Túy Cúc hiên là một nơi hội tụ đầy đủ điều kiện cần có của lãnh cung. Không cần quan tâm đến có bao nhiêu tồi tàn, viện tử có bao nhiêu hoang phế, lạnh lẽo, mà chính là bầu không khí nơi đây… Không khí tịch mịch ở toàn bộ khu lãnh cung giống như tụ tập hết ở chỗ này, như một quả cầu khổng lồ căng tròn, nghẹt thở vô cùng.
Hiện tại chỉ có hai người bọn họ ở Túy Cúc hiên, bởi Hàn Tử Ngâm thân mang bệnh nên Nguyên Nhược Ngữ kiêm luôn công việc quét dọn. Có lẽ thiên tính bảo mẫu từ kiếp trước đã khơi dậy, Nhược Ngữ dùng toàn bộ khí lực lau dọn sạch sẽ, biến nơi hoàng phế này trở nên sạch sẽ không ngờ. Nhưng… còn bữa chiều…
May mắn, buổi tối có thái giám đưa hộp cơm đi tới. Nhược Ngữ kỳ quái nhìn nội quan bởi theo hắn biết muốn mang đồ ăn từ ngoài vào thật không dễ dàng gì.
“Nô tài vâng mệnh Tam hoàng tử, từ này về sau hàng ngày nô tài sẽ đưa cơm đến cho công tử.” Thái giám kia cung kính nói.
Nguyên lai là Lý Nhứ Ca… Nhược Ngữ không phát hiện ra khóe môi hắn khẽ vẽ lên nụ cười ôn hòa đến như thế, dù không mở miệng nhưng thái giám bên cạnh cũng nhận ra.
“Ân… Ta muốn nhờ công công một việc.”
“Công tử cứ nói. Tam hoàng tử ra lệnh, công tử có chuyện gì sai bảo nô tài phải dốc sức thực hiện.”
“… Đây là dược đan của Hàn ca ca, hi vọng công công có thể mang tới chút dược… Thỉnh công công.” Dứt lời liền hướng thái giám hành một lễ.
“Đừng! Đừng!” Vị thái giám vội vàng nâng Nhược Ngữ dậy, “Công tử không cần khách sao thế! Nhất định mỗi ngày nô tài sẽ đưa cơm cùng dược đến!”
“Cám ơn công công!”
……
Nửa tháng trôi qua, Lý Hồng Huyên vẫn chưa xuất hiện. Tâm bệnh của Hàn Tử Ngâm ngày thêm nặng, dù uống bao nhiêu thuốc vẫn không thấy chuyển biến tốt lên mà ngược lại, lại càng gầy yếu hơn trước. Thực lo lắng, cứ như vậy…
“Ai dô Mọi người xem ai a?” Thanh âm khó chịu quen thuộc vang lên.
Trời sẩm tối, gió cũng dần dần thổi mạnh. Nguyên Nhược Ngữ đưa ánh mắt chán ghét nhìn đám nhân rảnh rỗi mò đến Túy Cúc hiên.
“ Ha ha, kia không phải là tên nô tài hèn mọn sao? Đi múc nước a?” Một nam tử y phục hoa lệ nhưng có phần cũ kĩ nâng chân đá chiếc thùng dưới đất, dòng nước trong thùng chảy về phía chân Nhược Ngữ, thấm ướt ống quần hắn.
Lãnh cung có bao nhiêu là người, vì cái gì tất cả đều tới đây làm loạn? Đồn rằng lãnh cung buồn tẻ, xem ra chẳng hề chút buồn tẻ. Đồn rằng lãnh cung chán ghét, xem ra nhân ở đây còn chán ghét hơn.
Nguyên Nhược Ngữ không thèm mở miệng, thậm chí không thèm liếc đám người lấy một cái.
Một nam sủng trong đám người đột nhiên tức giận, hắn lại gần giơ cao tay, cho Nhược Ngữ cái bạt tai. Bên ngoài chứng kiến, có kẻ sửng sốt, có kẻ mừng rỡ, cũng có kẻ muốn tiến lên. Nhược Ngữ nhận thức được nam tử này, trước kia hắn có đến Mặc Trúc đình gây chuyện, sau không thấy mặt, hóa ra là đã bị chuyển tới đây
“Ba——–” Bình tĩnh đáp trả.
