Chằng mấy chốc mười con heo của nhà La Mông đã ở sườn núi đất nhỏ một thời gian rồi, đám heo con này lớn lên vừa mập lại khỏe mạnh, bụng vừa đói liền kêu ẫm ĩ đòi ăn.
Mỗi ngày sớm tối La Hán Lương đều phải tới Ngưu Vương trang chở một xe lớn dây khoai lang, có đôi khi La Mông rảnh liền đi cùng gã, dây khoai lang này sinh trưởng ở trong ruộng, vừa kéo là được một dây lớn, cắt xuống liền có một mớ lớn, thu hoạch rất nhanh. Chỉ là gần đây khoai lang trong ruộng còn chưa đào, không thể cắt cùng một chỗ mãi, nếu thương tổn khoai lang trong ruộng, còn có thể ảnh hưởng thu hoạch.
La Hán Lương cũng học theo La Hưng Hữu, lắp thêm cái môtơ trên xe ba bánh, mỗi ngày lạch cạch lạch cạch chạy giữa hai đầu Ngưu Vương trang và sườn núi đất nhỏ. Vợ gã Hồ Tú Mẫn liền phụ trách nấu thức ăn heo, xây một cái bếp lò đất ba mắt bếp trong một cái phòng gạch trên sườn núi đất nhỏ, suốt ngày liền chưa từng tắt lửa.
“Tú Mẫn à, hôm nay em cho mấy con heo của nhà La Mông ăn à?”. Sáng sớm, La Hán Lương chở một xe dây khoai lang lên sườn núi đất nhỏ, liền hỏi vợ của gã.
“Dạ”. Hồ Tú Mẫn vừa khuấy đồ ăn heo trong nồi vừa đáp lời.
“Vậy sao bọn nó còn kêu chứ?”. La Hán Lương tháo dây thừng chằng sau thùng xe, ôm từng chồng từng chồng dây khoai loang cao cao tới chỗ đất trống.
“Chắc chưa ăn no, lát nữa em lại cho bọn nó ăn một nồi nữa, anh nói coi mấy con đó sao ăn nhiều như vậy chứ?”. Trước đây Hồ Tú Mẫn cũng ở nông thôn, lúc ở nhà cũng từng cho heo ăn, theo lý thuyết heo con mới vừa mua về chưa được bao lâu hẳn là không thể ăn nhiều như vậy nha.
“Ăn được còn không tốt sao? Ăn được mới lớn nhanh”. Lúc này máy cắt cỏ đã mở rồi, La Hán Lương nói chuyện trong mọt trận rung động loảng xoảng loảng xoảng.
“Đó là rất tốt, em nhớ trước đây nuôi heo hình như cũng không dễ như vầy nha, vừa đổ một thùng đồ ăn heo xuống liền bẹp bẹp ăn tới sạch sẽ, năm em mười hai tuổi, cha em mua hai con heo con về, như thế nào cũng không chịu ăn uống, heo con không ăn uống, người cả nhà cũng đều ăn không vô ngủ không được theo, khá khó chịu”. Hồ Tú Mẫn nói xong liền ôm một mớ dây khoai lang qua cho chồng cô.
“Cha anh nói là dây khoai lang của nhà La Mông tốt, người trong làng mình không phải đều dùng phân trâu của nhà cậu ta trồng rau sao, bây giờ mới có thật nhiều người tới nơi này mua rau, bằng không liền vùng núi hẻo lánh này của mình, ai sẵn lòng chạy tới đây chứ. Người làng mình, một tuần cũng chia không được bao nhiêu phân trâu đâu, đều dùng trong vườn rau rồi, ruộng khoai lang ai ở nỡ mà xài chứ, bên Ngưu Vương trang liền khác, sẵn lòng dùng làm phì đất, dây khoai lang này liền tốt, người thích ăn thịt cùng không chê, đừng nói cho heo ăn”.
