Tô Thanh Diệu trừng phần giường trống không bên cạnh.
“Muội có trừng nữa, chỗ đó cũng sẽ không không nhảy ra một Doãn Úy Lam đâu.” Ô Diệc Phi tức giận bưng đồ ăn vào nhà.
“Huynh ấy lại đi làm cái gì chứ?” Rõ ràng đã nói ở đây thủ nàng, vì sao mà mỗi lần vừa tỉnh lại, cũng chẳng bao giờ thấy bóng dáng hắn đâu?
“Làm sao tỷ biết?” Ô Diệc Phi dọn đồ ăn xong.
“Sư tỷ,” Tô Thanh Diệu nhìn nàng khó hiểu, lập tức lại cảm thấy có chút buồn cười, “Ở Bình Định Hầu phủ, làm sao cũng không tới phiên đi đưa cơm thì phải?”
“Vậy cũng phải xem người bị thương là ai.” Rõ ràng là lời quan tâm, không biết vì sao, từ trong miệng Ô Diệc Phi nói ra cũng rất là cao quý.
Tô Thanh Diệu bật cười, được sư tỷ nâng đứng dậy, “Đường ca, Sơ Sương bọn họ như thế nào ?”
“Còn đang ở trong nhà nhỏ ngoại ô, cô chất nữ kia của muội từng đến thăm muội đấy.”
Nàng nghĩ nghĩ, “Hẳn là đường ca không có việc gì .”
“Muội là đại phu, muội nói không có việc gì đương nhiên chính là không có việc gì.” Động tác của Ô Diệc Phi mềm nhẹ mười phần không phù hợp với sắc mặt chút nào.
“Sư tỷ……”
“Ăn cháo trước.”
“Nha.”
Trên đời này Tô Thanh Diệu sợ nhất hai người, một là Doãn Úy Lam, một người còn lại chính là Ô Diệc Phi. Người ở dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu chứ.
“Ăn xong rồi.”
“Ngoan.”
“Muội có thể hỏi chưa?”
“Nói.” Ô Diệc Phi trước sau như một tiếc chữ như vàng.
“Sư tỷ, tỷ đang thông đồng với đại ca giấu diếm muội cái gì ư?”
Ánh mắt Ô Diệc Phi nhìn nàng không hề bình thường không gợn sóng, hơn chút khinh thường.
“Được rồi được rồi, muội biết sư tỷ tỷ khinh thường hợp tác với người khác,” Tô Thanh Diệu vội vàng cười lấy lòng, lập tức lại nói đầy phiền não…… “Vậy thì kỳ quái thật, rốt cuộc gần đây đại ca đang bận việc gì……”
“Hắn về Hiểu Kiếm sơn trang.”
“Di?” Nàng nhất thời giật mình, “Tỷ nói cái gì?”
Khóe môi giương lên một chút ý cười không dễ phát hiện, “Hắn về Hiểu Kiếm sơn trang rồi.”
Tô Thanh Diệu như còn đang phát ngốc, “Sao huynh ấy đột nhiên lại……” Chính mình đi trở về?
Đã xảy ra chuyện gì ư? Là chuyện gì mà Trạm Thanh không giải quyết được, nhất định phải có hắn ra mặt?
“Sư tỷ, đã xảy ra chuyện đúng không? Tỷ mau nói cho muội biết!”
“Muội bình tĩnh cho tỷ!” Ô Diệc Phi liếc xéo nàng một cái, chán nản ấn nàng về lại giường. “Vết thương còn chưa tốt, không được lộn xộn!”
“Sư tỷ, tỷ mau nói cho muội biết……”
“Hắn có thể có chuyện gì ? Phóng mắt khắp võ lâm ai dám chọc Hiểu Kiếm sơn trang, ai dám tính toán Doãn đại trang chủ hắn? Kẻ có việc chính là muội!”
“Vết thương trên vai hắn còn chưa có tốt……”
“Cũng đủ để hắn nhảy nhót lung tung rồi.”
Aiz…… Cách hình dung của sư tỷ làm cho nàng cảm thấy đại ca giống y như là một con cá a.
“Sư tỷ, tỷ biết được cái gì, thì nói cho muội biết đi.” Nàng làm ra vẻ đáng thương nhìn sư tỷ mỹ nhân trước mặt.