Tất cả mọi người có mặt đều không ngạc nhiên. Cách đây nửa tháng, mặc dù hài tử cũng chịu khuất phục nhưng bọn hắn cũng chẳng chiếm được ưu thế gì, không những thế còn bị khí thế của hắn dọa phát sợ. Thật sự là tiểu hài tử 9 tuổi không vậy hả trời?
“Ngươi!!…” Nam sủng kia ôm mặt mình, hung hăng phóng điện về phía thủ phạm. Lập tức hắn lấy thùng nước dưới chân, hắt toàn bộ số nước còn lại vào người đứa nhỏ. Đứa nhỏ tuy tránh được nhưng vẫn dính đôi chút.
Không có người đứng ra can ngăn lẫn hùa theo, hết thảy chỉ đứng nhìn.
Nhược Ngữ nâng một thùng nước khác lên, hướng bọn nam tử hất mạnh, sắc mặt không biến hóa, chỉ đơn giản phun ra một chữ:
“Cổn.”
……
Đám nam sủng kinh ngạc nhìn y phục của mình, sau đó… y hệt như bầy mãnh thú nổi cơn điên, lao vào đánh hội đồng tiểu hài tử 9 tuổi.
“Dừng tay! Các người đang làm gì thế?!” Cách đó không xa bỗng truyền đến thanh âm mệt mỏi, là Hàn Tử Ngâm.
Rốt cuộc diện vô biểu tình cũng có hơi biến hóa. Đám nam sủng dừng lại một lúc rồi lại tiếp tục điên cuồng tấn công.
“Dừng tay! Hàn Tử Ngâm hổn hển đẩy một vị đang cưỡi hẳn lên người Nhược Ngữ ra, phẫn hận nhìn đàn mãnh thú hỗn loạn.
“Chủ tử, cuối cùng cũng được diện kiến người. Ha ha, ta còn tưởng ngươi chết khô trong phòng rồi chứ?” Không rõ kẻ nào vừa lên tiếng, những kẻ khác bắt đầu a dua theo. Như được mở công tắc, tiếng nói dè bỉu, tiếng cười khinh khỉnh ồ ạt dâng trào. Nhược Ngữ một tay bịt chặt lỗ tai, một tay nắm chặt người bên cạnh. Hàn Tử Ngâm tựa hồ cái gì cũng không nghe nhưng ánh mắt ngày thêm u ám.
“… Tiện nhân tất nhiên phải mang bộ dạng tiện nhân!”
“… Đồ vạn người cưỡi! Xứng đáng!…”
“… Hừ!”
“……”
Một nam sủng một định lần nữa định đá vào người Hàn Tử Ngâm, Nguyên Nhược Ngữ cố gắng lấy thân che chở, chờ hứng trọn quyền cước… Nhưng chờ mãi không thấy, hắn ngẩng đầu lên phát hiện toàn bộ đều hướng ra phía cửa Túy Cúc hiên, trong mắt tràn ngập vẻ say mê pha lẫn điên dại. Bất giác hắn cũng đưa mắt nhìn, nhất thời choáng váng đồng thời cảm nhận được phía sau, Hàn Tử Ngâm tự động đông cứng.
Lý Hồng Huyên, đã lâu không gặp!
“Cút hết cho ta!” Lý Hồng Huyên đứng ở cửa quát. Hai người thị vệ lập tức tiến lên đem đám nam sủng đi, đem cả những thanh âm chói tai đi xa. Chờ đám người khuất dạng hắn mới thong thả tiến lại gần.
Hàn Tử Ngâm giống như không để mắt tới, lạnh nhạt nắm tay Nhược Ngữ. Hai người cứ vậy nhìn nhau.
Lý Hồng Huyên nhận thấy ánh mắt trống rỗng của kẻ đối diện, một tia dao động cũng không có… Tại sao?! Mỗi ngày ta luôn luôn nghĩ đến hắn, muốn gặp hắn nhưng tại sao hắn luôn luôn cự tuyệt không muốn gặp ta?
Nguyên Nhược Ngữ biết mình không tiện góp mặt, hắn thản nhiên lướt qua thiên tử, quay về phòng.
Tường thành vững chãi xây dựng lâu ngày nhưng lại nhanh chóng bị phá hủy ngay khi vấp phải người này. Lý Hồng Huyên giận dữ kéo Hàn Tử Ngâm ra trước mặt, gắt gao nhìn hắn… hắn thật sự chưa bao giờ nghĩ đến ta sao?
