Tuy rằng bản thân La Mông không trở thành đồ đệ của Bặc Nhất Quái, nhưng anh vẫn là tích cực cố gắng giúp 2 đứa cháu gái đi lên con đường tập võ. Mới đầu Bặc Nhất Quái còn có chút không vui lắm. sau khi ăn cơm ở nhà của anh, liền ý kiến gì đều không có.
Đồ ăn của nhà La Mông quả thật ngon lắm, ăn mỗi ngày cũng không cảm thấy ngán, người ngoài thi thoảng tới nhà bọn họ ăn một chút, đều khen không dứt lời, Bặc Nhất Quải này cũng không ngoại lệ. Ông La và Lưu Xuân Lan nghe nói ông ta muốn dạy 2 cháu gái nhà họ tập võ, đối ông già mập vừa tới này cũng là cực kỳ nhiệt tình.
Cơm nước xong La Mông lái xe 3 bánh đi trấn Thủy Ngưu mua mền(=chăn), mùng (=màn), chiếu, gối và đồ dùng sinh hoạt khác, bố trí Bặc Nhất Quái ở tại 1 phòng nhỏ trên Ngưu Vương trang. Ông ta nhìn tới nhìn lui, cũng rất hài lòng, liền ngại hơi chút vắng vẻ. La Mông nói chờ thêm vài ngày bọn họ bắt đầu vụ hè thu, tới lúc đó liền náo nhiệt.
Cuộc sống của Bặc Nhất Quái ở làng Đại Loan cũng là vô cùng thong dong, mỗi ngày sáng sớm hơn 5 giờ thức dậy, trước dạy Tiếu Thụ Lâm, La Chí Phương và Cao Mĩ Tuệ, Cao Mĩ Linh tập võ 2 giờ, sau đó lại ăn sáng, cả ngày tiếp theo, ông ta thích đi đâu thì đi đó, thật sự tự do. Nhưng mà ông ta hiển nhiên cũng không đi xa, mỗi lần tới giờ cơm, ông ta đều nhất định đúng giờ xuất hiện ở trên bàn cơm của nhà La Mông.
Trong khoảng thời gian này, các dân làng cũng dần dần khuếch trương trồng ra 1 ít rau xanh ngắn ngày, như cải thìa, rau muống, rau xà lách vân vân, dài ra vốn liền cực nhanh.
Lúc mới đầu mọi người trong làng nói để rau củ này và rau củ của Ngưu Vương trang để chung, cuối tháng lại kết sổ, La Mông không đồng ý, nói vẫn là tính riêng đi, thanh toán rõ ràng.
Mỗi ngày xuất ra bao nhiêu rau củ, để bọn họ trực tiếp đối sổ cùng người phụ trách căn tin của mấy trường học kia, dân làng tự mình nhớ sổ sách của mình, bên căn tin trường học cũng có sổ sách, đợi tới cuối tháng, để mấy căn tin kia trực tiếp trả tiền cho mấy dân làng kia, La Mông sẽ không chen lẫn cùng họ.
Người trong làng trồng rau không ít, chủng loại cũng đều khá hỗn tạp, lúc mới đầu khó tránh khỏi sẽ có chút hỗn loạn, nhưng mà thời gian dài, trật tự tự nhiên liền hiện ra.
Tới lúc đó am hiểu trồng cà chua liền chuyên môn trồng cà chua, am hiểu trồng dưa leo liền chuyên môn trồng dưa leo, trong làng nếu hai nhà trồng dưa leo, nhà này trồng không ngon bằng nhà kia, người ta tự nhiên liền không thích lấy hàng của nhà đó, cho nên cạnh tranh vẫn là tồn tại, ngược lại chất lượng cũng liền tương đối đảm bảo.
Tổng thể mà nói, chất lượng rau dưa trồng ra từ làng Đại Loan của bọn họ đều vẫn là rất tốt, vốn chỉ có một nhà La Mông cung hàng, bọn học sinh đều phải tranh nhau cướp rau củ, lúc này có nhiều nông hộ cung ứng rau củ, thế cục khẩn trương cũng giảm bớt rồi, mỗi ngày thời gian ăn cơm cũng liền thành thời gian hạnh phúc của toàn bộ thầy cô giáo học sinh.
Lập tức liền tới nghỉ hè rồi, thầy cô giáo học sinh trong trường học thật sự có chút tiếc nuối đồ ăn của căn tin bọn họ. Trong đó học sinh năm 3 sắp tốt nghiệp càng không muốn, chẳng mấy chốc liền tới tháng 6 rồi, căn tin trường học vừa mới thăng cấp, bọn họ cũng sắp tốt nghiệp rồi, nghĩ muốn lại ăn nhiều mấy năm nữa nha.
Bước vào tháng 6, cách thời gian thi đại học cũng liền không xa, lại qua không lâu, học sinh của Nhất Cao cũng đều phải nghênh đón hai tháng nghỉ hè. Mọi người trong làng liền có chút mất bình tĩnh, nói tới thời điểm bọn học sinh đều nghỉ hè, rau bọn họ trồng ra biết bán cho ai đây?
La Mông thật ra lại không lo lắng về việc này, người trong làng không biết rau củ chính mình trồng ra ăn ngon biết bao, đó là bởi vì trong khoảng thời gian này bọn họ cung sạch hàng cho mấy trường học kia, không chở tới trấn trên bán qua, không biết có bán được hay không, trong lòng liền lo lắng.
Nhưng mà La Mông cảm thấy, bán lẻ tuy rằng cũng có thể bán bán được hàng, nhưng mà nếu có thể có mấy bạn hàng ổn định dài hạn hợp tác cùng làng anh, vậy rất tốt.
Dù sao đợi tới sau này làng anh trồng ra nhiều rau củ hơn, nếu đều như ong vỡ tổ chở tới trấn Thủy Ngưu bán, liền dễ dàng xuất hiện cạnh tranh bị ép giá. Chờ rau của của làng Đại Loan anh có danh tiếng, lại sẽ ép một ít dân trồng rau xung quanh trấn Thủy Ngưu không có đường sống rồi, tới lúc đó liền tất nhiên sẽ có người làng khác giả mạo người làng Đại Loan bán rau củ.
