Năm Định An thứ 19, Minh Chiêu đế bạo bệnh qua đời, Vân An công chúa kế vị, lấy hài Nguyên Hi Kỷ, niên hiệu Khai Thái.
Cùng năm đó, nguyên Thái tử vì tội lẫn lộn huyết thống hoàng tộc chịu cực hình chết, Thái tử phi không rõ đi đâu. Lại có lời đồn Thái tử phi vù có tư oán với nữ đế, bị nữ đế nhốt một mình trong tư lao, nhận hết dằn vặt.
Khai Thái năm thứ 3, Nguyên Hi đế cưới con trai của Định An Hầu làm hoàng phu.
Đêm tân hôn, nàng nhìn người qua nghìn chọn vạn tuyển cuối cùng cũng chọn được khuôn mặt giống người kia đến chín phấn, nói với hắn: “Ngươi biết tại sao ngươi lại phải ngồi vào vị trí này không?”
Người kia cười yêu dã, khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành mang theo nụ cười trào phúng: “Biết.”
“Nhưng mà ta còn biết,” người kia tới gần nàng, uyển chuyển như rắn độc, nở nụ cười ác độc: “Bệ hạ, nhất định cả đời này của người, cô độc suốt kiếp, yêu mà không được.”
“Người và ta sẽ cùng nhau, bị giam trong hoàng cung lạnh lẽo này. . . Mãi cho đến chết.”
Nàng không nói gì, yên lặng nhìn kỹ chàng trai trước mặt, thở dài.
Một tháng lành lạnh.
Dù thế nào đi nữa. . . Chung quy cũng không phải.
Vậy là nàng đã biết, thiếu niên tên Thanh Ngôn kia, không thể quay về nữa rồi.
END
* Đôi lời editor:
Đoản có 8 chương ngắn tẹo mà lết gần tháng mới xong, thật đáng xấu hổ :3
Đúng là edit xong mới thấy đọc convert cảm xúc không thể mãnh liệt như khi edit nó được, edit rồi mới thấm từng câu từng chữ, tim như nhói theo nhân vật =((
Bộ SE này theo mình đánh giá thì khá bình thường, không quằn quại đến mức người đọc phải khóc, mà chỉ dừng ở mức độ làm người đọc nhói tim là cùng. Cá nhân mình rất tiếc cho đôi này, chỉ vì hiểu lầm, vì thân phận, vì sự lạnh lẽo của hoàng cung mà không đến được với nhau, thật sự rất đáng tiếc hận *thở dài*
Năm Định An thứ , Minh Chiêu đế bạo bệnh qua đời, Vân An công chúa kế vị, lấy hài Nguyên Hi Kỷ, niên hiệu Khai Thái.
Cùng năm đó, nguyên Thái tử vì tội lẫn lộn huyết thống hoàng tộc chịu cực hình chết, Thái tử phi không rõ đi đâu. Lại có lời đồn Thái tử phi vù có tư oán với nữ đế, bị nữ đế nhốt một mình trong tư lao, nhận hết dằn vặt.
Khai Thái năm thứ , Nguyên Hi đế cưới con trai của Định An Hầu làm hoàng phu.
Đêm tân hôn, nàng nhìn người qua nghìn chọn vạn tuyển cuối cùng cũng chọn được khuôn mặt giống người kia đến chín phấn, nói với hắn: “Ngươi biết tại sao ngươi lại phải ngồi vào vị trí này không?”
Người kia cười yêu dã, khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành mang theo nụ cười trào phúng: “Biết.”
“Nhưng mà ta còn biết,” người kia tới gần nàng, uyển chuyển như rắn độc, nở nụ cười ác độc: “Bệ hạ, nhất định cả đời này của người, cô độc suốt kiếp, yêu mà không được.”
“Người và ta sẽ cùng nhau, bị giam trong hoàng cung lạnh lẽo này. . . Mãi cho đến chết.”
Nàng không nói gì, yên lặng nhìn kỹ chàng trai trước mặt, thở dài.
Một tháng lành lạnh.
Dù thế nào đi nữa. . . Chung quy cũng không phải.
Vậy là nàng đã biết, thiếu niên tên Thanh Ngôn kia, không thể quay về nữa rồi.
END
Đôi lời editor:
Đoản có chương ngắn tẹo mà lết gần tháng mới xong, thật đáng xấu hổ :
Đúng là edit xong mới thấy đọc convert cảm xúc không thể mãnh liệt như khi edit nó được, edit rồi mới thấm từng câu từng chữ, tim như nhói theo nhân vật =((
Bộ SE này theo mình đánh giá thì khá bình thường, không quằn quại đến mức người đọc phải khóc, mà chỉ dừng ở mức độ làm người đọc nhói tim là cùng. Cá nhân mình rất tiếc cho đôi này, chỉ vì hiểu lầm, vì thân phận, vì sự lạnh lẽo của hoàng cung mà không đến được với nhau, thật sự rất đáng tiếc hận thở dài