Rời khỏi đại sảnh biệt thự rồi, nhưng tâm trạng của Tiêu Vy Vy vẫn nặng nề như cũ. Cô không muốn trở về bữa tiệc, lại giống như kẻ phạm tội lẩn trốn ở trong hoa viên của Chu gia, đắm chìm trong bóng tối vô tận.
Tiêu Vy Vy ngước nhìn bầu trời đầy sao, trên khoảng tối khoác trên mình bộ cách lấp lạnh tinh tú nhất lại xuất hiện một ngôi sao sáng chói nhất.
Nó cô độc đứng trong một khoảng không gian rộng lớn, xung quanh không hề có sự bao bọc của những vì sao nhỏ khác, dù cho có đi chăng nữa thì đó cũng chỉ là bóng tối dày đặc như dây leo quấn quanh.
Vì sao đó cũng giống như cảm giác trống rỗng, cô đơn trong lòng cô lúc này.
Cô thở dài một tiếng, nhớ đến tình cảnh vừa mới xảy ra, chỉ cảm thấy nực cười xen lẫn một chút chua xót.
Chu Khiêm vẫn mãi cố chấp như vậy, cũng giống như lúc hai người chia tay, anh một mực không chấp nhận, vẫn liên tục liên lạc với cô, nhưng cô lại tắt máy hòng cắt đứt quan hệ.
Cứ ngỡ rằng sau đó khi anh không còn gọi tới nữa thì quan hệ của hai người cũng đã chấm dứt, nhưng trong lúc không ngờ tới thì anh lại trở về nước, một lần nữa dùng chính sự cố chấp đó để níu kéo mối quan hệ vốn đã sụp đổ kia.
Cô có đau lòng không?
Đáp án dĩ nhiên là "có". Bởi vì đau lòng, cô mới phải dùng những lời lẽ tàn nhẫn nhất để che lấp đi cảm xúc thật của mình.
Nhưng cũng chính vì thế mà trái tim lại càng tổn thương thêm!
Tiêu Vy Vy mệt mỏi cúi đầu, định sẽ đứng lên trở về bữa tiệc. Nhưng khi vừa mới quay đầu, thì cô lại nhìn thấy Trương Lỗi đang tiến lại gần mình, ánh mắt thâm thúy như đại dương nhìn thẳng vào cô, khiến cô lúng túng không biết làm gì, cứ đứng yên như thế đợi hắn tiến gần.
Men theo chút ánh sáng trên chiếc đèn hoa mai của hoa viên, Trương Lỗi nhìn thấy sắc mặt cô có chút nhợt nhạt, khi ánh mắt hắn dời xuống đôi môi sưng đỏ của cô, trong phút chốc, đáy mắt thâm thúy trở nên lạnh lùng.
Ánh mắt Trương Lỗi nhìn Tiêu Vy Vy rất lạnh, không có một chút dịu dàng nào. Dáng người cao lớn của hắn ẩn chứa một sự uy hiếp khiến người ta phải e sợ, một sự xa cách rõ ràng.
Giọng điệu trầm thấp của hắn vang lên, không mang theo tia cảm xúc nào: "Tại sao lại ngồi ở đây?"
Tiêu Vy Vy mím môi, cúi thấp đầu không dám nhìn hắn, sau đó trả lời: "Em chỉ muốn ra đây hóng gió một lát."
Hắn không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn cô, tựa như muốn xuyên thủng cơ thể cô, trầm tĩnh đến đáng sợ.
Tim cô chợt đập thịch một tiếng, sau đó bắt đầu đập điên cuồng.
Dưới ánh nhìn của hắn, cô giống như một con cừu bị lột sạch lông, đến một chút kháng cự che giấu cũng đều không có.
Đứng như vậy một lúc, cuối cùng Trương Lỗi cũng chịu lên tiếng, nhưng giọng nói phát ra lại khiến cho cô sợ hãi:
"Những chuyện diễn ra sau lưng anh không có nghĩa là anh không biết, những chuyện như vậy đừng để anh biết đến lần thứ hai."
Tiêu Vy Vy giật mình. Cô bàng hoàng nhìn Trương Lỗi, không ngờ tới hắn sẽ nói những lời này với cô.
Câu nói của hắn, có nghĩa là hắn đã nhìn thấy chuyện giữa cô và Chu Khiêm? Hay đó chỉ là câu cảnh cáo mơ hồ không có căn cứ?
Nếu như có lần thứ hai, hắn sẽ làm gì?
Cô dám chắc, Trương Lỗi có đủ năng lực để can dự vào cuộc đời của người khác, thậm chí là cả số phận.