Ô Diệc Phi liếc nàng một cái, bĩu môi, “Sao tỷ biết nói cái gì chứ? Tỷ cũng chả thân thiết gì với hắn, có điều……”
Tô Thanh Diệu tập trung.
“Trên giang hồ đều đang đồn đãi, Hiểu Kiếm sơn trang sắp làm hỉ sự (chuyện vui, ở đây là chuyện cưới hỏi).”
Hỉ sự? Nàng nhướn mày, “Sao muội không biết?”
Trạm Thanh có ý trung nhân? Nàng mới rời đi có bao lâu đâu, không khỏi tiến triển quá nhanh đi. Nàng hơi nghi ngờ, lại nghĩ có lẽ là đại ca vẫn chưa có cơ hội nói với nàng thôi.
Chú ý tới vẻ thong dong của Ô Diệc Phi, nàng nói thử: “Sư tỷ, tỷ còn cái gì chưa nói?”
Sư tỷ là một người khinh thường gạt người khác, ánh mắt của tỷ ấy mà lấp lánh lên, chắc chắn là trong lòng có quỷ.
Sau một lúc lâu, Ô Diệc Phi thở dài thật mạnh, “Không phải Doãn Trạm Thanh.”
“Không phải Trạm Thanh?”
Vậy còn có hôn sự của ai mà cần đại ca tự mình chuẩn bị? Chẳng lẽ……
“Nhị phu nhân muốn tái giá sao?” (105)
“Muội đang nghĩ cái gì thế?” Ô Diệc Phi trừng nàng một cái, “Phu nhân gì tái giá tỷ cần quan tâm giúp muội sao?”
Vì nàng?
Một ý niệm hiện lên trong óc, trái tim Tô Thanh Diệu trầm xuống.
“Dù sao vẫn sẽ không phải…… Là đại ca à?”
“Hắn!”
Tô Thanh Diệu loạn nhịp tim một khắc, rồi mới nở nụ cười, nhưng lập tức lại cứng đờ, nhíu mày lâm vào suy nghĩ, cuối cùng, khóe môi hay cười cuối cùng lại vểnh lên, vẻ mặt nghiêm túc.
Ô Diệc Phi không nhịn được có chút lo lắng, “Thanh Diệu, muội không sao chứ?”
Khóc lớn đại náo cũng tốt hơn là bí hiểm như thế a.
Sau một lúc lâu, Tô Thanh Diệu mới gật đầu nói: “Chuyện này thật nghiêm trọng.”
Ô Diệc Phi cũng gật đầu theo. Là cực kì nghiêm trọng.
“Huynh ấy lại đang tính toán cái gì đây?” Vậy mà lại không thương lượng với nàng!
Gì? Ô Diệc Phi nhíu mày.
“Mặc kệ làm cái gì, cũng phải thương lượng với muội một chút chứ.” Đại ca chính là còn đang ghi hận chuyện lần này, cố ý gạt nàng.
“Đợi chút……” Ô Diệc Phi lo lắng hỏi: “Muội không tức giận ư?”
“Tức a!” Tô Thanh Diệu làm mặt oán giận, “Làm gì cũng không chịu nói trước với muội, huynh ấy không nói, làm sao muội biết huynh ấy muốn làm cái gì, làm sao muội biết đường mà phối hợp?”
Vẻ mặt Ô Diệc Phi như thấy quỷ, “Muội tức chính là chuyện đó?”
“Bằng không thì sao?” Không thể hiểu vấn đề của sư tỷ.
“Có lầm không vậy? Hắn muốn gạt muội thành thân!” Nàng tức giận đến mức đứng bật dậy, “Một chút muội cũng không thèm lo lắng, không nghi ngờ ư?”
Tô Thanh Diệu cười nói: “Sư tỷ, bọn muội đã thành thân năm năm.”
“Thế thì thế nào?” Nàng hừ lạnh, “Chưa từng chuyện cơn ngứa bảy năm à? Có thể hắn ngứa trước thì sao? Nghe nói gần đây hắn và Văn Sơ Sương hay đi lại với một nữ nhân trong Cẩm Tú Phường rất gần.”
Vẫn chỉ cười cười như cũ, “Sư tỷ, sáu tuổi muội đã quen huynh ấy, năm nay muội hai mươi hai tuổi rồi.” Nói cách khác, bọn họ đã quen biết sắp hai mươi năm.
