Bữa tiệc đã kết thúc, Tiêu Vy Vy âm thầm trở về cùng Trương Lỗi. Trong khoảng thời gian ở trên xe, hắn đều trầm mặc không nói gì. Ánh mắt sâu hút nhìn thẳng về phía trước, khuôn mặt lạnh lùng, vô cảm.
Mà bởi vì Tiêu Vy Vy cũng mới vừa gặp chuyện không vui nên cũng không có hứng thú mở miệng nói chuyện, ánh mắt vô định nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe.
Về đến căn biệt thự, Trương Lỗi liền mở cửa đi ra, khác với trước kia hắn đều sẽ quay sang bên kia xe để mở cửa cho cô, nhưng bây giờ sau khi xuống xe, hắn liền đi thẳng một mạch vào trong, không thèm quay lại nhìn cô.
Trái tim Tiêu Vy Vy không tự chủ được đập nhanh hơn một nhịp... Cô vội vàng mở cửa, sau đó đi theo sau lưng Trương Lỗi, khi vào cửa, dưới ý thức muốn mò tìm công tắc mở đèn, nhưng tay chưa kịp tìm thấy, liền nghe thấy một tiếng "ầm", cửa liền bị đóng lại, toàn bộ cơ thể của cô đột nhiên bị một lực mạnh ép lên trên cửa...
Không có thông báo trước, một nụ hôn thô bạo ùn ùn đánh tới... Tiêu Vy Vy bị đau liền "a" lên một tiếng, muốn đẩy hắn ra, nhưng hai tay lại bị kéo lên đỉnh đầu.
"Khoan... đã... Trương Lỗi... Lỗi..." Tiêu Vy Vy bị một lực mạnh vây kín khiến cô có chút choáng váng, theo phản xạ cô muốn nghiêng đầu tránh né, thế nhưng không ngờ đến, cử động của cô, liền hoàn toàn chọc giận Trương Lỗi!
Trương Lỗi ghì chặt thân thể của cô, nụ hôn của hắn bây giờ giống như đang trút giận, cánh môi ma sát không có một chút dịu dàng nào.
Tiêu Vy Vy bị động tác thô bạo của hắn làm cho đau nhức, thế nhưng vẫn cắn chặt môi dưới. Cô biết hắn chẳng hề yêu cô, nhưng hành vi thô bạo này ít nhiều khiến cô trở nên bài xích, nhưng đột nhiên hắn kích động như vậy có lẽ là hắn chỉ đang cần một loại an ủi, biết đâu, chỉ là một phần ấm áp.
Trong tình yêu, ai yêu càng sâu, người ấy lại càng hèn mọn.
Trong tình yêu của họ, Trương Lỗi, đã định trước người con gái hắn yêu sâu đậm nhất chính là Tiêu Vy Vy.
Mà cô, từ trước đến nay đều giống như một kẻ vô tâm vô phế, một chút cảm tình của hắn cũng không hề phát hiện ra, khiến hắn hết lần này đến lần khác chìm đắm trong đau khổ.
Ngày hôm nay cũng có thể nhìn rõ được, từ khi gặp lại Chu Khiêm, tâm tình cô luôn bị dao động, ngay cả việc tiếp tục giả vờ của cô cũng không thể gắng gượng làm nổi.
Hắn không biết bây giờ mình đang tức giận cái gì? Rõ ràng từ đầu hai người họ đã xác định sẽ không can dự đến cuộc sống của nhau, thế nhưng đến cuối cùng hắn vẫn để ý.
Là vốn dĩ hắn bị người đàn ông mà cô yêu làm cho ghen tỵ.
Nụ hôn của hắn càng ngày càng gấp gáp, dường như không có dấu hiệu dừng lại, cánh tay cô bị đẩy lên tạo thành ma sát với cánh cửa cứng bằng gỗ khiến da thịt cảm thấy đau đớn. Mà đầu lưỡi mạnh mẽ của hắn vẫn đang càn quấy trong khoang miệng cô khiến cô không có cách nào chống cự.