La Mông gọi 1 cú điện thoại cho Quách Đại Oa, hỏi ông ta có bạn bè là làm quán rượu tiệm cơm hay không, mắt thấy nghỉ hè liền tới rồi, tìm một cái nguồn tiêu thụ khác cho rau củ của làng Đại Loan anh.
Quách Đại Oa nói bản thân cũng đang rầu rĩ vì chuyện này nè, ông có bạn bè mở tiệm cơm, nhưng mà một khi ông giới thiệu rau của của làng Đại Loan ra ngoài, tới lúc đó người ta nếu cảm thấy rau ngon, vậy giá liền có thể cao lên, vậy sau này căn tin mấy trường học bọn họ còn có thể mua được rau củ sao?
La Mông cười nói với ông ta, “Cho dù chú không giới thiệu, tới lúc đó bọn họ cũng phải tự mình tìm tới làng cháu”.
Trước đó lúc La Mông một mình cung hàng cho mấy căn tin này, liền có mấy người như vậy tìm tới Ngưu Vương trang, muốn La Mông cung hàng cho bọn họ, nhưng mà đều bị La Mông từ chối. Nếu những người này biết hiện giờ không ít dân làng làng Đại Loan đều trồng rau củ, hơn nữa đều có loại chất lượng này, vậy khẳng định cũng là phải tìm tới, chẳng qua là bọn họ tới trước là chủ, lúc đó mấy trường học kia vẫn là một nhà La Mông đang cung hàng.
“Vậy sau này bọn học sinh trong trường chúng tôi liền có thể lại ăn được rau củ của làng cậu hay không?”. Bên Quách Đại Oa liền hỏi.
“Sao lại ăn không được chứ ạ?”. La Mông nói: “Người ta trả bao nhiêu tiền thì mấy chú cũng trả bấy nhiêu tiền liền mua được thôi. Sao nào, căn tin trường học liền không phải tham gia thị trường cạnh tranh?”.
“Vậy rau củ đó, tới lúc đó còn có thể mua nổi sao?”. Quách Đại Oa kêu khổ không ngừng.
“Để trường học phát cho căn tin mấy chú ít tiền trợ cấp đi, mấy trường cao trung các chú xấu lắm nha, học phí thu cao như vậy, còn không còn không cho học sinh ăn đồ ăn hảo hạng”. La Mông tiện tay hái 1 trái cà chua trong ruộng nhà mình, một tay cầm cà chua gặm, một tay cầm di động, ngồi ở trên bờ ruộng chậm rãi trò chuyện cùng Quách Đại Oa.
“Việc này tôi có thể làm được hay sao?”. Đầu điện thoại bên kia Quách Đại Oa cười khổ, “Cậu là không biết, 1 đám người bên ngoài đang chờ thay thế tôi chiếm cái căn tin này, tôi mặc kệ thì hiển nhiên sẽ có người làm thay, muốn cò kè mặc cả, không có cửa đâu”.
Trong lòng La Mông nói ông biết giả vờ ghê, lại nói: “Yên tâm đi, tới lúc đó nếu bọn họ dám loại bỏ chú, học sinh trường chú liền tạo phản”.
Lại nói tiếp Quách Đại Oa này đối chuyện của căn tin đó là rất để bụng, lúc trước nhà La Mông vừa mới bắt đầu bán bánh mỳ sữa bánh bao sữa, người này tìm tới cửa. Lúc này ông kêu khổ khóc than cùng La Mông, cũng chính là vì căn tin trường học ông học kỳ sau còn có thể mua được đến rau củ của làng Đại Loan.
“Cháu nói chuyện 1 chút cùng người trong làng, nếu thật sự không được, tới lúc đó bên Ngưu Vương trang cung hàng cho 1 mình chú”. La Mông lại cho ông ta uống một viên thuốc an thần.
“Hài! Lời này sao cậu không nói sớm, làm tôi sốt ruột thượng hoả rồi nè!”. Quách Đại Oa vỗ đùi, tảng đá treo trong lòng cuối cùng là bỏ xuống được rồi.
“Hôm nào gọi người bạn của chú tới làng Đại Loan, cháu bàn bạc thật tốt cùng người ta”. La Mông nói.
“Được, không thành vấn đề, việc này giao cho tôi, cậu liền thoải mái đi, người bạn kia của tôi là làm đại sự nghiệp, ở Đồng thành hắn ta xưng đệ nhị, liền không ai dám xưng đệ nhất”. Quách Đại Oa ngưu bức* hò hét nói.
*ngưu bức/牛逼: rất lợi hại; mạnh mẽ (mang ý bất nhã) (cách viết khác ngưu B(牛B)/ngưu X(牛X)/NB).
La Mông cười cười, chỉ coi anh là khoác lác thôi ư, không sao thật sao, chờ qua 2 ngày nữa, Quách Đại Oa mang người tới Ngưu Vương trang, La Mông vừa thấy, người này quả thật là dám xưng đệ nhất Đồng thành, chỉ bằng hiện tại Cực Vị Lâu bọn họ bán mật ong giá trên trời kia, sẽ không ai so được với.
“Sao lại là anh chứ?”. Thật mịa nó nghiệt duyên a, La Mông ở trong lòng bổ sung một câu.
“Đúng vậy”. Mã Từ Quân vẫn là dáng vẻ khiến người ta ghét kia.
“Cực Vị Lâu anh cũng bán rau xanh?”. La Mông nhếch miệng, lộ ra 2 cái răng trắng bóng.
“Bán chứ, tiện thể bán luôn”. Mã Từ Quân trả lời.
“Vậy anh vẫn là đừng mua rau xanh của làng tôi, rất ngon đó, tới lúc đó không cẩn thận một cái đoạt đi nổi bật của món ăn chủ đạo, vậy không phải giọng khách át giọng chủ hay sao?”. La Mông dõng dạc nói.