“Nói với tỷ chuyện đó có liên quan gì không?” Ô Diệc Phi có chút bất đắc dĩ, “Muội thật sự tín nhiệm hắn như thế?”
“Dạ.”
“Không hoài nghi một tí xíu nào?”
“Có.”
“Ân?”
“Hoài nghi rốt cuộc huynh ấy lại đang thiết kế cái gì?”
Ô Diệc Phi cắn răng, “Muội hết thuốc chữa rồi!”
Tô Thanh Diệu cười khẽ.
Nàng thật may mắn là, sư tỷ này rất thẳng thắn, từ nhỏ đã không diễn kịch bao giờ, nếu Doãn Úy Lam thực sự hai lòng, chỉ sợ tỷ ấy sẽ xông vào trước cả mình, giết toàn bộ Hiểu Kiếm sơn trang đi, làm sao còn có thể vào đây ám chỉ châm ngòi? Sư tỷ là còn ghi hận chuyện nàng tính kế tỷ ấy lần trước đi.
Thật là, cũng không thèm ngẫm lại nàng như vậy là vì ai chứ?
Có điều…… Tô Thanh Diệu đảo mắt. Lời sư tỷ nói, cũng không phải nàng hoàn toàn không nghe vào, tỷ như –
Một “nữ nhân” ở Cẩm Tú Phường ư?
“Tin tưởng” và “quan tâm” là hai việc khác nhau, “quan tâm” và “để ý” lại còn là hai việc khác nữa……
Đại ca a đại ca, tốt nhất là huynh có thể nghĩ ra một cái giải thích cho thỏa đáng. Trong nụ cười tươi của Tô Thanh Diệu lại lộ ra lãnh ý làm cho người ta run lên hiếm có.
Giang hồ chưa bao giờ thiếu người rảnh rỗi, chính vì như thế, giang hồ càng chưa bao giờ thiếu nhàn thoại (đồn nhảm).
Nay chủ đề nóng bỏng nhất khắp các trà lâu tửu quán (tiệm trà quán rượu), không gì ngoài hôn sự của chủ nhân Hiểu Kiếm sơn trang. Huynh đệ Doãn gia là nhân trung long phượng, là rể hiền lý tưởng của những nhà có con gái, mà Doãn Úy Lam lại là người cực kì có danh tiếng trong chính đạo võ lâm, trận hôn lễ này tất nhiên là phải làm cho long trọng quang vinh.
Nghe nói hơn nửa năm trước, Ngô quản sự của Hiểu Kiếm sơn trang cũng đã bắt đầu chuẩn bị mua đồ.
Nhưng mà nếu chỉ có như vậy, chuyện này nhiều lắm cũng chỉ là một hồi hôn lễ nổi tiếng, điều làm cho người ta bàn tán say sưa nhất, thật ra chính là này một trong những nhân vật chính của hôn lễ này — tân nương.
Đúng vậy, hôn lễ sắp tới, người trong giang hồ lại vẫn không biết kiều thê của Doãn trang chủ rốt cuộc là ai như cũ. Là thanh mai trúc mã của Doãn trang chủ dưỡng nữ Doãn gia Văn Tương Vân, hay là nữ chưởng quầy của Cẩm Tú Phường nghe đồn thường xuyên qua lại với Doãn trang chủ gần đây?
Thế là, từ trên xuống dưới Hiểu Kiếm sơn trang lại bắt đầu một vòng bài mới, có điều lại không có ai đặt cược vào nữ thần y Tô Thanh Diệu vừa mất tích lâu ngày.
Lụa đỏ, chuyện vui, đèn lồng đỏ (chơi chữ: “Hồng thải, hồng hỉ, hồng đăng lung”), không khí vui mừng khắp chốn, tựa hồ ngay cả trong không khí đều tràn ngập ánh sáng màu hồng.
Tô Thanh Diệu vừa xuống xe đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
“Tô đại…… Phu nhân, người đã trở lại rồi!” Tiểu Đông đã sớm chờ ngay cửa, trên khuôn mặt có chút oán thầm.
“Nhớ ta?” Nàng nở nụ cười sở trường nhất, không để ý nhiều đến cách xưng hô của tiểu nha hoàn.
“Phu nhân, người đi một cái lại đi lâu như vậy, để cho nữ nhân khác thừa cơ mà vào!”
