sẽ nhịn không được tin anh ta hai ba phần, cho dù có bè lũ ngoan cố hoàn toàn không bị kĩ năng diễn xuất của anh ta lừa, cũng bởi vì thiếu các mục số liệu tham khảo, rất khó cụ thể đoán dược ra người này suốt năm có thể có bao nhiêu thu vào.
Bên này La Mông nói tới nước miếng tung bay cùng người ta, bên kia Tiếu Thụ Lâm im lặng ăn đậu hoa nóng của gã, ngay cả mí mắt cũng không nâng một chút, bây giờ người thích khóc than không nhiều lắm, La Mông chính là một người, còn khóc tới khá nồng nhiệt thích thú, Tiếu Thụ Lâm nghe qua mấy lần, sớm đều đã quen rồi.
Người này không chỉ có tại bên ngoài khóc than, mấy ngày hôm trước anh còn nói với Bé Khỉ: “Con trai à, con làm mua bán không bỏ vốn cũng một thời gian rồi, lão ba còn phải nuôi sống một thôn trang người không dễ dàng, con xem sau này hai ta dù là cha con ruột cũng phải tính toán rõ ràng nhé?”.
Bé Khỉ không hiểu mơ hồ gật đầu, sau đó bé liền từ trước đó trực tiếp lấy đồ trong nhà tới nhà trẻ bán, biến thành từ trong tay ba ba bé mua sỉ đồ tới nhà trẻ bán, có một ngày không cẩn thận bán lỗ vốn, sau đó về sau đếm tiền, đếm tới đếm lui không đúng, còn rớt hai giọt nước mắt……
“Ông chủ, qua thời gian nữa rau củ trên núi chúng ta liền nhiều rồi, năm nay người trong làng trồng rau củ cũng nhiều, trong đó còn có không ít bày bán trong diêu thị chúng ta, tôi lo lắng tới khi đó không tiêu thụ được, cậu xem có phải sớm nên liên hệ mấy nhà hàng tiệm cơm hay không?”.
Ngưu Vương sản xuất cái gì trước mắt đều là lấy bán lẻ là chính, bạn hàng lớn hợp tác dài hạn cũng chính là Cực vị lâu và một hội sở bên Hồng Công, ấn ý kiến của Trần Kiến Hoa, cần phải sớm mở rộng nguồn tiêu thụ, cố tình La Mông cũng không phải để tâm lắm đối việc này.
“Có thể nhiều ra tới bao nhiêu rau củ?”. La Mông hỏi.
“Rất nhiều, chủng loại cũng không ít, bên rau muối khẳng định không tiêu thụ hết được, bỏ trong siêu thị bán là khẳng định bán hết, nhưng mà trước đó cậu cũng nói rồi, nếu có thể tránh được, tận lực đừng cạnh tranh cùng rau củ trong làng”. Đối với cách nói này của lão Chu quản sự Trần vẫn là rất đồng ý, gã cũng là tới Ngưu Vương trang mới biết, thì ra trồng trọt cũng là ngành sản xuất mạo hiểm cao, từ gieo hạt tới bán ra một chút cũng không có thể ra sai lầm, không cẩn thận một cái, mấy tháng cực cực khổ khổ liền đều uổng công rồi, nông dân cũng không dễ dàng.
“Trước đây không phải cậu nói muốn mua máy đông khô sao? Đúng lúc, dâu rừng gai cũng chín rồi”. Lúc này Tiếu Thụ Lâm ngẩng đầu nói một câu.
“Mua đi, tớ lập tức gọi điện thoại cho bên đó”. Lão Chu gật gật đầu, việc này trước đó anh liền bàn qua cùng Tiếu Thụ Lâm, ngày nào đó nếu rau củ trái cây của Ngưu Vương trang bán không hết, liền mua một bộ thiết bị đông khô về, chế biến một chút rau củ trái cây của Ngưu Vương trang tự sản xuất, bán trên mạng.
“Rau củ trái cây đông khô rất tốt, lành mạnh hợp mốt”. Nếu ông chủ đã có chủ ý rồi, quản sự Trần cũng không nói thêm nữa.
“Ài, chính là tiền điện rất mắc”. Lão Chu nhịn không được thỏ dài nói.