Đầu quay cuồng, trước mắt là mảng tối nhưng cô vẫn có thể thấy rõ ánh mắt lạnh lùng kiêm tức giận của hắn đang nhìn cô, không có một tia nóng bỏng nào.
Tiêu Vy Vy chưa từng bị anh khi dễ như lúc này, trong lòng không hiểu sao đột nhiên dâng lên một chút bi thương, khoé mắt trong phút chốc cũng đỏ hoe.
Cô cảm thấy thân thể đột nhiên mát lạnh, cũng nghe thấy được tiếng quần áo bị xé rách, nhưng cô không phản kháng, thân thể xụi lơ nằm trên cửa, thuận theo những động tác cuồng dã đang bộc phát của hắn.
Cùng thời điểm đó ở tại Chu gia. Chùm đèn pha lê trên trần nhà phát ra ánh sáng vàng vọt ấm áp. Thế nhưng...
"Bốp!" Một tiếng bạt tai đột nhiên vang lên thanh thúy, ngay sau đó là tiếng quát tháo giận dữ.
"Con rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy hả? Ai cho con có quyền tự mình quyết định như vậy? Nó là chị dâu của con đấy con biết không..."
Gương mặt già nua của Chu Cận Ngôn phát ra tức giận, những nếp nhăn trên khuôn mặt càng lúc càng co rúm theo từng nhịp thở của ông.
Chu Khiêm xoa một bên má vừa bị đánh, ánh mắt u ám nhìn Chu Cận Ngôn, giọng điệu giống như đã mất hết tất cả cảm xúc, "Chị dâu thì đã sao? Loại quan hệ này không phải chính ông là người đã ban cho tôi sao?"
Chu Cận Ngôn bị lời nói của anh làm cho tức giận, ông ta chỉ tay vào mặt anh, giọng điệu run lên, "Hỗn xược!"
Anh nhếch môi cười lạnh, làm như không hề để tâm đến mà nói, "Dù gì con cũng đã quyết định rồi, cho dù cô ấy có kết hôn với ai đi chăng nữa, con cũng muốn kéo cô ấy trở về."
Ngừng một chút, anh lại tiếp tục nói, "Kể cả đó có là con trai của ba, con cũng sẽ không để cậu ta có được cô ấy bằng cách như vậy. Cô ấy sống như vậy sẽ không có được hạnh phúc."
Chu Cận Ngôn lạnh lùng nhìn anh, lạnh lùng nói: "Tiểu Lỗi yêu chị dâu con, cho nên ba sẽ không để con phá hoại tình cảm của hai đứa nó."
Chu Khiêm cười mỉa mai, tình tiết buồn nôn cỡ nào, lời kịch thối nát cỡ nào, anh quay đầu lại nhìn ông ta:
"Không ngờ con riêng của ba lại được yêu mến hơn cả con trai ba, tại sao từ trước giờ con chưa từng thấy ba quan tâm con như là quan tâm cậu ấy?"
Chu Cận Ngôn cau mày, trong con ngươi đen láy hiện lên một thứ tâm tư không rõ ràng, trong tích tắc, Chu Khiêm thấy ánh mắt ông ta rất giống với ánh mắt của Trương Lỗi, ông hơi nhíu mày, "Con đừng ăn nói hàm hồ, cái gì không biết đừng nên nói không có suy nghĩ như vậy!"
"Không có suy nghĩ?" Chu Khiêm buông lỏng tay, nụ cười càng sâu, "Ba là đang nói hành động của con không đúng? Vậy hành động của ba là đúng sao?."
Chu Khiêm hình như nhớ tới điều gì, dựa vào mép bàn, nhìn Chu Cận Ngôn một cách mỉa mai, "À, đã quên. Kỷ xảo của ba là hạng nhất, con thiếu chút nữa đã bị bộ dáng cha hiền của ba lừa rồi, thế nào cũng nghĩ không ra."
Ánh mắt anh toát ra lạnh lẽo, "Thế nào cũng nghĩ không ra, ba lại chính là người đã nhẫn tâm bỏ mặc mẹ tôi, để bà ấy cô đơn đến mức phát điên, đến sau khi chết đi cũng không có ai thương xót đến, có đúng hay không? Chu Tổng?"