“Nga?” Tô Thanh Diệu mặt không đổi sắc, chỉ có điều đôi mi thanh tú hơi hơi nhướn một chút, “Tiểu Đông, ngươi tới đỡ ta đi, ta bị thương.”
“Phu nhân bị thương!” Tiểu nha hoàn kinh hãi, lập tức lại buồn bực, “Kỳ quái, Nhị trang chủ không nói với người ư?”
“Trạm Thanh, vì sao lại nhắc tới hắn,” Là sư tỷ nói đại ca muốn đón nàng về trang dưỡng thương, nhưng không thể phân thân, cho nên mới để người của Bình Định Hầu phủ đưa nàng trở về.
Tiểu Đông trừng mắt nhìn, “Không phải Nhị trang chủ đi đón người về à?”
Tô Thanh Diệu nhíu mày, quay lại nói: “Chu thị vệ, chủ tử nhà ngươi còn từng dặn dò cái gì?”
Nàng cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
“Tô cô nương, có lẽ là chúng ta lên đường sớm, bỏ lỡ đối phương.” Dưới ánh mắt hồ nghi của Tô thần y, Chu Lượng nói mà mặt không đỏ khí không suyễn.
Nàng gật gật đầu, “Chu thị vệ, vất vả ngươi đưa ta đến đây, nghỉ tạm một chút đi.”
“Không, tại hạ cần phải về Hầu phủ phục mệnh, đa tạ ý tốt của cô nương.”
“Không cần phải gấp như vậy đi……”
“Rất gấp.” Chu Lượng tiếp tục không đổi sắc mặt, “Nếu không có việc gì, tại hạ cáo từ.”
“Vậy…… Tạm biệt.” Không biết có phải ảo giác hay không, vì sao lại cứ cảm thấy bóng dáng Chu thị vệ như là đang lẩn trốn ấy nhỉ?
Tô Thanh Diệu sờ sờ mặt mình, hình như hơi gầy yếu chút.
“Tiểu Đông, bây giờ xấu dọa người ư?”
Ai ngờ ngay một khắc sau tiểu nha hoàn này lại lệ nóng doanh tròng (nước mắt dâng trào), “Tô đại…… Không, phu nhân! Phu nhân chỉ là tiều tụy, nhưng ở trong lòng Tiểu Đông, phu nhân vĩnh viễn là đẹp nhất, nữ nhân hoang dã khác mới không kịp phu nhân một phân một hào!”
Tô Thanh Diệu bất đắc dĩ.
Ai nha nha, quả nhiên là thay đổi ư? Không cần phải bày tỏ cõi lòng khoa trương như thế chứ.
Bất quá, người nào đó cũng cần phải cho nàng một lời giải thích.
“Trang chủ các ngươi đâu?”
“Trang chủ ở Cẩm Tú Phường……”
“Lại đi?”
“Vâng.”
Nhìn “không khí vui mừng” đầy trời, trong mắt Tô Thanh Diệu hiện lên một chút thâm trầm.
Hôn sự tiến hành khẩn cấp.
Sau khi Tô Thanh Diệu về Hiểu Kiếm sơn trang suốt ba ngày không thấy bóng dáng Doãn Úy Lam đâu, nhưng ngoài dự kiến của mọi người, vị đương gia chủ mẫu này bình tĩnh tựa như chuyện gì cũng không có xảy ra. Suốt ngày phẩm trà đọc sách, tự tại vui vẻ, giống nhau như cách một bức vách. Thẳng đến hôm đón dâu ba ngày sau –
Nàng vẫn bình tĩnh như trước.
Nhưng lại có người cuối cùng cũng không chờ nổi nữa.
“Đại tẩu!”
Xưng hô có chút xa lạ, giọng nói lại rất quen thuộc, Tô Thanh Diệu quay đầu, thấy Doãn Trạm Thanh đầu đầy mồ hôi đứng trong viện.
“Trạm Thanh?” Nàng cười nhẹ, “Đã lâu không thấy.”
“Đúng vậy, đã lâu không…… Không đúng!” Hắn gõ gõ cái đầu hơi choáng váng của mình, “Sao tẩu còn ở chỗ này!”
“Ta không nên ở trong này ư?” Thật đúng là có “người mới” quên người cũ, ngay cả ở nàng cũng không có thể ở lại à?