*đông khô: là quá trình tách nước hoặc dung môi khác từ sản phẩm đông lạnh bằng quá trình thăng hoa. Sự thăng hoa xảy ra khi một chất lỏng đông lạnh ở thể rắn chuyển trực tiếp sang thể hơi mà bỏ qua pha lỏng. Ngược lại, trong quá trình sấy truyền thống ở nhiệt độ phòng từ pha lỏng thường làm thay đổi chất lượng của sản phẩm sấy, và phương pháp này chỉ có thể áp dụng được với một số vật liệu sấy dễ dàng. Tuy nhiên, trong sấy thăng hoa, vật liệu sấy không đi qua giai đoạn thể lỏng, và do đó sản phẩm sau sấy ổn định, dễ sử dụng và có tính mỹ quan cao.
Từ đó nhóm chó lớn chó nhỏ trên Ngưu Vương trang cả ngày nơi nơi tìm dâu rừng gai ăn, chờ lúc lão Chu phát hiện dâu rừng gai nhà anh đã chín rồi, nhóm chó này đều dã không biết ăn mấy lần rồi.
Dâu rừng gai của nhà lão Chu ăn dĩ nhiên ngon, nhưng mà trái này hái cũng cực khó, trái nhỏ đã đành, trên cành lá còn có gai nhọn, hơn nữa dâu rừng gai này vẫn là thuộc loại quả mọng, nếu không chú ý bảo quản, hái về chưa được mấy tiếng đồng hồ, liền đều thành nước canh rồi, bán cũng không chạy, tự nhiên liền không bán được giá tốt rồi.
Vấn đề bảo quản này, thật cũng không phải không thể giải quyết, tứ hợp viện còn có hai cái kho lạnh, bình thường lúc đồ đạc không nhiều lắm, cũng chỉ dùng một cái, bây giờ chính là mùa xuân, đồ năm ngoái cũng tiêu hao tầm tầm rồi, năm nay trên núi còn chưa sản xuất cái gì, chỉ mở một cái kho lạnh, cũng là trống không, ngoại trừ chứa thùng lớn nước dây mướp hơi chiếm chỗ một chút, trên giá hàng bốn phía cũng chính là thưa thớt đặt một ít.
Trong hai cái kho lạnh phân biệt đều có tủ đông, bây giờ nếu dâu rừng gai trên Trang hái về, lập tức bỏ vào trong tủ đông, nếu thời gian không dài, để ba năm ngày khẳng định là không thành vấn đề.
Khiến lão Chu đau đầu nhất vẫn là vấn đề nhân công, vốn thấy cảnh xuân gần đây rất tốt, anh còn đánh qua chủ ý kêu gọi đám con nít của trấn trên tới chơi xuân nhiều chút, chính là lại ngẫm lại, bọn con nít này ham ăn lắm, kêu bọn nó tới hái trái cây, này không phải thả con chuột vào kho gạo sao?
Ngẫm lại vẫn là bỏ qua, đám nhóc ranh này thật muốn tới, cũng chỉ có thể thả bọn nó lên núi, để bọn nó hái nụ hoa, dù sao năm ngoái bọn nó cũng từng làm rồi, lại còn làm tới không tệ, năm nay tiếp tục vậy.
Chẳng qua trong khoảng thời gian này mới bắt đầu này còn tốt, số lượng trái cây chín của mỗi ngày có hạn, người của bên tứ hợp viện lúc rãnh rỗi, kết nhóm đi ra ngoài hái mấy lượt cũng liền không sai biệt lắm, chờ sau này trái cây chính nhiều rồi, khẳng định còn phải tìm người hỗ trợ.
Làm sao mới có thể khiến người hỗ trợ hái trái cây không ăn trái cây của nhà bọn anh đây? Vì chuyện này lão Chu cực kỳ cân nhắc mất hai ngày, rốt cuộc cũng không khiến anh cân nhắc ra cái biện pháp gì.
Đáng ghét nhất chính là đám chim trên trời, mỗi ngày trời vừa sáng, chỉ mổ ăn trái cây lớn nhất đỏ nhất, một hơi ăn trái cây kêu tới một cái thích ý, hiện tại lão Chu nhìn gai mắt lũ chim chóc chuyên môn thích ăn trái cây không thích ăn sâu này.
Trong khoảng thời gian ban dầu này, trái cây mỗi ngày hái về không nhiều lắm, ngoại trừ tiêu hao sạch một chút ở bên tứ hợp viện, cơ bản đều bị bán cho Cực Vị lâu.