“Không sao”. Mã Từ Quân điềm tĩnh, cười tủm tỉm trả lời, giống như La Mông trước mặt chính là 1 con bọ chét vênh váo, căn bản không cần thiết so đo cùng La Mông.
“Sao, hai người quen nhau à?”. Quách Đại Oa bên cạnh liền hỏi.
“Người quen cũ”. La Mông trả lời.
“Đúng vậy”. Mã Từ Quân cũng phụ họa một tiếng.
“Vậy 2 người làm sao quen biết nhau?”. La Mông cũng tò mò, 1 người là nhận thầu căn tin cao trung, 1 người là người kế thừa của nhà họ Mã, ông chủ bự của Cực Vị Lâu, việc này tuy rằng miễn cưỡng có thể xem như người cùng nghề đi, chênh lệch không khỏi cũng quá lớn.
“Hài, cùng 1 thầy ra”. Quách Đại Oa liền nói.
“Quách sư phó thâm tàng bất lậu* nha”. La Mông khen.
*thâm thàng bất lậu: tính tình, tài hoa, mưu kế ẩn sâu không ai biết.
“Không phải tôi thâm tàng bất lậu, là thằng nhóc này rất can đảm, theo thầy tôi học bản lĩnh mèo 3 chân, liền dám phô trương như vậy”. Đối với đàn em cùng học 1 thầy, Quách Đại Oa liền không khách sáo cùng hắn ta, cũng không như thế nào đem thân phận người thừa kế của nhà họ Mã của hắn ta vào mắt.
Thì ra thầy của Quách Đại Oa là mở tiệm cơm ở Đồng thành, cửa tiệm không lớn, bảng hiệu lâu năm, cũng có chút danh tiếng. Có một ngày Mã Từ Quân tới tiệm bọn họ ăn cơm, ăn xong rồi không đi, muốn gặp đầu bếp chính, thấy đầu bếp chính liền ồn ào đòi bái sư, thầy ông bị hắn ta ồn ào tới không có biện pháp, cuối cùng đáp ứng dạy hắn ta mấy chiêu.
“Đó là thầy ấy mắt nhìn người rất chuẩn”. Mã Từ Quân ở bên cạnh sữa lời.
La Mông ha ha cười lên 2 tiếng, lười múa mép khua môi cùng hắn ta, hôm nay bọn họ còn có chính sự, vì thế liền mang theo hai người Quách Đại Oa, Mã Từ Quân, đi tới đất trồng rau của làng anh dạo 1 vòng.
Không hổ là cùng 1 thầy ra, Mã Từ Quân này thấy rau xanh trong ruộng, cũng giống như Quách Đại Oa, hái lá rau bỏ vào miệng nhai, vừa nhai vừa gật đầu nói không tồi. Trong lòng La Mông nói, đàn anh của anh đều nói không tồi, anh còn giả vờ giả vịt nhai cái qué gì chớ.
“Anh ta ăn rồi có nhận ra được ngon hay dở hay không?”. La Mông ở phía sau hỏi Quách Đại Oa.
“Không biết”. Quách Đại Oa cười cười, cũng không nói rõ.
Buổi chiều cùng ngày mới vừa tiễn Mã Từ Quân đi, sáng sớm ngày hôm sau chưa tới 6 giờ rưỡi, xe chở hàng của Cực Vị Lâu chạy vào làng Đại Loan. Hai chàng trai trên xe cũng đều là người cần mẫn, từ Đồng thành tới làng bọn họ phải chạy xe mất ba bốn tiếng, vậy mới sáng sớm đã xuất phát rồi nha.
Cũng may dân làng làng Đại Loan bọn họ cũng là người cần mẫn, ngày hôm qua nghe La Mông nói có 1 nhà hàng lớn của Đồng thành muốn mua rau của bọn họ, giá tốt, cho nên mới sáng sớm hôm nay, trời mới tờ mờ sáng đi ra ruộng hái rau, bây giờ liền chờ người tới thu hàng.
Hai chàng trai trẻ từ Cực Vị Lâu tới, người không chỉ có cần mẫn, còn rất tích cực, chọn rau chọn tới vô cùng cẩn thận, đám cải thìa này, già quá không lấy, non quá không lấy, trên lá có lỗ sâu đục không lấy, bên trên dính phân chim cũng không lấy.
Người trong làng liền nói, bọn họ trồng rau cũng không dùng thuốc trừ sâu, sâu này liền đều dựa vào chim chóc ăn, trên lá rau có dính chút phân chim là chuyện rất bình thường, rửa 1 chút không phải là được rồi hay sao, phân chim lại ăn không chết người. Hai chàng trai kia lắc đầu, chính là không lấy. Nghĩ tới bọn họ ra giá cao như vậy, các dân làng nhịn.
Nhưng mà rau củ này bị bọn họ vừa chọn như vậy, lát nữa chở rau cho mấy trường học bên Vĩnh Thanh, bán liền không được ngon như mọi ngày. Có chút dân làng băn khoăn, liền gọi điện thoại cho Quách Đại Oa, hỏi ông ta rau củ như vậy còn muốn lấy không, nếu không lấy, bọn họ còn phải di ruộng hái nha.
Bên Quách Đại Oa liền nói: “Chọn liền chọn đi, chở qua cho bên căn tin chúng tôi, không sao cả”.
Khiến cho đám dân làng vừa cảm kích lại là ngượng ngùng, cố tình La Mông còn tại lúc này lại chém thêm 1 dao, “Ông chủ của Cực Vị Lâu này cũng là Quách sư phó giới thiệu cho cháu, hai người bọn họ là cùng đàn anh đàn em cùng 1 thầy, sau này chúng ta có bạn hàng dài hạn, nhưng cũng đừng ngừng cung hàng cho bên căn tin bọn họ”.
“Ai có thể làm chuyện này được chứ?”.
“Tôi sao có thể làm vậy chứ?”.
“Dĩ nhiên rồi”.