“Tẩu tẩu tẩu……” Vẻ mặt gấp đến mức líu lưỡi, “Tẩu mau đi với ta!”
“Di?” Vẻ mặt Tô Thanh Diệu đầy mạc danh kỳ diệu bị hắn lôi ra sân, chạy vội tới tiền viện.
Đến lúc này nàng mới phát hiện không ngờ tiền viện đã đến không ít tân khách, người người đều là người giang hồ có danh tiếng, không ít người còn có chút thân quen với nàng. Mỗi tội nàng bị Trạm Thanh lôi kéo, không kịp chào hỏi với mọi người.
Phanh!
Ván cửa bị một cước đá văng, Doãn Trạm Thanh hấp tấp vọt vào phòng, thấy khắp nơi chỉ có vài nô tỳ bị dọa đứng tim mà thôi.
“Nhị…… Nhị trang chủ!”
“Đại ca của ta đâu?” Hắn gấp như kiến bò trên chảo nóng.
So với nhau Tô Thanh Diệu phía sau hắn lại càng bình tĩnh hơn.
Đột nhiên, ngoài viện truyện đến một giọng nói có vài phần tương tự với Doãn Trạm Thanh, nhưng lại càng trầm thấp hơn, cơn tức cũng càng sâu hơn.
“Không nhận được người?” Tiếng Doãn Úy Lam nổi giận khiển trách càng ngày càng gần, “Đệ nói lại lần nữa cho ta, người không ở Bình Định Hầu phủ thì ở đâu? Trạm Thanh hắn không nhận được người còn dám trở về đây gặp ta!”
Doãn Trạm Thanh rùng mình một cái, vội vàng chạy ra cửa, “Đại ca, đại ca!”
Hắn bước nhanh tới, liếc mắt một cái liền nhìn thấy nàng trong phòng.
“Thanh Diệu?” Hắn đứng lại, quay đầu nhìn về phía Ngô quản sự mồ hôi đầy đầu, “Không phải người đang ở chỗ này sao?”
Ngô quản sự mở to hai mắt, “Cái này…… Cái này………… Rõ ràng là nhị trang chủ –”
“Ta cái gì?” Doãn Trạm Thanh lớn tiếng doạ người đánh gãy lời giải thích của lão quản sự, “Đại ca, đừng động ông ấy, người đệ đã mang đến giúp huynh, đệ ra tiền viện tiếp đón tân khách trước!”
Dứt lời, lại vội vàng chạy xa nhanh như chớp.
“Tử tiểu tử, chột dạ cái gì?” Doãn Úy Lam vào nhà, lại trừng mắt Ngô quản sự một cái, “Ngươi còn đứng đơ ra đó làm gì?”
“Dạ dạ!” Lão quản sự theo sát Nhị trang chủ rời khỏi, tốc độ cực kỳ nhanh, thật khó cho hắn đã đến từng tuổi này rồi mà còn có bậc thân thủ thế kia.
Hai ánh mắt cưỡng chế di dời hai người…… Tô Thanh Diệu thầm líu lưỡi. Không biết người thứ ba là ai đây?
“Muội!”
Nàng ngẩn ra.
“Muội còn thất thần làm gì đấy?”
Tô Thanh Diệu từ phía tay hắn chỉ ra hướng phía sau — là một tiểu nha hoàn bị dọa hết hồn.
“Còn không mau thay quần áo giùm phu nhân!”
Gì?
Vài cái nha hoàn xung quanh lấy lại tinh thần, lập tức gọn gàng đặt mũ phượng khăn choàng trên bàn lên người Tô Thanh Diệu.
“Chờ…… chờ chút!” Vẻ mặt bình tĩnh của nàng cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt, mấy thứ hồng trù (khăn đỏ) kim liên (khóa vàng) sáng chói kia thật sự làm cho nàng hoa cả mắt.
“Không chờ được ! Phía trước tân khách đều đã nóng nảy, chuyện lớn như thế, không thể ra một chút sai lầm nào!”
“Chuyện gì…… Ngộ!” Muốn chết người! Mũ phượng bị cài trên đỉnh đầu gần như sắp đè đứt cổ nàng cổ rồi.
“Hôn lễ a!”