Bên tiệm bán đồ ăn sáng trấn trên, La Hồng Phượng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là quyết định không lấy, không bao lâu nữa dâu tây sẽ chín rồi, bên cô vẫn là bán nước dâu tây giá ổn định là được, dâu rừng gai ở vùng bọn cô cũng không hiếm thấy, trên núi mọc dại liền có, chân chính muốn bán ra cái giá cao, này cũng là không khả năng, dứt khoát vẫn là dành bán cho người thành phố ăn thôi.
Lúc trái cây này vừa mới chín, bản thân bọn La Mông cũng từng ép nước uống, hương vị đó thật sự là không thể chê, còn ngon hơn nhiều so với chai hàng ngoại trước đó anh uống trong nhà hàng, chỉ tiếc nếu muốn ép nước, một ly nước ép liền cần rất nhiều thịt trái, một người hái non nửa ngày mới có thể hái đủ nguyên liệu cảu một ly nước ép, một ly nước ép uống mấy ngụm liền uống hết rồi, hơn nữa thật sự là cực kỳ xa xỉ.
Người khác thế nào bọn anh không biết, dù sao bản thân lão Chu là không nỡ, Bé Khỉ nhà bọn anh, bình thường cũng chính là vít một hai chùm ngon xuống, để bé tự mình hái ăn, La Mĩ Tuệ La Mĩ Linh cũng vậy, lúc muốn ăn phần lớn đều là tự đi hái, trái cây có sẵn trong viện tử đều rất ít đụng tới, càng đừng nói ép nước, cũng liền lúc mới đầu nêm chút mới mẻ thôi, sau đó liền không có rồi.
Mấy đứa trẻ con nhà bọn anh, tuy rằng nhóm người lớn đều là yêu thương, nhưng mà không hề nuông chiều lắm, ngoại trừ ăn uống ngon hơn một chút so với nhà người bình thường trong làng, tiền tiêu vặt trong tay nhiều hơn bọn con nít khác hai tệ, cái khác liền không đặc biệt gì.
Cũng không phải lão Chu keo kiệt không nỡ cho bọn trẻ con ăn các thứ, chỉ là trái cây đầy núi lớn tùy ý bọn nó hái ăn, tại sao còn phải động tới của người khác hái về? Đám nhóc này chăn khỏe, chạy nhiều hai ba bước có sao?
Chiều hôm nay lúc trong viện tử nấu đậu hoa, Hầu mập lại làm ra một chậu nhỏ nước sốt*, La Mông và Tiếu Thụ Lâm ở bên căn nhà nhỏ của mình nghe nói, cũng bỏ lại việc trong tay tới bên này ăn đậu hoa nóng.
*nguyên văn:卤汁(lỗ trấp): dùng các loại gia vị như quế, hồi, hạt tiêu, cẩu kỳ…..nấu lên tạo ra một loại nước gia vị, khi nấu đổ nước gia vị này vào, méo biết gọi là gì, tự chém, nhưng cái nước này là dùng để ăn đậu hoa, kiểu tàu hũ nước đường của mình ấy, cái nước nó đen đen
Kỳ thật mấy ngày nay hai người bọn anh cũng không có việc gì làm, công việc tinh luyện tinh dầu bị hai vợ chồng lão Lưu tiếp nhận, La Mông khó khăn mới có thể thư thả, tự nhiên là tự cho chính mình nghỉ xả hơi mấy ngày, hai ngày nay lúc anh không tới tứ hợp viện, ngay tại căn nhà nhỏ của mình nhìn Tiếu Thụ Lâm điêu khắc óc chó, thuận tiện giúp con trai anh xoa quân cờ óc chó, hoặc là liền giúp ba mẹ anh làm bánh quy, rất nhàn hạ tự do.
“Một thời gian không ăn đậu hoa nóng rồi, hôm nay sao đột nhiên lại nhớ tới vậy?”. Lão Chu vừa hỏi vừa múc một người một tô lớn cho anh và Tiếu Thụ Lâm, một lát sau ăn xong rồi, hai người bọn anh còn lên núi cho khỉ ăn.
“Ha ha, ai nhớ tới cũng không tính, thế nào cũng phải là chị Hoa chúng ta nhớ tới muốn ăn đậu hoa nóng, chúng ta mới có thể ăn ké theo”. Biên Đại Quân đang cầm cái tô ngồi xổm dưới hành lanh cạnh bờ mương, ha ha trêu ghẹo nói.