Sắc mặt Chu Cận Ngôn trở nên tái nhợt, ông gục đầu xuống, giọng nói thấp xuống, "Ba... bây giờ không phải ba đang rất cố gắng để bù đắp cho con sao?"
"Không cần." Chu Khiêm quả quyết ngắt lời ông ta, "Chu Khiêm tôi sống gần hai mươi tám năm, không có mẹ, không có tình thương của người ba ruột, tôi như thế mà sống, tôi sẽ không ấu trĩ chờ mong tình thương của người cha có thứ đạo đức giả khiến tôi buồn nôn."
Khi nói xong lời cuối cùng hơi thở của anh trở nên có chút bất ổn, anh nhắm mắt, "Chu Tổng, có lẽ lời tôi nói ông cũng hiểu, tôi đồng ý trở về đây không phải là tôi đã chấp nhận ông, mà tôi muốn thấy ông phải chịu cảnh tượng đau đớn như mẹ tôi, sống không bằng chết!"
Đầu Chu Cận Ngôn vẫn cúi xuống, ông im lặng một lúc lâu, chậm rãi nói, "Xin lỗi, con trai. Ba, sai rồi."
Khóe miệng Chu Khiêm như có như không hiện lên cay đắng thoáng qua, không nói gì nữa, bước từng bước ra khỏi ngôi biệt thự, bóng lưng cô độc cũng giống như tâm trạng của anh hiện giờ.
Vừa cô độc lại vừa đau đớn, bi thương.
Người cha sống với anh hai mươi tám năm không hề yêu thương anh, đã vậy người con gái anh yêu cũng rời khỏi anh để kết hôn với người bạn mà anh thân thiết nhất. Nhưng cũng đắng cay thay, người anh em thân thiết đó lại chính là đứa con riêng của ba anh, cũng chính là anh trai cùng cha khác mẹ với anh.
Trên đời này đúng là có rất nhiều chuyện nực cười, muốn có được một cuộc sống bình yên, nhưng dường như ônh trời không cho phép điều đó xảy ra.
Cứ lần này đến lần khác dày vò anh, khiến anh phải chịu đựng sư đau khổ.
Mà bởi vì Tiêu Vy Vy cũng mới vừa gặp chuyện không vui nên cũng không có hứng thú mở miệng nói chuyện, ánh mắt vô định nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe.
Về đến căn biệt thự, Trương Lỗi liền mở cửa đi ra, khác với trước kia hắn đều sẽ quay sang bên kia xe để mở cửa cho cô, nhưng bây giờ sau khi xuống xe, hắn liền đi thẳng một mạch vào trong, không thèm quay lại nhìn cô.
Trái tim Tiêu Vy Vy không tự chủ được đập nhanh hơn một nhịp... Cô vội vàng mở cửa, sau đó đi theo sau lưng Trương Lỗi, khi vào cửa, dưới ý thức muốn mò tìm công tắc mở đèn, nhưng tay chưa kịp tìm thấy, liền nghe thấy một tiếng "ầm", cửa liền bị đóng lại, toàn bộ cơ thể của cô đột nhiên bị một lực mạnh ép lên trên cửa...
Không có thông báo trước, một nụ hôn thô bạo ùn ùn đánh tới... Tiêu Vy Vy bị đau liền "a" lên một tiếng, muốn đẩy hắn ra, nhưng hai tay lại bị kéo lên đỉnh đầu.
"Khoan... đã... Trương Lỗi... Lỗi..." Tiêu Vy Vy bị một lực mạnh vây kín khiến cô có chút choáng váng, theo phản xạ cô muốn nghiêng đầu tránh né, thế nhưng không ngờ đến, cử động của cô, liền hoàn toàn chọc giận Trương Lỗi!
Trương Lỗi ghì chặt thân thể của cô, nụ hôn của hắn bây giờ giống như đang trút giận, cánh môi ma sát không có một chút dịu dàng nào.