“Hôn lễ? Có liên quan gì đến muội…… Oa!” Thần a, đây là cái vòng tay gì a, vì sao lại nặng đến mức cổ tay nàng đều không nhấc lên nổi?
“Cái gì gọi là có liên quan gì? Muội để cho ta đi bái thiên địa một mình à?” Ánh mắt Doãn Úy Lam trừng nàng giống thấy quỷ.
“Đợi chút, huynh muốn nói…… Hôn lễ này là huynh tổ chức cho muội? Nha!” Đai lưng vừa buộc lại một cái, nàng cảm thấy trong dạ dày như có thứ gì đó sắp bị ép ra.
Đây làm sao là nha hoàn cơ chứ? Chính là bà tử tay thô hành hình thì có!
Các nàng là vì lúc trước thua tiền báo thù nàng đi! Đáng giận, lần đó rốt cuộc đại ca buôn bán lời bao nhiêu a!
Vẻ mặt Doãn Úy Lam nói cho nàng, hắn vốn xem lời nàng nói như truyện cười, “Không cho muội thì cho ai? Muội mong ta có vài cái nương tử?”
“Đợi chút!” Nàng cố gắng giơ hai tay nặng ngàn cân ngăn cản hắn đeo thêm cái khóa đáng sợ kia vào trên cần cổ sắp gãy của nàng. “Đại ca, huynh chờ một chút, rốt cuộc chuyện này là sao?”
“Cái gì là sao?” Hắn không chết tâm tiếp tục đeo lên.
“Hôn lễ a, muội không biết chuyện hôn lễ này,” Một chút cũng không rõ ràng, hơn nữa — “Vì sao? Vì sao chúng ta phải thành thân một lần nữa? Trời ạ! Đại ca, huynh dám lấy liên tử này đè lên, muội chắc chắn sẽ hộc máu cho huynh xem!”
Doãn Úy Lam cuối cùng cũng dừng động tác, “Muội nói cái gì?”
“Muội nói cái gì muội cũng không biết!” Gãy gãy, cánh tay của nàng nhất định là đã gãy.
“Ô Diệc Phi không nói cho muội?”
Nàng lắc đầu vô tội mười phần, “Cái gì sư tỷ cũng chưa nói,”
Vừa thấy phản ứng của hắn, Tô Thanh Diệu cũng mơ hồ đoán được là sư tỷ lén đâm nàng một đao rồi.
“Nữ nhân chính là cố ý !” Doãn Úy Lam cắn răng, “Khó trách Trạm Thanh nói, hắn đi Bình Định Hầu phủ không nhận được người. Đáng giận, Ô Diệc Phi, ta có cừu oán với ngươi ư?”
Nàng rất muốn ung dung đứng dậy nói cho hắn biết, kỳ thật người sư tỷ trả thù chân chính là nàng, nhưng mà đối diện với lửa giận của đại ca, nàng vẫn rất không có can đảm mà đi co đầu rút cổ.
Làm cho nàng thu nhỏ lại đi, nàng chính là một đại phu nho nhỏ, một nữ nhân nho nhỏ mà thôi, không hơn nha……
“Thanh Diệu!”
“Có.” Lửa giận hừng hực trong mắt đại ca làm cho nàng thầm run sợ — nghe nói, một khi ý chí chiến đấu của nam nhân bị kích dậy, thật sự sẽ rất khó bình ổn.
“Hôn lễ này đúng là chuẩn bị cho muội, là ta bắt đầu chuẩn bị từ lúc Văn Sơ Sương hôn mê.”
Tô Thanh Diệu ngẩn ra. Khó trách trận kia trong trang từ trên xuống dưới đều đồn đãi sắp làm hỉ sự, nàng còn tưởng rằng lại là một thủ thuật che mắt của đại ca mà thôi, có điều –
“Vì… vì sao?”
Sắc mặt Doãn Úy Lam quẫn quẫn, “Ta lúc nào cũng cảm thấy hôn lễ năm đó quá mức qua loa, không thể cho muội khó quên. Nay ta trở lại sơn trang, nên trả cho muội một hồi hôn lễ long trọng, nhân tiện chiêu cáo thiên hạ, Tô thần y muội là danh hoa đã có chủ, đừng ai tính toán muội nữa!”