Lúc này bọn họ cũng còn chưa tới lúc vắt sữa, bên đàn trâu chỉ cần chừa lại một người trông nom là được, mấy người gã và La Toàn Quý, Nạp Mậu Thành, Trịnh Bác Luân đều là dễ nói chuyện, thời gian dài cùng nhau chăm sóc đàn trâu, cũng liền có giao tình rồi, bình thường ở tứ hợp viện, mấy người bọn họ cũng khá thân thiết.
Mới nãy Ngưu Hồng Hà gọi điện cho chồng cô, nói chiều hôm nay bên tứ hợp viện lại ăn đậu hoa nóng, hỏi mấy người bọn họ ăn hay không ăn, mấy người đàn ông này khẩu vị người này lại lớn hơn người kia, nào có không ăn chứ, lúc này trước cửu Trịnh Bác Luân và Viên Đại Quân tới đây, chờ bọn họ ăn xong rồi, liền tới lượt Nạp Mậu Thành và La Toàn Quý.
“Chị Hoa, ngày mai chị muốn ăn gì?”. Mắt Kiếng cười hì hì cao giọng hỏi.
“Mỗi ngày ăn mà được à?”. Không đợi Liễu Như Hoa nói cái gì, lão Chu đầu tiên liền đưa ra kháng nghị, “Có biết chiều hôm nay ăn một lần như vầy, ngày mai trong siêu thị chúng ta kiếm ít đi bao nhiêu tiền đậu hủ hay không?”. Nhiều miệng ăn như vậy, thực không trách lão Chu tiếc của.
“Hiện tại lão Chu ở trấn trên chúng ta coi như là nhân vật có máu mặt rồi, còn có thể quan tâm chút tiền đậu hủ này?”.
“Sao không cần chứ? Cậu thằng nhóc thối, không chăm lo gia đình không biết củi gạo mắc, đều nói lập nghiệp dễ giữ nghiệp khó, nếu tôi không tiết kiệm chút, cái sơn trang nhỏ rách này nói không chừng ngày nào đó phải đóng cửa rồi”.
“Đóng cửa? Anh nỡ hả?”.
“Không kiếm được tiền sao không đóng cửa? Kỳ thật đóng rồi cũng không sợ, tôi còn có một tòa nhà ở trấn trên mà, thêm tiền thuê nhà, tốt xấu cũng có thể sống”.
“Thôi đi, thật phải đóng cửa, ai giúp anh chăm sóc ruộng đồng kháp núi lớn kia?”.
“Ruộng? Liền chút ruộng đó, quanh năm suốt tháng mới kiếm được bao tiền? Hiện tại chi phí nhân công rất mắc, không gạt mấy người, kỳ thật chính là không lời không lỗ……..”.
“Kế toán Lâm, ông chủ của chúng ta nói đều là thật sao?”.
“Khụ khụ, kế toán Lâm, giờ không phải đúng lúc phát tiền lương sao, cô đem bảng lương tới cho tôi coi chút”.
Lâm Xuân Ngọc đáp một tiếng, hai ba ngụm ăn sạch chén đậu hoa nóng của chính mình, quay về văn phòng chờ ở đó một chút, về phần bảng lương, ngày hôm qua lão Chu cũng đã xem qua, lúc này liền không cần lại lấy tới. Mỗi lẫn lúc lão Chu khóc than cùng người khác, cô hận không thể xa xa tránh đi, sợ chính mình kỹ năng diễn xuất không tốt, không cẩn thận một cái liền bóc mẽ lão Chu.
Tình hình tài vụ của Ngưu Vương trang, cái siêu thị trấn trên còn có tình huống thu chi mỗi ngày của bên tiệm online, lại không có ai càng biết rõ hơn so với cô người làm kế toán này, đừng thấy quy mô không lớn, thu vào quả thật không tồi, cố tình ông chủ bọn họ đối bên ngoài chưa bao giờ thừa nhận, kĩ năng diễn xuất còn thật tốt, vốn một số người đánh chết cũng không tin Ngưu Vương trang không có kiếm bộn, bị anh ta trái lừa phải lừa, cuối cùng thường thường cũng sẽ nhịn không được tin anh ta hai ba phần, cho dù có bè lũ ngoan cố hoàn toàn không bị kĩ năng diễn xuất của anh ta lừa, cũng bởi vì thiếu các mục số liệu tham khảo, rất khó cụ thể đoán dược ra người này suốt năm có thể có bao nhiêu thu vào.