Tiêu Vy Vy bị động tác thô bạo của hắn làm cho đau nhức, thế nhưng vẫn cắn chặt môi dưới. Cô biết hắn chẳng hề yêu cô, nhưng hành vi thô bạo này ít nhiều khiến cô trở nên bài xích, nhưng đột nhiên hắn kích động như vậy có lẽ là hắn chỉ đang cần một loại an ủi, biết đâu, chỉ là một phần ấm áp.
Trong tình yêu, ai yêu càng sâu, người ấy lại càng hèn mọn.
Trong tình yêu của họ, Trương Lỗi, đã định trước người con gái hắn yêu sâu đậm nhất chính là Tiêu Vy Vy.
Mà cô, từ trước đến nay đều giống như một kẻ vô tâm vô phế, một chút cảm tình của hắn cũng không hề phát hiện ra, khiến hắn hết lần này đến lần khác chìm đắm trong đau khổ.
Ngày hôm nay cũng có thể nhìn rõ được, từ khi gặp lại Chu Khiêm, tâm tình cô luôn bị dao động, ngay cả việc tiếp tục giả vờ của cô cũng không thể gắng gượng làm nổi.
Hắn không biết bây giờ mình đang tức giận cái gì? Rõ ràng từ đầu hai người họ đã xác định sẽ không can dự đến cuộc sống của nhau, thế nhưng đến cuối cùng hắn vẫn để ý.
Là vốn dĩ hắn bị người đàn ông mà cô yêu làm cho ghen tỵ.
Nụ hôn của hắn càng ngày càng gấp gáp, dường như không có dấu hiệu dừng lại, cánh tay cô bị đẩy lên tạo thành ma sát với cánh cửa cứng bằng gỗ khiến da thịt cảm thấy đau đớn. Mà đầu lưỡi mạnh mẽ của hắn vẫn đang càn quấy trong khoang miệng cô khiến cô không có cách nào chống cự.
Đầu quay cuồng, trước mắt là mảng tối nhưng cô vẫn có thể thấy rõ ánh mắt lạnh lùng kiêm tức giận của hắn đang nhìn cô, không có một tia nóng bỏng nào.
Tiêu Vy Vy chưa từng bị anh khi dễ như lúc này, trong lòng không hiểu sao đột nhiên dâng lên một chút bi thương, khoé mắt trong phút chốc cũng đỏ hoe.
Cô cảm thấy thân thể đột nhiên mát lạnh, cũng nghe thấy được tiếng quần áo bị xé rách, nhưng cô không phản kháng, thân thể xụi lơ nằm trên cửa, thuận theo những động tác cuồng dã đang bộc phát của hắn.
Cùng thời điểm đó ở tại Chu gia. Chùm đèn pha lê trên trần nhà phát ra ánh sáng vàng vọt ấm áp. Thế nhưng...
"Bốp!" Một tiếng bạt tai đột nhiên vang lên thanh thúy, ngay sau đó là tiếng quát tháo giận dữ.
"Con rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy hả? Ai cho con có quyền tự mình quyết định như vậy? Nó là chị dâu của con đấy con biết không..."
Gương mặt già nua của Chu Cận Ngôn phát ra tức giận, những nếp nhăn trên khuôn mặt càng lúc càng co rúm theo từng nhịp thở của ông.
Chu Khiêm xoa một bên má vừa bị đánh, ánh mắt u ám nhìn Chu Cận Ngôn, giọng điệu giống như đã mất hết tất cả cảm xúc, "Chị dâu thì đã sao? Loại quan hệ này không phải chính ông là người đã ban cho tôi sao?"
Chu Cận Ngôn bị lời nói của anh làm cho tức giận, ông ta chỉ tay vào mặt anh, giọng điệu run lên, "Hỗn xược!"
Anh nhếch môi cười lạnh, làm như không hề để tâm đến mà nói, "Dù gì con cũng đã quyết định rồi, cho dù cô ấy có kết hôn với ai đi chăng nữa, con cũng muốn kéo cô ấy trở về."
Ngừng một chút, anh lại tiếp tục nói, "Kể cả đó có là con trai của ba, con cũng sẽ không để cậu ta có được cô ấy bằng cách như vậy. Cô ấy sống như vậy sẽ không có được hạnh phúc."
