Đêm tối bao trùm bởi một vẻ tĩnh mịch, tiếng quạ kêu văng vẳng bên tai khiến không gian càng trở nên quỷ dị đến lạ thường.
Trong một nhà kho ẩm mốc, mùi hôi tanh của xác thịt bốc lên thật khó ngửi, có một đám người mặc đồ đen, khuôn mặt dữ tợn đang bao vây một cô gái mặc một bộ đồ trắng muốt.
Thân hình gầy gò của cô ta nằm bệt dưới đất khẽ run rẩy, một vệt máu từ trên trán như con rắn gớm ghiếc khẽ trườn bò trên khuôn mặt xinh đẹp của người con gái kia, hơi thở chết chóc càng ngày càng đến gần.
"Đồ đàn bà này, rốt cuộc Lạp Khắc Nhĩ đang ở đâu?" Một tên đầu xanh có gương mặt nhỏ, trên người xăm hình rồng, túm chặt lấy mái tóc dài của cô gái kéo giật lên, khuôn mặt dữ tợn toát lên vẻ khát máu.
Đôi môi trắng bệch không một giọt máu của cô gái run rẩy, tuy da đầu căng lên đau đớn, thế nhưng cô vẫn quật cường chống lại ánh mắt của tên kia, phun ra ba chữ, "Tôi không biết."
"Ba" một tiếng, một cái tát vang dội đáp thẳng lên gương mặt trắng bệch của cô gái, ngay tức khắc, một giọt máu rỉ ra từ miệng cô ta, tô điểm thêm cho bức tranh nhạt màu.
"Con đàn bà thối tha, nếu như mày không phải là đàn bà bên cạnh Lạp Khắc Nhĩ thì tao đã sớm giết mày rồi, khôn hồn mau khai ra chỗ trốn hiện tại của hắn, còn không ông đây nhất định sẽ chơi chết mày." Bàn tay thô ráp của người đàn ông khẽ siết lấy cằm của cô gái, từ trên cao nhìn xuống bằng ánh mắt thèm muốn, ánh nhìn vừa vặn rơi vào khe rãnh trước ngực của cô ta, trong nháy mắt, hắn ta lập tức có phản ứng.
"Đàn bà bên cạnh Lạp Khắc Nhĩ quả nhiên là tuyệt phẩm, không bằng chơi cô ta một chút xem sao?" Những lời nói ám muội bay ra từ khoé miệng thâm đen của gã ta, bàn tay bẩn thỉu bắt đầu to gan đụng chạm khắp thân thể của cô gái.
Mặt cô gái nhất thời trắng bệch không còn một giọt máu, hoảng loạn lùi người về phía sau, "Không được, mấy người không được động vào tôi..."
Tiếng cười ghê tởm của mấy người kia càng ngày càng rõ ràng, gã đàn ông thủ lĩnh nắm lấy bàn chân cô kéo lại, vội vàng đè người xuống, nhếch môi nói, "Cô nghĩ mình có thể trốn hay sao? Chi bằng ngoan ngoan để ông đây hưởng thụ, nếu như làm ông đây thoả mãn, không chừng cô sẽ được ông đây thả ra..."
Bàn tay gã đàn ông ghê tởm xé rách bộ quần áo trên người của cô gái, bàn tay bắt đầu trườn bò khắp nơi.
Cô gái hoảng loạn chống cự, không ngừng lắc đầu khiến mái tóc đen rối tung trên gương mặt dàn dụa nước mắt, cô hét đến khản cổ, "Không... Không được chạm vào tôi... Khắc Nhĩ, cứu em..."
Ngay khi cảnh tượng cưỡng hiếp dơ bẩn đó sắp thành công, thì trong không gian hỗn loạn của sự tuyệt vọng đó đột nhiên vang lên tiếng...
"Cắt!"
Tất cả mọi hoạt động của đám người bọn họ đều ngừng lại, cô gái với hai hàng nước mắt ướt đẫm trên gương mặt đột nhiên đứng lên. Cô ta đi nhanh tới phía của một người con trai khá trẻ tuối, sau đó bám vào cần cổ của cậu ta, đè xuống khiến cậu trai trẻ đó la lên thảm thiết, "A... Tiêu Vy Vy, chị phát bệnh thần kinh cái gì vậy? Đau muốn chết đi được."
