Những bi thương kia, như độc tố tích tụ lâu ngày trong người, hoá thành máu tươi đột nhiên tràn ra từ miệng hắn.
Ninh An lẳng lặng nhìn người trước mặt, bi thương, yên tĩnh.
Nàng không định cứu hắn. Nàng đã cứu hắn quá nhiều rồi, nhưng hắn xưa nay, không sống vì nàng.
Như vậy, không bằng để hắn chết đi.
“Ngươi là vì cho rằng ta sẽ chết mà uống thuốc độc, hay là vì biết sự việc đã bại lộ, ta sẽ đến tìm ngươi nên mới uống thuốc độc đây?”
Trước sự việc như vậy, Ninh An vẫn có tâm trạng mà nói đùa. Nàng dùng quạt nâng cằm đối phương lên, nhìn dung nhan mê hoặc lòng người kia, nở nụ cười lạnh như băng hôn lên đôi môi kia, nhìn vẻ mặt hắn thống khổ, cảm nhận bàn tay nắm chặt ống tay áo nàng của hắn đang run rẩy.
Lập tức được rồi.
Lập tức nàng sẽ không còn mong nhớ, không còn nhược điểm, là một đế vương hoàn hảo.
Cái gọi là đế vương, chính là vô tình.
Chàng trai kia nắm chặt lấy bàn tay nàng, mười ngón tay đan vào nhau, tình ý kéo dài.
“Ninh An.” Những lời chàng trai này nói làm nàng không thể hiểu được, “Ta vẫn nhớ các ngươi. . . Nhưng vì điều trị mắt nên ta đã quên tên của các ngươi, quên vẻ ngoài của các ngươi. . .”
Tay Ninh An, khẽ run lên.
“Chỉ Ngôn. . .”
“Ta tên là Thanh Ngôn.” Dường như cuối cùng cũng nói ra được một chuyện vô cùng ngột ngạt mà thở phào một cái, giọng điệu chàng cực kì nhẹ nhàng: “Ninh An. . .”
“Ngươi đừng hòng gạt ta.” Ninh An nỗ lực dẹp tâm trạng phiền loạn của mình sang một bên. Nhưng Hạ Chỉ Ngôn lại nắm chặt tay nàng, khẽ cười: “Ta giết. . . Chính em gái ruột của mình, căn bản, đã không còn muốn sống. . .”
“Nhưng mà Ninh An, điều làm ta khổ sở hơn. . . Khổ sổ nhất chính là. . . Sau này nàng. . . Phải làm sao đây?”
Giọng nói của chàng trai chậm rãi hạ xuống. Cuối cùng Ninh An không nhịn được, một tay đỡ lấy hắn, hô to ra bên ngoài: “Người đâu! Truyền ngự y! Gọi ngự y lập tức cút ra đây cho ta!”
“Ninh An. . .”
Hạ Chỉ Ngôn tựa trên bả vai nàng, nở một nụ cười, giọng nói vẫn thanh nhã như xưa, mang theo chút tiếc nuối: “Ta từng lấy một chiếc đèn hoa để đổi lại cả đời nàng. Nàng nói xem, có phải cái đèn hoa đó hỏng rồi không?”
“Ninh An, nếu có kiếp sau, Ninh An. . . Ta nhất định sẽ tìm được nàng.”
“Ninh An. . . Ninh An. . .”
Đang nói, chàng trai đột nhiên không còn âm thanh nữa. Ninh An nắm bàn tay đang đan mười ngón tay với nàng, thất thần hồi lâu.
—— Ninh An, nàng nói xem, ta lấy chiếc đèn hoa này đổi lại cả đời nàng, được không?
—— được.
—— Ninh An, nếu như ngày nào đó ta bất hạnh chết bên trong bức tường thành này, ngươi hãy tự mình đi đi.
—— không, nếu ngươi chết rồi, ta sẽ sống thay ngươi.
Ninh Vân, Thanh Ngôn.
Ninh An nhắm mắt lại, ôm chặt người kia vào trong lòng, cười to đến rơi lệ.
Không còn, coi là thật, cái gì cũng đều không còn.
Thanh Ngôn, cuối cùng là tự chúng ta, phá huỷ chính mình.