Bên này La Mông nói tới nước miếng tung bay cùng người ta, bên kia Tiếu Thụ Lâm im lặng ăn đậu hoa nóng của gã, ngay cả mí mắt cũng không nâng một chút, bây giờ người thích khóc than không nhiều lắm, La Mông chính là một người, còn khóc tới khá nồng nhiệt thích thú, Tiếu Thụ Lâm nghe qua mấy lần, sớm đều đã quen rồi.
Người này không chỉ có tại bên ngoài khóc than, mấy ngày hôm trước anh còn nói với Bé Khỉ: “Con trai à, con làm mua bán không bỏ vốn cũng một thời gian rồi, lão ba còn phải nuôi sống một thôn trang người không dễ dàng, con xem sau này hai ta dù là cha con ruột cũng phải tính toán rõ ràng nhé?”.
Bé Khỉ không hiểu mơ hồ gật đầu, sau đó bé liền từ trước đó trực tiếp lấy đồ trong nhà tới nhà trẻ bán, biến thành từ trong tay ba ba bé mua sỉ đồ tới nhà trẻ bán, có một ngày không cẩn thận bán lỗ vốn, sau đó về sau đếm tiền, đếm tới đếm lui không đúng, còn rớt hai giọt nước mắt……
“Ông chủ, qua thời gian nữa rau củ trên núi chúng ta liền nhiều rồi, năm nay người trong làng trồng rau củ cũng nhiều, trong đó còn có không ít bày bán trong diêu thị chúng ta, tôi lo lắng tới khi đó không tiêu thụ được, cậu xem có phải sớm nên liên hệ mấy nhà hàng tiệm cơm hay không?”.
Ngưu Vương sản xuất cái gì trước mắt đều là lấy bán lẻ là chính, bạn hàng lớn hợp tác dài hạn cũng chính là Cực vị lâu và một hội sở bên Hồng Công, ấn ý kiến của Trần Kiến Hoa, cần phải sớm mở rộng nguồn tiêu thụ, cố tình La Mông cũng không phải để tâm lắm đối việc này.
“Có thể nhiều ra tới bao nhiêu rau củ?”. La Mông hỏi.
“Rất nhiều, chủng loại cũng không ít, bên rau muối khẳng định không tiêu thụ hết được, bỏ trong siêu thị bán là khẳng định bán hết, nhưng mà trước đó cậu cũng nói rồi, nếu có thể tránh được, tận lực đừng cạnh tranh cùng rau củ trong làng”. Đối với cách nói này của lão Chu quản sự Trần vẫn là rất đồng ý, gã cũng là tới Ngưu Vương trang mới biết, thì ra trồng trọt cũng là ngành sản xuất mạo hiểm cao, từ gieo hạt tới bán ra một chút cũng không có thể ra sai lầm, không cẩn thận một cái, mấy tháng cực cực khổ khổ liền đều uổng công rồi, nông dân cũng không dễ dàng.
“Trước đây không phải cậu nói muốn mua máy đông khô sao? Đúng lúc, dâu rừng gai cũng chín rồi”. Lúc này Tiếu Thụ Lâm ngẩng đầu nói một câu.
“Mua đi, tớ lập tức gọi điện thoại cho bên đó”. Lão Chu gật gật đầu, việc này trước đó anh liền bàn qua cùng Tiếu Thụ Lâm, ngày nào đó nếu rau củ trái cây của Ngưu Vương trang bán không hết, liền mua một bộ thiết bị đông khô về, chế biến một chút rau củ trái cây của Ngưu Vương trang tự sản xuất, bán trên mạng.
“Rau củ trái cây đông khô rất tốt, lành mạnh hợp mốt”. Nếu ông chủ đã có chủ ý rồi, quản sự Trần cũng không nói thêm nữa.
“Ài, chính là tiền điện rất mắc”. Lão Chu nhịn không được thỏ dài nói.
*đông khô: là quá trình tách nước hoặc dung môi khác từ sản phẩm đông lạnh bằng quá trình thăng hoa. Sự thăng hoa xảy ra khi một chất lỏng đông lạnh ở thể rắn chuyển trực tiếp sang thể hơi mà bỏ qua pha lỏng. Ngược lại, trong quá trình sấy truyền thống ở nhiệt độ phòng từ pha lỏng thường làm thay đổi chất lượng của sản phẩm sấy, và phương pháp này chỉ có thể áp dụng được với một số vật liệu sấy dễ dàng. Tuy nhiên, trong sấy thăng hoa, vật liệu sấy không đi qua giai đoạn thể lỏng, và do đó sản phẩm sau sấy ổn định, dễ sử dụng và có tính mỹ quan cao.