Tiêu Vy Vy nghiến răng nghiến lợi, lại càng đè xuống mạnh hơn, oán hận nói, "Cố Triệt Vân, trong lúc tôi đang diễn phim mà cậu dám phá đám ném mấy con chuột bẩn thỉu này vào người tôi, cậu đi chết đi."
Mọi người trong phim trường thấy vậy, liền lao vào can ngăn, mà trợ lý Lưu Ngạn Đình của Tiêu Vy Vy vội vàng chen giữa hai người bọn họ nhanh chóng ngăn lại cuộc chiến, sau đó tức giận quát lên, "Hai người là trẻ con sao? Mấy tuổi rồi mà còn đánh nhau?"
Cố Triệt Vân uất ức nói, "Là chị ta động thủ trước, tôi hoàn toàn không biết gì hết!"
Ha! Nói dối không chớp mắt, Tiêu Vy Vy tức điên, lại một lần nữa muốn lao vào, "Cậu..."
"Được rồi, đây là phim trường đấy, còn đánh nữa, hai người muốn ngày mai xuất hiện trên trang đầu của tạp chí hay sao?" Một câu nói, lập tức hiệu quả khiến hai người bọn họ dừng lại, nhưng vẫn còn biểu hiện lườm nhau.
Cả phim trường dường như cũng quá quen thuộc với cảnh này rồi, cho nên cũng không nói gì nhiều, cứ xem như nó là một chuyện cười trong ngày.
Đạo diễn dường như cùng suy nghĩ với tất cả mọi người, bỏ mặc trận hỗn loạn kia mà bình tĩnh kiểm tra lại đoạn phim, sau khi xem xong mới bắt đầu lên tiếng, "Vy Vy, cảnh quay lần này của cô đúng thật rất xuất sắc, biểu hiện trên khuôn mặt rất tự nhiên và linh động, tôi tin sau khi đoạn phim này được phát sóng, nhất định tỷ lệ rating sẽ tăng rất cao!"
Tiêu Vy Vy tâm trạng đang bực bội nhưng sau khi nghe được lời khen của đạo diễn liền hớn hở ra mặt, lập tức vui vẻ nói, "Thật vậy không đạo diễn Lâm? May quá."
Thật may là cô không bị con chuột của tiểu thử thối Cố Triệt Vân kia hù cho suýt nữa làm hỏng cả đoạn phim, còn không nhất định tên tiểu tử đó sẽ chết dưới tay cô.
"Hôm nay quay đến đây thôi, chúng ta kết thúc công việc." Đạo diễn lên tiếng, cả đoàn làm phim thở phào, nhanh chóng thu dọn đồ.
Sau khi rời khỏi đoàn phim, cả người Tiêu Vy Vy đều cảm thấy mệt mỏi vì phải dốc sức cho mấy cảnh bạo lực kia, trên đường đi không ngừng ca thán với Lưu Ngạn Đình, "Hôm nay mình mệt muốn chết, Ngạn Đình, đi uống vài ly với mình đi."
Lưu Ngạn Đình nhướn mày, "Cậu không sợ sẽ bị paparazi chụp được hay sao?"
Tiêu Vy Vy không sợ trời không sợ đất lập tức vung tay, quả quyết nói, "Sợ cái gì chứ? Luật pháp Trung Quốc cấm diễn viên không được uống rượu hay sao?"
Lưu Ngạn Đình lập tức dở khóc dở cười nhìn cô bạn diễn viên của mình, cô không biết nói gì với sự cương quyết của cô ấy, chỉ có thể im lặng coi như ngầm đồng ý, sau đó cũng ngậm ngùi đi theo Tiêu Vy Vy đến bãi đậu xe.
Tiếng giày cao gót vang lên cộp cộp trong không gian yên tĩnh.
Nhưng người tính không bằng trời tính, khi cô và Lưu Ngạn Đình đang dần tiến tới chiếc xe đậu ở đó không xa, không hiểu tại sao trong lòng cô đột nhiên nảy sinh cảm giác thiếu an toàn, cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt. Còn chưa kịp quay đầu lại nhìn, khi phát hiện phía sau có một hình bóng quen thuộc đang nâng mắt nhìn cô ở phía xa, cảm giác thiếu an toàn nhấn chìm cô trong giây lát.
Một khi đã không còn đường nào để thoát, cô chỉ có thể coi như không có chuyện gì xảy ra. Cô đeo cặp kính râm, che khuất cặp mắt đang toé lửa.