Tiêu Vy Vy gượng gạo nở nụ cười, nhanh chóng tiến lại gần hắn, vòng tay ôm lấy thân thể cứng cáp kia, nhẹ giọng nói: "Biểu hiện của anh có tính là đang ghen hay không?"
Trương Lỗi nhíu mày, mùi hương thơm nhẹ trên người cô xông vào mũi hắn, hòa lẫn với mùi nước hoa nam nhàn nhạt, nhất thời khiến hắn ghét bỏ, chỉ muốn đẩy cô ra, nhưng bàn tay vừa mới nâng lên lại chuyển thành nắm lấy cằm cô, ép cô phải ngước mặt lên nhìn hắn.
"Vy Vy, từ giờ đừng nên gặp lại cậu ấy nữa, tốt nhất nên để cậu ấy chết tâm đi."
Sắc mặt của cô dưới ánh đèn càng ngày càng trắng bệch, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười, giống như thói quen cũng giống như đã đông cứng trên khuôn mặt.
Có lẽ, đến cả bản thân cô cũng không thể hiểu rõ được tâm tư của mình.
Ba người bọn họ cùng chơi thân với nhau từ lúc còn học cấp ba, đến bây giờ tính ra cũng đã được gần mười năm. Vậy mà mối quan hệ thân thiết đó, lại chỉ trong nháy mắt đã thực sự tan vỡ. Đến một chút năng lực chống đỡ cũng không còn.
Nếu như có một ngày, Chu Khiêm thật sự cố chấp đến mức đứng trước mặt Trương Lỗi, đối với cá tính của anh, nhất định Chu Khiêm sẽ nói: "Mình nhất định sẽ chờ đến khi hai người ly hôn, bằng mọi giá nào mình cũng sẽ cướp bằng được cô ấy, nếu như có giỏi thì cậu đánh chết mình đi!"
Trương Lỗi có bản lĩnh làm chuyện đó không?
Không có!
Hắn có thể đánh nhau với Chu Khiêm, nhưng tuyệt đối không thể đánh chết.
Thế nên hậu quả về sau sẽ là, quan hệ của hai người càng lúc càng đóng băng. Những oán hận phát sinh vì một người phụ nữ, bức tường ngăn cách này rất khó xóa nhòa.
Thấy hắn nhíu mày, cô giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve: "Xem anh kìa. Tại sao phải nói với em những điều thừa thải này, dù gì chúng ta cũng đã kết hôn với nhau rồi, cho dù anh ấy còn yêu em thì cũng làm được gì chứ?"
Hành động bất ngờ của người con gái khiến Trương Lỗi sững sờ trong giây lát. Trên hàng lông mày là những ngón tay dịu dàng của cô, như từng ngọn lửa châm lên sự ấm áp. Gương mặt hắn chợt thả lỏng, có một dòng nước ấm chảy tràn qua lồng ngực.
Hắn phát hiện, đã lâu lắm rồi mình không được cảm nhận sự ấm áp của cô.
"Anh sẽ coi như những lời em nói ngày hôm nay là thật lòng, nếu như sau này còn lặp lại, nhất định anh sẽ ném em lên giường, trừng phạt em đến khi em không còn hơi sức đi tìm người đàn ông khác mới thôi."
Lời nói ám muội tràn ra từ đôi môi mỏng của hắn thành công khiến cho cô đỏ mặt, nhất thời trở nên luống cuống không biết phải nói gì.
"Lỗi..." Tiêu Vy Vy hờn dỗi hô lên một tiếng, bởi vì lời nói của hắn quá mức trần trụi cho nên giọng nói của cô cũng nhuốm một phần quyến rũ: "Làm gì có ai nói với vợ mình như vậy?"
Khóe môi Trương Lỗi nâng lên, ngay cả ánh mắt cũng nhuốm ý cười, một tay hắn vuốt ve đường cong không một chút mờ thừa của cô, tay kia cũng không an phận vươn lên bóp nhẹ đôi gò bồng đảo của cô, nhỏ giọng ám muội nói:
"Không thể nói như vậy, vậy tối nay anh làm có được không?"
Cầm thú!
Trong lòng thầm mắng, nhưng nụ cười trên mặt cô lại càng trở nên sáng lạng, hơn nữa còn mang chút e lệ, "Ông xã nói như thế nào cũng đều được."
Vì thế, tối ngày hôm đó, chỉ vì một câu đồng ý của cô mà chính mình phải nhận quả đắng. Đến sáng hôm sau cũng không thể xuống giường được, rốt cuộc đành phải xin phép nghỉ làm.
Cuối cùng, cô kết luận một câu, Trương Lỗi chính là kiểu người không nên chọc vào nhất, bởi vì chỉ cần làm hắn không hài lòng thì liền giống như tối hôm qua, bị ăn sạch sẽ một chút cũng không còn. Đúng là nói hắn bên ngoài vàng ngọc, bên trong thối rữa quả không sai.