Lúc La Hán Lương vừa trở về, liền nghe người ta nói trên Ngưu Vương trang có Ngưu vương, đất thần nước thần của Ngưu vuong rất linh, tưới vào vườn rau, đều tốt hơn bất cứ loại phân nào. Mới đầu gã vẫn không tin, liền nghĩ bây giờ là thời đại gì rồi, người trong làng sao còn ngu muội vậy chứ, nhưng thời gian trôi qua, gã không tin tà thật đúng là không được, có một số việc nới liền tồn tại ngay trước mắt, gã có thể không thừa nhận sao?
“Nếu vậy lát nữa em lấy chút lá non về nhà xào ăn nha?”. Hồ Tú Mẫn đột nhiên nói.
“Ừ, gần đây mẹ anh tiết kiệm quá rồi, đều hận không thể kêu anh uống nước rửa nồi”. Nhà họ trồng rau, tốt nhất đều bán cho Cực Vị lâu rồi, còn lại cơ bản liền bán trên thị trấn, có chút rau dưa không bán hết, liền đều phơi nắng muối, thật sự là không phung phí chút nào, mấy ngày nay nhà họ ăn đều không biết là gì nữa, ngày hôm qua Tào Phượng Liên còn từ đầu ruộng hái được một mớ rau dại về nhà xào nữa.
“Nợ nhiều tiền như vậy, trong lòng anh không khó chịu à?”. Mẹ chồng cả đời chưa từng nợ nần, lần này bỗng chốc vay một khoản lớn từ tín dụng nông thôn xã như vậy, trong lòng lo lắng là hiển nhiên, cho nên gần đây còn có chút tiết kiệm quá mức…..
“Nếu lứa heo con này có thể cứ lớn nhanh như thế này, trong lòng anh liền không khó chịu”. Chờ bọn họ đều trả hết nợ, ngày sau này là sống tốt rồi. “Em nói coi, mười con heo nhà họ lớn lên đặc biệt nhanh, chắc có liên quan tới nước gạo mấy hôm nay Hồng Phượng chở tới?”.
“Khẳng định có liên quan nha, nếu không heo của nhà họ và heo nhà mình ăn đều giống nhau, sao liền lớn nhanh vậy chứ, lại còn là heo con cùng mua ở một trại heo”. Hồ Tú Mẫn vừa ngắt ngọn khoai lang non trong đống dây khoai lang vừa trả lời nói.
“Tiếc là anh trai anh đều là giao đồ ăn cho người ta, bằng không mình cũng có nước gạo”. Bọn họ vẫn cũng có thu nước gạo của người trong làng, nhưng mà nhà họ nhiều heo con như vậy, chút nước gạo này căn bản không đủ dùng.
“Ở Vĩnh Thanh mà, chỉ là phí chuyên chở đều phải bao nhiều rồi, có lời nữa sao?”.
“Cũng đúng”. La Hán Lương gật gật đầu, một lát sau gã còn nói thêm: “Em có ngửi được mùi gì không?”.
“Mùi gì?” Hồ Tú mẫn đang ngắt lá khoai lang, vừa ngẩng đầu, một luồng mùi đồ ăn heo khét lẹt liền chui vào lỗ mũi cô: “Ôi trời má ơi, trong nồi còn đang nấu”. Nói xong vội vàng liền đi vào nhà.
Bếp lò ba mắt bếp này, đốt lửa lên, nồi đầu nhanh nhất, nồi thứ hai chậm một chút, nối thứ ba chậm nhất, mới nãy Hồ Tú Mãn nấu chín một nồi, múc đồ ăn heo vào trong thùng, lại múc một nồi nước đặt lên đó nấu, còn lại hai nồi nấu tiếp. Nấu đồ ăn heo phải nấu nhiều nước hơn so với nấu cơm, ít nước hơn so với nấu cháo, đặc quánh một nồi lớn, nếu không chú ý khuấy, lập tức khét.
La Hán Lương nhìn thoáng qua bóng dáng gấp gáp của vợ mình, hì hì cười hai tiếng, tiếp tục cắt dây khoai lang của gã.
Sau khi trờ về làng tuy rằng sống cũng không thoải mái so với bên ngoài, nuôi một đàn heo như vậy, cũng là làm việc đi sớm về muộn, nhưng mà trong lòng gã kiên định, so sánh với ở bên ngoài, gã vẫn là càng sẵn lòng ờ lại trong làng.