“Vậy không phải không phúc hậu hay sao?”.
“Cho dù ra sao, rau của căn tin vẫn phải cung tiếp nha”.
Nhóm dân làng mồm 5 miệng 8, đều là 1 ý, đó chính là sau này vẫn phải tiếp tục cung hàng cho mấy trường học bên Vĩnh Thanh.
Tuy rằng hai chàng trai bên Cực Vị Lâu xoi mói, nhưng mà người ta đưa ra giá quả thật là không tồi, hơn nữa lại là trả tiền mặt luôn, nhóm dân làng cầm tiền trong tay, mặt cũng vui sướng nha, chuyện rau củ vừa mới bị chọn chọn lựa lựađều sớm quẳng qua 1 bên rồi.
Hôm nay giữa trưa ăn cơm trưa xong, Tiếu Thụ Lâm liền nói chính mình có chút việc, phải đi về trước, La Mông cũng không nghĩ nhiều, rất sảng khoái đồng ý.
Buổi chiều hơn 3 giờ, bọn La Mông còn chưa vắt sữa xong, bên Cung Bạch Kì lại gọi điện thoại tới cho La Mông, vẫn là nói chuyện cẩu kỷ, ông chú này nói chính mình có người bạn làm buôn bán dược liệu, mấy năm nay muốn xuất khẩu, mua bán làm tới rất lớn, đám cẩu kỷ của La Mông nếu bán cho người đó, vậy giá tuyệt đối so với hiện tại có thể cao hơn không ít.
“Không bán”. Liền về chút cẩu kỷ này, cần xuất khẩu gì chứ, có chút đồ tốt liền chuyển ra nước ngoài, thói xấu gì vậy.
“Giá thật có thể cao hơn nhiều”. Bên Cung Bạch Kì lại nói.
“Giá cao cũng không bán”. La Mông rất lưu manh đáp lại.
“Thật không bán à? Vậy chú nói lại như vậy với ông ta ha?”. Cung Bạch Kì cuối cùng lại xác nhận lần nữa với La Mông.
“Chú cứ yên tâm mạnh dạn nói vậy với ông ta đi, cháu không bán”.
“Chậc, tuổi còn trẻ, sao tính tình lại như vầy chứ”. Miệng Cung Bạch Kì nói như vậy, trong lòng vẫn là tán thưởng, người trẻ tuổi phải có cá tính, nói 1 là 1 mới là đàn ông chân chính, “Đúng rồi, lát nữa cậu bảo Tiếu Thụ Lâm mang 2 chai mật về, ngày mai để cậu ta mang tiền qua đưa cho cậu”.
“Còn lấy tiền gì chứ ạ, không phải nói rồi sao ạ, muốn ăn mật ong liền nói 1 tiếng với cháu là được rồi”. Từng nói qua cho người ta mật ong ăn rồi, bây giờ lại lấy tiền, vậy thật mất mặt.
“Trong túi cũng chưa được mấy đồng mà còn khách sáo với chú gì chứ”.
“Sao chú biết cháu không có tiền?”.Trong óc La Mông như là ra đa, lúc này lập tức liền phát hiện tin tức của Tiếu Thụ Lâm.
“Chính là Tiếu Thụ Lâm nói với chú”.
Quả nhiên!
La Mông tâm tình khoan khoái, “Nhưng mà hôm nay không được ạ, giữa trưa Tiếu Thụ Lâm về nhà rồi, nói có việc”.
“Có việc?”. Cung Bạch Kì bên kia giật mình, “À…..Xem trí nhớ của chú này, là hôm nay a, đúng đúng, hôm nay cậu ta đó là có việc”.
“Việc gì ạ?”. Trong lòng La Mông có dự cảm xấu.
“Còn có thể là chuyện gì, từng tuổi này mà còn độc thân, đi coi mắt”.
!!!Sấm sét giữa trời quang a!!!!
Bên La Mông trăm vuốt cào tim, bên Tiếu Thụ Lâm uống cà phê cùng con gái nhà người ta, sớm trở về nhà rồi.
“Sớm như vậy liền về rồi, sao rồi?”. Tiếu lão đại vừa nhìn liền biết 8 phần không thành công rồi.
“Không thích hợp”. Tiếu Thụ Lâm bưng ly nước mật cha gã mới vừa pha, ừng ựng uống sạch, liền cà phê vừa mới nãy của cửa tiệm đó, uống không có mùi vị gì.
“Sao lại không thích hợp chứ?”. Đây là lần thứ mấy trở về rồi, lần nào cũng nói không thích hợp, mắt thấy con của ông cũng sắp 30 rồi, Tiếu lão đại cũng sốt ruột a.
“Không hợp là không hợp”. Tiếu Thụ Lâm lau lau miệng, liền nói với cha gã, “Người ta nói người ta thích thích ăn cánh gà chiên, uống coca”. Tiếu Thụ Lâm cũng thích ăn chân gà, gã thích xào, hấp, duy nhất không thích chiên.
“Con mặc kệ cô ta thích ăn cái gì, cô ta ăn của cô ta, lại không bảo con ăn cùng!”. Tiếu lão đại vừa nghe liền giơ chân, lúc này mới có chút chuyện vậy thôi, liền nói con gái nhà người ta không thích hợp, “Cha mặc kệ, dù sao trước chi cha mày chết, phải bồng cháu trai”.
“Cô ta còn không biết nấu cơm”. Tiếu Thụ Lâm liếc mắt nhìn cha gã một cái, lại nói.
“Không biết nấu cơm?”. Tiếu lão đại cũng không kích động rồi.
“Đúng, không biết nấu cơm”. Tiếu Thụ Lâm lắc đầu nói.
“Cái này, đây quả thật không thích hợp lắm, cha lần tới xem kỹ 1 chút”.
Không biết nấu cơm, vậy thật không thích hợp, cưới cô vợ ngay cả nấu cơm cũng không biết, vậy sau này con trai ông còn có thể có hi vọng gì trong cuộc sống hôn nhân chứ, dù sao không thể vì ôm cháu trai liền hủy con của ông a. Tiếu lão đại thở dài, chấp nhận số phận, chậc, tiếp theo chờ thôi, cháu nội dù sao cũng sẽ có mà.