Câu sau mới là ý chính đi……
Mấy năm nay nàng chạy trên giang hồ, gặp ai cũng ấm áp có lễ, đối đãi bệnh nhân lại ôn nhu như nước. Nàng cũng không phải đầu gỗ, ít nhiều cũng cảm nhận được không hề thiếu đệ tử danh môn rất có hảo cảm với nàng, có điều nàng giữ nghiêm chừng mực lễ giáo, chưa từng cho người ta ảo tưởng dư thừa, không ngờ đại ca lại vẫn luôn ghi tạc trong lòng.
Nam nhân này thật là –
“Đại ca, muội hiểu rồi.” Trong mắt Tô Thanh Diệu thấp thoáng có ý cười.
“Hiểu rồi?” Doãn Úy Lam ra vẻ bình tĩnh nhíu mày, “Ta biết ngay muội sẽ biết ý tứ của ta, đến, mặc hỉ phục vào, đây là tốt nhất có khiếu, hình thức là chất nữ chọn cho muội.”
Vậy mà ngay cả Sơ Sương cũng có phần! Nàng vừa thở dài nhè nhẹ, vừa cảm khái sự cẩn thận chu đáo của hắn.
Đối với quần áo, xưa nay đại ca cũng không hề nghiên cứu gì, càng miễn bàn việc chọn lựa. Để cho Sơ Sương nhúng tay, hắn suy nghĩ rằng, không chỉ có ánh mắt nữ hài tử sẽ tinh chuẩn (tinh tế chính xác) hơn một đại nam nhân như hắn, mà còn mang theo vài tia ôn nhu như nàng hướng tới ở trong.
Nói không cảm động là giả …… Nhưng mà –
“Chờ một chút.”
“Còn phải chờ?” Doãn Úy Lam nhướn mày.
Không phải đã nói rõ ràng hết rồi sao?
“Có một việc này, đáp tốt muội sẽ đi theo huynh ra ngoài.”
Sắc mặt hắn khẽ biến thành trầm, “Muội muốn nói là, nếu ta đáp không tốt, muội liền không ra phải không?”
Tô Thanh Diệu nghĩ nghĩ, dưới ánh nhìn chằm chằm đầy nguy hiểm của người nào đó gật đầu, nói khẽ: “Vấn đề này rất quan trọng, muội rất để ý.”
Tuy biết rõ như vậy là trúng kế sư tỷ, nhưng nàng thật sự không có cách nào làm bộ như không biết.
Thấy vẻ mặt nàng đầy nghiêm túc, Doãn Úy Lam bất đắc dĩ buông hỉ phục, “Nói.”
“Nữ chưởng quầy Cẩm Tú Phường là chuyện thế nào?”
Nữ nhân luôn rất mẫn cảm với những nữ nhân tự nhiên nhảy ra bên cạnh nam nhân của mình.
Ngay sau đó, Tô Thanh Diệu tựa hồ nghe thấy tiếng vật nặng va chạm nhau, Doãn Úy Lam suýt nữa không đứng vững, “Muội nghe từ đâu ra?”
“Huynh đừng quản.”
Ô Diệc Phi, chắc chắn là Ô Diệc Phi, cho Trạm Thanh mười cái lá gan, hắn cũng không dám nói huyên thuyên trước mặt đại tẩu hắn. Xem ra hắn thật sự cần phải ngẫm nghĩ lại một chút, rốt cuộc hắn đã làm gì đắc tội Ô đại tiểu thư!
“Đó là uyên ương nổi tiếng nhất.”
“Thế thì thế nào?” Cần hắn năm lần bảy lượt đi “mặt đàm” (“mật đàm”: nói chuyện bí mật; “mặt đàm”: nói chuyện có gặp mặt) ư? Mặt nàng chẳng hề vui vẻ.
“Thế thì thế nào?” Doãn Úy Lam thở dài, “Là ai nói tú công Cẩm Tú Phường có một không hai thiên hạ? Là ai nói trắng ra vợ chồng mặc hỉ phục uyên ương Cẩm Tú Phường thành thân tất nhiên sẽ ân ái cả đời!”
Tô Thanh Diệu ngẩn ra, “Nghe quen quen a?”