Thời gian bước vào mùa thu, thời tiết liền càng ngày càng mát mẻ dần, khoai lang khoai tây của nhà La Mông, óc chó hạt dẻ, lập tức cũng sắp tới lúc có thể thu hoạch rồi, hoa hướng dương và dưa hấu trên núi cơ bản đều đã thu xong rồi, mắt thấy bí đỏ còn lại một phần chưa thu.
Công tác trang hoàng của Ngưu Vương trang chấm dứt, La Mông cũng liền bớt một khoản chi, mỗi ngày bán các thứ trên tiệm online, cung ứng bánh bao bánh mỳ cho các trường, Cực Vị lâu cũng là mỗi ngày lấy hàng chưa từng gián đoạn, còn có khoản thu bên Bao Đại Hoa, Trần Sung Toàn, dần dần, cũng có một ít tiền tiết kiệm, anh cộng lại, chờ lại tích thêm chút nữa, trước hết trả hết tiền nhà cho bác Lâm.
Gần đây trong ruộng không có nhiều thứ để thu hoạch lắm, La Mông còn muốn giữ khoai tây khoai lang lại một thời gian nữa, hai loại này trước đó anh trồng cũng muộn, hiện giờ còn đang lớn lên, thu sớm có chút đáng tiếc.
Trong ruộng không có nhiều thứ để thu hoạch, mỗi ngày ngoại trừ tưới nước cho rau mầm, trên Ngưu Vương trang liền không có bao nhiêu việc, La Mông bảo mọi người tiếp tục xới đất, đều xới hết mảnh đất trước đó trồng dưa hấu, dưa hấu lấy hạt, chờ thêm vài ngày, anh còn định trồng đậu phộng một mùa là thu hoạch.
Bây giờ mới là trung tuần tháng chín (ngày 11-20), đậu phộng bình thường chưa tới ba tháng có thể trưởng thành, tới lúc đó cũng chính là khoảng đầu tháng mười hai dương lịch, kịp trước nhập đông (bắt đầu mùa đông) thu hoạch hẳn là không thành vấn đề.
“Lão Chu ơi, cậu trồng đậu phộng nhiều như vậy là muốn làm gì?”. Lần này xới đất, La Mông bảo bọn họ đều xới hết ruộng dốc trước đây trồng dưa hấu, dưa hấu lấy hạt, hoa hướng dương, lại rắc lên phân đốt đốt trước đó, người phía trước còn đang xới đất, người phía sau đã gieo hạt rồi.
“Trồng đậu phộng còn làm gì nữa, bán đó, sống chín đều có thể bán, xay thành bơ đậu phộng có thể bán, ép ra dầu đậu phộng cũng có thể bán, dầu thừa còn có thể cho trâu ăn nữa”. Bàn tính của La Mông gõ tới rung động.
“Vậy cũng không cần trồng nhiều như vậy chứ?”. Liếc mắt một cái nhìn qua, vô biên vô hạn, này phải có bao nhiêu mẫu chứ.
“Không sao, đồ của nhà tôi ở trên mạng bán rất đắt hàng”. La Mông tràn đầy tin tưởng.
“Đúng rồi lão Chu, gần đây trên tiệm onlinhe của làng cậu sao không thấy được đậu tương của nhà cậu?”. Hiện tại những người này làm việc ở Ngưu Vương trang cơ bản cũng đều biết hiện tại làng họ có một tiệm online, có đôi khi lúc bọn họ không tới Ngưu Vương trang làm việc, liền lượn tiệm online, mua chút đồ cũng thật tiện.
“Giữ lại làm đậu hủ”. Đậu tương trong kho hàng bên tứ hợp viện quả thật còn nhiều, nhưng mà hiện tại mỗi ngày bên Cực Vị lâu lấy số lượng đậu hủ từ bên anh cũng rất khả quan, cho nên đậu tương hiện tại anh cũng không bán ra ngoài.
“Vậy sao không trồng ít đậu tương chứ?”.
“Đậu tương lớn chậm hơn so với đậu phộng, tại nơi này của tôi, mùa này trồng liền có vẻ hơi muộn, chỉ có thể sang tính sau”. Sang năm La Mông khẳng định phải gia tăng gieo trồng đậu tương, loại đậu khác ngược lại có thể thích hợp giảm liền giảm, giống đậu Hòa Lan và đậu tây, bán liền rõ ràng không tốt như đậu tương.