Tiêu Vy Vy ngước nhìn bầu trời đầy sao, trên khoảng tối khoác trên mình bộ cách lấp lạnh tinh tú nhất lại xuất hiện một ngôi sao sáng chói nhất.
Nó cô độc đứng trong một khoảng không gian rộng lớn, xung quanh không hề có sự bao bọc của những vì sao nhỏ khác, dù cho có đi chăng nữa thì đó cũng chỉ là bóng tối dày đặc như dây leo quấn quanh.
Vì sao đó cũng giống như cảm giác trống rỗng, cô đơn trong lòng cô lúc này.
Cô thở dài một tiếng, nhớ đến tình cảnh vừa mới xảy ra, chỉ cảm thấy nực cười xen lẫn một chút chua xót.
Chu Khiêm vẫn mãi cố chấp như vậy, cũng giống như lúc hai người chia tay, anh một mực không chấp nhận, vẫn liên tục liên lạc với cô, nhưng cô lại tắt máy hòng cắt đứt quan hệ.
Cứ ngỡ rằng sau đó khi anh không còn gọi tới nữa thì quan hệ của hai người cũng đã chấm dứt, nhưng trong lúc không ngờ tới thì anh lại trở về nước, một lần nữa dùng chính sự cố chấp đó để níu kéo mối quan hệ vốn đã sụp đổ kia.
Cô có đau lòng không?
Đáp án dĩ nhiên là "có". Bởi vì đau lòng, cô mới phải dùng những lời lẽ tàn nhẫn nhất để che lấp đi cảm xúc thật của mình.
Nhưng cũng chính vì thế mà trái tim lại càng tổn thương thêm!
Tiêu Vy Vy mệt mỏi cúi đầu, định sẽ đứng lên trở về bữa tiệc. Nhưng khi vừa mới quay đầu, thì cô lại nhìn thấy Trương Lỗi đang tiến lại gần mình, ánh mắt thâm thúy như đại dương nhìn thẳng vào cô, khiến cô lúng túng không biết làm gì, cứ đứng yên như thế đợi hắn tiến gần.
Men theo chút ánh sáng trên chiếc đèn hoa mai của hoa viên, Trương Lỗi nhìn thấy sắc mặt cô có chút nhợt nhạt, khi ánh mắt hắn dời xuống đôi môi sưng đỏ của cô, trong phút chốc, đáy mắt thâm thúy trở nên lạnh lùng.
Ánh mắt Trương Lỗi nhìn Tiêu Vy Vy rất lạnh, không có một chút dịu dàng nào. Dáng người cao lớn của hắn ẩn chứa một sự uy hiếp khiến người ta phải e sợ, một sự xa cách rõ ràng.
Giọng điệu trầm thấp của hắn vang lên, không mang theo tia cảm xúc nào: "Tại sao lại ngồi ở đây?"
Tiêu Vy Vy mím môi, cúi thấp đầu không dám nhìn hắn, sau đó trả lời: "Em chỉ muốn ra đây hóng gió một lát."
Hắn không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn cô, tựa như muốn xuyên thủng cơ thể cô, trầm tĩnh đến đáng sợ.
Tim cô chợt đập thịch một tiếng, sau đó bắt đầu đập điên cuồng.
Dưới ánh nhìn của hắn, cô giống như một con cừu bị lột sạch lông, đến một chút kháng cự che giấu cũng đều không có.
Đứng như vậy một lúc, cuối cùng Trương Lỗi cũng chịu lên tiếng, nhưng giọng nói phát ra lại khiến cho cô sợ hãi:
"Những chuyện diễn ra sau lưng anh không có nghĩa là anh không biết, những chuyện như vậy đừng để anh biết đến lần thứ hai."
Tiêu Vy Vy giật mình. Cô bàng hoàng nhìn Trương Lỗi, không ngờ tới hắn sẽ nói những lời này với cô.
Câu nói của hắn, có nghĩa là hắn đã nhìn thấy chuyện giữa cô và Chu Khiêm? Hay đó chỉ là câu cảnh cáo mơ hồ không có căn cứ?
Nếu như có lần thứ hai, hắn sẽ làm gì?
Cô dám chắc, Trương Lỗi có đủ năng lực để can dự vào cuộc đời của người khác, thậm chí là cả số phận.
Tiêu Vy Vy gượng gạo nở nụ cười, nhanh chóng tiến lại gần hắn, vòng tay ôm lấy thân thể cứng cáp kia, nhẹ giọng nói: "Biểu hiện của anh có tính là đang ghen hay không?"