Không phải là……
“Chính là ngươi!” Doãn Úy Lam tức giận đến mức nổi trận lôi đình, “Tú nương lợi hại nhất nhà chức phường kia, chính là nữ chưởng quầy, chỉ có điều đã nhiều năm nàng không tự tay làm giá y cho người ta nữa, vài lần đều không đồng ý, cho nên ta mới phải chạy tới một hồi. Chất vấn ta? Ta vất vả như thế, vì ai? Muội tiểu không lương tâm này!”
Bị chọc mạnh cái trán, Tô Thanh Diệu kêu đau một tiếng.
“Muội cũng không biết, người không biết không có tội mà đại ca.”
“Giờ thì biết rồi? Cứ thích ăn mấy thứ giấm chua nhảm nhí này!” Đáng giận nhất là bằng cái đầu của nàng, sao có thể không biết đây là con đường sư tỷ nàng cố ý vạch ra nhất, đã vậy nàng còn ngây ngốc cứ theo sư tỷ nàng mà đi. Rõ ràng là hắn không chĩ một lần, mà là ba lần cường điệu! “Ta nói rồi không được hoài nghi ta!”
“Muội biết,” Nàng cười nịnh nói: “Cả đời đại ca chỉ yêu một nữ nhân, chỉ có một thê tử, người này chính là tiểu muội bất tài đây.”
Đó mới không phải là hoài nghi, chỉ là chút tâm sự của tiểu nữ nhân không thể không làm rõ mà thôi, nàng không muốn giữa bọn họ có một chút ngăn cách nào. Aiz! Đại ca a, đừng chọc chọc đầu nàng nữa, đã sắp gãy mất rồi đây này.
“Chờ ta xong việc, lại tính sổ với muội sau.”
Doãn Úy Lam hừ lạnh, dắt tay nàng, lại phát hiện nàng vẫn không chút động đậy như cũ.
“Còn có việc?” Hắn trừng nàng, giống như nàng còn dám gật đầu, hắn liền một ngụm ăn nàng luôn vậy.
“Đại ca,” Nàng cười hì hì nói…… “Huynh nói, nếu huynh ôm muội đi ra ngoài, hôn lễ của chúng ta có thể đặc biệt hơn một chút không?”
Hắn xoa cằm một chút, đúng là đang thật sự suy tính khả năng này.
“Hôm nay chủ động như thế?” Hắn còn tưởng rằng nàng sẽ ngượng ngùng nữa chứ.
“Kỳ thật muội……” Có nỗi khổ riêng a……
Không đợi nàng nói xong, Tô Thanh Diệu hô nhỏ một tiếng, đã bị Doãn Úy Lam gắng sức ôm ngang lấy.
Nhìn cánh tay bỗng cứng ngắc của hắn, nàng mềm mại ôm lấy gáy hắn, cách khăn voan đỏ nói bên lỗ tai hắn: “Đại ca có thể hiểu được nỗi đau khổ của Thanh Diệu?”
Doãn Úy Lam rất đồng cảm, “May mà ta là người tập võ, kiếp sau ta sẽ nhớ dặn người ta làm trang sức nhẹ một chút.”
Khó trách nàng có thể bị hắn lôi kéo mà không nhúc nhích, y như luyện thiên cân trụy (tên một môn võ, hay chiêu thức gì đó, Shi không biết), nàng chính là bị ép tới mức một bước cũng không đi nổi!
Dọc theo đường đi, tiếng cười êm tai như chuông bạc của tân nương tử đều đưa tới ánh mắt của mọi người.
Nàng chú ý tới hắn nói là kiếp sau, tức kiếp này không có lần sau……
Thật sự rất tự cho là đúng, đầu tiên là tự động quyết định cả đời nàng, lại không thèm hỏi lấy một câu đã định kiếp tiếp theo của nàng nữa, nhưng nàng lại cảm thấy như vậy thật tốt.
Thế là, ngày thứ hai, tin tức tân chủ mẫu của Hiểu Kiếm sơn trang không chỉ có yêu cười, mà còn cười khuynh tâm quân (đổ lòng người), quyến rũ Doãn đại trang chủ đến mức gần như toàn bộ hành trình bái đường đều ôm tân nương tử truyền khắp giang hồ.
Có một tin khác trong Hiểu Kiếm sơn trang là, ván bài lần này lại là nhà cái ăn hết, người thắng chính là cùng một người với lần trước. Từ trên xuống dưới Hiểu Kiếm sơn trang đều thống hận vị nhà cái thần bí đến mức nghiến răng nghiến lợi!