Chiều hôm nay, La Mông thấy mặt trời lặn không sai biệt lắm, liền từ phòng bếp xách một túi lưới hạt dẻ, lại từ trong kho lạnh lấy một trái dưa hấu lớn, định đi bên lò rèn.
Gần đây trong khoảng thời gian này, nho giống bên lò rèn trồng xuống chưa bao lâu, thời tiết khô ráo nắng to, bọn Tiếu Thụ Lâm mỗi ngày chỉ là tưới nước cho đám nho giống này đều phải tốn nhiều thời gian, cơ bản đã không thế nào tới Ngưu Vương trang, sáng sớm mấy người phụ nữ Lưu Xuân Lan lại thức dậy sớm, hai người họ cũng không dám quá phô trương, cho nên gần đây cơ hội gặp mặt nói chuyện liền ít rất nhiều.
Bước vào tháng chín, dưa hấu trên Ngưu Vương trang cũng đều thu xong rồi, có thể bỏ vào kho lạnh đều vào kho lạnh rồi, không thể vào kho lạnh cũng đều tiêu hao hết rồi, trước đó mỗi bữa cơm tất có dưa hấu thì hiện tại đã rất ít thấy được trên bàn cơm căn tin Ngưu Vương trang.
Sau khi ăn xong thì trái cây vẫn là có, có đôi khi là dưa bở dưa gang dưa tây và vân vân đồng thời nhập kho lạnh cùng dưa hấu đoạn thời gian trước, có đôi khi lại là mấy trái dưa leo hoặc là một thố lớn rau trộn cà chua. Tuy rằng mấy thứ này ăn vào cũng không tệ, nhưng như cũ không chống lại được nhiệt tình yêu thương của mọi người đối đưa hấu.
Trái dưa hấu này mang qua lò rèn, tự nhiên cũng là được hoan nghênh nhiệt tình, La Mông nhếch miệng, khởi động xe ba bánh.
“!”. Xe mới vừa khởi động, liền không nặng không nhẹ lung lay một chút.
“Cái gì vậy?”. Lẽ ra trong tứ hợp viện hẳn là không có đá cuội mới đúng chứ, La Mông quay đầu lại nhìn nhìn, chỉ thấy trên mặt đất xi măng dưới bánh xe sau của xe ba bánh, một trái hạt dẻ bị bánh xe đè lên, bên cạnh còn có một hạt dẻ tròn vo, đại khái là vừa mới bị ép văng ra.
La Mông nhảy xuống khỏi xe ba bánh, nhặt trái hạt dẻ đó lên xem, phát hiện bên trong còn có hai hạt dẻ, liền dùng ngón tay moi bọn nó ra, bây giờ nó không thể đâm người ta được nữa.
Còn có mất hạt dẻ trên mặt đất kia, cũng bị La Mông nhặt lên chà chà lên trên quần áo, cùng lúc ném vào trong túi lưới, không phải anh khoác lác, hạt dẻ của nhà anh ăn rất ngon, bỏ rất tiếc.
La Mông chạy xe ba bánh lạch cạch lạch cạch mới vừa xuống Ngưu Vương trang, Nha Nha và Đông, Tây, Nam, Bắc liền không biết từ chỗ nào chui ra, vây quanh trái hạt dẻ trống rỗng kia kêu to ô ô.
“A ô a ô a ô!”. Nha Nha rất tức giận! Nó biết, nhất định là La Mông cầm đi hạt dẻ của bọn nó rồi!
“Ô…..”. Lão Đại chưa từ bỏ ý định lay vỏ hạt dẻ trống rỗng kia, lại dẫn mấy người anh em của nó kề sát mặt đất tìm một vòng lớn, cuối cùng vẫn là không có thu hoạch gì, lúc này mới mất mát nằm sấp xuống ở trong sân.
“Phốc!”. Nhị Lang ở bên ngoài sân thấy một màn như vậy, thở phì một hơi lắc lắc cái đuôi đi rồi, mấy con trâu nhỏ khác nhanh chóng đi theo.