Đồ ăn của nhà La Mông quả thật ngon lắm, ăn mỗi ngày cũng không cảm thấy ngán, người ngoài thi thoảng tới nhà bọn họ ăn một chút, đều khen không dứt lời, Bặc Nhất Quải này cũng không ngoại lệ. Ông La và Lưu Xuân Lan nghe nói ông ta muốn dạy 2 cháu gái nhà họ tập võ, đối ông già mập vừa tới này cũng là cực kỳ nhiệt tình.
Cơm nước xong La Mông lái xe 3 bánh đi trấn Thủy Ngưu mua mền(=chăn), mùng (=màn), chiếu, gối và đồ dùng sinh hoạt khác, bố trí Bặc Nhất Quái ở tại 1 phòng nhỏ trên Ngưu Vương trang. Ông ta nhìn tới nhìn lui, cũng rất hài lòng, liền ngại hơi chút vắng vẻ. La Mông nói chờ thêm vài ngày bọn họ bắt đầu vụ hè thu, tới lúc đó liền náo nhiệt.
Cuộc sống của Bặc Nhất Quái ở làng Đại Loan cũng là vô cùng thong dong, mỗi ngày sáng sớm hơn 5 giờ thức dậy, trước dạy Tiếu Thụ Lâm, La Chí Phương và Cao Mĩ Tuệ, Cao Mĩ Linh tập võ 2 giờ, sau đó lại ăn sáng, cả ngày tiếp theo, ông ta thích đi đâu thì đi đó, thật sự tự do. Nhưng mà ông ta hiển nhiên cũng không đi xa, mỗi lần tới giờ cơm, ông ta đều nhất định đúng giờ xuất hiện ở trên bàn cơm của nhà La Mông.
Trong khoảng thời gian này, các dân làng cũng dần dần khuếch trương trồng ra 1 ít rau xanh ngắn ngày, như cải thìa, rau muống, rau xà lách vân vân, dài ra vốn liền cực nhanh.
Lúc mới đầu mọi người trong làng nói để rau củ này và rau củ của Ngưu Vương trang để chung, cuối tháng lại kết sổ, La Mông không đồng ý, nói vẫn là tính riêng đi, thanh toán rõ ràng.
Mỗi ngày xuất ra bao nhiêu rau củ, để bọn họ trực tiếp đối sổ cùng người phụ trách căn tin của mấy trường học kia, dân làng tự mình nhớ sổ sách của mình, bên căn tin trường học cũng có sổ sách, đợi tới cuối tháng, để mấy căn tin kia trực tiếp trả tiền cho mấy dân làng kia, La Mông sẽ không chen lẫn cùng họ.
Người trong làng trồng rau không ít, chủng loại cũng đều khá hỗn tạp, lúc mới đầu khó tránh khỏi sẽ có chút hỗn loạn, nhưng mà thời gian dài, trật tự tự nhiên liền hiện ra.
Tới lúc đó am hiểu trồng cà chua liền chuyên môn trồng cà chua, am hiểu trồng dưa leo liền chuyên môn trồng dưa leo, trong làng nếu hai nhà trồng dưa leo, nhà này trồng không ngon bằng nhà kia, người ta tự nhiên liền không thích lấy hàng của nhà đó, cho nên cạnh tranh vẫn là tồn tại, ngược lại chất lượng cũng liền tương đối đảm bảo.
Tổng thể mà nói, chất lượng rau dưa trồng ra từ làng Đại Loan của bọn họ đều vẫn là rất tốt, vốn chỉ có một nhà La Mông cung hàng, bọn học sinh đều phải tranh nhau cướp rau củ, lúc này có nhiều nông hộ cung ứng rau củ, thế cục khẩn trương cũng giảm bớt rồi, mỗi ngày thời gian ăn cơm cũng liền thành thời gian hạnh phúc của toàn bộ thầy cô giáo học sinh.
Lập tức liền tới nghỉ hè rồi, thầy cô giáo học sinh trong trường học thật sự có chút tiếc nuối đồ ăn của căn tin bọn họ. Trong đó học sinh năm 3 sắp tốt nghiệp càng không muốn, chẳng mấy chốc liền tới tháng 6 rồi, căn tin trường học vừa mới thăng cấp, bọn họ cũng sắp tốt nghiệp rồi, nghĩ muốn lại ăn nhiều mấy năm nữa nha.
Bước vào tháng 6, cách thời gian thi đại học cũng liền không xa, lại qua không lâu, học sinh của Nhất Cao cũng đều phải nghênh đón hai tháng nghỉ hè. Mọi người trong làng liền có chút mất bình tĩnh, nói tới thời điểm bọn học sinh đều nghỉ hè, rau bọn họ trồng ra biết bán cho ai đây?
La Mông thật ra lại không lo lắng về việc này, người trong làng không biết rau củ chính mình trồng ra ăn ngon biết bao, đó là bởi vì trong khoảng thời gian này bọn họ cung sạch hàng cho mấy trường học kia, không chở tới trấn trên bán qua, không biết có bán được hay không, trong lòng liền lo lắng.
Nhưng mà La Mông cảm thấy, bán lẻ tuy rằng cũng có thể bán bán được hàng, nhưng mà nếu có thể có mấy bạn hàng ổn định dài hạn hợp tác cùng làng anh, vậy rất tốt.
Dù sao đợi tới sau này làng anh trồng ra nhiều rau củ hơn, nếu đều như ong vỡ tổ chở tới trấn Thủy Ngưu bán, liền dễ dàng xuất hiện cạnh tranh bị ép giá. Chờ rau của của làng Đại Loan anh có danh tiếng, lại sẽ ép một ít dân trồng rau xung quanh trấn Thủy Ngưu không có đường sống rồi, tới lúc đó liền tất nhiên sẽ có người làng khác giả mạo người làng Đại Loan bán rau củ.