Bọn họ đứng bất động rất lâu… rất lâu, không ai mở lời… Hoàng hôn lui dần, màn đêm buông xuống bao phủ khiến mọi vật trở nên lờ mờ. Chỉ riêng đôi mắt của Lý Hồng Huyên, dù trong bóng tối cũng vô cùng sáng rực, tựa như muốn đem kẻ trước mặt đi thiêu đốt, toàn bộ… hết thảy… Song Hàn Tử Ngâm vẫn y hệt ban đầu, bình lặng… Không biến hóa, không ngạc nhiên, không khát vọng, không vùng vẫn, không căm hận…
Rốt cuộc, Lý Hồng Huyên là người đánh vỡ cục diện.
“Ngươi!!!”
“Hoàng Thượng, Cẩm phi nương nương tới, nàng nói muốn gặp ngài.” Tiếng vị thái giám tổng quản vừa vặn vang lên, hoàn hảo làm lửa giận cháy bùng, “Đuổi nàng đi!”
“… Nhưng bẩm Hoàng thượng, Cẩm phi nương nương bảo có chuyện rất trọng yếu muốn tìm người. Nàng đã ở ngoài cửa rồi ạ.”
“Trẫn không muốn gặp!!!” Hắn đột ngột kéo Hàn Tử Ngâm lại bên mình, khuôn mặt hai người rất gần, rất gần nhau. Nhược Ngữ tưởng hắn sẽ ngấu nghiến hôn lấy nhưng hắn chỉ chằm chằm quan sát Tử Ngâm, giống như dã thú nổi cơn điên.
“Hãy để ta vào! Ta muốn gặp Hoàng thượng!!” Thanh âm của Cẩm phi truyền đến gấp gáp. Người cung nữ bên cạnh nàng nghiêm giọng, “Nếu long thai bị tổn hại gì các ngươi có thể chịu trách nhiệm sao?”
Nhân lúc bọn hạ nhân còn lúng túng, Cẩm phi lập tức xông vào. Sững sờ… Hoàng thượng cùng Hàn ca ca đang đứng tại một tư thế ám muội. Nàng hét lớn: “Không thể được, Hoàng thượng!!! Hàn công tử là đệ đệ của ngươi!!! Không thể!!!”
Hiện tại chỉ có hai người bọn họ ở Túy Cúc hiên, bởi Hàn Tử Ngâm thân mang bệnh nên Nguyên Nhược Ngữ kiêm luôn công việc quét dọn. Có lẽ thiên tính bảo mẫu từ kiếp trước đã khơi dậy, Nhược Ngữ dùng toàn bộ khí lực lau dọn sạch sẽ, biến nơi hoàng phế này trở nên sạch sẽ không ngờ. Nhưng… còn bữa chiều…
May mắn, buổi tối có thái giám đưa hộp cơm đi tới. Nhược Ngữ kỳ quái nhìn nội quan bởi theo hắn biết muốn mang đồ ăn từ ngoài vào thật không dễ dàng gì.
“Nô tài vâng mệnh Tam hoàng tử, từ này về sau hàng ngày nô tài sẽ đưa cơm đến cho công tử.” Thái giám kia cung kính nói.
Nguyên lai là Lý Nhứ Ca… Nhược Ngữ không phát hiện ra khóe môi hắn khẽ vẽ lên nụ cười ôn hòa đến như thế, dù không mở miệng nhưng thái giám bên cạnh cũng nhận ra.
“Ân… Ta muốn nhờ công công một việc.”
“Công tử cứ nói. Tam hoàng tử ra lệnh, công tử có chuyện gì sai bảo nô tài phải dốc sức thực hiện.”
“… Đây là dược đan của Hàn ca ca, hi vọng công công có thể mang tới chút dược… Thỉnh công công.” Dứt lời liền hướng thái giám hành một lễ.
“Đừng! Đừng!” Vị thái giám vội vàng nâng Nhược Ngữ dậy, “Công tử không cần khách sao thế! Nhất định mỗi ngày nô tài sẽ đưa cơm cùng dược đến!”
“Cám ơn công công!”