Trong một nhà kho ẩm mốc, mùi hôi tanh của xác thịt bốc lên thật khó ngửi, có một đám người mặc đồ đen, khuôn mặt dữ tợn đang bao vây một cô gái mặc một bộ đồ trắng muốt.
Thân hình gầy gò của cô ta nằm bệt dưới đất khẽ run rẩy, một vệt máu từ trên trán như con rắn gớm ghiếc khẽ trườn bò trên khuôn mặt xinh đẹp của người con gái kia, hơi thở chết chóc càng ngày càng đến gần.
"Đồ đàn bà này, rốt cuộc Lạp Khắc Nhĩ đang ở đâu?" Một tên đầu xanh có gương mặt nhỏ, trên người xăm hình rồng, túm chặt lấy mái tóc dài của cô gái kéo giật lên, khuôn mặt dữ tợn toát lên vẻ khát máu.
Đôi môi trắng bệch không một giọt máu của cô gái run rẩy, tuy da đầu căng lên đau đớn, thế nhưng cô vẫn quật cường chống lại ánh mắt của tên kia, phun ra ba chữ, "Tôi không biết."
"Ba" một tiếng, một cái tát vang dội đáp thẳng lên gương mặt trắng bệch của cô gái, ngay tức khắc, một giọt máu rỉ ra từ miệng cô ta, tô điểm thêm cho bức tranh nhạt màu.
"Con đàn bà thối tha, nếu như mày không phải là đàn bà bên cạnh Lạp Khắc Nhĩ thì tao đã sớm giết mày rồi, khôn hồn mau khai ra chỗ trốn hiện tại của hắn, còn không ông đây nhất định sẽ chơi chết mày." Bàn tay thô ráp của người đàn ông khẽ siết lấy cằm của cô gái, từ trên cao nhìn xuống bằng ánh mắt thèm muốn, ánh nhìn vừa vặn rơi vào khe rãnh trước ngực của cô ta, trong nháy mắt, hắn ta lập tức có phản ứng.
"Đàn bà bên cạnh Lạp Khắc Nhĩ quả nhiên là tuyệt phẩm, không bằng chơi cô ta một chút xem sao?" Những lời nói ám muội bay ra từ khoé miệng thâm đen của gã ta, bàn tay bẩn thỉu bắt đầu to gan đụng chạm khắp thân thể của cô gái.
Mặt cô gái nhất thời trắng bệch không còn một giọt máu, hoảng loạn lùi người về phía sau, "Không được, mấy người không được động vào tôi..."
Tiếng cười ghê tởm của mấy người kia càng ngày càng rõ ràng, gã đàn ông thủ lĩnh nắm lấy bàn chân cô kéo lại, vội vàng đè người xuống, nhếch môi nói, "Cô nghĩ mình có thể trốn hay sao? Chi bằng ngoan ngoan để ông đây hưởng thụ, nếu như làm ông đây thoả mãn, không chừng cô sẽ được ông đây thả ra..."
Bàn tay gã đàn ông ghê tởm xé rách bộ quần áo trên người của cô gái, bàn tay bắt đầu trườn bò khắp nơi.
Cô gái hoảng loạn chống cự, không ngừng lắc đầu khiến mái tóc đen rối tung trên gương mặt dàn dụa nước mắt, cô hét đến khản cổ, "Không... Không được chạm vào tôi... Khắc Nhĩ, cứu em..."
Ngay khi cảnh tượng cưỡng hiếp dơ bẩn đó sắp thành công, thì trong không gian hỗn loạn của sự tuyệt vọng đó đột nhiên vang lên tiếng...
"Cắt!"
Tất cả mọi hoạt động của đám người bọn họ đều ngừng lại, cô gái với hai hàng nước mắt ướt đẫm trên gương mặt đột nhiên đứng lên. Cô ta đi nhanh tới phía của một người con trai khá trẻ tuối, sau đó bám vào cần cổ của cậu ta, đè xuống khiến cậu trai trẻ đó la lên thảm thiết, "A... Tiêu Vy Vy, chị phát bệnh thần kinh cái gì vậy? Đau muốn chết đi được."