La Mông gọi 1 cú điện thoại cho Quách Đại Oa, hỏi ông ta có bạn bè là làm quán rượu tiệm cơm hay không, mắt thấy nghỉ hè liền tới rồi, tìm một cái nguồn tiêu thụ khác cho rau củ của làng Đại Loan anh.
Quách Đại Oa nói bản thân cũng đang rầu rĩ vì chuyện này nè, ông có bạn bè mở tiệm cơm, nhưng mà một khi ông giới thiệu rau của của làng Đại Loan ra ngoài, tới lúc đó người ta nếu cảm thấy rau ngon, vậy giá liền có thể cao lên, vậy sau này căn tin mấy trường học bọn họ còn có thể mua được rau củ sao?
La Mông cười nói với ông ta, “Cho dù chú không giới thiệu, tới lúc đó bọn họ cũng phải tự mình tìm tới làng cháu”.
Trước đó lúc La Mông một mình cung hàng cho mấy căn tin này, liền có mấy người như vậy tìm tới Ngưu Vương trang, muốn La Mông cung hàng cho bọn họ, nhưng mà đều bị La Mông từ chối. Nếu những người này biết hiện giờ không ít dân làng làng Đại Loan đều trồng rau củ, hơn nữa đều có loại chất lượng này, vậy khẳng định cũng là phải tìm tới, chẳng qua là bọn họ tới trước là chủ, lúc đó mấy trường học kia vẫn là một nhà La Mông đang cung hàng.
“Vậy sau này bọn học sinh trong trường chúng tôi liền có thể lại ăn được rau củ của làng cậu hay không?”. Bên Quách Đại Oa liền hỏi.
“Sao lại ăn không được chứ ạ?”. La Mông nói: “Người ta trả bao nhiêu tiền thì mấy chú cũng trả bấy nhiêu tiền liền mua được thôi. Sao nào, căn tin trường học liền không phải tham gia thị trường cạnh tranh?”.
“Vậy rau củ đó, tới lúc đó còn có thể mua nổi sao?”. Quách Đại Oa kêu khổ không ngừng.
“Để trường học phát cho căn tin mấy chú ít tiền trợ cấp đi, mấy trường cao trung các chú xấu lắm nha, học phí thu cao như vậy, còn không còn không cho học sinh ăn đồ ăn hảo hạng”. La Mông tiện tay hái 1 trái cà chua trong ruộng nhà mình, một tay cầm cà chua gặm, một tay cầm di động, ngồi ở trên bờ ruộng chậm rãi trò chuyện cùng Quách Đại Oa.
“Việc này tôi có thể làm được hay sao?”. Đầu điện thoại bên kia Quách Đại Oa cười khổ, “Cậu là không biết, 1 đám người bên ngoài đang chờ thay thế tôi chiếm cái căn tin này, tôi mặc kệ thì hiển nhiên sẽ có người làm thay, muốn cò kè mặc cả, không có cửa đâu”.
Trong lòng La Mông nói ông biết giả vờ ghê, lại nói: “Yên tâm đi, tới lúc đó nếu bọn họ dám loại bỏ chú, học sinh trường chú liền tạo phản”.
Lại nói tiếp Quách Đại Oa này đối chuyện của căn tin đó là rất để bụng, lúc trước nhà La Mông vừa mới bắt đầu bán bánh mỳ sữa bánh bao sữa, người này tìm tới cửa. Lúc này ông kêu khổ khóc than cùng La Mông, cũng chính là vì căn tin trường học ông học kỳ sau còn có thể mua được đến rau củ của làng Đại Loan.
“Cháu nói chuyện 1 chút cùng người trong làng, nếu thật sự không được, tới lúc đó bên Ngưu Vương trang cung hàng cho 1 mình chú”. La Mông lại cho ông ta uống một viên thuốc an thần.
“Hài! Lời này sao cậu không nói sớm, làm tôi sốt ruột thượng hoả rồi nè!”. Quách Đại Oa vỗ đùi, tảng đá treo trong lòng cuối cùng là bỏ xuống được rồi.
“Hôm nào gọi người bạn của chú tới làng Đại Loan, cháu bàn bạc thật tốt cùng người ta”. La Mông nói.
“Được, không thành vấn đề, việc này giao cho tôi, cậu liền thoải mái đi, người bạn kia của tôi là làm đại sự nghiệp, ở Đồng thành hắn ta xưng đệ nhị, liền không ai dám xưng đệ nhất”. Quách Đại Oa ngưu bức* hò hét nói.
*ngưu bức/牛逼: rất lợi hại; mạnh mẽ (mang ý bất nhã) (cách viết khác ngưu B(牛B)/ngưu X(牛X)/NB).
La Mông cười cười, chỉ coi anh là khoác lác thôi ư, không sao thật sao, chờ qua 2 ngày nữa, Quách Đại Oa mang người tới Ngưu Vương trang, La Mông vừa thấy, người này quả thật là dám xưng đệ nhất Đồng thành, chỉ bằng hiện tại Cực Vị Lâu bọn họ bán mật ong giá trên trời kia, sẽ không ai so được với.
“Sao lại là anh chứ?”. Thật mịa nó nghiệt duyên a, La Mông ở trong lòng bổ sung một câu.
“Đúng vậy”. Mã Từ Quân vẫn là dáng vẻ khiến người ta ghét kia.
“Cực Vị Lâu anh cũng bán rau xanh?”. La Mông nhếch miệng, lộ ra 2 cái răng trắng bóng.
“Bán chứ, tiện thể bán luôn”. Mã Từ Quân trả lời.
“Vậy anh vẫn là đừng mua rau xanh của làng tôi, rất ngon đó, tới lúc đó không cẩn thận một cái đoạt đi nổi bật của món ăn chủ đạo, vậy không phải giọng khách át giọng chủ hay sao?”. La Mông dõng dạc nói.
“Không sao”. Mã Từ Quân điềm tĩnh, cười tủm tỉm trả lời, giống như La Mông trước mặt chính là 1 con bọ chét vênh váo, căn bản không cần thiết so đo cùng La Mông.