Ai, kết quả là vẫn là một hồi mừng hụt.
Mỗi ngày sớm tối La Hán Lương đều phải tới Ngưu Vương trang chở một xe lớn dây khoai lang, có đôi khi La Mông rảnh liền đi cùng gã, dây khoai lang này sinh trưởng ở trong ruộng, vừa kéo là được một dây lớn, cắt xuống liền có một mớ lớn, thu hoạch rất nhanh. Chỉ là gần đây khoai lang trong ruộng còn chưa đào, không thể cắt cùng một chỗ mãi, nếu thương tổn khoai lang trong ruộng, còn có thể ảnh hưởng thu hoạch.
La Hán Lương cũng học theo La Hưng Hữu, lắp thêm cái môtơ trên xe ba bánh, mỗi ngày lạch cạch lạch cạch chạy giữa hai đầu Ngưu Vương trang và sườn núi đất nhỏ. Vợ gã Hồ Tú Mẫn liền phụ trách nấu thức ăn heo, xây một cái bếp lò đất ba mắt bếp trong một cái phòng gạch trên sườn núi đất nhỏ, suốt ngày liền chưa từng tắt lửa.
“Tú Mẫn à, hôm nay em cho mấy con heo của nhà La Mông ăn à?”. Sáng sớm, La Hán Lương chở một xe dây khoai lang lên sườn núi đất nhỏ, liền hỏi vợ của gã.
“Dạ”. Hồ Tú Mẫn vừa khuấy đồ ăn heo trong nồi vừa đáp lời.
“Vậy sao bọn nó còn kêu chứ?”. La Hán Lương tháo dây thừng chằng sau thùng xe, ôm từng chồng từng chồng dây khoai loang cao cao tới chỗ đất trống.
“Chắc chưa ăn no, lát nữa em lại cho bọn nó ăn một nồi nữa, anh nói coi mấy con đó sao ăn nhiều như vậy chứ?”. Trước đây Hồ Tú Mẫn cũng ở nông thôn, lúc ở nhà cũng từng cho heo ăn, theo lý thuyết heo con mới vừa mua về chưa được bao lâu hẳn là không thể ăn nhiều như vậy nha.
“Ăn được còn không tốt sao? Ăn được mới lớn nhanh”. Lúc này máy cắt cỏ đã mở rồi, La Hán Lương nói chuyện trong mọt trận rung động loảng xoảng loảng xoảng.
“Đó là rất tốt, em nhớ trước đây nuôi heo hình như cũng không dễ như vầy nha, vừa đổ một thùng đồ ăn heo xuống liền bẹp bẹp ăn tới sạch sẽ, năm em mười hai tuổi, cha em mua hai con heo con về, như thế nào cũng không chịu ăn uống, heo con không ăn uống, người cả nhà cũng đều ăn không vô ngủ không được theo, khá khó chịu”. Hồ Tú Mẫn nói xong liền ôm một mớ dây khoai lang qua cho chồng cô.
“Cha anh nói là dây khoai lang của nhà La Mông tốt, người trong làng mình không phải đều dùng phân trâu của nhà cậu ta trồng rau sao, bây giờ mới có thật nhiều người tới nơi này mua rau, bằng không liền vùng núi hẻo lánh này của mình, ai sẵn lòng chạy tới đây chứ. Người làng mình, một tuần cũng chia không được bao nhiêu phân trâu đâu, đều dùng trong vườn rau rồi, ruộng khoai lang ai ở nỡ mà xài chứ, bên Ngưu Vương trang liền khác, sẵn lòng dùng làm phì đất, dây khoai lang này liền tốt, người thích ăn thịt cùng không chê, đừng nói cho heo ăn”.
Lúc La Hán Lương vừa trở về, liền nghe người ta nói trên Ngưu Vương trang có Ngưu vương, đất thần nước thần của Ngưu vuong rất linh, tưới vào vườn rau, đều tốt hơn bất cứ loại phân nào. Mới đầu gã vẫn không tin, liền nghĩ bây giờ là thời đại gì rồi, người trong làng sao còn ngu muội vậy chứ, nhưng thời gian trôi qua, gã không tin tà thật đúng là không được, có một số việc nới liền tồn tại ngay trước mắt, gã có thể không thừa nhận sao?