……
Nửa tháng trôi qua, Lý Hồng Huyên vẫn chưa xuất hiện. Tâm bệnh của Hàn Tử Ngâm ngày thêm nặng, dù uống bao nhiêu thuốc vẫn không thấy chuyển biến tốt lên mà ngược lại, lại càng gầy yếu hơn trước. Thực lo lắng, cứ như vậy…
“Ai dô Mọi người xem ai a?” Thanh âm khó chịu quen thuộc vang lên.
Trời sẩm tối, gió cũng dần dần thổi mạnh. Nguyên Nhược Ngữ đưa ánh mắt chán ghét nhìn đám nhân rảnh rỗi mò đến Túy Cúc hiên.
“ Ha ha, kia không phải là tên nô tài hèn mọn sao? Đi múc nước a?” Một nam tử y phục hoa lệ nhưng có phần cũ kĩ nâng chân đá chiếc thùng dưới đất, dòng nước trong thùng chảy về phía chân Nhược Ngữ, thấm ướt ống quần hắn.
Lãnh cung có bao nhiêu là người, vì cái gì tất cả đều tới đây làm loạn? Đồn rằng lãnh cung buồn tẻ, xem ra chẳng hề chút buồn tẻ. Đồn rằng lãnh cung chán ghét, xem ra nhân ở đây còn chán ghét hơn.
Nguyên Nhược Ngữ không thèm mở miệng, thậm chí không thèm liếc đám người lấy một cái.
Một nam sủng trong đám người đột nhiên tức giận, hắn lại gần giơ cao tay, cho Nhược Ngữ cái bạt tai. Bên ngoài chứng kiến, có kẻ sửng sốt, có kẻ mừng rỡ, cũng có kẻ muốn tiến lên. Nhược Ngữ nhận thức được nam tử này, trước kia hắn có đến Mặc Trúc đình gây chuyện, sau không thấy mặt, hóa ra là đã bị chuyển tới đây
“Ba——–” Bình tĩnh đáp trả.
Tất cả mọi người có mặt đều không ngạc nhiên. Cách đây nửa tháng, mặc dù hài tử cũng chịu khuất phục nhưng bọn hắn cũng chẳng chiếm được ưu thế gì, không những thế còn bị khí thế của hắn dọa phát sợ. Thật sự là tiểu hài tử 9 tuổi không vậy hả trời?
“Ngươi!!…” Nam sủng kia ôm mặt mình, hung hăng phóng điện về phía thủ phạm. Lập tức hắn lấy thùng nước dưới chân, hắt toàn bộ số nước còn lại vào người đứa nhỏ. Đứa nhỏ tuy tránh được nhưng vẫn dính đôi chút.
Không có người đứng ra can ngăn lẫn hùa theo, hết thảy chỉ đứng nhìn.
Nhược Ngữ nâng một thùng nước khác lên, hướng bọn nam tử hất mạnh, sắc mặt không biến hóa, chỉ đơn giản phun ra một chữ:
“Cổn.”
……
Đám nam sủng kinh ngạc nhìn y phục của mình, sau đó… y hệt như bầy mãnh thú nổi cơn điên, lao vào đánh hội đồng tiểu hài tử 9 tuổi.
“Dừng tay! Các người đang làm gì thế?!” Cách đó không xa bỗng truyền đến thanh âm mệt mỏi, là Hàn Tử Ngâm.
Rốt cuộc diện vô biểu tình cũng có hơi biến hóa. Đám nam sủng dừng lại một lúc rồi lại tiếp tục điên cuồng tấn công.
“Dừng tay! Hàn Tử Ngâm hổn hển đẩy một vị đang cưỡi hẳn lên người Nhược Ngữ ra, phẫn hận nhìn đàn mãnh thú hỗn loạn.
“Chủ tử, cuối cùng cũng được diện kiến người. Ha ha, ta còn tưởng ngươi chết khô trong phòng rồi chứ?” Không rõ kẻ nào vừa lên tiếng, những kẻ khác bắt đầu a dua theo. Như được mở công tắc, tiếng nói dè bỉu, tiếng cười khinh khỉnh ồ ạt dâng trào. Nhược Ngữ một tay bịt chặt lỗ tai, một tay nắm chặt người bên cạnh. Hàn Tử Ngâm tựa hồ cái gì cũng không nghe nhưng ánh mắt ngày thêm u ám.