Tiêu Vy Vy nghiến răng nghiến lợi, lại càng đè xuống mạnh hơn, oán hận nói, "Cố Triệt Vân, trong lúc tôi đang diễn phim mà cậu dám phá đám ném mấy con chuột bẩn thỉu này vào người tôi, cậu đi chết đi."
Mọi người trong phim trường thấy vậy, liền lao vào can ngăn, mà trợ lý Lưu Ngạn Đình của Tiêu Vy Vy vội vàng chen giữa hai người bọn họ nhanh chóng ngăn lại cuộc chiến, sau đó tức giận quát lên, "Hai người là trẻ con sao? Mấy tuổi rồi mà còn đánh nhau?"
Cố Triệt Vân uất ức nói, "Là chị ta động thủ trước, tôi hoàn toàn không biết gì hết!"
Ha! Nói dối không chớp mắt, Tiêu Vy Vy tức điên, lại một lần nữa muốn lao vào, "Cậu..."
"Được rồi, đây là phim trường đấy, còn đánh nữa, hai người muốn ngày mai xuất hiện trên trang đầu của tạp chí hay sao?" Một câu nói, lập tức hiệu quả khiến hai người bọn họ dừng lại, nhưng vẫn còn biểu hiện lườm nhau.
Cả phim trường dường như cũng quá quen thuộc với cảnh này rồi, cho nên cũng không nói gì nhiều, cứ xem như nó là một chuyện cười trong ngày.
Đạo diễn dường như cùng suy nghĩ với tất cả mọi người, bỏ mặc trận hỗn loạn kia mà bình tĩnh kiểm tra lại đoạn phim, sau khi xem xong mới bắt đầu lên tiếng, "Vy Vy, cảnh quay lần này của cô đúng thật rất xuất sắc, biểu hiện trên khuôn mặt rất tự nhiên và linh động, tôi tin sau khi đoạn phim này được phát sóng, nhất định tỷ lệ rating sẽ tăng rất cao!"
Tiêu Vy Vy tâm trạng đang bực bội nhưng sau khi nghe được lời khen của đạo diễn liền hớn hở ra mặt, lập tức vui vẻ nói, "Thật vậy không đạo diễn Lâm? May quá."
Thật may là cô không bị con chuột của tiểu thử thối Cố Triệt Vân kia hù cho suýt nữa làm hỏng cả đoạn phim, còn không nhất định tên tiểu tử đó sẽ chết dưới tay cô.
"Hôm nay quay đến đây thôi, chúng ta kết thúc công việc." Đạo diễn lên tiếng, cả đoàn làm phim thở phào, nhanh chóng thu dọn đồ.
Sau khi rời khỏi đoàn phim, cả người Tiêu Vy Vy đều cảm thấy mệt mỏi vì phải dốc sức cho mấy cảnh bạo lực kia, trên đường đi không ngừng ca thán với Lưu Ngạn Đình, "Hôm nay mình mệt muốn chết, Ngạn Đình, đi uống vài ly với mình đi."
Lưu Ngạn Đình nhướn mày, "Cậu không sợ sẽ bị paparazi chụp được hay sao?"
Tiêu Vy Vy không sợ trời không sợ đất lập tức vung tay, quả quyết nói, "Sợ cái gì chứ? Luật pháp Trung Quốc cấm diễn viên không được uống rượu hay sao?"
Lưu Ngạn Đình lập tức dở khóc dở cười nhìn cô bạn diễn viên của mình, cô không biết nói gì với sự cương quyết của cô ấy, chỉ có thể im lặng coi như ngầm đồng ý, sau đó cũng ngậm ngùi đi theo Tiêu Vy Vy đến bãi đậu xe.
Tiếng giày cao gót vang lên cộp cộp trong không gian yên tĩnh.
Nhưng người tính không bằng trời tính, khi cô và Lưu Ngạn Đình đang dần tiến tới chiếc xe đậu ở đó không xa, không hiểu tại sao trong lòng cô đột nhiên nảy sinh cảm giác thiếu an toàn, cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt. Còn chưa kịp quay đầu lại nhìn, khi phát hiện phía sau có một hình bóng quen thuộc đang nâng mắt nhìn cô ở phía xa, cảm giác thiếu an toàn nhấn chìm cô trong giây lát.
Một khi đã không còn đường nào để thoát, cô chỉ có thể coi như không có chuyện gì xảy ra. Cô đeo cặp kính râm, che khuất cặp mắt đang toé lửa.