“Nếu vậy lát nữa em lấy chút lá non về nhà xào ăn nha?”. Hồ Tú Mẫn đột nhiên nói.
“Ừ, gần đây mẹ anh tiết kiệm quá rồi, đều hận không thể kêu anh uống nước rửa nồi”. Nhà họ trồng rau, tốt nhất đều bán cho Cực Vị lâu rồi, còn lại cơ bản liền bán trên thị trấn, có chút rau dưa không bán hết, liền đều phơi nắng muối, thật sự là không phung phí chút nào, mấy ngày nay nhà họ ăn đều không biết là gì nữa, ngày hôm qua Tào Phượng Liên còn từ đầu ruộng hái được một mớ rau dại về nhà xào nữa.
“Nợ nhiều tiền như vậy, trong lòng anh không khó chịu à?”. Mẹ chồng cả đời chưa từng nợ nần, lần này bỗng chốc vay một khoản lớn từ tín dụng nông thôn xã như vậy, trong lòng lo lắng là hiển nhiên, cho nên gần đây còn có chút tiết kiệm quá mức…..
“Nếu lứa heo con này có thể cứ lớn nhanh như thế này, trong lòng anh liền không khó chịu”. Chờ bọn họ đều trả hết nợ, ngày sau này là sống tốt rồi. “Em nói coi, mười con heo nhà họ lớn lên đặc biệt nhanh, chắc có liên quan tới nước gạo mấy hôm nay Hồng Phượng chở tới?”.
“Khẳng định có liên quan nha, nếu không heo của nhà họ và heo nhà mình ăn đều giống nhau, sao liền lớn nhanh vậy chứ, lại còn là heo con cùng mua ở một trại heo”. Hồ Tú Mẫn vừa ngắt ngọn khoai lang non trong đống dây khoai lang vừa trả lời nói.
“Tiếc là anh trai anh đều là giao đồ ăn cho người ta, bằng không mình cũng có nước gạo”. Bọn họ vẫn cũng có thu nước gạo của người trong làng, nhưng mà nhà họ nhiều heo con như vậy, chút nước gạo này căn bản không đủ dùng.
“Ở Vĩnh Thanh mà, chỉ là phí chuyên chở đều phải bao nhiều rồi, có lời nữa sao?”.
“Cũng đúng”. La Hán Lương gật gật đầu, một lát sau gã còn nói thêm: “Em có ngửi được mùi gì không?”.
“Mùi gì?” Hồ Tú mẫn đang ngắt lá khoai lang, vừa ngẩng đầu, một luồng mùi đồ ăn heo khét lẹt liền chui vào lỗ mũi cô: “Ôi trời má ơi, trong nồi còn đang nấu”. Nói xong vội vàng liền đi vào nhà.
Bếp lò ba mắt bếp này, đốt lửa lên, nồi đầu nhanh nhất, nồi thứ hai chậm một chút, nối thứ ba chậm nhất, mới nãy Hồ Tú Mãn nấu chín một nồi, múc đồ ăn heo vào trong thùng, lại múc một nồi nước đặt lên đó nấu, còn lại hai nồi nấu tiếp. Nấu đồ ăn heo phải nấu nhiều nước hơn so với nấu cơm, ít nước hơn so với nấu cháo, đặc quánh một nồi lớn, nếu không chú ý khuấy, lập tức khét.
La Hán Lương nhìn thoáng qua bóng dáng gấp gáp của vợ mình, hì hì cười hai tiếng, tiếp tục cắt dây khoai lang của gã.
Sau khi trờ về làng tuy rằng sống cũng không thoải mái so với bên ngoài, nuôi một đàn heo như vậy, cũng là làm việc đi sớm về muộn, nhưng mà trong lòng gã kiên định, so sánh với ở bên ngoài, gã vẫn là càng sẵn lòng ờ lại trong làng.