Trương Lỗi nhíu mày, mùi hương thơm nhẹ trên người cô xông vào mũi hắn, hòa lẫn với mùi nước hoa nam nhàn nhạt, nhất thời khiến hắn ghét bỏ, chỉ muốn đẩy cô ra, nhưng bàn tay vừa mới nâng lên lại chuyển thành nắm lấy cằm cô, ép cô phải ngước mặt lên nhìn hắn.
"Vy Vy, từ giờ đừng nên gặp lại cậu ấy nữa, tốt nhất nên để cậu ấy chết tâm đi."
Sắc mặt của cô dưới ánh đèn càng ngày càng trắng bệch, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười, giống như thói quen cũng giống như đã đông cứng trên khuôn mặt.
Có lẽ, đến cả bản thân cô cũng không thể hiểu rõ được tâm tư của mình.
Ba người bọn họ cùng chơi thân với nhau từ lúc còn học cấp ba, đến bây giờ tính ra cũng đã được gần mười năm. Vậy mà mối quan hệ thân thiết đó, lại chỉ trong nháy mắt đã thực sự tan vỡ. Đến một chút năng lực chống đỡ cũng không còn.
Nếu như có một ngày, Chu Khiêm thật sự cố chấp đến mức đứng trước mặt Trương Lỗi, đối với cá tính của anh, nhất định Chu Khiêm sẽ nói: "Mình nhất định sẽ chờ đến khi hai người ly hôn, bằng mọi giá nào mình cũng sẽ cướp bằng được cô ấy, nếu như có giỏi thì cậu đánh chết mình đi!"
Trương Lỗi có bản lĩnh làm chuyện đó không?
Không có!
Hắn có thể đánh nhau với Chu Khiêm, nhưng tuyệt đối không thể đánh chết.
Thế nên hậu quả về sau sẽ là, quan hệ của hai người càng lúc càng đóng băng. Những oán hận phát sinh vì một người phụ nữ, bức tường ngăn cách này rất khó xóa nhòa.
Thấy hắn nhíu mày, cô giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve: "Xem anh kìa. Tại sao phải nói với em những điều thừa thải này, dù gì chúng ta cũng đã kết hôn với nhau rồi, cho dù anh ấy còn yêu em thì cũng làm được gì chứ?"
Hành động bất ngờ của người con gái khiến Trương Lỗi sững sờ trong giây lát. Trên hàng lông mày là những ngón tay dịu dàng của cô, như từng ngọn lửa châm lên sự ấm áp. Gương mặt hắn chợt thả lỏng, có một dòng nước ấm chảy tràn qua lồng ngực.
Hắn phát hiện, đã lâu lắm rồi mình không được cảm nhận sự ấm áp của cô.
"Anh sẽ coi như những lời em nói ngày hôm nay là thật lòng, nếu như sau này còn lặp lại, nhất định anh sẽ ném em lên giường, trừng phạt em đến khi em không còn hơi sức đi tìm người đàn ông khác mới thôi."
Lời nói ám muội tràn ra từ đôi môi mỏng của hắn thành công khiến cho cô đỏ mặt, nhất thời trở nên luống cuống không biết phải nói gì.
"Lỗi..." Tiêu Vy Vy hờn dỗi hô lên một tiếng, bởi vì lời nói của hắn quá mức trần trụi cho nên giọng nói của cô cũng nhuốm một phần quyến rũ: "Làm gì có ai nói với vợ mình như vậy?"
Khóe môi Trương Lỗi nâng lên, ngay cả ánh mắt cũng nhuốm ý cười, một tay hắn vuốt ve đường cong không một chút mờ thừa của cô, tay kia cũng không an phận vươn lên bóp nhẹ đôi gò bồng đảo của cô, nhỏ giọng ám muội nói:
"Không thể nói như vậy, vậy tối nay anh làm có được không?"
Cầm thú!
Trong lòng thầm mắng, nhưng nụ cười trên mặt cô lại càng trở nên sáng lạng, hơn nữa còn mang chút e lệ, "Ông xã nói như thế nào cũng đều được."
Vì thế, tối ngày hôm đó, chỉ vì một câu đồng ý của cô mà chính mình phải nhận quả đắng. Đến sáng hôm sau cũng không thể xuống giường được, rốt cuộc đành phải xin phép nghỉ làm.
Cuối cùng, cô kết luận một câu, Trương Lỗi chính là kiểu người không nên chọc vào nhất, bởi vì chỉ cần làm hắn không hài lòng thì liền giống như tối hôm qua, bị ăn sạch sẽ một chút cũng không còn. Đúng là nói hắn bên ngoài vàng ngọc, bên trong thối rữa quả không sai.