Chu Cận Ngôn lạnh lùng nhìn anh, lạnh lùng nói: "Tiểu Lỗi yêu chị dâu con, cho nên ba sẽ không để con phá hoại tình cảm của hai đứa nó."
Chu Khiêm cười mỉa mai, tình tiết buồn nôn cỡ nào, lời kịch thối nát cỡ nào, anh quay đầu lại nhìn ông ta:
"Không ngờ con riêng của ba lại được yêu mến hơn cả con trai ba, tại sao từ trước giờ con chưa từng thấy ba quan tâm con như là quan tâm cậu ấy?"
Chu Cận Ngôn cau mày, trong con ngươi đen láy hiện lên một thứ tâm tư không rõ ràng, trong tích tắc, Chu Khiêm thấy ánh mắt ông ta rất giống với ánh mắt của Trương Lỗi, ông hơi nhíu mày, "Con đừng ăn nói hàm hồ, cái gì không biết đừng nên nói không có suy nghĩ như vậy!"
"Không có suy nghĩ?" Chu Khiêm buông lỏng tay, nụ cười càng sâu, "Ba là đang nói hành động của con không đúng? Vậy hành động của ba là đúng sao?."
Chu Khiêm hình như nhớ tới điều gì, dựa vào mép bàn, nhìn Chu Cận Ngôn một cách mỉa mai, "À, đã quên. Kỷ xảo của ba là hạng nhất, con thiếu chút nữa đã bị bộ dáng cha hiền của ba lừa rồi, thế nào cũng nghĩ không ra."
Ánh mắt anh toát ra lạnh lẽo, "Thế nào cũng nghĩ không ra, ba lại chính là người đã nhẫn tâm bỏ mặc mẹ tôi, để bà ấy cô đơn đến mức phát điên, đến sau khi chết đi cũng không có ai thương xót đến, có đúng hay không? Chu Tổng?"
Sắc mặt Chu Cận Ngôn trở nên tái nhợt, ông gục đầu xuống, giọng nói thấp xuống, "Ba... bây giờ không phải ba đang rất cố gắng để bù đắp cho con sao?"
"Không cần." Chu Khiêm quả quyết ngắt lời ông ta, "Chu Khiêm tôi sống gần hai mươi tám năm, không có mẹ, không có tình thương của người ba ruột, tôi như thế mà sống, tôi sẽ không ấu trĩ chờ mong tình thương của người cha có thứ đạo đức giả khiến tôi buồn nôn."
Khi nói xong lời cuối cùng hơi thở của anh trở nên có chút bất ổn, anh nhắm mắt, "Chu Tổng, có lẽ lời tôi nói ông cũng hiểu, tôi đồng ý trở về đây không phải là tôi đã chấp nhận ông, mà tôi muốn thấy ông phải chịu cảnh tượng đau đớn như mẹ tôi, sống không bằng chết!"
Đầu Chu Cận Ngôn vẫn cúi xuống, ông im lặng một lúc lâu, chậm rãi nói, "Xin lỗi, con trai. Ba, sai rồi."
Khóe miệng Chu Khiêm như có như không hiện lên cay đắng thoáng qua, không nói gì nữa, bước từng bước ra khỏi ngôi biệt thự, bóng lưng cô độc cũng giống như tâm trạng của anh hiện giờ.
Vừa cô độc lại vừa đau đớn, bi thương.
Người cha sống với anh hai mươi tám năm không hề yêu thương anh, đã vậy người con gái anh yêu cũng rời khỏi anh để kết hôn với người bạn mà anh thân thiết nhất. Nhưng cũng đắng cay thay, người anh em thân thiết đó lại chính là đứa con riêng của ba anh, cũng chính là anh trai cùng cha khác mẹ với anh.
Trên đời này đúng là có rất nhiều chuyện nực cười, muốn có được một cuộc sống bình yên, nhưng dường như ônh trời không cho phép điều đó xảy ra.
Cứ lần này đến lần khác dày vò anh, khiến anh phải chịu đựng sư đau khổ.