Thời gian bước vào mùa thu, thời tiết liền càng ngày càng mát mẻ dần, khoai lang khoai tây của nhà La Mông, óc chó hạt dẻ, lập tức cũng sắp tới lúc có thể thu hoạch rồi, hoa hướng dương và dưa hấu trên núi cơ bản đều đã thu xong rồi, mắt thấy bí đỏ còn lại một phần chưa thu.
Công tác trang hoàng của Ngưu Vương trang chấm dứt, La Mông cũng liền bớt một khoản chi, mỗi ngày bán các thứ trên tiệm online, cung ứng bánh bao bánh mỳ cho các trường, Cực Vị lâu cũng là mỗi ngày lấy hàng chưa từng gián đoạn, còn có khoản thu bên Bao Đại Hoa, Trần Sung Toàn, dần dần, cũng có một ít tiền tiết kiệm, anh cộng lại, chờ lại tích thêm chút nữa, trước hết trả hết tiền nhà cho bác Lâm.
Gần đây trong ruộng không có nhiều thứ để thu hoạch lắm, La Mông còn muốn giữ khoai tây khoai lang lại một thời gian nữa, hai loại này trước đó anh trồng cũng muộn, hiện giờ còn đang lớn lên, thu sớm có chút đáng tiếc.
Trong ruộng không có nhiều thứ để thu hoạch, mỗi ngày ngoại trừ tưới nước cho rau mầm, trên Ngưu Vương trang liền không có bao nhiêu việc, La Mông bảo mọi người tiếp tục xới đất, đều xới hết mảnh đất trước đó trồng dưa hấu, dưa hấu lấy hạt, chờ thêm vài ngày, anh còn định trồng đậu phộng một mùa là thu hoạch.
Bây giờ mới là trung tuần tháng chín (ngày 11-20), đậu phộng bình thường chưa tới ba tháng có thể trưởng thành, tới lúc đó cũng chính là khoảng đầu tháng mười hai dương lịch, kịp trước nhập đông (bắt đầu mùa đông) thu hoạch hẳn là không thành vấn đề.
“Lão Chu ơi, cậu trồng đậu phộng nhiều như vậy là muốn làm gì?”. Lần này xới đất, La Mông bảo bọn họ đều xới hết ruộng dốc trước đây trồng dưa hấu, dưa hấu lấy hạt, hoa hướng dương, lại rắc lên phân đốt đốt trước đó, người phía trước còn đang xới đất, người phía sau đã gieo hạt rồi.
“Trồng đậu phộng còn làm gì nữa, bán đó, sống chín đều có thể bán, xay thành bơ đậu phộng có thể bán, ép ra dầu đậu phộng cũng có thể bán, dầu thừa còn có thể cho trâu ăn nữa”. Bàn tính của La Mông gõ tới rung động.
“Vậy cũng không cần trồng nhiều như vậy chứ?”. Liếc mắt một cái nhìn qua, vô biên vô hạn, này phải có bao nhiêu mẫu chứ.
“Không sao, đồ của nhà tôi ở trên mạng bán rất đắt hàng”. La Mông tràn đầy tin tưởng.
“Đúng rồi lão Chu, gần đây trên tiệm onlinhe của làng cậu sao không thấy được đậu tương của nhà cậu?”. Hiện tại những người này làm việc ở Ngưu Vương trang cơ bản cũng đều biết hiện tại làng họ có một tiệm online, có đôi khi lúc bọn họ không tới Ngưu Vương trang làm việc, liền lượn tiệm online, mua chút đồ cũng thật tiện.
“Giữ lại làm đậu hủ”. Đậu tương trong kho hàng bên tứ hợp viện quả thật còn nhiều, nhưng mà hiện tại mỗi ngày bên Cực Vị lâu lấy số lượng đậu hủ từ bên anh cũng rất khả quan, cho nên đậu tương hiện tại anh cũng không bán ra ngoài.
“Vậy sao không trồng ít đậu tương chứ?”.
“Đậu tương lớn chậm hơn so với đậu phộng, tại nơi này của tôi, mùa này trồng liền có vẻ hơi muộn, chỉ có thể sang tính sau”. Sang năm La Mông khẳng định phải gia tăng gieo trồng đậu tương, loại đậu khác ngược lại có thể thích hợp giảm liền giảm, giống đậu Hòa Lan và đậu tây, bán liền rõ ràng không tốt như đậu tương.