“Sao, hai người quen nhau à?”. Quách Đại Oa bên cạnh liền hỏi.
“Người quen cũ”. La Mông trả lời.
“Đúng vậy”. Mã Từ Quân cũng phụ họa một tiếng.
“Vậy 2 người làm sao quen biết nhau?”. La Mông cũng tò mò, 1 người là nhận thầu căn tin cao trung, 1 người là người kế thừa của nhà họ Mã, ông chủ bự của Cực Vị Lâu, việc này tuy rằng miễn cưỡng có thể xem như người cùng nghề đi, chênh lệch không khỏi cũng quá lớn.
“Hài, cùng 1 thầy ra”. Quách Đại Oa liền nói.
“Quách sư phó thâm tàng bất lậu* nha”. La Mông khen.
*thâm thàng bất lậu: tính tình, tài hoa, mưu kế ẩn sâu không ai biết.
“Không phải tôi thâm tàng bất lậu, là thằng nhóc này rất can đảm, theo thầy tôi học bản lĩnh mèo 3 chân, liền dám phô trương như vậy”. Đối với đàn em cùng học 1 thầy, Quách Đại Oa liền không khách sáo cùng hắn ta, cũng không như thế nào đem thân phận người thừa kế của nhà họ Mã của hắn ta vào mắt.
Thì ra thầy của Quách Đại Oa là mở tiệm cơm ở Đồng thành, cửa tiệm không lớn, bảng hiệu lâu năm, cũng có chút danh tiếng. Có một ngày Mã Từ Quân tới tiệm bọn họ ăn cơm, ăn xong rồi không đi, muốn gặp đầu bếp chính, thấy đầu bếp chính liền ồn ào đòi bái sư, thầy ông bị hắn ta ồn ào tới không có biện pháp, cuối cùng đáp ứng dạy hắn ta mấy chiêu.
“Đó là thầy ấy mắt nhìn người rất chuẩn”. Mã Từ Quân ở bên cạnh sữa lời.
La Mông ha ha cười lên 2 tiếng, lười múa mép khua môi cùng hắn ta, hôm nay bọn họ còn có chính sự, vì thế liền mang theo hai người Quách Đại Oa, Mã Từ Quân, đi tới đất trồng rau của làng anh dạo 1 vòng.
Không hổ là cùng 1 thầy ra, Mã Từ Quân này thấy rau xanh trong ruộng, cũng giống như Quách Đại Oa, hái lá rau bỏ vào miệng nhai, vừa nhai vừa gật đầu nói không tồi. Trong lòng La Mông nói, đàn anh của anh đều nói không tồi, anh còn giả vờ giả vịt nhai cái qué gì chớ.
“Anh ta ăn rồi có nhận ra được ngon hay dở hay không?”. La Mông ở phía sau hỏi Quách Đại Oa.
“Không biết”. Quách Đại Oa cười cười, cũng không nói rõ.
Buổi chiều cùng ngày mới vừa tiễn Mã Từ Quân đi, sáng sớm ngày hôm sau chưa tới 6 giờ rưỡi, xe chở hàng của Cực Vị Lâu chạy vào làng Đại Loan. Hai chàng trai trên xe cũng đều là người cần mẫn, từ Đồng thành tới làng bọn họ phải chạy xe mất ba bốn tiếng, vậy mới sáng sớm đã xuất phát rồi nha.
Cũng may dân làng làng Đại Loan bọn họ cũng là người cần mẫn, ngày hôm qua nghe La Mông nói có 1 nhà hàng lớn của Đồng thành muốn mua rau của bọn họ, giá tốt, cho nên mới sáng sớm hôm nay, trời mới tờ mờ sáng đi ra ruộng hái rau, bây giờ liền chờ người tới thu hàng.
Hai chàng trai trẻ từ Cực Vị Lâu tới, người không chỉ có cần mẫn, còn rất tích cực, chọn rau chọn tới vô cùng cẩn thận, đám cải thìa này, già quá không lấy, non quá không lấy, trên lá có lỗ sâu đục không lấy, bên trên dính phân chim cũng không lấy.
Người trong làng liền nói, bọn họ trồng rau cũng không dùng thuốc trừ sâu, sâu này liền đều dựa vào chim chóc ăn, trên lá rau có dính chút phân chim là chuyện rất bình thường, rửa 1 chút không phải là được rồi hay sao, phân chim lại ăn không chết người. Hai chàng trai kia lắc đầu, chính là không lấy. Nghĩ tới bọn họ ra giá cao như vậy, các dân làng nhịn.
Nhưng mà rau củ này bị bọn họ vừa chọn như vậy, lát nữa chở rau cho mấy trường học bên Vĩnh Thanh, bán liền không được ngon như mọi ngày. Có chút dân làng băn khoăn, liền gọi điện thoại cho Quách Đại Oa, hỏi ông ta rau củ như vậy còn muốn lấy không, nếu không lấy, bọn họ còn phải di ruộng hái nha.
Bên Quách Đại Oa liền nói: “Chọn liền chọn đi, chở qua cho bên căn tin chúng tôi, không sao cả”.
Khiến cho đám dân làng vừa cảm kích lại là ngượng ngùng, cố tình La Mông còn tại lúc này lại chém thêm 1 dao, “Ông chủ của Cực Vị Lâu này cũng là Quách sư phó giới thiệu cho cháu, hai người bọn họ là cùng đàn anh đàn em cùng 1 thầy, sau này chúng ta có bạn hàng dài hạn, nhưng cũng đừng ngừng cung hàng cho bên căn tin bọn họ”.
“Ai có thể làm chuyện này được chứ?”.
“Tôi sao có thể làm vậy chứ?”.
“Dĩ nhiên rồi”.
“Vậy không phải không phúc hậu hay sao?”.
“Cho dù ra sao, rau của căn tin vẫn phải cung tiếp nha”.