“… Tiện nhân tất nhiên phải mang bộ dạng tiện nhân!”
“… Đồ vạn người cưỡi! Xứng đáng!…”
“… Hừ!”
“……”
Một nam sủng một định lần nữa định đá vào người Hàn Tử Ngâm, Nguyên Nhược Ngữ cố gắng lấy thân che chở, chờ hứng trọn quyền cước… Nhưng chờ mãi không thấy, hắn ngẩng đầu lên phát hiện toàn bộ đều hướng ra phía cửa Túy Cúc hiên, trong mắt tràn ngập vẻ say mê pha lẫn điên dại. Bất giác hắn cũng đưa mắt nhìn, nhất thời choáng váng đồng thời cảm nhận được phía sau, Hàn Tử Ngâm tự động đông cứng.
Lý Hồng Huyên, đã lâu không gặp!
“Cút hết cho ta!” Lý Hồng Huyên đứng ở cửa quát. Hai người thị vệ lập tức tiến lên đem đám nam sủng đi, đem cả những thanh âm chói tai đi xa. Chờ đám người khuất dạng hắn mới thong thả tiến lại gần.
Hàn Tử Ngâm giống như không để mắt tới, lạnh nhạt nắm tay Nhược Ngữ. Hai người cứ vậy nhìn nhau.
Lý Hồng Huyên nhận thấy ánh mắt trống rỗng của kẻ đối diện, một tia dao động cũng không có… Tại sao?! Mỗi ngày ta luôn luôn nghĩ đến hắn, muốn gặp hắn nhưng tại sao hắn luôn luôn cự tuyệt không muốn gặp ta?
Nguyên Nhược Ngữ biết mình không tiện góp mặt, hắn thản nhiên lướt qua thiên tử, quay về phòng.
Tường thành vững chãi xây dựng lâu ngày nhưng lại nhanh chóng bị phá hủy ngay khi vấp phải người này. Lý Hồng Huyên giận dữ kéo Hàn Tử Ngâm ra trước mặt, gắt gao nhìn hắn… hắn thật sự chưa bao giờ nghĩ đến ta sao?
Bọn họ đứng bất động rất lâu… rất lâu, không ai mở lời… Hoàng hôn lui dần, màn đêm buông xuống bao phủ khiến mọi vật trở nên lờ mờ. Chỉ riêng đôi mắt của Lý Hồng Huyên, dù trong bóng tối cũng vô cùng sáng rực, tựa như muốn đem kẻ trước mặt đi thiêu đốt, toàn bộ… hết thảy… Song Hàn Tử Ngâm vẫn y hệt ban đầu, bình lặng… Không biến hóa, không ngạc nhiên, không khát vọng, không vùng vẫn, không căm hận…
Rốt cuộc, Lý Hồng Huyên là người đánh vỡ cục diện.
“Ngươi!!!”
“Hoàng Thượng, Cẩm phi nương nương tới, nàng nói muốn gặp ngài.” Tiếng vị thái giám tổng quản vừa vặn vang lên, hoàn hảo làm lửa giận cháy bùng, “Đuổi nàng đi!”
“… Nhưng bẩm Hoàng thượng, Cẩm phi nương nương bảo có chuyện rất trọng yếu muốn tìm người. Nàng đã ở ngoài cửa rồi ạ.”
“Trẫn không muốn gặp!!!” Hắn đột ngột kéo Hàn Tử Ngâm lại bên mình, khuôn mặt hai người rất gần, rất gần nhau. Nhược Ngữ tưởng hắn sẽ ngấu nghiến hôn lấy nhưng hắn chỉ chằm chằm quan sát Tử Ngâm, giống như dã thú nổi cơn điên.
“Hãy để ta vào! Ta muốn gặp Hoàng thượng!!” Thanh âm của Cẩm phi truyền đến gấp gáp. Người cung nữ bên cạnh nàng nghiêm giọng, “Nếu long thai bị tổn hại gì các ngươi có thể chịu trách nhiệm sao?”
Nhân lúc bọn hạ nhân còn lúng túng, Cẩm phi lập tức xông vào. Sững sờ… Hoàng thượng cùng Hàn ca ca đang đứng tại một tư thế ám muội. Nàng hét lớn: “Không thể được, Hoàng thượng!!! Hàn công tử là đệ đệ của ngươi!!! Không thể!!!”