Chiều hôm nay, La Mông thấy mặt trời lặn không sai biệt lắm, liền từ phòng bếp xách một túi lưới hạt dẻ, lại từ trong kho lạnh lấy một trái dưa hấu lớn, định đi bên lò rèn.
Gần đây trong khoảng thời gian này, nho giống bên lò rèn trồng xuống chưa bao lâu, thời tiết khô ráo nắng to, bọn Tiếu Thụ Lâm mỗi ngày chỉ là tưới nước cho đám nho giống này đều phải tốn nhiều thời gian, cơ bản đã không thế nào tới Ngưu Vương trang, sáng sớm mấy người phụ nữ Lưu Xuân Lan lại thức dậy sớm, hai người họ cũng không dám quá phô trương, cho nên gần đây cơ hội gặp mặt nói chuyện liền ít rất nhiều.
Bước vào tháng chín, dưa hấu trên Ngưu Vương trang cũng đều thu xong rồi, có thể bỏ vào kho lạnh đều vào kho lạnh rồi, không thể vào kho lạnh cũng đều tiêu hao hết rồi, trước đó mỗi bữa cơm tất có dưa hấu thì hiện tại đã rất ít thấy được trên bàn cơm căn tin Ngưu Vương trang.
Sau khi ăn xong thì trái cây vẫn là có, có đôi khi là dưa bở dưa gang dưa tây và vân vân đồng thời nhập kho lạnh cùng dưa hấu đoạn thời gian trước, có đôi khi lại là mấy trái dưa leo hoặc là một thố lớn rau trộn cà chua. Tuy rằng mấy thứ này ăn vào cũng không tệ, nhưng như cũ không chống lại được nhiệt tình yêu thương của mọi người đối đưa hấu.
Trái dưa hấu này mang qua lò rèn, tự nhiên cũng là được hoan nghênh nhiệt tình, La Mông nhếch miệng, khởi động xe ba bánh.
“!”. Xe mới vừa khởi động, liền không nặng không nhẹ lung lay một chút.
“Cái gì vậy?”. Lẽ ra trong tứ hợp viện hẳn là không có đá cuội mới đúng chứ, La Mông quay đầu lại nhìn nhìn, chỉ thấy trên mặt đất xi măng dưới bánh xe sau của xe ba bánh, một trái hạt dẻ bị bánh xe đè lên, bên cạnh còn có một hạt dẻ tròn vo, đại khái là vừa mới bị ép văng ra.
La Mông nhảy xuống khỏi xe ba bánh, nhặt trái hạt dẻ đó lên xem, phát hiện bên trong còn có hai hạt dẻ, liền dùng ngón tay moi bọn nó ra, bây giờ nó không thể đâm người ta được nữa.
Còn có mất hạt dẻ trên mặt đất kia, cũng bị La Mông nhặt lên chà chà lên trên quần áo, cùng lúc ném vào trong túi lưới, không phải anh khoác lác, hạt dẻ của nhà anh ăn rất ngon, bỏ rất tiếc.
La Mông chạy xe ba bánh lạch cạch lạch cạch mới vừa xuống Ngưu Vương trang, Nha Nha và Đông, Tây, Nam, Bắc liền không biết từ chỗ nào chui ra, vây quanh trái hạt dẻ trống rỗng kia kêu to ô ô.
“A ô a ô a ô!”. Nha Nha rất tức giận! Nó biết, nhất định là La Mông cầm đi hạt dẻ của bọn nó rồi!
“Ô…..”. Lão Đại chưa từ bỏ ý định lay vỏ hạt dẻ trống rỗng kia, lại dẫn mấy người anh em của nó kề sát mặt đất tìm một vòng lớn, cuối cùng vẫn là không có thu hoạch gì, lúc này mới mất mát nằm sấp xuống ở trong sân.
“Phốc!”. Nhị Lang ở bên ngoài sân thấy một màn như vậy, thở phì một hơi lắc lắc cái đuôi đi rồi, mấy con trâu nhỏ khác nhanh chóng đi theo.
Ai, kết quả là vẫn là một hồi mừng hụt.