Những bi thương kia, như độc tố tích tụ lâu ngày trong người, hoá thành máu tươi đột nhiên tràn ra từ miệng hắn.
Ninh An lẳng lặng nhìn người trước mặt, bi thương, yên tĩnh.
Nàng không định cứu hắn. Nàng đã cứu hắn quá nhiều rồi, nhưng hắn xưa nay, không sống vì nàng.
Như vậy, không bằng để hắn chết đi.
“Ngươi là vì cho rằng ta sẽ chết mà uống thuốc độc, hay là vì biết sự việc đã bại lộ, ta sẽ đến tìm ngươi nên mới uống thuốc độc đây?”
Trước sự việc như vậy, Ninh An vẫn có tâm trạng mà nói đùa. Nàng dùng quạt nâng cằm đối phương lên, nhìn dung nhan mê hoặc lòng người kia, nở nụ cười lạnh như băng hôn lên đôi môi kia, nhìn vẻ mặt hắn thống khổ, cảm nhận bàn tay nắm chặt ống tay áo nàng của hắn đang run rẩy.
Lập tức được rồi.
Lập tức nàng sẽ không còn mong nhớ, không còn nhược điểm, là một đế vương hoàn hảo.
Cái gọi là đế vương, chính là vô tình.
Chàng trai kia nắm chặt lấy bàn tay nàng, mười ngón tay đan vào nhau, tình ý kéo dài.
“Ninh An.” Những lời chàng trai này nói làm nàng không thể hiểu được, “Ta vẫn nhớ các ngươi. . . Nhưng vì điều trị mắt nên ta đã quên tên của các ngươi, quên vẻ ngoài của các ngươi. . .”
Tay Ninh An, khẽ run lên.
“Chỉ Ngôn. . .”
“Ta tên là Thanh Ngôn.” Dường như cuối cùng cũng nói ra được một chuyện vô cùng ngột ngạt mà thở phào một cái, giọng điệu chàng cực kì nhẹ nhàng: “Ninh An. . .”
“Ngươi đừng hòng gạt ta.” Ninh An nỗ lực dẹp tâm trạng phiền loạn của mình sang một bên. Nhưng Hạ Chỉ Ngôn lại nắm chặt tay nàng, khẽ cười: “Ta giết. . . Chính em gái ruột của mình, căn bản, đã không còn muốn sống. . .”
“Nhưng mà Ninh An, điều làm ta khổ sở hơn. . . Khổ sổ nhất chính là. . . Sau này nàng. . . Phải làm sao đây?”
Giọng nói của chàng trai chậm rãi hạ xuống. Cuối cùng Ninh An không nhịn được, một tay đỡ lấy hắn, hô to ra bên ngoài: “Người đâu! Truyền ngự y! Gọi ngự y lập tức cút ra đây cho ta!”
“Ninh An. . .”
Hạ Chỉ Ngôn tựa trên bả vai nàng, nở một nụ cười, giọng nói vẫn thanh nhã như xưa, mang theo chút tiếc nuối: “Ta từng lấy một chiếc đèn hoa để đổi lại cả đời nàng. Nàng nói xem, có phải cái đèn hoa đó hỏng rồi không?”
“Ninh An, nếu có kiếp sau, Ninh An. . . Ta nhất định sẽ tìm được nàng.”
“Ninh An. . . Ninh An. . .”
Đang nói, chàng trai đột nhiên không còn âm thanh nữa. Ninh An nắm bàn tay đang đan mười ngón tay với nàng, thất thần hồi lâu.
—— Ninh An, nàng nói xem, ta lấy chiếc đèn hoa này đổi lại cả đời nàng, được không?
—— được.
—— Ninh An, nếu như ngày nào đó ta bất hạnh chết bên trong bức tường thành này, ngươi hãy tự mình đi đi.
—— không, nếu ngươi chết rồi, ta sẽ sống thay ngươi.
Ninh Vân, Thanh Ngôn.
Ninh An nhắm mắt lại, ôm chặt người kia vào trong lòng, cười to đến rơi lệ.
Không còn, coi là thật, cái gì cũng đều không còn.
Thanh Ngôn, cuối cùng là tự chúng ta, phá huỷ chính mình.