Nhóm dân làng mồm 5 miệng 8, đều là 1 ý, đó chính là sau này vẫn phải tiếp tục cung hàng cho mấy trường học bên Vĩnh Thanh.
Tuy rằng hai chàng trai bên Cực Vị Lâu xoi mói, nhưng mà người ta đưa ra giá quả thật là không tồi, hơn nữa lại là trả tiền mặt luôn, nhóm dân làng cầm tiền trong tay, mặt cũng vui sướng nha, chuyện rau củ vừa mới bị chọn chọn lựa lựađều sớm quẳng qua 1 bên rồi.
Hôm nay giữa trưa ăn cơm trưa xong, Tiếu Thụ Lâm liền nói chính mình có chút việc, phải đi về trước, La Mông cũng không nghĩ nhiều, rất sảng khoái đồng ý.
Buổi chiều hơn 3 giờ, bọn La Mông còn chưa vắt sữa xong, bên Cung Bạch Kì lại gọi điện thoại tới cho La Mông, vẫn là nói chuyện cẩu kỷ, ông chú này nói chính mình có người bạn làm buôn bán dược liệu, mấy năm nay muốn xuất khẩu, mua bán làm tới rất lớn, đám cẩu kỷ của La Mông nếu bán cho người đó, vậy giá tuyệt đối so với hiện tại có thể cao hơn không ít.
“Không bán”. Liền về chút cẩu kỷ này, cần xuất khẩu gì chứ, có chút đồ tốt liền chuyển ra nước ngoài, thói xấu gì vậy.
“Giá thật có thể cao hơn nhiều”. Bên Cung Bạch Kì lại nói.
“Giá cao cũng không bán”. La Mông rất lưu manh đáp lại.
“Thật không bán à? Vậy chú nói lại như vậy với ông ta ha?”. Cung Bạch Kì cuối cùng lại xác nhận lần nữa với La Mông.
“Chú cứ yên tâm mạnh dạn nói vậy với ông ta đi, cháu không bán”.
“Chậc, tuổi còn trẻ, sao tính tình lại như vầy chứ”. Miệng Cung Bạch Kì nói như vậy, trong lòng vẫn là tán thưởng, người trẻ tuổi phải có cá tính, nói 1 là 1 mới là đàn ông chân chính, “Đúng rồi, lát nữa cậu bảo Tiếu Thụ Lâm mang 2 chai mật về, ngày mai để cậu ta mang tiền qua đưa cho cậu”.
“Còn lấy tiền gì chứ ạ, không phải nói rồi sao ạ, muốn ăn mật ong liền nói 1 tiếng với cháu là được rồi”. Từng nói qua cho người ta mật ong ăn rồi, bây giờ lại lấy tiền, vậy thật mất mặt.
“Trong túi cũng chưa được mấy đồng mà còn khách sáo với chú gì chứ”.
“Sao chú biết cháu không có tiền?”.Trong óc La Mông như là ra đa, lúc này lập tức liền phát hiện tin tức của Tiếu Thụ Lâm.
“Chính là Tiếu Thụ Lâm nói với chú”.
Quả nhiên!
La Mông tâm tình khoan khoái, “Nhưng mà hôm nay không được ạ, giữa trưa Tiếu Thụ Lâm về nhà rồi, nói có việc”.
“Có việc?”. Cung Bạch Kì bên kia giật mình, “À…..Xem trí nhớ của chú này, là hôm nay a, đúng đúng, hôm nay cậu ta đó là có việc”.
“Việc gì ạ?”. Trong lòng La Mông có dự cảm xấu.
“Còn có thể là chuyện gì, từng tuổi này mà còn độc thân, đi coi mắt”.
!!!Sấm sét giữa trời quang a!!!!
Bên La Mông trăm vuốt cào tim, bên Tiếu Thụ Lâm uống cà phê cùng con gái nhà người ta, sớm trở về nhà rồi.
“Sớm như vậy liền về rồi, sao rồi?”. Tiếu lão đại vừa nhìn liền biết 8 phần không thành công rồi.
“Không thích hợp”. Tiếu Thụ Lâm bưng ly nước mật cha gã mới vừa pha, ừng ựng uống sạch, liền cà phê vừa mới nãy của cửa tiệm đó, uống không có mùi vị gì.
“Sao lại không thích hợp chứ?”. Đây là lần thứ mấy trở về rồi, lần nào cũng nói không thích hợp, mắt thấy con của ông cũng sắp 30 rồi, Tiếu lão đại cũng sốt ruột a.
“Không hợp là không hợp”. Tiếu Thụ Lâm lau lau miệng, liền nói với cha gã, “Người ta nói người ta thích thích ăn cánh gà chiên, uống coca”. Tiếu Thụ Lâm cũng thích ăn chân gà, gã thích xào, hấp, duy nhất không thích chiên.
“Con mặc kệ cô ta thích ăn cái gì, cô ta ăn của cô ta, lại không bảo con ăn cùng!”. Tiếu lão đại vừa nghe liền giơ chân, lúc này mới có chút chuyện vậy thôi, liền nói con gái nhà người ta không thích hợp, “Cha mặc kệ, dù sao trước chi cha mày chết, phải bồng cháu trai”.
“Cô ta còn không biết nấu cơm”. Tiếu Thụ Lâm liếc mắt nhìn cha gã một cái, lại nói.
“Không biết nấu cơm?”. Tiếu lão đại cũng không kích động rồi.
“Đúng, không biết nấu cơm”. Tiếu Thụ Lâm lắc đầu nói.
“Cái này, đây quả thật không thích hợp lắm, cha lần tới xem kỹ 1 chút”.
Không biết nấu cơm, vậy thật không thích hợp, cưới cô vợ ngay cả nấu cơm cũng không biết, vậy sau này con trai ông còn có thể có hi vọng gì trong cuộc sống hôn nhân chứ, dù sao không thể vì ôm cháu trai liền hủy con của ông a. Tiếu lão đại thở dài, chấp nhận số phận, chậc, tiếp theo chờ thôi, cháu nội dù sao cũng sẽ có mà.